“Yukimura niichan, có đói bụng không nào?” Nghe thấy giọng nói, Yukimura mừng rỡ quay lại nhìn người phía sau, “Itsuki-chan? Hôm nay sao lại đến?” Anh biết mấy ngày nay là giải Kanto, Itsuki-chan hẳn phải bận rộn nhiều việc mới đúng.
“Hai ngày nay được nghỉ ngơi, đã nhiều ngày tôi không tới thăm Seiichi rồi.” Ngồi bên cạnh Yukimura, Ogihara buông giỏ đồ ăn, “Seiichi, chúng ta đi ăn cơm dã ngoại đi.”
“Ăn cơm dã ngoại... Ừ.”
Trong công viên, Ogihara và Yukimura ngồi trên cỏ, trước mặt bày đồ ăn Trung Quốc nhưng làm theo kiểu Tây. Có thể là vì có Ogihara, hôm nay Yukimura ăn uống rất tốt, trái lại Ogihara chỉ ăn vài miếng thịt đã ngừng lại.
“Itsuki-chan, thân thể khó chịu sao? Sao lại ăn ít như vậy?” Yukimura muốn trực tiếp hỏi tình hình sức khỏe Ogihara, nhưng anh biết Ogihara sẽ không nói thật cho mình.
“Không phải, ” Ogihara uống một ngụm trà nói, “Bữa sáng ăn hơi nhiều nên không đói bụng, hơn nữa tôi làm mấy thứ này chủ yếu để cho Seiichi ăn, cho nên Seiichi phải ăn nhiều.” Ogihara cố gắng làm cho khẩu phần của Yukimura trở nên phong phú hơn.
Ăn xong, Ogihara thu dọn lại mọi thứ, cùng với Yukimura nằm dưới bóng cây. “Seiichi... Tezuka đi Đức rồi.” Trong lời nói của Ogihara mang theo vài phần thất lạc.
“Có chuyện gì sao?” Không biết nên Yukimura lập tức vấn, lúc này sao Tezuka lại rời Nhật Bản.
“Seiichi, anh bảo Seigaku có gặp Rikkaidai không?” Cậu rất không muốn nhìn cảnh đó.
“.....” Yukimura ôn nhu vuốt tóc Ogihara, “Itsuki-chan, nếu như sự có một ngày như vậy, cậu hãy ở nhà xem phim, sau khi trận đấu kết thúc chúng ta sẽ cùng đi ăn, coi nó như một trận đấu bình thường thôi.”
Ogihara lắc đầu, “Seiichi, tuy rằng các anh đụng nhau thì trong lòng tôi sẽ thấy khó chịu, nhưng tôi sẽ xem, xem trận đấu của các anh, cổ vũ các anh, tôi chỉ có thể làm như vậy... Seiichi, Tezuka bị thương, cánh tay của anh ấy vốn từng bị thương, trận đấu với Atobe đã làm bờ vai của anh ấy xảy ra vấn đề....”
“Tezuka đến Đức trị thương?”
“Vâng.”
Yukimura hiểu được phần nào sự thất lạc của Ogihara, anh thử hỏi: “Tezuka đi Đức, có phải Itsuki-chan thấy không quen không?” Nghĩ rằng có thể Ogihara đã thích Tezuka, Yukimura dùng nụ cười để che giấu sự hoảng loạn của mình.
“Không phải...” Câu trả lời của Ogihara làm Yukimura có chút kinh ngạc, chỉ nghe Ogihara tiếp tục nói, “Kỳ thực Tezuka sớm đã nên chữa trị triệt để vết thương cũ của anh ấy. Lần này đến Đức có lẽ có thể giúp anh ấy khôi phục hoàn toàn. Seiichi, tôi không muốn nhìn thấy các anh chịu bất kì một vết thương nào. Aizzz... Thật hy vọng các trận đấu tiếp theo đều được thuận lợi, cũng thật mong Seigaku đừng chạm mặt Hyotei và Rikkaidai. Thật không muốn thấy các anh thành làm đối thủ chút nào.” Biết đó chỉ là hy vọng xa vời, Ogihara đơn giản mà nhắm mắt lại, cảm thụ làn gió mát mẻ.
Để Ogihara nằm trên đùi mình, ngón tay Yukimura xuyên qua mái tóc mềm mại của Ogihara, “Itsuki-chan rất phiền muộn.”
“Vâng, tôi rất phiền muộn, Seiichi.” Ogihara cười rộ lên, “Vừa muốn nhìn tennis của các anh, lại sợ các anh trở thành làm đối thủ, thực sự rất mâu thuẫn nhỉ.”
“Ha ha...” Yukimura dùng ngón út cảm nhận hàng mi thật dài của Ogihara, “Vậy như thế này đi, nếu như chúng tôi thực sự đụng mặt nhau, Itsuki-chan hãy làm một ít đồ ăn ngon, người thắng mới được ăn, người thua chỉ có thể ngồi một bên nhìn, thế nào?”
“Vâng...” Ogihara mở mắt, nhìn nụ cười mà cậu luôn thích của Yukimura nói, “Ý kiến hay.”
“Được rồi, ” Ogihara ngồi xuống, lấy một cái túi nhỏ trong ba lô ra, “Hai ngày trước lúc đi cùng Tezuka tới Hakone, tôi đã cầu cho Seiichi một lá bùa bình an, ” đặt bùa bình an vào tay Yukimura, Ogihara nghiêm túc nói, “Seiichi phải mang trên người cho đến khi phẫu thuật xong. Mọi người nói ‘có thờ có thiêng’, cho nên Seiichi luôn phải mang bên người.”
“Được, tôi sẽ luôn mang nó trên người, cảm ơn Itsuki-chan.” Yukimura cất bùa bình an đi, đây là món quà thứ hai Itsuki-chan tặng cho anh.
“Seiichi, buổi tối tôi sẽ trở lại, ngày hôm nay tôi ở cùng anh.”
“Tôi cầu còn không được đó.”
Về chuyện bức tranh, ngày hôm sau khi Ogihara thì quên mất, quên mất mình đã nói cái gì, cũng quên mất những bông hoa nở rộ trước mắt mình. Cậu chỉ biết là từ sau khi từ Hakone trở về buổi tối cậu sẽ không hôn mê nữa, cậu có thể lựa chọn ngủ trên giường, nửa đêm sẽ tỉnh lại, tuy rằng vẫn ra rất nhiều mồ hôi, tuy rằng cậu vẫn gầy gò như trước. Hầu hết thời gian cậu đều mơ mơ màng màng, ngoại trừ lúc tập tennis, từ thái độ của các anh trai cậu đã nhận ra được điều gì đó. Cậu không nói cho bất kì ai, cũng không để các anh mình biết, hôm nay khi cùng Yukimura ăn cơm dã ngoại cậu đã cảm giác được sự biến hóa của mình.
Nửa đêm, thừa dịp các anh trai ngủ, Ogihara đang giả vờ ngủ liền đứng lên nhẹ chân đi xuống dưới lầu. Mở sổ ghi chép, Ogihara làm một việc mà cậu vẫn luôn giấu mọi người. Giải Kanto sẽ kết thúc rất nhanh, tiếp theo sẽ là giải toàn quốc, tâm tình cậu bây giờ rất bình tĩnh, cậu quyết định cho dù kết cục là gì cậu đều sẽ cười đối mặt.
Làm xong việc ngày hôm nay muốn làm, Ogihara lại cẩn thận trở lại giường, vừa chui vào trong chăn cậu đã bị một người bắt quả tang.
“Baby, không ngủ mà đi làm cái gì đấy?” Trong lời nói của đại ca mang theo trách cứ rõ ràng.
“Anh, nghe nói đêm nay có mưa sao băng, em dậy xem.” Ogihara đem tay chân lạnh lẽo của mình dán lên người anh trai, không hề xấu hổ mà nói.
“Nhìn thấy không?” Anthony ôm chặt em trai để tránh cho cậu lại không chịu ngoan ngoãn ngủ.
“Không có...” Ogihara ngáp một cái rồi ôm lấy đại ca, “Em bị lừa.”
“Bé hư, mau ngủ.” Vỗ cái mông em trai một chút, Anthony lại mở mắt. Mái tóc dài của Ogihara chôn vào gối, chỉ chốc lát sau đã ngủ. Anthony vỗ nhẹ em trai nhưng anh không hề buồn ngủ, anh... rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giữ lại thiên sứ của mình.
“Itsuki-chan, thức dậy chưa?”
“Dậy rồi, đang ăn sáng.”
Sáng sớm đã nhận được điện thoại của Fuji, Ogihara thấy rất lạ.
“Itsuki-chan, hôm nay có rảnh không?”
“Có, hôm nay các anh tôi phải đến công ty, tôi ở nhà một mình, Shusuke muốn tới sao?”
“Vậy sao, nếu Itsuki-chan ở nhà một mình, vậy... chúng ta đi hẹn hò đi.”
Động tác uống sữa dừng lại, Ogihara nghĩ mình đã nghe lầm rồi.
“Itsuki-chan không muốn hẹn hò với tôi sao?” Giọng của Fuji làm Ogihara lập tức buông ly sữa xuông nói, “Đương nhiên không phải, chỉ là... cách Shusuke nói có chút kỳ quái... Cái kia...” Vì sao lại là hẹn hò.
“Vậy Itsuki-chan, một giờ nữa gặp ở cửa nhà cậu, a, cứ như vậy, Itsuki-chan phải chờ tôi đó.” Không đợi Ogihara trả lời, Fuji liền cúp điện thoại.
Không hiểu ra sao, Ogihara nhìn chằm chằm điện thoại... Shusuke nói là hẹn hò... Hình như cậu... không hề nghe lầm... Vậy... Ogihara cảm thấy có chút choáng váng.
“Baby?” Hall khoát khoát tay trước mặt em trai giúp cậu hoàn hồn, “Làm sao vậy?”
“A, Shusuke nói một lúc nữa sẽ tới gọi em đi ra ngoài chơi, anh ấy bảo em không nên ăn quá nhiều vào bữa sáng, em thấy rất lạ.” Ogihara tiếp tục uống sữa, thần sắc mờ mịt trên mặt làm Hall không nghi ngờ cậu.
“Vậy Baby ăn ít một chút, chắc cậu ta muốn mời em ăn cái gì đó.”
“Vâng, vậy em không ăn bánh mì nữa.”
40 phút sau, Fuji đến, Ogihara đã chờ ở cửa. Fuji mỉm cười bước tới, kéo tay Ogihara, “Itsuki-chan, đi thôi, chúng ta đi hẹn hò.”
“Shusuke, ” Ogihara muốn rút tay ra, thấy khuôn mặt tươi cười của Fuji thì không dám động đậy nữa, “Cái vụ hẹn hò này...” Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện làm Ogihara không muốn nó tiếp tục nữa.
“Itsuki-chan, ” Nụ cười của Fuji biến mất, trên mặt là sự nghiêm túc khó thấy, trong đôi ngươi xanh thẳm là khuôn mặt của Ogihara, “Tôi thích em.”
“... Tôi thích em...” Lời thú nhận thẳng thắn không hề do dự làm đầu Ogihara “Oanh” một tiếng muốn nổ tung.
“Shu... Shusuke...” Sao cả Shusuke cũng... Nghĩ đến hai người khác, đầu Ogihara đầu bắt đầu thấy đau.
“Cho nên...” Nụ cười trở lại, Fuji kéo Ogihara đi về phía nhà ga, “Tôi muốn hẹn hò với Itsuki-chan.”
“…” Không nói lại được một câu nào, toàn bộ đầu óc Ogihara chỉ nghĩ đến một điều, cậu nên làm gì bây giờ.
“Hai ngày nay được nghỉ ngơi, đã nhiều ngày tôi không tới thăm Seiichi rồi.” Ngồi bên cạnh Yukimura, Ogihara buông giỏ đồ ăn, “Seiichi, chúng ta đi ăn cơm dã ngoại đi.”
“Ăn cơm dã ngoại... Ừ.”
Trong công viên, Ogihara và Yukimura ngồi trên cỏ, trước mặt bày đồ ăn Trung Quốc nhưng làm theo kiểu Tây. Có thể là vì có Ogihara, hôm nay Yukimura ăn uống rất tốt, trái lại Ogihara chỉ ăn vài miếng thịt đã ngừng lại.
“Itsuki-chan, thân thể khó chịu sao? Sao lại ăn ít như vậy?” Yukimura muốn trực tiếp hỏi tình hình sức khỏe Ogihara, nhưng anh biết Ogihara sẽ không nói thật cho mình.
“Không phải, ” Ogihara uống một ngụm trà nói, “Bữa sáng ăn hơi nhiều nên không đói bụng, hơn nữa tôi làm mấy thứ này chủ yếu để cho Seiichi ăn, cho nên Seiichi phải ăn nhiều.” Ogihara cố gắng làm cho khẩu phần của Yukimura trở nên phong phú hơn.
Ăn xong, Ogihara thu dọn lại mọi thứ, cùng với Yukimura nằm dưới bóng cây. “Seiichi... Tezuka đi Đức rồi.” Trong lời nói của Ogihara mang theo vài phần thất lạc.
“Có chuyện gì sao?” Không biết nên Yukimura lập tức vấn, lúc này sao Tezuka lại rời Nhật Bản.
“Seiichi, anh bảo Seigaku có gặp Rikkaidai không?” Cậu rất không muốn nhìn cảnh đó.
“.....” Yukimura ôn nhu vuốt tóc Ogihara, “Itsuki-chan, nếu như sự có một ngày như vậy, cậu hãy ở nhà xem phim, sau khi trận đấu kết thúc chúng ta sẽ cùng đi ăn, coi nó như một trận đấu bình thường thôi.”
Ogihara lắc đầu, “Seiichi, tuy rằng các anh đụng nhau thì trong lòng tôi sẽ thấy khó chịu, nhưng tôi sẽ xem, xem trận đấu của các anh, cổ vũ các anh, tôi chỉ có thể làm như vậy... Seiichi, Tezuka bị thương, cánh tay của anh ấy vốn từng bị thương, trận đấu với Atobe đã làm bờ vai của anh ấy xảy ra vấn đề....”
“Tezuka đến Đức trị thương?”
“Vâng.”
Yukimura hiểu được phần nào sự thất lạc của Ogihara, anh thử hỏi: “Tezuka đi Đức, có phải Itsuki-chan thấy không quen không?” Nghĩ rằng có thể Ogihara đã thích Tezuka, Yukimura dùng nụ cười để che giấu sự hoảng loạn của mình.
“Không phải...” Câu trả lời của Ogihara làm Yukimura có chút kinh ngạc, chỉ nghe Ogihara tiếp tục nói, “Kỳ thực Tezuka sớm đã nên chữa trị triệt để vết thương cũ của anh ấy. Lần này đến Đức có lẽ có thể giúp anh ấy khôi phục hoàn toàn. Seiichi, tôi không muốn nhìn thấy các anh chịu bất kì một vết thương nào. Aizzz... Thật hy vọng các trận đấu tiếp theo đều được thuận lợi, cũng thật mong Seigaku đừng chạm mặt Hyotei và Rikkaidai. Thật không muốn thấy các anh thành làm đối thủ chút nào.” Biết đó chỉ là hy vọng xa vời, Ogihara đơn giản mà nhắm mắt lại, cảm thụ làn gió mát mẻ.
Để Ogihara nằm trên đùi mình, ngón tay Yukimura xuyên qua mái tóc mềm mại của Ogihara, “Itsuki-chan rất phiền muộn.”
“Vâng, tôi rất phiền muộn, Seiichi.” Ogihara cười rộ lên, “Vừa muốn nhìn tennis của các anh, lại sợ các anh trở thành làm đối thủ, thực sự rất mâu thuẫn nhỉ.”
“Ha ha...” Yukimura dùng ngón út cảm nhận hàng mi thật dài của Ogihara, “Vậy như thế này đi, nếu như chúng tôi thực sự đụng mặt nhau, Itsuki-chan hãy làm một ít đồ ăn ngon, người thắng mới được ăn, người thua chỉ có thể ngồi một bên nhìn, thế nào?”
“Vâng...” Ogihara mở mắt, nhìn nụ cười mà cậu luôn thích của Yukimura nói, “Ý kiến hay.”
“Được rồi, ” Ogihara ngồi xuống, lấy một cái túi nhỏ trong ba lô ra, “Hai ngày trước lúc đi cùng Tezuka tới Hakone, tôi đã cầu cho Seiichi một lá bùa bình an, ” đặt bùa bình an vào tay Yukimura, Ogihara nghiêm túc nói, “Seiichi phải mang trên người cho đến khi phẫu thuật xong. Mọi người nói ‘có thờ có thiêng’, cho nên Seiichi luôn phải mang bên người.”
“Được, tôi sẽ luôn mang nó trên người, cảm ơn Itsuki-chan.” Yukimura cất bùa bình an đi, đây là món quà thứ hai Itsuki-chan tặng cho anh.
“Seiichi, buổi tối tôi sẽ trở lại, ngày hôm nay tôi ở cùng anh.”
“Tôi cầu còn không được đó.”
Về chuyện bức tranh, ngày hôm sau khi Ogihara thì quên mất, quên mất mình đã nói cái gì, cũng quên mất những bông hoa nở rộ trước mắt mình. Cậu chỉ biết là từ sau khi từ Hakone trở về buổi tối cậu sẽ không hôn mê nữa, cậu có thể lựa chọn ngủ trên giường, nửa đêm sẽ tỉnh lại, tuy rằng vẫn ra rất nhiều mồ hôi, tuy rằng cậu vẫn gầy gò như trước. Hầu hết thời gian cậu đều mơ mơ màng màng, ngoại trừ lúc tập tennis, từ thái độ của các anh trai cậu đã nhận ra được điều gì đó. Cậu không nói cho bất kì ai, cũng không để các anh mình biết, hôm nay khi cùng Yukimura ăn cơm dã ngoại cậu đã cảm giác được sự biến hóa của mình.
Nửa đêm, thừa dịp các anh trai ngủ, Ogihara đang giả vờ ngủ liền đứng lên nhẹ chân đi xuống dưới lầu. Mở sổ ghi chép, Ogihara làm một việc mà cậu vẫn luôn giấu mọi người. Giải Kanto sẽ kết thúc rất nhanh, tiếp theo sẽ là giải toàn quốc, tâm tình cậu bây giờ rất bình tĩnh, cậu quyết định cho dù kết cục là gì cậu đều sẽ cười đối mặt.
Làm xong việc ngày hôm nay muốn làm, Ogihara lại cẩn thận trở lại giường, vừa chui vào trong chăn cậu đã bị một người bắt quả tang.
“Baby, không ngủ mà đi làm cái gì đấy?” Trong lời nói của đại ca mang theo trách cứ rõ ràng.
“Anh, nghe nói đêm nay có mưa sao băng, em dậy xem.” Ogihara đem tay chân lạnh lẽo của mình dán lên người anh trai, không hề xấu hổ mà nói.
“Nhìn thấy không?” Anthony ôm chặt em trai để tránh cho cậu lại không chịu ngoan ngoãn ngủ.
“Không có...” Ogihara ngáp một cái rồi ôm lấy đại ca, “Em bị lừa.”
“Bé hư, mau ngủ.” Vỗ cái mông em trai một chút, Anthony lại mở mắt. Mái tóc dài của Ogihara chôn vào gối, chỉ chốc lát sau đã ngủ. Anthony vỗ nhẹ em trai nhưng anh không hề buồn ngủ, anh... rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giữ lại thiên sứ của mình.
“Itsuki-chan, thức dậy chưa?”
“Dậy rồi, đang ăn sáng.”
Sáng sớm đã nhận được điện thoại của Fuji, Ogihara thấy rất lạ.
“Itsuki-chan, hôm nay có rảnh không?”
“Có, hôm nay các anh tôi phải đến công ty, tôi ở nhà một mình, Shusuke muốn tới sao?”
“Vậy sao, nếu Itsuki-chan ở nhà một mình, vậy... chúng ta đi hẹn hò đi.”
Động tác uống sữa dừng lại, Ogihara nghĩ mình đã nghe lầm rồi.
“Itsuki-chan không muốn hẹn hò với tôi sao?” Giọng của Fuji làm Ogihara lập tức buông ly sữa xuông nói, “Đương nhiên không phải, chỉ là... cách Shusuke nói có chút kỳ quái... Cái kia...” Vì sao lại là hẹn hò.
“Vậy Itsuki-chan, một giờ nữa gặp ở cửa nhà cậu, a, cứ như vậy, Itsuki-chan phải chờ tôi đó.” Không đợi Ogihara trả lời, Fuji liền cúp điện thoại.
Không hiểu ra sao, Ogihara nhìn chằm chằm điện thoại... Shusuke nói là hẹn hò... Hình như cậu... không hề nghe lầm... Vậy... Ogihara cảm thấy có chút choáng váng.
“Baby?” Hall khoát khoát tay trước mặt em trai giúp cậu hoàn hồn, “Làm sao vậy?”
“A, Shusuke nói một lúc nữa sẽ tới gọi em đi ra ngoài chơi, anh ấy bảo em không nên ăn quá nhiều vào bữa sáng, em thấy rất lạ.” Ogihara tiếp tục uống sữa, thần sắc mờ mịt trên mặt làm Hall không nghi ngờ cậu.
“Vậy Baby ăn ít một chút, chắc cậu ta muốn mời em ăn cái gì đó.”
“Vâng, vậy em không ăn bánh mì nữa.”
40 phút sau, Fuji đến, Ogihara đã chờ ở cửa. Fuji mỉm cười bước tới, kéo tay Ogihara, “Itsuki-chan, đi thôi, chúng ta đi hẹn hò.”
“Shusuke, ” Ogihara muốn rút tay ra, thấy khuôn mặt tươi cười của Fuji thì không dám động đậy nữa, “Cái vụ hẹn hò này...” Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện làm Ogihara không muốn nó tiếp tục nữa.
“Itsuki-chan, ” Nụ cười của Fuji biến mất, trên mặt là sự nghiêm túc khó thấy, trong đôi ngươi xanh thẳm là khuôn mặt của Ogihara, “Tôi thích em.”
“... Tôi thích em...” Lời thú nhận thẳng thắn không hề do dự làm đầu Ogihara “Oanh” một tiếng muốn nổ tung.
“Shu... Shusuke...” Sao cả Shusuke cũng... Nghĩ đến hai người khác, đầu Ogihara đầu bắt đầu thấy đau.
“Cho nên...” Nụ cười trở lại, Fuji kéo Ogihara đi về phía nhà ga, “Tôi muốn hẹn hò với Itsuki-chan.”
“…” Không nói lại được một câu nào, toàn bộ đầu óc Ogihara chỉ nghĩ đến một điều, cậu nên làm gì bây giờ.