Nghĩ lại những gì xảy ra ở làng Hogsmeade, Severus thấy mình đã hành động như một đứa đầu đất nhà Gryffindor. Quên tiệt hết kế hoạch “lặn tăm và không gây chú ý”, anh chỉ chạy luôn về chỗ có động theo một phản xạ của mười mấy năm làm giáo sư tại Hogwarts.
Nhưng nhờ thế mà Lily được an toàn. Nếu mày không đến thì đám Tử Thần Thực Tử sẽ hơn người, chúng sẽ áp đảo và có thể giết chết Lily. Đó là kết quả cho việc mày bị chú ý, thế không đáng hay sao?
Đáng chứ! Chẳng có gì đáng hơn việc Lily được an toàn hết. Tiếc là cô ấy chỉ được an toàn cho đến khi...
Không! Đờ mờ, sao mình ngu vậy? Severus ngồi bật dậy. Trận đánh này không hề xảy ra lần trước, anh chắc chắn điều đó. Lịch sử đã thay đổi. Vụ tấn công vào nhà Weasley cũng vậy. Không phải anh đã không biết nó, mà là nó-chưa-từng-xảy-ra ở cuộc đời trước.
Bằng một cách nào đó lịch sử đã thay đổi. Và anh vẫn ở đây. Không hề biến mất. Nếu như lịch sử không diễn ra theo đúng như cũ, lẽ ra anh phải biến mất khỏi đây, bởi vì tương lai sẽ không diễn ra theo cái cách để anh trở lại thế này nữa. Nhưng tại sao?
Mọi thứ Severus từng đọc về du hành thời gian có trong đầu anh trở nên rối nùi. Chẳng có gì có lí hết. Chuyến du hành thời gian của anh ngay từ đầu đã không giống lắm một chuyến du hành thời gian kinh điển. Anh đã không trở về thực sự - với thân xác, mà chỉ bằng một cách nào đó ý thức kiếp trước tồn tại trong cơ thể mười bảy tuổi của kiếp này. Và bây giờ sự trở về của anh đã làm cho các sự kiện dần thay đổi.
Hay là mình lạc vào thế giới song song? Thế thì Severus-song-song kia đâu? Hay mình đã nhập hồn vào phiên bản song song đó? Đệch. Mình bắt đầu nghe giống như con mẹ đồng bóng Trelawney!
Severus không giải thích được. Có lẽ đó là lí do người ta nói thời gian là phạm trù khó nắm bắt nhất.
Cần đếch gì biết tại sao mọi sự lại hoạt động như thế! Có khác quái gì nhau giữa việc mày giải thích được hay không về cái chuyến du hành điên rồ này của mày cơ chứ? Mày sẽ thay đổi được mọi thứ - đó mới là điều quan trọng. Mày không cần phải sống y như cũ nữa, không phải cái cuộc sống khốn khổ khốn nạn ấy nữa.
Lần đầu tiên từ khi sống lại, Severus thực sự cảm thấy sung sướng. Anh không cần phải gia nhập Tử Thần Thực Tử, không cần phải làm gián điệp, không cần phải để Lily chết, lần nữa. Mình sẽ thực sự làm lại cuộc đời!
Đúng thế. Severus mỉm cười, một giọt nước mắt vui mừng lăn ra từ khóe mắt của anh khi anh nằm xuống.
***
Lily vui. Tất nhiên không phải vì người bạn trai mới hẹn hò James Potter của cô phải nằm trong bệnh thất - cô buồn vì cậu ta bị thương nặng như thế. Cô vui vì hi vọng của cô về Severus Snape là sự thực.
Khi mới biết người làm James bị thương là Severus và Sirius nói Severus gặp gỡ Lucius Malfoy ở làng Hogsmeade ngay trước trận đánh ở quán Ba Cây Chổi, cô thấy lòng mình nặng trịch như đeo cả tấn đá. Khi về đến giường ngủ của mình trong tháp Gryffindor, cô đã giấu mặt vào gối mà khóc. Vì buồn. Vì thất vọng.
Tất nhiên cô đã từ bỏ Severus từ lâu rồi, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc Severus đủ tàn nhẫn đến mức giết James bằng lời nguyền kinh khủng ấy chỉ cách cô có mấy bước chân. Nhất là khi mấy hôm vừa rồi trong lòng cô lại nhen nhóm tí hi vọng.
Thế nên khi nghe thầy Dumbledore nói Severus vô tội, Lily thấy nhẹ cả lòng. Gì chứ cô rất tin tưởng thầy. Nhất là những gì Kim nói ở trong bệnh thất càng củng cố thêm niềm tin của Lily.
Việc Severus định ếm tên Tử Thần Thực Tử để giúp cô làm lòng Lily thấy ấm áp hẳn, hóa ra cậu ta vẫn quan tâm đến cô đấy chứ. Dẫu vậy, nghĩ đến thái độ của Severus trong lần gặp trước, cô lại thấy mọi sự rối tinh lên. Rõ ràng cậu ta tỏ ra không muốn dây dưa gì với cô cả. Cậu ta ghét hay không ghét cô?
Có rất nhiều điều về Severus Snape mà lúc này Lily không trả lời được. Nhưng có một điều cô chắc chắn: cô sẽ tìm cách nói chuyện lại với cậu ta một lần nữa.
***
Regulus Black khẽ khàng ngồi xuống cạnh Severus khi anh ngồi trên giường ngủ của mình chuẩn bị đi ngủ. Trông cậu ta hết sức bối rối.
- Severus, anh dùng cái bùa gì đó của anh để mình nói chuyện riêng một chút được không?
Severus vẩy đũa phép ếm bùa Muffilato (Ung Tai) lên xung quanh mình, rồi nhướng mày nhìn Regulus chờ đợi.
- Tôi có nghe chuyện xảy ra ở làng Hogsmeade.
- Tôi có nhận ra điều đó. Tin tức ở cái trường này có cánh mà. - Severus nói, giọng châm biếm.
- Tôi muốn hỏi anh một chuyện... - Regulus ngập ngừng. - Trước kia anh có nói anh muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử sau khi ra trường.
- Phải. - Severus gật đầu.
- Vậy tại sao anh lại đánh nhau với những Tử Thần Thực Tử đó? Anh không muốn gia nhập với bọn họ nữa hay sao?
Severus nhìn khuôn mặt mềm mại của Regulus. Regulus sẽ gia nhập Tử Thần Thực Tử chỉ trong một, hai tháng tới. Cậu ta là một trong những người gia nhập sớm nhất, khi còn chưa ra trường, và cậu ta sẽ hối hận nhưng đã đi quá xa để có thể rút lại. Regulus nhất quyết không phải là một người phù hợp để làm Tử Thần Thực Tử. Severus thoáng cân nhắc, rồi hỏi Regulus thay vì trả lời câu hỏi của cậu ta.
- Cậu có nghĩ hành động hôm đó của Tử Thần Thực Tử là đúng hay không? Tấn công các học sinh ở nơi công cộng?
Regulus nhìn Severus chằm chằm, môi cậu ta khẽ động đậy nhưng không nói gì. Hồi lâu sau, cậu lúng búng.
- Nhưng... chúng ta đâu có biết sự việc bắt nguồn từ đâu đâu, đúng không? Hơn nữa, có thể những Tử Thần Thực Tử đó đã hành động tự phát, không theo chỉ thị của Chúa tể Hắc ám. Anh biết đấy, Chúa tể Hắc ám rất vĩ đại, ngài...
- Không, Regulus. Tin tôi đi, Chúa tể Hắc ám không vĩ đại. Hắn độc ác, tàn nhẫn và không có tính người. Nếu cậu gia nhập Tử Thần Thực Tử, hắn sẽ ép cậu phải làm những việc còn tệ hơn là tấn công những đứa trẻ. Cậu sẽ phải tra tấn, giết chóc... để làm hắn vui lòng. Người già, trẻ con, phụ nữ... không từ một ai. Cậu có làm được không?
- Tôi... tôi... không tin. Làm sao anh biết được?
- Tôi lớn hơn cậu. Tôi tiếp xúc với Tử Thần Thực Tử nhiều hơn cậu.
- Đừng tinh tướng, anh hơn tôi có một năm. – Regulus cười khẩy. – Và tôi nghi ngờ cái vế sau trong câu nói của anh. Tôi hiểu Chúa tể Hắc ám hơn anh, Severus ạ. Chúa tể Hắc ám không phải là người như thế. Ngài là người sẽ đưa chúng ta - những phù thủy cao quý ra khỏi vòng lẩn trốn và thống trị đám Muggle và đám Máu Bùn thấp hèn. Những gì anh nói chỉ là những gì mà Bộ Pháp Thuật tung tin để bôi nhọ ngài và những tôi tớ của ngài.
- Regulus, những gì mà Chúa tể Hắc ám có thể làm còn tồi tệ hơn cả những gì tờ Tiên Tri đăng lên. – Severus nhẫn nại. – Chính hắn mới là kẻ lừa đảo. Hắn không từ bất kì cách nào để tìm kiếm người ủng hộ.
Regulus lắc đầu nguầy nguậy, nhìn Severus không thể tin được. Cậu ta vụt đứng lên, nói với giọng bực tức.
- Tôi không tin anh. Anh đã bị tẩy não rồi.
- Cậu có biết Chúa tể Hắc ám là máu lai không? - Severus chớp mắt, vài vết nhăn hiện ra trên trán anh cùng với vẻ mặt làm anh trông già đi cả chục tuổi. - Có biết cha hắn là một Muggle còn mẹ hắn là một Pháo Xịt không?
Trước sự bất ngờ của Regulus, Severus tiến lại gần, lớn giọng.
- Cuộc chiến mà hắn dựng lên chẳng có gì liên quan đến lí tưởng huyết thống hết. Tất cả chỉ là quyền lực. Hắn muốn quyền lực, nên hắn lợi dụng những kẻ có tư tưởng duy thuần huyết như cậu để mà mạnh lên. Cậu coi dòng máu Muggle là thấp hèn, bẩn thỉu, thế cậu muốn tôn đứa con của một Muggle và một Pháo Xịt lên làm chúa tể của mình sao?
- Anh nói dối. Anh không được sỉ nhục ngài. - Regulus gào lên, trông cậu ta vô cùng tức giận vì nghĩ Severus đã sỉ nhục thần tượng của mình.
- Tôi không nói dối. Cậu thông minh, cậu hãy tự tìm hiểu về nguồn gốc của Chúa tể Hắc ám đi. Hắn cũng từng học ở trường này đấy. - Severus bực tức. Lúc này anh đứng gần Regulus đến người anh chỉ còn cách người cậu ta chừng vài phân.
Severus hít một hơi dài, rồi nói tiếp.
- Tôi khuyên cậu, Regulus à, hãy tìm hiểu thật kĩ trước khi gia nhập Tử Thần Thực Tử. Bởi vì một khi đã vào, lối ra duy nhất là cái chết. Còn về hoạt động của Tử Thần Thực Tử, tôi nghĩ cậu nên hỏi chị Bella của cậu là rõ nhất. Bà ấy là một Tử Thần Thực Tử mà, chắc cậu biết rõ hơn tôi.
Trước vẻ mặt cực kì hoang mang của Regulus, Severus vẫy đũa phép giải bùa Muffilato (Ù tai), trở lại giường và đóng bốn tấm chắn giường lại.
Nghĩ lại những gì xảy ra ở làng Hogsmeade, Severus thấy mình đã hành động như một đứa đầu đất nhà Gryffindor. Quên tiệt hết kế hoạch “lặn tăm và không gây chú ý”, anh chỉ chạy luôn về chỗ có động theo một phản xạ của mười mấy năm làm giáo sư tại Hogwarts.
Nhưng nhờ thế mà Lily được an toàn. Nếu mày không đến thì đám Tử Thần Thực Tử sẽ hơn người, chúng sẽ áp đảo và có thể giết chết Lily. Đó là kết quả cho việc mày bị chú ý, thế không đáng hay sao?
Đáng chứ! Chẳng có gì đáng hơn việc Lily được an toàn hết. Tiếc là cô ấy chỉ được an toàn cho đến khi...
Không! Đờ mờ, sao mình ngu vậy? Severus ngồi bật dậy. Trận đánh này không hề xảy ra lần trước, anh chắc chắn điều đó. Lịch sử đã thay đổi. Vụ tấn công vào nhà Weasley cũng vậy. Không phải anh đã không biết nó, mà là nó-chưa-từng-xảy-ra ở cuộc đời trước.
Bằng một cách nào đó lịch sử đã thay đổi. Và anh vẫn ở đây. Không hề biến mất. Nếu như lịch sử không diễn ra theo đúng như cũ, lẽ ra anh phải biến mất khỏi đây, bởi vì tương lai sẽ không diễn ra theo cái cách để anh trở lại thế này nữa. Nhưng tại sao?
Mọi thứ Severus từng đọc về du hành thời gian có trong đầu anh trở nên rối nùi. Chẳng có gì có lí hết. Chuyến du hành thời gian của anh ngay từ đầu đã không giống lắm một chuyến du hành thời gian kinh điển. Anh đã không trở về thực sự - với thân xác, mà chỉ bằng một cách nào đó ý thức kiếp trước tồn tại trong cơ thể mười bảy tuổi của kiếp này. Và bây giờ sự trở về của anh đã làm cho các sự kiện dần thay đổi.
Hay là mình lạc vào thế giới song song? Thế thì Severus-song-song kia đâu? Hay mình đã nhập hồn vào phiên bản song song đó? Đệch. Mình bắt đầu nghe giống như con mẹ đồng bóng Trelawney!
Severus không giải thích được. Có lẽ đó là lí do người ta nói thời gian là phạm trù khó nắm bắt nhất.
Cần đếch gì biết tại sao mọi sự lại hoạt động như thế! Có khác quái gì nhau giữa việc mày giải thích được hay không về cái chuyến du hành điên rồ này của mày cơ chứ? Mày sẽ thay đổi được mọi thứ - đó mới là điều quan trọng. Mày không cần phải sống y như cũ nữa, không phải cái cuộc sống khốn khổ khốn nạn ấy nữa.
Lần đầu tiên từ khi sống lại, Severus thực sự cảm thấy sung sướng. Anh không cần phải gia nhập Tử Thần Thực Tử, không cần phải làm gián điệp, không cần phải để Lily chết, lần nữa. Mình sẽ thực sự làm lại cuộc đời!
Đúng thế. Severus mỉm cười, một giọt nước mắt vui mừng lăn ra từ khóe mắt của anh khi anh nằm xuống.Lily vui. Tất nhiên không phải vì người bạn trai mới hẹn hò James Potter của cô phải nằm trong bệnh thất - cô buồn vì cậu ta bị thương nặng như thế. Cô vui vì hi vọng của cô về Severus Snape là sự thực.
Khi mới biết người làm James bị thương là Severus và Sirius nói Severus gặp gỡ Lucius Malfoy ở làng Hogsmeade ngay trước trận đánh ở quán Ba Cây Chổi, cô thấy lòng mình nặng trịch như đeo cả tấn đá. Khi về đến giường ngủ của mình trong tháp Gryffindor, cô đã giấu mặt vào gối mà khóc. Vì buồn. Vì thất vọng.
Tất nhiên cô đã từ bỏ Severus từ lâu rồi, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc Severus đủ tàn nhẫn đến mức giết James bằng lời nguyền kinh khủng ấy chỉ cách cô có mấy bước chân. Nhất là khi mấy hôm vừa rồi trong lòng cô lại nhen nhóm tí hi vọng.
Thế nên khi nghe thầy Dumbledore nói Severus vô tội, Lily thấy nhẹ cả lòng. Gì chứ cô rất tin tưởng thầy. Nhất là những gì Kim nói ở trong bệnh thất càng củng cố thêm niềm tin của Lily.
Việc Severus định ếm tên Tử Thần Thực Tử để giúp cô làm lòng Lily thấy ấm áp hẳn, hóa ra cậu ta vẫn quan tâm đến cô đấy chứ. Dẫu vậy, nghĩ đến thái độ của Severus trong lần gặp trước, cô lại thấy mọi sự rối tinh lên. Rõ ràng cậu ta tỏ ra không muốn dây dưa gì với cô cả. Cậu ta ghét hay không ghét cô?
Có rất nhiều điều về Severus Snape mà lúc này Lily không trả lời được. Nhưng có một điều cô chắc chắn: cô sẽ tìm cách nói chuyện lại với cậu ta một lần nữa.
Regulus Black khẽ khàng ngồi xuống cạnh Severus khi anh ngồi trên giường ngủ của mình chuẩn bị đi ngủ. Trông cậu ta hết sức bối rối.
- Severus, anh dùng cái bùa gì đó của anh để mình nói chuyện riêng một chút được không?
Severus vẩy đũa phép ếm bùa Muffilato (Ung Tai) lên xung quanh mình, rồi nhướng mày nhìn Regulus chờ đợi.
- Tôi có nghe chuyện xảy ra ở làng Hogsmeade.
- Tôi có nhận ra điều đó. Tin tức ở cái trường này có cánh mà. - Severus nói, giọng châm biếm.
- Tôi muốn hỏi anh một chuyện... - Regulus ngập ngừng. - Trước kia anh có nói anh muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử sau khi ra trường.
- Phải. - Severus gật đầu.
- Vậy tại sao anh lại đánh nhau với những Tử Thần Thực Tử đó? Anh không muốn gia nhập với bọn họ nữa hay sao?
Severus nhìn khuôn mặt mềm mại của Regulus. Regulus sẽ gia nhập Tử Thần Thực Tử chỉ trong một, hai tháng tới. Cậu ta là một trong những người gia nhập sớm nhất, khi còn chưa ra trường, và cậu ta sẽ hối hận nhưng đã đi quá xa để có thể rút lại. Regulus nhất quyết không phải là một người phù hợp để làm Tử Thần Thực Tử. Severus thoáng cân nhắc, rồi hỏi Regulus thay vì trả lời câu hỏi của cậu ta.
- Cậu có nghĩ hành động hôm đó của Tử Thần Thực Tử là đúng hay không? Tấn công các học sinh ở nơi công cộng?
Regulus nhìn Severus chằm chằm, môi cậu ta khẽ động đậy nhưng không nói gì. Hồi lâu sau, cậu lúng búng.
- Nhưng... chúng ta đâu có biết sự việc bắt nguồn từ đâu đâu, đúng không? Hơn nữa, có thể những Tử Thần Thực Tử đó đã hành động tự phát, không theo chỉ thị của Chúa tể Hắc ám. Anh biết đấy, Chúa tể Hắc ám rất vĩ đại, ngài...
- Không, Regulus. Tin tôi đi, Chúa tể Hắc ám không vĩ đại. Hắn độc ác, tàn nhẫn và không có tính người. Nếu cậu gia nhập Tử Thần Thực Tử, hắn sẽ ép cậu phải làm những việc còn tệ hơn là tấn công những đứa trẻ. Cậu sẽ phải tra tấn, giết chóc... để làm hắn vui lòng. Người già, trẻ con, phụ nữ... không từ một ai. Cậu có làm được không?
- Tôi... tôi... không tin. Làm sao anh biết được?
- Tôi lớn hơn cậu. Tôi tiếp xúc với Tử Thần Thực Tử nhiều hơn cậu.
- Đừng tinh tướng, anh hơn tôi có một năm. – Regulus cười khẩy. – Và tôi nghi ngờ cái vế sau trong câu nói của anh. Tôi hiểu Chúa tể Hắc ám hơn anh, Severus ạ. Chúa tể Hắc ám không phải là người như thế. Ngài là người sẽ đưa chúng ta - những phù thủy cao quý ra khỏi vòng lẩn trốn và thống trị đám Muggle và đám Máu Bùn thấp hèn. Những gì anh nói chỉ là những gì mà Bộ Pháp Thuật tung tin để bôi nhọ ngài và những tôi tớ của ngài.
- Regulus, những gì mà Chúa tể Hắc ám có thể làm còn tồi tệ hơn cả những gì tờ Tiên Tri đăng lên. – Severus nhẫn nại. – Chính hắn mới là kẻ lừa đảo. Hắn không từ bất kì cách nào để tìm kiếm người ủng hộ.
Regulus lắc đầu nguầy nguậy, nhìn Severus không thể tin được. Cậu ta vụt đứng lên, nói với giọng bực tức.
- Tôi không tin anh. Anh đã bị tẩy não rồi.
- Cậu có biết Chúa tể Hắc ám là máu lai không? - Severus chớp mắt, vài vết nhăn hiện ra trên trán anh cùng với vẻ mặt làm anh trông già đi cả chục tuổi. - Có biết cha hắn là một Muggle còn mẹ hắn là một Pháo Xịt không?
Trước sự bất ngờ của Regulus, Severus tiến lại gần, lớn giọng.
- Cuộc chiến mà hắn dựng lên chẳng có gì liên quan đến lí tưởng huyết thống hết. Tất cả chỉ là quyền lực. Hắn muốn quyền lực, nên hắn lợi dụng những kẻ có tư tưởng duy thuần huyết như cậu để mà mạnh lên. Cậu coi dòng máu Muggle là thấp hèn, bẩn thỉu, thế cậu muốn tôn đứa con của một Muggle và một Pháo Xịt lên làm chúa tể của mình sao?
- Anh nói dối. Anh không được sỉ nhục ngài. - Regulus gào lên, trông cậu ta vô cùng tức giận vì nghĩ Severus đã sỉ nhục thần tượng của mình.
- Tôi không nói dối. Cậu thông minh, cậu hãy tự tìm hiểu về nguồn gốc của Chúa tể Hắc ám đi. Hắn cũng từng học ở trường này đấy. - Severus bực tức. Lúc này anh đứng gần Regulus đến người anh chỉ còn cách người cậu ta chừng vài phân.
Severus hít một hơi dài, rồi nói tiếp.
- Tôi khuyên cậu, Regulus à, hãy tìm hiểu thật kĩ trước khi gia nhập Tử Thần Thực Tử. Bởi vì một khi đã vào, lối ra duy nhất là cái chết. Còn về hoạt động của Tử Thần Thực Tử, tôi nghĩ cậu nên hỏi chị Bella của cậu là rõ nhất. Bà ấy là một Tử Thần Thực Tử mà, chắc cậu biết rõ hơn tôi.
Trước vẻ mặt cực kì hoang mang của Regulus, Severus vẫy đũa phép giải bùa Muffilato (Ù tai), trở lại giường và đóng bốn tấm chắn giường lại.