Tung một choác hết luôn, ace đỡ phải chờ đợi. Hôm nay tạm nghỉ Hoạ đường xuân nhé.
Lần thứ hai tỉnh lại, cha mẹ và anh trai đều ở bên giường, máy móc các kiểu cạnh giường cũng không thấy. Rút tay mình từ trong tay mẹ ra, Ogihara lau nước mắt trên mặt mẹ. “Mommy, đừng khóc.” Giơ tay lên, Ogihara sửng sốt một chút, màu sắc giống như thạch cao vậy, gần như trong suốt.
“Baby, hứa với mommy, đừng trở lại bên cạnh Thượng đế, hứa với mommy... Mommy nguyện dùng tất cả để gọi con về...” Fujika khóc không thành tiếng, nắm tay con trai.
“Mommy...” Ogihara ngồi dậy, ôm lấy mẹ, vỗ về nàng, “Mommy, bây giờ con không có việc gì đâu.” Thời gian của cậu thực sự tới rồi đúng không, cậu còn có rất nhiều rất nhiều việc chưa làm, thế nhưng, Thượng đế không muốn cho cậu thêm thời gian nữa.
“Baby...” Fujika ôm chặt con trai, thu hồi nước mắt, nàng không muốn con trai lo lắng vì nàng. Con trai của nàng phải về bên cạnh Thượng đế rồi, nàng biết...
“Backy bảo bối của daddy, Atobe nói con muốn đi xem trận đấu, daddy mang con đi.” Hôn lên mặt con trai, Ken ôm lấy đứa con chỉ còn nhẹ như lông chim. Đây là tâm nguyện của con trai, hắn nhất định phải giúp con thực hiện. Hoa đã nở toàn bộ, người trong bức tranh trở nên giống như con trai, trở nên hư vô... Ken không dám nghĩ đến sự liên quan giữa hai người.
“Các anh...”
Ogihara gọi hai người vẫn không mở miệng từ khi cậu tỉnh lại. Anthony và Hall tiến lên mỗi người hôn Ogihara một cái. Anthony nói: “Baby, anh cùng em đi xem trận đấu. Nhớ kỹ chuyện em đã hứa với anh.” Khác với em trai, Anthony và Hall không thể tiếp thu chuyện em trai có thể sẽ rời xa họ, em trai chỉ bị bệnh, sẽ khỏe lại.
“Bác trai, xe đã chuẩn bị tốt rồi.” Atobe cầm lấy áo của Ogihara. Anthony và Hall mở cửa phòng bệnh. Mùi hoa nồng đậm từ thân thể Ogihara từ từ lan tỏa tràn ngập bốn phía. Lần thứ hai Ogihara nhìn thấy ảo giác, biển hoa thật lớn, cô gái xinh đẹp đang thương tâm, chiến tranh kịch liệt... Còn có bóng đêm vô tận.
… … …
“Tôi muốn... đi xem trận đấu của Seiichi trước.” Ogihara nói. Atobe đang lái xe liền đổi hướng chạy tới sân thi đấu.
Thấy Yukimura đầy bụng tâm tư ngồi phía trước, Ogihara vỗ vỗ đại ca, để anh thả mình xuống. Khi chạm chân xuống đất, Ogihara cũng phải tin tưởng mình thật sự đã khỏe, nếu như không phải cậu hầu như không có nhịp tim. Quay đầu lại nhìn người nhà cùng Atobe, Ogihara cho họ một nụ cười làm họ yên tâm rồi chậm rãi đi tới phía trước.
“Đội trưởng...” Thấy Ogihara, Niou chỉ ra phía sau Yukimura, Yukimura nhìn lại, mạnh mẽ đứng lên chạy tới. Đến chỗ cách Ogihara một bước, Yukimura kéo Ogihara lại ôm vào trong lòng.
“Seiichi...” Ngửi hương vị tinh thuần trên người Yukimura, Ogihara ôm lấy Yukimura, để anh an tâm một ít.
“Itsuki-chan, sao lại tới đây? Cảm thấy tốt hơn không?” Thoáng lùi lại một chút, Yukimura lo lắng sờ tới lui Ogihara, vì màu da trong suốt của cậu mà lo lắng. Giương mắt nhìn về phía sau Ogihara, từ gương mặt Atobe Yukimura đã nhận ra sự nặng nề dưới đáy lòng anh.
“Hôm nay là trận đấu rất quan trọng của Seiichi. Tôi đương nhiên muốn tới.”
Bảng điểm cho thấy Rikkaidai đang ở tình thế khó khăn, Ogihara lộ ra lo lắng. Yukimura choàng áo của mình lên người Ogihara, đỡ cậu đi tới vị trí của mình.
“Itsuki-chan, không cần lo lắng. Trận đấu này Rikkaidai nhất định sẽ thắng.” Cho Ogihara nụ cười mà cậu thích nhất, trong mắt Yukimura chỉ còn lại Ogihara.
“Như vậy sao... Nếu Seiichi nói như vậy thì nhất định là nắm chắc rồi.” Ogihara không hề lo lắng nữa, nhìn kỹ Yukimura.
“Ogihara... Tôi nghe nói cậu phải nằm viện, không có việc gì chứ.” Kirihara đã chạy tới, lo lắng hỏi, hình dạng của Ogihara thoạt nhìn thật đáng sợ, cả người gần như trong suốt.
“Ogihara, cậu nên trở lại nghỉ ngơi cho tốt.” Sanada cứng rắn nói, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy lo lắng.
“Không sao đâu, xem trận đấu xong tôi sẽ trở về. Cố lên.” Làm hai người yên tâm, Ogihara lại nhìn về phía Yukimura. Cậu biết Yukimura muốn ở riêng với mình, cậu cũng nhận ra được hai ngày nay Yukimura đã chịu dày vò đến thế nào. Vừa phải lo trận đấu, vừa lo lắng cho cậu, nhất định là cực kì không tốt. Sanada hiểu rõ tâm tư Yukimura, kéo Kirihara đi, để không gian lại cho hai người.
“Itsuki-chan, dựa vào tôi đi.” Áp đầu Ogihara lên vai mình, Yukimura chỉ có thể như vậy mà gần kề Ogihara. Trận đấu với Seitoku có vẻ cực kì khó khăn, nhưng sự chú ý của Yukimura lại hoàn toàn không đặt vào trận đấu. Sanada ngồi xuống vị trí huấn luyện viên, tiếp nhận công việc của Yukimura.
Ogihara lẳng lặng dựa vào Yukimura, chậm rãi nhận thấy được vì sao Yukimura không lo lắng cho trận đấu trên sân. Người bên cạnh hẳn là đã có kế hoạch gì rồi, cho nên mới để cầu thủ của mình cố ý thử nước. Seiichi... Anh và Shusuke ai cũng giảo hoạt... Thế nhưng sự ôn nhu của anh cũng đã làm tôi trầm say.
“Seiichi, trận đấu của anh và Seigaku... tôi sẽ không xem đâu.” Bọn họ nhất định sẽ gặp nhau ở trận chung kết.
“Được, Itsuki-chan hãy ở nhà chờ tin tốt của chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ mang cúp về cho em.”
Yukimura mềm nhẹ xoa lên ngón tay Ogihara, đôi bàn tay mỹ lệ kia lại làm Yukimura cảm thấy mình không nắm chặt được nữa.
“Itsuki-chan... Tôi sẽ đến Anh tìm em. Chờ sau khi tôi tiếp nhận sinh ý của gia tộc, tôi phải đi Anh tìm em. Cho nên Itsuki-chan nhất định phải chờ tôi... Itsuki-chan... sẽ chờ tôi chứ?”
Tại sân thi đấu, không để ý ánh mắt khác thường của người khác, một tay Yukimura ôm lấy Ogihara, ôn nhu trong mắt có thể khiến người khác chết chìm.
“Vâng... Sẽ...” Cậu sẽ vẫn chờ, vẫn chờ...
“Itsuki-chan còn chưa nói thích tôi đâu.” Nắm chặt bàn tay mà đến cả mạch máu cũng không thấy nữa, Yukimura nói. Vì sao thân thể người này lại lạnh lẽo như thế, vì sao đến hô hấp cậu cũng không có nữa... Yukimura biết mình sẽ làm đau Ogihara nhưng vẫn gia tăng lực mạnh của cánh tay. Vì sao... Vì sao là cậu ấy...
“... Vâng... Thích Seiichi... Seiichi ôn nhu như vậy... Sao có thể không thích?”
Cúi đầu nhìn dây đỏ trên cổ tay hai người, môi Ogihara giật giật, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Seiichi... Hôm nay cho tôi mượn cái áo này của anh nhé.”
“Được, Itsuki-chan muốn mặc bao lâu cũng được.”
Giúp Ogihara mặc áo, Yukimura chuyên chú nhìn Ogihara. Mà Ogihara vẫn cười, nhìn Yagyu trên sân không ngừng thua bóng, còn có Kirihara thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn cậu.
Phía sau, Fujika khóc ngã vào trong lòng chồng nàng. Dáng vẻ của con trai hình như là đang nói lời từ biệt. Không, không thể, nàng không thể mất đứa con. Anthony và Hall gắt gao nắm chặt tay, cảm giác bất lực này làm họ cảm thấy còn khó chịu hơn cái chết. Mắt Atobe đã đỏ lên, anh dựa vào xe, hầu kết trượt lên trượt xuống kịch liệt.
Trận đấu kết thúc, Ogihara đang ngồi liền đứng lên. Yukimura đỡ cậu đi đến chỗ mấy người bên cạnh xe. Hall đi tới, từ trên tay Yukimura đỡ lấy em trai.
Ôm Yukimura một chút, Ogihara ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ một câu, đẩy Yukimura ra nói: “Seiichi, tôi chờ tin tốt của anh.” Sau đó kéo anh trai trở lại xe.
Cười thật sâu với Yukimura, Ogihara đóng cửa xe. Xe vừa đi, bước chân Yukimura muốn đuổi theo lại bị Sanada ngăn lại. Yukimura thống khổ cúi đầu, hai tay che mắt.
“Sanada... Cậu biết Itsuki-chan vừa nói gì với tôi không?”
Không nghe thấy nghi vấn của Sanada, Yukimura đáp: “Cậu ấy nói... tôi đừng quên cậu ấy... Sanada... Itsuki-chan không có việc gì đâu... Cậu ấy chỉ đang miên man suy nghĩ thôi.”
Itsuki-chan, em đang làm anh sợ, đúng không. Cũng giống như mỗi lần em bướng bỉnh, luôn cố ý làm anh sợ.
“Đúng, chỉ là cậu ấy nghĩ lung tung thôi.” Vỗ vai Yukimura, Sanada làm anh bình tĩnh, “Yukimura, mau kết thúc trận đấu một chút, chúng ta sẽ đi tìm cậu ấy.”
Buông tay, nhìn theo hướng Ogihara rời đi, Yukimura xoay người trở về sân thi đấu. Itsuki-chan... Sao anh có thể quên em được... Những lời này không phải nói đùa... Anh sẽ đến Anh quốc tìm em. Em phải chờ anh, nhất định phải chờ anh.
Lần thứ hai tỉnh lại, cha mẹ và anh trai đều ở bên giường, máy móc các kiểu cạnh giường cũng không thấy. Rút tay mình từ trong tay mẹ ra, Ogihara lau nước mắt trên mặt mẹ. “Mommy, đừng khóc.” Giơ tay lên, Ogihara sửng sốt một chút, màu sắc giống như thạch cao vậy, gần như trong suốt.
“Baby, hứa với mommy, đừng trở lại bên cạnh Thượng đế, hứa với mommy... Mommy nguyện dùng tất cả để gọi con về...” Fujika khóc không thành tiếng, nắm tay con trai.
“Mommy...” Ogihara ngồi dậy, ôm lấy mẹ, vỗ về nàng, “Mommy, bây giờ con không có việc gì đâu.” Thời gian của cậu thực sự tới rồi đúng không, cậu còn có rất nhiều rất nhiều việc chưa làm, thế nhưng, Thượng đế không muốn cho cậu thêm thời gian nữa.
“Baby...” Fujika ôm chặt con trai, thu hồi nước mắt, nàng không muốn con trai lo lắng vì nàng. Con trai của nàng phải về bên cạnh Thượng đế rồi, nàng biết...
“Backy bảo bối của daddy, Atobe nói con muốn đi xem trận đấu, daddy mang con đi.” Hôn lên mặt con trai, Ken ôm lấy đứa con chỉ còn nhẹ như lông chim. Đây là tâm nguyện của con trai, hắn nhất định phải giúp con thực hiện. Hoa đã nở toàn bộ, người trong bức tranh trở nên giống như con trai, trở nên hư vô... Ken không dám nghĩ đến sự liên quan giữa hai người.
“Các anh...”
Ogihara gọi hai người vẫn không mở miệng từ khi cậu tỉnh lại. Anthony và Hall tiến lên mỗi người hôn Ogihara một cái. Anthony nói: “Baby, anh cùng em đi xem trận đấu. Nhớ kỹ chuyện em đã hứa với anh.” Khác với em trai, Anthony và Hall không thể tiếp thu chuyện em trai có thể sẽ rời xa họ, em trai chỉ bị bệnh, sẽ khỏe lại.
“Bác trai, xe đã chuẩn bị tốt rồi.” Atobe cầm lấy áo của Ogihara. Anthony và Hall mở cửa phòng bệnh. Mùi hoa nồng đậm từ thân thể Ogihara từ từ lan tỏa tràn ngập bốn phía. Lần thứ hai Ogihara nhìn thấy ảo giác, biển hoa thật lớn, cô gái xinh đẹp đang thương tâm, chiến tranh kịch liệt... Còn có bóng đêm vô tận.
… … …
“Tôi muốn... đi xem trận đấu của Seiichi trước.” Ogihara nói. Atobe đang lái xe liền đổi hướng chạy tới sân thi đấu.
Thấy Yukimura đầy bụng tâm tư ngồi phía trước, Ogihara vỗ vỗ đại ca, để anh thả mình xuống. Khi chạm chân xuống đất, Ogihara cũng phải tin tưởng mình thật sự đã khỏe, nếu như không phải cậu hầu như không có nhịp tim. Quay đầu lại nhìn người nhà cùng Atobe, Ogihara cho họ một nụ cười làm họ yên tâm rồi chậm rãi đi tới phía trước.
“Đội trưởng...” Thấy Ogihara, Niou chỉ ra phía sau Yukimura, Yukimura nhìn lại, mạnh mẽ đứng lên chạy tới. Đến chỗ cách Ogihara một bước, Yukimura kéo Ogihara lại ôm vào trong lòng.
“Seiichi...” Ngửi hương vị tinh thuần trên người Yukimura, Ogihara ôm lấy Yukimura, để anh an tâm một ít.
“Itsuki-chan, sao lại tới đây? Cảm thấy tốt hơn không?” Thoáng lùi lại một chút, Yukimura lo lắng sờ tới lui Ogihara, vì màu da trong suốt của cậu mà lo lắng. Giương mắt nhìn về phía sau Ogihara, từ gương mặt Atobe Yukimura đã nhận ra sự nặng nề dưới đáy lòng anh.
“Hôm nay là trận đấu rất quan trọng của Seiichi. Tôi đương nhiên muốn tới.”
Bảng điểm cho thấy Rikkaidai đang ở tình thế khó khăn, Ogihara lộ ra lo lắng. Yukimura choàng áo của mình lên người Ogihara, đỡ cậu đi tới vị trí của mình.
“Itsuki-chan, không cần lo lắng. Trận đấu này Rikkaidai nhất định sẽ thắng.” Cho Ogihara nụ cười mà cậu thích nhất, trong mắt Yukimura chỉ còn lại Ogihara.
“Như vậy sao... Nếu Seiichi nói như vậy thì nhất định là nắm chắc rồi.” Ogihara không hề lo lắng nữa, nhìn kỹ Yukimura.
“Ogihara... Tôi nghe nói cậu phải nằm viện, không có việc gì chứ.” Kirihara đã chạy tới, lo lắng hỏi, hình dạng của Ogihara thoạt nhìn thật đáng sợ, cả người gần như trong suốt.
“Ogihara, cậu nên trở lại nghỉ ngơi cho tốt.” Sanada cứng rắn nói, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy lo lắng.
“Không sao đâu, xem trận đấu xong tôi sẽ trở về. Cố lên.” Làm hai người yên tâm, Ogihara lại nhìn về phía Yukimura. Cậu biết Yukimura muốn ở riêng với mình, cậu cũng nhận ra được hai ngày nay Yukimura đã chịu dày vò đến thế nào. Vừa phải lo trận đấu, vừa lo lắng cho cậu, nhất định là cực kì không tốt. Sanada hiểu rõ tâm tư Yukimura, kéo Kirihara đi, để không gian lại cho hai người.
“Itsuki-chan, dựa vào tôi đi.” Áp đầu Ogihara lên vai mình, Yukimura chỉ có thể như vậy mà gần kề Ogihara. Trận đấu với Seitoku có vẻ cực kì khó khăn, nhưng sự chú ý của Yukimura lại hoàn toàn không đặt vào trận đấu. Sanada ngồi xuống vị trí huấn luyện viên, tiếp nhận công việc của Yukimura.
Ogihara lẳng lặng dựa vào Yukimura, chậm rãi nhận thấy được vì sao Yukimura không lo lắng cho trận đấu trên sân. Người bên cạnh hẳn là đã có kế hoạch gì rồi, cho nên mới để cầu thủ của mình cố ý thử nước. Seiichi... Anh và Shusuke ai cũng giảo hoạt... Thế nhưng sự ôn nhu của anh cũng đã làm tôi trầm say.
“Seiichi, trận đấu của anh và Seigaku... tôi sẽ không xem đâu.” Bọn họ nhất định sẽ gặp nhau ở trận chung kết.
“Được, Itsuki-chan hãy ở nhà chờ tin tốt của chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ mang cúp về cho em.”
Yukimura mềm nhẹ xoa lên ngón tay Ogihara, đôi bàn tay mỹ lệ kia lại làm Yukimura cảm thấy mình không nắm chặt được nữa.
“Itsuki-chan... Tôi sẽ đến Anh tìm em. Chờ sau khi tôi tiếp nhận sinh ý của gia tộc, tôi phải đi Anh tìm em. Cho nên Itsuki-chan nhất định phải chờ tôi... Itsuki-chan... sẽ chờ tôi chứ?”
Tại sân thi đấu, không để ý ánh mắt khác thường của người khác, một tay Yukimura ôm lấy Ogihara, ôn nhu trong mắt có thể khiến người khác chết chìm.
“Vâng... Sẽ...” Cậu sẽ vẫn chờ, vẫn chờ...
“Itsuki-chan còn chưa nói thích tôi đâu.” Nắm chặt bàn tay mà đến cả mạch máu cũng không thấy nữa, Yukimura nói. Vì sao thân thể người này lại lạnh lẽo như thế, vì sao đến hô hấp cậu cũng không có nữa... Yukimura biết mình sẽ làm đau Ogihara nhưng vẫn gia tăng lực mạnh của cánh tay. Vì sao... Vì sao là cậu ấy...
“... Vâng... Thích Seiichi... Seiichi ôn nhu như vậy... Sao có thể không thích?”
Cúi đầu nhìn dây đỏ trên cổ tay hai người, môi Ogihara giật giật, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Seiichi... Hôm nay cho tôi mượn cái áo này của anh nhé.”
“Được, Itsuki-chan muốn mặc bao lâu cũng được.”
Giúp Ogihara mặc áo, Yukimura chuyên chú nhìn Ogihara. Mà Ogihara vẫn cười, nhìn Yagyu trên sân không ngừng thua bóng, còn có Kirihara thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn cậu.
Phía sau, Fujika khóc ngã vào trong lòng chồng nàng. Dáng vẻ của con trai hình như là đang nói lời từ biệt. Không, không thể, nàng không thể mất đứa con. Anthony và Hall gắt gao nắm chặt tay, cảm giác bất lực này làm họ cảm thấy còn khó chịu hơn cái chết. Mắt Atobe đã đỏ lên, anh dựa vào xe, hầu kết trượt lên trượt xuống kịch liệt.
Trận đấu kết thúc, Ogihara đang ngồi liền đứng lên. Yukimura đỡ cậu đi đến chỗ mấy người bên cạnh xe. Hall đi tới, từ trên tay Yukimura đỡ lấy em trai.
Ôm Yukimura một chút, Ogihara ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ một câu, đẩy Yukimura ra nói: “Seiichi, tôi chờ tin tốt của anh.” Sau đó kéo anh trai trở lại xe.
Cười thật sâu với Yukimura, Ogihara đóng cửa xe. Xe vừa đi, bước chân Yukimura muốn đuổi theo lại bị Sanada ngăn lại. Yukimura thống khổ cúi đầu, hai tay che mắt.
“Sanada... Cậu biết Itsuki-chan vừa nói gì với tôi không?”
Không nghe thấy nghi vấn của Sanada, Yukimura đáp: “Cậu ấy nói... tôi đừng quên cậu ấy... Sanada... Itsuki-chan không có việc gì đâu... Cậu ấy chỉ đang miên man suy nghĩ thôi.”
Itsuki-chan, em đang làm anh sợ, đúng không. Cũng giống như mỗi lần em bướng bỉnh, luôn cố ý làm anh sợ.
“Đúng, chỉ là cậu ấy nghĩ lung tung thôi.” Vỗ vai Yukimura, Sanada làm anh bình tĩnh, “Yukimura, mau kết thúc trận đấu một chút, chúng ta sẽ đi tìm cậu ấy.”
Buông tay, nhìn theo hướng Ogihara rời đi, Yukimura xoay người trở về sân thi đấu. Itsuki-chan... Sao anh có thể quên em được... Những lời này không phải nói đùa... Anh sẽ đến Anh quốc tìm em. Em phải chờ anh, nhất định phải chờ anh.