“ Bây giờ thì sao nữa?” - Tom ngó nghiêng tìm nhà ga số chín ba phần tư, nhỏ tiếng hỏi Jemmy.
“ Thấy bức tường giữa sân ga số 9 và sân ga số 10 không? Đấy, chỗ đó đấy!” - Jemmy chỉ tay vào bức tường nói tiếp - “ Nhắm mắt lại. Em nhắm lại đi! Rồi lui hai bước chạy nhanh lên, đâm thẳng vô tường.”
“ …” - Tom dừng lại trước bức tường mở mắt nhìn chị mình như nhìn kẻ điên, trong lòng thì điên cuồng gào thét. ‘Chị nghiêm túc đi cho em!! Đây không phải đùa đâu, mạng người đó!!”
“ Chị bảo thật mà.” - Jemmy nhún vai tỏ vẻ chuyện thường tình, không làm thì thôi, trong phim nhóc Hary hay Henry gì đó toàn nhắm mắt nhắm mũi ủi đại đống hành lí vào mà!
“ Cho chị mượn Nagini một tí.”
“...” - Nagini đừng trách mình, mình là bị chị ấy đe dọa thui à. Tom trong lòng mặc niệm cho cô nàng rắn nhỏ đỏng đảnh, tay móc trong túi áo lấy Nagini đang ngủ ra.
“ Cảm ơn!!” - Cô cười toe toét với em trai mình nhận ‘hàng’ bằng hai tay.
Jemmy lui lại hai bước lấy đà, tay nâng Nagini còn ngủ ngon lành lên cao, dùng toàn lực lên tay ném đi như ném bóng.
Nagini: Hình như nó đang bay thì phải! Kệ, ngủ tiếp!
“ Ô la la ~ K.O” - Jemmy vui vẻ nhìn con vật biến mất sau bức tường gạch ở nhà ga.( Livi: mặc niệm cho em nó.) ( ghetBTVN: cầu nguyện cho một nhân vật vĩ đại đã hi sinh cho kịch tình. Amen)
“ Hơi ác rồi đấy Jemmy.” - Kiểu này thì Nagini mất vài mảnh vảy rồi đây, nhưng mà gan cậu không lớn đến nỗi để Jemmy lấy làm chuột bạch đâu.
“ Không sao đâu!” - Jemmy nháy mắt đầy lưu manh – “ Tại chị không nỡ làm em thân yêu của chị bị thương mà, thân ái!”
“ Nói dối không chớp mắt.” - Cậu khinh bỉ liếc mắt. Vừa nãy ai bảo cậu nhắm mắt ủi đại vào giờ lại giở giọng như thương cậu lắm không bằng.
“ Làm việc của một quý ông đi Tom.” - Mở đường trước đi em trai. Jemmy với tay vỗ vai em mình như chiến hữu đồng liêu.
“ Ưu tiên trẻ con.” - Tom niết môi nhìn xuống chị gái thấp hơn mình gần 30cm. Cả hai đều sinh ra cùng một ngày, chế độ ăn như nhau nhưng Jemmy lại rất nhỏ bé và lùn tịt như mấy đứa trẻ tám tuổi. Đó cũng là nỗi đau thầm kín của Jemmy. Dù cho chị ấy có dùng bao nhiêu chế phẩm từ sữa đi nữa thì ‘ trăm sông đổ về một bể’, lùn vẫn hoàn lùn. Đó cũng là điều mà cậu hay lấy ra để trêu chọc Jemmy.
“ Đồ ác độc!” - Jemmy tức đến đỏ mặt, giậm chân, đẩy đồ đi ngang qua Tom, “tiện” chân giẫm mạnh lên mũi giày của Tom, mặc cho thằng bé đang cắn răng chịu đau, tỉnh bơ mà đi.
Đi xuyên qua bức tường, Jemmy khá bất ngờ và hơi lúng túng. Không ngờ lại đông như vậy. Bao nhiêu đứa nhỏ đẩy những xe đồ cao khuất mặt đi cùng người thân. Tiếng ríu rít nói chuyện cùng người thân của học trò xen lẫn tiếng tụi cú đưa thư. Hình như còn có tiếng cảnh cáo của phụ huynh gì mà con mà lộn xộn ở trường thì cứ chờ thư sấm của mẹ. Eo! Chắc kinh khủng lắm, nếu mà là Cameron thì ông ấy đã tới tận nơi và tẩn cho cô vài cú đấm rồi chứ chẳng chơi!
“ Đau chết bổn cô nương rồi, cái tên khốn nạn nào lợi dụng lúc bổn cô nương ngủ mà ném đi! Nguyền rủa cả nhà hắn!!” - Nagini bò đến chân cô lầm bầm rủa.
“ Ái chà! Nãy giờ mi đi đâu vậy Nagini, ta và Tom tìm ngươi lâu lắm đó.” – ‘ Hung thủ’ tỏ vẻ bất ngờ hỏi thăm mặt không đỏ, thở không gấp vì tội lỗi của mình, để mặc cô nàng rắn nhỏ nào đó bò lên.
“...” - Không có vô lại nhất chỉ có vô lại hơn. Tom vừa mới quay lại thì đã thấy hai kẻ này đứng đây nói chuyện như chỗ không người. Cậu cũng không ngờ trình độ vô lại của chị mình lại cao như vậy.
“ Chào Nagini.”
“ Tom à! Ngươi phải trả thù cho ta!! Đi, đi tìm tên khốn nạn đã ném ta!!!”
“ Đúng, đúng, phải đi tìm tên đó. Mà trước tiên chúng ta lên tàu cái đã.” - Jemmy gật đầu phụ họa với Nagini như thể người bị ném đi là cô không bằng.
“ Đi thôi!” - Tom hơi nghiêng người về phía chị mình nói nhỏ - “Bảo sao chị không cao nổi! Nói dối thành tính.”
“....” Thì sao chứ! Lùn là cái tội à!!
Jemmy mặt mày bí xị đẩy đồ theo sau Tom như bị cô gái nhỏ bị ức hiếp. Cả hai đi ngang qua đầu xe lửa cũ kĩ được sơn đỏ đang tỏa ra hơi nước làm mờ đi cả không gian.
Amelia!
Jemmy quay ngoắt người lại, ánh mắt mất đi vẻ mông lung mà trở nên bén nhọn, tìm kiếm ánh nhìn như ăn thịt cô. Không thể lẫn với ai cả, đó chính là ánh nhìn của cô ta. Thật không tin được là cô ta lại xuất hiện ở nơi này, mà cũng nhanh thôi cô sẽ cho cô ta xuống mồ và chính tay đào huyệt chôn cô nàng.
“ Đi thôi Jemmy.” - Tom quay người nhìn hình bóng chị gái mình mờ ảo trong đám hơi nước của đầu tàu giữa đám người qua lại.
Jemmy! Chị ấy đang dấu diếm cậu điều gì đó!
--- ------ ------ ------ -------
Cả hai vừa dọn hết đồ đạc thì đã vang lên hồi còi dài báo hiệu tàu sắp khởi hành, tiếng bánh xích chạy kêu ầm ầm làm cho tàu lắc lư... đương nhiên cô và Tom cũng bị ảnh hưởng theo.
“ Ui cha ~” - Jemmy ngồi trên sàn tàu xoa đầu vì bị va phải. Bên cạnh cô cũng có kẻ đang ngồi. Hình như tên này là kẻ vừa va vào cô.
“ Rất xin lỗi! Bạn có sao không?!”
“ Không sao” mới là lạ! Jemmy dựa theo cánh tay của Tom mà đứng dậy. Đầu óc cô vì cú va chạm mà xoay vòng vòng cả lên.
“ Xin lỗi, mình không cố ý.” - Cậu bạn đụng vào cô lúng túng nhìn cô luống cuống chân tay không biết nên làm gì.
“ Chị gái tôi không sao rồi, hai người có thể đi trước đi.” - Tom siết nhẹ tay Jemmy, không biết vì sao cậu thấy khó chịu với hai kẻ trước mắt này. Tom một tay để Jemmy dựa vào, tay còn lại cầm hành lý dìu Jemmy rời khỏi hai tên kia. Các toa phía trước của tàu đều ngồi kín học sinh, phần lớn đều là học sinh lớp lớn của trường. Thẳng tới khi tới cuối hành lang cậu tìm thấy một toa trống mới mở cửa bước vào.
“ Bây giờ thì chị ổn rồi.” - Jemmy ngồi vào ghế, tay xoa nhẹ hai bên thái dương. Cú đụng vừa rồi như thể làm văng mất não cô ra ngoài.
“ Trông chị tệ lắm!” - Tom nhăn mày đưa cho Jemmy chiếc khăn tay - “ Chị xanh mét như tàu lá ấy!”
“ Tệ vậy à?!” - Jemmy rút trong hành lý ra một con thỏ bông tàn tạ với các đường may xiêu vẹo trong khi Tom đang cất đồ lên kệ.
“ Ừ.” - Tom quay qua Jemmy, nhăn mày khi thấy cô ôm con thỏ đó. Trông nó như thể được moi lên từ bãi rác vậy!
Không khí trong toa tàu trở nên yên ắng. Jemmy lấy bịt mắt dựa vào con thỏ bông định ngủ trưa. Tom ngồi đối diện yên lặng đọc sách. Tiếng băng xe chạy vang lên đều đều.
“ Thấy bức tường giữa sân ga số 9 và sân ga số 10 không? Đấy, chỗ đó đấy!” - Jemmy chỉ tay vào bức tường nói tiếp - “ Nhắm mắt lại. Em nhắm lại đi! Rồi lui hai bước chạy nhanh lên, đâm thẳng vô tường.”
“ …” - Tom dừng lại trước bức tường mở mắt nhìn chị mình như nhìn kẻ điên, trong lòng thì điên cuồng gào thét. ‘Chị nghiêm túc đi cho em!! Đây không phải đùa đâu, mạng người đó!!”
“ Chị bảo thật mà.” - Jemmy nhún vai tỏ vẻ chuyện thường tình, không làm thì thôi, trong phim nhóc Hary hay Henry gì đó toàn nhắm mắt nhắm mũi ủi đại đống hành lí vào mà!
“ Cho chị mượn Nagini một tí.”
“...” - Nagini đừng trách mình, mình là bị chị ấy đe dọa thui à. Tom trong lòng mặc niệm cho cô nàng rắn nhỏ đỏng đảnh, tay móc trong túi áo lấy Nagini đang ngủ ra.
“ Cảm ơn!!” - Cô cười toe toét với em trai mình nhận ‘hàng’ bằng hai tay.
Jemmy lui lại hai bước lấy đà, tay nâng Nagini còn ngủ ngon lành lên cao, dùng toàn lực lên tay ném đi như ném bóng.
Nagini: Hình như nó đang bay thì phải! Kệ, ngủ tiếp!
“ Ô la la ~ K.O” - Jemmy vui vẻ nhìn con vật biến mất sau bức tường gạch ở nhà ga.( Livi: mặc niệm cho em nó.) ( ghetBTVN: cầu nguyện cho một nhân vật vĩ đại đã hi sinh cho kịch tình. Amen)
“ Hơi ác rồi đấy Jemmy.” - Kiểu này thì Nagini mất vài mảnh vảy rồi đây, nhưng mà gan cậu không lớn đến nỗi để Jemmy lấy làm chuột bạch đâu.
“ Không sao đâu!” - Jemmy nháy mắt đầy lưu manh – “ Tại chị không nỡ làm em thân yêu của chị bị thương mà, thân ái!”
“ Nói dối không chớp mắt.” - Cậu khinh bỉ liếc mắt. Vừa nãy ai bảo cậu nhắm mắt ủi đại vào giờ lại giở giọng như thương cậu lắm không bằng.
“ Làm việc của một quý ông đi Tom.” - Mở đường trước đi em trai. Jemmy với tay vỗ vai em mình như chiến hữu đồng liêu.
“ Ưu tiên trẻ con.” - Tom niết môi nhìn xuống chị gái thấp hơn mình gần 30cm. Cả hai đều sinh ra cùng một ngày, chế độ ăn như nhau nhưng Jemmy lại rất nhỏ bé và lùn tịt như mấy đứa trẻ tám tuổi. Đó cũng là nỗi đau thầm kín của Jemmy. Dù cho chị ấy có dùng bao nhiêu chế phẩm từ sữa đi nữa thì ‘ trăm sông đổ về một bể’, lùn vẫn hoàn lùn. Đó cũng là điều mà cậu hay lấy ra để trêu chọc Jemmy.
“ Đồ ác độc!” - Jemmy tức đến đỏ mặt, giậm chân, đẩy đồ đi ngang qua Tom, “tiện” chân giẫm mạnh lên mũi giày của Tom, mặc cho thằng bé đang cắn răng chịu đau, tỉnh bơ mà đi.
Đi xuyên qua bức tường, Jemmy khá bất ngờ và hơi lúng túng. Không ngờ lại đông như vậy. Bao nhiêu đứa nhỏ đẩy những xe đồ cao khuất mặt đi cùng người thân. Tiếng ríu rít nói chuyện cùng người thân của học trò xen lẫn tiếng tụi cú đưa thư. Hình như còn có tiếng cảnh cáo của phụ huynh gì mà con mà lộn xộn ở trường thì cứ chờ thư sấm của mẹ. Eo! Chắc kinh khủng lắm, nếu mà là Cameron thì ông ấy đã tới tận nơi và tẩn cho cô vài cú đấm rồi chứ chẳng chơi!
“ Đau chết bổn cô nương rồi, cái tên khốn nạn nào lợi dụng lúc bổn cô nương ngủ mà ném đi! Nguyền rủa cả nhà hắn!!” - Nagini bò đến chân cô lầm bầm rủa.
“ Ái chà! Nãy giờ mi đi đâu vậy Nagini, ta và Tom tìm ngươi lâu lắm đó.” – ‘ Hung thủ’ tỏ vẻ bất ngờ hỏi thăm mặt không đỏ, thở không gấp vì tội lỗi của mình, để mặc cô nàng rắn nhỏ nào đó bò lên.
“...” - Không có vô lại nhất chỉ có vô lại hơn. Tom vừa mới quay lại thì đã thấy hai kẻ này đứng đây nói chuyện như chỗ không người. Cậu cũng không ngờ trình độ vô lại của chị mình lại cao như vậy.
“ Chào Nagini.”
“ Tom à! Ngươi phải trả thù cho ta!! Đi, đi tìm tên khốn nạn đã ném ta!!!”
“ Đúng, đúng, phải đi tìm tên đó. Mà trước tiên chúng ta lên tàu cái đã.” - Jemmy gật đầu phụ họa với Nagini như thể người bị ném đi là cô không bằng.
“ Đi thôi!” - Tom hơi nghiêng người về phía chị mình nói nhỏ - “Bảo sao chị không cao nổi! Nói dối thành tính.”
“....” Thì sao chứ! Lùn là cái tội à!!
Jemmy mặt mày bí xị đẩy đồ theo sau Tom như bị cô gái nhỏ bị ức hiếp. Cả hai đi ngang qua đầu xe lửa cũ kĩ được sơn đỏ đang tỏa ra hơi nước làm mờ đi cả không gian.
Amelia!
Jemmy quay ngoắt người lại, ánh mắt mất đi vẻ mông lung mà trở nên bén nhọn, tìm kiếm ánh nhìn như ăn thịt cô. Không thể lẫn với ai cả, đó chính là ánh nhìn của cô ta. Thật không tin được là cô ta lại xuất hiện ở nơi này, mà cũng nhanh thôi cô sẽ cho cô ta xuống mồ và chính tay đào huyệt chôn cô nàng.
“ Đi thôi Jemmy.” - Tom quay người nhìn hình bóng chị gái mình mờ ảo trong đám hơi nước của đầu tàu giữa đám người qua lại.
Jemmy! Chị ấy đang dấu diếm cậu điều gì đó!
--- ------ ------ ------ -------
Cả hai vừa dọn hết đồ đạc thì đã vang lên hồi còi dài báo hiệu tàu sắp khởi hành, tiếng bánh xích chạy kêu ầm ầm làm cho tàu lắc lư... đương nhiên cô và Tom cũng bị ảnh hưởng theo.
“ Ui cha ~” - Jemmy ngồi trên sàn tàu xoa đầu vì bị va phải. Bên cạnh cô cũng có kẻ đang ngồi. Hình như tên này là kẻ vừa va vào cô.
“ Rất xin lỗi! Bạn có sao không?!”
“ Không sao” mới là lạ! Jemmy dựa theo cánh tay của Tom mà đứng dậy. Đầu óc cô vì cú va chạm mà xoay vòng vòng cả lên.
“ Xin lỗi, mình không cố ý.” - Cậu bạn đụng vào cô lúng túng nhìn cô luống cuống chân tay không biết nên làm gì.
“ Chị gái tôi không sao rồi, hai người có thể đi trước đi.” - Tom siết nhẹ tay Jemmy, không biết vì sao cậu thấy khó chịu với hai kẻ trước mắt này. Tom một tay để Jemmy dựa vào, tay còn lại cầm hành lý dìu Jemmy rời khỏi hai tên kia. Các toa phía trước của tàu đều ngồi kín học sinh, phần lớn đều là học sinh lớp lớn của trường. Thẳng tới khi tới cuối hành lang cậu tìm thấy một toa trống mới mở cửa bước vào.
“ Bây giờ thì chị ổn rồi.” - Jemmy ngồi vào ghế, tay xoa nhẹ hai bên thái dương. Cú đụng vừa rồi như thể làm văng mất não cô ra ngoài.
“ Trông chị tệ lắm!” - Tom nhăn mày đưa cho Jemmy chiếc khăn tay - “ Chị xanh mét như tàu lá ấy!”
“ Tệ vậy à?!” - Jemmy rút trong hành lý ra một con thỏ bông tàn tạ với các đường may xiêu vẹo trong khi Tom đang cất đồ lên kệ.
“ Ừ.” - Tom quay qua Jemmy, nhăn mày khi thấy cô ôm con thỏ đó. Trông nó như thể được moi lên từ bãi rác vậy!
Không khí trong toa tàu trở nên yên ắng. Jemmy lấy bịt mắt dựa vào con thỏ bông định ngủ trưa. Tom ngồi đối diện yên lặng đọc sách. Tiếng băng xe chạy vang lên đều đều.