Trận đấu buổi chiều bắt đầu rồi, từ chỗ Yukimura biết Atobe đã không sao nữa, Ogihara thở phào nhẹ nhõm.
“Aizzz... Thật mong sau này Keigo và Tezuka đừng cãi nhau nữa. Bọn họ một người là ‘Nữ vương’, một người là ‘Băng sơn’. Đến lúc đó gặp tai ương lại chính là tôi.” Uống ngụm nước lớn, Ogihara oán giận với Yukimura, rồi trong mắt cậu hiện lên ác liệt, cười hắc hắc nói, “Kỳ thực, tôi còn rất hiếu kì không biết khi hai người đó cãi nhau thì sẽ có bộ dạng gì đây.”
“Itsuki-chan muốn thấy?” Yukimura hỏi, Ogihara bật người lắc đầu, “Thôi quên đi, tưởng tượng là được. Tôi cũng không muốn làm pháo hôi.”
“Buổi trưa Tezuka có gọi điện thoại cho em không?”
“Không...” Ogihara dừng một chút, “Chắc vì bận nhiều việc đi. Làm huấn luyện viên dù sao cũng không giống với cầu thủ.” Trong lòng Ogihara có chút khó chịu, cậu nghĩ buổi trưa Tezuka sẽ gọi điện thoại cho mình, thế nhưng không chỉ không có cú điện thoại nào, đến cả nhắn tin cũng không. Cậu sợ mình quấy rối công việc của Tezuka nên không liên hệ với đối phương.
Yukimura sau khi nghe được thì cũng có chút khó hiểu, rốt cuộc Tezuka bị làm sao vậy, thế này thì quá không bình thường. Tuy nhiên để không làm Ogihara khổ sở, anh nói: “Cầu thủ bên nước Mỹ đều rất lợi hại, các huấn luyện viên hẳn là phải họp nghiên cứu để sắp xếp các cầu thủ đấu trận sau. Sau khi trận đấu kết thúc nhất định Tezuka sẽ tìm em.”
“Ừ, tôi biết.” Ogihara gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dù sao Tezuka không thể nào không tìm cậu.
“Tezuka...” Gọi người đi ra từ toilet lại, Atobe đi tới, đưa một lá thư cho Tezuka, “Ngày hôm nay nói với cậu có chút quá đáng, bổn đại gia xin lỗi cậu. Tuy nhiên... so với bổn đại gia, tình cảm của cậu với Itsuki-chan.. …. ít nhất … trong mắt bổn đại gia thì không bằng bổn đại gia. Nếu như cậu muốn buông tha Itsuki-chan thì nhớ nói cho tôi biết.”
Không giải thích trong là cái gì, Atobe đi. Tezuka lấy thứ bên trong thư ra, không ngờ lại là một tấm ảnh. Tezuka xem ảnh, vẻ mặt của anh càng ngày càng nghiêm túc.
“Tezuka.” Huấn luyện viên Hanamura hô một tiếng. Tezuka ngẩng đầu, cất tấm ảnh đi. Tim huấn luyện viên Hanamura “thình thịch thình thịch” nhảy lên, vừa rồi Tezuka thật đáng sợ.
“Huấn luyện viên Hanamura, có chuyện gì ạ?” Tuy rằng Tezuka vẫn là vẻ mặt không biểu cảm, nhưng Hanamura cũng lui về phía sau hai bước. “À... Tôi nghĩ nên để cậu lên sân chỉ đạo, tuy nhiên nếu cậu có việc thì thôi.”
“Em không sao.” Tezuka nói nhanh, cũng không chờ Hanamura nói gì thêm liền đi tới sân thi đấu.
Hanamura vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: “Không phải thất tình đấy chứ... Sao tự nhiên đáng sợ như vậy.”
Tezuka đi tới sân thi đấu ngồi vào ghế huấn luyện viên. Thấy Tezuka đi ra, Ogihara thật cao hứng, tuy nhiên Tezuka không hề liếc nhìn mình, Ogihara lại có chút thất lạc, có khi nào Tezuka không thấy mình không. Yukimura nắm lấy tay Ogihara, đối với thái độ của Tezuka lại càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc Tezuka làm sao vậy.
Khi hai người ở trận đánh đơn 3 vì thể lực tiêu hao mà ngã xuống đất, Tezuka cũng không một lần nào nhìn về phía ghế khán giả. Mà đến trước trận đánh đơn 2 kế tiếp, Tezuka nói những điều cần chú ý với Fuji sắp phải thi đấu, nhưng vẫn không hề liếc mắt nhìn Ogihara.
Ogihara gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tezuka, sự lãnh đạm của Tezuka làm cậu có một chút thương tâm, trong lòng chua xót. Ogihara không biết mình làm Tezuka giận lúc nào, lẽ nào Tezuka đang trách cậu đã giấu chuyện của mình sao.
“Tezuka, cậu đã gọi điện thoại cho Ogihara chưa?”
“Chưa.”
Vẻ mặt Fuji nghiêm túc nhìn Tezuka, “Vì sao? Làm bạn bè, gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy cũng đâu có gì không được.”
“Fuji, trận đấu lập tức sẽ bắt đầu, việc quan trọng nhất bây giờ của cậu là trận đấu. Trận này nếu như cậu thua thì đội Nhật Bản sẽ cực kì bị động.” Tezuka bất vi sở động trả lời.
Hai mắt Fuji khẽ nhếch, trong mắt là phẫn nộ rõ ràng. Rồi anh cười rộ lên, rất tôn kính nói: “Huấn luyện viên, tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó.” Sau đó, không hề để ý Tezuka, đi lên sân.
Sự bất mãn và tức giận với Tezuka, khi trận đấu bắt đầu không bao lâu, liền biến mất trong lòng Ogihara. Dù sao cũng là trận đấu của Fuji, tiếng hét cố lên của Ogihara cũng cực kì cao. Cậu còn lấy băng rôn đặc biệt làm vì Fuji ra, vẫy thật mạnh. Mỗi lần ngừng lại, Fuji sẽ nhìn Ogihara, nạp thêm sức mạnh từ khuôn mặt tươi cười và tiếng hét của cậu. Thấy Fuji nghe được tiếng cố lên của mình, Ogihara cực kì vui vẻ. Trên khán đài, Ogihara vừa cổ vũ Fuji cố lên, vừa trò chuyện với Yukimura. Dưới khán đài, Fuji vừa nghiêm túc thi đấu, vừa cảm nhận hơi thở của Ogihara. Giữa hai người lúc đó, Tezuka vẫn là gương mặt băng lãnh nghiêm túc và thân thể sừng sững bất động, thật sự giống như một tòa băng sơn, ngồi ở trên ghế.
“Shusuke cố lên, Shusuke cố lên...” Bật dậy khỏi ghế, Ogihara sôi nổi hô lớn, tuy rằng trên sân trận đấu của Fuji đang lâm vào trạng thái giằng co, nhưng Ogihara cũng không hề lo lắng chút nào mà reo hò trợ uy.
“Itsuki-chan, ngồi xuống, nếu không lát nữa em sẽ mệt đấy.” Kéo Ogihara ngồi xuống ghế, Yukimura mở cho cậu một chai nước, “Uống nước trước đã, đợi lát nữa lại cổ vũ tiếp.”
“A... Thật muốn xuống dưới đánh quá, thấy ngứa tay quá đi.” Ogihara xoa tay, bộ dạng rất ngứa ngáy nóng lòng. Yukimura bất đắc dĩ cười, cầm lấy toàn bộ các thứ để cổ vũ trên tay cậu, “Em mau ngồi xuống, đừng lộn xộn nữa, vẫn còn một trận đấu đó, đừng để đến lúc đó lại không còn sức cổ vũ cho Ryoma.”
“Ừ, cũng đúng.” Ogihara uống hết rất nhanh một chai nước, quyết định nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên trước mắt Ogihara tối sầm, chai trên tay cậu rơi xuống mặt đất.
“Backy?” Chú ý đứa con trai, Ken vội vàng đỡ cậu, lo lắng hỏi: “Backy, có phải khó chịu không?”
“Không phải, ” Ogihara lắc đầu, cười nói, “Chỉ là đột nhiên không nhìn thấy, bị dọa một chút mà thôi.” Ogihara nói rất nhẹ nhàng, nhưng Yukimura lần đầu tiên nhìn thấy Ogihara mù thì đến trước mắt Ogihara phất phất tay... vừa lúc nhìn thấy đôi mắt vốn luôn phản chiếu hình ảnh của mình lúc này lại trở nên tối tăm, mất đi tất cả ánh sáng.
“Seiichi...” Ogihara vươn tay, Yukimura vội vàng cầm lấy, “Không có việc gì đâu, lập tức sẽ tốt... Bây giờ tôi không thấy nữa, anh phải giúp tôi thuyết minh đó.”
Lệ trong mắt Yukimura cho dù làm gì cũng không cầm nổi nữa. Ôm Ogihara, Yukimura mềm nhẹ nói: “Ừ.”
Trận đấu của Fuji kết thúc rất nhanh với kết quả 6: 4. Mắt Ogihara vẫn còn chưa khôi phục. Yukimura rất nghiêm túc làm đôi mắt của Ogihara, thuyết minh trận đấu trên sân cho cậu. Ogihara cũng rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng biểu hiện sự vui sướng khi Fuji thắng bóng. Yukimura vẫn nắm tay Ogihara, từ ngón cái đến ngón út, anh tinh tế vuốt ve từng ngón. Đôi bàn tay mĩ lệ này... trở nên càng thêm dài nhỏ rồi.
Phải rất lâu mới công bố tên người đánh đơn 1, mà khi trận đánh đơn 1 bắt đầu, thị lực của Ogihara cũng không khôi phục. Nghe tên người thi đấu chính là Kirihara thì Ogihara vừa vui vẻ vừa thất vọng, vui vẻ vì Kirihara lên thi đấu, thất vọng vì Ryoma đã không còn cơ hội. Cậu đã nghe đến ân oán giữa Ryoma và đối thủ Kevin rồi.
“Nhất định Ryoma sẽ thất vọng lắm, vì sao không cho Ryoma thi đấu chứ?” Ogihara không hiểu.
” Bây giờ truyền thông đăng báo nói về ân oán giữa Ryoma và Kevin nhiều lắm, tôi nghĩ các huấn luyện viên không muốn thấy loại tình huống này nên mới tách hai người ra.” Yukimura giải thích.
“Cũng có lý.” Ogihara nghiêng tai nghe một chút, quả nhiên khán giả trên sân đối với việc Kirihara được phái ra có biểu hiện rất kinh ngạc. “Xem ra bên nước Mỹ ngay từ đầu đã có chủ ý với Ryoma nha. Không biết là ai quyết định phái Kirihara lên sân nhỉ, thật lợi hại.”
Ở cửa ra vào, Ryoma kinh ngạc nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình lớn, vậy là cậu vẫn mất đi cơ hội lần này. Nghĩ đến Ogihara trên khán đài, Ryoma vô cùng hối hận lúc ban đầu thi đấu chọn lựa đã không tập trung, nếu không phải như vậy, hiện tại đứng trên sân thi đấu hẳn là cậu đi.
“Echizen, nước Mỹ luôn tuyên truyền về trận quyết đấu giữa cậu và Kevin, tôi nghĩ huấn luyện viên Sakaki hẳn là lo lắng chuyện này nên mới không cho cậu thi đấu.” Fuji mở miệng, mong muốn Ryoma có thể nghĩ thoáng một chút.
“Ừ. Quên đi, không có biện pháp.” Ryoma thu hồi đường nhìn, nhìn về phía sân đấu.
“Sẽ có cơ hội mà, nếu như Kevin cố ý muốn thay cha cậu ta báo thù.” Atobe mở miệng, sau đó đầy hứng thú nhìn Kevin trên sân, “Bây giờ nhất định cậu ta rất tức giận nhỉ, đợi nửa ngày mà đối thủ lại là Kirihara... Hừ hừ...” Atobe rõ ràng có chút hả hê cười rộ lên.
“Tôi khát nước, đi mua nước trái cây.” Kéo mũ xuống, Ryoma đi. Mọi người nhìn cậu, biết trong lòng cậu khó chịu, đều mượn cớ rời đi.
“Tích tích tích”, tin nhắn tới. Tìm chỗ ngồi xuống, Ryoma lấy điện thoại cầm tay ra nhìn, khổ sở trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Ryoma, cố lên. Không thể thua Kevin đâu đó.
“Kevin... Mada mada dane.” Khóe miệng cong lên, Ryoma uống hết nước có ga, dù cho hôm nay không thể lên sân đấu, cậu cũng sẽ không bại bởi Kevin.
“Aizzz... Thật mong sau này Keigo và Tezuka đừng cãi nhau nữa. Bọn họ một người là ‘Nữ vương’, một người là ‘Băng sơn’. Đến lúc đó gặp tai ương lại chính là tôi.” Uống ngụm nước lớn, Ogihara oán giận với Yukimura, rồi trong mắt cậu hiện lên ác liệt, cười hắc hắc nói, “Kỳ thực, tôi còn rất hiếu kì không biết khi hai người đó cãi nhau thì sẽ có bộ dạng gì đây.”
“Itsuki-chan muốn thấy?” Yukimura hỏi, Ogihara bật người lắc đầu, “Thôi quên đi, tưởng tượng là được. Tôi cũng không muốn làm pháo hôi.”
“Buổi trưa Tezuka có gọi điện thoại cho em không?”
“Không...” Ogihara dừng một chút, “Chắc vì bận nhiều việc đi. Làm huấn luyện viên dù sao cũng không giống với cầu thủ.” Trong lòng Ogihara có chút khó chịu, cậu nghĩ buổi trưa Tezuka sẽ gọi điện thoại cho mình, thế nhưng không chỉ không có cú điện thoại nào, đến cả nhắn tin cũng không. Cậu sợ mình quấy rối công việc của Tezuka nên không liên hệ với đối phương.
Yukimura sau khi nghe được thì cũng có chút khó hiểu, rốt cuộc Tezuka bị làm sao vậy, thế này thì quá không bình thường. Tuy nhiên để không làm Ogihara khổ sở, anh nói: “Cầu thủ bên nước Mỹ đều rất lợi hại, các huấn luyện viên hẳn là phải họp nghiên cứu để sắp xếp các cầu thủ đấu trận sau. Sau khi trận đấu kết thúc nhất định Tezuka sẽ tìm em.”
“Ừ, tôi biết.” Ogihara gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dù sao Tezuka không thể nào không tìm cậu.
“Tezuka...” Gọi người đi ra từ toilet lại, Atobe đi tới, đưa một lá thư cho Tezuka, “Ngày hôm nay nói với cậu có chút quá đáng, bổn đại gia xin lỗi cậu. Tuy nhiên... so với bổn đại gia, tình cảm của cậu với Itsuki-chan.. …. ít nhất … trong mắt bổn đại gia thì không bằng bổn đại gia. Nếu như cậu muốn buông tha Itsuki-chan thì nhớ nói cho tôi biết.”
Không giải thích trong là cái gì, Atobe đi. Tezuka lấy thứ bên trong thư ra, không ngờ lại là một tấm ảnh. Tezuka xem ảnh, vẻ mặt của anh càng ngày càng nghiêm túc.
“Tezuka.” Huấn luyện viên Hanamura hô một tiếng. Tezuka ngẩng đầu, cất tấm ảnh đi. Tim huấn luyện viên Hanamura “thình thịch thình thịch” nhảy lên, vừa rồi Tezuka thật đáng sợ.
“Huấn luyện viên Hanamura, có chuyện gì ạ?” Tuy rằng Tezuka vẫn là vẻ mặt không biểu cảm, nhưng Hanamura cũng lui về phía sau hai bước. “À... Tôi nghĩ nên để cậu lên sân chỉ đạo, tuy nhiên nếu cậu có việc thì thôi.”
“Em không sao.” Tezuka nói nhanh, cũng không chờ Hanamura nói gì thêm liền đi tới sân thi đấu.
Hanamura vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm: “Không phải thất tình đấy chứ... Sao tự nhiên đáng sợ như vậy.”
Tezuka đi tới sân thi đấu ngồi vào ghế huấn luyện viên. Thấy Tezuka đi ra, Ogihara thật cao hứng, tuy nhiên Tezuka không hề liếc nhìn mình, Ogihara lại có chút thất lạc, có khi nào Tezuka không thấy mình không. Yukimura nắm lấy tay Ogihara, đối với thái độ của Tezuka lại càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc Tezuka làm sao vậy.
Khi hai người ở trận đánh đơn 3 vì thể lực tiêu hao mà ngã xuống đất, Tezuka cũng không một lần nào nhìn về phía ghế khán giả. Mà đến trước trận đánh đơn 2 kế tiếp, Tezuka nói những điều cần chú ý với Fuji sắp phải thi đấu, nhưng vẫn không hề liếc mắt nhìn Ogihara.
Ogihara gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tezuka, sự lãnh đạm của Tezuka làm cậu có một chút thương tâm, trong lòng chua xót. Ogihara không biết mình làm Tezuka giận lúc nào, lẽ nào Tezuka đang trách cậu đã giấu chuyện của mình sao.
“Tezuka, cậu đã gọi điện thoại cho Ogihara chưa?”
“Chưa.”
Vẻ mặt Fuji nghiêm túc nhìn Tezuka, “Vì sao? Làm bạn bè, gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy cũng đâu có gì không được.”
“Fuji, trận đấu lập tức sẽ bắt đầu, việc quan trọng nhất bây giờ của cậu là trận đấu. Trận này nếu như cậu thua thì đội Nhật Bản sẽ cực kì bị động.” Tezuka bất vi sở động trả lời.
Hai mắt Fuji khẽ nhếch, trong mắt là phẫn nộ rõ ràng. Rồi anh cười rộ lên, rất tôn kính nói: “Huấn luyện viên, tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó.” Sau đó, không hề để ý Tezuka, đi lên sân.
Sự bất mãn và tức giận với Tezuka, khi trận đấu bắt đầu không bao lâu, liền biến mất trong lòng Ogihara. Dù sao cũng là trận đấu của Fuji, tiếng hét cố lên của Ogihara cũng cực kì cao. Cậu còn lấy băng rôn đặc biệt làm vì Fuji ra, vẫy thật mạnh. Mỗi lần ngừng lại, Fuji sẽ nhìn Ogihara, nạp thêm sức mạnh từ khuôn mặt tươi cười và tiếng hét của cậu. Thấy Fuji nghe được tiếng cố lên của mình, Ogihara cực kì vui vẻ. Trên khán đài, Ogihara vừa cổ vũ Fuji cố lên, vừa trò chuyện với Yukimura. Dưới khán đài, Fuji vừa nghiêm túc thi đấu, vừa cảm nhận hơi thở của Ogihara. Giữa hai người lúc đó, Tezuka vẫn là gương mặt băng lãnh nghiêm túc và thân thể sừng sững bất động, thật sự giống như một tòa băng sơn, ngồi ở trên ghế.
“Shusuke cố lên, Shusuke cố lên...” Bật dậy khỏi ghế, Ogihara sôi nổi hô lớn, tuy rằng trên sân trận đấu của Fuji đang lâm vào trạng thái giằng co, nhưng Ogihara cũng không hề lo lắng chút nào mà reo hò trợ uy.
“Itsuki-chan, ngồi xuống, nếu không lát nữa em sẽ mệt đấy.” Kéo Ogihara ngồi xuống ghế, Yukimura mở cho cậu một chai nước, “Uống nước trước đã, đợi lát nữa lại cổ vũ tiếp.”
“A... Thật muốn xuống dưới đánh quá, thấy ngứa tay quá đi.” Ogihara xoa tay, bộ dạng rất ngứa ngáy nóng lòng. Yukimura bất đắc dĩ cười, cầm lấy toàn bộ các thứ để cổ vũ trên tay cậu, “Em mau ngồi xuống, đừng lộn xộn nữa, vẫn còn một trận đấu đó, đừng để đến lúc đó lại không còn sức cổ vũ cho Ryoma.”
“Ừ, cũng đúng.” Ogihara uống hết rất nhanh một chai nước, quyết định nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên trước mắt Ogihara tối sầm, chai trên tay cậu rơi xuống mặt đất.
“Backy?” Chú ý đứa con trai, Ken vội vàng đỡ cậu, lo lắng hỏi: “Backy, có phải khó chịu không?”
“Không phải, ” Ogihara lắc đầu, cười nói, “Chỉ là đột nhiên không nhìn thấy, bị dọa một chút mà thôi.” Ogihara nói rất nhẹ nhàng, nhưng Yukimura lần đầu tiên nhìn thấy Ogihara mù thì đến trước mắt Ogihara phất phất tay... vừa lúc nhìn thấy đôi mắt vốn luôn phản chiếu hình ảnh của mình lúc này lại trở nên tối tăm, mất đi tất cả ánh sáng.
“Seiichi...” Ogihara vươn tay, Yukimura vội vàng cầm lấy, “Không có việc gì đâu, lập tức sẽ tốt... Bây giờ tôi không thấy nữa, anh phải giúp tôi thuyết minh đó.”
Lệ trong mắt Yukimura cho dù làm gì cũng không cầm nổi nữa. Ôm Ogihara, Yukimura mềm nhẹ nói: “Ừ.”
Trận đấu của Fuji kết thúc rất nhanh với kết quả 6: 4. Mắt Ogihara vẫn còn chưa khôi phục. Yukimura rất nghiêm túc làm đôi mắt của Ogihara, thuyết minh trận đấu trên sân cho cậu. Ogihara cũng rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng biểu hiện sự vui sướng khi Fuji thắng bóng. Yukimura vẫn nắm tay Ogihara, từ ngón cái đến ngón út, anh tinh tế vuốt ve từng ngón. Đôi bàn tay mĩ lệ này... trở nên càng thêm dài nhỏ rồi.
Phải rất lâu mới công bố tên người đánh đơn 1, mà khi trận đánh đơn 1 bắt đầu, thị lực của Ogihara cũng không khôi phục. Nghe tên người thi đấu chính là Kirihara thì Ogihara vừa vui vẻ vừa thất vọng, vui vẻ vì Kirihara lên thi đấu, thất vọng vì Ryoma đã không còn cơ hội. Cậu đã nghe đến ân oán giữa Ryoma và đối thủ Kevin rồi.
“Nhất định Ryoma sẽ thất vọng lắm, vì sao không cho Ryoma thi đấu chứ?” Ogihara không hiểu.
” Bây giờ truyền thông đăng báo nói về ân oán giữa Ryoma và Kevin nhiều lắm, tôi nghĩ các huấn luyện viên không muốn thấy loại tình huống này nên mới tách hai người ra.” Yukimura giải thích.
“Cũng có lý.” Ogihara nghiêng tai nghe một chút, quả nhiên khán giả trên sân đối với việc Kirihara được phái ra có biểu hiện rất kinh ngạc. “Xem ra bên nước Mỹ ngay từ đầu đã có chủ ý với Ryoma nha. Không biết là ai quyết định phái Kirihara lên sân nhỉ, thật lợi hại.”
Ở cửa ra vào, Ryoma kinh ngạc nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình lớn, vậy là cậu vẫn mất đi cơ hội lần này. Nghĩ đến Ogihara trên khán đài, Ryoma vô cùng hối hận lúc ban đầu thi đấu chọn lựa đã không tập trung, nếu không phải như vậy, hiện tại đứng trên sân thi đấu hẳn là cậu đi.
“Echizen, nước Mỹ luôn tuyên truyền về trận quyết đấu giữa cậu và Kevin, tôi nghĩ huấn luyện viên Sakaki hẳn là lo lắng chuyện này nên mới không cho cậu thi đấu.” Fuji mở miệng, mong muốn Ryoma có thể nghĩ thoáng một chút.
“Ừ. Quên đi, không có biện pháp.” Ryoma thu hồi đường nhìn, nhìn về phía sân đấu.
“Sẽ có cơ hội mà, nếu như Kevin cố ý muốn thay cha cậu ta báo thù.” Atobe mở miệng, sau đó đầy hứng thú nhìn Kevin trên sân, “Bây giờ nhất định cậu ta rất tức giận nhỉ, đợi nửa ngày mà đối thủ lại là Kirihara... Hừ hừ...” Atobe rõ ràng có chút hả hê cười rộ lên.
“Tôi khát nước, đi mua nước trái cây.” Kéo mũ xuống, Ryoma đi. Mọi người nhìn cậu, biết trong lòng cậu khó chịu, đều mượn cớ rời đi.
“Tích tích tích”, tin nhắn tới. Tìm chỗ ngồi xuống, Ryoma lấy điện thoại cầm tay ra nhìn, khổ sở trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Ryoma, cố lên. Không thể thua Kevin đâu đó.
“Kevin... Mada mada dane.” Khóe miệng cong lên, Ryoma uống hết nước có ga, dù cho hôm nay không thể lên sân đấu, cậu cũng sẽ không bại bởi Kevin.