Khoanh một vòng tròn đỏ thật to vào ngày mai trên lịch, Ogihara ngồi trên sàn gỗ ngưng mi trầm tư. Đối thủ trận đấu của bọn Ryoma là Gyokurin, từ việc tập luyện ba ngày trước cậu nhận ra băng sơn đội trưởng đã nhận được mấy thứ cậu gửi tới rồi. Xem ra, cậu tìm chú út hỗ trợ là đúng đắn. Cậu tuy biết đánh tennis, nhưng nếu như thật sự muốn làm được đánh giá và phân tích chuẩn xác thì phải tìm HLV là chú út, dù sao thì đôi khi lo lắng của vận động viên và huấn luyện viên là khác nhau. Cũng không biết băng sơn đội trưởng có xem mấy thứ cậu gửi không nữa.
Điều khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là Ryoma, cậu ta lại muốn cùng Momo senpai đánh đôi. Ryoma biết đánh đôi từ lúc nào vậy, sao cậu lại không biết nhỉ. Buổi chiều cậu len lén hỏi Momo senpai sao tự nhiên lại nghĩ đến đánh đôi, Momo senpai lại còn nói “Nam nhi đại trượng phu phải đánh đôi mới hợp”, đây là kết luận kiểu gì vậy, cậu nghĩ lúc Ryoma đánh đơn mới là cool nhất.
Nghĩ đến trận đấu ngày mai, tâm tư Ogihara liền bay tới chỗ Seiichi vừa cùng mình nói chuyện điện thoại một giờ trước. Hình như mấy ngày nữa Rikkaidai cũng sẽ tham gia vòng loại chỗ bọn họ, trong lời nói của Seiichi tràn ngập tưởng niệm với thi đấu và các thành viên trong đội.... Seiichi, tôi rất thích nụ cười ôn nhu của anh, ánh mắt anh không nên có bi thương và khổ sở... Seiichi, tôi có thể làm gì cho anh đây?
Trong lòng có chút khổ sở, ánh mắt Ogihara lướt qua túi tennis đặt trong phòng. Chăm chú nhìn một lúc, Ogihara do dự đứng dậy đi tới chỗ túi tennis...
…...
Ôm một tia mong muốn, Ogihara đeo túi tennis trên lưng đi đến chỗ lần trước cậu lạc đường. Vòng qua cái cây to, Ogihara nhìn xung quanh sân bóng phía trước, sau đó thất vọng thở dài một tiếng.... Quả nhiên không có ai. Tâm tình có chút nặng nề, cậu muốn tìm ai đó để chơi bóng, mỗi lần chơi bóng đều làm cậu thấy vui vẻ, thế nhưng... Có lẽ, băng sơn đội trưởng hôm đó chỉ là tình cờ xuất hiện ở đây, đúng lúc bị cậu bắt gặp mà thôi.
“Fujii...” Tiếng nói trầm ổn quen thuộc vang lên phía sau Ogihara. Ogihara vội vã xoay người kinh ngạc nhìn: “Băng... Te... Tezuka...”, bởi vì quá kinh ngạc, cậu thiếu chút nữa gọi băng sơn đội trưởng, “Tôi... Tôi vừa lúc... đi ngang qua đây... nên muốn... đến xem.” Người mà mình nghĩ sẽ không gặp được đột nhiên xuất hiện, Ogihara ngẩng đầu nhìn đội trưởng vẫn nghiêm túc như trước, hơi lắp bắp nói.
Tezuka mặc áo thể thao, lưng đeo túi tennis, cúi đầu nhìn bằng đôi mắt mang theo kinh hỉ, nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn thì vùng xung quanh lông mày bất giác nhíu lại: “Cổ họng vẫn đau à?”
“A! Không phải... Ưm.. Giọng của tôi... vốn là như vậy.” Nghĩ mình vẫn còn nói dối, Ogihara xấu hổ cúi đầu. Tới nơi này vì sợ bị người khác phát hiện thân phận thật, cậu luôn nói dối những người quan tâm mình, tuy rằng không cố ý, thế nhưng cậu vẫn xấu hổ.
Tezuka chăm chú nhìn người đang cúi đầu, ánh mắt thâm thúy mà ám trầm: “Ngày mai tôi có trận đấu, cùng tôi đánh một lúc đi.”
Nghe đội trưởng nói, Ogihara ngẩng đầu lên, cậu nghĩ đội trưởng thực sự rất cẩn thận, rõ ràng là cậu muốn tìm đội trưởng chơi bóng, Ogihara cảm động lập tức gật đầu. Nhìn chằm chằm đôi mắt nhờ ánh đèn đường chiếu rọi mà trở nên trong suốt, Tezuka cũng gật đầu, sau đó cất bước đi đến sân bóng.
“Te... Tezuka, anh phát bóng trước đi.” Ogihara có chút không quen khi gọi tên đội trưởng, cậu nghĩ gọi băng sơn đội trưởng so với gọi đội trưởng còn dễ nghe hơn. Nhưng cậu nghĩ mình nên gọi hẳn hoi, dù sao người đối diện thực sự rất có phong thái của đội trưởng.
“Được.” Tezuka cũng không từ chối, tay trái cầm vợt tennis nói, “Khởi động trước đi đã.” Nói xong, mang bóng thoải mái mà đánh ra.
Lần thứ hai thầm nghĩ đội trưởng săn sóc thật cẩn thận tỉ mỉ, Ogihara cũng thoải mái mà đánh bóng sang. Cứ như vậy hai người không ngừng mà đánh bóng tới trước mặt đối phương....
Mười phút sau, khởi động xong thì tâm tình của Ogihara cũng tốt hơn. Nhìn đội trưởng chuẩn bị phát bóng, Ogihara hai tay cầm vợt khom thấp thắt lưng, chân đong đưa sang hai bên.
Tezuka mang bóng ném lên cao, khi bóng rơi xuống thì trong nháy mắt nhảy lên đánh bóng đi. Ogihara trong một giây khi bóng rơi xuống trước mắt thì rất nhanh nhảy lên hai bước, khi vợt tennis tiếp được bóng thì cũng không đồng thời đánh ra ngay, mà là hướng vợt tennis về phía trước một chút, sau đó mới đánh bóng. Bóng đánh ra không có lực như vừa rồi, nhưng vừa đủ có thể lướt qua lưới đến chỗ Tezuka.
Quả bóng này nhìn như không hề có lực nhưng cực kì khó tiếp được, nếu đánh quá mạnh bóng sẽ ra ngoài; nếu đánh không đủ mạnh thì bóng không qua lưới. Tezuka nắm chặt vợt tennis, tính toán tốt lực đánh mạnh yếu rồi đánh bóng ra, nhưng Ogihara bên đối diện vẫn đứng ở trên sân không hề di chuyển, sau đó chợt thấy bóng rơi ra phía sau cậu, bên ngoài vạch.
“Bóng này ra ngoài rồi...” Ogihara cười hì hì nói, ha ha, cậu biết chắc là ra ngoài mà, “Tezuka... Anh thuận tay trái, có muốn đổi tay đánh thử không.” Đây chính là cách cậu nghĩ ra để đội trưởng chịu đổi tay, cậu mới không cần làm nặng thêm gánh nặng cho tay trái của đội trưởng đâu. Quả bóng kia, đội trưởng hẳn là không thể dùng lực đi.
Hôm nay Ogihara không đội mũ, Tezuka có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tươi cười vui vẻ của đối phương căn bản không thể che giấu tính toán nho nhỏ kia. Tezuka không nói gì, chỉ là theo “kiến nghị” của đối phương đổi vợt tennis sang tay phải. Ném bóng lên, Tezuka đánh bóng càng nhanh hơn.
“Bịch!” Bóng rơi xuống mặt đất...
“Tezuka... Ha ha, bóng không qua lưới... Tezuka, anh có muốn thử xem tay phải có thể phá được đường bóng này của tôi không?” Để sau này có thể cùng đội trưởng chơi bóng, có thể bảo vệ tốt tay trái của đội trưởng, Ogihara ra mồi câu.
“... Được.” Tezuka nhặt bóng trên mặt đất lên, trầm giọng trả lời, sau đó nhìn về phía đối phương, “Fujii, xuất ra thực lực của cậu đi.”
“Được, nhưng phải đợi Tezuka phá được đường bóng này của tôi đã.” Tóc dài làm bản thân không thể đánh hết sức được, nhưng ngày mai sẽ có trận đấu, cậu cũng không định làm đội trưởng quá mệt mỏi.
“Ừ.” Tezuka trở lại bên sân, cầm bóng lại một lần nữa đánh ra...
…
“Không qua lưới....”
“Ra ngoài rồi... Ha ha..”
“A! Vẫn ra ngoài rồi... Tezuka cố lên nào...”
“Oa... Vẫn chưa qua lưới...”
Trên sân không ngừng truyền đến tiếng hô hơi khàn khàn, song song với đó là tiếng cười cùng âm thanh tiếc nuối. Vốn là hai người phát bóng cho nhau, giờ biến thành một người không ngừng phát bóng về phía người kia, nguyên nhân là người nào đó bất tri bất giác chỉ phát bóng, mà một người khác thì không ý kiến gì phối hợp với người kia.
…...
“Oa oa!” Nhìn quả bóng màu vàng rơi phía sau mình nhưng là bên trong sân, Ogihara vui vẻ nhảy dựng lên, “Tezuka... Anh thật là lợi hại...” Đội trưởng vậy mà có thể phá đường bóng này của mình nhanh như vậy. Tuy rằng đường bóng này chỉ ở trình độ bình thường nhưng ngoại trừ Nanjiro-san thì đội trưởng là người đầu tiên phá được nó trong thời gian ngắn như thế, sự kính nể của Ogihara với đội trưởng lại được nâng cao thêm một bậc.
Thấy người bị phá bóng còn cao hứng hơn cả mình, Tezuka chậm rãi đi sang, lấy khăn tay trên người mình ra, Tezuka đưa qua: “Lau mồ hôi đi.”
“Cảm ơn.” Cầm lấy khăn tay của đội trưởng, Ogihara lau khô mồ hôi trên mặt. Bởi vì nguyên nhân thể chất, mỗi khi cậu vận động sẽ rất dễ ra mồ hôi, nhưng kỳ quái là cậu cũng không thấy nóng, chỉ là mồ hôi chảy ròng ròng sẽ làm cậu khó chịu mà thôi. Ngửi mùi trên khăn tay, Ogihara trong lòng nghĩ: khăn tay của đội trưởng cũng lạnh lạnh này, có cả mùi thơm ngát của cỏ xanh, ngửi rất thích.
Lau mồ hôi xong, Ogihara đang định trả lại khăn, chợt rút tay lại, tùy ý ngẩng đầu nhìn người vẫn luôn nhìn mình, Ogihara nhạ nhạ mở miệng: “Khăn này... bẩn rồi... Để, để tôi giặt rồi đưa lại cho anh được không?” Khăn tay ướt hết rồi, sao có thể cứ như vậy trả lại cho đội trưởng a.
“Đừng lo.” Tezuka đưa tay cầm lại khăn của mình, “Tôi đưa cậu về nhà, muộn rồi.”
Nhìn đội trưởng vắt khăn tay mình vừa dùng rồi bỏ vào trong túi, Ogihara nhịn xuống mong muốn giật lại chiếc khăn tay từ trong túi của đội trưởng. Cái khăn bẩn như vậy sao có thể để đội trưởng mang về giặt chứ.
Mang vợt trên tay Ogihara bỏ vào túi tennis, Tezuka lưng đeo cả túi của mình và Ogihara vỗ vỗ người vẫn đang nhìn chằm chằm vào túi của anh: “Đi thôi.”
“A!... Ơ, vâng.” Thấy đội trưởng không định “trả” khăn tay cho mình, Ogihara lấy lại bình tĩnh đi theo đội trưởng hướng về phía nhà mình.
“Fujii.” Đi được một đoạn, Tezuka đột nhiên mở miệng.
“Cái kia... Tezuka, anh.. ừm.. gọi Itsuki-chan là được rồi... Ai quen tôi đều gọi Itsuki-chan...” Nghe đội trưởng gọi mình, Ogihara nửa ngày mới phản ứng lại. Dù sao cũng là tên giả, cậu luôn cảm giác không phải đang gọi mình, tuy rằng mới có mình Seiichi gọi cậu là Itsuki-chan, nhưng tên Trung Quốc của cậu vốn có một chữ “Thụ”, lúc gọi Itsuki-chan cậu sẽ biết là đang gọi mình.
(Chú thích: Itsuki có cách viết Kanji là chữ “Thụ”)
“... Itsuki-chan.” Tezuka chỉ trầm mặc trong vài giây rồi mở miệng gọi.
“Ừ.” Ogihara thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày mai tôi có trận đấu, nếu như không có việc gì, cậu đến xem đi.”
“A, trận đấu sao...” Ogihara hơi giật mình, làm sao cậu có thể đi ngày mai được, “Vâng, Tezuka chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nếu như ngày mai không có việc gì, tôi nhất định đi.” Suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói như vậy thôi.
“Itsuki-chan.” Tezuka lại bảo.
“Hả?” Ogihara ngẩng đầu nhìn.
“Hàng ngày tôi đều ở đó luyện tập.” Tezuka đột nhiên nói ra một câu như thế.
Ogihara sửng sốt một lúc, sau đó vui vẻ nở nụ cười: “Được, tôi biết rồi.” Đội trưởng là nói cậu mỗi ngày đều có thể đến đó tìm đội trưởng chơi bóng đi.
Đi được khoảng hai mươi phút, Tezuka và Ogihara đứng ở trước nhà trọ. Ogihara lấy túi của mình từ đội trưởng, cúi mình chào: “Tezuka, cảm ơn anh.” Vốn buổi tối tâm tình còn không tốt, nhưng cùng đội trưởng đánh bóng xong thì cậu không thấy khó chịu nữa. Đội trưởng còn giúp cậu mang túi, còn cho cậu mượn khăn tay, lại không cho cậu giặt nữa.....
“Không cần cảm ơn, mau vào đi, muộn rồi.” Tezuka nghiêm túc nói làm Ogihara có chút cảm động.
“Ừ, tôi về đây, Tezuka cũng mau về đi, ngày mai anh còn có trận đấu đấy.” Ogihara ôm túi bóng của mình, nói với đội trưởng một câu rồi xoay người đi vào nhà trọ. Cậu đã quyết định, ngày mai cậu sẽ tự tay làm điểm tâm cho đội trưởng, Ryoma và mọi người ăn.
Nhìn người dần biến mất, Tezuka khoanh tay trước ngực, khẽ cau mày, trong miệng phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.
Điều khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là Ryoma, cậu ta lại muốn cùng Momo senpai đánh đôi. Ryoma biết đánh đôi từ lúc nào vậy, sao cậu lại không biết nhỉ. Buổi chiều cậu len lén hỏi Momo senpai sao tự nhiên lại nghĩ đến đánh đôi, Momo senpai lại còn nói “Nam nhi đại trượng phu phải đánh đôi mới hợp”, đây là kết luận kiểu gì vậy, cậu nghĩ lúc Ryoma đánh đơn mới là cool nhất.
Nghĩ đến trận đấu ngày mai, tâm tư Ogihara liền bay tới chỗ Seiichi vừa cùng mình nói chuyện điện thoại một giờ trước. Hình như mấy ngày nữa Rikkaidai cũng sẽ tham gia vòng loại chỗ bọn họ, trong lời nói của Seiichi tràn ngập tưởng niệm với thi đấu và các thành viên trong đội.... Seiichi, tôi rất thích nụ cười ôn nhu của anh, ánh mắt anh không nên có bi thương và khổ sở... Seiichi, tôi có thể làm gì cho anh đây?
Trong lòng có chút khổ sở, ánh mắt Ogihara lướt qua túi tennis đặt trong phòng. Chăm chú nhìn một lúc, Ogihara do dự đứng dậy đi tới chỗ túi tennis...
…...
Ôm một tia mong muốn, Ogihara đeo túi tennis trên lưng đi đến chỗ lần trước cậu lạc đường. Vòng qua cái cây to, Ogihara nhìn xung quanh sân bóng phía trước, sau đó thất vọng thở dài một tiếng.... Quả nhiên không có ai. Tâm tình có chút nặng nề, cậu muốn tìm ai đó để chơi bóng, mỗi lần chơi bóng đều làm cậu thấy vui vẻ, thế nhưng... Có lẽ, băng sơn đội trưởng hôm đó chỉ là tình cờ xuất hiện ở đây, đúng lúc bị cậu bắt gặp mà thôi.
“Fujii...” Tiếng nói trầm ổn quen thuộc vang lên phía sau Ogihara. Ogihara vội vã xoay người kinh ngạc nhìn: “Băng... Te... Tezuka...”, bởi vì quá kinh ngạc, cậu thiếu chút nữa gọi băng sơn đội trưởng, “Tôi... Tôi vừa lúc... đi ngang qua đây... nên muốn... đến xem.” Người mà mình nghĩ sẽ không gặp được đột nhiên xuất hiện, Ogihara ngẩng đầu nhìn đội trưởng vẫn nghiêm túc như trước, hơi lắp bắp nói.
Tezuka mặc áo thể thao, lưng đeo túi tennis, cúi đầu nhìn bằng đôi mắt mang theo kinh hỉ, nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn thì vùng xung quanh lông mày bất giác nhíu lại: “Cổ họng vẫn đau à?”
“A! Không phải... Ưm.. Giọng của tôi... vốn là như vậy.” Nghĩ mình vẫn còn nói dối, Ogihara xấu hổ cúi đầu. Tới nơi này vì sợ bị người khác phát hiện thân phận thật, cậu luôn nói dối những người quan tâm mình, tuy rằng không cố ý, thế nhưng cậu vẫn xấu hổ.
Tezuka chăm chú nhìn người đang cúi đầu, ánh mắt thâm thúy mà ám trầm: “Ngày mai tôi có trận đấu, cùng tôi đánh một lúc đi.”
Nghe đội trưởng nói, Ogihara ngẩng đầu lên, cậu nghĩ đội trưởng thực sự rất cẩn thận, rõ ràng là cậu muốn tìm đội trưởng chơi bóng, Ogihara cảm động lập tức gật đầu. Nhìn chằm chằm đôi mắt nhờ ánh đèn đường chiếu rọi mà trở nên trong suốt, Tezuka cũng gật đầu, sau đó cất bước đi đến sân bóng.
“Te... Tezuka, anh phát bóng trước đi.” Ogihara có chút không quen khi gọi tên đội trưởng, cậu nghĩ gọi băng sơn đội trưởng so với gọi đội trưởng còn dễ nghe hơn. Nhưng cậu nghĩ mình nên gọi hẳn hoi, dù sao người đối diện thực sự rất có phong thái của đội trưởng.
“Được.” Tezuka cũng không từ chối, tay trái cầm vợt tennis nói, “Khởi động trước đi đã.” Nói xong, mang bóng thoải mái mà đánh ra.
Lần thứ hai thầm nghĩ đội trưởng săn sóc thật cẩn thận tỉ mỉ, Ogihara cũng thoải mái mà đánh bóng sang. Cứ như vậy hai người không ngừng mà đánh bóng tới trước mặt đối phương....
Mười phút sau, khởi động xong thì tâm tình của Ogihara cũng tốt hơn. Nhìn đội trưởng chuẩn bị phát bóng, Ogihara hai tay cầm vợt khom thấp thắt lưng, chân đong đưa sang hai bên.
Tezuka mang bóng ném lên cao, khi bóng rơi xuống thì trong nháy mắt nhảy lên đánh bóng đi. Ogihara trong một giây khi bóng rơi xuống trước mắt thì rất nhanh nhảy lên hai bước, khi vợt tennis tiếp được bóng thì cũng không đồng thời đánh ra ngay, mà là hướng vợt tennis về phía trước một chút, sau đó mới đánh bóng. Bóng đánh ra không có lực như vừa rồi, nhưng vừa đủ có thể lướt qua lưới đến chỗ Tezuka.
Quả bóng này nhìn như không hề có lực nhưng cực kì khó tiếp được, nếu đánh quá mạnh bóng sẽ ra ngoài; nếu đánh không đủ mạnh thì bóng không qua lưới. Tezuka nắm chặt vợt tennis, tính toán tốt lực đánh mạnh yếu rồi đánh bóng ra, nhưng Ogihara bên đối diện vẫn đứng ở trên sân không hề di chuyển, sau đó chợt thấy bóng rơi ra phía sau cậu, bên ngoài vạch.
“Bóng này ra ngoài rồi...” Ogihara cười hì hì nói, ha ha, cậu biết chắc là ra ngoài mà, “Tezuka... Anh thuận tay trái, có muốn đổi tay đánh thử không.” Đây chính là cách cậu nghĩ ra để đội trưởng chịu đổi tay, cậu mới không cần làm nặng thêm gánh nặng cho tay trái của đội trưởng đâu. Quả bóng kia, đội trưởng hẳn là không thể dùng lực đi.
Hôm nay Ogihara không đội mũ, Tezuka có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tươi cười vui vẻ của đối phương căn bản không thể che giấu tính toán nho nhỏ kia. Tezuka không nói gì, chỉ là theo “kiến nghị” của đối phương đổi vợt tennis sang tay phải. Ném bóng lên, Tezuka đánh bóng càng nhanh hơn.
“Bịch!” Bóng rơi xuống mặt đất...
“Tezuka... Ha ha, bóng không qua lưới... Tezuka, anh có muốn thử xem tay phải có thể phá được đường bóng này của tôi không?” Để sau này có thể cùng đội trưởng chơi bóng, có thể bảo vệ tốt tay trái của đội trưởng, Ogihara ra mồi câu.
“... Được.” Tezuka nhặt bóng trên mặt đất lên, trầm giọng trả lời, sau đó nhìn về phía đối phương, “Fujii, xuất ra thực lực của cậu đi.”
“Được, nhưng phải đợi Tezuka phá được đường bóng này của tôi đã.” Tóc dài làm bản thân không thể đánh hết sức được, nhưng ngày mai sẽ có trận đấu, cậu cũng không định làm đội trưởng quá mệt mỏi.
“Ừ.” Tezuka trở lại bên sân, cầm bóng lại một lần nữa đánh ra...
…
“Không qua lưới....”
“Ra ngoài rồi... Ha ha..”
“A! Vẫn ra ngoài rồi... Tezuka cố lên nào...”
“Oa... Vẫn chưa qua lưới...”
Trên sân không ngừng truyền đến tiếng hô hơi khàn khàn, song song với đó là tiếng cười cùng âm thanh tiếc nuối. Vốn là hai người phát bóng cho nhau, giờ biến thành một người không ngừng phát bóng về phía người kia, nguyên nhân là người nào đó bất tri bất giác chỉ phát bóng, mà một người khác thì không ý kiến gì phối hợp với người kia.
…...
“Oa oa!” Nhìn quả bóng màu vàng rơi phía sau mình nhưng là bên trong sân, Ogihara vui vẻ nhảy dựng lên, “Tezuka... Anh thật là lợi hại...” Đội trưởng vậy mà có thể phá đường bóng này của mình nhanh như vậy. Tuy rằng đường bóng này chỉ ở trình độ bình thường nhưng ngoại trừ Nanjiro-san thì đội trưởng là người đầu tiên phá được nó trong thời gian ngắn như thế, sự kính nể của Ogihara với đội trưởng lại được nâng cao thêm một bậc.
Thấy người bị phá bóng còn cao hứng hơn cả mình, Tezuka chậm rãi đi sang, lấy khăn tay trên người mình ra, Tezuka đưa qua: “Lau mồ hôi đi.”
“Cảm ơn.” Cầm lấy khăn tay của đội trưởng, Ogihara lau khô mồ hôi trên mặt. Bởi vì nguyên nhân thể chất, mỗi khi cậu vận động sẽ rất dễ ra mồ hôi, nhưng kỳ quái là cậu cũng không thấy nóng, chỉ là mồ hôi chảy ròng ròng sẽ làm cậu khó chịu mà thôi. Ngửi mùi trên khăn tay, Ogihara trong lòng nghĩ: khăn tay của đội trưởng cũng lạnh lạnh này, có cả mùi thơm ngát của cỏ xanh, ngửi rất thích.
Lau mồ hôi xong, Ogihara đang định trả lại khăn, chợt rút tay lại, tùy ý ngẩng đầu nhìn người vẫn luôn nhìn mình, Ogihara nhạ nhạ mở miệng: “Khăn này... bẩn rồi... Để, để tôi giặt rồi đưa lại cho anh được không?” Khăn tay ướt hết rồi, sao có thể cứ như vậy trả lại cho đội trưởng a.
“Đừng lo.” Tezuka đưa tay cầm lại khăn của mình, “Tôi đưa cậu về nhà, muộn rồi.”
Nhìn đội trưởng vắt khăn tay mình vừa dùng rồi bỏ vào trong túi, Ogihara nhịn xuống mong muốn giật lại chiếc khăn tay từ trong túi của đội trưởng. Cái khăn bẩn như vậy sao có thể để đội trưởng mang về giặt chứ.
Mang vợt trên tay Ogihara bỏ vào túi tennis, Tezuka lưng đeo cả túi của mình và Ogihara vỗ vỗ người vẫn đang nhìn chằm chằm vào túi của anh: “Đi thôi.”
“A!... Ơ, vâng.” Thấy đội trưởng không định “trả” khăn tay cho mình, Ogihara lấy lại bình tĩnh đi theo đội trưởng hướng về phía nhà mình.
“Fujii.” Đi được một đoạn, Tezuka đột nhiên mở miệng.
“Cái kia... Tezuka, anh.. ừm.. gọi Itsuki-chan là được rồi... Ai quen tôi đều gọi Itsuki-chan...” Nghe đội trưởng gọi mình, Ogihara nửa ngày mới phản ứng lại. Dù sao cũng là tên giả, cậu luôn cảm giác không phải đang gọi mình, tuy rằng mới có mình Seiichi gọi cậu là Itsuki-chan, nhưng tên Trung Quốc của cậu vốn có một chữ “Thụ”, lúc gọi Itsuki-chan cậu sẽ biết là đang gọi mình.
(Chú thích: Itsuki có cách viết Kanji là chữ “Thụ”)
“... Itsuki-chan.” Tezuka chỉ trầm mặc trong vài giây rồi mở miệng gọi.
“Ừ.” Ogihara thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày mai tôi có trận đấu, nếu như không có việc gì, cậu đến xem đi.”
“A, trận đấu sao...” Ogihara hơi giật mình, làm sao cậu có thể đi ngày mai được, “Vâng, Tezuka chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nếu như ngày mai không có việc gì, tôi nhất định đi.” Suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói như vậy thôi.
“Itsuki-chan.” Tezuka lại bảo.
“Hả?” Ogihara ngẩng đầu nhìn.
“Hàng ngày tôi đều ở đó luyện tập.” Tezuka đột nhiên nói ra một câu như thế.
Ogihara sửng sốt một lúc, sau đó vui vẻ nở nụ cười: “Được, tôi biết rồi.” Đội trưởng là nói cậu mỗi ngày đều có thể đến đó tìm đội trưởng chơi bóng đi.
Đi được khoảng hai mươi phút, Tezuka và Ogihara đứng ở trước nhà trọ. Ogihara lấy túi của mình từ đội trưởng, cúi mình chào: “Tezuka, cảm ơn anh.” Vốn buổi tối tâm tình còn không tốt, nhưng cùng đội trưởng đánh bóng xong thì cậu không thấy khó chịu nữa. Đội trưởng còn giúp cậu mang túi, còn cho cậu mượn khăn tay, lại không cho cậu giặt nữa.....
“Không cần cảm ơn, mau vào đi, muộn rồi.” Tezuka nghiêm túc nói làm Ogihara có chút cảm động.
“Ừ, tôi về đây, Tezuka cũng mau về đi, ngày mai anh còn có trận đấu đấy.” Ogihara ôm túi bóng của mình, nói với đội trưởng một câu rồi xoay người đi vào nhà trọ. Cậu đã quyết định, ngày mai cậu sẽ tự tay làm điểm tâm cho đội trưởng, Ryoma và mọi người ăn.
Nhìn người dần biến mất, Tezuka khoanh tay trước ngực, khẽ cau mày, trong miệng phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.