Tiếng chuông thánh đường ngân lên chỉ có hai sự kiện quan trọng của một đời người diễn ra, một là ngày trọng đại hạnh phúc của một cặp đôi, đó là hôn nhân là ngày hai con người hoàn toàn thuộc về nhau thứ hai là tiễn bước một người đến thế giới bên kia.
Anh ngồi trên băng ghế chắp hai tay cúi đầu nghe vị cha sứ đọc kinh thánh thương tiếc đưa tiễn người quá cố. Phía trên là duy ảnh của cô, vẫn nụ cười rực rỡ đầy trẻ con như vậy, vẫn ánh mắt thuần túy u ám đó. Cả không gian rộng lớn của giáo đường chỉ có tiếng vọng của vị cha sứ. Chỉ có anh cùng lác đác vài người thân thiết trong sở cảnh sát ngoài ra còn có vài vị bạn học chung với cô ở nước ngoài, phần lớn mọi người sợ dính líu vào “kẻ sát nhân” như cô thì khó mà thăng tiến trong cái xã hội này. Thật buồn cười!!
Ngày Thiên Không mất, báo chí của thành phố nhôn nhao lên như một vụ scandal một ngôi sao lớn hay một vị có danh tiếng trong giới chính trị, họ kể tội về vụ việc của cô, thương xót cho kẻ bị giết hại, lấy cái chết của cô mà đùa bỡn kiếm lời, xâu xé cái chết của cô như một bửa tuyệt thịnh soạn, moi móc lịch sử gia đình Thiên Không, rồi nói cô là đứa trẻ đáng thương không có ba mẹ giáo dục. Đúng là nực cười! Không lẽ cái chết của cô không cho họ thấy điều gì sao? Họ bảo cô là kẻ điên bị bắn chết là đáng vậy còn họ có phải xâu xé cái chết của cô là chính đáng? Anh nhếch môi cười kinh bỉ.
Anh nhớ lần đầu anh gặp Thiên Không, cô đang ngồi trước chúa chấp tay cầu nguyện, cả không gian rộng lớn chỉ có một mình cô, cứ đúng buổi chiều vào một giờ nhất định cô sẽ đến dù cho nhà thờ có đông người hay vắng vẻ cô vẫn đều đặn tới, cô như một con triêng ngoan đạo của chúa, anh lại nhầm cô với mấy đứa trẻ con trong cô nhi viện phía sau nhà thờ.
Mười ngày sau cô chuyển trường tới khu vực này, anh mới biết cô cùng tuổi của mình tên là Thiên Không, thì ra cô ấy cũng giống anh cũng mất gia đình do tai nạn, cô bị bạn bè trong lớp trêu chọc là kẻ tham lam, lấy cái chết của em trai mình chuộc lợi. Thiên Không chỉ im lặng không một lời giải thích, mọi người trong lớp bắt đầu tẩy chay cô, đổ rác vào học bàn, dấu đi ghế học, rất nhiều việc làm để cô phải bỏ học, tất cả mọi việc làm của lớp chỉ nhận được nụ cười khẩy đầy kinh bỉ của cô. Mọi việc trong lớp đều diễn ra như vậy cho tới một ngày, lớp xảy sự việc mất đồ có giá trị hàng loạt, mọi người trong lớp đỗ tội lên cô, ngay cả giáo viên cũng bắt đầu nghi ngờ cô.
Sau đó anh nhảy vào điều tra vụ này, là con một công tố viên có tiếng của thành phố nên nên máu liều lĩnh luôn tồn tại trong anh, ngày đó lớp có giờ thể dục, mọi người đều đi ra ngoài chỉ có anh quay trở lại lớp học, anh núp trong tủ chờ đợi kẻ phạm tội tới, một lúc sau cô xuất hiện trong lớp, anh cảm thấy bản thân suy sụp vì đặc niềm tin ở cô, nhưng không cô chỉ đến túi xách của mình, lấy tiền và để nơi dễ thấy nhất trong học bàn.
Cô đang làm cái quái gì vậy? ủng hộ kẻ ăn cắp à?
Anh nhìn cô núp người sau bàn giáo viên, một lúc sau lại có người vào, khá là bất ngờ vì cậu ấy lại tiến đến kiểm tra học bàn của mọi người nhằm tìm kiếm gì đó, một lúc lâu cậu ấy đến bàn của Thiên Không, lục lọi đồ thì đi ra ngoài.
Anh đã rất tức giận về điều này, vì sao cô biết người lấy lại không nói ra cho cả lớp như vậy mối nghi ngờ của cô cũng mất. Anh tìm gặp giáo viên để nói rỏ vụ việc, nhưng anh lại nhận được câu trả lời chờ đợi, anh hỏi ai là người nói và yêu cầu dấu đi vụ việc. Thì vị giáo viên cho biết là cô yêu cầu. Anh tìm cô để có câu trả lời. Cô chỉ bảo:
“ Gia đình cậu ấy bị khủng khoản tài chính, chủ nợ kéo tới nhà đòi nợ và đập phá đồ đạc trong nhà, nên cậu ấy sinh ra cảm giác nhạy cảm với vài việc đặc biệt liên quan với đồ có giá trị, nên cậu ấy mới lấy tiền và đồ giá có giá trị của mọi người, cậu có thể đến khuôn viên sau trường sau, trong hốc cây thông lớn là tìm được đồ mọi người mất. Còn vụ việc của cô ấy, thì có thể âm thầm giải quyết, đây lại là năm quan trọng với mọi người, tôi nói vậy cậu hiểu chứ? ”.
“ Vậy sao cậu không giải thích khi mọi người nói cậu là kẻ cắp? ”.
Cô không quay người đi chỉ khựng lại nói với anh: “ Càng giải thích càng bị hiểu lầm, tôi không quan tâm họ nói gì về mình, tôi chỉ biết tôi không sống sai giáo lý mà ba mẹ tôi dạy cho, dù cho tôi muốn lấy chút đồ đó cũng có nhiều cách, không cần ngu ngốc như vậy ”.
Trong cái nắng cuối chiều đó, ánh sáng màu hổ phách chiếu sáng cả một bóng lưng cô quạnh, nhưng cũng đầy kiêu ngạo, không quanh tâm thế gian này ra sao.
Chỉ có mình cô ấy độc hành trên con đường của mình.
Sự việc diễn ra êm ấm, không ai biết thủ phạm dù đồ đạc được giao lại chủ củ, các bạn học vẫn hiểu lầm cô, còn anh và cô cũng thân thiết hơn rất nhiều. Cô ấy không còn như trước luôn cho cậu mặt lạnh, mà nhiều cảm xúc tốt đẹp hơn.
Thì ra cô ấy học quyền Thái, thì ra ba mẹ cô ấy mất không phải tai nạn đơn thuần, thì ra cô, chú của cô nhắm đến tài sản để lại ba mẹ cô, thì ra cô rất cô độc, thì ra em trai của Thiên Không bị làm nhục mà chết, thì ra cô không tin tưởng người khác, thì ra cô luôn có khoản thời gian không thể liên lạc vào một ngày cố định dù cho có việc quan trọng như thế nào đều bị cô bỏ qua. Chúng tôi cứ như vậy chải qua những năm cấp hai như vậy, rồi bình lặng vào cấp ba.
Tiếng xâu đồn xa, điều tốt lặng tiếng, có lẽ điều đó luôn xảy ra lên trên người cô, Thiên Không vào cấp ba, vì lời đồn thổi của mọi người nên cô lại không có ai chơi cùng, mọi người trong trường đồn nhau là do cô dung tiền nên mới vào được trường chuyên như vậy. Anh từng hỏi cô có ngại không?, cô trả lời.
“ Hừm, dù sao tụi ngốc đó chỉ thích nghe lời đồn rồi cho là đúng thôi, mình cứ ba năm đứng đầu trường là được, dùng thành tích cá nhân đè chết mấy cái miệng họ là ok, coi họ nói được gì ”.
Cô luôn như vậy, cao ngạo, bất cần, độc mồm độc miệng, mọi câu nói ra đủ để người khác nghẹn lời mà nhìn. Cứ như vậy ba năm cấp ba cô cứ đứng vị trí đầu của lớp với đầu trường, làm cho nhiều người tức giận mà trợn tròn mắt mà nhìn. Nhưng không ai trong họ biết cô phấn đấu thế nào để được như vậy, thức suốt đêm làm đề, đến nỗi nhập viện vì kiệt sức.
Sau đó cô ấy bảo anh rằng cô ấy có bằng du học, làm anh rất bất ngờ. Ngày cô lên máy bay. Có lẽ anh cũng không thể nhận ra cả hai đã có hướng đi cho bản thân, đều âm thầm thực hiện nó.
Sáu năm sau cô về nước, anh thì là một tay mới trong sở cảnh sát, cô lại nhận chức ở thành phố, cả hai gặp nhau, đều nhìn thấy trong nhau là nhiệt huyết tuổi trẻ. Năm đó chúng tôi quỳ trước các vị sơ. Một lòng thề hẹn là những con người thanh liêm. Nhưng thật ra đó cũng là ngày mà cả hai thay đổi.
Năm đó chúng tôi hai kẻ bị tổn thương gặp nhau, kẻ kiêu ngạo đầy thương tích, dìu nhau qua đau thương.
Năm đó chúng tôi bừng bừng khí thế ước hẹn đủ điều, năm đó chẳng sợ trời chẳng sợ đất chỉ sợ rớt đại học, năm đó bạn bè một câu chửi hai câu mắng.
Năm đó chúng tôi con người trẻ tuổi nhiệt huyết bừng bừng, liều mạng mà làm việc, mong rằng đem lại công bằng cho thành phố.
Anh nhìn cô được hạ huyệt, trơi mưa như khóc thương tiễn cô đi, anh bỏ một chậu cây xương rồng, anh nhớ cô bảo cô không thích chăm hoa, vì nó dễ tàn, mỗi lần thay nước lại rất hôi, cô lại không rảnh để chăm non chúng, nên cô rất thích bỏ trong nhà loài cây này. Cũng có thể loài cây này giống cô gai góc, ngạo mạn đứng ở nơi khô cằn, nhưng ai biết nó mềm yếu bên trong.
“ Xin lỗi tôi làm phiền một chút được không? ”.: Một người đàn ông phương tây lớn tuổi vỗ nhẹ vai anh.
“ Không sao, ngài có việc gì sao? ”.
“ Anh là Hoàng Phong? ”: Người đàn ông hỏi.
“ Vâng là tôi, ngài là…. ”: Anh nhìn người đàn ông phân vân trả lời.
“ À, tôi là Jack bạn của Thiên Không, tôi có vật này muốn đưa anh ”: Người đàn ông lấy trong cặp táp ra cuốn sách nhỏ chao cho anh.
Đây là một cuốn chuyện cũ kỷ ngả màu, bìa đã sờn rách đã được người đọc nhiều lần, anh biết thứ này là gì.
Anh nhớ, ngày đó anh đến nhà cô dọn đồ giùm cô để cô đi qua nước ngoài, lại vô tình tìm được thứ này. Anh ngỡ như câu nói đó vẫn như ngày hôm qua.
“ Này, coi mình tìm được thứ gì này? “: anh cầm lên cuốn sách đưa lên cao, huých sao.
“ Câu bao nhiêu tuổi rồi còn coi thứ này, vậy mà bảo người khác trẻ con “:Anh nhìn cô chêu đùa.
“ Mình chỉ coi nó để nhắc nhở bản thân cuộc đời luôn bất công “.
“ nói xem đi nào, ngài triết lý “: Anh vòng tay trước ngực nghe cô nói.
Cô cầm cuốn sách từ tay anh, nhìn chầm chầm vào bìa sách suy tư bảo.
“ không phải lọ lem tốt đẹp lắm sao? mỗi lần có chuyện gì cũng có bà tiên đỡ đầu giúp để, rồi lọ lem cưới hoàng tư, kết thúc thật đẹp? nhưng sự thật lại không như vậy, lọ lem cô tình làm mất chiếc giày thủy tinh, dụ dỗ hai người chị mình cắt gót chân và chọt mù mắt để đi thử giày, nhưng ai có nghỉ họ đáng bị như vậy không? không phải hoàng tử chỉ thấy được lúc lọ lem đẹp đẽ nhất chứ không phải là lúc bản thân cô ta lem luốt dơ bẩn? đó là yêu ư? Hai người chị có lỗi ư? ”: Cô nhấp một ngụm trà đặc, nói tiếp.
“ Con người chúng ta đều như vậy, nhìn nước mắt người kia rơi một cách tủi nhục lại đi chỉ trích kẻ khác lại không thấu đầu đuôi ngọn ngành, thêm câu bớt chữ, người ta thường xót thương nước mắt của công chúa,mà quên rằng phù thủy củng biết đau! Các câu chuyện họ viết trái đi không phải là bất công sao? Nên mình mới nói nó không công bằng tí nào, để mình nhớ rằng mình nhớ rằng việc mình làm luôn phải công bằng, phải hiểu rằng thứ mình nhìn thấy tận mắt chưa hẳn là đúng “: Cô quay qua anh cười, ánh nắng chiếu lên người cô làm cho anh không rõ cảm xúc lúc đó của cô.
Đúng vậy họ luôn thương xót nước mắt của công chúa! Anh nhìn bia mộ cô, một mình đối mặt với cô, như thể anh đáng đối mặt cái tối của xã hội nay. Cậu luôn đúng Thiên Không.
Anh ngồi trên băng ghế chắp hai tay cúi đầu nghe vị cha sứ đọc kinh thánh thương tiếc đưa tiễn người quá cố. Phía trên là duy ảnh của cô, vẫn nụ cười rực rỡ đầy trẻ con như vậy, vẫn ánh mắt thuần túy u ám đó. Cả không gian rộng lớn của giáo đường chỉ có tiếng vọng của vị cha sứ. Chỉ có anh cùng lác đác vài người thân thiết trong sở cảnh sát ngoài ra còn có vài vị bạn học chung với cô ở nước ngoài, phần lớn mọi người sợ dính líu vào “kẻ sát nhân” như cô thì khó mà thăng tiến trong cái xã hội này. Thật buồn cười!!
Ngày Thiên Không mất, báo chí của thành phố nhôn nhao lên như một vụ scandal một ngôi sao lớn hay một vị có danh tiếng trong giới chính trị, họ kể tội về vụ việc của cô, thương xót cho kẻ bị giết hại, lấy cái chết của cô mà đùa bỡn kiếm lời, xâu xé cái chết của cô như một bửa tuyệt thịnh soạn, moi móc lịch sử gia đình Thiên Không, rồi nói cô là đứa trẻ đáng thương không có ba mẹ giáo dục. Đúng là nực cười! Không lẽ cái chết của cô không cho họ thấy điều gì sao? Họ bảo cô là kẻ điên bị bắn chết là đáng vậy còn họ có phải xâu xé cái chết của cô là chính đáng? Anh nhếch môi cười kinh bỉ.
Anh nhớ lần đầu anh gặp Thiên Không, cô đang ngồi trước chúa chấp tay cầu nguyện, cả không gian rộng lớn chỉ có một mình cô, cứ đúng buổi chiều vào một giờ nhất định cô sẽ đến dù cho nhà thờ có đông người hay vắng vẻ cô vẫn đều đặn tới, cô như một con triêng ngoan đạo của chúa, anh lại nhầm cô với mấy đứa trẻ con trong cô nhi viện phía sau nhà thờ.
Mười ngày sau cô chuyển trường tới khu vực này, anh mới biết cô cùng tuổi của mình tên là Thiên Không, thì ra cô ấy cũng giống anh cũng mất gia đình do tai nạn, cô bị bạn bè trong lớp trêu chọc là kẻ tham lam, lấy cái chết của em trai mình chuộc lợi. Thiên Không chỉ im lặng không một lời giải thích, mọi người trong lớp bắt đầu tẩy chay cô, đổ rác vào học bàn, dấu đi ghế học, rất nhiều việc làm để cô phải bỏ học, tất cả mọi việc làm của lớp chỉ nhận được nụ cười khẩy đầy kinh bỉ của cô. Mọi việc trong lớp đều diễn ra như vậy cho tới một ngày, lớp xảy sự việc mất đồ có giá trị hàng loạt, mọi người trong lớp đỗ tội lên cô, ngay cả giáo viên cũng bắt đầu nghi ngờ cô.
Sau đó anh nhảy vào điều tra vụ này, là con một công tố viên có tiếng của thành phố nên nên máu liều lĩnh luôn tồn tại trong anh, ngày đó lớp có giờ thể dục, mọi người đều đi ra ngoài chỉ có anh quay trở lại lớp học, anh núp trong tủ chờ đợi kẻ phạm tội tới, một lúc sau cô xuất hiện trong lớp, anh cảm thấy bản thân suy sụp vì đặc niềm tin ở cô, nhưng không cô chỉ đến túi xách của mình, lấy tiền và để nơi dễ thấy nhất trong học bàn.
Cô đang làm cái quái gì vậy? ủng hộ kẻ ăn cắp à?
Anh nhìn cô núp người sau bàn giáo viên, một lúc sau lại có người vào, khá là bất ngờ vì cậu ấy lại tiến đến kiểm tra học bàn của mọi người nhằm tìm kiếm gì đó, một lúc lâu cậu ấy đến bàn của Thiên Không, lục lọi đồ thì đi ra ngoài.
Anh đã rất tức giận về điều này, vì sao cô biết người lấy lại không nói ra cho cả lớp như vậy mối nghi ngờ của cô cũng mất. Anh tìm gặp giáo viên để nói rỏ vụ việc, nhưng anh lại nhận được câu trả lời chờ đợi, anh hỏi ai là người nói và yêu cầu dấu đi vụ việc. Thì vị giáo viên cho biết là cô yêu cầu. Anh tìm cô để có câu trả lời. Cô chỉ bảo:
“ Gia đình cậu ấy bị khủng khoản tài chính, chủ nợ kéo tới nhà đòi nợ và đập phá đồ đạc trong nhà, nên cậu ấy sinh ra cảm giác nhạy cảm với vài việc đặc biệt liên quan với đồ có giá trị, nên cậu ấy mới lấy tiền và đồ giá có giá trị của mọi người, cậu có thể đến khuôn viên sau trường sau, trong hốc cây thông lớn là tìm được đồ mọi người mất. Còn vụ việc của cô ấy, thì có thể âm thầm giải quyết, đây lại là năm quan trọng với mọi người, tôi nói vậy cậu hiểu chứ? ”.
“ Vậy sao cậu không giải thích khi mọi người nói cậu là kẻ cắp? ”.
Cô không quay người đi chỉ khựng lại nói với anh: “ Càng giải thích càng bị hiểu lầm, tôi không quan tâm họ nói gì về mình, tôi chỉ biết tôi không sống sai giáo lý mà ba mẹ tôi dạy cho, dù cho tôi muốn lấy chút đồ đó cũng có nhiều cách, không cần ngu ngốc như vậy ”.
Trong cái nắng cuối chiều đó, ánh sáng màu hổ phách chiếu sáng cả một bóng lưng cô quạnh, nhưng cũng đầy kiêu ngạo, không quanh tâm thế gian này ra sao.
Chỉ có mình cô ấy độc hành trên con đường của mình.
Sự việc diễn ra êm ấm, không ai biết thủ phạm dù đồ đạc được giao lại chủ củ, các bạn học vẫn hiểu lầm cô, còn anh và cô cũng thân thiết hơn rất nhiều. Cô ấy không còn như trước luôn cho cậu mặt lạnh, mà nhiều cảm xúc tốt đẹp hơn.
Thì ra cô ấy học quyền Thái, thì ra ba mẹ cô ấy mất không phải tai nạn đơn thuần, thì ra cô, chú của cô nhắm đến tài sản để lại ba mẹ cô, thì ra cô rất cô độc, thì ra em trai của Thiên Không bị làm nhục mà chết, thì ra cô không tin tưởng người khác, thì ra cô luôn có khoản thời gian không thể liên lạc vào một ngày cố định dù cho có việc quan trọng như thế nào đều bị cô bỏ qua. Chúng tôi cứ như vậy chải qua những năm cấp hai như vậy, rồi bình lặng vào cấp ba.
Tiếng xâu đồn xa, điều tốt lặng tiếng, có lẽ điều đó luôn xảy ra lên trên người cô, Thiên Không vào cấp ba, vì lời đồn thổi của mọi người nên cô lại không có ai chơi cùng, mọi người trong trường đồn nhau là do cô dung tiền nên mới vào được trường chuyên như vậy. Anh từng hỏi cô có ngại không?, cô trả lời.
“ Hừm, dù sao tụi ngốc đó chỉ thích nghe lời đồn rồi cho là đúng thôi, mình cứ ba năm đứng đầu trường là được, dùng thành tích cá nhân đè chết mấy cái miệng họ là ok, coi họ nói được gì ”.
Cô luôn như vậy, cao ngạo, bất cần, độc mồm độc miệng, mọi câu nói ra đủ để người khác nghẹn lời mà nhìn. Cứ như vậy ba năm cấp ba cô cứ đứng vị trí đầu của lớp với đầu trường, làm cho nhiều người tức giận mà trợn tròn mắt mà nhìn. Nhưng không ai trong họ biết cô phấn đấu thế nào để được như vậy, thức suốt đêm làm đề, đến nỗi nhập viện vì kiệt sức.
Sau đó cô ấy bảo anh rằng cô ấy có bằng du học, làm anh rất bất ngờ. Ngày cô lên máy bay. Có lẽ anh cũng không thể nhận ra cả hai đã có hướng đi cho bản thân, đều âm thầm thực hiện nó.
Sáu năm sau cô về nước, anh thì là một tay mới trong sở cảnh sát, cô lại nhận chức ở thành phố, cả hai gặp nhau, đều nhìn thấy trong nhau là nhiệt huyết tuổi trẻ. Năm đó chúng tôi quỳ trước các vị sơ. Một lòng thề hẹn là những con người thanh liêm. Nhưng thật ra đó cũng là ngày mà cả hai thay đổi.
Năm đó chúng tôi hai kẻ bị tổn thương gặp nhau, kẻ kiêu ngạo đầy thương tích, dìu nhau qua đau thương.
Năm đó chúng tôi bừng bừng khí thế ước hẹn đủ điều, năm đó chẳng sợ trời chẳng sợ đất chỉ sợ rớt đại học, năm đó bạn bè một câu chửi hai câu mắng.
Năm đó chúng tôi con người trẻ tuổi nhiệt huyết bừng bừng, liều mạng mà làm việc, mong rằng đem lại công bằng cho thành phố.
Anh nhìn cô được hạ huyệt, trơi mưa như khóc thương tiễn cô đi, anh bỏ một chậu cây xương rồng, anh nhớ cô bảo cô không thích chăm hoa, vì nó dễ tàn, mỗi lần thay nước lại rất hôi, cô lại không rảnh để chăm non chúng, nên cô rất thích bỏ trong nhà loài cây này. Cũng có thể loài cây này giống cô gai góc, ngạo mạn đứng ở nơi khô cằn, nhưng ai biết nó mềm yếu bên trong.
“ Xin lỗi tôi làm phiền một chút được không? ”.: Một người đàn ông phương tây lớn tuổi vỗ nhẹ vai anh.
“ Không sao, ngài có việc gì sao? ”.
“ Anh là Hoàng Phong? ”: Người đàn ông hỏi.
“ Vâng là tôi, ngài là…. ”: Anh nhìn người đàn ông phân vân trả lời.
“ À, tôi là Jack bạn của Thiên Không, tôi có vật này muốn đưa anh ”: Người đàn ông lấy trong cặp táp ra cuốn sách nhỏ chao cho anh.
Đây là một cuốn chuyện cũ kỷ ngả màu, bìa đã sờn rách đã được người đọc nhiều lần, anh biết thứ này là gì.
Anh nhớ, ngày đó anh đến nhà cô dọn đồ giùm cô để cô đi qua nước ngoài, lại vô tình tìm được thứ này. Anh ngỡ như câu nói đó vẫn như ngày hôm qua.
“ Này, coi mình tìm được thứ gì này? “: anh cầm lên cuốn sách đưa lên cao, huých sao.
“ Câu bao nhiêu tuổi rồi còn coi thứ này, vậy mà bảo người khác trẻ con “:Anh nhìn cô chêu đùa.
“ Mình chỉ coi nó để nhắc nhở bản thân cuộc đời luôn bất công “.
“ nói xem đi nào, ngài triết lý “: Anh vòng tay trước ngực nghe cô nói.
Cô cầm cuốn sách từ tay anh, nhìn chầm chầm vào bìa sách suy tư bảo.
“ không phải lọ lem tốt đẹp lắm sao? mỗi lần có chuyện gì cũng có bà tiên đỡ đầu giúp để, rồi lọ lem cưới hoàng tư, kết thúc thật đẹp? nhưng sự thật lại không như vậy, lọ lem cô tình làm mất chiếc giày thủy tinh, dụ dỗ hai người chị mình cắt gót chân và chọt mù mắt để đi thử giày, nhưng ai có nghỉ họ đáng bị như vậy không? không phải hoàng tử chỉ thấy được lúc lọ lem đẹp đẽ nhất chứ không phải là lúc bản thân cô ta lem luốt dơ bẩn? đó là yêu ư? Hai người chị có lỗi ư? ”: Cô nhấp một ngụm trà đặc, nói tiếp.
“ Con người chúng ta đều như vậy, nhìn nước mắt người kia rơi một cách tủi nhục lại đi chỉ trích kẻ khác lại không thấu đầu đuôi ngọn ngành, thêm câu bớt chữ, người ta thường xót thương nước mắt của công chúa,mà quên rằng phù thủy củng biết đau! Các câu chuyện họ viết trái đi không phải là bất công sao? Nên mình mới nói nó không công bằng tí nào, để mình nhớ rằng mình nhớ rằng việc mình làm luôn phải công bằng, phải hiểu rằng thứ mình nhìn thấy tận mắt chưa hẳn là đúng “: Cô quay qua anh cười, ánh nắng chiếu lên người cô làm cho anh không rõ cảm xúc lúc đó của cô.
Đúng vậy họ luôn thương xót nước mắt của công chúa! Anh nhìn bia mộ cô, một mình đối mặt với cô, như thể anh đáng đối mặt cái tối của xã hội nay. Cậu luôn đúng Thiên Không.