“A... Oa...” Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, Ogihara không để ý mình đang dựa sát vào Fuji.
“Shusuke... A...” Trên tàu lượn siêu tốc, Ogihara vừa sợ, vừa kích thích kêu lên, bên cạnh là Fuji vẫn đang cười tươi như cũ. Sau khi nhanh chóng ngoặt thêm một vòng nữa, cuối cùng tàu lượn cũng ngừng lại.
“Itsuki-chan, chơi nữa không?” Đỡ lấy Ogihara sắc mặt trắng bệch, đứng không vững, Fuji hỏi.
“Đương nhiên, chơi lại một lần, tôi muốn chơi cho thật đã.” Tuy rằng rất choáng, rất sợ, nhưng cậu rất thích cảm giác này.
“Được.” Mua vé, Fuji kéo Ogihara lại ngồi lên tàu lượn...
“A... Thật đáng tiếc, trước đây tôi chưa từng đi tàu lượn siêu tốc đâu.” Rốt cuộc cũng đã nghiền, Ogihara xoa đầu đã choáng váng ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
“Itsuki-chan còn muốn chơi gì không?” Không có một chút phản ứng không tốt nào, Fuji làm Ogihara nhìn ước ao không ngớt.
“Không biết, tôi chưa từng đi công viên trò chơi, cũng không biết có những cái gì chơi vui.” Từ khi bắt đầu đánh tennis, trò tiêu khiển của cậu có lẽ chỉ là chơi bóng thôi.
“Chúng ta cứ chơi hết toàn bộ là được.” Đứng lên vươn tay với Ogihara, Fuji chờ.
Bàn tay trước mắt làm Ogihara nhớ tới Tezuka, ngẩng đầu nhìn Fuji, Ogihara chần chờ đưa tay tới, gần như là ngay lập tức, tay cậu đã bị nắm lấy.
“Itsuki-chan, đi thôi.” Kéo người đi, Fuji vẫn chưa buông tay.
“Vâng.” Lòng bàn tay hơi chút nóng lên, Ogihara nói với chính mình phải tỉnh táo lại.
Bên trong động nước mờ tối, Ogihara và Fuji ngồi trên thuyền nhỏ, thuyền chậm rãi trôi theo dòng nước, hình ảnh các con vật chiếu sáng ở ven đường rất kì lạ nhưng Ogihara cũng không có tâm tư nhìn.
“Itsuki-chan, tôi rất ghen tỵ với Tezuka.” Fuji thấp giọng nói, “Ghen tỵ vì cậu ấy có thể được em hoàn toàn tin tưởng, ghen tỵ vì cậu ấy có thể một mình đi với em tới Hakone tắm suối nước nóng, ghen tỵ vì ý nghĩa của cậu ây với Itsuki-chan khác hẳn với chúng tôi.”
Ogihara mở miệng muốn giải thích, vì trong lời nói của Fuji tràn đầy thất lạc và thương tâm, đây không phải Fuji Shusuke mà cậu quen thuộc. Người kia là Fuji luôn luôn cười, thỉnh thoảng sẽ trở nên sắc bén, là Fuji mà có đôi lúc cũng sẽ dịu dàng như Yukimura vậy.
Đầu tiên là Atobe, tiếp theo là Tezuka, bây giờ lại là Fuji, Ogihara thật không ngờ sự tình sẽ phát triển như ngày hôm nay... Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, chẳng lẽ là bởi vì... lần cậu uống say kia sao.
“Shusuke... Vì sao lại thích tôi chứ?” Vuốt mặt mình, Ogihara nghĩ tới một khả năng.
“Không biết nữa, khi phát hiện thì đã thích rồi.” Câu trả lời của Fuji làm Ogihara càng thêm bối rối, Fuji cũng nhận ra, khi thuyền sắp sửa đi ra ngoài thì nói, “Nào, Itsuki-chan, tôi không muốn để em quay về Anh quốc mà không biết gì cả nên mới nói ra. Nhưng mà, Itsuki-chan, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, hoàn toàn không có gì thay đổi, bởi vì Itsuki-chan vẫn sẽ là người bạn quan trọng nhất của tôi.”
“Shusuke, chúng ta đi nhà ma đi.” Xuống thuyền, Ogihara chủ động kéo Fuji chạy tới chỗ nhà ma, “Chúng ta đi xem có phải thực sự rất đáng sợ không.”
Trong mắt Fuji lộ ra vui mừng, anh hỏi: “Itsuki-chan không sợ sao?”
“Không sợ, ” Ogihara quay đầu nhìn Fuji, “Bởi vì Shusuke ở đây mà.” Hoàng tử... phải luôn vui vẻ mới đúng.
Fuji cười rất vui vẻ, nắm chặt tay Ogihara nhẹ nhàng nói: “Nào, Itsuki-chan, nếu sợ thì phải bám chặt tôi.”
“Vâng.”
Chơi suốt một ngày, hai người mệt chết đi được. Ngồi trong quán đồ ăn nhanh, hai người uống từng ngụm nước lớn để bổ sung lượng nước đã bị tiêu hao.
“Shusuke, tôi phục anh quá rồi, vậy mà không hề sợ.” Tuy rằng đã vài giờ trôi qua nhưng cứ nghĩ đến mấy thứ trong nhà ma là Ogihara lại nổi lên một thân da gà.
“Chỉ cần nghĩ bọn họ do người đóng là được.” Tâm tình Fuji vô cùng tốt, không tiếc chia sẻ nụ cười thân thiện với mấy người đi qua chỗ họ, mấy học sinh nữ nhìn thấy thì đều sắc mặt ửng hồng.
“Có lý, ” nhận thấy ánh mắt người khác nhìn cậu hơi là lạ, Ogihara nhỏ giọng hỏi, “Shusuke, vì sao bọn họ lại nhìn tôi như vậy.” Xoa xoa mặt, Ogihara tưởng rằng mặt mình bị bẩn. Nhìn lại trên người, không có vấn đề gì mà.
“Bởi vì bây giờ Itsuki-chan rất đẹp.” Quả nhiên, giây tiếp theo Ogihara liền không vui.
“Shusuke, không cho nói tôi đẹp.” Gạt tóc phía trước tóc xuống, Ogihara che khuất hai mắt của mình, cậu muốn học Tezuka đeo kính.
“Được, tôi không nói.” Fuji mở mắt liếc mấy nữ sinh vẫn bất mãn nhìn Ogihara, thành công làm các cô dời mắt.
“Itsuki-chan, hôm nay chơi vui không?” Fuji cầm lấy một miếng khoai tây chấm tương cà chua đưa đến bên miệng Ogihara.
“... Rất vui.” Một tay cầm Coke, một tay cầm miếng thịt gà, Ogihara vội há miệng cắn miếng khoai, “Shusuke, để tôi tự làm.” A, lại có người nhìn cậu rồi.
“Không sao đâu, tôi thích đút cho Itsuki-chan ăn mà.” Lại cầm một miếng khoai, Fuji không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
“A...” Ogihara thẹn thùng cười, vội vã ăn luôn miếng gà trên tay, muốn giành lấy khoai trên tay Fuji thì lại bị né tránh, “Shusuke, cái kia... có rất nhiều người đang nhìn đó.”
“Cứ để họ nhìn đi.” Fuji cũng chẳng hề để ý, chờ Ogihara miệng.
Rơi vào đường cùng, Ogihara đành ăn miếng khoai, “Shusuke, đừng đút cho tôi nữa, tôi tự ăn được.” Mặt cậu bị thiêu cháy rồi.
“Được.” Cuối cùng Fuji cũng không kiên trì nữa, Ogihara thở phào nhẹ nhõm.
“A lô, Kikumaru à, tôi nhìn thấy Fuji và Ogihara đang... hẹn hò.”
“Oishi, tôi đây, giờ cậu đến số 22 đường Yuyaku đi, chỗ cửa hàng McDonald ấy, Fuji đang hẹn hò với Ogihara...”
“Echizen, Fuji đang hẹn hò với Ogihara, cậu muốn tới không?”
“Kaidoh... Đến McDonald đường Yuyaku đi, có vụ hẹn hò...”
“Ừ, Kawamura, cậu báo cho Momoshiro một tiếng...”
Cúp điện thoại, đôi mắt của một người lóe sáng, cầm kính viễn vọng nhìn một đôi ngồi trong góc cửa hàng McDonald đối diện... Đúng là hẹn hò mà.
“Ê ê, Fuji thực sự đang hẹn hò với Ogihara kìa.” Trốn ở sau bụi cây, Kikumaru trừng to mắt nhìn hai người đang nắm tay phía trước, “Oa oa... Fuji thật là lợi hại, nya.”
“Không thể nào, Ogihara và Fuji đều là con trai, con trai sao có thể hẹn hò với con trai được.” Kawamura gãi đầu, chẳng hiểu gì cả, thế nhưng... họ lại đang nắm tay.
“Nhất định phải nhớ kỹ.” Không chỉ nhớ kỹ, Inui hoàn còn không ngừng chụp ảnh.
“A!” Kikumaru kêu một tiếng, rồi anh bị người bịt kín miệng.
“Shusuke?” Ogihara quay đầu lại nhìn, “Hình như tôi vừa nghe tiếng của Kikumaru senpai.”
Đôi mắt Fuji lóe lên một tia quang mang, ôm vai Ogihara nói, “Itsuki-chan nghe lầm rồi, chắc là con mèo nào bị ai dẫm vào đuôi thôi.” Xoay Ogihara lại, Fuji tiếp tục ôm Ogihara vào lòng, anh thì cúi đầu không biết đang làm gì. Từ góc nhìn phía sau chỉ thấy Fuji và Ogihara đang thân thiết.
“Fuji và Ogihara... đang...” Kikumaru che miệng lẩm bẩm, không dám chớp mắt, rất sợ bỏ qua một hình ảnh nào.
“Bọn họ đang... quen nhau sao? Vậy làm sao bây giờ? Nếu như để trường học biết thì... Trời ạ, Tezuka không ở đây, vậy mà tôi lại không sớm biết chuyện này...” Oishi lo lắng mà bắt đầu lải nhải.
“Khè...” Kaidoh rất khiếp sợ, nhưng coi như bình tĩnh.
“Rắn thối, không nói gì à? Mày có ý gì không?” Bị giật mình, Momoshiro bất mãn nói.
“Muốn đánh nhau sao?” Chiến hỏa bùng lên, hai người bị người phía sau kéo lại, sau đó có một người từ giữa bọn họ bước lên.
“Echizen! Đừng qua đó, chúng ta sẽ bị... phát hiện mất...” Đã bị phát hiện rồi... Kikumaru không dám nhìn mặt Fuji.
“Backy.” Hai mắt Ryoma cực kì rực lửa, hàm chứa phẫn nộ và thương tâm.
“Ryoma?” Ogihara lùi vào lòng Fuji, ôm lấy gáy, “Tình cờ thật, cậu tới gần đây chơi bóng sao?”
“Không phải, ” Ryoma và Fuji nhìn nhau, “Backy và Fuji senpai vừa làm gì?”
“Tóc tớ bị mắc vào dây chuyền.” Đầu Ogihara lại cử động, “A, đau quá.” Gần đây không đi cắt tóc, kết quả tóc dài ra đến mức bị mắc vào dây chuyền.
“Để tớ giúp cậu gỡ.” Ryoma tiến lên kéo Ogihara đến chỗ sáng đặt đầu cậu nghiêng sang một bên, cẩn thận gỡ từng sợ tóc bị mắc vào dây chuyền ra.
“A, tớ muốn đi cắt tóc.” Hơi đau đớn một chút làm Ogihara nhăn mi, “Bây giờ phải đi luôn.”
“Ừ, vừa lúc tớ cũng muốn cắt tóc, cùng đi đi.” Nhẹ nhàng giúp Ogihara tháo dây chuyền xuống, Ryoma hỏi người bên cạnh, “Fuji senpai thì sao?”
“Tôi còn có việc, sẽ không đi. Ryoma phải chịu trách nhiệm đưa Itsuki-chan về nhà đó.” Fuji che ở phía sau Ogihara không cho cậu phát hiện ra những người khác.
“Ừ.” Kéo Ogihara, Ryoma nhanh chóng mang người đi mất.
“Shusuke, ngày mai gặp, ngày hôm nay cảm ơn anh.” Bị Ryoma kéo áo, Ogihara quay đầu lại vẫy tay với Fuji, nghĩ thầm tóc Ryoma đang ngắn mà... Sao lại gấp gáp muốn đi cắt tóc chứ.
“Ha ha... Fuji...” Kikumaru là người đầu tiên tiến lên, cười lấy lòng.
“Ngày mai tôi làm bữa trưa cho các cậu, các cậu phải ăn cho hết đó.” Nghe được âm thanh hút không khí, Fuji hài lòng bước đi, dám theo dõi anh à.
“Inui, bị cậu hại chết rồi, hu hu.” Bữa trưa của Fuji... Kikumaru sợ hãi dựa vào vai đồng đội hợp tác của mình.
“Shusuke... A...” Trên tàu lượn siêu tốc, Ogihara vừa sợ, vừa kích thích kêu lên, bên cạnh là Fuji vẫn đang cười tươi như cũ. Sau khi nhanh chóng ngoặt thêm một vòng nữa, cuối cùng tàu lượn cũng ngừng lại.
“Itsuki-chan, chơi nữa không?” Đỡ lấy Ogihara sắc mặt trắng bệch, đứng không vững, Fuji hỏi.
“Đương nhiên, chơi lại một lần, tôi muốn chơi cho thật đã.” Tuy rằng rất choáng, rất sợ, nhưng cậu rất thích cảm giác này.
“Được.” Mua vé, Fuji kéo Ogihara lại ngồi lên tàu lượn...
“A... Thật đáng tiếc, trước đây tôi chưa từng đi tàu lượn siêu tốc đâu.” Rốt cuộc cũng đã nghiền, Ogihara xoa đầu đã choáng váng ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
“Itsuki-chan còn muốn chơi gì không?” Không có một chút phản ứng không tốt nào, Fuji làm Ogihara nhìn ước ao không ngớt.
“Không biết, tôi chưa từng đi công viên trò chơi, cũng không biết có những cái gì chơi vui.” Từ khi bắt đầu đánh tennis, trò tiêu khiển của cậu có lẽ chỉ là chơi bóng thôi.
“Chúng ta cứ chơi hết toàn bộ là được.” Đứng lên vươn tay với Ogihara, Fuji chờ.
Bàn tay trước mắt làm Ogihara nhớ tới Tezuka, ngẩng đầu nhìn Fuji, Ogihara chần chờ đưa tay tới, gần như là ngay lập tức, tay cậu đã bị nắm lấy.
“Itsuki-chan, đi thôi.” Kéo người đi, Fuji vẫn chưa buông tay.
“Vâng.” Lòng bàn tay hơi chút nóng lên, Ogihara nói với chính mình phải tỉnh táo lại.
Bên trong động nước mờ tối, Ogihara và Fuji ngồi trên thuyền nhỏ, thuyền chậm rãi trôi theo dòng nước, hình ảnh các con vật chiếu sáng ở ven đường rất kì lạ nhưng Ogihara cũng không có tâm tư nhìn.
“Itsuki-chan, tôi rất ghen tỵ với Tezuka.” Fuji thấp giọng nói, “Ghen tỵ vì cậu ấy có thể được em hoàn toàn tin tưởng, ghen tỵ vì cậu ấy có thể một mình đi với em tới Hakone tắm suối nước nóng, ghen tỵ vì ý nghĩa của cậu ây với Itsuki-chan khác hẳn với chúng tôi.”
Ogihara mở miệng muốn giải thích, vì trong lời nói của Fuji tràn đầy thất lạc và thương tâm, đây không phải Fuji Shusuke mà cậu quen thuộc. Người kia là Fuji luôn luôn cười, thỉnh thoảng sẽ trở nên sắc bén, là Fuji mà có đôi lúc cũng sẽ dịu dàng như Yukimura vậy.
Đầu tiên là Atobe, tiếp theo là Tezuka, bây giờ lại là Fuji, Ogihara thật không ngờ sự tình sẽ phát triển như ngày hôm nay... Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, chẳng lẽ là bởi vì... lần cậu uống say kia sao.
“Shusuke... Vì sao lại thích tôi chứ?” Vuốt mặt mình, Ogihara nghĩ tới một khả năng.
“Không biết nữa, khi phát hiện thì đã thích rồi.” Câu trả lời của Fuji làm Ogihara càng thêm bối rối, Fuji cũng nhận ra, khi thuyền sắp sửa đi ra ngoài thì nói, “Nào, Itsuki-chan, tôi không muốn để em quay về Anh quốc mà không biết gì cả nên mới nói ra. Nhưng mà, Itsuki-chan, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây, hoàn toàn không có gì thay đổi, bởi vì Itsuki-chan vẫn sẽ là người bạn quan trọng nhất của tôi.”
“Shusuke, chúng ta đi nhà ma đi.” Xuống thuyền, Ogihara chủ động kéo Fuji chạy tới chỗ nhà ma, “Chúng ta đi xem có phải thực sự rất đáng sợ không.”
Trong mắt Fuji lộ ra vui mừng, anh hỏi: “Itsuki-chan không sợ sao?”
“Không sợ, ” Ogihara quay đầu nhìn Fuji, “Bởi vì Shusuke ở đây mà.” Hoàng tử... phải luôn vui vẻ mới đúng.
Fuji cười rất vui vẻ, nắm chặt tay Ogihara nhẹ nhàng nói: “Nào, Itsuki-chan, nếu sợ thì phải bám chặt tôi.”
“Vâng.”
Chơi suốt một ngày, hai người mệt chết đi được. Ngồi trong quán đồ ăn nhanh, hai người uống từng ngụm nước lớn để bổ sung lượng nước đã bị tiêu hao.
“Shusuke, tôi phục anh quá rồi, vậy mà không hề sợ.” Tuy rằng đã vài giờ trôi qua nhưng cứ nghĩ đến mấy thứ trong nhà ma là Ogihara lại nổi lên một thân da gà.
“Chỉ cần nghĩ bọn họ do người đóng là được.” Tâm tình Fuji vô cùng tốt, không tiếc chia sẻ nụ cười thân thiện với mấy người đi qua chỗ họ, mấy học sinh nữ nhìn thấy thì đều sắc mặt ửng hồng.
“Có lý, ” nhận thấy ánh mắt người khác nhìn cậu hơi là lạ, Ogihara nhỏ giọng hỏi, “Shusuke, vì sao bọn họ lại nhìn tôi như vậy.” Xoa xoa mặt, Ogihara tưởng rằng mặt mình bị bẩn. Nhìn lại trên người, không có vấn đề gì mà.
“Bởi vì bây giờ Itsuki-chan rất đẹp.” Quả nhiên, giây tiếp theo Ogihara liền không vui.
“Shusuke, không cho nói tôi đẹp.” Gạt tóc phía trước tóc xuống, Ogihara che khuất hai mắt của mình, cậu muốn học Tezuka đeo kính.
“Được, tôi không nói.” Fuji mở mắt liếc mấy nữ sinh vẫn bất mãn nhìn Ogihara, thành công làm các cô dời mắt.
“Itsuki-chan, hôm nay chơi vui không?” Fuji cầm lấy một miếng khoai tây chấm tương cà chua đưa đến bên miệng Ogihara.
“... Rất vui.” Một tay cầm Coke, một tay cầm miếng thịt gà, Ogihara vội há miệng cắn miếng khoai, “Shusuke, để tôi tự làm.” A, lại có người nhìn cậu rồi.
“Không sao đâu, tôi thích đút cho Itsuki-chan ăn mà.” Lại cầm một miếng khoai, Fuji không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
“A...” Ogihara thẹn thùng cười, vội vã ăn luôn miếng gà trên tay, muốn giành lấy khoai trên tay Fuji thì lại bị né tránh, “Shusuke, cái kia... có rất nhiều người đang nhìn đó.”
“Cứ để họ nhìn đi.” Fuji cũng chẳng hề để ý, chờ Ogihara miệng.
Rơi vào đường cùng, Ogihara đành ăn miếng khoai, “Shusuke, đừng đút cho tôi nữa, tôi tự ăn được.” Mặt cậu bị thiêu cháy rồi.
“Được.” Cuối cùng Fuji cũng không kiên trì nữa, Ogihara thở phào nhẹ nhõm.
“A lô, Kikumaru à, tôi nhìn thấy Fuji và Ogihara đang... hẹn hò.”
“Oishi, tôi đây, giờ cậu đến số 22 đường Yuyaku đi, chỗ cửa hàng McDonald ấy, Fuji đang hẹn hò với Ogihara...”
“Echizen, Fuji đang hẹn hò với Ogihara, cậu muốn tới không?”
“Kaidoh... Đến McDonald đường Yuyaku đi, có vụ hẹn hò...”
“Ừ, Kawamura, cậu báo cho Momoshiro một tiếng...”
Cúp điện thoại, đôi mắt của một người lóe sáng, cầm kính viễn vọng nhìn một đôi ngồi trong góc cửa hàng McDonald đối diện... Đúng là hẹn hò mà.
“Ê ê, Fuji thực sự đang hẹn hò với Ogihara kìa.” Trốn ở sau bụi cây, Kikumaru trừng to mắt nhìn hai người đang nắm tay phía trước, “Oa oa... Fuji thật là lợi hại, nya.”
“Không thể nào, Ogihara và Fuji đều là con trai, con trai sao có thể hẹn hò với con trai được.” Kawamura gãi đầu, chẳng hiểu gì cả, thế nhưng... họ lại đang nắm tay.
“Nhất định phải nhớ kỹ.” Không chỉ nhớ kỹ, Inui hoàn còn không ngừng chụp ảnh.
“A!” Kikumaru kêu một tiếng, rồi anh bị người bịt kín miệng.
“Shusuke?” Ogihara quay đầu lại nhìn, “Hình như tôi vừa nghe tiếng của Kikumaru senpai.”
Đôi mắt Fuji lóe lên một tia quang mang, ôm vai Ogihara nói, “Itsuki-chan nghe lầm rồi, chắc là con mèo nào bị ai dẫm vào đuôi thôi.” Xoay Ogihara lại, Fuji tiếp tục ôm Ogihara vào lòng, anh thì cúi đầu không biết đang làm gì. Từ góc nhìn phía sau chỉ thấy Fuji và Ogihara đang thân thiết.
“Fuji và Ogihara... đang...” Kikumaru che miệng lẩm bẩm, không dám chớp mắt, rất sợ bỏ qua một hình ảnh nào.
“Bọn họ đang... quen nhau sao? Vậy làm sao bây giờ? Nếu như để trường học biết thì... Trời ạ, Tezuka không ở đây, vậy mà tôi lại không sớm biết chuyện này...” Oishi lo lắng mà bắt đầu lải nhải.
“Khè...” Kaidoh rất khiếp sợ, nhưng coi như bình tĩnh.
“Rắn thối, không nói gì à? Mày có ý gì không?” Bị giật mình, Momoshiro bất mãn nói.
“Muốn đánh nhau sao?” Chiến hỏa bùng lên, hai người bị người phía sau kéo lại, sau đó có một người từ giữa bọn họ bước lên.
“Echizen! Đừng qua đó, chúng ta sẽ bị... phát hiện mất...” Đã bị phát hiện rồi... Kikumaru không dám nhìn mặt Fuji.
“Backy.” Hai mắt Ryoma cực kì rực lửa, hàm chứa phẫn nộ và thương tâm.
“Ryoma?” Ogihara lùi vào lòng Fuji, ôm lấy gáy, “Tình cờ thật, cậu tới gần đây chơi bóng sao?”
“Không phải, ” Ryoma và Fuji nhìn nhau, “Backy và Fuji senpai vừa làm gì?”
“Tóc tớ bị mắc vào dây chuyền.” Đầu Ogihara lại cử động, “A, đau quá.” Gần đây không đi cắt tóc, kết quả tóc dài ra đến mức bị mắc vào dây chuyền.
“Để tớ giúp cậu gỡ.” Ryoma tiến lên kéo Ogihara đến chỗ sáng đặt đầu cậu nghiêng sang một bên, cẩn thận gỡ từng sợ tóc bị mắc vào dây chuyền ra.
“A, tớ muốn đi cắt tóc.” Hơi đau đớn một chút làm Ogihara nhăn mi, “Bây giờ phải đi luôn.”
“Ừ, vừa lúc tớ cũng muốn cắt tóc, cùng đi đi.” Nhẹ nhàng giúp Ogihara tháo dây chuyền xuống, Ryoma hỏi người bên cạnh, “Fuji senpai thì sao?”
“Tôi còn có việc, sẽ không đi. Ryoma phải chịu trách nhiệm đưa Itsuki-chan về nhà đó.” Fuji che ở phía sau Ogihara không cho cậu phát hiện ra những người khác.
“Ừ.” Kéo Ogihara, Ryoma nhanh chóng mang người đi mất.
“Shusuke, ngày mai gặp, ngày hôm nay cảm ơn anh.” Bị Ryoma kéo áo, Ogihara quay đầu lại vẫy tay với Fuji, nghĩ thầm tóc Ryoma đang ngắn mà... Sao lại gấp gáp muốn đi cắt tóc chứ.
“Ha ha... Fuji...” Kikumaru là người đầu tiên tiến lên, cười lấy lòng.
“Ngày mai tôi làm bữa trưa cho các cậu, các cậu phải ăn cho hết đó.” Nghe được âm thanh hút không khí, Fuji hài lòng bước đi, dám theo dõi anh à.
“Inui, bị cậu hại chết rồi, hu hu.” Bữa trưa của Fuji... Kikumaru sợ hãi dựa vào vai đồng đội hợp tác của mình.