“…” - Hình như tôi là nạn nhân của vụ này thì phải, đây là dòng tâm trạng của một con rắn vô tội.
“Biết thế vừa rồi ta cắn chết mi cho rồi!” - Con rắn nhỏ bị cô túm chặt trên tay “ tê tê” đe dọa.
“….” - Hình như mình vừa nghe nó nói thì phải, Tom nhìn chằm chằm vào con vật trên tay chị gái tự hỏi. Trong lòng cậu như có sóng lớn vỗ mạnh.
“Bỏ qua đi. Vì sao mi lại xuất hiện trong này vậy? ” - Nếu cô nhớ không lầm thì bên cạnh Tom có một con rắn. Đừng có bảo là cái con rắn oai phong kia là cái thứ ở trên tay cô nhé. Đúng là ác mộng mà!
“ Đi kiếm ăn, trong này có rất nhiều chuột, ngon lắm nha!” - Con rắn nhỏ tê tê vui vẻ bảo.
“ ….” Chuột!! À chuột!!! Cái âm tiết mà con rắn vừa phát ra như có ma thuật bay vòng vòng trong đầu cô. Thật đáng sợ mà!!
“…” - Xong rồi!! Đêm nay Jemmy sẽ không cho cậu ngủ!! Cậu không muốn đâu à!!
Cả căn phòng vì câu nói của con rắn nhỏ mà trở nên im lìm đến nỗi cả hai người có thể nghe thấy tiếng chim lợn kêu “ éc éc “ đi kiếm ăn ngoài kia, lại rơi vào tai Jemmy như một sự chế nhạo.
“ Em đi tìm mấy tấm mành”: Tom nhét cây đèn cầy vào tay Jemmy. Cậu biết chị gái cậu sợ chết đứng tại chỗ này. Trên đời này có hai dạng người khi rơi vào nỗi sợ, một là họ sẽ co rút người trốn tránh, hai là phản kháng đến hơi thở cuối cùng và bà chị đáng kính của cậu rơi vào dạng thứ hai. Một là con chuột bị nhừ đòn nếu rơi vào tầm ngấm của chị cậu, thật đáng buồn làm sao!!
(Chuột) “…”: chúng tôi có ăn thịt cô ta đâu.
Jemmy cứng đơ người tại chỗ, tay phải cầm đèn tay trái cầm con rắn đang thè lưỡi hù dọa, dáng đứng rất ư là nghệ thuât.
“ Mi tên gì vậy “ - Sau một lúc Jemmy cũng lấy lại thần hồn của mình.
“ Tên? Là cái gì? Ăn ngon không? “
“…” - Mười câu thì bảy câu của con rắn này hỏi thức ăn, cô không còn gì để nói với nó rồi. Hình như con này trên sao hỏa rớt xuống. Ai trả đĩa bay cho nó đi!!
“ Cái đó không phải ăn, ừm nói sao nhỉ…. Đó là cách giao tiếp thân mật. “: Jemmy lục lọi trong đống ngôn từ của mình giải thích.
“ Vậy à!! Ta không có tên, từ ngày ta nở ra là đã vậy rồi “: Con rắn nhỏ tê tê buồn rầu nói.
Jemmy nhìn quanh cố tìm một góc sạch sẽ để ngồi. Cô có nên cảm thấy bản thân may mắn khi trong phòng có một chiếc ghế sopha cũ không nhỉ? Jemmy tiến lên ngồi vào ghế, rụt cả người lại để có thể ấm lên một chút, chiếc ghế vì sức nặng của cô mà kêu lên một tiếng nhỏ như phản đối cho bộ xương già cội của mình.
“ Ta tên Jemmy Riddie, người vừa rồi là Tom Riddie, em trai ta. “ - Jemmy giới thiệu đơn giản.
“ Hèn chi nhìn hắn thuận mắt hơn nhìn ngươi, ai!! Hắn thật lịch sự “ - Con rắn nhỏ lầm bầm than thở.
Nó chắc chắn là con cái, không đúng không ăn tiền.!
“ Mi là cái hay đực?” - Cái suy nghĩ vừa loé lên trong đầu cô bị cô buột miệng hỏi thẳng thừng.
“Thật khiếm nhã quá đi, một quý cô thì không nên hỏi điều này!!” - Con rắn nhỏ dùng chiếc đuôi vỗ lên tay cô, như thể hiện sự khó chịu trước câu hỏi.
“ Xin lỗi ta không cố ý.” - Jemmy nhăn mày tỏ vẻ biết lỗi. Cô không nghĩ một con vật như vậy lại để ý vấn đề giới tính.
“Jem nhìn này!” - Tom quay trở lại trên tay là hai tấm mành xanh xẫm. Hình ảnh một người một rắn vô thức nói chuyện nhiệt tình rơi chọn vào mắt cậu. Hình như Jemmy thích nó, nên để lại nuôi thì tốt hơn, nó có thể bắt chuột cho Jemmy. Quyết định vậy đi!!
Cô không biết rằng chính cái suy nghĩ này của Tom mà họ đã có thêm một tên đồng bọn theo đuôi vào sinh ra tử.
Cô nhận tấm mành từ tay cậu em, lui ra một bên nhường chỗ cho Tom. Cậu ngồi xuống cạnh cô, cả hai người quấn hai tấm mành ngồi sát vào nhau để ấm hơn.
”Chị, nếu một ngày em trở thành kẻ xấu thì sao? Chị có ghét bỏ Tom hay không?” - Cậu bé cúi đầu cắn môi, ánh mắt đầy rối rắm nhìn chị gái mình.
“ Chị nói trước nhé! Nếu em có những hành động trái pháp luật như vậy…” - Cô nghiêm mặt nhìn đứa em mình rồi nói tiếp. tay trái buông con rắn nhỏ ra.
“… thì nhớ rủ chị theo, đã phá hoại thì đi nhiều người mới vui.” - Jemmy ngây thơ nháy mắt với em trai mình. Cô không muốn một lần nữa mất đi em trai, một lần là quá đủ.
Dù cho có hủy diệt cả mọi thứ đi nữa!
“…” – Chị đây có phải là cách giáo dục đúng đắn với trẻ nhỏ hay không vậy? Tom không ngờ rằng chỉ vì câu nói đó mà trong tương lai không xa vì cậu mà chị gái cậu gần như làm giới phù thủy Anh Quốc biến mất khỏi bản đồ phù thủy thế giới. Tom run tay đánh vào trán Jem, làm cô la đau đớn.
“…” - Mình nói sai gì à?
“….” - Hình như hai tên này quên mất mình rồi.
Một tiếng tằng hắng nhỏ đầy bất mãn của kẻ bị bỏ quên qua một bên như nó. Thật đáng thương mà, chẳng có con rắn nào cả gan bỏ qua nó cả.
“ Ngươi thật phiền phức!” - Jemmy hất con rắn xuống ghế. Con rắn thiểu năng này thật phiền phức quá đi.
“ Đồ con gái vũ lực!” - Con rắn nhỏ nhe răn đe dọa kẻ nào đó.
“Có thể cho ta biết vì sao các ngươi nói chuyện được với ta không?”
“….” - Cái này thì biết đi hỏi ai đây? Chẳng khác nào câu hỏi trứng có trước hay vịt có trước cả? Trả lời kiểu nào cũng bị sai.
“ Không biết, bản năng thôi.” - Jemmy nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Tom bỏ qua Jemmy cúi người nhặt lên con rắn trên đất hỏi:
“ Vậy mi có muốn ở lại với chúng ta không “.
“ Ta chỉ ở với ngươi thôi, ta không muốn hằng ngày bị bầm dập “.
“….”: Cô chưa ý kiến mà! Cô mất địa vị trong lòng em trai rồi sao? Nhanh vậy! Jemmy trong lòng vẽ vòng tròn tủi thân, hình như em cô có Rắn quên chị rồi. Con trai lớn phải gả ra ngoài mà!! Thật đau lòng.!
“Vậy mi có tên không?”.
“ Không”.
“ Jemmy chúng ta đặt tên cho nó đi?” - Tom nhìn Jemmy nói. Dù sao con rắn nhỏ này là thú cưng của cả hai.
“ One, Two, Three, Four…..A, B,C…” - Jemmy cau có phun ra một chuỗi kí tự. Rắn, rắn lại rắn, lại còn tên, rắn thì gọi là rắn chứ tên tuổi làm gì.
Kẻ nào kia đang ghen tuông với một con rắn. Dù sao em trai cô còn nhỏ không thể gả đi sớm như vậy!
“…” - Ai đó bịt kín cái miệng xấu xa kia dùm cái đi! Đặt tên cũng không nên thất trách như vậy chứ.
“ Gọi ngươi là Nagini đi!” - Tom bỏ qua kẻ nào kia còn đang huyên thuyên bảng chữ cái.
“….” - Cô không thể ngăn lịch sử lặp lại sao? Ngay cả một cái tên? Thật thất bại quá đi!!
“Biết thế vừa rồi ta cắn chết mi cho rồi!” - Con rắn nhỏ bị cô túm chặt trên tay “ tê tê” đe dọa.
“….” - Hình như mình vừa nghe nó nói thì phải, Tom nhìn chằm chằm vào con vật trên tay chị gái tự hỏi. Trong lòng cậu như có sóng lớn vỗ mạnh.
“Bỏ qua đi. Vì sao mi lại xuất hiện trong này vậy? ” - Nếu cô nhớ không lầm thì bên cạnh Tom có một con rắn. Đừng có bảo là cái con rắn oai phong kia là cái thứ ở trên tay cô nhé. Đúng là ác mộng mà!
“ Đi kiếm ăn, trong này có rất nhiều chuột, ngon lắm nha!” - Con rắn nhỏ tê tê vui vẻ bảo.
“ ….” Chuột!! À chuột!!! Cái âm tiết mà con rắn vừa phát ra như có ma thuật bay vòng vòng trong đầu cô. Thật đáng sợ mà!!
“…” - Xong rồi!! Đêm nay Jemmy sẽ không cho cậu ngủ!! Cậu không muốn đâu à!!
Cả căn phòng vì câu nói của con rắn nhỏ mà trở nên im lìm đến nỗi cả hai người có thể nghe thấy tiếng chim lợn kêu “ éc éc “ đi kiếm ăn ngoài kia, lại rơi vào tai Jemmy như một sự chế nhạo.
“ Em đi tìm mấy tấm mành”: Tom nhét cây đèn cầy vào tay Jemmy. Cậu biết chị gái cậu sợ chết đứng tại chỗ này. Trên đời này có hai dạng người khi rơi vào nỗi sợ, một là họ sẽ co rút người trốn tránh, hai là phản kháng đến hơi thở cuối cùng và bà chị đáng kính của cậu rơi vào dạng thứ hai. Một là con chuột bị nhừ đòn nếu rơi vào tầm ngấm của chị cậu, thật đáng buồn làm sao!!
(Chuột) “…”: chúng tôi có ăn thịt cô ta đâu.
Jemmy cứng đơ người tại chỗ, tay phải cầm đèn tay trái cầm con rắn đang thè lưỡi hù dọa, dáng đứng rất ư là nghệ thuât.
“ Mi tên gì vậy “ - Sau một lúc Jemmy cũng lấy lại thần hồn của mình.
“ Tên? Là cái gì? Ăn ngon không? “
“…” - Mười câu thì bảy câu của con rắn này hỏi thức ăn, cô không còn gì để nói với nó rồi. Hình như con này trên sao hỏa rớt xuống. Ai trả đĩa bay cho nó đi!!
“ Cái đó không phải ăn, ừm nói sao nhỉ…. Đó là cách giao tiếp thân mật. “: Jemmy lục lọi trong đống ngôn từ của mình giải thích.
“ Vậy à!! Ta không có tên, từ ngày ta nở ra là đã vậy rồi “: Con rắn nhỏ tê tê buồn rầu nói.
Jemmy nhìn quanh cố tìm một góc sạch sẽ để ngồi. Cô có nên cảm thấy bản thân may mắn khi trong phòng có một chiếc ghế sopha cũ không nhỉ? Jemmy tiến lên ngồi vào ghế, rụt cả người lại để có thể ấm lên một chút, chiếc ghế vì sức nặng của cô mà kêu lên một tiếng nhỏ như phản đối cho bộ xương già cội của mình.
“ Ta tên Jemmy Riddie, người vừa rồi là Tom Riddie, em trai ta. “ - Jemmy giới thiệu đơn giản.
“ Hèn chi nhìn hắn thuận mắt hơn nhìn ngươi, ai!! Hắn thật lịch sự “ - Con rắn nhỏ lầm bầm than thở.
Nó chắc chắn là con cái, không đúng không ăn tiền.!
“ Mi là cái hay đực?” - Cái suy nghĩ vừa loé lên trong đầu cô bị cô buột miệng hỏi thẳng thừng.
“Thật khiếm nhã quá đi, một quý cô thì không nên hỏi điều này!!” - Con rắn nhỏ dùng chiếc đuôi vỗ lên tay cô, như thể hiện sự khó chịu trước câu hỏi.
“ Xin lỗi ta không cố ý.” - Jemmy nhăn mày tỏ vẻ biết lỗi. Cô không nghĩ một con vật như vậy lại để ý vấn đề giới tính.
“Jem nhìn này!” - Tom quay trở lại trên tay là hai tấm mành xanh xẫm. Hình ảnh một người một rắn vô thức nói chuyện nhiệt tình rơi chọn vào mắt cậu. Hình như Jemmy thích nó, nên để lại nuôi thì tốt hơn, nó có thể bắt chuột cho Jemmy. Quyết định vậy đi!!
Cô không biết rằng chính cái suy nghĩ này của Tom mà họ đã có thêm một tên đồng bọn theo đuôi vào sinh ra tử.
Cô nhận tấm mành từ tay cậu em, lui ra một bên nhường chỗ cho Tom. Cậu ngồi xuống cạnh cô, cả hai người quấn hai tấm mành ngồi sát vào nhau để ấm hơn.
”Chị, nếu một ngày em trở thành kẻ xấu thì sao? Chị có ghét bỏ Tom hay không?” - Cậu bé cúi đầu cắn môi, ánh mắt đầy rối rắm nhìn chị gái mình.
“ Chị nói trước nhé! Nếu em có những hành động trái pháp luật như vậy…” - Cô nghiêm mặt nhìn đứa em mình rồi nói tiếp. tay trái buông con rắn nhỏ ra.
“… thì nhớ rủ chị theo, đã phá hoại thì đi nhiều người mới vui.” - Jemmy ngây thơ nháy mắt với em trai mình. Cô không muốn một lần nữa mất đi em trai, một lần là quá đủ.
Dù cho có hủy diệt cả mọi thứ đi nữa!
“…” – Chị đây có phải là cách giáo dục đúng đắn với trẻ nhỏ hay không vậy? Tom không ngờ rằng chỉ vì câu nói đó mà trong tương lai không xa vì cậu mà chị gái cậu gần như làm giới phù thủy Anh Quốc biến mất khỏi bản đồ phù thủy thế giới. Tom run tay đánh vào trán Jem, làm cô la đau đớn.
“…” - Mình nói sai gì à?
“….” - Hình như hai tên này quên mất mình rồi.
Một tiếng tằng hắng nhỏ đầy bất mãn của kẻ bị bỏ quên qua một bên như nó. Thật đáng thương mà, chẳng có con rắn nào cả gan bỏ qua nó cả.
“ Ngươi thật phiền phức!” - Jemmy hất con rắn xuống ghế. Con rắn thiểu năng này thật phiền phức quá đi.
“ Đồ con gái vũ lực!” - Con rắn nhỏ nhe răn đe dọa kẻ nào đó.
“Có thể cho ta biết vì sao các ngươi nói chuyện được với ta không?”
“….” - Cái này thì biết đi hỏi ai đây? Chẳng khác nào câu hỏi trứng có trước hay vịt có trước cả? Trả lời kiểu nào cũng bị sai.
“ Không biết, bản năng thôi.” - Jemmy nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Tom bỏ qua Jemmy cúi người nhặt lên con rắn trên đất hỏi:
“ Vậy mi có muốn ở lại với chúng ta không “.
“ Ta chỉ ở với ngươi thôi, ta không muốn hằng ngày bị bầm dập “.
“….”: Cô chưa ý kiến mà! Cô mất địa vị trong lòng em trai rồi sao? Nhanh vậy! Jemmy trong lòng vẽ vòng tròn tủi thân, hình như em cô có Rắn quên chị rồi. Con trai lớn phải gả ra ngoài mà!! Thật đau lòng.!
“Vậy mi có tên không?”.
“ Không”.
“ Jemmy chúng ta đặt tên cho nó đi?” - Tom nhìn Jemmy nói. Dù sao con rắn nhỏ này là thú cưng của cả hai.
“ One, Two, Three, Four…..A, B,C…” - Jemmy cau có phun ra một chuỗi kí tự. Rắn, rắn lại rắn, lại còn tên, rắn thì gọi là rắn chứ tên tuổi làm gì.
Kẻ nào kia đang ghen tuông với một con rắn. Dù sao em trai cô còn nhỏ không thể gả đi sớm như vậy!
“…” - Ai đó bịt kín cái miệng xấu xa kia dùm cái đi! Đặt tên cũng không nên thất trách như vậy chứ.
“ Gọi ngươi là Nagini đi!” - Tom bỏ qua kẻ nào kia còn đang huyên thuyên bảng chữ cái.
“….” - Cô không thể ngăn lịch sử lặp lại sao? Ngay cả một cái tên? Thật thất bại quá đi!!