Buổi tối “tâm tình đêm” kết thúc với việc Jemmy phát hiện ra một con chuột qua đường và Nagini bị cô cầm ném ra khỏi ghế đến chỗ con chuột. Cuối cùng thì bạn rắn nhỏ dễ thương đã nuốt luôn con chuột đó.
_____________________________________________________________
Jemmy trở mình thức dậy vì tiếng động bên ngoài. Có ai đó đang đến đây! Tiếng bước chân ngày càng gần tới cửa hơn.
“ Je….” - Tom định cất lời nhưng bị Jemmy bịt miệng và ra dấu im lặng.
Cô nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ như đang ngủ, cố gắng làm cho hơi thở nhịp nhàng. Dựa vào tiếng bước chân thì có thể biết người đó hẳn là một người đàn ông nặng khoảng 70kg. Tiếng nắm cửa sứ được vặn mở tạo nên một âm thanh chói tai.
“ Ôi Chúa ơi! Hai đứa các con làm gì ở đây!!” - Người đàn ông làm dấu thập tự giá trước ngực hoảng sợ kêu lên.
Hai chị em cô được ông ta đưa ra ngoài mới biết được ông ta là mục sư tiếp quản nơi này, vì mấy hôm trước có chuyện gia đình nên hôm nay mới tới. Ông tên Cameron Mackenzie, một kẻ mất vợ mất con và đặt lòng tin ở Chúa. Cameron là một người đàn ông trung niên có vóc người cao to vạm vỡ khác với những người đàn ông lớn tuổi bụng phệ chậm chạp. Ông ta có nước da hơi đỏ, tóc đen và đôi mắt ti hí. Theo những gì cô thấy thì ông ta có vẻ là một người Mỹ bản địa(người da đỏ).
Vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Trên đất nước Anh này? Đúng là một điều khả nghi!
“ Tuyệt quá!!” - Jemmy kép hờ đôi mắt ngập nước, thở ra một hơi đầy thoải mãn như một cô mèo nhỏ được vuốt ve cưng nựng. Cái hương vị này! Thật lâu rồi đi! Cái mùi trà hảo hạng này! Cô thấy các thiên thần đang nhảy múa quanh cô, thật tuyệt vời!
“ Cảm ơn ngài cho tụi con dùng bữa” - Tom bỏ lơ bà chị gái tâm hồn đang bay bổng của mình, lịch sự cảm hơn người đàn ông trước mặt.
“ Ồ không sao. Mà sao các con lại ở trong đó vậy?” - Cameron lướt mắt đánh giá hai chị em trước mặt. Ông thấy ở hai chị em nhà này có một thứ gì đó rất sắc bén của những chiến binh Viking bất cứ lúc nào cũng có thể đột kích một cách âm thầm vào một ngôi làng thời trung cổ. Một thứ rất quen thuộc ở những người đàn ông trong gia đình Mackenzie.
Jemmy cụp mắt dấu đi sự tính toán cũng như ngầm hiểu rõ bản chất con người trước mắt. Ở ông ta có cái ánh nhìn giống cô, cái nhìn của nhưng kẻ đi săn đêm tuy đã được dấu đi rất kĩ càng.
“Chúng cháu bị phu nhân Clofer đuổi đi, hiện giờ tụi cháu không có nơi nào để đi cả.” - Jemmy cố rặn ra mấy giọt nước mắt, tỏ ra đáng thương tiếp lời.
- “ Ngài có thể cho tụi con ở lại không ạ! Chúa rũ lòng thương nơi Cha!” - Jemmy ra chiêu phủ đầu, ngước lên đôi mắt to tròn đầy nước người thấy người thương.
“…..” - Ông vừa bị một con nhỏ đánh phủ đầu trắng trợn!
“ Ngài là môn đồ nhân hậu của chúa, hãy rũ lòng thương chúng con.” - Cô tiếp tục đục khét lòng người.
“ Thôi được rồi.” - Ông mà không cho hai đứa này ở lại thì hỏng danh tiếng quá. Cũng coi xem con bé có phải viên ngọc hay chỉ là viên sỏi nhất thời ông nhận lầm.
“ Con cảm ơn ngài!” - Jemmy vui vẻ tiếp lời. Cô không thấy ở người đàn ông này sự nguy hiểm đối với cả hai chị em, có thể nhờ ông ta giúp đỡ
Ngày hôm đó cô và Tom dành cả ngày cho việc dọn dẹp nhà thờ và đòi lại đồ đạc của bản thân. Khi đó phu nhân Clofer nhìn cô và em trai đầy sợ hãi như nhìn thấy dịch bệnh. Con người,khi họ nhìn thấy một thứ gì đó không thể dùng khoa học mà họ tự hào để chứng minh hay giải thích chúng tồn tại, từ đó họ sinh ra sự sợ hãi cùng căm ghét.
Lịch sử thế giới cũng từng vì vậy mà khiến cho bao nhiêu người chết oan uổng, họ có thể chữa bệnh bằng một loại thuốc mới, bệnh dịch xuất hiện, gia súc chết hàng loạt đều bị quy về do phù thủy làm ra. Đúng thật nực cười khi những kẻ tự nhận là môn đồ của Đấng tối cao bắt đầu thay thế những dạy dỗ thanh sạch của Chúa bằng những giáo lý giả dối và mê tín, họ mở đường cho những tội ác khủng khiếp hoành hành thì “đường lối của sự thật bị phỉ báng” tựa như một món hàng rẻ tiền ở chợ….lạc đề rồi!
Nói sao cũng thấy may mắn vì cả hai đều lấy lại được đồ, nếu như gặp tụi người mấy chục năm sau đòi lại đồ chả khác gì nằm mộng.
Cuộc sống bình lặng của cả hai chị em tốt hơn khi không ở lại nhà Clofer, ít ra chị em cô có thể công khai ăn thịt của mấy con chim bồ câu chứ không phải lén lút như trước. Sự cáu kỉnh thường ngày trong lòng cô vì vậy cũng bớt đi nhiều. Điều thú vị nhất là ở vị cha sứ của nhà thờ kể ra thì cách đây không lâu.
Hôm đó cô như mọi ngày, thức dậy thật sớm chạy bộ xung quanh nhà thờ. Tuy rằng bây giờ là tháng năm nhưng trời buổi sáng ở London vẫn rất nhiều sương mù, chúng mờ ảo che khuất tầm nhìn chả khác gì một tấm mành bằng bạc, chỉ cần đi vào trong bạn sẽ lạc mất phương hướng. Chính trong đám sương mù đó, hình ảnh của vị cha sứ trung niên luôn lịch sự trong các buổi thuyết giản đang sắc bén quơ hai thanh gậy trên tay. Từng động tác đều rất nhanh, cô chỉ thấy được bóng mờ được tạo ra của hai thanh gậy.
Là Arnis*?! Ôi thánh thần ơi! Jemmy thét lên đầy sợ hãi nhưng cũng đầy phấn khích. Cách đánh bằng gậy này được các đặc nhiệm FBI hay dùng, lúc trước cô cũng định học món này nhưng không có thời gian.
*: Arnis (còn gọi là Kali, Eskrima, Escrima) là một môn võ thuật sử dụng vũ khí của Philippines. Môn võ này cũng đã có mặt tại một số quốc gia Đông Nam Á dưới những tên gọi khác như Krabi Krabong hay Trumbu. Ngoài ra cũng có một số tên gọi thông dụng khác như Kali và Arnis de Mano (áo giáp bọc tay); đôi khi người ta cũng dùng chữ viết tắt FMA (Filipino Martial Arts, võ thuật Philippines). Eskrima và Arnis là tên dùng chủ yếu tại Philippines ngày nay. Tên trong tiếng Việt hiện nay là võ gậy.
Jemmy như bị thôi miên vào từng đường gậy của vị mục sư. Đường thủ chắc chắn, tấn công nhanh. Đánh tạt ngang hông cực kì tốt. Cô thật sự muốn đấu với ông ta một trận ra trò. Sự tập chung cao độ đó làm cô quên mất người đàn ông trước mặt đã dừng lại động tác.
“ Trông con khá thích thú nhỉ?” - Một câu nói với sự khẳng định tuyệt đối.
“Arnis” - Jemmy đi thẳng vào vấn đề, cô hơi ngập ngừng nói tiếp - “ Một môn võ truyền thống của Phillipines.”
“ Con hiểu biết thật đấy” - Tiếng cười khan nhiều hơn là sự cẩn thận và nghi ngờ cô.
“ Còn từng thấy trong một cuốn sách” - Jemmy ngây ngô cười, cô càng làm căng thì càng nguy hiểm. Họ đều là những con người sẵn sàng bịt đầu mối khi có sơ hở. Cô nuốt khan hỏi: “ Người có thể dạy con không?”.
“ Vì sao con muốn học nó vậy?” – Ông nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn xoáy sâu trong đôi đồng tử đen mang theo sự đánh gía sắc bén như dao cạo
Ông muốn biết cô bé này có thể đào tạo không? Ở cô bé này ông thấy được bản chất của một sát thủ. Khung xương mềm dẻo, phản xạ nhanh, có thể bất cứ lúc nào cô bé muốn cũng có thể làm cho người khác không nhận ra sự tồn tại của cô ở bên cạnh, nếu đào tạo không đúng thì đó là một con quỷ đầy nguy hiểm. Ẩn núp trong đêm và cắn chết nạn nhân.
“ Để có thể bảo vệ những người con yêu thương!” - Cô quyết đoán trả lời.
“ Vậy con có nghĩ về tâm hồn mình hay không?” - Vị cha sứ tiếp tục đặc câu hỏi.
“ Tâm hồn! ” - Jemmy như rơi vào sương mù. Một hình ảnh miên man hiện lên trong đầu cô. Đó là một cô bé trong bộ đồ võ thuật, khuôn mặt ủ dột, khó chịu, trên cổ cô bé là một tấm huy chương bạc lóe lên ánh sáng dưới ánh nắng. Người đàn ông đứng cạnh cô khuôn mặt như bị che kín từng từ nói với cô.
Chúng ta có thể nghèo nàn về thể xác, nhưng tuyệt đừng để tâm hồn mình trở nên nghèo nàn!!
“ Thể xác con có thể nghèo nàn, nhưng con không muốn tâm hồn con mục rữa!” – Cô kiên định lặp lại câu nói trong đầu mình. Võ học không có mạnh nhất, mà nó chỉ có bản năng tự do, tùy tâm ra đòn không đúng cũng không sai mà theo bản năng làm giàu tâm hồn bằng những triết lý của võ học. Đó là điều ba cô đã dạy trước kia.
“ Ngày mai chúng ta bắt đầu luyện tập.” – Trong ánh mắt của ông nhiều hơn là sự hiểu rõ. Cuối cùng con bé nên biết làm gì đối với mình. Võ học mà không có linh hồn chỉ hướng đến sức mạnh đứng đầu thì chẳng khác nào con rối gỗ chỉ biết sao chép động tác của kẻ khác nhưng khi có linh hồn đó mới tạo nên sức mạnh vô tận.
Jemmy không biết rằng chính ngày hôm nay đã buộc chạt cô vào một chuỗi âm mưu quỷ kế, một cuộc chiến khốc liệt của đúng và sai, của đạo đức và nhân cách bản thân trong tương lai. Không chỉ riêng cô mà của nhiều số phận khác. Những bánh răng của vận mệnh đã bắt đầu bị cô làm chệch hướng đi.
<br clear=”all”
_____________________________________________________________
Jemmy trở mình thức dậy vì tiếng động bên ngoài. Có ai đó đang đến đây! Tiếng bước chân ngày càng gần tới cửa hơn.
“ Je….” - Tom định cất lời nhưng bị Jemmy bịt miệng và ra dấu im lặng.
Cô nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ như đang ngủ, cố gắng làm cho hơi thở nhịp nhàng. Dựa vào tiếng bước chân thì có thể biết người đó hẳn là một người đàn ông nặng khoảng 70kg. Tiếng nắm cửa sứ được vặn mở tạo nên một âm thanh chói tai.
“ Ôi Chúa ơi! Hai đứa các con làm gì ở đây!!” - Người đàn ông làm dấu thập tự giá trước ngực hoảng sợ kêu lên.
Hai chị em cô được ông ta đưa ra ngoài mới biết được ông ta là mục sư tiếp quản nơi này, vì mấy hôm trước có chuyện gia đình nên hôm nay mới tới. Ông tên Cameron Mackenzie, một kẻ mất vợ mất con và đặt lòng tin ở Chúa. Cameron là một người đàn ông trung niên có vóc người cao to vạm vỡ khác với những người đàn ông lớn tuổi bụng phệ chậm chạp. Ông ta có nước da hơi đỏ, tóc đen và đôi mắt ti hí. Theo những gì cô thấy thì ông ta có vẻ là một người Mỹ bản địa(người da đỏ).
Vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Trên đất nước Anh này? Đúng là một điều khả nghi!
“ Tuyệt quá!!” - Jemmy kép hờ đôi mắt ngập nước, thở ra một hơi đầy thoải mãn như một cô mèo nhỏ được vuốt ve cưng nựng. Cái hương vị này! Thật lâu rồi đi! Cái mùi trà hảo hạng này! Cô thấy các thiên thần đang nhảy múa quanh cô, thật tuyệt vời!
“ Cảm ơn ngài cho tụi con dùng bữa” - Tom bỏ lơ bà chị gái tâm hồn đang bay bổng của mình, lịch sự cảm hơn người đàn ông trước mặt.
“ Ồ không sao. Mà sao các con lại ở trong đó vậy?” - Cameron lướt mắt đánh giá hai chị em trước mặt. Ông thấy ở hai chị em nhà này có một thứ gì đó rất sắc bén của những chiến binh Viking bất cứ lúc nào cũng có thể đột kích một cách âm thầm vào một ngôi làng thời trung cổ. Một thứ rất quen thuộc ở những người đàn ông trong gia đình Mackenzie.
Jemmy cụp mắt dấu đi sự tính toán cũng như ngầm hiểu rõ bản chất con người trước mắt. Ở ông ta có cái ánh nhìn giống cô, cái nhìn của nhưng kẻ đi săn đêm tuy đã được dấu đi rất kĩ càng.
“Chúng cháu bị phu nhân Clofer đuổi đi, hiện giờ tụi cháu không có nơi nào để đi cả.” - Jemmy cố rặn ra mấy giọt nước mắt, tỏ ra đáng thương tiếp lời.
- “ Ngài có thể cho tụi con ở lại không ạ! Chúa rũ lòng thương nơi Cha!” - Jemmy ra chiêu phủ đầu, ngước lên đôi mắt to tròn đầy nước người thấy người thương.
“…..” - Ông vừa bị một con nhỏ đánh phủ đầu trắng trợn!
“ Ngài là môn đồ nhân hậu của chúa, hãy rũ lòng thương chúng con.” - Cô tiếp tục đục khét lòng người.
“ Thôi được rồi.” - Ông mà không cho hai đứa này ở lại thì hỏng danh tiếng quá. Cũng coi xem con bé có phải viên ngọc hay chỉ là viên sỏi nhất thời ông nhận lầm.
“ Con cảm ơn ngài!” - Jemmy vui vẻ tiếp lời. Cô không thấy ở người đàn ông này sự nguy hiểm đối với cả hai chị em, có thể nhờ ông ta giúp đỡ
Ngày hôm đó cô và Tom dành cả ngày cho việc dọn dẹp nhà thờ và đòi lại đồ đạc của bản thân. Khi đó phu nhân Clofer nhìn cô và em trai đầy sợ hãi như nhìn thấy dịch bệnh. Con người,khi họ nhìn thấy một thứ gì đó không thể dùng khoa học mà họ tự hào để chứng minh hay giải thích chúng tồn tại, từ đó họ sinh ra sự sợ hãi cùng căm ghét.
Lịch sử thế giới cũng từng vì vậy mà khiến cho bao nhiêu người chết oan uổng, họ có thể chữa bệnh bằng một loại thuốc mới, bệnh dịch xuất hiện, gia súc chết hàng loạt đều bị quy về do phù thủy làm ra. Đúng thật nực cười khi những kẻ tự nhận là môn đồ của Đấng tối cao bắt đầu thay thế những dạy dỗ thanh sạch của Chúa bằng những giáo lý giả dối và mê tín, họ mở đường cho những tội ác khủng khiếp hoành hành thì “đường lối của sự thật bị phỉ báng” tựa như một món hàng rẻ tiền ở chợ….lạc đề rồi!
Nói sao cũng thấy may mắn vì cả hai đều lấy lại được đồ, nếu như gặp tụi người mấy chục năm sau đòi lại đồ chả khác gì nằm mộng.
Cuộc sống bình lặng của cả hai chị em tốt hơn khi không ở lại nhà Clofer, ít ra chị em cô có thể công khai ăn thịt của mấy con chim bồ câu chứ không phải lén lút như trước. Sự cáu kỉnh thường ngày trong lòng cô vì vậy cũng bớt đi nhiều. Điều thú vị nhất là ở vị cha sứ của nhà thờ kể ra thì cách đây không lâu.
Hôm đó cô như mọi ngày, thức dậy thật sớm chạy bộ xung quanh nhà thờ. Tuy rằng bây giờ là tháng năm nhưng trời buổi sáng ở London vẫn rất nhiều sương mù, chúng mờ ảo che khuất tầm nhìn chả khác gì một tấm mành bằng bạc, chỉ cần đi vào trong bạn sẽ lạc mất phương hướng. Chính trong đám sương mù đó, hình ảnh của vị cha sứ trung niên luôn lịch sự trong các buổi thuyết giản đang sắc bén quơ hai thanh gậy trên tay. Từng động tác đều rất nhanh, cô chỉ thấy được bóng mờ được tạo ra của hai thanh gậy.
Là Arnis*?! Ôi thánh thần ơi! Jemmy thét lên đầy sợ hãi nhưng cũng đầy phấn khích. Cách đánh bằng gậy này được các đặc nhiệm FBI hay dùng, lúc trước cô cũng định học món này nhưng không có thời gian.
*: Arnis (còn gọi là Kali, Eskrima, Escrima) là một môn võ thuật sử dụng vũ khí của Philippines. Môn võ này cũng đã có mặt tại một số quốc gia Đông Nam Á dưới những tên gọi khác như Krabi Krabong hay Trumbu. Ngoài ra cũng có một số tên gọi thông dụng khác như Kali và Arnis de Mano (áo giáp bọc tay); đôi khi người ta cũng dùng chữ viết tắt FMA (Filipino Martial Arts, võ thuật Philippines). Eskrima và Arnis là tên dùng chủ yếu tại Philippines ngày nay. Tên trong tiếng Việt hiện nay là võ gậy.
Jemmy như bị thôi miên vào từng đường gậy của vị mục sư. Đường thủ chắc chắn, tấn công nhanh. Đánh tạt ngang hông cực kì tốt. Cô thật sự muốn đấu với ông ta một trận ra trò. Sự tập chung cao độ đó làm cô quên mất người đàn ông trước mặt đã dừng lại động tác.
“ Trông con khá thích thú nhỉ?” - Một câu nói với sự khẳng định tuyệt đối.
“Arnis” - Jemmy đi thẳng vào vấn đề, cô hơi ngập ngừng nói tiếp - “ Một môn võ truyền thống của Phillipines.”
“ Con hiểu biết thật đấy” - Tiếng cười khan nhiều hơn là sự cẩn thận và nghi ngờ cô.
“ Còn từng thấy trong một cuốn sách” - Jemmy ngây ngô cười, cô càng làm căng thì càng nguy hiểm. Họ đều là những con người sẵn sàng bịt đầu mối khi có sơ hở. Cô nuốt khan hỏi: “ Người có thể dạy con không?”.
“ Vì sao con muốn học nó vậy?” – Ông nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn xoáy sâu trong đôi đồng tử đen mang theo sự đánh gía sắc bén như dao cạo
Ông muốn biết cô bé này có thể đào tạo không? Ở cô bé này ông thấy được bản chất của một sát thủ. Khung xương mềm dẻo, phản xạ nhanh, có thể bất cứ lúc nào cô bé muốn cũng có thể làm cho người khác không nhận ra sự tồn tại của cô ở bên cạnh, nếu đào tạo không đúng thì đó là một con quỷ đầy nguy hiểm. Ẩn núp trong đêm và cắn chết nạn nhân.
“ Để có thể bảo vệ những người con yêu thương!” - Cô quyết đoán trả lời.
“ Vậy con có nghĩ về tâm hồn mình hay không?” - Vị cha sứ tiếp tục đặc câu hỏi.
“ Tâm hồn! ” - Jemmy như rơi vào sương mù. Một hình ảnh miên man hiện lên trong đầu cô. Đó là một cô bé trong bộ đồ võ thuật, khuôn mặt ủ dột, khó chịu, trên cổ cô bé là một tấm huy chương bạc lóe lên ánh sáng dưới ánh nắng. Người đàn ông đứng cạnh cô khuôn mặt như bị che kín từng từ nói với cô.
Chúng ta có thể nghèo nàn về thể xác, nhưng tuyệt đừng để tâm hồn mình trở nên nghèo nàn!!
“ Thể xác con có thể nghèo nàn, nhưng con không muốn tâm hồn con mục rữa!” – Cô kiên định lặp lại câu nói trong đầu mình. Võ học không có mạnh nhất, mà nó chỉ có bản năng tự do, tùy tâm ra đòn không đúng cũng không sai mà theo bản năng làm giàu tâm hồn bằng những triết lý của võ học. Đó là điều ba cô đã dạy trước kia.
“ Ngày mai chúng ta bắt đầu luyện tập.” – Trong ánh mắt của ông nhiều hơn là sự hiểu rõ. Cuối cùng con bé nên biết làm gì đối với mình. Võ học mà không có linh hồn chỉ hướng đến sức mạnh đứng đầu thì chẳng khác nào con rối gỗ chỉ biết sao chép động tác của kẻ khác nhưng khi có linh hồn đó mới tạo nên sức mạnh vô tận.
Jemmy không biết rằng chính ngày hôm nay đã buộc chạt cô vào một chuỗi âm mưu quỷ kế, một cuộc chiến khốc liệt của đúng và sai, của đạo đức và nhân cách bản thân trong tương lai. Không chỉ riêng cô mà của nhiều số phận khác. Những bánh răng của vận mệnh đã bắt đầu bị cô làm chệch hướng đi.
<br clear=”all”