Chờ đến lúc Thần Tích U mở mắt ra thì bên ngoài đã sẩm tối. Cô buồn bực ngước nhìn trần nhà màu trắng điêu khắc tinh xảo, trong đầu cô chỉ tập trung suy nghĩ: “ Hình như mình chưa chết?“. Được rồi, không thể phủ nhận là vị này có sức thích ứng thật kinh người đi.
Thần Tích U lật người lại. Đột nhiên đập vào mắt cô là một gương mặt cực kì...ừm. Nói sao nhỉ, nếu dùng một chữ để tả là manh, hai chữ là rất manh, ba chữ là cực kì manh. Gương mặt trắng trắng hồng hồng như cục bột, hai má phúng phính như bánh bao và một đầu tóc bạc mềm mượt.
“A manh manh manh quá đi!!!!!!!!!!!!!!!”
Vừa lúc cô đang muốn chạm vào hai cái “bánh bao” kia thì một giọng nói vang lên
“Dobby là gia tinh hư, không biết công chúa nhỏ đã tỉnh”
Này thực sự là quá kì quái. Cái con vật như yêu tinh mà tai thì to lại có thể nói chuyện sao? Đúng lúc Thần Tích U đang suy nghĩ cho vấn đề quái dị này thì đứa bé trai mở mắt. Oaaaaaaaaaa, đôi mắt có màu xám xanh kìa. Quan trọng hơn, đứa bé này quá đáng yêu. Cô đưa tay lên, đang muốn nhéo má cậu nhóc thì Draco tiểu thiếu gia của chúng ta còn nhanh hơn, đem môi mình đặt lên má của em gái. Sau đó ôm vào lòng và nở một nụ cười ngạo kiều đầy thỏa mãn rất đáng đánh đòn.
Lúc này đèn sáng lên, ba người ở cửa vừa vặn chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.
“Hừ, không ngờ bộ mặt hoa hoa công tử này của ngươi lại còn di truyền đến tận đời con trai ngươi đấy Lucius”- giáo sư Snape không tiếc nọc độc mà phun ra những lời tổn thương người khác như thế.
“Ha ha đó là vì Pisces nhà ta quá đáng yêu nên Dra thân là anh trai cũng không chịu được”-Lucius hoàn toàn để ngoài tai mấy câu chữ toàn nọc độc đó.
“Đến, bảo bối cho mama ôm nào”-Narcissia hoàn toàn mặc kệ hai kẻ dở hơi đang “ngươi trừng qua, ta trừng lại” trước cửa.
Nhưng khi tay của Narcissia còn cách Thần Tích U chừng một thước thì Draco tiểu thiếu gia của chúng ta rất quyết đoán mà... ôm chặt em gái vào lòng. Đồng thời cho cánh tay đang vươn tới kia một đạp rất không nể tình.
“Này....”-khuôn mặt của Narcissa đen lại, và có xu hướng còn đen hơn khi nghe thấy tiếng nén cười sau lưng.
“Nào, để anh”- Lucius hùng dũng tiến tới. Nhưng thảm cảnh lại lần nữa xảy ra khi ông cũng bị con trai mình cho một cước.
Lucius cảm thấy mặt mình đang đen lại, và ông còn nghe thấy tiếng vợ ông cười nhỏ sau lưng.
“Dra bé nhỏ, để cho papa ôm Pisces đi”- đáp lại chính là cái đá không thương tiếc và khuôn mặt như bị cướp đồ của con trai bé bỏng của mình.
Sau đó, Lucius đã phải dùng hết sức bình sinh để có thể ôm Thần Tích U ra khỏi vòng tay của tiểu long thiếu gia, dù ông hết sức thắc mắc rằng vì sao đứa bé mới sinh lại có sức lực lớn như thế. Sau lần đó, bất cứ ai muốn chạm vào Thần Tích U thì không giành cũng giật với vị muội khống này. Thật là một kỉ niệm khó quên mà.
********Góc tác giả**********
Xin lỗi vì đã bỏ bê lâu như vậy. Chẳng qua là mình bận quá, thời gian thì ít mà bài tập thì nhiều, cộng với phong trào gì gì đó với học thêm các kiểu nữa. Khi vừa kết thúc thì mình đăng bài mới liền đây. Ôi, đời học sinh thật sự quá khổ cực mà.*ngửa mặt 45 độ ưu thương nhìn trời-ing*
Thần Tích U lật người lại. Đột nhiên đập vào mắt cô là một gương mặt cực kì...ừm. Nói sao nhỉ, nếu dùng một chữ để tả là manh, hai chữ là rất manh, ba chữ là cực kì manh. Gương mặt trắng trắng hồng hồng như cục bột, hai má phúng phính như bánh bao và một đầu tóc bạc mềm mượt.
“A manh manh manh quá đi!!!!!!!!!!!!!!!”
Vừa lúc cô đang muốn chạm vào hai cái “bánh bao” kia thì một giọng nói vang lên
“Dobby là gia tinh hư, không biết công chúa nhỏ đã tỉnh”
Này thực sự là quá kì quái. Cái con vật như yêu tinh mà tai thì to lại có thể nói chuyện sao? Đúng lúc Thần Tích U đang suy nghĩ cho vấn đề quái dị này thì đứa bé trai mở mắt. Oaaaaaaaaaa, đôi mắt có màu xám xanh kìa. Quan trọng hơn, đứa bé này quá đáng yêu. Cô đưa tay lên, đang muốn nhéo má cậu nhóc thì Draco tiểu thiếu gia của chúng ta còn nhanh hơn, đem môi mình đặt lên má của em gái. Sau đó ôm vào lòng và nở một nụ cười ngạo kiều đầy thỏa mãn rất đáng đánh đòn.
Lúc này đèn sáng lên, ba người ở cửa vừa vặn chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.
“Hừ, không ngờ bộ mặt hoa hoa công tử này của ngươi lại còn di truyền đến tận đời con trai ngươi đấy Lucius”- giáo sư Snape không tiếc nọc độc mà phun ra những lời tổn thương người khác như thế.
“Ha ha đó là vì Pisces nhà ta quá đáng yêu nên Dra thân là anh trai cũng không chịu được”-Lucius hoàn toàn để ngoài tai mấy câu chữ toàn nọc độc đó.
“Đến, bảo bối cho mama ôm nào”-Narcissia hoàn toàn mặc kệ hai kẻ dở hơi đang “ngươi trừng qua, ta trừng lại” trước cửa.
Nhưng khi tay của Narcissia còn cách Thần Tích U chừng một thước thì Draco tiểu thiếu gia của chúng ta rất quyết đoán mà... ôm chặt em gái vào lòng. Đồng thời cho cánh tay đang vươn tới kia một đạp rất không nể tình.
“Này....”-khuôn mặt của Narcissa đen lại, và có xu hướng còn đen hơn khi nghe thấy tiếng nén cười sau lưng.
“Nào, để anh”- Lucius hùng dũng tiến tới. Nhưng thảm cảnh lại lần nữa xảy ra khi ông cũng bị con trai mình cho một cước.
Lucius cảm thấy mặt mình đang đen lại, và ông còn nghe thấy tiếng vợ ông cười nhỏ sau lưng.
“Dra bé nhỏ, để cho papa ôm Pisces đi”- đáp lại chính là cái đá không thương tiếc và khuôn mặt như bị cướp đồ của con trai bé bỏng của mình.
Sau đó, Lucius đã phải dùng hết sức bình sinh để có thể ôm Thần Tích U ra khỏi vòng tay của tiểu long thiếu gia, dù ông hết sức thắc mắc rằng vì sao đứa bé mới sinh lại có sức lực lớn như thế. Sau lần đó, bất cứ ai muốn chạm vào Thần Tích U thì không giành cũng giật với vị muội khống này. Thật là một kỉ niệm khó quên mà.
********Góc tác giả**********
Xin lỗi vì đã bỏ bê lâu như vậy. Chẳng qua là mình bận quá, thời gian thì ít mà bài tập thì nhiều, cộng với phong trào gì gì đó với học thêm các kiểu nữa. Khi vừa kết thúc thì mình đăng bài mới liền đây. Ôi, đời học sinh thật sự quá khổ cực mà.*ngửa mặt 45 độ ưu thương nhìn trời-ing*