Đội mũ, cầm mấy thứ mang cho Seiichi trên tay, lòng Ogihara nghĩ một lúc nữa gặp Seiichi thì nên nói như thế nào. Hôm nay cậu đi với hình dạng thật của mình, không hóa trang một chút nào. Tới Nhật bản, trừ Ryoma ra, Seiichi có thể nói là người bạn đầu tiên của cậu. Lần này cậu bị Ryoma nhận ra, lại bị đội trưởng phát hiện, nhưng hai người họ cũng không trách cậu. Nghĩ đến một Seiichi thiện lương ôn nhu, cậu không muốn giấu diếm Seiichi nữa.
Xuống xe bus, đến cửa hàng hoa ven đường chọn cho Seiichi một bó hoa hạc vọng lan, Ogihara lên tinh thần, lần sinh bệnh này làm cậu không còn muốn trì hoãn nữa. Vừa đi được vài phút, Ogihara đột nhiên nghe được từ ngõ nhỏ bên cạnh vang lên thanh âm kì lạ. Nghe một lúc, Ogihara thấy không ổn liền nhanh đi vào.
“Chú cảnh sát ơi! Ở đây có người đánh nhau!” Ogihara nhìn tình cảnh trước mặt liền lập tức hô to, chợt thấy đám người bên trong nhìn cậu một cái, sau đó đá người đang quỳ rạp trên mặt đất một cú rồi chạy tan tác như ong vỡ tổ.
Thấy đám người chạy hết, Ogihara đè xuống cảm giác khẩn trương chậm rãi đi đến chỗ người trước mặt. “Anh có sao không?” Để mọi thứ xuống một bên, Ogihara cẩn thận giúp người đang chật vật đứng lên.
“Cút ngay!” Người đang quỳ rạp trên mặt đất giật ra khỏi tay Ogihara giãy dụa ngồi dậy, rồi hướng Ogihara nổi giận gầm lên một tiếng. Nhìn thấy vẻ mặt Ogihara thì sửng sốt một chút, sau đó càng thêm giận dữ.
“....” Không ngờ đối phương tự nhiên lại như vậy, Ogihara lại càng hoảng sợ, sau đó thấy máu và vết bẩn trên khuôn mặt đối phương. Ogihara cố kiềm chế, thấp giọng hỏi: “Anh không sao chứ, để tôi đưa anh đi bệnh viện, gần đây có một bệnh viện.”
“Muốn sống thì tránh xa tao ra!” Đối phương chẳng hề tiếp nhận lòng tốt của Ogihara, càng thêm hung ác quát.
“Sao anh lại như vậy hả, ai thèm nghe lệnh anh!” Ogihara cũng phát cáu, đến Bồ Tát cũnfg con biết tức giận đó. Tuy rằng cậu rất ít phát giận, nhưng không có nghĩa là cậu không bao giờ phát giận, cậu lớn như vậy rồi mà chưa từng có ai to tiếng với cậu thế đâu.
Cầm lấy đồ của mình, Ogihara đứng lên liếc mắt nhìn đối phương, giọng điệu không còn chút ý tốt nào: “Tùy anh thôi, ‘Hảo tâm gặp lòng lang dạ thú’, không muốn người khác quản mình thì đừng để bị đánh thảm như vậy.” Không thèm nhìn vẻ mặt trở nên dữ tợn của người nọ, Ogihara t mở cờ rong bụng, sau này cậu chẳng thèm quan tâm mấy chuyện này nữa, thực sự là lòng tốt không được báo đáp mà.
Ogihara vừa đi một lúc, một người vội vã chạy vào ngõ nhỏ, thấy người trên đất thì kinh hoảng kêu: “Akutsu senpai!”
“Đừng đụng tao!” Huơ tay để đối phương đừng đến, Akutsu thong thả đứng lên, động tác của hắn động đến vết thương trên người làm hắn đau đến nghiến răng.
“Akutsu senpai, anh có sao không?” Taichi không để ý đến sự cự tuyệt của Akutsu senpai, tiến lên đỡ lấy thân thể sắp ngã của senpai.
“Buông ra!” Ngữ khí của Akutsu cực kì ác liệt, thằng ranh vừa nãy dám giáo huấn hắn!
“Akutsu senpai, HLV tìm anh, em sẽ đưa anh đến phòng y tế trước.” Không bị dọa bởi khí thế đáng sợ của senpai, Taichi liền đỡ senpai đi về trường học.
Ogihara bị người vừa rồi làm cho tâm tình trở nên cực xấu, vốn tinh thần đã chuẩn bị tốt để gặp Seiichi thoáng cái lại biến mất. Đứng trước cửa phòng bệnh Seiichi, Ogihara hít sâu, tay xoa xoa nắm đấm cửa, lần nữa nhớ lại. Đều tại người kia, không chỉ không cảm ơn cậu mà thái độ còn ác liệt như vậy, sớm biết thì cậu đã không làm bộ gọi cảnh sát rồi. Đột nhiên, cửa bị người bên trong mở, Ogihara ngẩng đầu lên....: “Seiichi...”
“Itsuki... chan...?” Nghe thấy bên ngoài cửa có âm thanh gì đó, Yukimura xuống giường mở cửa nhìn xem bên ngoài là ai. Vậy mà lại thấy một người đứng trước cửa, vừa xa lạ vừa quen thuộc, Yukimura nghe đối phương gọi tên mình, không xác định gọi một tiếng.
“Sei... Seiichi, là... tôi.., hôm nay tôi...” Bị sự xuất hiện ngoài ý muốn của Seiichi làm cho hơi hoảng loạn, Ogihara cẩn thận quan sát vẻ mặt của Seiichi, sau đó nói mục đích hôm nay mình đến đây, “Hôm nay tôi... muốn thẳng thắn với anh...”
Nghe Itsuki-chan nói, Yukimura hoàn hồn rất nhanh, thoải mái nở nụ cười: “Itsuki-chan, trước đi vào đã.” Nói rồi kéo người đang khẩn trương vào phòng bệnh, tiện tay đóng cửa.
Đi vào phòng bệnh của Seiichi, Ogihara đầu tiên thấp thỏm cắm hoa vào bình, sau đó mang mấy thứ mình làm cho Seiichi để nhận lỗi đặt lên tủ bên giường: “Seiichi, đây là trứng cuộn rau cải tôi làm cho anh... Anh ăn thử đi.” Lần trước cậu làm trứng cuộn rau cải các senpai và Ryoma đều thích ăn, cậu nghĩ có lẽ Seiichi cũng thích, không chừng sẽ không giận cậu.
“Itsuki-chan, đến, ngồi xuống.” Yukimura cầm lấy hộp thức ăn trên bàn mang lên giường, kéo Ogihara đến ngồi trên giường.
“Seiichi... Xin lỗi, tôi.. tôi lừa anh.” Ogihara không dám nhìn mặt Seiichi, hai tay nắm chặt vào nhau.
“Itsuki-chan có thể cho tôi biết vì sao không?” Tiếng nói của Yukimura trước sau vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Ogihara rất nhanh lóe lên tinh quang.
Ogihara nắm chặt hai tay, gật đầu, sau đó lấy dũng khí chậm rãi nói ra chuyện bản thân giấu diếm, cùng với thân phận thật và tình huống hiện tại của cậu. Yukimura vừa nghe, vừa ăn thức ăn Ogihara mang đến, chỉ là đôi mắt nửa khép không biết đang nghĩ gì.
…
“Seiichi, anh là bạn tôi, cho nên...tôi không muốn lừa anh nữa, thực sự rất xin lỗi.” Nói hết những gì cần nói, Ogihara bắt đầu đợi Seiichi tuyên án, dù sao cậu cũng đã nói dối anh.
“Itsuki-chan như thế này rất đẹp.” Ăn xong thức ăn, Yukimura ôn nhu nhìn Ogihara. Anh nghĩ mình còn phải chờ thật lâu, không ngờ Itsuki-chan lại nhanh chóng thẳng thắn với anh như vậy, anh thật cao hứng.
“Seiichi?” Ogihara ngẩng đầu lên, muốn tìm một tia phẫn nộ trên mặt Seiichi, “Anh... Anh không giận tôi sao? Tôi đã nói dối.”
“Không phải Itsuki-chan cũng có nỗi khổ riêng sao?” Yukimura xoa xoa đầu Ogihara, “Itsuki-chan đã nói chúng ta là bạn, sao tôi có thể giận cậu, hơn nữa tôi rất vui vì Itsuki-chan đã nói cho tôi biết tất cả, cho thấy Itsuki-chan thực sự rất quan tâm người bạn như tôi.”
“Vâng! Seiichi, anh là người bạn đầu tiên tôi quen từ khi đến Nhật Bản.” Rất sợ Seiichi không tin, Ogihara nắm chặt tay Seiichi. Seiichi lại dễ dàng tha thứ cho cậu, giống như đội trưởng và Ryoma.
“Vậy, Itsuki-chan, chúng ta giới thiệu một lần nữa đi.” Yukimura cầm tay Ogihara, “Tôi là Yukimura Seiichi, học năm ba trường dự bị đại học Rikkaidai ở Kanagawa, năm nay 15 tuổi.”
“Tôi là Backy AG Douglas, tên Nhật là Ogihara Aitsuki, học sinh năm nhất học viện Seigaku, năm nay 13 tuổi, đến từ Anh quốc.” Ogihara vui vẻ nở nụ cười, sau này đi thăm Seiichi không cần phải hóa trang nữa, có thể cùng Seiichi làm bạn bè chân chính rồi.
“Ogihara, tôi gọi cậu là Itsuki-chan nhé?”
“Được, còn tôi sẽ gọi anh là Seiichi.”
“Vậy cả ngày hôm nay Itsuki-chan có thể ở cùng tôi không?” Biết hôm nay Ogihara nghỉ cả ngày, Yukimura nhân cơ hội yêu cầu.
“Được, không thành vấn đề.” Ogihara quyết định sau này cứ có thời gian sẽ đến thăm Seiichi.
Nói ra bí mật trong lòng, ngay lập tức Ogihara cảm thấy nhẹ nhàng. Hai người cùng nhau xem băng ghi hình Ogihara đưa cho Yukimura, sau đó nói ra phân tích của mình. Trong lúc Ogihara đang cảm thán cách nhìn độc đáo của Yukimura với tennis, cậu không phát hiện trong ánh mắt Yukimura nhìn cậu tràn ngập khó tin.
“Seiichi, lần trước không phải anh nói Rikkaidai đã bắt đầu tham gia vòng loại rồi sao? Đã kết thúc chưa?” Hàn huyên sắp được hơn hai giờ, Ogihara đói bụng, ăn mì thịt bò thật vất vả mới mua được, hỏi.
“Ngày mai.” Nghĩ tới đây, Yukimura thở dài, đến lúc nào anh mới có thể trở về với sân bóng đây.
Nhìn Seiichi đang thất thần, Ogihara thấy mình hết đói luôn. “Seiichi, nếu như anh muốn đi thăm họ, tôi đi cùng anh.” Tuy rằng không thể đánh bóng, nhưng có lẽ nếu Seiichi có thể nhìn thấy đồng đội của mình thì sẽ vui hơn một chút.
“Không cần, bọn họ không có vấn đề gì đâu.” Biết Ogihara quan tâm mình, Yukimura cự tuyệt ngay, “Cậu vừa sinh bệnh, đừng … lo lắng chuyện này.” Biết Ogihara vì ăn sushi mà sinh bệnh nên không gọi điện thoại cho mình được, Yukimura hối hận tối hôm đó sao mình không chủ động gọi điện thoại cho Ogihara, để cậu khó chịu một mình lâu như vậy.
“Seiichi rất lo lắng cho đồng đội của mình, cũng rất muốn gặp họ phải không?” Ogihara cố gắng hỏi thật khéo.
“Nhưng tôi lại càng lo lắng cho Itsuki-chan hơn đấy.” Ăn cháo hải sản Ogihara đi ra ngoài mua cho mình, miệng Yukimura nói đầy chân thành.
“.....” Ogihara cắn chiếc đũa, cười một cái thật tươi với Yukimura, Yukimura càng nhìn càng thấy thật ôn nhu.
Rời bệnh viện, Ogihara vội vội vàng vàng chạy về về phía trạm tàu điện ngầm. Sau khi kết thúc huấn luyện đội trưởng và Ryoma muốn tới thăm cậu. Cậu lại chỉ lo nói chuyện với Seiichi đến quên thời gian. Thấy đã không còn kịp rồi, Ogihara đơn giản quyết định bắt xe trở lại, thật mong là không tắc đường.
Thấy đã chuyển sang đèn đỏ, Ogihara thật nhanh chạy sang đối diện. “Kéttttt!” Một chiếc ô tô dừng lại ngay trước khi đụng vào Ogihara. Lúc Ogihara kinh còn đang hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh, một người từ trên xe bước xuống, hét lên với Ogihara: “Sao cậu còn đi tiếp hả? Không thấy xe sao? Sao lại có kẻ không hoa lệ như thế chứ! Đúng không, Kabaji?”
“Yes” lập tức có một giọng nói trả lời.
“Này! Bổn đại gia đang nói với cậu đó, không trả lời à?” Thấy đối phương không có phản ứng gì, người này có chút mất hứng, “Thực sự là kẻ không hoa lệ.”
“Vậy sao, xin lỗi, tôi không nhìn thấy.” Ogihara không phải không muốn để ý tới cái người có nốt ruồi dưới mắt phải và tóc xám bạc này, chỉ là đang nghĩ xem cậu thì có liên quan gì đến hoa lệ.
“Không thấy sao? Bổn đại gia chưa từng thấy kẻ nào phản ứng chậm như vậy, thực sự không hoa lệ.” Nam tử hiển nhiên bất mãn vì hành động của Ogihara.
“Ách... Xin hỏi tôi thì có liên quan gì đến hoa lệ?” Ogihara khó hiểu, người này sao cứ hoa lệ hoa lệ thế.
“Cậu!... Như cậu chẳng lẽ lại là hoa lệ?” Không nghĩ rằng đối phương lại hỏi như vậy, người con trai luôn mồm hoa lệ trông rất anh tuấn càng thêm mất hứng.
“A, xin lỗi, tôi đang vội, tôi đi trước đây.” Mình không bị đụng, xe của cái gã hoa lệ này cũng không làm sao. Cậu phải mau về đi thôi, không thể để đội trưởng và Ryoma chờ được.
“Chờ một chút! Bổn đại gia cho phép cậu đi sao?” Thiếu niên hoa lệ giữ lấy Ogihara đang muốn chạy, trong mắt bắt đầu bốc hỏa.
Editor lảm nhảm: Cuộc gặp gỡ đầy duyên phận giữa em và anh “hoa lệ”, trong mấy anh công ta thích anh này cực kì luôn
Xuống xe bus, đến cửa hàng hoa ven đường chọn cho Seiichi một bó hoa hạc vọng lan, Ogihara lên tinh thần, lần sinh bệnh này làm cậu không còn muốn trì hoãn nữa. Vừa đi được vài phút, Ogihara đột nhiên nghe được từ ngõ nhỏ bên cạnh vang lên thanh âm kì lạ. Nghe một lúc, Ogihara thấy không ổn liền nhanh đi vào.
“Chú cảnh sát ơi! Ở đây có người đánh nhau!” Ogihara nhìn tình cảnh trước mặt liền lập tức hô to, chợt thấy đám người bên trong nhìn cậu một cái, sau đó đá người đang quỳ rạp trên mặt đất một cú rồi chạy tan tác như ong vỡ tổ.
Thấy đám người chạy hết, Ogihara đè xuống cảm giác khẩn trương chậm rãi đi đến chỗ người trước mặt. “Anh có sao không?” Để mọi thứ xuống một bên, Ogihara cẩn thận giúp người đang chật vật đứng lên.
“Cút ngay!” Người đang quỳ rạp trên mặt đất giật ra khỏi tay Ogihara giãy dụa ngồi dậy, rồi hướng Ogihara nổi giận gầm lên một tiếng. Nhìn thấy vẻ mặt Ogihara thì sửng sốt một chút, sau đó càng thêm giận dữ.
“....” Không ngờ đối phương tự nhiên lại như vậy, Ogihara lại càng hoảng sợ, sau đó thấy máu và vết bẩn trên khuôn mặt đối phương. Ogihara cố kiềm chế, thấp giọng hỏi: “Anh không sao chứ, để tôi đưa anh đi bệnh viện, gần đây có một bệnh viện.”
“Muốn sống thì tránh xa tao ra!” Đối phương chẳng hề tiếp nhận lòng tốt của Ogihara, càng thêm hung ác quát.
“Sao anh lại như vậy hả, ai thèm nghe lệnh anh!” Ogihara cũng phát cáu, đến Bồ Tát cũnfg con biết tức giận đó. Tuy rằng cậu rất ít phát giận, nhưng không có nghĩa là cậu không bao giờ phát giận, cậu lớn như vậy rồi mà chưa từng có ai to tiếng với cậu thế đâu.
Cầm lấy đồ của mình, Ogihara đứng lên liếc mắt nhìn đối phương, giọng điệu không còn chút ý tốt nào: “Tùy anh thôi, ‘Hảo tâm gặp lòng lang dạ thú’, không muốn người khác quản mình thì đừng để bị đánh thảm như vậy.” Không thèm nhìn vẻ mặt trở nên dữ tợn của người nọ, Ogihara t mở cờ rong bụng, sau này cậu chẳng thèm quan tâm mấy chuyện này nữa, thực sự là lòng tốt không được báo đáp mà.
Ogihara vừa đi một lúc, một người vội vã chạy vào ngõ nhỏ, thấy người trên đất thì kinh hoảng kêu: “Akutsu senpai!”
“Đừng đụng tao!” Huơ tay để đối phương đừng đến, Akutsu thong thả đứng lên, động tác của hắn động đến vết thương trên người làm hắn đau đến nghiến răng.
“Akutsu senpai, anh có sao không?” Taichi không để ý đến sự cự tuyệt của Akutsu senpai, tiến lên đỡ lấy thân thể sắp ngã của senpai.
“Buông ra!” Ngữ khí của Akutsu cực kì ác liệt, thằng ranh vừa nãy dám giáo huấn hắn!
“Akutsu senpai, HLV tìm anh, em sẽ đưa anh đến phòng y tế trước.” Không bị dọa bởi khí thế đáng sợ của senpai, Taichi liền đỡ senpai đi về trường học.
Ogihara bị người vừa rồi làm cho tâm tình trở nên cực xấu, vốn tinh thần đã chuẩn bị tốt để gặp Seiichi thoáng cái lại biến mất. Đứng trước cửa phòng bệnh Seiichi, Ogihara hít sâu, tay xoa xoa nắm đấm cửa, lần nữa nhớ lại. Đều tại người kia, không chỉ không cảm ơn cậu mà thái độ còn ác liệt như vậy, sớm biết thì cậu đã không làm bộ gọi cảnh sát rồi. Đột nhiên, cửa bị người bên trong mở, Ogihara ngẩng đầu lên....: “Seiichi...”
“Itsuki... chan...?” Nghe thấy bên ngoài cửa có âm thanh gì đó, Yukimura xuống giường mở cửa nhìn xem bên ngoài là ai. Vậy mà lại thấy một người đứng trước cửa, vừa xa lạ vừa quen thuộc, Yukimura nghe đối phương gọi tên mình, không xác định gọi một tiếng.
“Sei... Seiichi, là... tôi.., hôm nay tôi...” Bị sự xuất hiện ngoài ý muốn của Seiichi làm cho hơi hoảng loạn, Ogihara cẩn thận quan sát vẻ mặt của Seiichi, sau đó nói mục đích hôm nay mình đến đây, “Hôm nay tôi... muốn thẳng thắn với anh...”
Nghe Itsuki-chan nói, Yukimura hoàn hồn rất nhanh, thoải mái nở nụ cười: “Itsuki-chan, trước đi vào đã.” Nói rồi kéo người đang khẩn trương vào phòng bệnh, tiện tay đóng cửa.
Đi vào phòng bệnh của Seiichi, Ogihara đầu tiên thấp thỏm cắm hoa vào bình, sau đó mang mấy thứ mình làm cho Seiichi để nhận lỗi đặt lên tủ bên giường: “Seiichi, đây là trứng cuộn rau cải tôi làm cho anh... Anh ăn thử đi.” Lần trước cậu làm trứng cuộn rau cải các senpai và Ryoma đều thích ăn, cậu nghĩ có lẽ Seiichi cũng thích, không chừng sẽ không giận cậu.
“Itsuki-chan, đến, ngồi xuống.” Yukimura cầm lấy hộp thức ăn trên bàn mang lên giường, kéo Ogihara đến ngồi trên giường.
“Seiichi... Xin lỗi, tôi.. tôi lừa anh.” Ogihara không dám nhìn mặt Seiichi, hai tay nắm chặt vào nhau.
“Itsuki-chan có thể cho tôi biết vì sao không?” Tiếng nói của Yukimura trước sau vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Ogihara rất nhanh lóe lên tinh quang.
Ogihara nắm chặt hai tay, gật đầu, sau đó lấy dũng khí chậm rãi nói ra chuyện bản thân giấu diếm, cùng với thân phận thật và tình huống hiện tại của cậu. Yukimura vừa nghe, vừa ăn thức ăn Ogihara mang đến, chỉ là đôi mắt nửa khép không biết đang nghĩ gì.
…
“Seiichi, anh là bạn tôi, cho nên...tôi không muốn lừa anh nữa, thực sự rất xin lỗi.” Nói hết những gì cần nói, Ogihara bắt đầu đợi Seiichi tuyên án, dù sao cậu cũng đã nói dối anh.
“Itsuki-chan như thế này rất đẹp.” Ăn xong thức ăn, Yukimura ôn nhu nhìn Ogihara. Anh nghĩ mình còn phải chờ thật lâu, không ngờ Itsuki-chan lại nhanh chóng thẳng thắn với anh như vậy, anh thật cao hứng.
“Seiichi?” Ogihara ngẩng đầu lên, muốn tìm một tia phẫn nộ trên mặt Seiichi, “Anh... Anh không giận tôi sao? Tôi đã nói dối.”
“Không phải Itsuki-chan cũng có nỗi khổ riêng sao?” Yukimura xoa xoa đầu Ogihara, “Itsuki-chan đã nói chúng ta là bạn, sao tôi có thể giận cậu, hơn nữa tôi rất vui vì Itsuki-chan đã nói cho tôi biết tất cả, cho thấy Itsuki-chan thực sự rất quan tâm người bạn như tôi.”
“Vâng! Seiichi, anh là người bạn đầu tiên tôi quen từ khi đến Nhật Bản.” Rất sợ Seiichi không tin, Ogihara nắm chặt tay Seiichi. Seiichi lại dễ dàng tha thứ cho cậu, giống như đội trưởng và Ryoma.
“Vậy, Itsuki-chan, chúng ta giới thiệu một lần nữa đi.” Yukimura cầm tay Ogihara, “Tôi là Yukimura Seiichi, học năm ba trường dự bị đại học Rikkaidai ở Kanagawa, năm nay 15 tuổi.”
“Tôi là Backy AG Douglas, tên Nhật là Ogihara Aitsuki, học sinh năm nhất học viện Seigaku, năm nay 13 tuổi, đến từ Anh quốc.” Ogihara vui vẻ nở nụ cười, sau này đi thăm Seiichi không cần phải hóa trang nữa, có thể cùng Seiichi làm bạn bè chân chính rồi.
“Ogihara, tôi gọi cậu là Itsuki-chan nhé?”
“Được, còn tôi sẽ gọi anh là Seiichi.”
“Vậy cả ngày hôm nay Itsuki-chan có thể ở cùng tôi không?” Biết hôm nay Ogihara nghỉ cả ngày, Yukimura nhân cơ hội yêu cầu.
“Được, không thành vấn đề.” Ogihara quyết định sau này cứ có thời gian sẽ đến thăm Seiichi.
Nói ra bí mật trong lòng, ngay lập tức Ogihara cảm thấy nhẹ nhàng. Hai người cùng nhau xem băng ghi hình Ogihara đưa cho Yukimura, sau đó nói ra phân tích của mình. Trong lúc Ogihara đang cảm thán cách nhìn độc đáo của Yukimura với tennis, cậu không phát hiện trong ánh mắt Yukimura nhìn cậu tràn ngập khó tin.
“Seiichi, lần trước không phải anh nói Rikkaidai đã bắt đầu tham gia vòng loại rồi sao? Đã kết thúc chưa?” Hàn huyên sắp được hơn hai giờ, Ogihara đói bụng, ăn mì thịt bò thật vất vả mới mua được, hỏi.
“Ngày mai.” Nghĩ tới đây, Yukimura thở dài, đến lúc nào anh mới có thể trở về với sân bóng đây.
Nhìn Seiichi đang thất thần, Ogihara thấy mình hết đói luôn. “Seiichi, nếu như anh muốn đi thăm họ, tôi đi cùng anh.” Tuy rằng không thể đánh bóng, nhưng có lẽ nếu Seiichi có thể nhìn thấy đồng đội của mình thì sẽ vui hơn một chút.
“Không cần, bọn họ không có vấn đề gì đâu.” Biết Ogihara quan tâm mình, Yukimura cự tuyệt ngay, “Cậu vừa sinh bệnh, đừng … lo lắng chuyện này.” Biết Ogihara vì ăn sushi mà sinh bệnh nên không gọi điện thoại cho mình được, Yukimura hối hận tối hôm đó sao mình không chủ động gọi điện thoại cho Ogihara, để cậu khó chịu một mình lâu như vậy.
“Seiichi rất lo lắng cho đồng đội của mình, cũng rất muốn gặp họ phải không?” Ogihara cố gắng hỏi thật khéo.
“Nhưng tôi lại càng lo lắng cho Itsuki-chan hơn đấy.” Ăn cháo hải sản Ogihara đi ra ngoài mua cho mình, miệng Yukimura nói đầy chân thành.
“.....” Ogihara cắn chiếc đũa, cười một cái thật tươi với Yukimura, Yukimura càng nhìn càng thấy thật ôn nhu.
Rời bệnh viện, Ogihara vội vội vàng vàng chạy về về phía trạm tàu điện ngầm. Sau khi kết thúc huấn luyện đội trưởng và Ryoma muốn tới thăm cậu. Cậu lại chỉ lo nói chuyện với Seiichi đến quên thời gian. Thấy đã không còn kịp rồi, Ogihara đơn giản quyết định bắt xe trở lại, thật mong là không tắc đường.
Thấy đã chuyển sang đèn đỏ, Ogihara thật nhanh chạy sang đối diện. “Kéttttt!” Một chiếc ô tô dừng lại ngay trước khi đụng vào Ogihara. Lúc Ogihara kinh còn đang hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh, một người từ trên xe bước xuống, hét lên với Ogihara: “Sao cậu còn đi tiếp hả? Không thấy xe sao? Sao lại có kẻ không hoa lệ như thế chứ! Đúng không, Kabaji?”
“Yes” lập tức có một giọng nói trả lời.
“Này! Bổn đại gia đang nói với cậu đó, không trả lời à?” Thấy đối phương không có phản ứng gì, người này có chút mất hứng, “Thực sự là kẻ không hoa lệ.”
“Vậy sao, xin lỗi, tôi không nhìn thấy.” Ogihara không phải không muốn để ý tới cái người có nốt ruồi dưới mắt phải và tóc xám bạc này, chỉ là đang nghĩ xem cậu thì có liên quan gì đến hoa lệ.
“Không thấy sao? Bổn đại gia chưa từng thấy kẻ nào phản ứng chậm như vậy, thực sự không hoa lệ.” Nam tử hiển nhiên bất mãn vì hành động của Ogihara.
“Ách... Xin hỏi tôi thì có liên quan gì đến hoa lệ?” Ogihara khó hiểu, người này sao cứ hoa lệ hoa lệ thế.
“Cậu!... Như cậu chẳng lẽ lại là hoa lệ?” Không nghĩ rằng đối phương lại hỏi như vậy, người con trai luôn mồm hoa lệ trông rất anh tuấn càng thêm mất hứng.
“A, xin lỗi, tôi đang vội, tôi đi trước đây.” Mình không bị đụng, xe của cái gã hoa lệ này cũng không làm sao. Cậu phải mau về đi thôi, không thể để đội trưởng và Ryoma chờ được.
“Chờ một chút! Bổn đại gia cho phép cậu đi sao?” Thiếu niên hoa lệ giữ lấy Ogihara đang muốn chạy, trong mắt bắt đầu bốc hỏa.
Editor lảm nhảm: Cuộc gặp gỡ đầy duyên phận giữa em và anh “hoa lệ”, trong mấy anh công ta thích anh này cực kì luôn