Dumbledore, chủ nhiệm bốn nhà, và một lô xích xông những người khác, cả giáo viên lẫn học sinh lên đọc những bài diễn văn, cảm tưởng hay vô thiên lủng những gì mà Severus không có đủ tâm trí để lắng nghe. Rồi tiếp theo là những màn tuyên bố trao tặng các danh hiệu, đại khái có các danh hiệu kiểu Học Sinh Xuất Sắc Toàn Diện Nhất hay xuất sắc môn nào đó do ban giám hiệu bầu tặng, hoặc các danh hiệu tầm phơ tầm phào do đám học sinh tự bầu nên như Cô Gái Hấp Dẫn Nhất Của Năm, hay là Người Có Mái Tóc Ấn Tượng Nhất...
Severus được nhận danh hiệu Học Sinh Xuất Sắc Nhất Môn Độc Dược. Phần thưởng là một cái cúp hình vạc thuốc bằng pha lê, cứ vài giây lại xịt ra một làn khói như vừa bốc lên từ một vạc thuốc sắp nổ. Lily cũng nhận được hai danh hiệu là Học Sinh Giỏi Nhất Môn Bùa Chú và Cô Gái Được Yêu Thích Nhất.
Xen vào giữa các bài phát biểu và trao thưởng là những tiết mục ca múa nhạc do các học sinh trong trường biểu diễn.
Cuối cùng là ăn tiệc. Món thịt hầm, món bánh bí ngô, món bít tết thịt cừu... Đám gia tinh đã nấu những món ăn hôm nay rất tuyệt. Nhưng Severus không ăn được mấy, với một chút gai gai trong dạ.
Buổi chiều, sau lễ tốt nghiệp, các học sinh ùa đến làng Hogsmeade cho buổi rong chơi cuối cùng. Severus ở lại trường, loanh quanh trong phòng thí nghiệm, đống đồ đạc của mình, vừa thấp thỏm đợi chờ buổi tối đến.
Anh chạm mặt Regulus trong phòng sinh hoạt chung vắng ngắt.
- Cậu không đến làng Hogsmeade sao?
Những học sinh lớp dưới đã kết thúc năm học và trở về nhà từ vài hôm trước, chỉ còn đám học sinh năm thứ bảy. Nhưng Regulus vẫn ở lại trường, một nỗ lực trốn tránh nghĩa vụ làm Tử Thần Thực Tử mà Chúa Tể Hắc Ám có thể giao cho cậu ta nếu cậu ta về nhà nghỉ hè, với sự giúp đỡ của Dumbledore. Cụ đã bơm được Bộ mở một cuộc thi gì gì đó để cho vài đứa học sinh ở Hogwarts tham gia.
- Không. - Regulus trả lời. - Anh?
- Tôi không có hứng mấy.
Regulus nhìn một lượt quanh cái phòng vắng ngắt, ánh mắt quay trở lại chỗ Severus, môi mấp máy như muốn nói điều gì. Cuối cùng, cậu ta cũng nói.
- Tôi có còn gặp lại anh không?
- Có thể. - Severus trả lời.
- Tôi không biết. Tôi còn chưa rõ tôi sẽ thế nào trong năm tới. Nhưng tôi sẽ phải quyết định sớm thôi. Có thể tôi sẽ chọn phương án giả chết và chạy trốn thật xa. Sang Mỹ, hay Úc gì đó. Tôi không chắc tôi muốn làm gián điệp cho Dumbledore. Nếu như vậy thì tôi sẽ không gặp lại anh nữa.
Ngừng một lát và tỏ ra có phần ngượng nghịu, cậu ta nói.
- Anh... đã giúp tôi rất nhiều, lúc tôi gặp khó khăn nhất. Anh là người bạn thực sự duy nhất mà tôi có trong năm nay. Mà có lẽ... từ trước đến nay. Anh giống như là anh trai tôi vậy.
Câu nói của Regulus làm Severus lặng đi trong một giây. Năm nay, quả thực hai người có chia sẻ với nhau rất nhiều điều. Severus đã giúp đỡ cậu ta khi phát hiện ra cậu ta là Tử Thần Thực Tử, rồi dạy Bế Quan Bí Thuật cho cậu ta. Sự tin cậy và quý mến của cậu ta đối với anh ngày một tăng lên, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ Regulus nghĩ về mình như vậy.
- Tôi không nghĩ là tôi muốn có chút nào giống như Sirius Black. - Severus mỉm cười.
- Anh thừa biết ý tôi không phải là như thế. - Regulus nhếch mép cười. - Anh hơn Sirius đến mười mấy lần. Anh chuẩn bị đi đâu đấy?
Regulus hỏi khi Severus đóng nắp lại cái rương của mình, tỏ một vẻ sẵn sàng bỏ đi.
- Tôi có chút việc riêng cần làm, trước khi rời khỏi đây.
Severus trả lời, rồi chào Regulus và ra khỏi cửa. Có thể anh sẽ nhớ cậu ta, một chút nào đó. Biết đâu.
***
Lily không ngạc nhiên lắm khi Peter Pettigrew là một người tìm đến nói lời chúc mừng và tạm biệt mình sau lễ tốt nghiệp. Các học sinh trong trường vẫn làm thế với nhau, muốn trao đổi vài lời với một vài người nào đó trước khi chia tay nhau và bước trên con đường mới. Cô chỉ thấy lạ khi cậu ta đi một mình, không có James, Sirius, hay thậm chí là Remus đi cùng.
Cậu ta cũng nói những lời giống như những người khác nói, và Lily cũng nói lại gần giống những gì cô nói lại những người kia. Nhưng khi đã kết thúc câu chuyện, một sự ngập ngừng không muốn rời đi, sự ngượng nghịu, ánh mắt chúc xuống, làm Lily hiểu cậu ta còn điều gì khác muốn nói.
- Có chuyện gì thế Peter? - Cô hỏi.
Peter gần như giật bắn mình, trở nên lắp bắp.
- Mình... mình... Mình chỉ muốn... hỏi bạn một điều.
Lily nhướng mày chờ đợi. Có một vài cậu con trai trong trường, cả lớp dưới lẫn cùng khóa, trước khi chia tay cố gắng thổ lộ với cô rằng họ thích cô, hầu hết đều có vẻ ngượng nghịu như Peter bây giờ. Nhưng Lily chưa hề mảy may rằng Peter lại thích cô, ít nhất là theo cái cách như vậy.
Peter có vẻ lấy lại được chút bình tĩnh, nhưng giọng nói của cậu ta vẫn rụt rè và nhỏ rí.
- Hẳn bạn cũng biết thầy Dumbledore không mời mình vào Hội Phượng Hoàng. Bạn, James, Sirius và Remus đều là những người được thầy trực tiếp mời. James đã nói cho mình điều đó. James và Sirius liên tục bàn tán vào ra mấy hôm nay về lí do mình không được gọi vào. Tất nhiên là mình biết mình có rất nhiều điều yếu kém. Mình không được giỏi giang hay anh dũng gì lắm như James và Sirius... Nhưng vì cả ba bạn trong nhóm Đạo Tặc đều được vào, mà James với Sirius cứ nói mãi... mà Remus thì không chắc về điều gì... nên mình cũng thắc mắc... Mình cũng không biết có phải vì vụ Kipple không. Có phải liệu vì vụ đó mà thầy Dumbledore nghĩ mình là một kẻ không đáng tin hay không?
Lily quan sát gương mặt Peter. Khuôn mặt tròn nhỏ, mái tóc lơ phơ. Các đường nét trên gương mặt đều tròn trịa, nhẹ nhàng, rụt rè. Thật khó tưởng tượng cậu ta lại là một Tử Thần Thực Tử độc ác và mưu mô đến mức giết chết cả chục Muggle, giả chết để thoát khỏi Sirius, nhân tiện đổ luôn tội đó cho Sirius. Thật khó tưởng tượng cậu ta lại là người đã bán đứng cả gia đình người bạn thân nhất của mình. Điều gì đã gây ra điều đó?
Ngay lúc này đây, Lily chưa thấy một dấu hiệu nào của những điều đó. Có thể Peter không được tự tin cho lắm, và cũng luôn thích quẩn quanh những người có sức ảnh hưởng (như James và Sirius). Nhưng có nhất thiết cậu ta phải trở thành một Tử Thần Thực Tử độc ác và đê hèn?
Lily nhớ lại lời cảnh báo của Severus, rằng cô nên tránh xa Peter ra. Rằng cậu ta là một kẻ gớm ghiếc, không đáng được để mắt đến. Nhưng không phải chính Severus cũng tự nguyện trở thành Tử Thần Thực Tử ở cuộc đời kia hay sao? Trong khi Severus đã trở thành một người tốt đẹp thế nào, vào lúc này. Cô không chắc cô ghét Peter được như Severus mong muốn.
Lily cân nhắc một hồi, rồi hỏi.
- Tại sao bạn không hỏi chính thầy Dumbledore?
Peter co rúm người lại trước gợi ý đó của Lily.
- Không. Mình không thể hỏi thầy điều đó. - Giọng cậu ta rin rít. - Ý mình là... thầy ở tít cao vời... Không... Mình không thể. Có lẽ mình cũng chẳng nên hỏi bạn. Bạn với mình cũng không thực sự thân thiết gì lắm. Mình chỉ nghĩ là... có thể bạn sẽ biết được điều gì đó... Bạn rất thông minh, và cũng được thầy Dumbledore rất tin tưởng...
- Không. Mình không biết thầy Dumbledore nghĩ gì. - Lily thở dài. - Thầy cũng không tin tưởng mình đến mức cho mình biết những điều đó. Nếu mình được cho biết, thì James phải là người biết trước mới phải. - Vẻ thất vọng thoáng hiện trên khuôn mặt Peter, và cậu ta làm một điệu bộ sẵn sàng ra đi. Lily liền nói tiếp ngay. - Tuy nhiên, mình cũng có những suy đoán của mình.
Thực ra thì, Lily biết chắc rằng thầy Dumbledore giờ biết về chuyện của Peter ở cuộc đời kia, nên không đời nào thầy mạo hiểm cho cậu ta vào Hội Phượng Hoàng. Chẳng có gì đảm bảo cậu ta không trở thành giống như thế, nếu không muốn nói là có khả năng cao như vậy. Tuy nhiên, cô không thể nói với Peter điều đó.
- Mình nghĩ thế này, Peter ạ. Thầy Dumbledore chọn người vào Hội theo những tiêu chí riêng mà thầy nghĩ là phù hợp. Nếu thầy chưa mời một ai đó, có thể vì thầy thấy có điều gì đó chưa thực sự phù hợp chăng? Ví dụ như người đó có thực sự muốn hay đã thực sự sẵn sàng cho các công tác của Hội chưa? Ý mình muốn nói, mình cũng chưa biết Hội có những công tác gì, nhưng chắc chắn sẽ phải rất nguy hiểm. Không chỉ nguy hiểm cho chính mình, mà còn cho cả những người trong gia đình mình. Vậy thì bạn thử nghĩ xem, bạn có thực sự muốn vào Hội lúc này không? Bạn đã thực sự sẵn sàng chưa?
Peter cúi đầu suy nghĩ, đôi môi mấp máy nhưng chưa nói điều gì.
- Hãy bỏ tất cả những gì mà Sirius hay James nói với bạn đi, rằng bạn cũng giống như họ, rằng tất cả nhóm Đạo Tặc các bạn là một khối, nên đi cùng với nhau. Hãy thực sự nghĩ xem, bạn có muốn vào Hội? Sẵn sàng hi sinh tính mạng bất kì lúc nào, trở thành mục tiêu tấn công của các Tử Thần Thực Tử, hơn là kiếm lấy một việc làm bình thường, giữ trung lập và sống một cuộc sống yên bình?
Khuôn mặt Peter tái đi, người hơi run lên, như thể cậu ta đang đấu tranh tư tưởng lung lắm. Cuối cùng, cậu ta lí nhí.
- Nhưng... mình là một Gryffindor. Mình không thể không dũng cảm. Nhưng... - Cả người cậu ta run lên. - Sau vụ Kipple, mình đã không ngủ ngon cả tháng trời. Mình rất sợ. Mình chưa bao giờ được gan dạ như James và Sirius, hay như... bạn. Bạn cũng muốn vào Hội mà không cần suy nghĩ hai lần.
- Mình không có sự lựa chọn. Dù mình có vào Hội hay không, mình vẫn là đối tượng bị săn đuổi, bởi vì gốc gác của mình. Nhưng bạn thì khác. Bạn thuần chủng, bạn có thể chọn lựa cuộc sống mà mình mong muốn. Peter ạ, không phải ai sinh ra cũng là chiến binh. Không phải ai cũng cần chiến đấu. Nếu bạn sợ hãi, bạn không thể sống được yên bình, bạn có thể trốn đi. Ra nước ngoài, đi thật xa. Không ai trách bạn cả. Hãy bỏ ngoài tai hết đống rác rưởi mà James và Sirius nhồi nhét vào đầu bạn. Không phải ai cũng giống như các cậu ấy. Miễn là bạn không làm hại ai. Miễn là bạn không trở thành Tử Thần Thực Tử và giết chóc những người vô tội, thì chẳng ai trách bạn cả.
Peter nhìn trân trân vào Lily, như thể những điều cô nói là một thứ cậu ta nghe thấy lần đầu tiên trong đời. Rồi sau đó, hết sức luống cuống và bối rối, cậu ta gật gật đầu mấy cái, lắp bắp lời cảm ơn và tạm biệt rồi quay lưng đi mất.
Lily không biết những lời nói của mình có ảnh hưởng thế nào đối với cậu ta. Rõ ràng việc kết nạp cậu ta vào Hội, ép cậu ta phải đi ngược lại bản thân mình chẳng có kết quả gì tốt ở cuộc đời kia. Không rõ nếu đi ngược lại, để cậu ta chọn cuộc sống bình thường, không tham gia vào cuộc chiến thì có dẫn đến điều tích cực hơn không? Liệu cậu ta có vẫn tham gia Tử Thần Thực Tử? Liệu có thể yên ổn khi là bạn thân của James và Sirius? Dẫu sao, có lẽ thầy Dumbledore vẫn cần có biện pháp cảnh báo James và Sirius, tránh để lọt những thông tin của Hội cho Peter. An toàn vẫn hơn.
***
- Đi nhanh lên thôi, mọi người đã về trường gần hết rồi. Sarah và Alicia đã bỏ chúng ta ở lại.
- Ôi, mình chỉ muốn nếm ly rượu Whiskey Lửa đầu tiên trong đời vào ngày tốt nghiệp.
Mary trả lời bạn mình. Ly rượu Whiskey Lửa vừa uống trên Quán Đầu Heo làm má hai cô gái hơi ửng. Trời đã xẩm tối. Những học sinh cuối cùng còn lang thang trong làng Hogsmeade lục tục kéo nhau về trường, để chuẩn bị cho chuyến tàu trở về nhà, từ giã ngôi trường mà họ đã gắn bó trong bảy năm.
Lily và Mary cùng guồng chân bước, tốt nhất là trở về trường trước khi trời tối hẳn. Nhưng khi ngoặt ở khúc quanh, hai cô nghe thấy tiếng hét.
- Giải Giới!
Lập tức, đũa phép trong tay hai cô gái bay vọt ra xa. Hai cô đứng sững lại nhìn hai bóng người phía trước.
- Ồ, có tận hai con Máu Bùn, Andrew ạ.
Mulciber khinh khỉnh nói. Đứng cạnh hắn là Avery - kẻ bị đuổi ra khỏi trường hồi đầu năm. Lily nhìn quanh, lo lắng.
Hogsmeade rất rộng, và quãng đường gần Quán Đầu Heo này khá vắng, nhất là khi phần lớn các học sinh đã trở về trường ngay trước đó. Nếu họ có trong tay đũa phép, cầm cự được một hồi, sớm hay muộn cũng có người đi qua, nhìn thấy vụ đụng độ này và kêu người giúp đỡ họ. Nhưng đáng tiếc, họ đã bị đánh úp bất ngờ, và đã bị tước khí giới trước khi kịp làm điều gì.
Thậm chí Lily còn không kịp gọi đũa phép trở lại tay mình bằng phép Triệu Hồi (không dùng đũa phép - Severus đã dạy cho cô), bởi vì ngay sau đó, Mulciber lập tức ếm vào cô và Mary bùa Bất Động, làm toàn thân cô cứng đờ lại, kể cả tròng mắt.
Hai gã con trai tiến đến trước mặt hai cô, nhìn xuống.
- Bà ấy cần mấy đứa? - Avery hỏi.
- Một đứa. Đứa còn lại mình thích làm gì thì làm. - Mulciber trả lời.
Lily khiếp đảm nhìn Avery cúi xuống, miết đầu ngón tay cái lên má Mary, bất lực.
- Ồ, phải... - Hắn nói. - Thích làm gì thì làm...
- Mày chọn con bé đó hả? - Mulciber nhếch mép cười. Rồi khi thấy cái gật đầu của Avery, hắn lôi cơ thể bất động của Lily dậy. - Được, thế tao đưa con này đi trước.
Thế rồi, hắn Độn Thổ mang Lily đi.
Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor những ngày này bớt náo nhiệt hơn bình thường. Đấy là bởi vì đám học sinh đều đang vùi đầu vào các kì thi, nhất là đám năm thứ bảy đang phải trải qua kì thi cam go và căng thẳng nhất: Kì thi P.T.T.S. Ngay cả James và Sirius, vốn chẳng coi cái kì thi này ra ngô ra khoai cho lắm, thì cũng khôn hồn không quấy phá chuyện học hành của những đứa khác. Trừ Remus.
Remus, với một vẻ khốn khổ vô cùng của kẻ đang bị quấy nhiễu, vẫn cố gắng nín nhịn và chúi đầu vào quyển sách dày cộp trên tay. Trong khi đó, James và Sirius mỗi người một bên rì rầm vào tai cậu.
- Các cậu nhất định như vậy hả? Không cho mình ôn thi hay sao?
Remus, cuối cùng cũng chịu thua hai bạn, đóng sập cuốn sách lại.
- Òi, thi cử quan trọng gì. - Sirius nói. - Sau khi ra trường chúng ta sẽ chiến đấu.
- Mình cũng phải kiếm ăn nữa.
- Nghiêm túc mà nói nếu cậu có đạt toàn điểm SX (xuất sắc) đi nữa, cũng liệu có ai thuê cậu làm việc không?
Remus sững người, và Sirius nhận ra sự lỡ lời của mình.
- Mình xin lỗi. Mình không…
- Không sao. - Remus thở dài, một niềm đau khổ hiện lên trên mặt cậu. - Cậu nói đúng. Sẽ chẳng ai thuê mình dù kết quả của mình có thế nào đi nữa.
- Đừng lo lắng gì cả. - James choàng lấy vai bạn. - Cậu có thể đến ở với mình, như Sirius hồi trước vậy.
Remus gật đầu, nở một nụ cười méo mó. Cậu nhìn cuốn sách vừa gấp lại với một vẻ day dứt hồi lâu, rồi cuối cùng quyết định nhét nó vào túi sách, kết thúc cái buổi học hành khốn khổ.
Lúc này, James và Sirius mới cúi người xuống thấp hơn, thì thầm.
- Cậu nghĩ là tại sao?
- Tại sao sao? - Remus hỏi.
- Thầy Dumbledore mời cả ba chúng ta vào Hội Phượng Hoàng, nhưng không mời Peter. Tại sao?
Remus nhìn từ James qua Sirius rồi từ Sirius về James một cách ngờ vực, rồi hỏi.
- Có phải hai cậu cho Peter ăn cái gì, làm cậu ấy phải đi nghỉ sớm để các cậu thoải mái bàn tán chuyện này không?
- Không. - Hai cái miệng cùng đồng thanh. - Ờ… không phải cả hai bọn mình. Chỉ một mình Sirius.
Hai cậu nhe răng cười trong khi Remus làm một điệu bộ chán nản.
- Thôi, chớ lạc đề nữa. Các cậu nghĩ tại sao thầy Dumbledore lại không mời Peter vào Hội Phượng Hoàng như bọn mình?
Remus trầm ngâm hồi lâu, rồi dè dặt nói.
- Mình nghĩ chắc chắn thầy có lí do của thầy. Có thể thầy thấy Peter chưa hợp với Hội lắm, hoặc là… Mình cũng không rõ nữa.
- Các cậu có nghĩ là… - Giọng James hạ xuống thấp hơn nữa. – Đó là vì cái vụ Kipple vừa rồi không?
…
Ở một góc khác, Mary MacDonnal đang cố hỏi Lily Evans một câu hỏi lần thứ ba.
- Lily! Đầu óc bồ để đi đâu vậy?
- Hả? – Lily giật mình, đánh mắt từ cuốn sách đến khuôn mặt bạn mình với vẻ ngẩn ngơ và bối rối. – Mình xin lỗi. Mình đang mải suy nghĩ.
Mary lườm Lily với một vẻ bất bình ra mặt, nhưng ngay lập tức trở lại vẻ vui tươi cố hữu.
- Đã sắp đến ngày thi môn P.T.T.S cuối cùng của chúng mình rồi. Và sau đó sẽ là lễ tốt nghiệp! – Cô reo lên phấn khởi. – Mình thật hồi hộp và lẫn lộn. Vừa mừng vừa lo.
Lily nhoẻn miệng cười nhìn bạn mình, tay chống cằm tư lự. Mary là một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh và nụ cười rộng mở, toàn thân toát lên một sức sống tươi trẻ. Nhưng cũng như Lily và bao phù thủy gốc Muggle khác, cuộc đời sau khi rời trường Hogwarts của họ sẽ đối mặt với nhiều hiểm nguy. Một cuộc chiến đang nóng dần ở phía trước. Cả Mary và Lily đều đã được mời vào Hội Phượng Hoàng. Lily được nhận lời mời trực tiếp từ thầy. Còn Mary, cũng giống như một số học sinh sắp tốt nghiệp khác trong trường, nhận được lời mời đó thông qua James Potter – giờ lãnh nhiệm vụ kiểu như đại diện cho Hội ở trường vậy. Điều đó cũng hợp lí, xét trên việc James là thủ lĩnh của Hội Chim Lửa.
“Nhưng nếu là Sev thì tốt hơn.” Một tiếng nói trong đầu cô cất lên như vậy. Nhưng sự tỉnh táo còn lại trong đầu Lily lập tức bác bỏ ngay việc đó. Ai có mắt cũng nhận thấy rằng uy tín của James trong trường so với Severus là một trời một vực. Hơn nữa, Severus cũng không đời nào thích thú với việc đó.
Trong những ngày này, Lily bị giằng xé giữa ham muốn đến phòng thí nghiệm của Severus để tham gia vào một thứ gì đó lớn hơn và thôi thúc đã trở thành phản xạ là cắm đầu vào ôn thi để đạt kết quả thi tốt. Dù sao, khi Voldemort sụp đổ, cô cũng phải xây dựng cuộc sống của mình, và một kết quả P.T.T.S chẳng ra gì thì cũng khó mà sống tử tế cho được.
Cô gần như không gặp Severus, trừ những lúc chạm mặt nhau trong các buổi thi. Severus có vẻ chẳng quan tâm gì đến việc thi cử mấy, nhưng cô tin chắc anh sẽ đạt được kết quả tốt (có lẽ trừ môn Số Học).
Cảm xúc của Lily với Severus cũng bị thử thách. Có những lúc, cô vẫn trào lên niềm mong muốn được ôm anh, hôn anh, quên hết mọi điều phức tạp giữa họ để yêu anh như trước. Nhưng lí trí và những lo sợ mông lung lại chiến thắng điều đó. Hãy để mọi sự như vậy đã. Cô biết cô không thể dễ dàng nói: “chẳng có gì cả, chẳng có gì thay đổi… đó chỉ là một giấc mơ… chỉ là những chuyện có thể xảy ra ở một cuộc đời khác mà ngẫu nhiên cậu tiếp nhận được”. Cô biết mọi thứ nhiều hơn như thế. Cuộc đời khác ấy đã thực sự tạo ra chính con người anh, những điều xảy ra với anh, hay với cô ở cuộc đời ấy ảnh hưởng sâu sắc đến anh, không chỉ thế, còn ảnh hưởng đến cả chính cô nữa. Cho dù, có lẽ cô mới chỉ cảm nhận được một phần rất nhỏ của nó, so với Severus.
Cô vẫn mang một niềm cảm mến dạt dào đối với anh, nhưng tất cả hãy chỉ coi như vậy đã, coi anh như một người bạn vô cùng thân thiết. Hãy để thời gian để cho cô sẵn sàng với một sự thay đổi: để thứ tình cảm mạnh mẽ hơn chiếm đến, hay buông bỏ, để thứ tình cảm đó ra đi.
- Mình rất hồi hộp. Không biết Hội sẽ giao nhiệm vụ gì cho mình. Mình không thực sự giỏi chinh chiến lắm. Nhưng chúng mình cũng đâu có sự lựa chọn nào khác đâu. Dẫu sao, mình cho rằng đó cũng là một điều mà các Gryffindor nên làm. – Mary thầm thì. Dường như muốn tự nói với chính mình hơn là với Lily.
- Mình cũng vậy. – Lily nói.
- Mình nghe nói Hội dự định làm một “cú” lớn nhằm đánh một đòn mạnh vào đám Tử Thần Thực Tử. Gần đây chúng nổi lên ác quá mà. Không phải chỉ ở trong trường, các thành viên trong Hội cũng đang ráo riết tuyển thêm người ở trong Bộ và các cơ quan quan trọng khác. – Mary thì thầm. – Anh Coby ám chỉ với mình như vậy. Tất nhiên, lời anh ấy không rõ ràng như thế, nhưng mình có thể suy ra là như thế.
Coby là anh trai Mary, đã ra trường mấy năm, giờ đang làm ở xưởng in Cây Bách Buồn, là một thành viên trong Hội. Lily nhướng mày cân nhắc thông tin của Mary. Nếu điều đó là đúng thì quả là một tin đáng mừng, bởi gần đây, xem ra các Thần Sáng cũng không ăn thua mấy so với những đợt khủng bố ngày càng táo tợn hơn của Tử Thần Thực Tử. Tuy vậy, Mary cũng vốn hay suy diễn, và đôi khi lạc quan thái quá. Theo Severus thì ở cuộc đời kia, phe Hắc ám đã lấn át cả Hội lẫn Bộ, cho tới sự kiện bất ngờ khi hắn định giết Harry – con trai cô. Nhưng mọi điều giờ đây đã rất khác so với những gì xảy ra ở cuộc đời đó. Điều gì cũng có thể xảy ra cả. Chẳng tội gì mà không suy nghĩ tích cực chút xíu.
- Điều đó thật tuyệt, Mary ạ. – Cô đáp lời với một vẻ hứng khởi.
Mary cũng mỉm cười. Cô tựa người vào ghế, suy nghĩ hồi lâu. Rồi bất chợt, cô mở mắt ra, nhìn Lily bằng một ánh mắt tinh quái lạ lùng, và nói.
- Trước khi ra trường, bồ có thể kể cho mình một điều được không? Cái người đã làm cậu buồn thê thảm, rồi lại vui vẻ, rồi gần đây thi thoảng lại như một kẻ mất hồn… Mình không tin là kì thi làm cậu như vậy. Anh chàng đó là ai?
Severus vẫn bận rộn y như bao ngày khác, thi cử hay không thi cử. Anh chẳng cần phải nhọc công vào việc ôn thi. Tất cả mọi tâm trí và thời gian, anh dành cho phòng thí nghiệm. Công trình nghiên cứu của anh đã có những bước tiến đáng kể, dường như đã sắp chạm đến thành công. Ý tưởng của Lily cách đây không lâu không mang lại kết quả mong đợi, nhưng lại gợi ý cho anh một điều có ích khác.
Severus chưa nói cho Lily biết là anh sẽ nhận Dấu Hiệu Hắc Ám trong hai ngày nữa. Anh sẽ đến ra mắt Chúa tể Hắc ám vào buổi tối, cùng ngày lễ tốt nghiệp. Bụng dạ Severus nhộn nhạo khi nghĩ đến điều đó. Cái cảm giác khi Dấu Hiệu đó được đóng lên da mình vẫn còn y nguyên trong kí ức anh, như thể chưa bao giờ cũ. Mọi sự sẽ rất khác sau đó. Sẽ hoàn toàn khác. Ngày lễ tốt nghiệp, cũng là ngày anh sẽ đoạn tuyệt với Lily. Ít nhất là đến khi Chúa tể Hắc ám bị loại bỏ.
Anh cũng thôi kèm Bế Quan Bí Thuật cho Regulus, và gần như không có dịp nói chuyện gì với cậu ta, bởi vì anh chỉ về kí túc xá khi đến giờ đi ngủ. Dẫu vậy anh có cảm giác đôi lần Regulus có ý muốn lân la nói chuyện gì đó, nhưng anh có quá nhiều điều suy nghĩ bây giờ để để tâm đến chuyện đó.
Dù gì thì gì, dẫu đã định sẵn trong kế hoạch, bên dưới sự bình thản bề ngoài, tâm trí Severus đang rất xáo trộn cho bước ngoặt sắp tới.
[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977 - Chapter 71
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lễ tốt nghiệp.
Dumbledore, chủ nhiệm bốn nhà, và một lô xích xông những người khác, cả giáo viên lẫn học sinh lên đọc những bài diễn văn, cảm tưởng hay vô thiên lủng những gì mà Severus không có đủ tâm trí để lắng nghe. Rồi tiếp theo là những màn tuyên bố trao tặng các danh hiệu, đại khái có các danh hiệu kiểu Học Sinh Xuất Sắc Toàn Diện Nhất hay xuất sắc môn nào đó do ban giám hiệu bầu tặng, hoặc các danh hiệu tầm phơ tầm phào do đám học sinh tự bầu nên như Cô Gái Hấp Dẫn Nhất Của Năm, hay là Người Có Mái Tóc Ấn Tượng Nhất...
Severus được nhận danh hiệu Học Sinh Xuất Sắc Nhất Môn Độc Dược. Phần thưởng là một cái cúp hình vạc thuốc bằng pha lê, cứ vài giây lại xịt ra một làn khói như vừa bốc lên từ một vạc thuốc sắp nổ. Lily cũng nhận được hai danh hiệu là Học Sinh Giỏi Nhất Môn Bùa Chú và Cô Gái Được Yêu Thích Nhất.
Xen vào giữa các bài phát biểu và trao thưởng là những tiết mục ca múa nhạc do các học sinh trong trường biểu diễn.
Cuối cùng là ăn tiệc. Món thịt hầm, món bánh bí ngô, món bít tết thịt cừu... Đám gia tinh đã nấu những món ăn hôm nay rất tuyệt. Nhưng Severus không ăn được mấy, với một chút gai gai trong dạ.
Buổi chiều, sau lễ tốt nghiệp, các học sinh ùa đến làng Hogsmeade cho buổi rong chơi cuối cùng. Severus ở lại trường, loanh quanh trong phòng thí nghiệm, đống đồ đạc của mình, vừa thấp thỏm đợi chờ buổi tối đến.
Anh chạm mặt Regulus trong phòng sinh hoạt chung vắng ngắt.
- Cậu không đến làng Hogsmeade sao?
Những học sinh lớp dưới đã kết thúc năm học và trở về nhà từ vài hôm trước, chỉ còn đám học sinh năm thứ bảy. Nhưng Regulus vẫn ở lại trường, một nỗ lực trốn tránh nghĩa vụ làm Tử Thần Thực Tử mà Chúa Tể Hắc Ám có thể giao cho cậu ta nếu cậu ta về nhà nghỉ hè, với sự giúp đỡ của Dumbledore. Cụ đã bơm được Bộ mở một cuộc thi gì gì đó để cho vài đứa học sinh ở Hogwarts tham gia.
- Không. - Regulus trả lời. - Anh?
- Tôi không có hứng mấy.
Regulus nhìn một lượt quanh cái phòng vắng ngắt, ánh mắt quay trở lại chỗ Severus, môi mấp máy như muốn nói điều gì. Cuối cùng, cậu ta cũng nói.
- Tôi có còn gặp lại anh không?
- Có thể. - Severus trả lời.
- Tôi không biết. Tôi còn chưa rõ tôi sẽ thế nào trong năm tới. Nhưng tôi sẽ phải quyết định sớm thôi. Có thể tôi sẽ chọn phương án giả chết và chạy trốn thật xa. Sang Mỹ, hay Úc gì đó. Tôi không chắc tôi muốn làm gián điệp cho Dumbledore. Nếu như vậy thì tôi sẽ không gặp lại anh nữa.
Ngừng một lát và tỏ ra có phần ngượng nghịu, cậu ta nói.
- Anh... đã giúp tôi rất nhiều, lúc tôi gặp khó khăn nhất. Anh là người bạn thực sự duy nhất mà tôi có trong năm nay. Mà có lẽ... từ trước đến nay. Anh giống như là anh trai tôi vậy.
Câu nói của Regulus làm Severus lặng đi trong một giây. Năm nay, quả thực hai người có chia sẻ với nhau rất nhiều điều. Severus đã giúp đỡ cậu ta khi phát hiện ra cậu ta là Tử Thần Thực Tử, rồi dạy Bế Quan Bí Thuật cho cậu ta. Sự tin cậy và quý mến của cậu ta đối với anh ngày một tăng lên, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ Regulus nghĩ về mình như vậy.
- Tôi không nghĩ là tôi muốn có chút nào giống như Sirius Black. - Severus mỉm cười.
- Anh thừa biết ý tôi không phải là như thế. - Regulus nhếch mép cười. - Anh hơn Sirius đến mười mấy lần. Anh chuẩn bị đi đâu đấy?
Regulus hỏi khi Severus đóng nắp lại cái rương của mình, tỏ một vẻ sẵn sàng bỏ đi.
- Tôi có chút việc riêng cần làm, trước khi rời khỏi đây.
Severus trả lời, rồi chào Regulus và ra khỏi cửa. Có thể anh sẽ nhớ cậu ta, một chút nào đó. Biết đâu.
***
Lily không ngạc nhiên lắm khi Peter Pettigrew là một người tìm đến nói lời chúc mừng và tạm biệt mình sau lễ tốt nghiệp. Các học sinh trong trường vẫn làm thế với nhau, muốn trao đổi vài lời với một vài người nào đó trước khi chia tay nhau và bước trên con đường mới. Cô chỉ thấy lạ khi cậu ta đi một mình, không có James, Sirius, hay thậm chí là Remus đi cùng.
Cậu ta cũng nói những lời giống như những người khác nói, và Lily cũng nói lại gần giống những gì cô nói lại những người kia. Nhưng khi đã kết thúc câu chuyện, một sự ngập ngừng không muốn rời đi, sự ngượng nghịu, ánh mắt chúc xuống, làm Lily hiểu cậu ta còn điều gì khác muốn nói.
- Có chuyện gì thế Peter? - Cô hỏi.
Peter gần như giật bắn mình, trở nên lắp bắp.
- Mình... mình... Mình chỉ muốn... hỏi bạn một điều.
Lily nhướng mày chờ đợi. Có một vài cậu con trai trong trường, cả lớp dưới lẫn cùng khóa, trước khi chia tay cố gắng thổ lộ với cô rằng họ thích cô, hầu hết đều có vẻ ngượng nghịu như Peter bây giờ. Nhưng Lily chưa hề mảy may rằng Peter lại thích cô, ít nhất là theo cái cách như vậy.
Peter có vẻ lấy lại được chút bình tĩnh, nhưng giọng nói của cậu ta vẫn rụt rè và nhỏ rí.
- Hẳn bạn cũng biết thầy Dumbledore không mời mình vào Hội Phượng Hoàng. Bạn, James, Sirius và Remus đều là những người được thầy trực tiếp mời. James đã nói cho mình điều đó. James và Sirius liên tục bàn tán vào ra mấy hôm nay về lí do mình không được gọi vào. Tất nhiên là mình biết mình có rất nhiều điều yếu kém. Mình không được giỏi giang hay anh dũng gì lắm như James và Sirius... Nhưng vì cả ba bạn trong nhóm Đạo Tặc đều được vào, mà James với Sirius cứ nói mãi... mà Remus thì không chắc về điều gì... nên mình cũng thắc mắc... Mình cũng không biết có phải vì vụ Kipple không. Có phải liệu vì vụ đó mà thầy Dumbledore nghĩ mình là một kẻ không đáng tin hay không?
Lily quan sát gương mặt Peter. Khuôn mặt tròn nhỏ, mái tóc lơ phơ. Các đường nét trên gương mặt đều tròn trịa, nhẹ nhàng, rụt rè. Thật khó tưởng tượng cậu ta lại là một Tử Thần Thực Tử độc ác và mưu mô đến mức giết chết cả chục Muggle, giả chết để thoát khỏi Sirius, nhân tiện đổ luôn tội đó cho Sirius. Thật khó tưởng tượng cậu ta lại là người đã bán đứng cả gia đình người bạn thân nhất của mình. Điều gì đã gây ra điều đó?
Ngay lúc này đây, Lily chưa thấy một dấu hiệu nào của những điều đó. Có thể Peter không được tự tin cho lắm, và cũng luôn thích quẩn quanh những người có sức ảnh hưởng (như James và Sirius). Nhưng có nhất thiết cậu ta phải trở thành một Tử Thần Thực Tử độc ác và đê hèn?
Lily nhớ lại lời cảnh báo của Severus, rằng cô nên tránh xa Peter ra. Rằng cậu ta là một kẻ gớm ghiếc, không đáng được để mắt đến. Nhưng không phải chính Severus cũng tự nguyện trở thành Tử Thần Thực Tử ở cuộc đời kia hay sao? Trong khi Severus đã trở thành một người tốt đẹp thế nào, vào lúc này. Cô không chắc cô ghét Peter được như Severus mong muốn.
Lily cân nhắc một hồi, rồi hỏi.
- Tại sao bạn không hỏi chính thầy Dumbledore?
Peter co rúm người lại trước gợi ý đó của Lily.
- Không. Mình không thể hỏi thầy điều đó. - Giọng cậu ta rin rít. - Ý mình là... thầy ở tít cao vời... Không... Mình không thể. Có lẽ mình cũng chẳng nên hỏi bạn. Bạn với mình cũng không thực sự thân thiết gì lắm. Mình chỉ nghĩ là... có thể bạn sẽ biết được điều gì đó... Bạn rất thông minh, và cũng được thầy Dumbledore rất tin tưởng...
- Không. Mình không biết thầy Dumbledore nghĩ gì. - Lily thở dài. - Thầy cũng không tin tưởng mình đến mức cho mình biết những điều đó. Nếu mình được cho biết, thì James phải là người biết trước mới phải. - Vẻ thất vọng thoáng hiện trên khuôn mặt Peter, và cậu ta làm một điệu bộ sẵn sàng ra đi. Lily liền nói tiếp ngay. - Tuy nhiên, mình cũng có những suy đoán của mình.
Thực ra thì, Lily biết chắc rằng thầy Dumbledore giờ biết về chuyện của Peter ở cuộc đời kia, nên không đời nào thầy mạo hiểm cho cậu ta vào Hội Phượng Hoàng. Chẳng có gì đảm bảo cậu ta không trở thành giống như thế, nếu không muốn nói là có khả năng cao như vậy. Tuy nhiên, cô không thể nói với Peter điều đó.
- Mình nghĩ thế này, Peter ạ. Thầy Dumbledore chọn người vào Hội theo những tiêu chí riêng mà thầy nghĩ là phù hợp. Nếu thầy chưa mời một ai đó, có thể vì thầy thấy có điều gì đó chưa thực sự phù hợp chăng? Ví dụ như người đó có thực sự muốn hay đã thực sự sẵn sàng cho các công tác của Hội chưa? Ý mình muốn nói, mình cũng chưa biết Hội có những công tác gì, nhưng chắc chắn sẽ phải rất nguy hiểm. Không chỉ nguy hiểm cho chính mình, mà còn cho cả những người trong gia đình mình. Vậy thì bạn thử nghĩ xem, bạn có thực sự muốn vào Hội lúc này không? Bạn đã thực sự sẵn sàng chưa?
Peter cúi đầu suy nghĩ, đôi môi mấp máy nhưng chưa nói điều gì.
- Hãy bỏ tất cả những gì mà Sirius hay James nói với bạn đi, rằng bạn cũng giống như họ, rằng tất cả nhóm Đạo Tặc các bạn là một khối, nên đi cùng với nhau. Hãy thực sự nghĩ xem, bạn có muốn vào Hội? Sẵn sàng hi sinh tính mạng bất kì lúc nào, trở thành mục tiêu tấn công của các Tử Thần Thực Tử, hơn là kiếm lấy một việc làm bình thường, giữ trung lập và sống một cuộc sống yên bình?
Khuôn mặt Peter tái đi, người hơi run lên, như thể cậu ta đang đấu tranh tư tưởng lung lắm. Cuối cùng, cậu ta lí nhí.
- Nhưng... mình là một Gryffindor. Mình không thể không dũng cảm. Nhưng... - Cả người cậu ta run lên. - Sau vụ Kipple, mình đã không ngủ ngon cả tháng trời. Mình rất sợ. Mình chưa bao giờ được gan dạ như James và Sirius, hay như... bạn. Bạn cũng muốn vào Hội mà không cần suy nghĩ hai lần.
- Mình không có sự lựa chọn. Dù mình có vào Hội hay không, mình vẫn là đối tượng bị săn đuổi, bởi vì gốc gác của mình. Nhưng bạn thì khác. Bạn thuần chủng, bạn có thể chọn lựa cuộc sống mà mình mong muốn. Peter ạ, không phải ai sinh ra cũng là chiến binh. Không phải ai cũng cần chiến đấu. Nếu bạn sợ hãi, bạn không thể sống được yên bình, bạn có thể trốn đi. Ra nước ngoài, đi thật xa. Không ai trách bạn cả. Hãy bỏ ngoài tai hết đống rác rưởi mà James và Sirius nhồi nhét vào đầu bạn. Không phải ai cũng giống như các cậu ấy. Miễn là bạn không làm hại ai. Miễn là bạn không trở thành Tử Thần Thực Tử và giết chóc những người vô tội, thì chẳng ai trách bạn cả.
Peter nhìn trân trân vào Lily, như thể những điều cô nói là một thứ cậu ta nghe thấy lần đầu tiên trong đời. Rồi sau đó, hết sức luống cuống và bối rối, cậu ta gật gật đầu mấy cái, lắp bắp lời cảm ơn và tạm biệt rồi quay lưng đi mất.
Lily không biết những lời nói của mình có ảnh hưởng thế nào đối với cậu ta. Rõ ràng việc kết nạp cậu ta vào Hội, ép cậu ta phải đi ngược lại bản thân mình chẳng có kết quả gì tốt ở cuộc đời kia. Không rõ nếu đi ngược lại, để cậu ta chọn cuộc sống bình thường, không tham gia vào cuộc chiến thì có dẫn đến điều tích cực hơn không? Liệu cậu ta có vẫn tham gia Tử Thần Thực Tử? Liệu có thể yên ổn khi là bạn thân của James và Sirius? Dẫu sao, có lẽ thầy Dumbledore vẫn cần có biện pháp cảnh báo James và Sirius, tránh để lọt những thông tin của Hội cho Peter. An toàn vẫn hơn.
***
- Đi nhanh lên thôi, mọi người đã về trường gần hết rồi. Sarah và Alicia đã bỏ chúng ta ở lại.
- Ôi, mình chỉ muốn nếm ly rượu Whiskey Lửa đầu tiên trong đời vào ngày tốt nghiệp.
Mary trả lời bạn mình. Ly rượu Whiskey Lửa vừa uống trên Quán Đầu Heo làm má hai cô gái hơi ửng. Trời đã xẩm tối. Những học sinh cuối cùng còn lang thang trong làng Hogsmeade lục tục kéo nhau về trường, để chuẩn bị cho chuyến tàu trở về nhà, từ giã ngôi trường mà họ đã gắn bó trong bảy năm.
Lily và Mary cùng guồng chân bước, tốt nhất là trở về trường trước khi trời tối hẳn. Nhưng khi ngoặt ở khúc quanh, hai cô nghe thấy tiếng hét.
- Giải Giới!
Lập tức, đũa phép trong tay hai cô gái bay vọt ra xa. Hai cô đứng sững lại nhìn hai bóng người phía trước.
- Ồ, có tận hai con Máu Bùn, Andrew ạ.
Mulciber khinh khỉnh nói. Đứng cạnh hắn là Avery - kẻ bị đuổi ra khỏi trường hồi đầu năm. Lily nhìn quanh, lo lắng.
Hogsmeade rất rộng, và quãng đường gần Quán Đầu Heo này khá vắng, nhất là khi phần lớn các học sinh đã trở về trường ngay trước đó. Nếu họ có trong tay đũa phép, cầm cự được một hồi, sớm hay muộn cũng có người đi qua, nhìn thấy vụ đụng độ này và kêu người giúp đỡ họ. Nhưng đáng tiếc, họ đã bị đánh úp bất ngờ, và đã bị tước khí giới trước khi kịp làm điều gì.
Thậm chí Lily còn không kịp gọi đũa phép trở lại tay mình bằng phép Triệu Hồi (không dùng đũa phép - Severus đã dạy cho cô), bởi vì ngay sau đó, Mulciber lập tức ếm vào cô và Mary bùa Bất Động, làm toàn thân cô cứng đờ lại, kể cả tròng mắt.
Hai gã con trai tiến đến trước mặt hai cô, nhìn xuống.
- Bà ấy cần mấy đứa? - Avery hỏi.
- Một đứa. Đứa còn lại mình thích làm gì thì làm. - Mulciber trả lời.
Lily khiếp đảm nhìn Avery cúi xuống, miết đầu ngón tay cái lên má Mary, bất lực.
- Ồ, phải... - Hắn nói. - Thích làm gì thì làm...
- Mày chọn con bé đó hả? - Mulciber nhếch mép cười. Rồi khi thấy cái gật đầu của Avery, hắn lôi cơ thể bất động của Lily dậy. - Được, thế tao đưa con này đi trước.