Giải toàn quốc chính thức khai mạc, khi các thành viên của Seigaku xuất hiện, người của các trường khác đều tỏ ra kinh ngạc. Đội trưởng Tezuka Kunimitsu của Seigaku lại không có ở đây, điều này đã chứng tỏ việc Tezuka đến Mĩ thi đấu là sự thực. Những trường chung tổ với Seigaku mừng thầm, Tezuka từ bỏ Seigaku, vậy Seigaku xong rồi.
“Backy Douglas?”
Không ngờ lại đứng chung chỗ với Seigaku, đội trưởng Kite Eishiro của Higa hoài nghi quay đầu nhìn Ogihara. Ogihara quay lại, không biết sao đối phương lại nhận ra mình được.
“Hừ...” Kite quan sát Ogihara một lượt, cười lạnh một tiếng, “Thằng như mày... thấy thế nào cũng không giống ‘thần đồng tennis’. Tao rất hoài nghi, một Seigaku không có Tezuka làm thế nào để đi xa ở giải toàn quốc đây, đừng có để mới vòng thứ nhất đã bị loại đó.”
Những người khác của Higa cũng thấp giọng cười rộ lên, tràn ngập trào phúng.
“Tôi cũng không biết có thể đi xa không, ” Kéo Fuji đang chuẩn bị tiến lên, Ogihara cười nhàn nhạt, “Tuy nhiên, nhất định sẽ đi xa hơn các người.”
“Chỉ bằng cái bộ dạng đó của mày?” Tanishi nhìn xuống Ogihara, chỉ trỏ, sau đó cười ha ha.
“Shusuke! Kaidoh senpai! Momo senpai!” Gọi ba người đã phẫn nộ đến mức chuẩn bị đánh người lại, Ogihara kéo ba người ra phía sau mình, vẫn như trước cười nói, “Đúng, chỉ bằng bộ dạng này của tôi.”
“Trung học Higa, bây giờ đang là lễ khai mạc. Nếu như không muốn tự mang phiền phức không cần thiết cho mình, mời các người hãy câm miệng.” Fuji lạnh lùng mở miệng. Đội ngũ hai bên xung đột làm những người khác phải chú ý.
Oishi dùng âm thanh đủ để người khác có thể nghe nói: “Seigaku có thể đi xa hay không thì xin hãy nhìn vào trận đấu của chúng tôi. Nhưng xin các cậu hãy chú ý, không nên tự tiện vũ nhục cầu thủ của chúng tôi.”
“Các cầu thủ Higa, xin đừng nói to trong lễ khai mạc.” Người chủ trì đại hội phát ra cảnh cáo. Trung học Higa đi qua khiêu khích từng người của Seigaku, cuối cùng tập trung đường nhìn vào Ogihara. Người của Seigaku liền bao quanh Ogihara, chấp nhận sự khiêu chiến của Higa.
Ogihara cúi đầu, mỉm cười. Trung học Higa... Tôi đã hứa với bọn họ rồi, cho nên... bị loại sẽ là các người.
Đấu loại tiến hành rất thuận lợi, ngoại trừ trận đầu phải đánh đủ năm trận, hai trận còn lại Ogihara không có cơ hội lên sân đấu, toàn bộ Seigaku đều đánh bại đối thủ với tỉ số 3: 0. Ogihara cũng không yêu cầu huấn luyện viên cho cậu lên sân đấu, cậu muốn giữ sức đến cuối, bây giờ cậu cũng giống như pin, năng lượng trong cơ thể dùng càng ít càng tốt, Ogihara đang đợi đến trận đấu với trung học Higa.
Tắt TV, tâm tình của Ogihara vô cùng tốt mà đi vào phòng ngủ. Trận đấu của Tezuka và Ryoma cực kì thuận lợi, tuy rằng đã bị rất nhiều người nghi vấn, nhưng hai người đã tiến vào thập lục cường, sẽ không ai còn dám xem nhẹ hai học sinh trung học đến từ Nhật Bản này nữa.
Ogihara thừa dịp người nhà ngủ mà lén lút nhỏm dậy xem phát sóng trực tiếp. Tuy rằng thân thể đã cực độ uể oải rồi nhưng Ogihara không ngủ được. Nhẹ nhàng nhấc cái gối ôm ở giữa đại ca và nhị ca ra, Ogihara cẩn thận tiến vào. Gần như là vừa nằm xuống thì người bên cạnh liền ôm lấy cậu, dường như sợ cậu rời đi, ôm cậu thật chặt.
Thấy anh trai cũng không tỉnh, chỉ là hành vi vô thức, Ogihara thở dài. Từ ngày đó các anh ở trước mặt cậu tuy rằng biểu hiện bình thường như không có chuyện gì nhưng cậu đã quá hiểu các anh, sao có thể không phát hiện sự thống khổ thỉnh thoảng hiện ra trên mặt các anh chứ. Gần nhất vì chuẩn bị cho giải toàn quốc, Ogihara đành giữ nguyên sự trầm mặc, chủ yếu là cậu không biết nên làm như thế nào, nên làm như thế nào để các anh tin tưởng mình, còn có sức khỏe của cậu... Sự thống khổ của các anh một phần là đến từ sức khỏe của cậu.
“Anh... Em đang ở trong vòng tay các anh mà... Cho dù em bay đến đâu cũng không thể rời khỏi các anh... Cũng không có cách nào rời khỏi các anh... Anh... có lẽ thực sự em sẽ chết đó... Em luyến tiếc phải rời xa nhất chính là các anh... So với daddy, so với mẹ, so với tất cả mọi người còn luyến tiếc hơn... Nếu như... Nếu như Tezuka bọn họ không cần em nữa, em sẽ thương tâm... sẽ rất thất lạc... sẽ... khổ sở rất lâu... Nhưng... nếu như các anh không cần em nữa... em sẽ chết mất... Tim... sẽ đau đến chết. Anh... dù cho... dù cho em thực sự phải chết, thực sự phải ra đi... các anh cũng không được có người em trai nào khác, chỉ được phép có một mình em, chỉ có thể... có một mình em.”
Trong đêm vắng vẻ, Ogihara nghẹn ngào nói nhỏ, nhân lúc các anh ngủ mà nói ra sự không nỡ của mình, nói ra tình cảm của mình với các anh. Những lời này, cậu không thể để các anh biết, nếu như cậu thực sự đi, những lời này sẽ trở thành gông xiềng của các anh. Nếu có người có thể thay thế cậu, sau khi cậu đi rồi có thể giúp các anh quên đi bi thương, quên đi thống khổ, thì dù cậu có nghìn lần vạn lần không nỡ, cậu cũng sẽ không phản đối.
Dần dần không thở nổi, trước khi rơi vào mê man Ogihara đã cầm chặt tay các anh, lại lần nữa nhắc lại... Anh... chỉ được phép... có một mình em thôi...
Nụ hôn run rẩy rơi xuống đôi môi lạnh lẽo của Ogihara. Khi Ogihara chui vào trong chăn, Anthony và Hall liền tỉnh. Bọn họ không thể trách cứ em trai chuồn êm ra ngoài xem trận đấu, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu, nhưng không nghĩ rằng lại nghe được những lời này của em trai. Nghe từng tiếng yêu cầu của em trai, Anthony và Hall chẳng biết lấy sức lực từ đâu mà có thể giữ cho mình không mất khống chế. Nếu như không phải em trai tưởng họ đang ngủ, họ vĩnh viễn cũng không nghe được những lời này. Em trai của họ vĩnh viễn sẽ không thực sự muốn cầu xin bọn họ cái gì. Nguyện vọng dưới đáy lòng cậu chỉ vào thời điểm người khác không nghe thấy mới có thể thổ lộ.
Mùi hoa trong phòng làm cho hai người run sợ, Anthony và Hall hôn em trai, trong lòng khẩn cầu: Hoa Soran... xin đừng mang ánh sáng của chúng tôi đi... Chúng tôi nguyện dùng tất cả của mình để đổi lấy sự khỏe mạnh của Baby, kể cả sinh mệnh này.
“Baby, tỉnh?”
Mở mắt, gương mặt nhị ca đang ở trước mặt mình, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, hai tay Ogihara ôm lên, mắt nửa mở mà “Ừ” một tiếng, mang theo giọng mũi nồng đậm.
“Baby, hôm nay có trận đấu không?”
Hôn em trai, Hall từ từ làm nụ hôn sâu thêm. Môi Ogihara dễ dàng bị mở ra, nụ hôn say lòng người làm cậu lại cảm thấy buồn ngủ. Hall hôn đủ mười phút mới thoả mãn buông em trai ra để cậu có thể thở dốc. Mềm nhũn trong lòng anh trai, ý thức của Ogihara bị cái hôn kia làm cho càng thêm hỗn độn.
“Trận đấu... Hình như không có... Ngày mai...” Lẩm bẩm một câu, mắt Ogihara đã hoàn toàn khép lại, thanh âm cũng thấp xuống.
“Baby...” Trong giọng nói mang theo mê hoặc.
“Vâng?” Sắp ngủ rồi.
“Có yêu anh không?” Hôn rơi xuống cổ.
“Yêu...” Muốn tách rời khỏi nụ hôn làm cậu khó thở, Ogihara lui vào lòng nhị ca.
“Thích anh hôn không?” Mút ra hai cái dấu hôn trên cổ.
“Ư...” Mò lấy cái miệng đang quấy rầy, Ogihara càng lui vào, “Nhị ca... Buồn.”
Hall đưa tay đặt lên ngực em trai, trên mặt là vui sướng, là đắc ý, nụ hôn của mình có thể làm tim em trai đập nhanh như vậy.
“Hall, còn chưa rời giường?”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, là Anthony. Thấy Hall đang ăn no đậu hũ của em trai, Anthony nói: “Để Baby ngủ yên, em đừng quấy rối em ấy.”
“Đại ca...” Coi như là tố cáo, cũng để anh trai đi vào, Ogihara mở mắt nhìn về phía cửa. Anthony bước nhanh tới đẩy Hall ra, chiếm lấy vị trí của anh.
“Baby, ngủ thêm một chút đi, hôm nay không phải không có trận đấu sao?”
Khác với Hall, Anthony chỉ đơn thuần đắp lại chăn cho cậu, để cậu ngủ.
“Em khát”, cả người vô lực, Ogihara chỉ có thể để các anh cho mình uống nước.
Anthony cầm lấy bình nước đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng không đưa đến bên miệng em trai mà tự uống một ngụm, cúi đầu, mớm sang.
Ogihara mười phần nghi hoặc, nhưng vẫn mở miệng, không tình nguyện lắm mà dán lên môi đại ca, để đại ca đút nước cho cậu.
“Anh, em còn chưa đánh răng mà.”
Bị quấy rầy như thế, Ogihara hoàn toàn thanh tỉnh, từ chối để anh trai đút tiếp. Nhưng lập tức lại một ngụm nước bị mạnh mẽ đút tới, trong đầu Ogihara hiện lên một ấn tượng không rõ, loại cảm giác này rất quen thuộc, hình như ai cũng đã từng đút cho cậu như vậy, nhưng cậu không nghĩ ra là ai.
Cái miệng đã đút nước xong lại không hề rời đi mà đưa lưỡi vào dò xét, Ogihara muốn đẩy đại ca ra, kết quả sức lực châu chấu đá xe làm người phía trên vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng môi cũng được tự do, Ogihara che miệng lại không cho anh trai hôn. “Anh, em còn chưa đánh răng mà.” Sao lại có cảm giác sau khi ngủ một giấc thì tâm tình các anh có vẻ đặc biệt tốt.
“Miệng Baby rất ngọt, giống uống mật hoa.”
Giật lại tay em trai, Anthony lại đút nước tới, vẫn dùng miệng. Mà cái hôn này so với cái hôn vừa rồi sâu hơn rất nhiều, cũng lâu hơn rất nhiều.
Sau khi đại ca rời ra, Ogihara nỉ non hỏi: “Anh... Các anh không giận em nữa?”
“Không... Anh vĩnh viễn sẽ không giận em...” Anthony sờ lên đôi môi ửng đỏ ướt át của em trai, khàn giọng nói, “Baby, trước khi em hiểu được cái gì là ái tình, anh sẽ không giao em cho bất kì kẻ nào. Nhưng nếu có một ngày em nói với anh em đã yêu ai đó, nhất định anh sẽ buông tay. Anh chỉ có một yêu cầu, cho dù em yêu ai thì em cũng không được rời khỏi Luân Đôn. Đương nhiên em đồng ý ở lại trang viên là tốt nhất, nhưng nếu như em thấy không tiện, anh sẽ tìm cho em biệt thự tốt nhất ở gần trang viên, cho em một không gian tương đối độc lập.”
Đây là quyết định mà Anthony và Hall đã thương lượng cả buổi tối. Bọn họ là anh trai của Baby, cho dù họ thương cậu đến thế nào thì cũng không thể quang minh chính đại ở bên cậu như người khác. Sự ích kỉ của các anh sẽ xúc phạm tới bảo bối của họ, sẽ làm cậu rơi vào thống khổ. Đây là tình yêu của các anh với cậu, muốn làm hết khả năng để cậu được hạnh phúc, để tất cả đau khổ đều rời xa cậu. Bởi vì, cậu đã yêu các anh đến như vậy.
Ogihara mạnh mẽ lắc đầu, ôm lấy hai anh trai, “âm hiểm” nói: “Anh... Không nên tìm cớ bỏ lại gánh nặng như em chứ, em sẽ không cho các anh cơ hội đâu.”
Hôn lên gương mặt em trai, Anthony và Hall không trả lời. Bọn họ sao có thể bỏ lại cậu, sao lại muốn bỏ lại cậu... Nhưng bảo bối của các anh sẽ trưởng thành, sẽ trưởng thành...
“Backy Douglas?”
Không ngờ lại đứng chung chỗ với Seigaku, đội trưởng Kite Eishiro của Higa hoài nghi quay đầu nhìn Ogihara. Ogihara quay lại, không biết sao đối phương lại nhận ra mình được.
“Hừ...” Kite quan sát Ogihara một lượt, cười lạnh một tiếng, “Thằng như mày... thấy thế nào cũng không giống ‘thần đồng tennis’. Tao rất hoài nghi, một Seigaku không có Tezuka làm thế nào để đi xa ở giải toàn quốc đây, đừng có để mới vòng thứ nhất đã bị loại đó.”
Những người khác của Higa cũng thấp giọng cười rộ lên, tràn ngập trào phúng.
“Tôi cũng không biết có thể đi xa không, ” Kéo Fuji đang chuẩn bị tiến lên, Ogihara cười nhàn nhạt, “Tuy nhiên, nhất định sẽ đi xa hơn các người.”
“Chỉ bằng cái bộ dạng đó của mày?” Tanishi nhìn xuống Ogihara, chỉ trỏ, sau đó cười ha ha.
“Shusuke! Kaidoh senpai! Momo senpai!” Gọi ba người đã phẫn nộ đến mức chuẩn bị đánh người lại, Ogihara kéo ba người ra phía sau mình, vẫn như trước cười nói, “Đúng, chỉ bằng bộ dạng này của tôi.”
“Trung học Higa, bây giờ đang là lễ khai mạc. Nếu như không muốn tự mang phiền phức không cần thiết cho mình, mời các người hãy câm miệng.” Fuji lạnh lùng mở miệng. Đội ngũ hai bên xung đột làm những người khác phải chú ý.
Oishi dùng âm thanh đủ để người khác có thể nghe nói: “Seigaku có thể đi xa hay không thì xin hãy nhìn vào trận đấu của chúng tôi. Nhưng xin các cậu hãy chú ý, không nên tự tiện vũ nhục cầu thủ của chúng tôi.”
“Các cầu thủ Higa, xin đừng nói to trong lễ khai mạc.” Người chủ trì đại hội phát ra cảnh cáo. Trung học Higa đi qua khiêu khích từng người của Seigaku, cuối cùng tập trung đường nhìn vào Ogihara. Người của Seigaku liền bao quanh Ogihara, chấp nhận sự khiêu chiến của Higa.
Ogihara cúi đầu, mỉm cười. Trung học Higa... Tôi đã hứa với bọn họ rồi, cho nên... bị loại sẽ là các người.
Đấu loại tiến hành rất thuận lợi, ngoại trừ trận đầu phải đánh đủ năm trận, hai trận còn lại Ogihara không có cơ hội lên sân đấu, toàn bộ Seigaku đều đánh bại đối thủ với tỉ số 3: 0. Ogihara cũng không yêu cầu huấn luyện viên cho cậu lên sân đấu, cậu muốn giữ sức đến cuối, bây giờ cậu cũng giống như pin, năng lượng trong cơ thể dùng càng ít càng tốt, Ogihara đang đợi đến trận đấu với trung học Higa.
Tắt TV, tâm tình của Ogihara vô cùng tốt mà đi vào phòng ngủ. Trận đấu của Tezuka và Ryoma cực kì thuận lợi, tuy rằng đã bị rất nhiều người nghi vấn, nhưng hai người đã tiến vào thập lục cường, sẽ không ai còn dám xem nhẹ hai học sinh trung học đến từ Nhật Bản này nữa.
Ogihara thừa dịp người nhà ngủ mà lén lút nhỏm dậy xem phát sóng trực tiếp. Tuy rằng thân thể đã cực độ uể oải rồi nhưng Ogihara không ngủ được. Nhẹ nhàng nhấc cái gối ôm ở giữa đại ca và nhị ca ra, Ogihara cẩn thận tiến vào. Gần như là vừa nằm xuống thì người bên cạnh liền ôm lấy cậu, dường như sợ cậu rời đi, ôm cậu thật chặt.
Thấy anh trai cũng không tỉnh, chỉ là hành vi vô thức, Ogihara thở dài. Từ ngày đó các anh ở trước mặt cậu tuy rằng biểu hiện bình thường như không có chuyện gì nhưng cậu đã quá hiểu các anh, sao có thể không phát hiện sự thống khổ thỉnh thoảng hiện ra trên mặt các anh chứ. Gần nhất vì chuẩn bị cho giải toàn quốc, Ogihara đành giữ nguyên sự trầm mặc, chủ yếu là cậu không biết nên làm như thế nào, nên làm như thế nào để các anh tin tưởng mình, còn có sức khỏe của cậu... Sự thống khổ của các anh một phần là đến từ sức khỏe của cậu.
“Anh... Em đang ở trong vòng tay các anh mà... Cho dù em bay đến đâu cũng không thể rời khỏi các anh... Cũng không có cách nào rời khỏi các anh... Anh... có lẽ thực sự em sẽ chết đó... Em luyến tiếc phải rời xa nhất chính là các anh... So với daddy, so với mẹ, so với tất cả mọi người còn luyến tiếc hơn... Nếu như... Nếu như Tezuka bọn họ không cần em nữa, em sẽ thương tâm... sẽ rất thất lạc... sẽ... khổ sở rất lâu... Nhưng... nếu như các anh không cần em nữa... em sẽ chết mất... Tim... sẽ đau đến chết. Anh... dù cho... dù cho em thực sự phải chết, thực sự phải ra đi... các anh cũng không được có người em trai nào khác, chỉ được phép có một mình em, chỉ có thể... có một mình em.”
Trong đêm vắng vẻ, Ogihara nghẹn ngào nói nhỏ, nhân lúc các anh ngủ mà nói ra sự không nỡ của mình, nói ra tình cảm của mình với các anh. Những lời này, cậu không thể để các anh biết, nếu như cậu thực sự đi, những lời này sẽ trở thành gông xiềng của các anh. Nếu có người có thể thay thế cậu, sau khi cậu đi rồi có thể giúp các anh quên đi bi thương, quên đi thống khổ, thì dù cậu có nghìn lần vạn lần không nỡ, cậu cũng sẽ không phản đối.
Dần dần không thở nổi, trước khi rơi vào mê man Ogihara đã cầm chặt tay các anh, lại lần nữa nhắc lại... Anh... chỉ được phép... có một mình em thôi...
Nụ hôn run rẩy rơi xuống đôi môi lạnh lẽo của Ogihara. Khi Ogihara chui vào trong chăn, Anthony và Hall liền tỉnh. Bọn họ không thể trách cứ em trai chuồn êm ra ngoài xem trận đấu, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu, nhưng không nghĩ rằng lại nghe được những lời này của em trai. Nghe từng tiếng yêu cầu của em trai, Anthony và Hall chẳng biết lấy sức lực từ đâu mà có thể giữ cho mình không mất khống chế. Nếu như không phải em trai tưởng họ đang ngủ, họ vĩnh viễn cũng không nghe được những lời này. Em trai của họ vĩnh viễn sẽ không thực sự muốn cầu xin bọn họ cái gì. Nguyện vọng dưới đáy lòng cậu chỉ vào thời điểm người khác không nghe thấy mới có thể thổ lộ.
Mùi hoa trong phòng làm cho hai người run sợ, Anthony và Hall hôn em trai, trong lòng khẩn cầu: Hoa Soran... xin đừng mang ánh sáng của chúng tôi đi... Chúng tôi nguyện dùng tất cả của mình để đổi lấy sự khỏe mạnh của Baby, kể cả sinh mệnh này.
“Baby, tỉnh?”
Mở mắt, gương mặt nhị ca đang ở trước mặt mình, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, hai tay Ogihara ôm lên, mắt nửa mở mà “Ừ” một tiếng, mang theo giọng mũi nồng đậm.
“Baby, hôm nay có trận đấu không?”
Hôn em trai, Hall từ từ làm nụ hôn sâu thêm. Môi Ogihara dễ dàng bị mở ra, nụ hôn say lòng người làm cậu lại cảm thấy buồn ngủ. Hall hôn đủ mười phút mới thoả mãn buông em trai ra để cậu có thể thở dốc. Mềm nhũn trong lòng anh trai, ý thức của Ogihara bị cái hôn kia làm cho càng thêm hỗn độn.
“Trận đấu... Hình như không có... Ngày mai...” Lẩm bẩm một câu, mắt Ogihara đã hoàn toàn khép lại, thanh âm cũng thấp xuống.
“Baby...” Trong giọng nói mang theo mê hoặc.
“Vâng?” Sắp ngủ rồi.
“Có yêu anh không?” Hôn rơi xuống cổ.
“Yêu...” Muốn tách rời khỏi nụ hôn làm cậu khó thở, Ogihara lui vào lòng nhị ca.
“Thích anh hôn không?” Mút ra hai cái dấu hôn trên cổ.
“Ư...” Mò lấy cái miệng đang quấy rầy, Ogihara càng lui vào, “Nhị ca... Buồn.”
Hall đưa tay đặt lên ngực em trai, trên mặt là vui sướng, là đắc ý, nụ hôn của mình có thể làm tim em trai đập nhanh như vậy.
“Hall, còn chưa rời giường?”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, là Anthony. Thấy Hall đang ăn no đậu hũ của em trai, Anthony nói: “Để Baby ngủ yên, em đừng quấy rối em ấy.”
“Đại ca...” Coi như là tố cáo, cũng để anh trai đi vào, Ogihara mở mắt nhìn về phía cửa. Anthony bước nhanh tới đẩy Hall ra, chiếm lấy vị trí của anh.
“Baby, ngủ thêm một chút đi, hôm nay không phải không có trận đấu sao?”
Khác với Hall, Anthony chỉ đơn thuần đắp lại chăn cho cậu, để cậu ngủ.
“Em khát”, cả người vô lực, Ogihara chỉ có thể để các anh cho mình uống nước.
Anthony cầm lấy bình nước đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng không đưa đến bên miệng em trai mà tự uống một ngụm, cúi đầu, mớm sang.
Ogihara mười phần nghi hoặc, nhưng vẫn mở miệng, không tình nguyện lắm mà dán lên môi đại ca, để đại ca đút nước cho cậu.
“Anh, em còn chưa đánh răng mà.”
Bị quấy rầy như thế, Ogihara hoàn toàn thanh tỉnh, từ chối để anh trai đút tiếp. Nhưng lập tức lại một ngụm nước bị mạnh mẽ đút tới, trong đầu Ogihara hiện lên một ấn tượng không rõ, loại cảm giác này rất quen thuộc, hình như ai cũng đã từng đút cho cậu như vậy, nhưng cậu không nghĩ ra là ai.
Cái miệng đã đút nước xong lại không hề rời đi mà đưa lưỡi vào dò xét, Ogihara muốn đẩy đại ca ra, kết quả sức lực châu chấu đá xe làm người phía trên vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng môi cũng được tự do, Ogihara che miệng lại không cho anh trai hôn. “Anh, em còn chưa đánh răng mà.” Sao lại có cảm giác sau khi ngủ một giấc thì tâm tình các anh có vẻ đặc biệt tốt.
“Miệng Baby rất ngọt, giống uống mật hoa.”
Giật lại tay em trai, Anthony lại đút nước tới, vẫn dùng miệng. Mà cái hôn này so với cái hôn vừa rồi sâu hơn rất nhiều, cũng lâu hơn rất nhiều.
Sau khi đại ca rời ra, Ogihara nỉ non hỏi: “Anh... Các anh không giận em nữa?”
“Không... Anh vĩnh viễn sẽ không giận em...” Anthony sờ lên đôi môi ửng đỏ ướt át của em trai, khàn giọng nói, “Baby, trước khi em hiểu được cái gì là ái tình, anh sẽ không giao em cho bất kì kẻ nào. Nhưng nếu có một ngày em nói với anh em đã yêu ai đó, nhất định anh sẽ buông tay. Anh chỉ có một yêu cầu, cho dù em yêu ai thì em cũng không được rời khỏi Luân Đôn. Đương nhiên em đồng ý ở lại trang viên là tốt nhất, nhưng nếu như em thấy không tiện, anh sẽ tìm cho em biệt thự tốt nhất ở gần trang viên, cho em một không gian tương đối độc lập.”
Đây là quyết định mà Anthony và Hall đã thương lượng cả buổi tối. Bọn họ là anh trai của Baby, cho dù họ thương cậu đến thế nào thì cũng không thể quang minh chính đại ở bên cậu như người khác. Sự ích kỉ của các anh sẽ xúc phạm tới bảo bối của họ, sẽ làm cậu rơi vào thống khổ. Đây là tình yêu của các anh với cậu, muốn làm hết khả năng để cậu được hạnh phúc, để tất cả đau khổ đều rời xa cậu. Bởi vì, cậu đã yêu các anh đến như vậy.
Ogihara mạnh mẽ lắc đầu, ôm lấy hai anh trai, “âm hiểm” nói: “Anh... Không nên tìm cớ bỏ lại gánh nặng như em chứ, em sẽ không cho các anh cơ hội đâu.”
Hôn lên gương mặt em trai, Anthony và Hall không trả lời. Bọn họ sao có thể bỏ lại cậu, sao lại muốn bỏ lại cậu... Nhưng bảo bối của các anh sẽ trưởng thành, sẽ trưởng thành...