Cuộc nói chuyện của hai cô gái trở nên thận thiện hơn, không còn vẻ ngại ngùng ban đầu khi mới làm quen nhau. Có lẽ gặp một người cùng sở thích là cỡ nào tuyệt vời đối với Jemmy. Nhưng trong mắt Tom thì đây là một chợ cá đúng về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cậu thề có chúa! là không có lần sau ngồi chung ghế lô với con gái dù cho có chị của cậu đi nữa. Cái gì mà “ uống trà phải đi dạo “, cái gì mà “ một tách trà mà không có sữa trả khác nào nước Anh không có London “, cái gì mà “ trà tâm ma” với dây tầm ma trong môn độc dược. Chỉ tổ làm cậu nhức đầu thêm. Tom chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn màu sắc ngã sang tím đỏ chiều tà, những lùm cây vùn vụt qua tầm mắt làm cậu dễ chịu hơn, lúc có lúc không ầm ừ vài câu vào cuộc nói chuyện của chị gái mình. Chiều cuối ngày êm đềm cứ vậy mà trôi qua….
“ Dậy đi Tom “.
Cái lắc nhẹ của Jemmy làm Tom giật mình cậu không nghỉ chỉ nghe hai cô gái nói chuyện mà có thể ngủ nhanh như vậy.
“ Tới?!”.
“ Ừ”.
Cả hai người hướng mắt nhìn ra cửa sổ nhìn thứ phát sáng phía xa trong bóng đêm tối như một ngọn đuốc đỏ hồng luôn rực rỡ bất diệt nằm ở đó, dù cho có bị bụi mờ thời gian thổi cùng không lấp được lịch sử hình thành sáng chói cũng không kém thăng chầm của nó. Tồn tại, phát triển theo từng thời đại, là cái nôi sinh ra những nhân tài cũng như những kẻ tham vọng không ai dám gọi thẳng tên.
“ Hai cậu nhanh lên” - Elieen thích thú hướng hai người đang ngắm cảnh nhắc nhở, khi chùm lên người chiếc áo chùm.
“Cuộc sống sau này có vẻ ồn ào “ -Tom ngã người dựa vào ghế nhìn chị gái mình cười nhẹ buông lời dự đón. Nhưng câu không thể ngờ lời dự đón đó lại ứng nghiệm lên cậu và Jemmy. Mà cũng không lâu đâu.
“Thật sự mong chờ “ - Jemmy không nhìn Tom chỉ quăng lại chiếc áo choàng lại phía cậu, vì cô đứng ngược chiều cả hai người trong phòng lô nên họ không thể thấy nụ cười rực rở sâu xa của cô.
Tiếng còi tàu kéo dài thông báo cho chuyến hành trình dài của ngày sắp kết thúc. Làm cho người ngồi trên tàu vẫn có thể cảm nhận rõ sự giảm tốc của con tàu và ngừng hẳn. Tụi học sinh ồn ào í ơi kêu bạn chen lấn rời tàu. Jemmy và Tom cộng thêm cô bạn mới quen, lắc lư đi sau cùng, từng nhịp chân của cô như rời khỏi sàn nhảy múa mà đi.
“ Học sinh năm nhất tập trung ở đây “.
Tiếng hô lớn ở bến kêu gọi tụi nhỏ đang nhao nhao lên. Rơi vào tầm mắt của Jemmy chỉ có ánh đèn lấp lòe của cây đèn báo bão làm cho Jemmy mất cả hứng thú.
Mọi người nâng nhanh bước chân theo đuôi sau người cầm đèn như một bầy vịt con theo mẹ, cái suy nghĩ mắc cười đó được cô nàng có chiếc đuôi mũi tên cầm cây xua đến.
“ Bốn người một thuyền, ngồi cận thận kẻo ngã xuống hồ”.
Cô và Tom lên một chiếc thuyền nhỏ đã có hai người ngồi trên đó trước. Con thuyền lắc lư rời bến vào lòng hồ, nước hồ đen tuyền, sóng sánh làm Jemmy than thở, nó làm cô nhớ mấy con lạch đen sì bốc mùi vài năm sau này. Một ý niệm nữa lại hiện lên đến những câu chuyện về dòng sông địa ngục với con thuyền chở linh hồn người chết qua con sông với cái giá hai đồng vàng làm cho cô muốn thọc cả cánh tay vào hồ nước đen, mò mẫn thử xem có gì ở dưới đó.
Cả bốn con người trên thuyền không ai nói chuyện với ai, cả không khí trên thuyền im lìm đến kỳ lại chỉ có tiếng chim cú kêu trong không gian rộng lớn.
“ Cúi đầu “ - Tiếng hô lớn ra hiệu cho nhưng con người trên thuyền.
Jemmy nghe theo cúi thấm đầu khi con thuyền trôi lềnh bềnh chui qua mỏm đá, một tay của cô bị Tom nấm chặt kiềm nén điều gì đó. Có tiếng người kêu đau khi bị tột đầu vào mỏm đá.
Con thuyền trôi nỗi đi qua khỏi mỏn đá, tòa lâu đài hiện lên trong mắt Jemmy đầy nguy nga, phản chiếu hình ảnh ngược cổ kính trong đôi con ngươi đen láy của cô. Soi sáng các góc tối tăm của lâu đài to lớn nằm trên bờ. Làm cho cô thở hắt lân lân như cái hồi cô đi du học, cái lần đầu tiên nhìn thấy Oxford cổ kính, trang nghiêm nơi mà tinh thần học tập ở khắp mọi nơi từ thư viện tới bãi cỏ rồi đến cái nhà xác luôn lành lạnh với mùi thuốc khử trùng dụi nhẹ… Ôi nhớ nó làm sao! Cái phòng mà chả ai làm ồn ao, cái phòng mà mọi người luôn” khai thật”. Nhớ quá đi! nhớ cái hàng lang với cái bòng đèn sáng trắng ỏng ẻo lúc sáng lúc tôi trong những ca canh xác với mấy câu chuyện ma của mấy ông bạn già! haizz có lẽ một ngày nào đó cô nên cùng Tom ghé thăm nơi đó. Nếu mà Tom mà biết cái ý nghĩ điên khùng trong đầu Jemmy lúc này không biết có quăng luôn bà cô già này xuống hồ cho chết trước khi kịp ấp nở quả trưng mơ mộng này không. ( Livi: viết thấy biến thái sao ý).
Sóng nước dập dềnh đưa đẩy con thuyền cuối cùng cũng cập bờ, Tom thở một hơi dài thoải mãn vì cái khó chịu nhôn nháo trong dạ dày cậu, chỉ cần ở trên con thuyền đó thêm một tiếng nữa có lẽ cậu đã mất mặt mà phun ra thước ăn buổi chiều. Cảm giác lành lạnh trong tay mình Tom quay đầu nhìn khẩu hình miệng của cô rồi đưa mắt nhìn thứ trong tay mình đáy lòng đầy ấm áp cơn khó chịu cũng vì vậy mà dịu đi.
“ Chào mừng các trò đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chổ ngồi trong sảnh đường, các trò sẽ được phân loại về các ký túc xá. Nên nhớ lễ phân loại là một điều qua trong với các con, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, thì ký túc của các con giống như một gia đình các con trong thời nhận giáo dục ở nơi đây, nơi các con học, cùng ngủ cùng chơi đùa… với các bạn chung một ký túc xa. Chào đón các con tới Hogwarts “.
Tiếng vỗ tay rầm rộ của tụi trẻ đằng trước làm cho Jemmy thêm u sầu về chiều cao khiêm tốn của mình. Đúng là lùn là cái bất tiện nhất trên đời này mà!!
“ Dậy đi Tom “.
Cái lắc nhẹ của Jemmy làm Tom giật mình cậu không nghỉ chỉ nghe hai cô gái nói chuyện mà có thể ngủ nhanh như vậy.
“ Tới?!”.
“ Ừ”.
Cả hai người hướng mắt nhìn ra cửa sổ nhìn thứ phát sáng phía xa trong bóng đêm tối như một ngọn đuốc đỏ hồng luôn rực rỡ bất diệt nằm ở đó, dù cho có bị bụi mờ thời gian thổi cùng không lấp được lịch sử hình thành sáng chói cũng không kém thăng chầm của nó. Tồn tại, phát triển theo từng thời đại, là cái nôi sinh ra những nhân tài cũng như những kẻ tham vọng không ai dám gọi thẳng tên.
“ Hai cậu nhanh lên” - Elieen thích thú hướng hai người đang ngắm cảnh nhắc nhở, khi chùm lên người chiếc áo chùm.
“Cuộc sống sau này có vẻ ồn ào “ -Tom ngã người dựa vào ghế nhìn chị gái mình cười nhẹ buông lời dự đón. Nhưng câu không thể ngờ lời dự đón đó lại ứng nghiệm lên cậu và Jemmy. Mà cũng không lâu đâu.
“Thật sự mong chờ “ - Jemmy không nhìn Tom chỉ quăng lại chiếc áo choàng lại phía cậu, vì cô đứng ngược chiều cả hai người trong phòng lô nên họ không thể thấy nụ cười rực rở sâu xa của cô.
Tiếng còi tàu kéo dài thông báo cho chuyến hành trình dài của ngày sắp kết thúc. Làm cho người ngồi trên tàu vẫn có thể cảm nhận rõ sự giảm tốc của con tàu và ngừng hẳn. Tụi học sinh ồn ào í ơi kêu bạn chen lấn rời tàu. Jemmy và Tom cộng thêm cô bạn mới quen, lắc lư đi sau cùng, từng nhịp chân của cô như rời khỏi sàn nhảy múa mà đi.
“ Học sinh năm nhất tập trung ở đây “.
Tiếng hô lớn ở bến kêu gọi tụi nhỏ đang nhao nhao lên. Rơi vào tầm mắt của Jemmy chỉ có ánh đèn lấp lòe của cây đèn báo bão làm cho Jemmy mất cả hứng thú.
Mọi người nâng nhanh bước chân theo đuôi sau người cầm đèn như một bầy vịt con theo mẹ, cái suy nghĩ mắc cười đó được cô nàng có chiếc đuôi mũi tên cầm cây xua đến.
“ Bốn người một thuyền, ngồi cận thận kẻo ngã xuống hồ”.
Cô và Tom lên một chiếc thuyền nhỏ đã có hai người ngồi trên đó trước. Con thuyền lắc lư rời bến vào lòng hồ, nước hồ đen tuyền, sóng sánh làm Jemmy than thở, nó làm cô nhớ mấy con lạch đen sì bốc mùi vài năm sau này. Một ý niệm nữa lại hiện lên đến những câu chuyện về dòng sông địa ngục với con thuyền chở linh hồn người chết qua con sông với cái giá hai đồng vàng làm cho cô muốn thọc cả cánh tay vào hồ nước đen, mò mẫn thử xem có gì ở dưới đó.
Cả bốn con người trên thuyền không ai nói chuyện với ai, cả không khí trên thuyền im lìm đến kỳ lại chỉ có tiếng chim cú kêu trong không gian rộng lớn.
“ Cúi đầu “ - Tiếng hô lớn ra hiệu cho nhưng con người trên thuyền.
Jemmy nghe theo cúi thấm đầu khi con thuyền trôi lềnh bềnh chui qua mỏm đá, một tay của cô bị Tom nấm chặt kiềm nén điều gì đó. Có tiếng người kêu đau khi bị tột đầu vào mỏm đá.
Con thuyền trôi nỗi đi qua khỏi mỏn đá, tòa lâu đài hiện lên trong mắt Jemmy đầy nguy nga, phản chiếu hình ảnh ngược cổ kính trong đôi con ngươi đen láy của cô. Soi sáng các góc tối tăm của lâu đài to lớn nằm trên bờ. Làm cho cô thở hắt lân lân như cái hồi cô đi du học, cái lần đầu tiên nhìn thấy Oxford cổ kính, trang nghiêm nơi mà tinh thần học tập ở khắp mọi nơi từ thư viện tới bãi cỏ rồi đến cái nhà xác luôn lành lạnh với mùi thuốc khử trùng dụi nhẹ… Ôi nhớ nó làm sao! Cái phòng mà chả ai làm ồn ao, cái phòng mà mọi người luôn” khai thật”. Nhớ quá đi! nhớ cái hàng lang với cái bòng đèn sáng trắng ỏng ẻo lúc sáng lúc tôi trong những ca canh xác với mấy câu chuyện ma của mấy ông bạn già! haizz có lẽ một ngày nào đó cô nên cùng Tom ghé thăm nơi đó. Nếu mà Tom mà biết cái ý nghĩ điên khùng trong đầu Jemmy lúc này không biết có quăng luôn bà cô già này xuống hồ cho chết trước khi kịp ấp nở quả trưng mơ mộng này không. ( Livi: viết thấy biến thái sao ý).
Sóng nước dập dềnh đưa đẩy con thuyền cuối cùng cũng cập bờ, Tom thở một hơi dài thoải mãn vì cái khó chịu nhôn nháo trong dạ dày cậu, chỉ cần ở trên con thuyền đó thêm một tiếng nữa có lẽ cậu đã mất mặt mà phun ra thước ăn buổi chiều. Cảm giác lành lạnh trong tay mình Tom quay đầu nhìn khẩu hình miệng của cô rồi đưa mắt nhìn thứ trong tay mình đáy lòng đầy ấm áp cơn khó chịu cũng vì vậy mà dịu đi.
“ Chào mừng các trò đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chổ ngồi trong sảnh đường, các trò sẽ được phân loại về các ký túc xá. Nên nhớ lễ phân loại là một điều qua trong với các con, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, thì ký túc của các con giống như một gia đình các con trong thời nhận giáo dục ở nơi đây, nơi các con học, cùng ngủ cùng chơi đùa… với các bạn chung một ký túc xa. Chào đón các con tới Hogwarts “.
Tiếng vỗ tay rầm rộ của tụi trẻ đằng trước làm cho Jemmy thêm u sầu về chiều cao khiêm tốn của mình. Đúng là lùn là cái bất tiện nhất trên đời này mà!!