Qua vài ngày, sau khi vết thương đã lành Ogihara lại đi học. Tezuka và Ryoma không ở nhà, nhóm đội tuyển càng phải tập trung vào huấn luyện. Ogihara lại cầm lấy vợt tennis, không để ý mọi người phản đối mà tiến hành bồi luyện. Mà cách tập luyện của Ogihara thì vô cùng kì lạ, cậu che kín hai mắt của mình, huấn luyện thính lực và năng lực nhận biết của bản thân.
“Shusuke, tôi không thể đảm bảo khi mình lên sân đấu thì mắt sẽ không cắt điện, cho nên càng sớm huấn luyện thì càng tốt.” Ogihara coi như không có việc gì mà giải thích, lọt vào tai những người khác cũng mang đến cảm thụ khác thường.
“Ogihara, không thể không tin senpai nha.” Momoshiro lung lay đầu ngón tay, “Senpai sẽ không cho cậu có cơ hội lên sân đấu đâu.”
“Nya, đúng vậy nya, trước khi thi đấu nhất định chúng tôi có thể nắm bắt được hết, Ogihara phải tin tưởng chúng tôi chứ.” Kikumaru dựa vào người đồng đội hợp tác nói.
Ogihara lộ ra một nụ cười xin hãy yên tâm với các senpai, bịt kín mắt, bảo Shusuke bên đối diện phát bóng. Cậu không phải muốn tập luyện, mắt cậu đã cắt điện rồi.
Nửa giờ sau kết thúc huấn luyện, Ogihara cũng không tháo đồ bịt mắt xuống mà lần mò đi tới ghế ngồi xuống nghỉ ngơi. Fuji định tháo ra cho cậu, Ogihara cự tuyệt.
“Shusuke... Để tôi cảm nhận sân thi đấu một chút đi. Cái gì cũng không thấy, những cảm giác khác lại rõ ràng hơn rất nhiều. Tôi muốn nghe một chút.”
Fuji thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh Ogihara.
“Itsuki-chan... hôm bốc thăm... cùng đi đi. Tôi và em, cả Oishi nữa.”
Toàn bộ sân bóng đều là hương thơm trên người Ogihara, lông mày Fuji vắt lại, hương thơm càng dày đặc, Ogihara lại càng suy yếu.
“Được, để cho tôi tới rút đi, thật mong ông trời phù hộ, Seigaku không nên ngẫu nhiên chung tổ với Hyotei hoặc Rikkaidai.” Ogihara chắp tay cầu khẩn.
“Vậy để Itsuki-chan đến rút đi. Tôi tin tưởng nhất định nguyện vọng của Itsuki-chan có thể đạt được.” Fuji nói.
Hyotei đúng như Tezuka dự liệu, thành công được đề cử tham gia giải toàn quốc*. Sau khi Ogihara biết thì vô cùng vui vẻ. Seigaku, Hyotei và Rikkaidai đều tiến vào giải toàn quốc, cậu có thể được ở cùng họ mà kề vai chiến đấu. Giải toàn quốc dần dần đã tới, tâm mỗi người lại trầm thêm vài phần, không biết kết cục rốt cuộc sẽ là thế nào, không ai dám suy đoán.
* Giải toàn quốc được tổ chức ở Tokyo nên chủ nhà sẽ có một đội được đặc cách tham dự, Hyotei là đội được đề cử, trong manga cũng có chi tiết này.
Nước Mỹ
Tezuka và Ryoma tập luyện trong câu lạc bộ. Sau khi đến Mĩ, bọn họ không ngờ rằng chú út của Ogihara lại cũng tới Mĩ, sắp xếp chỗ ở cho họ, còn tìm câu lạc bộ để họ tập luyện. Nghĩ đến trước đó Ogihara đã chuẩn bị tất cả cẩn thận, hai người càng cảm thấy lúc đầu khi họ cự tuyệt quá đáng đến thế nào.
“Hi, Tezuka, Echizen, thế nào, có gì không quen không?” Steven Douglas đi tới trước mặt Tezuka và Ryoma hỏi.
“Không có. Cảm ơn chú, đã mang đến phiền phức cho chú rồi.” Tezuka và Ryoma khom người nói lời cảm tạ.
“Không có gì phiền phức đâu. Nếu như không chăm sóc tốt cho các cháu, Backy sẽ giận ta mất. Ha ha.” Steven hòa ái nói. Nhắc tới cháu trai, Steven tỏ vẻ lo lắng, “Không biết khi nào Backy mới khỏe lên, ta thật lo lắng cho nó. Chờ sau khi trận đấu kết thúc, ta sẽ cùng các cháu đi Nhật Bản thăm nó.”
“Vậy thật tốt quá, bình thường Backy vẫn kể về chú với chúng cháu, cháu nghĩ cậu ấy cũng rất nhớ chú.” Tezuka nói.
Steven gật đầu, vỗ vai hai người. “Cố gắng lên chú nhóc. Tuy rằng giải Mĩ mở rộng tụ tập các cầu thủ đẳng cấp trên thế giới nhưng cũng không nên sợ. Không ai vĩnh viễn đứng trên đỉnh cả. Tuổi trẻ chính là tài sản của các cháu. Phát huy toàn bộ thực lực của các cháu, ta tin tưởng nhất định các cháu sẽ đạt được thành tích rất tốt. Băng ghi hình của các cháu ta đã xem qua. Thực lực của các cháu rất mạnh, dù cho cuối cùng thua, ta tin các cháu cũng nhất định có thể học được rất nhiều điều quý giá, không nên lãng phí cơ hội lần này, hãy cố gắng nắm lấy nó, người trẻ tuổi.”
“Vâng, chúng cháu sẽ cố gắng. Cảm ơn chú.”
Tán thưởng nhìn Tezuka và Ryoma, Steven rời đi. Hôm nay hắn đến là để lên tinh thần cho họ, dù sao ngày kia trận đấu sẽ bắt đầu rồi.
“Đội trưởng, Itsuki-chan sẽ xem trận đấu của chúng ta chứ.” Ryoma hỏi. Giải Mĩ mở rộng, hẳn là sẽ được phát sóng toàn cầu.
“Ừ.” Cầm lấy vợt tennis, Tezuka chuẩn bị tiếp tục luyện tập. Nghĩ đến có một người sẽ ngồi trước TV xem trận đấu của anh, Tezuka lại nắm chặt vợt tennis.
“Đội trưởng, đến đánh với tôi một trận đi. Tôi muốn xem xem thực lực của mình rốt cuộc được bao nhiêu.” Trong mắt Ryoma mắt lóe ra quang mang kim sắc. Khát vọng thắng lợi, khát vọng thi đấu, khát vọng về thực lực của mình làm cậu chờ mong mà nhìn Tezuka. Cậu chưa quên trận đấu kia của Tezuka và Fuji, trận đấu làm cậu bức thiết muốn đấu với người này một trận ngay.
“Được.” Tezuka đáp ứng. Anh cũng rất muốn tìm thấy vị trí của mình từ Ryoma, rốt cuộc anh có thể đi được xa không.
“Đội trưởng... Sau này hai chúng ta nhất định sẽ gặp nhau trên sân đấu.”
“A.”
“Thế nhưng Backy không thích.”
“Ừ.”
“Đội trưởng, chúng ta làm hiệp nghị đi.”
“Cái gì?”
“Sau này... Nếu anh thi đấu, tôi sẽ không tham gia; trái lại, có tôi thi đấu, đội trưởng cũng không tham gia.”
“... Có thể...”
“Đội trưởng.”
“Ừ.”
“Hãy đạt vô địch đi. Tôi muốn lấy được chức vô địch từ cả bốn giải đấu lớn.”
“Không nên sơ suất.”
Tại nơi bốc thăm, Ogihara khẩn trương nhìn chằm chằm cái hòm trước mặt, trong lòng cầu khẩn.
“Itsuki-chan, không cần sợ.” Fuji đứng cách đó không xa cổ vũ Ogihara. Cố ý tới đây, Yukimura cười ôn nhu với cậu.
Lấy dũng khí từ những người bạn, Ogihara thò tay vào, ông trời, nhất định phải phù hộ con. Nhắm mắt lại rút ra một tờ giấy, Ogihara giao cho nhân viên công tác.
Đối với sự xuất hiện của Ogihara, người của các trường khác đều hiếu kỳ. Cậu vừa đến hội trường thì liền nói chuyện cười đùa với Atobe của Hyotei, còn cả Yukimura của Rikkaidai, có vẻ rất thân thiết. Đối với Seigaku, các trường khác đều biết Tezuka Kunimitsu và Fuji Shusuke, hôm nay Fuji Shusuke tới, nhưng bốc thăm lại là một kẻ họ không biết.
“Đội trưởng của Seigaku đi Mĩ rồi, xem ra hắn đã từ bỏ Seigaku. Năm nay... phỏng chừng Seigaku sẽ bị loại ngay ở vòng loại đi. A?”
Một người của trung học Higa tỏ vẻ không hề kiêng nể nói, sau đó dẫn tới tiếng cười vang của những người khác.
Ogihara mặc kệ bọn họ, cậu chỉ quan tâm liệu Seigaku có thể gặp hai đội kia không. Nghe được kết quả rút thăm, Ogihara vui vẻ đến nhảy dựng lên.
“Keigo, Seiichi, thật tốt quá, không chung một tổ.” Ogihara vui vẻ chạy tới, hưng phấn nói. Rikkaidai ở tổ A, Hyotei ở tổ B, Seigaku ở tổ C. Như vậy, trừ phi đến bán kết hoặc chung kết, nếu không thì Seigaku sẽ không gặp phải họ. Ogihara chà xát bàn tay mình, thực sự là tay hên nha.
“A, số Itsuki-chan may thật.” Thấy Ogihara vui vẻ như thế, những người khác đều cười rộ lên, kể cả Sanada luôn luôn có vẻ mặt nghiêm túc thì biểu cảm cũng có chút nhu hòa.
“Vậy đi thôi... Chúc mừng số may của Itsuki-chan một chút nào.” Atobe khinh bỉ liếc nhìn trung học Higa, kéo Ogihara đi.
Fuji đi sau cùng, đợi Ogihara đi ra rồi anh mới quay lại trước mặt mấy người của Higa, cười nói: “Đã quên giới thiệu với các cậu.” Fuji thân thiết nhìn hai người, “Người vừa rồi tên là ‘Ogihara Aitsuki’, là tuyển thủ Seigaku. Cậu ấy có một tên tiếng Anh... Tuy nhiên tôi nghĩ với sự kém hiểu biết của các cậu... có thể là chưa từng nghe nói qua.”
Fuji nói đầy châm chọc làm người bên Higa biến sắc, vừa định đánh người thì đã bị người khác đè lại, quay ra thì thấy Sanada.
“Fuji, mọi người đang đợi cậu đó.” Sanada ấn thành viên Higa về lại chỗ ngồi, nói.
“A, xin lỗi. Vậy chúng ta đi thôi.” Fuji đi ra cùng với Sanada, đi ngang qua chỗ các thành viên của Shitenhoji, đội trưởng của Shitenhoji hỏi: “Có thể nói cho chúng tôi biết không? Tôi rất hiếu kỳ.”
Fuji cười thật sâu, khi sắp đi ra thì nói: “Backy Douglas.” Sau đó, cửa đóng lại.
Vài người trong phòng biến sắc, có vài người khác lại cười rộ lên, ” Backy Douglas là cái gì, chưa từng nghe nói qua, ai vậy ta?” Kể cả người của Higa cũng vậy.
“Quả nhiên là kém hiểu biết.” Đội trưởng của Shitenhoji lạnh lùng trào phúng nói một câu, đứng dậy đi. Đội trưởng của Higa thì nhìn danh sách chia tổ thi đấu trên bảng phía trước. Seigaku và Higa chung một tổ... Backy Douglas? Một người gầy yếu như vậy, lời đồn đó nhất định là giả rồi.
“Shusuke, tôi không thể đảm bảo khi mình lên sân đấu thì mắt sẽ không cắt điện, cho nên càng sớm huấn luyện thì càng tốt.” Ogihara coi như không có việc gì mà giải thích, lọt vào tai những người khác cũng mang đến cảm thụ khác thường.
“Ogihara, không thể không tin senpai nha.” Momoshiro lung lay đầu ngón tay, “Senpai sẽ không cho cậu có cơ hội lên sân đấu đâu.”
“Nya, đúng vậy nya, trước khi thi đấu nhất định chúng tôi có thể nắm bắt được hết, Ogihara phải tin tưởng chúng tôi chứ.” Kikumaru dựa vào người đồng đội hợp tác nói.
Ogihara lộ ra một nụ cười xin hãy yên tâm với các senpai, bịt kín mắt, bảo Shusuke bên đối diện phát bóng. Cậu không phải muốn tập luyện, mắt cậu đã cắt điện rồi.
Nửa giờ sau kết thúc huấn luyện, Ogihara cũng không tháo đồ bịt mắt xuống mà lần mò đi tới ghế ngồi xuống nghỉ ngơi. Fuji định tháo ra cho cậu, Ogihara cự tuyệt.
“Shusuke... Để tôi cảm nhận sân thi đấu một chút đi. Cái gì cũng không thấy, những cảm giác khác lại rõ ràng hơn rất nhiều. Tôi muốn nghe một chút.”
Fuji thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh Ogihara.
“Itsuki-chan... hôm bốc thăm... cùng đi đi. Tôi và em, cả Oishi nữa.”
Toàn bộ sân bóng đều là hương thơm trên người Ogihara, lông mày Fuji vắt lại, hương thơm càng dày đặc, Ogihara lại càng suy yếu.
“Được, để cho tôi tới rút đi, thật mong ông trời phù hộ, Seigaku không nên ngẫu nhiên chung tổ với Hyotei hoặc Rikkaidai.” Ogihara chắp tay cầu khẩn.
“Vậy để Itsuki-chan đến rút đi. Tôi tin tưởng nhất định nguyện vọng của Itsuki-chan có thể đạt được.” Fuji nói.
Hyotei đúng như Tezuka dự liệu, thành công được đề cử tham gia giải toàn quốc*. Sau khi Ogihara biết thì vô cùng vui vẻ. Seigaku, Hyotei và Rikkaidai đều tiến vào giải toàn quốc, cậu có thể được ở cùng họ mà kề vai chiến đấu. Giải toàn quốc dần dần đã tới, tâm mỗi người lại trầm thêm vài phần, không biết kết cục rốt cuộc sẽ là thế nào, không ai dám suy đoán.
* Giải toàn quốc được tổ chức ở Tokyo nên chủ nhà sẽ có một đội được đặc cách tham dự, Hyotei là đội được đề cử, trong manga cũng có chi tiết này.
Nước Mỹ
Tezuka và Ryoma tập luyện trong câu lạc bộ. Sau khi đến Mĩ, bọn họ không ngờ rằng chú út của Ogihara lại cũng tới Mĩ, sắp xếp chỗ ở cho họ, còn tìm câu lạc bộ để họ tập luyện. Nghĩ đến trước đó Ogihara đã chuẩn bị tất cả cẩn thận, hai người càng cảm thấy lúc đầu khi họ cự tuyệt quá đáng đến thế nào.
“Hi, Tezuka, Echizen, thế nào, có gì không quen không?” Steven Douglas đi tới trước mặt Tezuka và Ryoma hỏi.
“Không có. Cảm ơn chú, đã mang đến phiền phức cho chú rồi.” Tezuka và Ryoma khom người nói lời cảm tạ.
“Không có gì phiền phức đâu. Nếu như không chăm sóc tốt cho các cháu, Backy sẽ giận ta mất. Ha ha.” Steven hòa ái nói. Nhắc tới cháu trai, Steven tỏ vẻ lo lắng, “Không biết khi nào Backy mới khỏe lên, ta thật lo lắng cho nó. Chờ sau khi trận đấu kết thúc, ta sẽ cùng các cháu đi Nhật Bản thăm nó.”
“Vậy thật tốt quá, bình thường Backy vẫn kể về chú với chúng cháu, cháu nghĩ cậu ấy cũng rất nhớ chú.” Tezuka nói.
Steven gật đầu, vỗ vai hai người. “Cố gắng lên chú nhóc. Tuy rằng giải Mĩ mở rộng tụ tập các cầu thủ đẳng cấp trên thế giới nhưng cũng không nên sợ. Không ai vĩnh viễn đứng trên đỉnh cả. Tuổi trẻ chính là tài sản của các cháu. Phát huy toàn bộ thực lực của các cháu, ta tin tưởng nhất định các cháu sẽ đạt được thành tích rất tốt. Băng ghi hình của các cháu ta đã xem qua. Thực lực của các cháu rất mạnh, dù cho cuối cùng thua, ta tin các cháu cũng nhất định có thể học được rất nhiều điều quý giá, không nên lãng phí cơ hội lần này, hãy cố gắng nắm lấy nó, người trẻ tuổi.”
“Vâng, chúng cháu sẽ cố gắng. Cảm ơn chú.”
Tán thưởng nhìn Tezuka và Ryoma, Steven rời đi. Hôm nay hắn đến là để lên tinh thần cho họ, dù sao ngày kia trận đấu sẽ bắt đầu rồi.
“Đội trưởng, Itsuki-chan sẽ xem trận đấu của chúng ta chứ.” Ryoma hỏi. Giải Mĩ mở rộng, hẳn là sẽ được phát sóng toàn cầu.
“Ừ.” Cầm lấy vợt tennis, Tezuka chuẩn bị tiếp tục luyện tập. Nghĩ đến có một người sẽ ngồi trước TV xem trận đấu của anh, Tezuka lại nắm chặt vợt tennis.
“Đội trưởng, đến đánh với tôi một trận đi. Tôi muốn xem xem thực lực của mình rốt cuộc được bao nhiêu.” Trong mắt Ryoma mắt lóe ra quang mang kim sắc. Khát vọng thắng lợi, khát vọng thi đấu, khát vọng về thực lực của mình làm cậu chờ mong mà nhìn Tezuka. Cậu chưa quên trận đấu kia của Tezuka và Fuji, trận đấu làm cậu bức thiết muốn đấu với người này một trận ngay.
“Được.” Tezuka đáp ứng. Anh cũng rất muốn tìm thấy vị trí của mình từ Ryoma, rốt cuộc anh có thể đi được xa không.
“Đội trưởng... Sau này hai chúng ta nhất định sẽ gặp nhau trên sân đấu.”
“A.”
“Thế nhưng Backy không thích.”
“Ừ.”
“Đội trưởng, chúng ta làm hiệp nghị đi.”
“Cái gì?”
“Sau này... Nếu anh thi đấu, tôi sẽ không tham gia; trái lại, có tôi thi đấu, đội trưởng cũng không tham gia.”
“... Có thể...”
“Đội trưởng.”
“Ừ.”
“Hãy đạt vô địch đi. Tôi muốn lấy được chức vô địch từ cả bốn giải đấu lớn.”
“Không nên sơ suất.”
Tại nơi bốc thăm, Ogihara khẩn trương nhìn chằm chằm cái hòm trước mặt, trong lòng cầu khẩn.
“Itsuki-chan, không cần sợ.” Fuji đứng cách đó không xa cổ vũ Ogihara. Cố ý tới đây, Yukimura cười ôn nhu với cậu.
Lấy dũng khí từ những người bạn, Ogihara thò tay vào, ông trời, nhất định phải phù hộ con. Nhắm mắt lại rút ra một tờ giấy, Ogihara giao cho nhân viên công tác.
Đối với sự xuất hiện của Ogihara, người của các trường khác đều hiếu kỳ. Cậu vừa đến hội trường thì liền nói chuyện cười đùa với Atobe của Hyotei, còn cả Yukimura của Rikkaidai, có vẻ rất thân thiết. Đối với Seigaku, các trường khác đều biết Tezuka Kunimitsu và Fuji Shusuke, hôm nay Fuji Shusuke tới, nhưng bốc thăm lại là một kẻ họ không biết.
“Đội trưởng của Seigaku đi Mĩ rồi, xem ra hắn đã từ bỏ Seigaku. Năm nay... phỏng chừng Seigaku sẽ bị loại ngay ở vòng loại đi. A?”
Một người của trung học Higa tỏ vẻ không hề kiêng nể nói, sau đó dẫn tới tiếng cười vang của những người khác.
Ogihara mặc kệ bọn họ, cậu chỉ quan tâm liệu Seigaku có thể gặp hai đội kia không. Nghe được kết quả rút thăm, Ogihara vui vẻ đến nhảy dựng lên.
“Keigo, Seiichi, thật tốt quá, không chung một tổ.” Ogihara vui vẻ chạy tới, hưng phấn nói. Rikkaidai ở tổ A, Hyotei ở tổ B, Seigaku ở tổ C. Như vậy, trừ phi đến bán kết hoặc chung kết, nếu không thì Seigaku sẽ không gặp phải họ. Ogihara chà xát bàn tay mình, thực sự là tay hên nha.
“A, số Itsuki-chan may thật.” Thấy Ogihara vui vẻ như thế, những người khác đều cười rộ lên, kể cả Sanada luôn luôn có vẻ mặt nghiêm túc thì biểu cảm cũng có chút nhu hòa.
“Vậy đi thôi... Chúc mừng số may của Itsuki-chan một chút nào.” Atobe khinh bỉ liếc nhìn trung học Higa, kéo Ogihara đi.
Fuji đi sau cùng, đợi Ogihara đi ra rồi anh mới quay lại trước mặt mấy người của Higa, cười nói: “Đã quên giới thiệu với các cậu.” Fuji thân thiết nhìn hai người, “Người vừa rồi tên là ‘Ogihara Aitsuki’, là tuyển thủ Seigaku. Cậu ấy có một tên tiếng Anh... Tuy nhiên tôi nghĩ với sự kém hiểu biết của các cậu... có thể là chưa từng nghe nói qua.”
Fuji nói đầy châm chọc làm người bên Higa biến sắc, vừa định đánh người thì đã bị người khác đè lại, quay ra thì thấy Sanada.
“Fuji, mọi người đang đợi cậu đó.” Sanada ấn thành viên Higa về lại chỗ ngồi, nói.
“A, xin lỗi. Vậy chúng ta đi thôi.” Fuji đi ra cùng với Sanada, đi ngang qua chỗ các thành viên của Shitenhoji, đội trưởng của Shitenhoji hỏi: “Có thể nói cho chúng tôi biết không? Tôi rất hiếu kỳ.”
Fuji cười thật sâu, khi sắp đi ra thì nói: “Backy Douglas.” Sau đó, cửa đóng lại.
Vài người trong phòng biến sắc, có vài người khác lại cười rộ lên, ” Backy Douglas là cái gì, chưa từng nghe nói qua, ai vậy ta?” Kể cả người của Higa cũng vậy.
“Quả nhiên là kém hiểu biết.” Đội trưởng của Shitenhoji lạnh lùng trào phúng nói một câu, đứng dậy đi. Đội trưởng của Higa thì nhìn danh sách chia tổ thi đấu trên bảng phía trước. Seigaku và Higa chung một tổ... Backy Douglas? Một người gầy yếu như vậy, lời đồn đó nhất định là giả rồi.