Xe hơi nhấn ga chạy, Ken ôm hôn đứa con đã trở về, Anthony và Hall thì xử lý vết thương trên tay và trên đùi em trai. Anthony và Hall cứ một lần lại một lần yêu thương hôn lên những vết thương này. Tezuka, Fuji và Atobe thấy vẻ mặt và hành động của bọn họ thì trong mắt hiện lên kinh ngạc vô cùng. Ryoma đã quá quen với cảnh này, chỉ nhìn bọn họ, thỉnh thoảng giúp Anthony đổi một chiếc khăn sạch hơn.
“Anthony, gọi điện thoại cho Mohammed, nói chúng ta rất ‘cảm kích’ sự chăm sóc mà người của hắn làm với Baby!” Ken hôn hai gò má của con trai, ngữ khí lạnh lẽo.
“Uhm...” Đau đớn trên mặt làm Ogihara chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê. Mở ra đôi mắt còn mơ hồ, Ogihara ngơ ngác nhìn gương mặt đầy râu của cha trên mặt mình. Đưa tay lên xoa xoa, Ogihara nhíu mày nói, “Daddy... mấy ngày không cạo râu rồi...”
Chân có chút đau, Ogihara đưa mắt nhìn xuống, bàn tay đang xoa xoa dừng lại, tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê hiện lên rõ ràng. Ôm lấy cha, Ogihara nói: “Daddy, xin lỗi.” Buông cha ra, Ogihara ôm lấy đại ca và nhị ca cũng mặt đầy râu như thế, “Anh...”
“Bé hư, sau này không được dọa anh như thế nữa.” Hall hung hăng hôn lên mặt em trai, dọa chết anh rồi, thực sự dọa anh sợ muốn chết
“Vâng...” Mải hôn lên mặt anh trai, Ogihara không chú ý tới bên trong xe còn có những người khác.
“Itsuki-chan...” Fuji lên tiếng đánh gẫy màn tương thân tương ái của mấy anh em Ogihara.
Ogihara sửng sốt quay đầu lại, kinh hỉ mà không tin được nhìn mấy người bên trong xe, “Fuji senpai?! Tezuka?! Ryoma?!... Atobe?! Các anh...”
“Itsuki-chan, cậu không sao thì quá tốt rồi, Yukimura cũng tới, vì lo cho sức khỏe cậu ấy nên bọn tôi để cậu ấy ở nhà cậu rồi.” Tezuka không nói bọn họ vì lo lắng cho cậu mà đi cả quãng đường dài tới đây, nhưng Ogihara hiểu được. Cậu không nghĩ rằng lần mất tích này lại làm mọi người phải đi xa như vậy để tìm cậu. Kích động tiến lên ôm lấy từng người, Ogihara khàn khàn nói: “Xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi.”
“Itsuki-chan... Cậu không có chuyện gì mới là quan trọng nhất.” Tezuka ôm chặt Ogihara một lúc rồi mới buông ra.
“Xin lỗi.”
“Backy, chuyện này không phải lỗi của cậu.” Vỗ vỗ Ogihara, Ryoma không đành lòng thấy cậu tự trách mình. Ogihara cười, kích động vì nhìn thấy bọn họ làm vành mắt cậu đỏ lên.
“Ogihara, bọn họ đã ngồi máy bay riêng của bổn đại gia tới đó, một chút cũng không khổ cực đâu.” Ôm Ogihara một lúc, tơ máu trong mắt Atobe cho cậu biết anh đã nhiều ngày chưa ngủ.
“Atobe, cảm ơn anh.” Không nghĩ rằng Atobe không quen biết nhiều với mình lại dùng máy bay đưa họ sang đây, còn giúp cậu bớt phiền muộn, Ogihara cảm kích nói. Có lẽ... cậu lại có thêm một người bạn nữa rồi.
“Itsuki-chan... Bộ quần áo này... rất hợp với cậu đó.” Ôm chặt Ogihara, Fuji cảm nhận được Ogihara đã an toàn trở về, nở nụ cười tươi rói đã lâu không thấy mà trêu ghẹo nói.
“A!” Ogihara không tự nhiên kéo kéo quần áo, “Hợp chỗ nào, chẳng tiện gì hết, còn hại tôi vấp ngã.”
Bế em trai lên, Anthony đặt lại cái khăn che mặt trên đầu cậu, tỉ mỉ nhìn kĩ một lần rồi nói: “Đúng là rất hợp.” Che mặt kín như vậy, gương mặt mỹ lệ sẽ không bị ai nhòm ngó nữa, quả thực rất thích hợp.
“Đại ca, rất muộn rồi đó.” Kéo khăn che mặt lên, Ogihara không chú ý rằng trong nháy mắt khi khăn che mặt được nhấc lên, cậu đã làm mọi người kinh diễm đến thế nào.
Hall cười lại đem tấm khăn che khuôn mặt của em trai, sau đó nắm chặt tay không cho cậu bỏ xuống. Ken cười, trong mắt lại hiện lên trầm tư lạnh lẽo.
“Mommy.... con đã làm mommy phải lo lắng rồi.” Xuống xe, Ogihara đi tới trước mặt người đang khóc mà ôm lấy nàng. Fujika ngửi hương thơm trên người con trai, xốc lên khăn che mặt, nhìn kỹ gương mặt đã gầy đi rất nhiều của cậu. ( kỳ thực có gầy đi mấy đâu, chỉ là trong mắt Fujika thì con nàng thực sự đã gầy đi nhiều.)
“Baby, trở về là tốt rồi, con có thể bình an trở về là tốt rồi.” Mặc dù không hiểu được vì sao con mình lại mặc bộ quần áo như vậy, giờ Fujika chỉ muốn ôm cậu một lúc.
“Mommy... Xin lỗi.” Mẹ thật tiều tụy, con mắt sưng đỏ, làm Ogihara lần đầu tiên thấy hối hận vì sự nóng vội của mình.
“Seiichi.” Tiến lên hai bước, Ogihara nhìn người sắc mặt tái nhợt, hổ thẹn mà ôm chặt lấy Yukimura, “Seiichi... Seiichi...” Cậu sai rồi, cậu thực sự sai rồi, bởi vì sự ngốc nghếch của cậu mà làm nhiều người phải lo lắng vì cậu như vậy.
“Itsuki-chan à... Tôi rất nhớ cậu.” Yukimura ôm chặt Ogihara, ghé vào cậu thấp giọng nói, đã trở về, đã trở về...
“Tôi cũng rất nhớ anh... Seiichi...” Muốn nói anh không nên tới, nhưng Ogihara lại không nói nên lời. Seiichi, thân thể anh yếu như vậy lại vì tôi mà tới tận đây. Seiichi, tôi đã nợ các anh nhiều lắm.
“Baby, hai ngày nay bọn họ rất vất vả, để cho bọn họ đi nghỉ ngơi đi. Con vừa trở về, mau tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, có cái gì muốn nói đợi ngày mai tỉnh dậy rồi tính tiếp.” Thấy sắc mặt chồng và hai đứa con trai không tốt, Fujika mở miệng để hai người đang ôm tách nhau ra. Vừa nghe mẹ nói như vậy, Ogihara vội buông Yukimura ra, sau đó bảo Tezuka bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, còn lo lắng đi theo sau.
Thấy con lên lầu xong, lúc này Fujika mới cảm thấy thực sự mệt mỏi. Dựa vào cái ôm của chồng nàng, Fujika nói: “Baby lớn rồi, chắc chắn sẽ có vài người bạn thân, hơn nữa nó cũng rất cần có bạn. Mấy đứa trẻ này vì lo lắng mà không quản đường xa chạy tới nơi này tìm nó, sự chân thành của họ với Baby anh và hai đứa kia cũng có thể thấy chứ. Đừng trói buộc thiên sứ quá chặt, nếu không thiên sứ sẽ bay mất đó.” Chọc chọc tay chồng, Fujika đi cùng hắn lên lầu. Cái gì cần nói nàng cũng đã nói, cũng chẳng biết mấy người này có thể nghĩ thông suốt hay không nữa.
“Fujika.”
“Ừ?”
“Baby còn nhỏ.”
“Nó đã 13 tuổi rồi, em 18 tuổi đã gả cho anh rồi đó.”
“... Baby với mấy người kia...”
“Ken, anh đang ghen.”
“Đúng, anh rất ghen, con trai bảo bối của anh lại thân mật với mấy đứa kia như vậy. Trước đây Backy bảo bối chỉ để chúng ta ôm nó, chưa bao giờ chủ động đi ôm người khác cả!”
“Ha ha, Ken, đây chỉ là cách bạn bè thân thiết thể hiện tình cảm thôi, Baby đâu có ôm con gái.”
“... Fujika, anh rất khó chịu...”
“Vậy anh bảo phải làm sao bây giờ? Baby rất coi trọng mấy người kia, anh nỡ để Baby vĩnh viễn không được gặp bọn họ hay sao? Vậy không được đâu, Ken.”
“…..”
Tắm rửa xong, tâm tình Ogihara đã hồi phục một chút, quay cái gương nhìn mặt mình đủ hướng. Nói đến nói đi, chuyện xảy ra lần này là do cậu quá giống người trong tranh... Sao lại có chuyện như vậy được. Tưởng tượng không ra bức tranh là như thế nào, Ogihara quyết định ném chuyện này ra sau đầu, chuyện với Mohammed giao cho cha và các anh xử lý đi. Sự thực đã chứng minh cậu chỉ biết làm cho mọi chuyện rối tung lên, còn liên lụy đến người nhà, làm họ vì cậu mà lo lắng.
Mở cửa, thấy người đang ngồi trên giường cậu, Ogihara tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy anh, sau đó cậu lại bị ôm ra khỏi căn phòng. Vừa vào phòng, cái mông của Ogihara bị đánh mấy cái, có chút đau nhưng Ogihara không cảm thấy oan ức. Cậu biết mình đáng bị ăn đòn, mà chỗ bị đánh lại lập tức được người xoa xoa, Ogihara “Xì” một cái nở nụ cười.
“Anh, nào có ai như anh, đánh xong rồi lại xoa, như thế với không đánh có gì khác nhau?” Thấy người còn lại không có mặt trong phòng, Ogihara ôm đại ca hiếu kỳ hỏi, “Ơ? Nhị ca đi đâu rồi?”
“Anh bảo nó về phòng rồi. Baby, đại ca muốn một mình nói chuyện với em.” Đặt cậu xuống giường, Anthony khóa cửa phòng. Thấy vẻ mặt đại ca nghiêm túc, Ogihara nghe lời ngồi trên giường đợi đại ca “dạy bảo”.
Ngồi bên cạnh Ogihara, Anthony nhấc cậu lên đặt ngồi trên đùi mình, xoa cái mông vừa bị đánh của cậu một chút rồi nói: “Biết vì sao anh đánh em không?”
“Biết, em không nên chạy lung tung.” Ogihara vừa nói xong, mông lại bị đánh một cái.
“Còn gì nữa?” Anthony tức giận nhìn em trai, chuyện lần này đã dọa chết anh, để tránh sau này lại có chuyện như vậy phát sinh, anh đành “nhẫn tâm” đánh đứa em trai mà bình thường anh chẳng bao giờ đụng đến một đầu ngón tay.
“Còn... tự mình quyết định, có việc không thương lượng với các anh.” Ogihara thành khẩn liệt kê “tội” của mình.
Bàn tay đang giơ lên lại hạ xuống, rốt cuộc Anthony vẫn không thể đánh tiếp. Đặt em trai sang một bên, Anthony kéo ống quần Ogihara lên nhìn vết thương trên đùi cậu, vết thương dính nước đã hơi nhiễm trùng, Anthony xuống giường lấy hòm thuốc bắt đầu giúp cậu bôi thuốc một lần nữa.
“Vì sao muốn đi gặp hắn?” Vẻ mặt Anthony khi nhìn thấy vết trầy da liền trở nên dữ tợn.
“Anh, em sai rồi. Em vốn là muốn đối mặt để nói rõ với hắn, không nghĩ rằng lại bị bắt cóc.” Chân vì bôi thuốc mà hơi đau đớn, Ogihara phản xạ muốn né đi, sắc mặt của Anthony lại càng thêm xấu xí.
Băng bó cẩn thận cho em trai xong, Anthony tắt đèn bàn. Trời đã sáng nhưng trong phòng vì có rèm cửa sổ mà có vẻ hơi tối tăm. Ogihara chẳng hiểu vì sao đại ca phải tắt đèn, thấy không rõ mặt đại ca, Ogihara vì thái độ của anh mà có chút sợ hãi. Do dự một chút rồi nghiêng người ôm lấy đại ca, Ogihara nhỏ giọng nói: “Anh, anh đừng giận, sau này em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.” Ngoài dự liệu của cậu, Anthony lại run rẩy mà ôm chặt lấy cậu, hai tay cố sức siết chặt làm thân thể Ogihara bỗng chốc trở nên đau đớn.
“Anthony, gọi điện thoại cho Mohammed, nói chúng ta rất ‘cảm kích’ sự chăm sóc mà người của hắn làm với Baby!” Ken hôn hai gò má của con trai, ngữ khí lạnh lẽo.
“Uhm...” Đau đớn trên mặt làm Ogihara chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê. Mở ra đôi mắt còn mơ hồ, Ogihara ngơ ngác nhìn gương mặt đầy râu của cha trên mặt mình. Đưa tay lên xoa xoa, Ogihara nhíu mày nói, “Daddy... mấy ngày không cạo râu rồi...”
Chân có chút đau, Ogihara đưa mắt nhìn xuống, bàn tay đang xoa xoa dừng lại, tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê hiện lên rõ ràng. Ôm lấy cha, Ogihara nói: “Daddy, xin lỗi.” Buông cha ra, Ogihara ôm lấy đại ca và nhị ca cũng mặt đầy râu như thế, “Anh...”
“Bé hư, sau này không được dọa anh như thế nữa.” Hall hung hăng hôn lên mặt em trai, dọa chết anh rồi, thực sự dọa anh sợ muốn chết
“Vâng...” Mải hôn lên mặt anh trai, Ogihara không chú ý tới bên trong xe còn có những người khác.
“Itsuki-chan...” Fuji lên tiếng đánh gẫy màn tương thân tương ái của mấy anh em Ogihara.
Ogihara sửng sốt quay đầu lại, kinh hỉ mà không tin được nhìn mấy người bên trong xe, “Fuji senpai?! Tezuka?! Ryoma?!... Atobe?! Các anh...”
“Itsuki-chan, cậu không sao thì quá tốt rồi, Yukimura cũng tới, vì lo cho sức khỏe cậu ấy nên bọn tôi để cậu ấy ở nhà cậu rồi.” Tezuka không nói bọn họ vì lo lắng cho cậu mà đi cả quãng đường dài tới đây, nhưng Ogihara hiểu được. Cậu không nghĩ rằng lần mất tích này lại làm mọi người phải đi xa như vậy để tìm cậu. Kích động tiến lên ôm lấy từng người, Ogihara khàn khàn nói: “Xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi.”
“Itsuki-chan... Cậu không có chuyện gì mới là quan trọng nhất.” Tezuka ôm chặt Ogihara một lúc rồi mới buông ra.
“Xin lỗi.”
“Backy, chuyện này không phải lỗi của cậu.” Vỗ vỗ Ogihara, Ryoma không đành lòng thấy cậu tự trách mình. Ogihara cười, kích động vì nhìn thấy bọn họ làm vành mắt cậu đỏ lên.
“Ogihara, bọn họ đã ngồi máy bay riêng của bổn đại gia tới đó, một chút cũng không khổ cực đâu.” Ôm Ogihara một lúc, tơ máu trong mắt Atobe cho cậu biết anh đã nhiều ngày chưa ngủ.
“Atobe, cảm ơn anh.” Không nghĩ rằng Atobe không quen biết nhiều với mình lại dùng máy bay đưa họ sang đây, còn giúp cậu bớt phiền muộn, Ogihara cảm kích nói. Có lẽ... cậu lại có thêm một người bạn nữa rồi.
“Itsuki-chan... Bộ quần áo này... rất hợp với cậu đó.” Ôm chặt Ogihara, Fuji cảm nhận được Ogihara đã an toàn trở về, nở nụ cười tươi rói đã lâu không thấy mà trêu ghẹo nói.
“A!” Ogihara không tự nhiên kéo kéo quần áo, “Hợp chỗ nào, chẳng tiện gì hết, còn hại tôi vấp ngã.”
Bế em trai lên, Anthony đặt lại cái khăn che mặt trên đầu cậu, tỉ mỉ nhìn kĩ một lần rồi nói: “Đúng là rất hợp.” Che mặt kín như vậy, gương mặt mỹ lệ sẽ không bị ai nhòm ngó nữa, quả thực rất thích hợp.
“Đại ca, rất muộn rồi đó.” Kéo khăn che mặt lên, Ogihara không chú ý rằng trong nháy mắt khi khăn che mặt được nhấc lên, cậu đã làm mọi người kinh diễm đến thế nào.
Hall cười lại đem tấm khăn che khuôn mặt của em trai, sau đó nắm chặt tay không cho cậu bỏ xuống. Ken cười, trong mắt lại hiện lên trầm tư lạnh lẽo.
“Mommy.... con đã làm mommy phải lo lắng rồi.” Xuống xe, Ogihara đi tới trước mặt người đang khóc mà ôm lấy nàng. Fujika ngửi hương thơm trên người con trai, xốc lên khăn che mặt, nhìn kỹ gương mặt đã gầy đi rất nhiều của cậu. ( kỳ thực có gầy đi mấy đâu, chỉ là trong mắt Fujika thì con nàng thực sự đã gầy đi nhiều.)
“Baby, trở về là tốt rồi, con có thể bình an trở về là tốt rồi.” Mặc dù không hiểu được vì sao con mình lại mặc bộ quần áo như vậy, giờ Fujika chỉ muốn ôm cậu một lúc.
“Mommy... Xin lỗi.” Mẹ thật tiều tụy, con mắt sưng đỏ, làm Ogihara lần đầu tiên thấy hối hận vì sự nóng vội của mình.
“Seiichi.” Tiến lên hai bước, Ogihara nhìn người sắc mặt tái nhợt, hổ thẹn mà ôm chặt lấy Yukimura, “Seiichi... Seiichi...” Cậu sai rồi, cậu thực sự sai rồi, bởi vì sự ngốc nghếch của cậu mà làm nhiều người phải lo lắng vì cậu như vậy.
“Itsuki-chan à... Tôi rất nhớ cậu.” Yukimura ôm chặt Ogihara, ghé vào cậu thấp giọng nói, đã trở về, đã trở về...
“Tôi cũng rất nhớ anh... Seiichi...” Muốn nói anh không nên tới, nhưng Ogihara lại không nói nên lời. Seiichi, thân thể anh yếu như vậy lại vì tôi mà tới tận đây. Seiichi, tôi đã nợ các anh nhiều lắm.
“Baby, hai ngày nay bọn họ rất vất vả, để cho bọn họ đi nghỉ ngơi đi. Con vừa trở về, mau tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, có cái gì muốn nói đợi ngày mai tỉnh dậy rồi tính tiếp.” Thấy sắc mặt chồng và hai đứa con trai không tốt, Fujika mở miệng để hai người đang ôm tách nhau ra. Vừa nghe mẹ nói như vậy, Ogihara vội buông Yukimura ra, sau đó bảo Tezuka bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi, còn lo lắng đi theo sau.
Thấy con lên lầu xong, lúc này Fujika mới cảm thấy thực sự mệt mỏi. Dựa vào cái ôm của chồng nàng, Fujika nói: “Baby lớn rồi, chắc chắn sẽ có vài người bạn thân, hơn nữa nó cũng rất cần có bạn. Mấy đứa trẻ này vì lo lắng mà không quản đường xa chạy tới nơi này tìm nó, sự chân thành của họ với Baby anh và hai đứa kia cũng có thể thấy chứ. Đừng trói buộc thiên sứ quá chặt, nếu không thiên sứ sẽ bay mất đó.” Chọc chọc tay chồng, Fujika đi cùng hắn lên lầu. Cái gì cần nói nàng cũng đã nói, cũng chẳng biết mấy người này có thể nghĩ thông suốt hay không nữa.
“Fujika.”
“Ừ?”
“Baby còn nhỏ.”
“Nó đã 13 tuổi rồi, em 18 tuổi đã gả cho anh rồi đó.”
“... Baby với mấy người kia...”
“Ken, anh đang ghen.”
“Đúng, anh rất ghen, con trai bảo bối của anh lại thân mật với mấy đứa kia như vậy. Trước đây Backy bảo bối chỉ để chúng ta ôm nó, chưa bao giờ chủ động đi ôm người khác cả!”
“Ha ha, Ken, đây chỉ là cách bạn bè thân thiết thể hiện tình cảm thôi, Baby đâu có ôm con gái.”
“... Fujika, anh rất khó chịu...”
“Vậy anh bảo phải làm sao bây giờ? Baby rất coi trọng mấy người kia, anh nỡ để Baby vĩnh viễn không được gặp bọn họ hay sao? Vậy không được đâu, Ken.”
“…..”
Tắm rửa xong, tâm tình Ogihara đã hồi phục một chút, quay cái gương nhìn mặt mình đủ hướng. Nói đến nói đi, chuyện xảy ra lần này là do cậu quá giống người trong tranh... Sao lại có chuyện như vậy được. Tưởng tượng không ra bức tranh là như thế nào, Ogihara quyết định ném chuyện này ra sau đầu, chuyện với Mohammed giao cho cha và các anh xử lý đi. Sự thực đã chứng minh cậu chỉ biết làm cho mọi chuyện rối tung lên, còn liên lụy đến người nhà, làm họ vì cậu mà lo lắng.
Mở cửa, thấy người đang ngồi trên giường cậu, Ogihara tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy anh, sau đó cậu lại bị ôm ra khỏi căn phòng. Vừa vào phòng, cái mông của Ogihara bị đánh mấy cái, có chút đau nhưng Ogihara không cảm thấy oan ức. Cậu biết mình đáng bị ăn đòn, mà chỗ bị đánh lại lập tức được người xoa xoa, Ogihara “Xì” một cái nở nụ cười.
“Anh, nào có ai như anh, đánh xong rồi lại xoa, như thế với không đánh có gì khác nhau?” Thấy người còn lại không có mặt trong phòng, Ogihara ôm đại ca hiếu kỳ hỏi, “Ơ? Nhị ca đi đâu rồi?”
“Anh bảo nó về phòng rồi. Baby, đại ca muốn một mình nói chuyện với em.” Đặt cậu xuống giường, Anthony khóa cửa phòng. Thấy vẻ mặt đại ca nghiêm túc, Ogihara nghe lời ngồi trên giường đợi đại ca “dạy bảo”.
Ngồi bên cạnh Ogihara, Anthony nhấc cậu lên đặt ngồi trên đùi mình, xoa cái mông vừa bị đánh của cậu một chút rồi nói: “Biết vì sao anh đánh em không?”
“Biết, em không nên chạy lung tung.” Ogihara vừa nói xong, mông lại bị đánh một cái.
“Còn gì nữa?” Anthony tức giận nhìn em trai, chuyện lần này đã dọa chết anh, để tránh sau này lại có chuyện như vậy phát sinh, anh đành “nhẫn tâm” đánh đứa em trai mà bình thường anh chẳng bao giờ đụng đến một đầu ngón tay.
“Còn... tự mình quyết định, có việc không thương lượng với các anh.” Ogihara thành khẩn liệt kê “tội” của mình.
Bàn tay đang giơ lên lại hạ xuống, rốt cuộc Anthony vẫn không thể đánh tiếp. Đặt em trai sang một bên, Anthony kéo ống quần Ogihara lên nhìn vết thương trên đùi cậu, vết thương dính nước đã hơi nhiễm trùng, Anthony xuống giường lấy hòm thuốc bắt đầu giúp cậu bôi thuốc một lần nữa.
“Vì sao muốn đi gặp hắn?” Vẻ mặt Anthony khi nhìn thấy vết trầy da liền trở nên dữ tợn.
“Anh, em sai rồi. Em vốn là muốn đối mặt để nói rõ với hắn, không nghĩ rằng lại bị bắt cóc.” Chân vì bôi thuốc mà hơi đau đớn, Ogihara phản xạ muốn né đi, sắc mặt của Anthony lại càng thêm xấu xí.
Băng bó cẩn thận cho em trai xong, Anthony tắt đèn bàn. Trời đã sáng nhưng trong phòng vì có rèm cửa sổ mà có vẻ hơi tối tăm. Ogihara chẳng hiểu vì sao đại ca phải tắt đèn, thấy không rõ mặt đại ca, Ogihara vì thái độ của anh mà có chút sợ hãi. Do dự một chút rồi nghiêng người ôm lấy đại ca, Ogihara nhỏ giọng nói: “Anh, anh đừng giận, sau này em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.” Ngoài dự liệu của cậu, Anthony lại run rẩy mà ôm chặt lấy cậu, hai tay cố sức siết chặt làm thân thể Ogihara bỗng chốc trở nên đau đớn.