Trong hè này, Draco và Harry đã đi một chuyến tới Thung lũng Godric – nơi mà Harry luôn tâm niệm – nhà cũ của Harry. Hiện tại, cuối cùng Chúa tể Hắc ám đã bị tiêu diệt, bọnTử thần Thực tử trong trận chiến hầu như đã bị một mẻ bắt hết, rốt cục không cần phải lo lắng đến vấn đề an toàn khi ra ngoài, nên Harry đã có cơ hội trở lại nơi luôn nằm trong ký ức của cậu.
Ở thế giới pháp thuật, Thung lũng Godric là một địa phương rất nổi tiếng, nơi đó là quê hương của Godric Gryffindor, là nơi đầu tiên sản xuất ra trái Snitch vàng, là nơi mà gia đình sử gia Bathilda Bagshot sinh sống, và cũng là quê hương của Dumbledore, đặc biệt là cái nôi của ‘Ba bảo bối Tử thần’ trong truyền thuyết, và cũng từ nơi đây sản sinh ra Đứa-bé-sống-sót — cậu đến năm mười sáu tuổi liền tiêu diệt được pháp sư hắc ám nhất trong mọi thời đại. Đối với dân Muggle mà nói, đây chỉ là một vùng quê yên tĩnh, gồm một ngôi làng, giáo đường, những vùng đồng cỏ rộng lớn, trừ bỏ một cửa hàng tiện lợi và một bưu điện, cũng chỉ còn một quán rượu nhỏ giản dị mà ấm áp.
Harry đứng lặng yên giữa ngã tư đường trong ngôi làng với tâm tình xáo động vô cùng, hơn nữa, sau khi cậu đi tới đài tưởng niệm chiến tranh được đặt ngay giữa quảng trường, nhìn thấy bức tượng điêu khắc theo phương pháp của thế giới phép thuật – một người đàn ông với mái tóc rối bời, mang kính mắt; một phụ nữ xinh đẹp tao nhã với mái tóc dài; còn có một bé trai kháu khỉnh ngồi trong lòng mẹ nó — là cha, mẹ và cậu.
Bức tranh toát lên không khí ấm áp, cha tỏ vẻ khoái trá, mẹ thì có tư thế thoải mái, còn trên trán cậu vẫn là một vùng da trơn lán, dù vậy, Harry vẫn thấy thật gần gũi, tựa hồ như thế có thể mang cậu đến gần bên cha mẹ hơn một chút.
“Harry,” Draco lôi kéo cậu, chỉ chỉ giáo đường cách đó không xa, “tôi nghĩ chúng ta trước nên vào đó bái tế một chút.”
Phía sau giáo đường là khu nghĩa trang, dù Harry cũng không biết nhiều gì về gia phả, nhưng khi quét mắt một vòng quanh mấy mộ bia, nhiêu đó thôi cũng có thể thấy nhiều dòng họ quen thuộc, của bạn học Hogwarts, của các nhân viên trong Hiệp sĩ đoàn Merlin, thậm chí còn gặp một vài họ của quan lớn trong Bộ Pháp thuật…
Nơi yên nghỉ của cha mẹ Harry chỉ nằm sau bia mộ của mẹ và em gái của thầy Hiệu trưởng Dumbledore hai hàng, hai ngôi mộ bằng đá cẩm thạch. Tuy rằng qua nhiều năm như vậy, là hậu nhân duy nhất của dòng họ Potter – Harry lần đầu tiên tới đây, nhưng cũng thấy được mộ của cha mẹ cậu được chăm nom rất chu đáo, không có bám bụi, trước mộ bày đầy hoa tươi, sắp nở hay là đang nở hoặc dần héo úa.
James Potter
Sinh ngày 1960. 3. 27
Mất ngày 1981. 10. 31
Lily Potter
Sinh ngày 1960. 1. 30
Mất ngày 1981. 10. 31
Tay Harry sờ lên mộ bia, ngón tay lướt qua dòng chữ: ‘Kẻ thù cuối cùng sẽ bị tiêu diệt chính là cái chết’.
Những lời này rất giống lời Voldemort đã nói – thoát khỏi tử vong, chinh phục cái chết.
Có thể đồng thời nó cũng mang một loại hàm ý khác – cuộc sống đầy ý nghĩa còn hơn cả cái chết, có người dù chết vẫn còn vinh.
Harry cứ vuốt ve hàng chữ mãi, “Nhưng mình hi vọng bọn họ vẫn còn sống, không cần vinh dự gì hết, chỉ cần…”
“Draco, nếu như không có Voldemort, mình sẽ ở đây mà vui vẻ lớn lên, mẹ của mình sẽ làm bánh táo nướng, mình sẽ chơi Quiditch cùng với cha — mình sẽ, mình sẽ làm cho bọn họ thấy hãnh diện về mình…” Từng giọt nước mắt lớn nhỏ chảy ra từ hốc mắt Harry. Đến nơi này, biết được hết mọi chuyện, lần đầu tiên Harry mới hiểu rõ — cậu đã mất đi điều gì, hai người họ đã nằm ở đây, có lẽ đã hóa thành đống xương trắng, những lời nói sáo rỗng, an ủi và hoa tươi cũng không thể khiến cho bọn họ biết được hôm nay là lần đầu tiên con trai của bọn họ đến thăm, mẹ của cậu sẽ không vì cậu đạt được thành tích O.W.Ls gần như toàn bộ là ưu mà hôn cậu, cha cậu cũng sẽ không biết được cậu đã kế thừa tài năng của ông ấy, trở thành một Tầm thủ xuất sắc của Đội nhà Quidditch.
Mất đi, chính là mất đi.
Bọn họ mất cùng ngày, xác cũng đã lạnh, mà cậu thì vẫn sống, mang theo lời nguyền của Voldemort trở thành Đứa-bé-sống-sót, hai lần, nhưng trái tim vẫn mạnh mẽ đập như cũ, tựa như hi vọng của cha mẹ cậu hi sinh chính bản thân họ để cậu có thể sống sót, khỏe mạnh đứng trước mặt họ.
“Cái chết được phù thủy cho rằng là một điểm bắt đầu cho một hành trình mới, Harry, bọn họ sẽ biết, hơn nữa bọn họ đã sớm biết được, nhìn những bó hoa tươi này xem, mọi người bởi vì cậu mà cảm kích bọn họ, bọn họ hiện tại đã thấy hãnh diện về cậu rồi.”
Harry hít hít mũi, lung tung sờ soạng mặt mình, cố gắng nở nụ cười, “Được rồi! Cha, mẹ, con, con không muốn nói cái gì mà thù đã được báo đâu, con cũng không có trở thành một kẻ sát nhân, con chỉ muốn nói… Con vẫn còn sống, tích cực, khỏe mạnh, lạc quan, hơn nữa sẽ vì lý tưởng mà tiếp tục cố gắng phấn đấu! Không phụ lòng những người thương yêu và kỳ vọng vào con.”
Cuối cùng, Harry dùng đũa phép hóa ra một bó bách hợp đặt trước mộ cha mẹ mình, sau đó đứng dậy, cậu muốn đi đến nhà cũ của mình.
Nhà Potter thật to, trong sân đã là một đống hoang tàn, tái hiện ra khung cảnh một đêm bi thương của mười mấy năm trước, bây giờ còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy được hình dáng xưa kia của nó. Đó là một tòa nhà lớn với hai tầng, tầng trên cùng đã bị hủy hoại trầm trọng, Harry khẳng định đó là nơi mà mẹ cậu đã hy sinh vì bảo vệ cậu, cửa lớn đã đầy vết loang lổ, hàng rào nơi đây đã bị dây trường xuân bao phủ, phá hỏng đến mức không nhìn ra hình dáng gì rồi.
“Tôi nghĩ đã hết sửa chữa gì được rồi,” Draco dùng đũa phép thử một chút, có lẽ chỉ tác dụng lên hoa cỏ chứ đống gạch ngói vụn đã bị phép thuật hắc ám phá hủy thì đã không thể tu bổ được rồi.
Harry cũng không để ý mấy, cậu đẩy cửa đi vào, cậu muốn vào bên trong để tìm một số vật nhỏ nào đó có thể lưu niệm, như là cây cặp tóc yêu thích của mẹ, hay là quyển sách mà cha đã từng đọc.
Trong đống hoang tàn có thể tìm thấy được những món đồ chơi phát thuật rải rác trên sàn nhà quả thật đáng kinh ngạc, dù là nhưng vật nhỏ không đáng giá nhưng đối với Harry chỉ riêng cuốn album ảnh đã là một loại xa xỉ thì mấy vật dụng này rõ ràng là một bảo tàng — nhìn thấy chiếc bàn dùng để đặt bánh ngọt, cậu giống như có thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào của bánh qui ở trên bàn bay qua; nhìn thấy cây chổi bay đồ chơi nằm trên thảm sàn ở phòng khách, cậu có thể hình dung được cảnh cha cậu ở bên cạnh che chở; thậm chí đến cái chén đựng đồ ăn cho mèo cũ mèm cũng có thể khiến cậu kích động thật lâu, bọn họ đã từng, từng nuôi một con thú cưng. Tại đây, trong căn nhà này, cậu và cha mẹ cậu, còn có một con mèo, một gia đình đầy đủ ấm áp.
Nhưng toàn bộ vui mừng trước đó cũng không bằng bọn họ tìm được một cái hộp giấy cũ, bám đầy bụi trong nhà kho, khiến Harry càng kích động hơn khi phát hiện đó chính mà đồ của mẹ cậu, nhìn thấy những đồ vụn vặt của mẹ cậu trước lúc lấy chồng (rất nhiều thứ hẳn là trước cả khi nhập học Hogwarts), Harry hoài nghi thậm chí cha cậu cũng chưa từng động vào.
Trong cái hộp cũ có hai ảnh chụp hồi mẹ cậu còn bé gần như đã nhìn không thấy rõ, một ít huy hiệu, một vài thiệp mừng tự làm đơn giản, ngây ngô, còn có một cái móc khóa bằng len bị lỗi (thật khiến người khác không dám khen tặng, vả lại chỉ đan một nửa), còn có nhật kí hồi con gái của mẹ cậu.
Harry cầm cuốn nhật kí đó, như do dự trong chốc lát liền đọc một cách đói khát.
Ngày 16 tháng 9
Mình thích như vậy, từ trên xích đu cao cao mà nhảy xuống, sau đó giống như lông chim nhẹ nhàng mà rơi xuống đất, chưa bao giờ bị thương — nhưng cho tới bây giờ mình cũng không nghĩ đến mình là một phù thủy, a, đúng vậy, thật là đáng sợ! Lily, có một ngày nào đó mày sẽ có khả năng biến thành mụ phù thủy bắt trẻ con ăn thịt đó!
Ha ha, điều này thật sự là rất ngầu!
Suỵt, không thể chị Penny biết, chị ấy sẽ sợ đến mức khóc thét.
Ngày 23 tháng 9
Cậu ta lại không xuất hiện rồi… A, mình có lẽ không nên biểu hiện ra như vậy, cậu ta có thể là một tinh linh (được rồi, cậu ta nói cậu ta là pháp sư, còn mình là phù thủy), mình nghĩ mình ngày đó làm ra vẻ lỗ mãng có thể dọa chạy cậu ta! Mình muốn nói là mình thích từ ‘phù thủy’ này, nhưng mà chẳng lẽ mình lại không biết… thân làm một cô bé ngoan, mình sẽ vì thế mà trở nên luống cuống sao?
Ngày 24 tháng 9
Cậu ta xuất hiện rồi!
Hôm nay là ngày may mắn của mình!
Quá may mắn!
Đừng hòng chạy trốn nữa!
Ngày 2 tháng 11
Mình đúng là đứa ngốc!
Vì sao lại không nhìn ra tại sao cậu ta lại gầy như vậy? Trên người cậu ta luôn luôn có vết thương, hơn nữa quần áo cũng không vừa người, Penny nói, cha của cậu ta rất hung dữ, luôn đánh người.
Tên nhóc kia khó chịu muốn chết, rõ ràng… còn cố ý ra vẻ không thèm quan tâm!
Ừm, ngày mai có lẽ đem cho cậu ta bánh táo nướng.
Ngày 3 tháng 11
Mình sẽ không bao giờ… thèm để ý tới cậu ta nữa!
Severus Snape, là tên khốn khốn khiếp nhất trên đời!
Tay Harry run lên, cặp mắt xanh lá trợn to kinh ngạc và mờ mịt, có phải… là Viện trưởng của cậu không? Thầy, thầy ấy và mẹ của cậu… Harry nhanh chóng lật qua trang kế tiếp, may mắn, mẹ cậu cũng khống có thật sự ‘không bao giờ để ý tới cậu ta’.
Ngày 10 tháng 11
Được rồi, đã giải quyết!
Mình đưa cậu ta bánh sô-cô-la để trao đổi, muốn cậu ta kể cho mình nghe một chút về Giám ngục Azkaban.
Sev, dám lừa gạt thì cậu chết chắc!
…
Harry vò tóc, thật sự không nghĩ tới mẹ cậu lại từ nhỏ quen biết giáo sư Snape, hơn nữa thấy có chút quen thuộc… Được rồi, cảm giác này cũng đã từng xuất hiện trên người cậu và Draco hồi trước, hai năm về trước, dưới loại tình huống này nên gọi là gì ta?
“Draco, giáo sư Snape, thầy ấy…” Harry quay đầu, nhìn phản ứng của Draco — bỗng nhiên nhíu mày, “Cậu… biết lâu rồi hả?”
Draco rất muốn lảng tránh, nhưng mà chuyện đã đến mức này —
“Ông ấy là cha đỡ đầu của tôi, là bạn tốt nhất của cha tôi, thì tôi làm sao có thể không biết được?”
“Vậy sao cậu không nói cho mình biết?” Harry rất muốn nổi giận, nhưng có lẽ đã bị cảm giác khiếp sợ đã lấn át mất.
Hèn chi giáo sư Snape luôn đối tốt với cậu, căn bản là dựa vào thể diện của mẹ cậu, dù sao bọn họ lúc nhỏ là bạn tốt của nhau, nhưng tại sao chưa lần nào cậu nghe giáo sư nhắc tới vậy? Hơn nữa… Harry đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, cậu nhớ lúc ban đầu khi vừa mới nhập học, giáo sư Snape tỏ ra rất ghét cậu, sau này mới từng chút từng chút…
“Draco?”
“Đồ ngốc!” Draco đứng lên, anh muốn đi về phía sau căn nhà để sửa sang lại, còn dựng lều để bọn họ qua đêm nữa.
Harry ngồi xếm bằng trên sàn nhà, lật cuốn nhật kí cũ trong tay… Mẹ cậu cùng với giáo sư là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, tình cảm nhất định rất tốt, Harry bỗng nhiên hết hồn, hít một hơi — nhớ đến tình trạng hôn nhân hiện tại của giáo sư, mà mẹ cậu thì cuối cùng gả cho cha cậu, rồi sinh ra cậu — Harry đã hiểu được.
Nhưng mà loại ‘hiểu được’ này khi nằm trên giường, nhìn chằm chằm đầu giường mà ngẩn người, Harry càng thấy nhiều vấn đề nảy sinh, “Draco, sau đó giáo sư xảy ra chuyện gì?”
“Hả?”
“Mẹ mình xuất thân Muggle, mà giáo sư Snape là thủ hạ của Voldemort, nếu giáo sư Snape thật sự kì thị phù thủy xuất thân Muggle như người ta nói, ông ấy cũng sẽ không kết bạn với mẹ mình, hơn nữa còn là kết bạn từ khi còn nhỏ.”
Bọn họ làm bạn với nhau từ hồi bé xíu, lúc đó nhỏ tuổi đến nỗi không có khả năng biết cái gì là kì thị huyết thống, có lẽ sau khi lớn lên, Harry tin tưởng thái độ làm người và phẩm hạnh của giáo sư Snape, cho dù thầy ấy rốt cuộc đã biết bọn họ ‘khác nhau’, nhưng điều đó cũng không đáng kể, giống như cậu và Draco, tình cảm thì chính là tình cảm thôi, đây là nhận thức về tính trung thành của Slytherin.
“Tôn trọng quyền lực là mục tiêu hàng đầu cần theo đuổi từ ngàn năm trước của Slytherin còn lưu truyền lại, mình có thể hiểu được vì sao lúc trước giáo sư Snape lại gia nhập Tử thần Thực tử, có dã tâm, muốn vượt trội, còn bị mê hoặc bởi sức mạnh trong thời kỳ hoàng kim của Voldemort. Chuyện này cũng không có gì là kỳ quái, hơn nữa gia cảnh lúc nhỏ của giáo sư đúng là không được tốt lắm, nhưng mình mình thấy lạ là vì sao sau này giáo sư lại đổi ý, hơn nữa còn là lúc vừa trở thành phụ tá đắc lực được tín nhiệm nhất của Voldemort, còn dám bất chấp mọi nguy hiểm mà nằm vùng?” Harry quay mặt sang Draco, “Bởi vì chính tay Voldemort giết chết bà ấy — giáo sư mới làm thế, là vì mẹ của mình, đúng không?”
“…Cũng gần giống vậy!”
Harry vùi mặt vào trước ngực Draco, “Lúc gặp phải Giám ngục Azkaban, mình nghe được tiếng cầu xin của mẹ, ban đầu Voldemort không có ý định giết bà, chính miệng hắn nói, còn ra lệnh cho bà ‘Tránh ra’, nhưng mà bà ấy vì bảo vệ mình…” Mọi chuyện đại khái Harry gần như có thể đoán được, có người ở quán rượu nghe được lời tiên tri kia, lại không có nghe hết toàn bộ, nhưng mà Voldemort cũng tự quyết định phải giết sạch những cậu bé sinh ra vào cuối tháng 7, là thuộc hạ thân tín nhất của Voldemort nên giáo sư Snape cũng biết quyết định này của hắn, sau đó giáo sư đi cầu xin, cho nên lúc đó Voldemort mới có thể bỏ qua… Đương nhiên, Voldemort chúng qui vẫn là Voldemort, giáo sư rốt cuộc tin nhầm hắn.
Draco vuốt tóc Harry, trong lòng do dự, “Harry, cậu có hận kẻ đã truyền lời tiên tri cho Chúa tể Hắc ám không?”
Đôi mắt Harry trở nên mờ mịt, “Mình không biết, Draco, mình cũng từng nghĩ qua, nếu như không có kẻ đó nói cho hắn biết, thì cha mẹ mình có lẽ sẽ…Nhưng mà cậu thử nghĩ xem, tại một quán rượu hỗn tạp đủ các loại người, nếu nói mình nên oán hận kẻ đã đem lời tiên tri nói cho hắn biết thì không bằng nói mình nên cảm kích giáo sư Dumbledore vì đã đúng lúc ngăn lời tiên tri không bị tiết lộ ra ngoài. Draco, mình đã đọc qua những bài báo nói về chiến tranh, mình hiện tại đã thấy được thái độ hờ hững, nhát gừng của các quan lớn của Bộ Pháp thuật trước tin Voldemort trở lại… Mình nghĩ, tìm ra kẻ đem lời tiên tri nói cho Voldemort cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì khi đó, ai ai cũng đều e ngại hắn, mỗi người đều khuất phục trước sức mạnh của hắn, nịnh bợ hắn chẳng qua chỉ vì mạng sống mà thôi, chính là đơn giản như vậy.”
Là do Voldemort chọn cách tin vào lời tiên tri, lựa chọn giết chết cha mẹ cậu, mà lựa chọn đó của hắn đã góp phần thúc đẩy lời tiên tri trở thành sự thật, nếu Harry không thể hận Trelawney – người đã đưa ra lời tiên tri, thì cậu dựa vào cái gì mà hận người truyền đi lời tiên tri chứ?
“Đồ ngốc!” Draco xoay người hôn môi Harry, đồng thời Draco cũng thấy tảng đá đang đè nén trong lòng được hạ xuống.
Bọn họ chờ đợi ở đây khoảng chừng ba ngày, dùng hết năm túi sách đã được nới rộng của Harry, ngoài trừ những cuốn sách không bị phá hủy trong thư viện của gia tộc Potter, còn lại quả thật đều là những món đồ chơi nhỏ không đáng giá, trong đó nhỏ nhất là trái banh nhỏ nhiều màu sắc và lớn nhất là toàn bộ đồ dùng Quidditch của cha cậu, trong đó còn nhiều thứ thập cẩm khác như nến, cúp, còn có những cuốn sổ ghi chép, thư từ của cha mẹ cậu hồi còn đi học… Harry tựa như cái cần cẩu, đem mọi thứ thu thập hết, hơn nữa còn nói, “Mấy thứ này đều là gia bảo truyền thừa của gia tộc Potter — từ thời đại của mình bắt đầu lưu lại!”
Bất quá, có một thứ ‘gia bảo’ vô cùng quý báu mà Harry cực kỳ muốn giữ làm của riêng nhưng cuối cùng không thể không nhịn đau mà tặng lại nó cho người vốn là ‘kẻ nên có được’.
Lily đan một chiếc khăn quàng cổ vẫn chưa có hoàn thành, trong nhật ký có nhắc qua là muốn tặng cho ‘ai đó’ làm quà Giáng Sinh, lúc bọn họ đang học lớp năm lớp sáu. Harry không biết vì sao mà món quà quan trọng này sau nhiều năm như vậy vẫn chưa có tặng đi, chiếc khăn quàng cổ này không được dệt xong mà cũng không bị ném đi.
Đây là món đồ duy nhất mà mẹ cậu tự tay đan, vuốt chiếc khăn quàng cổ vẫn cảm thấy lông dê và lông bạch kì mã mềm mại, ấm áp như cũ, gần như trong giây lát Harry muốn đổi ý, nhưng cuối cùng cậu lại phát hiện ra trang nhật kí đó, lau nước mắt, vô cùng bất đắc dĩ vào trước đêm Giáng Sinh đem nó gói lại rồi gửi cho kẻ vốn nên có nó.
Đường Bàn Xoay.
Bậc thầy Độc dược mới ba mươi sáu tuổi liền nhận được huân chương của Hiệp sĩ đoàn Merlin, Đệ Nhất đẳng, luôn cất giữ một chiếc khăn quàng cổ trông có vẻ ngây thơ và có hoa văn quá mức rực rỡ trong tủ áo, như một vật trân quý. Mỗi lần Bậc thầy Độc dược mở tủ quần áo ra đều có thể nhìn thấy chiếc khăn với màu xanh ngọc bích có viền trăng được làm từ lông đuôi bạch kì mã, còn có phần đuôi của chiếc khăn được đan bằng những đường chỉ rõ ràng là ‘hấp ta hấp tấp như đại tinh tinh’ nhăn nhúm cả lên và có nhiều lỗi đan.
Trong quyển sổ tay cá nhân của Bậc thầy Độc dược luông kẹp theo một mảnh giấy quý báu cũ —
“Sev, tôi không giận cậu, chúng ta cùng nhau được rồi!”
~*~
Lời chủ nhà: Có hai tin (vui lẫn buồn): 1. còn một chương nữa là xong sau đó ta sẽ tranh thủ beta và nhảy sang truyện khác; 2. laptop ta bị khìn sắp đi cài lại máy cho nên có thể bị mất dữ liệu =.=’’, và quan trọng hơn là phiên ngoại 3 sẽ bị dời cho tới khi nào ta đón em nó zề. Thế nhé, mọi người chuẩn bị tinh thần chờ dài cổ là vừa.
P/S: Ta thiệt muốn khóc thét ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)‧º·˚
~*~
Ở thế giới pháp thuật, Thung lũng Godric là một địa phương rất nổi tiếng, nơi đó là quê hương của Godric Gryffindor, là nơi đầu tiên sản xuất ra trái Snitch vàng, là nơi mà gia đình sử gia Bathilda Bagshot sinh sống, và cũng là quê hương của Dumbledore, đặc biệt là cái nôi của ‘Ba bảo bối Tử thần’ trong truyền thuyết, và cũng từ nơi đây sản sinh ra Đứa-bé-sống-sót — cậu đến năm mười sáu tuổi liền tiêu diệt được pháp sư hắc ám nhất trong mọi thời đại. Đối với dân Muggle mà nói, đây chỉ là một vùng quê yên tĩnh, gồm một ngôi làng, giáo đường, những vùng đồng cỏ rộng lớn, trừ bỏ một cửa hàng tiện lợi và một bưu điện, cũng chỉ còn một quán rượu nhỏ giản dị mà ấm áp.
Harry đứng lặng yên giữa ngã tư đường trong ngôi làng với tâm tình xáo động vô cùng, hơn nữa, sau khi cậu đi tới đài tưởng niệm chiến tranh được đặt ngay giữa quảng trường, nhìn thấy bức tượng điêu khắc theo phương pháp của thế giới phép thuật – một người đàn ông với mái tóc rối bời, mang kính mắt; một phụ nữ xinh đẹp tao nhã với mái tóc dài; còn có một bé trai kháu khỉnh ngồi trong lòng mẹ nó — là cha, mẹ và cậu.
Bức tranh toát lên không khí ấm áp, cha tỏ vẻ khoái trá, mẹ thì có tư thế thoải mái, còn trên trán cậu vẫn là một vùng da trơn lán, dù vậy, Harry vẫn thấy thật gần gũi, tựa hồ như thế có thể mang cậu đến gần bên cha mẹ hơn một chút.
“Harry,” Draco lôi kéo cậu, chỉ chỉ giáo đường cách đó không xa, “tôi nghĩ chúng ta trước nên vào đó bái tế một chút.”
Phía sau giáo đường là khu nghĩa trang, dù Harry cũng không biết nhiều gì về gia phả, nhưng khi quét mắt một vòng quanh mấy mộ bia, nhiêu đó thôi cũng có thể thấy nhiều dòng họ quen thuộc, của bạn học Hogwarts, của các nhân viên trong Hiệp sĩ đoàn Merlin, thậm chí còn gặp một vài họ của quan lớn trong Bộ Pháp thuật…
Nơi yên nghỉ của cha mẹ Harry chỉ nằm sau bia mộ của mẹ và em gái của thầy Hiệu trưởng Dumbledore hai hàng, hai ngôi mộ bằng đá cẩm thạch. Tuy rằng qua nhiều năm như vậy, là hậu nhân duy nhất của dòng họ Potter – Harry lần đầu tiên tới đây, nhưng cũng thấy được mộ của cha mẹ cậu được chăm nom rất chu đáo, không có bám bụi, trước mộ bày đầy hoa tươi, sắp nở hay là đang nở hoặc dần héo úa.
James Potter
Sinh ngày 1960. 3. 27
Mất ngày 1981. 10. 31
Lily Potter
Sinh ngày 1960. 1. 30
Mất ngày 1981. 10. 31
Tay Harry sờ lên mộ bia, ngón tay lướt qua dòng chữ: ‘Kẻ thù cuối cùng sẽ bị tiêu diệt chính là cái chết’.
Những lời này rất giống lời Voldemort đã nói – thoát khỏi tử vong, chinh phục cái chết.
Có thể đồng thời nó cũng mang một loại hàm ý khác – cuộc sống đầy ý nghĩa còn hơn cả cái chết, có người dù chết vẫn còn vinh.
Harry cứ vuốt ve hàng chữ mãi, “Nhưng mình hi vọng bọn họ vẫn còn sống, không cần vinh dự gì hết, chỉ cần…”
“Draco, nếu như không có Voldemort, mình sẽ ở đây mà vui vẻ lớn lên, mẹ của mình sẽ làm bánh táo nướng, mình sẽ chơi Quiditch cùng với cha — mình sẽ, mình sẽ làm cho bọn họ thấy hãnh diện về mình…” Từng giọt nước mắt lớn nhỏ chảy ra từ hốc mắt Harry. Đến nơi này, biết được hết mọi chuyện, lần đầu tiên Harry mới hiểu rõ — cậu đã mất đi điều gì, hai người họ đã nằm ở đây, có lẽ đã hóa thành đống xương trắng, những lời nói sáo rỗng, an ủi và hoa tươi cũng không thể khiến cho bọn họ biết được hôm nay là lần đầu tiên con trai của bọn họ đến thăm, mẹ của cậu sẽ không vì cậu đạt được thành tích O.W.Ls gần như toàn bộ là ưu mà hôn cậu, cha cậu cũng sẽ không biết được cậu đã kế thừa tài năng của ông ấy, trở thành một Tầm thủ xuất sắc của Đội nhà Quidditch.
Mất đi, chính là mất đi.
Bọn họ mất cùng ngày, xác cũng đã lạnh, mà cậu thì vẫn sống, mang theo lời nguyền của Voldemort trở thành Đứa-bé-sống-sót, hai lần, nhưng trái tim vẫn mạnh mẽ đập như cũ, tựa như hi vọng của cha mẹ cậu hi sinh chính bản thân họ để cậu có thể sống sót, khỏe mạnh đứng trước mặt họ.
“Cái chết được phù thủy cho rằng là một điểm bắt đầu cho một hành trình mới, Harry, bọn họ sẽ biết, hơn nữa bọn họ đã sớm biết được, nhìn những bó hoa tươi này xem, mọi người bởi vì cậu mà cảm kích bọn họ, bọn họ hiện tại đã thấy hãnh diện về cậu rồi.”
Harry hít hít mũi, lung tung sờ soạng mặt mình, cố gắng nở nụ cười, “Được rồi! Cha, mẹ, con, con không muốn nói cái gì mà thù đã được báo đâu, con cũng không có trở thành một kẻ sát nhân, con chỉ muốn nói… Con vẫn còn sống, tích cực, khỏe mạnh, lạc quan, hơn nữa sẽ vì lý tưởng mà tiếp tục cố gắng phấn đấu! Không phụ lòng những người thương yêu và kỳ vọng vào con.”
Cuối cùng, Harry dùng đũa phép hóa ra một bó bách hợp đặt trước mộ cha mẹ mình, sau đó đứng dậy, cậu muốn đi đến nhà cũ của mình.
Nhà Potter thật to, trong sân đã là một đống hoang tàn, tái hiện ra khung cảnh một đêm bi thương của mười mấy năm trước, bây giờ còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy được hình dáng xưa kia của nó. Đó là một tòa nhà lớn với hai tầng, tầng trên cùng đã bị hủy hoại trầm trọng, Harry khẳng định đó là nơi mà mẹ cậu đã hy sinh vì bảo vệ cậu, cửa lớn đã đầy vết loang lổ, hàng rào nơi đây đã bị dây trường xuân bao phủ, phá hỏng đến mức không nhìn ra hình dáng gì rồi.
“Tôi nghĩ đã hết sửa chữa gì được rồi,” Draco dùng đũa phép thử một chút, có lẽ chỉ tác dụng lên hoa cỏ chứ đống gạch ngói vụn đã bị phép thuật hắc ám phá hủy thì đã không thể tu bổ được rồi.
Harry cũng không để ý mấy, cậu đẩy cửa đi vào, cậu muốn vào bên trong để tìm một số vật nhỏ nào đó có thể lưu niệm, như là cây cặp tóc yêu thích của mẹ, hay là quyển sách mà cha đã từng đọc.
Trong đống hoang tàn có thể tìm thấy được những món đồ chơi phát thuật rải rác trên sàn nhà quả thật đáng kinh ngạc, dù là nhưng vật nhỏ không đáng giá nhưng đối với Harry chỉ riêng cuốn album ảnh đã là một loại xa xỉ thì mấy vật dụng này rõ ràng là một bảo tàng — nhìn thấy chiếc bàn dùng để đặt bánh ngọt, cậu giống như có thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào của bánh qui ở trên bàn bay qua; nhìn thấy cây chổi bay đồ chơi nằm trên thảm sàn ở phòng khách, cậu có thể hình dung được cảnh cha cậu ở bên cạnh che chở; thậm chí đến cái chén đựng đồ ăn cho mèo cũ mèm cũng có thể khiến cậu kích động thật lâu, bọn họ đã từng, từng nuôi một con thú cưng. Tại đây, trong căn nhà này, cậu và cha mẹ cậu, còn có một con mèo, một gia đình đầy đủ ấm áp.
Nhưng toàn bộ vui mừng trước đó cũng không bằng bọn họ tìm được một cái hộp giấy cũ, bám đầy bụi trong nhà kho, khiến Harry càng kích động hơn khi phát hiện đó chính mà đồ của mẹ cậu, nhìn thấy những đồ vụn vặt của mẹ cậu trước lúc lấy chồng (rất nhiều thứ hẳn là trước cả khi nhập học Hogwarts), Harry hoài nghi thậm chí cha cậu cũng chưa từng động vào.
Trong cái hộp cũ có hai ảnh chụp hồi mẹ cậu còn bé gần như đã nhìn không thấy rõ, một ít huy hiệu, một vài thiệp mừng tự làm đơn giản, ngây ngô, còn có một cái móc khóa bằng len bị lỗi (thật khiến người khác không dám khen tặng, vả lại chỉ đan một nửa), còn có nhật kí hồi con gái của mẹ cậu.
Harry cầm cuốn nhật kí đó, như do dự trong chốc lát liền đọc một cách đói khát.
Ngày 16 tháng 9
Mình thích như vậy, từ trên xích đu cao cao mà nhảy xuống, sau đó giống như lông chim nhẹ nhàng mà rơi xuống đất, chưa bao giờ bị thương — nhưng cho tới bây giờ mình cũng không nghĩ đến mình là một phù thủy, a, đúng vậy, thật là đáng sợ! Lily, có một ngày nào đó mày sẽ có khả năng biến thành mụ phù thủy bắt trẻ con ăn thịt đó!
Ha ha, điều này thật sự là rất ngầu!
Suỵt, không thể chị Penny biết, chị ấy sẽ sợ đến mức khóc thét.
Ngày 23 tháng 9
Cậu ta lại không xuất hiện rồi… A, mình có lẽ không nên biểu hiện ra như vậy, cậu ta có thể là một tinh linh (được rồi, cậu ta nói cậu ta là pháp sư, còn mình là phù thủy), mình nghĩ mình ngày đó làm ra vẻ lỗ mãng có thể dọa chạy cậu ta! Mình muốn nói là mình thích từ ‘phù thủy’ này, nhưng mà chẳng lẽ mình lại không biết… thân làm một cô bé ngoan, mình sẽ vì thế mà trở nên luống cuống sao?
Ngày 24 tháng 9
Cậu ta xuất hiện rồi!
Hôm nay là ngày may mắn của mình!
Quá may mắn!
Đừng hòng chạy trốn nữa!
Ngày 2 tháng 11
Mình đúng là đứa ngốc!
Vì sao lại không nhìn ra tại sao cậu ta lại gầy như vậy? Trên người cậu ta luôn luôn có vết thương, hơn nữa quần áo cũng không vừa người, Penny nói, cha của cậu ta rất hung dữ, luôn đánh người.
Tên nhóc kia khó chịu muốn chết, rõ ràng… còn cố ý ra vẻ không thèm quan tâm!
Ừm, ngày mai có lẽ đem cho cậu ta bánh táo nướng.
Ngày 3 tháng 11
Mình sẽ không bao giờ… thèm để ý tới cậu ta nữa!
Severus Snape, là tên khốn khốn khiếp nhất trên đời!
Tay Harry run lên, cặp mắt xanh lá trợn to kinh ngạc và mờ mịt, có phải… là Viện trưởng của cậu không? Thầy, thầy ấy và mẹ của cậu… Harry nhanh chóng lật qua trang kế tiếp, may mắn, mẹ cậu cũng khống có thật sự ‘không bao giờ để ý tới cậu ta’.
Ngày 10 tháng 11
Được rồi, đã giải quyết!
Mình đưa cậu ta bánh sô-cô-la để trao đổi, muốn cậu ta kể cho mình nghe một chút về Giám ngục Azkaban.
Sev, dám lừa gạt thì cậu chết chắc!
…
Harry vò tóc, thật sự không nghĩ tới mẹ cậu lại từ nhỏ quen biết giáo sư Snape, hơn nữa thấy có chút quen thuộc… Được rồi, cảm giác này cũng đã từng xuất hiện trên người cậu và Draco hồi trước, hai năm về trước, dưới loại tình huống này nên gọi là gì ta?
“Draco, giáo sư Snape, thầy ấy…” Harry quay đầu, nhìn phản ứng của Draco — bỗng nhiên nhíu mày, “Cậu… biết lâu rồi hả?”
Draco rất muốn lảng tránh, nhưng mà chuyện đã đến mức này —
“Ông ấy là cha đỡ đầu của tôi, là bạn tốt nhất của cha tôi, thì tôi làm sao có thể không biết được?”
“Vậy sao cậu không nói cho mình biết?” Harry rất muốn nổi giận, nhưng có lẽ đã bị cảm giác khiếp sợ đã lấn át mất.
Hèn chi giáo sư Snape luôn đối tốt với cậu, căn bản là dựa vào thể diện của mẹ cậu, dù sao bọn họ lúc nhỏ là bạn tốt của nhau, nhưng tại sao chưa lần nào cậu nghe giáo sư nhắc tới vậy? Hơn nữa… Harry đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, cậu nhớ lúc ban đầu khi vừa mới nhập học, giáo sư Snape tỏ ra rất ghét cậu, sau này mới từng chút từng chút…
“Draco?”
“Đồ ngốc!” Draco đứng lên, anh muốn đi về phía sau căn nhà để sửa sang lại, còn dựng lều để bọn họ qua đêm nữa.
Harry ngồi xếm bằng trên sàn nhà, lật cuốn nhật kí cũ trong tay… Mẹ cậu cùng với giáo sư là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, tình cảm nhất định rất tốt, Harry bỗng nhiên hết hồn, hít một hơi — nhớ đến tình trạng hôn nhân hiện tại của giáo sư, mà mẹ cậu thì cuối cùng gả cho cha cậu, rồi sinh ra cậu — Harry đã hiểu được.
Nhưng mà loại ‘hiểu được’ này khi nằm trên giường, nhìn chằm chằm đầu giường mà ngẩn người, Harry càng thấy nhiều vấn đề nảy sinh, “Draco, sau đó giáo sư xảy ra chuyện gì?”
“Hả?”
“Mẹ mình xuất thân Muggle, mà giáo sư Snape là thủ hạ của Voldemort, nếu giáo sư Snape thật sự kì thị phù thủy xuất thân Muggle như người ta nói, ông ấy cũng sẽ không kết bạn với mẹ mình, hơn nữa còn là kết bạn từ khi còn nhỏ.”
Bọn họ làm bạn với nhau từ hồi bé xíu, lúc đó nhỏ tuổi đến nỗi không có khả năng biết cái gì là kì thị huyết thống, có lẽ sau khi lớn lên, Harry tin tưởng thái độ làm người và phẩm hạnh của giáo sư Snape, cho dù thầy ấy rốt cuộc đã biết bọn họ ‘khác nhau’, nhưng điều đó cũng không đáng kể, giống như cậu và Draco, tình cảm thì chính là tình cảm thôi, đây là nhận thức về tính trung thành của Slytherin.
“Tôn trọng quyền lực là mục tiêu hàng đầu cần theo đuổi từ ngàn năm trước của Slytherin còn lưu truyền lại, mình có thể hiểu được vì sao lúc trước giáo sư Snape lại gia nhập Tử thần Thực tử, có dã tâm, muốn vượt trội, còn bị mê hoặc bởi sức mạnh trong thời kỳ hoàng kim của Voldemort. Chuyện này cũng không có gì là kỳ quái, hơn nữa gia cảnh lúc nhỏ của giáo sư đúng là không được tốt lắm, nhưng mình mình thấy lạ là vì sao sau này giáo sư lại đổi ý, hơn nữa còn là lúc vừa trở thành phụ tá đắc lực được tín nhiệm nhất của Voldemort, còn dám bất chấp mọi nguy hiểm mà nằm vùng?” Harry quay mặt sang Draco, “Bởi vì chính tay Voldemort giết chết bà ấy — giáo sư mới làm thế, là vì mẹ của mình, đúng không?”
“…Cũng gần giống vậy!”
Harry vùi mặt vào trước ngực Draco, “Lúc gặp phải Giám ngục Azkaban, mình nghe được tiếng cầu xin của mẹ, ban đầu Voldemort không có ý định giết bà, chính miệng hắn nói, còn ra lệnh cho bà ‘Tránh ra’, nhưng mà bà ấy vì bảo vệ mình…” Mọi chuyện đại khái Harry gần như có thể đoán được, có người ở quán rượu nghe được lời tiên tri kia, lại không có nghe hết toàn bộ, nhưng mà Voldemort cũng tự quyết định phải giết sạch những cậu bé sinh ra vào cuối tháng 7, là thuộc hạ thân tín nhất của Voldemort nên giáo sư Snape cũng biết quyết định này của hắn, sau đó giáo sư đi cầu xin, cho nên lúc đó Voldemort mới có thể bỏ qua… Đương nhiên, Voldemort chúng qui vẫn là Voldemort, giáo sư rốt cuộc tin nhầm hắn.
Draco vuốt tóc Harry, trong lòng do dự, “Harry, cậu có hận kẻ đã truyền lời tiên tri cho Chúa tể Hắc ám không?”
Đôi mắt Harry trở nên mờ mịt, “Mình không biết, Draco, mình cũng từng nghĩ qua, nếu như không có kẻ đó nói cho hắn biết, thì cha mẹ mình có lẽ sẽ…Nhưng mà cậu thử nghĩ xem, tại một quán rượu hỗn tạp đủ các loại người, nếu nói mình nên oán hận kẻ đã đem lời tiên tri nói cho hắn biết thì không bằng nói mình nên cảm kích giáo sư Dumbledore vì đã đúng lúc ngăn lời tiên tri không bị tiết lộ ra ngoài. Draco, mình đã đọc qua những bài báo nói về chiến tranh, mình hiện tại đã thấy được thái độ hờ hững, nhát gừng của các quan lớn của Bộ Pháp thuật trước tin Voldemort trở lại… Mình nghĩ, tìm ra kẻ đem lời tiên tri nói cho Voldemort cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì khi đó, ai ai cũng đều e ngại hắn, mỗi người đều khuất phục trước sức mạnh của hắn, nịnh bợ hắn chẳng qua chỉ vì mạng sống mà thôi, chính là đơn giản như vậy.”
Là do Voldemort chọn cách tin vào lời tiên tri, lựa chọn giết chết cha mẹ cậu, mà lựa chọn đó của hắn đã góp phần thúc đẩy lời tiên tri trở thành sự thật, nếu Harry không thể hận Trelawney – người đã đưa ra lời tiên tri, thì cậu dựa vào cái gì mà hận người truyền đi lời tiên tri chứ?
“Đồ ngốc!” Draco xoay người hôn môi Harry, đồng thời Draco cũng thấy tảng đá đang đè nén trong lòng được hạ xuống.
Bọn họ chờ đợi ở đây khoảng chừng ba ngày, dùng hết năm túi sách đã được nới rộng của Harry, ngoài trừ những cuốn sách không bị phá hủy trong thư viện của gia tộc Potter, còn lại quả thật đều là những món đồ chơi nhỏ không đáng giá, trong đó nhỏ nhất là trái banh nhỏ nhiều màu sắc và lớn nhất là toàn bộ đồ dùng Quidditch của cha cậu, trong đó còn nhiều thứ thập cẩm khác như nến, cúp, còn có những cuốn sổ ghi chép, thư từ của cha mẹ cậu hồi còn đi học… Harry tựa như cái cần cẩu, đem mọi thứ thu thập hết, hơn nữa còn nói, “Mấy thứ này đều là gia bảo truyền thừa của gia tộc Potter — từ thời đại của mình bắt đầu lưu lại!”
Bất quá, có một thứ ‘gia bảo’ vô cùng quý báu mà Harry cực kỳ muốn giữ làm của riêng nhưng cuối cùng không thể không nhịn đau mà tặng lại nó cho người vốn là ‘kẻ nên có được’.
Lily đan một chiếc khăn quàng cổ vẫn chưa có hoàn thành, trong nhật ký có nhắc qua là muốn tặng cho ‘ai đó’ làm quà Giáng Sinh, lúc bọn họ đang học lớp năm lớp sáu. Harry không biết vì sao mà món quà quan trọng này sau nhiều năm như vậy vẫn chưa có tặng đi, chiếc khăn quàng cổ này không được dệt xong mà cũng không bị ném đi.
Đây là món đồ duy nhất mà mẹ cậu tự tay đan, vuốt chiếc khăn quàng cổ vẫn cảm thấy lông dê và lông bạch kì mã mềm mại, ấm áp như cũ, gần như trong giây lát Harry muốn đổi ý, nhưng cuối cùng cậu lại phát hiện ra trang nhật kí đó, lau nước mắt, vô cùng bất đắc dĩ vào trước đêm Giáng Sinh đem nó gói lại rồi gửi cho kẻ vốn nên có nó.
Đường Bàn Xoay.
Bậc thầy Độc dược mới ba mươi sáu tuổi liền nhận được huân chương của Hiệp sĩ đoàn Merlin, Đệ Nhất đẳng, luôn cất giữ một chiếc khăn quàng cổ trông có vẻ ngây thơ và có hoa văn quá mức rực rỡ trong tủ áo, như một vật trân quý. Mỗi lần Bậc thầy Độc dược mở tủ quần áo ra đều có thể nhìn thấy chiếc khăn với màu xanh ngọc bích có viền trăng được làm từ lông đuôi bạch kì mã, còn có phần đuôi của chiếc khăn được đan bằng những đường chỉ rõ ràng là ‘hấp ta hấp tấp như đại tinh tinh’ nhăn nhúm cả lên và có nhiều lỗi đan.
Trong quyển sổ tay cá nhân của Bậc thầy Độc dược luông kẹp theo một mảnh giấy quý báu cũ —
“Sev, tôi không giận cậu, chúng ta cùng nhau được rồi!”
~*~
Lời chủ nhà: Có hai tin (vui lẫn buồn): 1. còn một chương nữa là xong sau đó ta sẽ tranh thủ beta và nhảy sang truyện khác; 2. laptop ta bị khìn sắp đi cài lại máy cho nên có thể bị mất dữ liệu =.=’’, và quan trọng hơn là phiên ngoại 3 sẽ bị dời cho tới khi nào ta đón em nó zề. Thế nhé, mọi người chuẩn bị tinh thần chờ dài cổ là vừa.
P/S: Ta thiệt muốn khóc thét ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅)‧º·˚
~*~