Cuối cùng cũng tới ngày Seigaku và Rikkaidai quyết chiến, Ogihara đi bệnh viện từ sớm, cậu mua một bó hoa hạc vọng lan lớn mang đến phòng bệnh của Yukimura, hạc vọng lan ── tượng trưng cho ước vọng.
“Itsuki-chan, thực sự không đi sao? Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Trong phòng bệnh, Yukimura rất vui vì Ogihara có thể ở bên anh trước khi phẫu thuật, nhưng anh lại mâu thuẫn vì không muốn Ogihara phải tiếc nuối chuyện gì.
“Không đi không đi.” Ogihara phất tay, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, “Trận đấu hôm nay tôi trốn còn không kịp, sao lại đi xem được.”
“Itsuki-chan, ” Yukimura kéo Ogihara đến bên cạnh, thần thái sung sướng mà nói nhẹ nhàng, “Hôm nay em có thể ở bên tôi, tôi cực kì vui vẻ. Kỳ thực, tôi cũng không hy vọng Itsuki-chan đi đâu.”
“A, Seiichi thật gian... Cố ý thử tôi.” Ogihara đong đưa ngón tay, “Không thể, không thể nha.”
Yukimura bị vẻ dí dỏm của Ogihara chọc cười, những bất an khi sắp đối mặt với cuộc phẫu thuật cũng phảng phất không thấy nữa. “Itsuki-chan, tôi có thể nhận quà của mình trước không? Cuộc phẫu thuật hôm nay nhất định sẽ thành công.”
“Đương nhiên có thể.” Ogihara nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn lên khóe miệng Yukimura.
Liếm liếm khóe miệng, trong mắt Yukimura xẹt qua tính toán, “Itsuki-chan, hôm nay tôi phẫu thuật, có phải là nên được thêm một phần quà nữa không nhỉ?”
“Seiichi muốn cái gì?” Ogihara hào phóng hỏi.
“Kiss, một cái kiss thực sự.” Yukimura chỉ chỉ lên môi mình, trong chốc lát Ogihara quay mặt đi.
“Không thể sao?” Yukimura không lộ ra thất vọng, nhưng ánh mắt của anh làm Ogihara không thể cự tuyệt.
“…” Ogihara nghiêng người về phía trước lần thứ hai, “Có thể chứ.”
Chạm môi lên môi Yukimura, Ogihara liền lùi ra phía sau, ngay sau đó Yukimura cũng tiến lên phía trước bắt được môi Ogihara lần thứ hai. Nụ hôn lần này duy trì liên tục triền miên, Yukimura đã nếm được hương vị ngọt ngào mà anh mong muốn tha thiết, trong lòng Ogihara lại có thêm một người.
“Itsuki-chan, qua ngày hôm nay, tôi sẽ lấy thân thể khỏe mạnh ở bên cạnh em, em phải chờ tôi.” Lập tức phải vào phòng phẫu thuật, Yukimura đã nói với Ogihara như vậy.
Mấy đồng đội từ sân thi đấu đến đặt áo thể thao của Sanada trên người Yukimura, nói cho anh họ sẽ luôn ở cạnh anh. Ánh nhìn của Yukimura chuyển từ đồng đội tới Ogihara, chờ câu trả lời của cậu.
Bàn tay vẫn luôn bị Yukimura nắm, khi giường tiến vào phòng phẫu thuật thì mới buông ra, khi cửa sắp đóng, Ogihara mở miệng: “Seiichi, không phải tôi vẫn luôn chờ anh sao?”
Cửa đóng lại, bên trong là nụ cười hạnh phúc của Yukimura, ngoài cửa, là nụ cười ngọt ngào của Ogihara. Ngăn cách một cánh cửa, nhưng hai trái tim lại càng gần nhau hơn.
“Ogihara, cậu không sao chứ?” Kirihara lo lắng nhìn Ogihara khóc, trên gương mặt mỹ lệ là nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Kirihara tưởng rằng Ogihara lo lắng cho Yukimura, vội vàng nói, “Ogihara, đội trưởng sẽ không có việc gì đâu, phẫu thuật nhất định sẽ thành công!”
“Tôi biết.” Ogihara lau đi nước mắt vẫn không ngừng rơi, kéo kéo tay áo Kirihara, nhỏ giọng nói, “Kirihara, chuẩn bị tốt chưa?”
“Ừ.” Kirihara cũng nhỏ giọng trả lời.
Trận đấu của Seigaku và Rikkaidai đã tới thời điểm mấu chốt, thế nhưng mọi người của Rikkaidai không ai nói tình huống trận đấu cho Ogihara, thậm chí không ai đề cập đến trận đấu trước mặt Ogihara. Về việc Ogihara không tham gia trận đấu với Rikkaidai mà chọn ở cùng Yukimura, mọi người của Rikkaidai rất kính nể. Giữa bạn bè và trận đấu, Ogihara không hề do dự đặt bạn bè lên trên. Ở trận đấu Sanada đã nói với các thành viên của mình, bất kể kết quả của trận này là gì thì người nào cũng không được đề cập đến trận đấu trước mặt Ogihara, mà cách làm này cũng chiếm được sự đồng thuận của Seigaku.
Trên sân thi đấu, trận đấu của Ryoma và Sanada vô cùng kịch liệt, khán giả bên sân lại càng thêm sôi sục. Một vài người biết Ogihara cảm thấy rất kinh ngạc về sự vắng mặt của Ogihara, nhưng Seigaku vẫn giữ nguyên sự im lặng trước nghi hoặc của người khác. Cho dù Ogihara muốn tham gia thì bọn họ cũng sẽ không cho phép.
Đối với Sanada mà nói, hắn có lý do không thể thua trận đấu này, nhưng đối với Ryoma, cậu cũng có lý do không thể thua như vậy. Với Ryoma, thắng lợi này là món quà cậu muốn tặng cho đội trưởng đang trị thương ở nước Đức xa xôi, tặng cho Ogihara, người mà thân thể đang từ từ suy yếu. Mà với Sanada, thắng lợi này hắn không chỉ muốn tặng cho người bạn thân đang phẫu thuật, cũng muốn tặng cho một người khác.
Từ sau trận thua Ogihara, Sanada lại càng thêm khắc khổ tiến hành huấn luyện, lịch huấn luyện của Rikkaidai lại càng nghiêm ngặt tới độ không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng, trận đấu với Seigaku vẫn khó khăn như vậy, trong đầu Sanada thỉnh thoảng xuất hiện khuôn mặt tươi cười của một người, Seigaku đã thể hiện thực lực ngoài dự đoán, có lẽ là bởi vì người kia.
Sanada có chút ghen tị không biết đến từ đâu, tâm tình này cũng giống như Atobe, ghen tị với Seigaku có thể có được người kia. Nếu như cậu ở Rikkaidai, như vậy thực lực của Rikkaidai càng không ai có thể chống lại, giấc mộng xưng bá của Rikkaidai sẽ càng thêm dễ thực hiện. Mà Sanada đã có một loại tâm tình khác, trận đấu hôm nay hắn đã làm tốt chuẩn bị để đối đầu với người kia, hắn không chắc chắn mình có thể lấy từ trong tay người kia bao nhiều điểm, mà ngay ngày hôm qua, Yukimura lại nói cho hắn, người kia sẽ không xuất chiến, mà lý do của người kia làm Sanada có một chút cảm động.
“Sanada, nếu không tập trung thì anh sẽ thất bại.” Ryoma đánh một quả bóng xoáy ngược tới chân Sanada.
Sanada nghiêng đầu, hai tay cầm vợt đánh bóng lại, “Echizen Ryoma, so với Ogihara thì cậu kém quá xa.”
Ryoma chạy thật nhanh, nhảy lấy đà đập bóng, “Tôi sẽ vượt qua cậu ấy, trước đó thì tôi sẽ đánh bại anh ở đây.”
“Phong” của Sanada được đánh ra, bóng sượt qua mặt của Ryoma rơi xuống đất, “Vậy cho tôi xem thực lực của cậu đi.”
Xa xa, Akutsu xem trận đấu này, “Echizen Ryoma, nếu như mày thua ở đây thì sẽ không xứng làm bạn của ‘cậu ấy’ nữa.”
Bỏ điện thoại xuống, Renji không thể tin được tin tức mình vừa nghe, “Seigaku đạt được vô địch rồi, Sanada... thua.” Nghe được, trong lòng Ogihara rung động, Rikkaidai thua... Seiichi... sẽ thương tâm đi. Lại một lần nữa, cậu rơi vào mâu thuẫn như vậy, chỉ khác là đối tượng từ Hyotei đổi thành Rikkaidai, từ Keigo đổi thành Seiichi.
“Rikkaidai thua? Đáng hận! Sao Sanada có thể thua?!” Kirihara tâm tình kích động kêu lên, thống khổ nghẹn ngào đấm vào tường, “Rikkaidai là vô địch, sao lại thất bại!” Những người khác đặt tay lên vai hắn, im lặng xoa dịu hắn.
“Đáng hận! Đáng hận!” Kirihara quỳ trên mặt đất, không tin kết cục lại là như vậy.
Yagyu ngồi xổm bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Kirihara, cậu bình tĩnh một chút, Ogihara còn đang ở đây đó.” Ogihara đã vì Yukimura mà buông tha trận đấu với Rikkaidai mới là người khó xử nhất. Dù sao, hai bên đều là bạn bè của cậu.
Kirihara vội vàng quay đầu nhìn Ogihara, nhưng phát hiện trên ghế không còn ai nữa. “Ogihara?!” Hắn hét một tiếng, những người khác cũng quay đầu lại nhìn, đâu còn bóng dáng Ogihara nữa.
Trên sân thi đấu, sau khi kết thúc lễ trao giải, Sanada vươn tay với Echizen, “Tuy rằng thực lực của cậu còn kém Ogihara nhiều lắm, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ vượt qua cậu ấy, trận đấu hôm nay thực sự rất được.”
Ryoma bắt tay hắn, nói: “Chúng ta đi bệnh viện đi, Yukimura còn đang mổ đó.”
“Xe đã chuẩn bị tốt rồi, các cậu nhanh một chút.” Ngoài sân, Atobe hét lên, Sanada lộ ra mỉm cười, nhìn mọi người bên Seigaku, bước nhanh tới chỗ Atobe, những người khác cũng đi theo.
“Hi vọng là còn kịp.” Fuji chạy lên, tâm đã bay đến bệnh viện, bay đến nơi có Ogihara.
Trên đường cái, tiếng nhạc, tiếng xe cộ rộn ràng nhốn nháo làm Ogihara không phân biệt được phương hướng. Cậu chạy, đột nhiên không biết phải đối mặt với Yukimura thế nào. Cậu nhu nhược bỏ chạy, thế nhưng cậu đã quên thân thể của mình, đã quên, cậu không thể tùy tiện chạy loạn.
Cậu biết mình đang đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, nhưng cậu không dám bước tiếp, phảng phất như toàn bộ thành phố đều bị bóng tối bao phủ, chỉ còn lại âm thanh. Có người đụng ngã cậu, Ogihara ngồi dưới đất cẩn thận vuốt bốn phía, thì ra, mù sẽ làm người ta cảm thấy cô độc và khủng hoảng như vậy, giống như bước vào một cái động tối đen, không thể nhìn thấy gì phía trước.
Một bài hát quen thuộc vang lên, khi Ogihara nghe thấy “Ác ma” thì cậu hoảng sợ kéo mũ che giấu mình đi. MV lại được công bố đúng ngày này, thật quá không đúng lúc mà. Có người đỡ cậu dậy, Ogihara nói tiếng cảm ơn, mà người nâng cậu lại ôm cậu lên. Ogihara sợ hãi, cậu không nhìn thấy đối phương, cậu không biết mình bị ai ôm lên.
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy, anh có thể buông tôi ra không? Một lúc nữa bạn của tôi sẽ đến đón tôi.” Ogihara khẩn trương hỏi, đã chuẩn bị định kêu cứu.
Người ôm cậu không nói gì, chỉ là càng chạy càng nhanh, khi Ogihara quyết định kêu cứu thì nghe thấy âm thanh sắp khóc của đối phương: “Ogihara, vì sao cậu lại không nhìn thấy?!”
Không ngờ lại là Kirihara.
“Itsuki-chan, thực sự không đi sao? Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Trong phòng bệnh, Yukimura rất vui vì Ogihara có thể ở bên anh trước khi phẫu thuật, nhưng anh lại mâu thuẫn vì không muốn Ogihara phải tiếc nuối chuyện gì.
“Không đi không đi.” Ogihara phất tay, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, “Trận đấu hôm nay tôi trốn còn không kịp, sao lại đi xem được.”
“Itsuki-chan, ” Yukimura kéo Ogihara đến bên cạnh, thần thái sung sướng mà nói nhẹ nhàng, “Hôm nay em có thể ở bên tôi, tôi cực kì vui vẻ. Kỳ thực, tôi cũng không hy vọng Itsuki-chan đi đâu.”
“A, Seiichi thật gian... Cố ý thử tôi.” Ogihara đong đưa ngón tay, “Không thể, không thể nha.”
Yukimura bị vẻ dí dỏm của Ogihara chọc cười, những bất an khi sắp đối mặt với cuộc phẫu thuật cũng phảng phất không thấy nữa. “Itsuki-chan, tôi có thể nhận quà của mình trước không? Cuộc phẫu thuật hôm nay nhất định sẽ thành công.”
“Đương nhiên có thể.” Ogihara nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn lên khóe miệng Yukimura.
Liếm liếm khóe miệng, trong mắt Yukimura xẹt qua tính toán, “Itsuki-chan, hôm nay tôi phẫu thuật, có phải là nên được thêm một phần quà nữa không nhỉ?”
“Seiichi muốn cái gì?” Ogihara hào phóng hỏi.
“Kiss, một cái kiss thực sự.” Yukimura chỉ chỉ lên môi mình, trong chốc lát Ogihara quay mặt đi.
“Không thể sao?” Yukimura không lộ ra thất vọng, nhưng ánh mắt của anh làm Ogihara không thể cự tuyệt.
“…” Ogihara nghiêng người về phía trước lần thứ hai, “Có thể chứ.”
Chạm môi lên môi Yukimura, Ogihara liền lùi ra phía sau, ngay sau đó Yukimura cũng tiến lên phía trước bắt được môi Ogihara lần thứ hai. Nụ hôn lần này duy trì liên tục triền miên, Yukimura đã nếm được hương vị ngọt ngào mà anh mong muốn tha thiết, trong lòng Ogihara lại có thêm một người.
“Itsuki-chan, qua ngày hôm nay, tôi sẽ lấy thân thể khỏe mạnh ở bên cạnh em, em phải chờ tôi.” Lập tức phải vào phòng phẫu thuật, Yukimura đã nói với Ogihara như vậy.
Mấy đồng đội từ sân thi đấu đến đặt áo thể thao của Sanada trên người Yukimura, nói cho anh họ sẽ luôn ở cạnh anh. Ánh nhìn của Yukimura chuyển từ đồng đội tới Ogihara, chờ câu trả lời của cậu.
Bàn tay vẫn luôn bị Yukimura nắm, khi giường tiến vào phòng phẫu thuật thì mới buông ra, khi cửa sắp đóng, Ogihara mở miệng: “Seiichi, không phải tôi vẫn luôn chờ anh sao?”
Cửa đóng lại, bên trong là nụ cười hạnh phúc của Yukimura, ngoài cửa, là nụ cười ngọt ngào của Ogihara. Ngăn cách một cánh cửa, nhưng hai trái tim lại càng gần nhau hơn.
“Ogihara, cậu không sao chứ?” Kirihara lo lắng nhìn Ogihara khóc, trên gương mặt mỹ lệ là nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Kirihara tưởng rằng Ogihara lo lắng cho Yukimura, vội vàng nói, “Ogihara, đội trưởng sẽ không có việc gì đâu, phẫu thuật nhất định sẽ thành công!”
“Tôi biết.” Ogihara lau đi nước mắt vẫn không ngừng rơi, kéo kéo tay áo Kirihara, nhỏ giọng nói, “Kirihara, chuẩn bị tốt chưa?”
“Ừ.” Kirihara cũng nhỏ giọng trả lời.
Trận đấu của Seigaku và Rikkaidai đã tới thời điểm mấu chốt, thế nhưng mọi người của Rikkaidai không ai nói tình huống trận đấu cho Ogihara, thậm chí không ai đề cập đến trận đấu trước mặt Ogihara. Về việc Ogihara không tham gia trận đấu với Rikkaidai mà chọn ở cùng Yukimura, mọi người của Rikkaidai rất kính nể. Giữa bạn bè và trận đấu, Ogihara không hề do dự đặt bạn bè lên trên. Ở trận đấu Sanada đã nói với các thành viên của mình, bất kể kết quả của trận này là gì thì người nào cũng không được đề cập đến trận đấu trước mặt Ogihara, mà cách làm này cũng chiếm được sự đồng thuận của Seigaku.
Trên sân thi đấu, trận đấu của Ryoma và Sanada vô cùng kịch liệt, khán giả bên sân lại càng thêm sôi sục. Một vài người biết Ogihara cảm thấy rất kinh ngạc về sự vắng mặt của Ogihara, nhưng Seigaku vẫn giữ nguyên sự im lặng trước nghi hoặc của người khác. Cho dù Ogihara muốn tham gia thì bọn họ cũng sẽ không cho phép.
Đối với Sanada mà nói, hắn có lý do không thể thua trận đấu này, nhưng đối với Ryoma, cậu cũng có lý do không thể thua như vậy. Với Ryoma, thắng lợi này là món quà cậu muốn tặng cho đội trưởng đang trị thương ở nước Đức xa xôi, tặng cho Ogihara, người mà thân thể đang từ từ suy yếu. Mà với Sanada, thắng lợi này hắn không chỉ muốn tặng cho người bạn thân đang phẫu thuật, cũng muốn tặng cho một người khác.
Từ sau trận thua Ogihara, Sanada lại càng thêm khắc khổ tiến hành huấn luyện, lịch huấn luyện của Rikkaidai lại càng nghiêm ngặt tới độ không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng, trận đấu với Seigaku vẫn khó khăn như vậy, trong đầu Sanada thỉnh thoảng xuất hiện khuôn mặt tươi cười của một người, Seigaku đã thể hiện thực lực ngoài dự đoán, có lẽ là bởi vì người kia.
Sanada có chút ghen tị không biết đến từ đâu, tâm tình này cũng giống như Atobe, ghen tị với Seigaku có thể có được người kia. Nếu như cậu ở Rikkaidai, như vậy thực lực của Rikkaidai càng không ai có thể chống lại, giấc mộng xưng bá của Rikkaidai sẽ càng thêm dễ thực hiện. Mà Sanada đã có một loại tâm tình khác, trận đấu hôm nay hắn đã làm tốt chuẩn bị để đối đầu với người kia, hắn không chắc chắn mình có thể lấy từ trong tay người kia bao nhiều điểm, mà ngay ngày hôm qua, Yukimura lại nói cho hắn, người kia sẽ không xuất chiến, mà lý do của người kia làm Sanada có một chút cảm động.
“Sanada, nếu không tập trung thì anh sẽ thất bại.” Ryoma đánh một quả bóng xoáy ngược tới chân Sanada.
Sanada nghiêng đầu, hai tay cầm vợt đánh bóng lại, “Echizen Ryoma, so với Ogihara thì cậu kém quá xa.”
Ryoma chạy thật nhanh, nhảy lấy đà đập bóng, “Tôi sẽ vượt qua cậu ấy, trước đó thì tôi sẽ đánh bại anh ở đây.”
“Phong” của Sanada được đánh ra, bóng sượt qua mặt của Ryoma rơi xuống đất, “Vậy cho tôi xem thực lực của cậu đi.”
Xa xa, Akutsu xem trận đấu này, “Echizen Ryoma, nếu như mày thua ở đây thì sẽ không xứng làm bạn của ‘cậu ấy’ nữa.”
Bỏ điện thoại xuống, Renji không thể tin được tin tức mình vừa nghe, “Seigaku đạt được vô địch rồi, Sanada... thua.” Nghe được, trong lòng Ogihara rung động, Rikkaidai thua... Seiichi... sẽ thương tâm đi. Lại một lần nữa, cậu rơi vào mâu thuẫn như vậy, chỉ khác là đối tượng từ Hyotei đổi thành Rikkaidai, từ Keigo đổi thành Seiichi.
“Rikkaidai thua? Đáng hận! Sao Sanada có thể thua?!” Kirihara tâm tình kích động kêu lên, thống khổ nghẹn ngào đấm vào tường, “Rikkaidai là vô địch, sao lại thất bại!” Những người khác đặt tay lên vai hắn, im lặng xoa dịu hắn.
“Đáng hận! Đáng hận!” Kirihara quỳ trên mặt đất, không tin kết cục lại là như vậy.
Yagyu ngồi xổm bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Kirihara, cậu bình tĩnh một chút, Ogihara còn đang ở đây đó.” Ogihara đã vì Yukimura mà buông tha trận đấu với Rikkaidai mới là người khó xử nhất. Dù sao, hai bên đều là bạn bè của cậu.
Kirihara vội vàng quay đầu nhìn Ogihara, nhưng phát hiện trên ghế không còn ai nữa. “Ogihara?!” Hắn hét một tiếng, những người khác cũng quay đầu lại nhìn, đâu còn bóng dáng Ogihara nữa.
Trên sân thi đấu, sau khi kết thúc lễ trao giải, Sanada vươn tay với Echizen, “Tuy rằng thực lực của cậu còn kém Ogihara nhiều lắm, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ vượt qua cậu ấy, trận đấu hôm nay thực sự rất được.”
Ryoma bắt tay hắn, nói: “Chúng ta đi bệnh viện đi, Yukimura còn đang mổ đó.”
“Xe đã chuẩn bị tốt rồi, các cậu nhanh một chút.” Ngoài sân, Atobe hét lên, Sanada lộ ra mỉm cười, nhìn mọi người bên Seigaku, bước nhanh tới chỗ Atobe, những người khác cũng đi theo.
“Hi vọng là còn kịp.” Fuji chạy lên, tâm đã bay đến bệnh viện, bay đến nơi có Ogihara.
Trên đường cái, tiếng nhạc, tiếng xe cộ rộn ràng nhốn nháo làm Ogihara không phân biệt được phương hướng. Cậu chạy, đột nhiên không biết phải đối mặt với Yukimura thế nào. Cậu nhu nhược bỏ chạy, thế nhưng cậu đã quên thân thể của mình, đã quên, cậu không thể tùy tiện chạy loạn.
Cậu biết mình đang đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, nhưng cậu không dám bước tiếp, phảng phất như toàn bộ thành phố đều bị bóng tối bao phủ, chỉ còn lại âm thanh. Có người đụng ngã cậu, Ogihara ngồi dưới đất cẩn thận vuốt bốn phía, thì ra, mù sẽ làm người ta cảm thấy cô độc và khủng hoảng như vậy, giống như bước vào một cái động tối đen, không thể nhìn thấy gì phía trước.
Một bài hát quen thuộc vang lên, khi Ogihara nghe thấy “Ác ma” thì cậu hoảng sợ kéo mũ che giấu mình đi. MV lại được công bố đúng ngày này, thật quá không đúng lúc mà. Có người đỡ cậu dậy, Ogihara nói tiếng cảm ơn, mà người nâng cậu lại ôm cậu lên. Ogihara sợ hãi, cậu không nhìn thấy đối phương, cậu không biết mình bị ai ôm lên.
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy, anh có thể buông tôi ra không? Một lúc nữa bạn của tôi sẽ đến đón tôi.” Ogihara khẩn trương hỏi, đã chuẩn bị định kêu cứu.
Người ôm cậu không nói gì, chỉ là càng chạy càng nhanh, khi Ogihara quyết định kêu cứu thì nghe thấy âm thanh sắp khóc của đối phương: “Ogihara, vì sao cậu lại không nhìn thấy?!”
Không ngờ lại là Kirihara.