- Severus, tôi không nghĩ là chỉ có bốn cái Trường Sinh Linh Giá.
Severus nhướng mày nhìn vị hiệu trưởng già trong chiếc áo chùng màu tím biếc, óng ánh những dải thêu hình phượng hoàng trên hai vạt áo.
- Tôi không hề nói là chỉ có bốn cái. – Severus bình thản nói.
- Nhưng anh cũng không hề biết là có tất cả bao nhiêu cái. – Dumbledore đan hai bàn tay vào nhau và hơi cúi người về phía trước, đôi mắt sáng lấp lánh. – Tôi đã tìm hiểu thật kín kẽ, đào sâu vào các sự kiện và các kí ức thu thập được từ những người đã từng tiếp xúc với Voldemort trong quá khứ. Giờ tôi tin rằng tôi đã biết được cái Trường Sinh Linh Giá còn lại là cái gì.
- Cái Trường Sinh Linh Giá còn lại? Có nghĩa là chỉ còn một cái nữa thôi ư?
Severus khoanh tay trước ngực, đứng tựa vào tường, chăm chú nhìn ngài hiệu trưởng. Ở cuộc đời kia, Dumbledore chưa bao giờ chia sẻ những thông tin về Trường Sinh Linh Giá cho anh biết. Tất cả những gì anh biết được đều là do anh tự luận ra từ những sự kiện đã quan sát được. Ngay từ đầu, Severus cũng đã biết rằng số Trường Sinh Linh Giá mà anh biết có thể chưa phải là tất cả, vì thế anh cũng chẳng có gì ngạc nhiên về phát hiện của Dumbledore. Nếu có ai có thể tìm ra được tung tích của những Trường Sinh Linh Giá từ chỉ một manh mối nhỏ xíu, đó chính là Dumbledore.
- Tôi tin là thế. – Dumbledore gật đầu. – Sau khi ra trường, Voldemort đã tìm cách thu thập những vật báu để làm Trường Sinh Linh Giá. Chính xác là vật báu của các nhà sáng lập ra trường Hogwarts. Sợi dây chuyền của Salaza Slytherin – chúng ta đã phá hủy. Chiếc vương miện của Rowana Ravenclaw – anh đã tiêu diệt. Thanh gươm của Godric Gryffindor vẫn còn đây, trong căn phòng này. Vậy chỉ còn chiếc cúp của Helga Hufflepuff. Voldemort đã cướp nó từ tay của Hepzibah Smith cách đây ba chục năm. Tôi chắc chắn rằng hắn đã biến nó thành một Trường Sinh Linh Giá. Vấn đề đặt ra là… bây giờ nó đang ở đâu?
Dumbledore nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Severus như thể câu trả lời được viết ra trên đó. Làm sao tôi có thể biết… Câu cằn nhằn vừa bật ra trong đầu Severus lập tức ngưng giữa chừng. Một kí ức xẹt ngang trong đầu anh, làm anh suy nghĩ. Sự thay đổi nhỏ trên gương mặt Severus không thoát khỏi đôi mắt tinh nhạy của Dumbledore. Cụ nở một nụ cười chờ đợi.
- Bellatrix Lestrange. – Severus nói, miệng chợt thấy khô khốc. – Năm 1998, căn hầm ở Gringot của bà ta bị cướp. Và Chúa tể Hắc ám đã trừng phạt bà ta rất nặng vì đã đánh mất một thứ gì đó rất quý giá của hắn.
Điều này hết sức tệ. Bellatrix đã nắm trong tay một Trường Sinh Linh Giá. Dù có thể không thực sự biết nó là gì, nhưng bài học từ kiếp trước chắc chắn sẽ khiến cô ta tăng cường bảo vệ nó. Severus không hiểu họ sẽ làm cách nào để có thể ăn trộm được chiếc cúp đó.
Dumbledore trầm ngâm hồi lâu, rồi sẽ sàng nói.
- Ồ, chúng ta sẽ suy tính về việc đó.
Cụ đứng lên, tiến lại phía chiếc gương bạc, cẩn thận vuốt lại hàm râu của mình cho nó xếp lại có dáng ngay ngắn và mượt mà nhất, rồi nói.
- Anh đang làm gì trong phòng pha chế độc dược riêng đấy?
- Tôi đang có một nghiên cứu. – Severus hờ hững trả lời. Anh không có ý định chia sẻ mọi thứ với ngài hiệu trưởng.
- Có tiến triển tốt chứ?
- Cũng… tạm được.
Dumbledore quay ra, hai tay chắp sau lưng với một vẻ thong dong, mỉm cười.
- Tôi hi vọng nghiên cứu của anh sẽ có nhiều ích lợi cho chúng ta.
Severus nhếch mép cười, không nói gì. Tôi tin là thế. Anh đáp lại trong đầu như vậy.
***
Severus không biết những gì đang xảy ra giữa anh và Lily được gọi là gì. Lily rõ ràng là đã nói rằng cô không có ý định yêu đương gì, con người và cuộc đời của Severus Snape “mới” quá phức tạp với một cô gái mười tám tuổi. Nhưng cô cũng tỏ rõ rằng cô chẳng đời nào từ bỏ tình bạn của họ, vì bất kì lí do gì đi nữa. Trình độ Bế Quan Bí Thuật của cô đã có nhiều tiến bộ, và thực tế là các cuộc gặp gỡ lén lút của họ đến nay vẫn chưa bị ai phát hiện, thế nên chẳng có lí do gì cô phải “cạch mặt” Severus.
Severus cũng không hề có ý định “cạch mặt” Lily, nhưng cái cảnh một tuần hai ba buổi ngồi với cô trong phòng thí nghiệm độc dược thì chưa từng có trong dự định của anh. Và Severus đối mặt với việc này không được thoải mái lắm.
Severus đứng dựa lưng vào bức tường ngoài hành lang, nhắm mắt lại và hít một hơi dài. Luồng không khí tràn vào làm căng đầy lồng ngực. Có lẽ nào…? Anh thật là bối rối và căng thẳng. Ánh mắt của Lily. Cái ánh mắt giống hệt như lần cô tìm gặp anh trong Phòng Cần Thiết, ngay khi cô nhận ra anh chính là người đã cứu và ếm bùa bảo vệ Trở Lại Gấp Đôi lên người cô.
Hẳn anh đã đọc nhầm tín hiệu. Đầu óc anh luôn luôn lẫn lộn, mọi sự minh mẫn, tinh anh, logic đều biến mất khỏi anh mỗi khi dính dáng đến Lily.
Cô ấy đã nói là chỉ là bạn. Cô ấy không muốn. Cô ấy thậm chí còn không ngồi sát vào mày, cũng chẳng hề chạm vào tay mày một cái nào từ hồi đó đến giờ. Mày đã quá căng thẳng và tưởng tượng ra mọi thứ. Cái mơ ước xấu xa và vô nghĩa của mày, dù mày biết rằng điều đó là không thể. Vì sự an toàn của cô ấy. Mà kể cả không vì điều đó đi nữa, không đời nào cô ấy còn muốn mày sau khi đã biết tất cả những điều tồi tệ mà mày đã từng làm.Cô ấy tha thứ và vẫn còn làm bạn với mày, bởi vì cô ấy là một người tuyệt vời. Có thể cô ấy chỉ đang thương hại mày vì những điều ngu ngốc mà mày đang làm…
Lily đã đề nghị Severus để cho cô làm “chuột bạch” thí nghiệm loại độc dược mới của anh, nhưng Severus một mực không chấp nhận. Severus vuốt nhẹ lên lớp da trên cánh tay mình. Lớp da vừa mới lành lại. Dung dịch pha chế lần này đã có tác dụng tốt hơn lần trước, nhưng vẫn chưa đủ.
Severus lắc đầu, xua đi hình ảnh ánh mắt Lily nhìn anh khi anh bất chợt ngẩng lên sau khi tự chữa lành lại vết cắt trên tay. Thật là ngu độn! Anh lẩm bẩm và bước trở lại vào trong phòng.
Lily ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sau vạc thuốc. Một chút ngượng ngùng thoáng hiện trên gương mặt cô khi Severus bước vào. Severus cố gắng giữ nụ cười của mình thật tự nhiên và bình tĩnh.
- Ngoài trời… khá hơn? – Cô hỏi. Có một nét thích thú gì đó lóe lên rồi mất đi rất nhanh trong ánh mắt.
Severus khẽ gật đầu, cẩn thận ngồi xuống cách cô một khoảng. Lily rút cánh tay đang ôm sát vào người, giơ ra trước mặt Severus một mẩu giấy gấp tư ngay ngắn.
- Trong lúc cậu ra ngoài thư giãn, mình cũng có vài suy nghĩ. Mình ghi trong giấy này, hơi lộn xộn nhưng hi vọng sẽ có ích.
Trong mảnh giấy là những dòng chữ hơi xô lệch của Lily (một dấu hiệu của việc kê lên đùi viết). Một số ghi chú rời rạc, một vài công thức kết hợp nhỏ của hai, ba loại nguyên liệu khác nhau. Có những chỗ đánh dấu hỏi chấm. Severus đọc một lần từ đầu đến cuối, rồi nói.
- Ờ… Cái này sẽ không có tác dụng. – Anh chỉ tay vào một vài chỗ trên mảnh giấy. – Cái này mình đã thử, cũng không được. – Anh chỉ vào một chỗ khác. – Những cái này… Mình cũng không nghĩ là sẽ thành công. Cái này…
Ngón tay anh lưu lại trên một ghi chú đánh dấu hỏi ở góc giấy.
- Mình nghĩ là đáng nên thử. Cậu tuyệt lắm, Lily.
Lily cười toét miệng. Severus bỗng dưng chóng mặt. Anh cố gắng giữ thái độ bình tĩnh hết mức có thể, và nở một nụ cười nhẹ nhàng đáp lại Lily, rồi vội đánh mắt vào vạc thuốc hỏng mà khi nãy anh quên chưa kịp Tiêu Biến nó.
***
Ánh nắng chiều đỏ quạch rỏ xuống những tán cây thạch tùng. Tán cây tham lam nuốt chửng phần lớn thứ ánh sáng hiu hắt đó, chỉ trả lại một phần nhỏ, hắt xuống vạt sân vườn chếch phía dưới. Narcissa Malfoy cẩn thận dán phong bì thư lại, đôi bàn tay có phần xanh xao khẽ run rẩy. Con cú béo ú, tròn như một quả cầu phủ lông mượt bóng màu vàng nâu, gại gại mỏ vào tay cô như đòi thêm tí chút quà.
Làm xong tất cả những thủ tục cần thiết và nhét cho con cú thêm một miếng ăn ngon nữa, Narcissa khẽ vỗ vỗ vào lưng nó và thì thầm.
- Đi đi.
Con cú rúc lên một tiếng vui vẻ, và bay vút lên không trung, rời xa khỏi dinh thự Malfoy. Nó không biết đó là chuyến bay cuối cùng của nó.
Cách đó không xa lắm, Bellatrix Lestrange lẳng con cú đã chết sang một bên, nhìn chằm chằm vào cái tên đề trên phong thư, môi nhếch lên một cách hằn học.
James thấy trong người bốc hỏa. Remus bí mật gặp Snivellus. Để làm gì? James biết là Remus chưa bao giờ tỏ ra thích thú với cách cậu, Sirius và Peter đối xử với Snape. Cậu ta luôn im lặng khi các cậu bàn về việc đó, chúi đầu vào cuốn sách hay một thứ gì đó để khỏi phải chứng kiến những gì các cậu làm với Snape. Remus là một người tử tế kiểu mẫu. Cậu ta đối xử ôn hòa và lịch sự với tất cả mọi người. Nhưng chưa bao giờ cậu ta tỏ ra thích Snape. James chắc chắn vậy. Nếu không muốn nói thẳng ra là Remus, cũng như bất kì ai trong trường Hogwarts, đều chẳng ưa gì nó.
Remus cũng biết thừa rằng các cậu suy nghĩ gì về Snape, và rằng chính Snape cũng không chừa bất kì cơ hội dù nhỏ nhất nào để chơi đểu lại bọn cậu. Và chắc chắn cậu cũng chẳng thể nào nhầm lẫn được sự căm ghét của Snape dành cho Remus, nhất là sau sự cố ở Lều Hét cuối năm thứ năm.
James cũng chưa từng thấy Remus nói gì với Snape nhiều hơn những lời cần thiết – trong những tình huống bắt buộc phải nói – với một thái độ chẳng dễ chịu gì.
Vậy mà… James lấy tay véo vào má mình mấy cái. Không, cậu không nằm mơ. Remus và Snape vừa bí mật hẹn gặp nhau, vì một lí do quái đản gì đó mà có trời mới biết được. Và cậu ta đã cười. Với Snape. Vì lí do quái nào mà Remus lại cười với Snape cơ chứ? Trong cái trường này, chắc chắn rằng cái bộ mặt khó ưa của Snape không phải là một đích đến của nụ cười từ bất kì ai được, trừ mấy đứa Slytherin mất dạy trong cái băng tởm lợm của nó – những đứa mà theo James, có một khiếu thẩm mĩ đi ngược lại mọi quy chuẩn.
Nghĩ đến đó mà James lại thấy máu trong người sôi sùng sục. Không. Cậu nhất quyết không thể bỏ qua chuyện này. Phải làm cho ra nhẽ. Cậu sẽ tóm lấy Remus ngay trên đường về, bắt nọn cậu ta, và sẽ buộc cậu ta phải khai ra tuốt tuồn tuột bất kì sự thật đáng ghét nào trong đó. Tuy vậy, James thực sự mong rằng cậu sẽ phát hiện ra Remus đang bị ếm bùa Độc Đoán. Thế thì cũng tệ thật. Nhưng vẫn còn đỡ tệ hơn là nếu cậu ta đang tỉnh táo.
Remus đã giật thon thót không biết bao nhiêu lần từ nãy giờ. Cậu giật bắn mình khi James bất ngờ hiện ra từ sau chiếc áo tàng hình và đột ngột chộp lấy cánh tay cậu ngay trên đường trở về lâu đài. Cậu tí nữa té xỉu khi James đáp lại câu nói “Mình đi dạo.” của cậu với một giọng điệu mát mẻ và vẻ mặt như đang cố nén một cơn giận khủng khiếp bên trong: “Đi dạo với Snivellus hả?”. Rồi sau đó, Remus lại tiếp tục giật mình liên tục (dù cậu cố che giấu điều đó) sau mỗi câu hỏi của James.
James đã bắt thóp cậu. Và cậu không quen nói dối. Tất nhiên là Remus không phải là người thành thật nhất trên đời. Thân phận người sói khiến cho cậu liên tục phải có những lời lấp liếm để che giấu cái sự thật về những buổi nghỉ học, trạng thái mệt mỏi, xơ xác và các vết cào xước trên tay sau mỗi buổi trăng tròn. Nhưng những lời nói dối đó đều được cậu chuẩn bị từ trước, nói ra như một cái băng thâu sẵn, và cũng không phải là nói dối với bạn thân nhất của mình.
Còn lần này James đã bắt được quả tang cậu, và cậu thì đang trong một trạng thái vô cùng lúng túng và bất ngờ. Đến mức nếu đầu óc cậu còn chừa được một tí kẽ hở nào để suy nghĩ cái gì khác ngoài việc đối đáp James, thì cậu sẽ nhận ra rằng mình có thể sẽ ngất xỉu vì kiệt sức sau cuộc nói chuyện.
- Mình… ờ… mình… ờ…
Remus vẫn không thể nghĩ ra điều gì hợp lí để nói. Trong lòng cậu đang đấu tranh dữ dội. Có nên nói thật cho James biết? Trời đất quỷ thần, cậu biết mình muốn đến mức nào việc chia sẻ cho các bạn bí mật của mình. Rằng hàng tháng cậu không còn phải khổ sở như trước nữa đâu, và Snape cũng không đến nỗi tệ như các bạn cậu nghĩ – hoặc có thể nó đang có một âm mưu mờ ám gì đó với cái thứ nó cần từ cậu.
Nhưng mặt khác, cậu đã hứa. Snape đã bắt cậu hứa, như một điều kiện của giao kèo, không được lộ với ai chuyện nó làm thuốc Bả Sói cho cậu. Nếu cậu để lộ ra, cậu sẽ phản bội lời hứa của chính mình, và cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ không có bất kì lọ thuốc Bả Sói nào nữa.
Remus không phải là một kẻ thất hứa. Cái viễn cảnh lại trở thành con quái vật mất hết tính người vào đêm trăng tròn trở nên kinh khủng, khi cậu đã được trải nghiệm sự diệu kì của thuốc Bả Sói. Nhưng James cũng là người bạn quý giá nhất mà cậu có được. Cậu cần phải nghĩ ra một lí do gì đó để James tin được rằng cậu có lí do hợp lí để gặp Snape trong rừng Cấm.
- Sao? Tại sao? Cậu cần gặp thằng đó để làm gì?
- Ờ… à… ờ… - Các ý nghĩ xẹt ngang xẹt dọc trong đầu Remus. Mồ hôi lăn xuống từ thái dương cậu. – Cậu biết đấy, James… Snape đang bán một số thứ trong trường…
- Và cậu cần mua mấy thứ đấy hả? – James hỏi, với một điệu bộ không-thể-tin-được. – Kem dưỡng da, thuốc trị mụn, thuốc chống quên, hay cái gì… thuốc giả trúng gió hả?
- Không phải là mình. Ờ… ý mình là… là mình. Nhưng không phải cho mình. – Remus bặm môi. Một ý tưởng phát sinh trong đầu cậu. – Đó là cho Kim.
- Kim nào? – James há hốc mồm. – Cái đứa con gái nhà Hufflepuff mà cậu đang tán tỉnh đấy hả?
Màu đỏ xuất hiện và lan ra trên gò má Remus. Dạo này cậu và Kim “đột nhiên” trở nên thân thiết. Remus ngạc nhiên là cậu chưa bao giờ để ý đến cô ấy trước đó. Bởi vì, rõ ràng là cậu đã có cảm tình với cô nhanh đến thế nào. Chỉ sau một buổi nói chuyện ở thư viện, Remus nhận thấy Kim thật thông minh, trái lại với vẻ ngoài trầm lặng và hậu đậu. Nhưng có lẽ điều đã đốn gục Remus là Kim đã nhận ra cậu là người sói, và hoàn toàn chẳng kì thị gì cậu. Trong trường chỉ có hai người con gái biết về thân phận của cậu là Lily và Kim. Lily thì chả có hi vọng gì rồi, chỉ còn Kim thôi.
James nhếch mép cười khi thấy Remus đỏ mặt. Chỉ có điều James không biết được rằng một phần nguyên nhân của cái sự đỏ mặt đó còn là do Remus đã phải đem Kim ra để làm bình phong cho cái lời nói dối của mình.
- Ờ… Mình muốn tặng cô ấy một món quà gì đó. Mà dạo này cô ấy hay lo lắng rằng chẳng thể nhớ được bài học, sợ sẽ không qua nổi kì thì P.T.T.S sắp tới. Thế nên…
Một sự thư giãn hiện ra trên gương mặt James. Cậu ta thở ra nhẹ nhõm.
- Vậy là cậu gặp Snape để mua thuốc chống quên cho “bồ” của cậu hả?
Remus lại đỏ mặt.
- Thế tại sao phải bí mật? – James nhíu mày.
- Tại vì Snape không muốn mọi người nhìn thấy gặp gỡ mình. – (Điều này hoàn toàn đúng sự thực.) – Mình cũng không muốn mọi người nhìn thấy mình gặp gỡ nó. – (Điều này cũng không xa sự thực là bao. Nếu không vì thuốc Bả Sói, Remus cũng chả thiết tha gặp gỡ Snape làm gì.)
James nhìn Remus cân nhắc. Phải chứ? Snape vẫn sẵn lòng gặp gỡ và bán hàng cho bất kì ai trong trường. Nhưng Remus, hay các thành viên trong nhóm Đạo Tặc thì chắc chắn phải khác với “bất kì ai” rồi. Cuối cùng, Remus cũng thấy nhẹ cả người khi thấy James gật đầu.
- Được rồi.
Nhưng dường như vẫn còn điều gì đó làm James lấn cấn. Remus nín thở chờ đợi cậu ta đưa ra một câu hỏi tiếp theo. Và đúng là thế thật. Sau một hồi suy nghĩ, James ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Remus.
- Thế tại sao cậu lại cười với hắn?
Trong mắt James lóe lên một tia sáng mà Remus không thể luận ra được là gì, nó chỉ làm cậu giật thót mình một lần nữa. Cậu lắp bắp.
- Cười… cười… ư?
- Phải. Cậu đã cười với Snape. Mình đã nhìn thấy. – James nghinh mặt, trong giọng nói phảng chút hằn học. – Không ai trong mấy đứa mình có thể cười với Snape được cả. Vậy tại sao cậu lại cười? Cậu đã bắt đầu có tình cảm với Snivellus rồi hả?
Remus tái mặt. Cậu không nhớ là mình có cười với Snape hay không. Ồ, chắc chắn là có chứ. Từ cái hồi nó hứa là sẽ pha chế cho cậu cái loại thuốc thần kì có thể giúp cậu thoát khỏi cơn ác mộng mỗi đêm rằm, cậu nhớ là cậu đã cười khá nhiều lần với nó. Đặc biệt là sau khi vừa trải nghiệm xong tác dụng của mẻ thuốc đầu tiên. Cậu nhớ là cậu đã vui vẻ đến mức thậm chí còn kể lể liên thiên gì đó với Snape khi gặp nó mấy ngày sau đó để trả tiền, bất chấp vẻ mặt khó coi của nó. Nghĩ đến đoạn này, Remus bất giác thấy xấu hổ. Sự xấu hổ lại làm má cậu ửng lên, thay vì tái mét như trước, rất phù hợp với câu nói dối cậu chuẩn bị nói ra.
- Ờ… mình cũng không nhớ lắm. Có lẽ là mình tưởng tượng đến lúc Kim nhận được quà nên mình cười. Chứ chắc chắn không phải là mình cười với Snape…
James lại nhìn Remus chòng chọc như để đánh giá trong giây lát. Remus nuốt nước bọt, cảm thấy mình là một người bạn vô cùng tệ hại.
Sự im lặng căng thẳng trôi qua, chấm dứt bằng cái đập tay của James vào vai Remus.
- Ôi, Remus. Mình hi vọng là cậu sẽ được hôn cô gái đó nhờ vụ này.
Cả hai cùng cười. Remus cùng bạn bước về tháp Gryffindor, trong lòng vừa có phần nhẹ nhõm, vừa có phần áy náy.