“ Đồ ăn cắp, trả con mèo lại đây!”
“ Xin lỗi, tớ không có lấy gì của cậu. Tớ vô tình nhặt nó thôi.”
Tiếng ồn ào ngoài cửa phòng làm Jemmy lờ mờ tỉnh giấc. Người xưa nói thật đúng, hai cô con gái thêm 1 con vịt nữa thì thành cái chợ hoàn hảo luôn. Cái cô đau nhức do không ngủ đúng tư thế hành hạ Jemmy đến làm cô phải than thở.
“Tom, chốt cửa ghế lô lại chưa vậy?” - Jemmy để nguyên cái bịt mắt mà lầm bầm, giọng vì ngủ lâu mà khàn khàn.
“ Rồi.” - Tom vừa nhìn vào cuốn sách vừa trả lời. Con gái mà gây gổ thì còn kinh khủng hơn bão giật và cậu không muốn cơn bão cấp 13 kia lan vào trong này.
“ Tốt!” - Jemmy tụt chiếc bịt mắt ra khỏi đầu, hơi vặn vặn cần cổ. Đúng là đau thật!
“ Tôi không nghĩ nhà Prince lại giáo dưỡng ra loại đạo đức giả như cô!”
Tiếng bạt tai vang vào tận trong ghế lô(*). Nó vang dội đến mức làm cho cả Jemmy cũng phải huýt tiếng sáo dài mà vỗ tay tán thưởng. Sau đó là một loạt tiếng xô đẩy làm cánh cửa bật mở tung ra. Một cô nàng mất đà té ngửa vào trong ghế lô, đầu cô ta nện vào sàn đánh một cái cộp rõ to. Mà hai kẻ ngồi kia vẫn tỉnh bơ không thèm đi nâng người ta dậy.
“....” - Jemmy liếc nhìn em trai mình, trong ánh nhìn chứa chan bao nhiêu là không tin tưởng. Vì cái quái gì mà xui xẻo lại rơi lên người cả hai vậy nhỉ?
“...” - Tom nhìn lại cô bất lực. Cậu cũng không ngờ là bản thân lại xui xẻo như vậy. Không nghĩ tới hai chị em họ chỉ ngồi nghe không mà cũng bị ‘ dính chưởng’.
Bên ngoài phòng đã tập trung khá đông kẻ ‘ ngồi lê đôi mách’. Còn có kẻ vừa nhai kẹo, ánh nhìn lại đầy tiếc nuối vì thứ trong tay không phải bỏng ngô, như thể đây là rạp chiếu phim chứ không phải chuyến tàu tới trường học vậy. Thật sự không còn từ ngữ nào để diễn tả được tình cảnh bây giờ.
“Tiểu thư Longbottom, cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng cô không có quyền sỉ nhục dòng họ nhà Prince! ” - Cô gái nhỏ với mái tóc đen dài bết dính, ánh mắt đầy giận dữ chiếu vào người con gái vừa té trong phòng. Cô từng chút tiến về phía nữ sinh kia. Cằm hơi nâng lên cao ngạo.
“ Cô…” - Nữ sinh tóc nâu đang ngồi trên sàn tàu đứng bật đậy định cãi lại.
“ Khụ, khụ …” - Tom ho khan hai tiếng để hai cô gái kia dừng lại cuộc cãi vã – “ Hai quý cô, tôi nghĩ rằng hai người nên ngồi xuống và nói chuyện hào nhã hơn là ở đây cãi vã.”
“Em trai à, hai cái người này mà ngồi lại với nhau thì người chị vĩ đại này của em đi đầu xuống đất cho em coi. ” - Jemmy tựa đầu vào vai vào Tom thì thầm – “ Chị dám cá đấy!”
Con gái mà ghi thù, thì trăm năm không thèm nhìn mặt nhau.
“ Cậu là ai?” - Cô nàng tóc nâu mắt nâu hậm hực hất cằm về phía Tom.
Giận cá chém thớt đây mà! Jemmy trong lòng tự giác tụng một tràng kinh phật, thương cảm cho cậu em trai. Tom à! Em vừa rước họa vào thân đó! Tự chịu nha em.
“ Xin chào, mình là Tom Riddie.” - Tom hướng tay về cô gái tỏ vẻ muốn làm quen bạn mới. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp được người giống chị em cậu, lại cùng tuổi. Có cảm giác như thế giới nơi đây mới là nơi cậu nên thuộc về.
“ Augusta Longbottom.” - Cô nàng hơi hất đầu về sau - “ Tôi chưa bao giờ nghe qua họ của cậu.”
“ Chúng tôi từ bên ngoài tới.” - Tom lịch sự đáp lời.
“ Vậy phiền hai quý cô ra ngoài giảng giải một số mâu thuẫn nhỏ được chứ, chị gái tôi có chút không khỏe.” - Còn cái đống bao đồng đứng léo nhéo ngoài kia nữa, biến qua một bên dùm cái!
“ Do cô ta lấy mất con mèo của tôi trước. Tôi muốn giải quyết xong chuyện này trước đã.” - Nhắc đến chuyện đó Augusta hét lên the thé. Cô ta không thể để chuyện này qua dễ như vậy, không phải chỉ là một dòng họ Prince đang xuống dốc thôi sao.
“ Nếu hai quý cô muốn ‘ trò chuyện’ thì cảm phiền ra ngoài kia. Tôi nghĩ rằng tôi cần một không gian yên tĩnh để nghĩ ngơi. ” - Jemmy ôm con thỏ nói chen vào, giọng lạnh tanh. Nếu để Tom giải quyết việc này thì chỉ tổ càng rắc rối thêm thôi. Bênh người này thì người kia nói, còn không giải quyết thì lại bị người ta kêu vô tình.
“ Xin lỗi đã làm phiền hai bạn!” - Cô gái tóc đen lúng túng nhìn cô tỏ vẻ xin lỗi. Dù sai đây cũng là lỗi của cô, không thể để liên lụy đến hai người này được.
“ Longbottom, tôi và cậu cần phải ra ngoài nói chuyện.”
“ Được.” - Augusta Longbottom quắc mắt nhìn cô nàng tóc đen. Cô cũng không muốn danh dự nhà mình bị hủy bởi việc làm quá khích của bản thân. Còn mấy tên cú vọ bên ngoài cửa hóng kịch nữa chứ. Sao để chúng toại nguyện được?!
Đám đông nhanh chóng giải tán vì hai nhân vật chính đã rời đi. Trả lại không gian yên tĩnh cho Tom và Jemmy.
“Em nghĩ việc đó sẽ ra sao Tom?” - Jemm chuyển chân dựa vào một bên vách tường, không nhanh không chậm hỏi.
“ Cô nàng tóc nâu kia sẽ không bỏ qua cho cô gái tóc đen đâu.” – Chỉ cần qua phong thái cao ngạo của cô ta, cậu liền biết cô nàng là một tiểu thư gia đình quý tộc được cưng chiều từ nhỏ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đúng vậy, hai người họ đều là những quý tộc nhỏ. Được nuông chiều, thứ gì muốn đều sẽ có được nên dần sinh ra sự khinh thường mọi thứ, sự cao ngạo, ngông cuồng, không biết lùi một bước để tiến ba bước. Họ của hiện tại là những con người trẻ tuổi mù quáng, luôn quá cao ngạo, luôn chỉ biết ngẩng cao đầu, không muốn bản thân làm những việc mà họ cho rằng luồn cúi, sợ đánh rơi chiếc mũ miện cao sang trên mái tóc. Nhưng họ nào biết như vậy chỉ khiến vương miện đội trên đầu càng nhanh chóng rời đi hơn mà thôi. Nếu là khoảng 15 -25 năm nữa, khi họ đã nếm trải đủ những thất bại, những thất bại cho họ những bài học mà không vị trưởng giả nào có thể giảng giải cho, bọn họ sẽ biết được sự cay đắng của cuộc sống. Không phải lúc nào cũng có thể lấy cứng đối cứng, đôi lúc phải biết cúi đầu xuống, ẩn giấu đi cái tôi quá lớn của bản thân. Như vậy, sự mới có thể thành. Đó không phải luồn cúi, đó chỉ là ẩn nhẫn, chờ phút giây nào đó sẽ vụt lên.
“ Cô ơi! Cho con hai phần sandwich ạ.” - Jemmy vẫy tay với người bán hàng đi ngang trước cửa.
“ …” - Thay đổi tâm trạng nhanh thật. Tom trong lòng thở dài bất lực với chị mình. Cậu chưa bao giờ bắt kịp được cái nhịp thay đổi này cả.
“ Chúc cô một ngày tốt lành!” - Jemmy nhận phần bánh của mình lịch sự chào hỏi.
“ Chúc các con đến trường vui vẻ! Hogwarts là một nơi tuyệt vời!” - Người bán hàng tươi cười chúc phúc rồi rời đi.
“ Chị đói à?” - Tom nhìn Jemmy hỏi. Có lẽ sẽ mau chóng tới được trường học, Jemmy cũng không cần mua đồ ăn chi cả.
“ Theo chị nghĩ, tàu tới nơi thì trời cũng tối rồi, cộng thêm việc sắp xếp cho học sinh mới chúng ta thì bữa tối sẽ khá muộn đấy.” - Jemmy vuốt phẳng góc áo nhăn nhúm, một tay giơ lên phần bánh – “ Nên cái này dành cho lót dạ.”
Cả hai trở lại vào băng ghế ngồi. Cửa ra vào cũng không thèm đóng lại. Nagini trước khi đi đã đươc Tom nhét đầy bụng nên không ra đòi ăn.
“ Sandwich cá hồi hun khói.” - Jemmy mở ta giấy dầu sọc ca rô đỏ trắng tán thưởng - “ Với ít bánh quy nho khô, tuyệt vời cho một bữa ăn nhẹ.”
Cốc, cốc.
Jemmy đưa mắt nhìn ra cô bé tóc đen vừa nãy, giờ đang đứng ngoài cửa phòng bẽn lẽn gõ cửa. Trên tay còn có túi đựng đồ cá nhân.
“ Ừ...Ừm… Phòng hai cậu còn chỗ chứ?” - Elieen chưa bao giờ cảm giác lúng túng như lúc này, cô vừa bị bạn cùng phòng đuổi ra ngoài và chẳng có ghế lô trống cũng không ai cho cô ngồi chung. Còn bây giờ cô đến căn phòng này, đúng lúc người ta đang dùng bữa thật chẳng còn gì ngại hơn!
“ À! Không sao, cậu cứ tự nhiên.” - Jemmy nhích qua một bên nhường chỗ cho cô gái nhỏ.
Đó là một cô bé tóc đen hơi bết, nước da trắng xanh với một vài đốm tàng nhan trên mặt. Khá đáng yêu.
“ Làm phiền hai cậu!” - Elieen đỏ mặt vuốt nhẹ một lọn tóc ra sau tai. Cô thấy ít nhiều vẫn còn may mắn vì hai người bạn này cho phép mình ở lại. Nếu không cô chỉ còn nước loanh quanh trên hành lang đến lúc tàu cập bến.
“ Chào hai bạn. Xin tự giới thiệu, mình là Elieen Prince, là học sinh năm nhất. ” - Elieen cười nhẹ với cả hai. Dù sao thì dù vẫn nên giới thiệu bản thân chứ.
“ Chào, mình là Tom Riddie.” - Tom hướng mắt về chị gái mình – “ Còn đó là chị gái mình, Jemmy Riddie. Tụi mình cũng là học sinh mới.”
“ Chào.” - Jemmy hường về Elieen cười nhẹ, dù sao qua cách ứng xử của Elieen cũng là một người đáng để kết giao.
“ Cậu có muốn dùng bữa cùng với hai chị em mình không?” - Jemmy hướng phần sandwich cho cô nàng.
“ Cảm ơn, mình không đói.” - Elieen ngượng ngùng đẩy phần thức ăn trên bàn. Cô không thể vô duyên đến mức độ đó được, cô đã đem quá nhiều rắc rối cho người ta rồi.
“ Vậy một ít trà nhé?!” - Jemmy lục lọi tìm bình trà mang theo sáng nay. Cô sẽ không đủ tỉnh táo nếu như không có trà bên người. Giống như con nghiện không thể thiếu thuốc, mà đúng là cô bị nghiện thật…
“ Cảm ơn cậu.” - Ellieen nhận ly giấy của Jemmy, nhìn màu vàng sóng sánh đẹp mắt. Cô hít sâu một hơi hai mắt sáng lên.
“Trà bồ công anh với chanh gừng phải không?!” - Elieen hào hứng hỏi, không ngờ lại gặp một người cũng thích trà như cô.
“ Ừm, bồ công anh giải nhiệt vị hàn, gừng vị nhiệt giữ ấm. Rất tốt, chống say xe.” - Jemmy cười cong cong khóe mắt, sương mù trong mắt tan bớt đi.
(*): Ghế lô là cái này nè
“ Xin lỗi, tớ không có lấy gì của cậu. Tớ vô tình nhặt nó thôi.”
Tiếng ồn ào ngoài cửa phòng làm Jemmy lờ mờ tỉnh giấc. Người xưa nói thật đúng, hai cô con gái thêm 1 con vịt nữa thì thành cái chợ hoàn hảo luôn. Cái cô đau nhức do không ngủ đúng tư thế hành hạ Jemmy đến làm cô phải than thở.
“Tom, chốt cửa ghế lô lại chưa vậy?” - Jemmy để nguyên cái bịt mắt mà lầm bầm, giọng vì ngủ lâu mà khàn khàn.
“ Rồi.” - Tom vừa nhìn vào cuốn sách vừa trả lời. Con gái mà gây gổ thì còn kinh khủng hơn bão giật và cậu không muốn cơn bão cấp 13 kia lan vào trong này.
“ Tốt!” - Jemmy tụt chiếc bịt mắt ra khỏi đầu, hơi vặn vặn cần cổ. Đúng là đau thật!
“ Tôi không nghĩ nhà Prince lại giáo dưỡng ra loại đạo đức giả như cô!”
Tiếng bạt tai vang vào tận trong ghế lô(*). Nó vang dội đến mức làm cho cả Jemmy cũng phải huýt tiếng sáo dài mà vỗ tay tán thưởng. Sau đó là một loạt tiếng xô đẩy làm cánh cửa bật mở tung ra. Một cô nàng mất đà té ngửa vào trong ghế lô, đầu cô ta nện vào sàn đánh một cái cộp rõ to. Mà hai kẻ ngồi kia vẫn tỉnh bơ không thèm đi nâng người ta dậy.
“....” - Jemmy liếc nhìn em trai mình, trong ánh nhìn chứa chan bao nhiêu là không tin tưởng. Vì cái quái gì mà xui xẻo lại rơi lên người cả hai vậy nhỉ?
“...” - Tom nhìn lại cô bất lực. Cậu cũng không ngờ là bản thân lại xui xẻo như vậy. Không nghĩ tới hai chị em họ chỉ ngồi nghe không mà cũng bị ‘ dính chưởng’.
Bên ngoài phòng đã tập trung khá đông kẻ ‘ ngồi lê đôi mách’. Còn có kẻ vừa nhai kẹo, ánh nhìn lại đầy tiếc nuối vì thứ trong tay không phải bỏng ngô, như thể đây là rạp chiếu phim chứ không phải chuyến tàu tới trường học vậy. Thật sự không còn từ ngữ nào để diễn tả được tình cảnh bây giờ.
“Tiểu thư Longbottom, cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng cô không có quyền sỉ nhục dòng họ nhà Prince! ” - Cô gái nhỏ với mái tóc đen dài bết dính, ánh mắt đầy giận dữ chiếu vào người con gái vừa té trong phòng. Cô từng chút tiến về phía nữ sinh kia. Cằm hơi nâng lên cao ngạo.
“ Cô…” - Nữ sinh tóc nâu đang ngồi trên sàn tàu đứng bật đậy định cãi lại.
“ Khụ, khụ …” - Tom ho khan hai tiếng để hai cô gái kia dừng lại cuộc cãi vã – “ Hai quý cô, tôi nghĩ rằng hai người nên ngồi xuống và nói chuyện hào nhã hơn là ở đây cãi vã.”
“Em trai à, hai cái người này mà ngồi lại với nhau thì người chị vĩ đại này của em đi đầu xuống đất cho em coi. ” - Jemmy tựa đầu vào vai vào Tom thì thầm – “ Chị dám cá đấy!”
Con gái mà ghi thù, thì trăm năm không thèm nhìn mặt nhau.
“ Cậu là ai?” - Cô nàng tóc nâu mắt nâu hậm hực hất cằm về phía Tom.
Giận cá chém thớt đây mà! Jemmy trong lòng tự giác tụng một tràng kinh phật, thương cảm cho cậu em trai. Tom à! Em vừa rước họa vào thân đó! Tự chịu nha em.
“ Xin chào, mình là Tom Riddie.” - Tom hướng tay về cô gái tỏ vẻ muốn làm quen bạn mới. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp được người giống chị em cậu, lại cùng tuổi. Có cảm giác như thế giới nơi đây mới là nơi cậu nên thuộc về.
“ Augusta Longbottom.” - Cô nàng hơi hất đầu về sau - “ Tôi chưa bao giờ nghe qua họ của cậu.”
“ Chúng tôi từ bên ngoài tới.” - Tom lịch sự đáp lời.
“ Vậy phiền hai quý cô ra ngoài giảng giải một số mâu thuẫn nhỏ được chứ, chị gái tôi có chút không khỏe.” - Còn cái đống bao đồng đứng léo nhéo ngoài kia nữa, biến qua một bên dùm cái!
“ Do cô ta lấy mất con mèo của tôi trước. Tôi muốn giải quyết xong chuyện này trước đã.” - Nhắc đến chuyện đó Augusta hét lên the thé. Cô ta không thể để chuyện này qua dễ như vậy, không phải chỉ là một dòng họ Prince đang xuống dốc thôi sao.
“ Nếu hai quý cô muốn ‘ trò chuyện’ thì cảm phiền ra ngoài kia. Tôi nghĩ rằng tôi cần một không gian yên tĩnh để nghĩ ngơi. ” - Jemmy ôm con thỏ nói chen vào, giọng lạnh tanh. Nếu để Tom giải quyết việc này thì chỉ tổ càng rắc rối thêm thôi. Bênh người này thì người kia nói, còn không giải quyết thì lại bị người ta kêu vô tình.
“ Xin lỗi đã làm phiền hai bạn!” - Cô gái tóc đen lúng túng nhìn cô tỏ vẻ xin lỗi. Dù sai đây cũng là lỗi của cô, không thể để liên lụy đến hai người này được.
“ Longbottom, tôi và cậu cần phải ra ngoài nói chuyện.”
“ Được.” - Augusta Longbottom quắc mắt nhìn cô nàng tóc đen. Cô cũng không muốn danh dự nhà mình bị hủy bởi việc làm quá khích của bản thân. Còn mấy tên cú vọ bên ngoài cửa hóng kịch nữa chứ. Sao để chúng toại nguyện được?!
Đám đông nhanh chóng giải tán vì hai nhân vật chính đã rời đi. Trả lại không gian yên tĩnh cho Tom và Jemmy.
“Em nghĩ việc đó sẽ ra sao Tom?” - Jemm chuyển chân dựa vào một bên vách tường, không nhanh không chậm hỏi.
“ Cô nàng tóc nâu kia sẽ không bỏ qua cho cô gái tóc đen đâu.” – Chỉ cần qua phong thái cao ngạo của cô ta, cậu liền biết cô nàng là một tiểu thư gia đình quý tộc được cưng chiều từ nhỏ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đúng vậy, hai người họ đều là những quý tộc nhỏ. Được nuông chiều, thứ gì muốn đều sẽ có được nên dần sinh ra sự khinh thường mọi thứ, sự cao ngạo, ngông cuồng, không biết lùi một bước để tiến ba bước. Họ của hiện tại là những con người trẻ tuổi mù quáng, luôn quá cao ngạo, luôn chỉ biết ngẩng cao đầu, không muốn bản thân làm những việc mà họ cho rằng luồn cúi, sợ đánh rơi chiếc mũ miện cao sang trên mái tóc. Nhưng họ nào biết như vậy chỉ khiến vương miện đội trên đầu càng nhanh chóng rời đi hơn mà thôi. Nếu là khoảng 15 -25 năm nữa, khi họ đã nếm trải đủ những thất bại, những thất bại cho họ những bài học mà không vị trưởng giả nào có thể giảng giải cho, bọn họ sẽ biết được sự cay đắng của cuộc sống. Không phải lúc nào cũng có thể lấy cứng đối cứng, đôi lúc phải biết cúi đầu xuống, ẩn giấu đi cái tôi quá lớn của bản thân. Như vậy, sự mới có thể thành. Đó không phải luồn cúi, đó chỉ là ẩn nhẫn, chờ phút giây nào đó sẽ vụt lên.
“ Cô ơi! Cho con hai phần sandwich ạ.” - Jemmy vẫy tay với người bán hàng đi ngang trước cửa.
“ …” - Thay đổi tâm trạng nhanh thật. Tom trong lòng thở dài bất lực với chị mình. Cậu chưa bao giờ bắt kịp được cái nhịp thay đổi này cả.
“ Chúc cô một ngày tốt lành!” - Jemmy nhận phần bánh của mình lịch sự chào hỏi.
“ Chúc các con đến trường vui vẻ! Hogwarts là một nơi tuyệt vời!” - Người bán hàng tươi cười chúc phúc rồi rời đi.
“ Chị đói à?” - Tom nhìn Jemmy hỏi. Có lẽ sẽ mau chóng tới được trường học, Jemmy cũng không cần mua đồ ăn chi cả.
“ Theo chị nghĩ, tàu tới nơi thì trời cũng tối rồi, cộng thêm việc sắp xếp cho học sinh mới chúng ta thì bữa tối sẽ khá muộn đấy.” - Jemmy vuốt phẳng góc áo nhăn nhúm, một tay giơ lên phần bánh – “ Nên cái này dành cho lót dạ.”
Cả hai trở lại vào băng ghế ngồi. Cửa ra vào cũng không thèm đóng lại. Nagini trước khi đi đã đươc Tom nhét đầy bụng nên không ra đòi ăn.
“ Sandwich cá hồi hun khói.” - Jemmy mở ta giấy dầu sọc ca rô đỏ trắng tán thưởng - “ Với ít bánh quy nho khô, tuyệt vời cho một bữa ăn nhẹ.”
Cốc, cốc.
Jemmy đưa mắt nhìn ra cô bé tóc đen vừa nãy, giờ đang đứng ngoài cửa phòng bẽn lẽn gõ cửa. Trên tay còn có túi đựng đồ cá nhân.
“ Ừ...Ừm… Phòng hai cậu còn chỗ chứ?” - Elieen chưa bao giờ cảm giác lúng túng như lúc này, cô vừa bị bạn cùng phòng đuổi ra ngoài và chẳng có ghế lô trống cũng không ai cho cô ngồi chung. Còn bây giờ cô đến căn phòng này, đúng lúc người ta đang dùng bữa thật chẳng còn gì ngại hơn!
“ À! Không sao, cậu cứ tự nhiên.” - Jemmy nhích qua một bên nhường chỗ cho cô gái nhỏ.
Đó là một cô bé tóc đen hơi bết, nước da trắng xanh với một vài đốm tàng nhan trên mặt. Khá đáng yêu.
“ Làm phiền hai cậu!” - Elieen đỏ mặt vuốt nhẹ một lọn tóc ra sau tai. Cô thấy ít nhiều vẫn còn may mắn vì hai người bạn này cho phép mình ở lại. Nếu không cô chỉ còn nước loanh quanh trên hành lang đến lúc tàu cập bến.
“ Chào hai bạn. Xin tự giới thiệu, mình là Elieen Prince, là học sinh năm nhất. ” - Elieen cười nhẹ với cả hai. Dù sao thì dù vẫn nên giới thiệu bản thân chứ.
“ Chào, mình là Tom Riddie.” - Tom hướng mắt về chị gái mình – “ Còn đó là chị gái mình, Jemmy Riddie. Tụi mình cũng là học sinh mới.”
“ Chào.” - Jemmy hường về Elieen cười nhẹ, dù sao qua cách ứng xử của Elieen cũng là một người đáng để kết giao.
“ Cậu có muốn dùng bữa cùng với hai chị em mình không?” - Jemmy hướng phần sandwich cho cô nàng.
“ Cảm ơn, mình không đói.” - Elieen ngượng ngùng đẩy phần thức ăn trên bàn. Cô không thể vô duyên đến mức độ đó được, cô đã đem quá nhiều rắc rối cho người ta rồi.
“ Vậy một ít trà nhé?!” - Jemmy lục lọi tìm bình trà mang theo sáng nay. Cô sẽ không đủ tỉnh táo nếu như không có trà bên người. Giống như con nghiện không thể thiếu thuốc, mà đúng là cô bị nghiện thật…
“ Cảm ơn cậu.” - Ellieen nhận ly giấy của Jemmy, nhìn màu vàng sóng sánh đẹp mắt. Cô hít sâu một hơi hai mắt sáng lên.
“Trà bồ công anh với chanh gừng phải không?!” - Elieen hào hứng hỏi, không ngờ lại gặp một người cũng thích trà như cô.
“ Ừm, bồ công anh giải nhiệt vị hàn, gừng vị nhiệt giữ ấm. Rất tốt, chống say xe.” - Jemmy cười cong cong khóe mắt, sương mù trong mắt tan bớt đi.
(*): Ghế lô là cái này nè