Ngửa mặt lên nhìn chiếc máy bay đã biến mất, Ogihara nói thầm trong lòng: các anh phải chờ tôi... Tôi sẽ trở về nhanh thôi.
“Đại ca?!” Ogihara mừng rỡ nhìn vé máy bay đặt trước mặt cậu, không ngờ đại ca lại bí mật giúp cậu chuẩn bị vé máy bay về Nhật, ngay hai ngày sau!
“Baby, chỉ cần em nói được làm được, đại ca cũng sẽ nói được làm được.” Cầm lấy vé máy bay đặt lên tay em trai, Anthony trực tiếp nói.
Tiến lên ôm đại ca một chút, Ogihara cầm vé máy bay cất cẩn thận: “Anh, anh cứ yên tâm đi.” Sự thực là dù có chuyện gì thì sau giải toàn quốc cậu vẫn phải về, còn chuyện học ở đâu với cậu mà nói hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần đến lúc “nghỉ” cậu có thể đi Nhật Bản tìm bọn họ chơi bóng là được, tin rằng đại ca sẽ không phản đối chuyện này.
“Tốt.” Anthony cực kỳ thoả mãn.
“Cậu út, có bưu phẩm của cậu... do người của đại sứ quán Abu Dhabi đưa tới.” Quản gia đứng ngoài cửa, nói với người đang thu dọn hành lý. Fujika đang giúp con thu dọn, Ken, Anthony và Hall thì ngồi một bên, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
“Bưu phẩm của tôi?” Ogihara từ trên giường đi xuống, cầm lấy bưu phẩm mỏng dẹt trên tay quản gia, trọng lượng có vẻ hơi nặng. Quay đầu lại nhìn cha mẹ và các anh, Ogihara hơi do dự, bây giờ cậu đối với những gì liên quan đến Abu Dhabi là cực kì mẫn cảm.
Ken tiến lên đón lấy bưu phẩm, mở ra thì thấy bên trong là một bức tranh, cầm bức tranh xé giấy bọc ra, Ken bỗng nhiên thất thần.
“Ken?” Thấy chồng mình đột nhiên bất động, Fujika hiếu kỳ đi đến bên cạnh, khi nàng nhìn thấy bức tranh thì cũng khiếp sợ kêu lên, “A! Chúa ơi!” Đặt bức tranh xuống giường, Anthony và Hall vừa nhìn thì cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Ogihara nhìn chằm chằm bức tranh, tuy rằng cũng rất kinh ngạc, nhưng lại có một loại cảm giác rất quỷ dị, tựa như đang nhìn ảnh chụp của mình vài chục năm sau vậy.
“Bọn họ nói bức tranh... sẽ không phải cái này chứ.” Ogihara chỉ chỉ người tóc dài đen, mắt đen, mặc áo choàng hoa lệ trên bức tranh nói.
“Ken... này...” Fujika cảm thấy không biết nên phản ứng thế nào, ôm chặt lấy con trai, bức tranh này làm nàng thấy sợ.
“Daddy... Con lớn lên sẽ không giống như thế này đi... Thật là đáng sợ.” Ogihara sờ sờ mặt mình, nếu như sau này cậu trưởng thành cũng có hình dạng này, giờ cậu nhất định phải đi phẫu thuật thẩm mĩ, nếu không thì đâu còn chút dáng vẻ nam nhi nào. Nếu không phải quần áo so với hai thị nữ hai bên rõ ràng khác nhau, là quần áo nam, cậu không tin nổi người này là con trai tuy rằng nhìn giống cậu khủng khiếp, “Daddy, con muốn đi cắt tóc!” Kéo kéo mái tóc hơi dài, Ogihara cảm thấy sợ hãi cho tương lai.
“Thực sự rất giống...” Tròn mắt Ken lóe lên tia khó hiểu nhìn chằm chằm bức tranh trên giường, “Nhưng như vậy có thể thấy thiên sứ của chúng ta lớn lên xuất sắc thế nào...” Trong tranh là một người con trai... Không... không thể nói là con trai, hắn không tìm được từ ngữ thích hợp để gọi cái người có mái tóc đen nhẹ nhàng bay bay, đôi con người đen láy so với sao trên trời còn lấp lánh hơn này. Y cười mà như không cười nhìn mấy thiếu nữ đang quỳ gối bên cạnh, trong mắt là tia tình cảm nhẹ nhàng khó nắm bắt, mang theo ôn nhu, nghi hoặc, nghiêm khắc còn có vài phần bất đắc dĩ, dường như mấy thiếu nữ này đã làm cái gì khiến y tức giận, mà y lại không đành lòng trách cứ bọn họ. Người trong tranh nghiêng mình, thoáng cúi đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, gần đó có một cây hoa không biết là hoa gì, vẫn chưa có bông hoa nào nở ra. Y cầm trên tay một bình hoa màu vàng tinh xảo, hình như đang chuẩn bị tưới hoa, nụ hoa là màu trắng, viền hơi có màu vàng... Lá cây cũng là màu trắng viền vàng, giống màu áo choàng của người trong tranh, tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt hiền hòa.
“Daddy, không thể nào, cha không cảm thấy trưởng thành như vậy rất kinh khủng sao?” Nghe cha nói như vậy, Ogihara liền nghi ngờ thẩm mĩ của cha mình, con gái thì không nói làm gì, con trai lớn lên mà như vậy thì thật là đáng sợ. Giờ cậu thấy mình không còn phiền muộn nữa, nếu trưởng thành mà như vậy thì không cần các anh mở miệng cậu cũng nhất định ngày ngày trốn trong nhà thôi.
“Sao thế được? Bảo bối của ta sao có thể nói là kinh khủng?” Bỏ bức tranh vào trong hộp, Ken giao cái hộp cho con trưởng rồi xoa xoa mái tóc đen mềm mại của con út nói, “Backy bảo bối, không được cắt tóc, daddy thích nhất tóc của con.” Thấy vẻ mặt đứa con có vẻ không thích, Ken kéo tay cậu đi ra ngoài, “Backy bảo bối, daddy tìm người làm cho con vợt tennis mới, chắc là đưa đến rồi, chúng ta đi xem đi.” Một tay kéo người vợ vẫn còn căng thẳng, Ken mang hai người đi xuống lầu.
“Daddy, con nhờ cha tìm người làm giúp búp bê vải con đã làm chưa?” Kéo tay cha mẹ, Ogihara tạm thời đem chuyện bức tranh ném ra sau đầu.
“Chuyện Backy bảo bối giao làm sao daddy lại quên được, đến chiều sẽ có người mang đến cho con.” Thấy âm thanh nói chuyện của hai cha con càng ngày càng xa, Anthony lúc này mới một lần nữa lấy ra bức tranh.
“Chúa ơi! Đây là có chuyện gì?!” Nhìn những bông hoa trên bức tranh vốn không hề nở giờ lại có một bông hoa nở rộ, Hall la hoảng lên. Tỉ mỉ nhớ lại, anh chắc chắn mình nhớ không lầm.
“Hall, trước hết không được nói cho Baby và mẹ.” Cất bức tranh, trong mắt Anthony xuất hiện vài phần lo sợ và bất an.
“... Em biết... Anthony, phái người đến Nhật Bản bảo vệ Baby, tranh này... thật quá quỷ dị.” Hall ôm ngực nỗ lực làm mình tỉnh táo lại. Không thể hoảng, không thể hoảng, nếu như bọn họ đều mất bình tĩnh, em trai biết làm sao bây giờ.
“Ừ.”
Kiểm tra xem có cái gì còn quên mang không, Ogihara có chút chờ mong lần trở lại này. Tặng quà mừng trở về gì cho họ nhỉ... tạo ra một bất ngờ đi... Ừm, thật muốn thấy vẻ mặt của họ khi gặp mình quá. Trong lòng lóe ra ý xấu, ngáp một cái, Ogihara nhảy lên giường, thân thể một thoáng đã rơi vào đệm chăn mềm mại.
Cửa mở, Ogihara chui ra chăn khỏi chăn nhìn, “Nhị ca, gần đây anh không ra ngoài tìm bạn gái nhỉ.” Gần đây nhị ca đổi tính thì phải, tối nào cũng ở nhà. Nằm dựa vào lòng đại ca, Ogihara vò vò tóc nhị ca, nhìn xem có phải đây là giả mạo không.
“Baby, em không thích nhìn thấy nhị ca thế à?” Hall ai oán kêu thảm thiết, khoa trương ôm đầu mình.
“Đại ca, anh nói nhị ca gần đây có phải rất quái không. Trước đây bình thường tối anh ấy có về nhà đâu, nếu không phải hẹn hò với Jenny này thì cũng là đi chơi với Anna kia, sao giờ lại không thấy anh ấy hẹn hò với ai nữa nhỉ?” Mạnh tay vò tóc nhị ca, Ogihara thoả mãn nghe nhị ca tru lên.
“Ai nha, Baby, có phải em ghen tị không đó?.” Hall mang nụ cười đạo chích kề sát lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai.
“Nhị ca, em cũng không phải người cần ghen, chỉ cần bạn gái của nhị ca không coi em là tình địch là được rồi.” Giật ra khỏi tay nhị ca, Ogihara trêu chọc nói. Trên người nhị ca lúc nào cũng mang theo ảnh của cậu, trước đây đã từng có nữ sinh đến trường học tìm cậu, bảo cậu đừng quấn lấy bạn trai của họ nữa.
“Ha ha... Baby... Đừng nóng giận mà, bây giờ đến một người bạn gái nhị ca cũng không có, trong tim nhị ca chỉ có thiên sứ Baby của chúng ta thôi.” Hall thơm đệ đệ một cái, thoả mãn rên rỉ nói, “Uhm... vẫn là hôn Baby thích nhất.”
“Nhị ca, anh như thế này sao có thể có nhiều bạn gái như vậy?” Ogihara lui vào lòng đại ca, hoài nghi nhìn nhị ca, “Em nghĩ đại ca phải là người được nhiều con gái thích mới đúng chứ!”
“Gì? Baby nghĩ nhị ca không có mị lực sao?” Hô to một tiếng, Hall nhào lên người em trai, cù trên người cậu một trận ngứa ngáy.
“A! Nhị ca tha mạng!” Ban đêm, trong nhà Douglas vang lên tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.
“Anthony, em rất sợ.” Hơi duỗi thân trên, Hall nhìn em trai đang ngủ say, trên mặt không còn vẻ đùa nghịch, “Bức tranh đó... làm em rất bất an, liệu nó có liên hệ gì với Baby không?”
“Anh không biết... Hall... anh không biết... anh cũng rất sợ... Hall, mặc kệ bức tranh có liên quan đến Baby không, anh cũng không thể mất đi em ấy, lần đầu tiên anh sợ Baby thật sự là thiên sứ.” Anthony vỗ bàn tay lạnh lẽo của em trai.
“Baby... Baby... Anh phải làm thế nào mới có thể giữ em an toàn bên người? Baby...” Hall khẽ hôn mặt em trai, thống khổ thấp giọng nói, rồi anh có chút hoảng loạn ngẩng đầu nhìn Anthony, “Anthony... Hương thơm trên người Baby... bỗng nhiên nồng đậm!” Hương thơm mười mấy năm không đổi của Baby bỗng nhiên biến đậm!
“Hall... Baby không ngửi được mùi thơm trên người em ấy, đừng làm em ấy sợ.” Anthony ôm lấy em trai vừa xoay người vùi vào lòng mình, “Đây có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, đừng để Baby nghĩ em ấy có vấn đề gì.”
“Ừ.” Hall khàn giọng nói, nhẹ nhàng ôm chặt em trai. Baby, anh không hy vọng em là thiên sứ đâu, không được bay đi, không được rời khỏi anh.
“Đại ca?!” Ogihara mừng rỡ nhìn vé máy bay đặt trước mặt cậu, không ngờ đại ca lại bí mật giúp cậu chuẩn bị vé máy bay về Nhật, ngay hai ngày sau!
“Baby, chỉ cần em nói được làm được, đại ca cũng sẽ nói được làm được.” Cầm lấy vé máy bay đặt lên tay em trai, Anthony trực tiếp nói.
Tiến lên ôm đại ca một chút, Ogihara cầm vé máy bay cất cẩn thận: “Anh, anh cứ yên tâm đi.” Sự thực là dù có chuyện gì thì sau giải toàn quốc cậu vẫn phải về, còn chuyện học ở đâu với cậu mà nói hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần đến lúc “nghỉ” cậu có thể đi Nhật Bản tìm bọn họ chơi bóng là được, tin rằng đại ca sẽ không phản đối chuyện này.
“Tốt.” Anthony cực kỳ thoả mãn.
“Cậu út, có bưu phẩm của cậu... do người của đại sứ quán Abu Dhabi đưa tới.” Quản gia đứng ngoài cửa, nói với người đang thu dọn hành lý. Fujika đang giúp con thu dọn, Ken, Anthony và Hall thì ngồi một bên, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
“Bưu phẩm của tôi?” Ogihara từ trên giường đi xuống, cầm lấy bưu phẩm mỏng dẹt trên tay quản gia, trọng lượng có vẻ hơi nặng. Quay đầu lại nhìn cha mẹ và các anh, Ogihara hơi do dự, bây giờ cậu đối với những gì liên quan đến Abu Dhabi là cực kì mẫn cảm.
Ken tiến lên đón lấy bưu phẩm, mở ra thì thấy bên trong là một bức tranh, cầm bức tranh xé giấy bọc ra, Ken bỗng nhiên thất thần.
“Ken?” Thấy chồng mình đột nhiên bất động, Fujika hiếu kỳ đi đến bên cạnh, khi nàng nhìn thấy bức tranh thì cũng khiếp sợ kêu lên, “A! Chúa ơi!” Đặt bức tranh xuống giường, Anthony và Hall vừa nhìn thì cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Ogihara nhìn chằm chằm bức tranh, tuy rằng cũng rất kinh ngạc, nhưng lại có một loại cảm giác rất quỷ dị, tựa như đang nhìn ảnh chụp của mình vài chục năm sau vậy.
“Bọn họ nói bức tranh... sẽ không phải cái này chứ.” Ogihara chỉ chỉ người tóc dài đen, mắt đen, mặc áo choàng hoa lệ trên bức tranh nói.
“Ken... này...” Fujika cảm thấy không biết nên phản ứng thế nào, ôm chặt lấy con trai, bức tranh này làm nàng thấy sợ.
“Daddy... Con lớn lên sẽ không giống như thế này đi... Thật là đáng sợ.” Ogihara sờ sờ mặt mình, nếu như sau này cậu trưởng thành cũng có hình dạng này, giờ cậu nhất định phải đi phẫu thuật thẩm mĩ, nếu không thì đâu còn chút dáng vẻ nam nhi nào. Nếu không phải quần áo so với hai thị nữ hai bên rõ ràng khác nhau, là quần áo nam, cậu không tin nổi người này là con trai tuy rằng nhìn giống cậu khủng khiếp, “Daddy, con muốn đi cắt tóc!” Kéo kéo mái tóc hơi dài, Ogihara cảm thấy sợ hãi cho tương lai.
“Thực sự rất giống...” Tròn mắt Ken lóe lên tia khó hiểu nhìn chằm chằm bức tranh trên giường, “Nhưng như vậy có thể thấy thiên sứ của chúng ta lớn lên xuất sắc thế nào...” Trong tranh là một người con trai... Không... không thể nói là con trai, hắn không tìm được từ ngữ thích hợp để gọi cái người có mái tóc đen nhẹ nhàng bay bay, đôi con người đen láy so với sao trên trời còn lấp lánh hơn này. Y cười mà như không cười nhìn mấy thiếu nữ đang quỳ gối bên cạnh, trong mắt là tia tình cảm nhẹ nhàng khó nắm bắt, mang theo ôn nhu, nghi hoặc, nghiêm khắc còn có vài phần bất đắc dĩ, dường như mấy thiếu nữ này đã làm cái gì khiến y tức giận, mà y lại không đành lòng trách cứ bọn họ. Người trong tranh nghiêng mình, thoáng cúi đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, gần đó có một cây hoa không biết là hoa gì, vẫn chưa có bông hoa nào nở ra. Y cầm trên tay một bình hoa màu vàng tinh xảo, hình như đang chuẩn bị tưới hoa, nụ hoa là màu trắng, viền hơi có màu vàng... Lá cây cũng là màu trắng viền vàng, giống màu áo choàng của người trong tranh, tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt hiền hòa.
“Daddy, không thể nào, cha không cảm thấy trưởng thành như vậy rất kinh khủng sao?” Nghe cha nói như vậy, Ogihara liền nghi ngờ thẩm mĩ của cha mình, con gái thì không nói làm gì, con trai lớn lên mà như vậy thì thật là đáng sợ. Giờ cậu thấy mình không còn phiền muộn nữa, nếu trưởng thành mà như vậy thì không cần các anh mở miệng cậu cũng nhất định ngày ngày trốn trong nhà thôi.
“Sao thế được? Bảo bối của ta sao có thể nói là kinh khủng?” Bỏ bức tranh vào trong hộp, Ken giao cái hộp cho con trưởng rồi xoa xoa mái tóc đen mềm mại của con út nói, “Backy bảo bối, không được cắt tóc, daddy thích nhất tóc của con.” Thấy vẻ mặt đứa con có vẻ không thích, Ken kéo tay cậu đi ra ngoài, “Backy bảo bối, daddy tìm người làm cho con vợt tennis mới, chắc là đưa đến rồi, chúng ta đi xem đi.” Một tay kéo người vợ vẫn còn căng thẳng, Ken mang hai người đi xuống lầu.
“Daddy, con nhờ cha tìm người làm giúp búp bê vải con đã làm chưa?” Kéo tay cha mẹ, Ogihara tạm thời đem chuyện bức tranh ném ra sau đầu.
“Chuyện Backy bảo bối giao làm sao daddy lại quên được, đến chiều sẽ có người mang đến cho con.” Thấy âm thanh nói chuyện của hai cha con càng ngày càng xa, Anthony lúc này mới một lần nữa lấy ra bức tranh.
“Chúa ơi! Đây là có chuyện gì?!” Nhìn những bông hoa trên bức tranh vốn không hề nở giờ lại có một bông hoa nở rộ, Hall la hoảng lên. Tỉ mỉ nhớ lại, anh chắc chắn mình nhớ không lầm.
“Hall, trước hết không được nói cho Baby và mẹ.” Cất bức tranh, trong mắt Anthony xuất hiện vài phần lo sợ và bất an.
“... Em biết... Anthony, phái người đến Nhật Bản bảo vệ Baby, tranh này... thật quá quỷ dị.” Hall ôm ngực nỗ lực làm mình tỉnh táo lại. Không thể hoảng, không thể hoảng, nếu như bọn họ đều mất bình tĩnh, em trai biết làm sao bây giờ.
“Ừ.”
Kiểm tra xem có cái gì còn quên mang không, Ogihara có chút chờ mong lần trở lại này. Tặng quà mừng trở về gì cho họ nhỉ... tạo ra một bất ngờ đi... Ừm, thật muốn thấy vẻ mặt của họ khi gặp mình quá. Trong lòng lóe ra ý xấu, ngáp một cái, Ogihara nhảy lên giường, thân thể một thoáng đã rơi vào đệm chăn mềm mại.
Cửa mở, Ogihara chui ra chăn khỏi chăn nhìn, “Nhị ca, gần đây anh không ra ngoài tìm bạn gái nhỉ.” Gần đây nhị ca đổi tính thì phải, tối nào cũng ở nhà. Nằm dựa vào lòng đại ca, Ogihara vò vò tóc nhị ca, nhìn xem có phải đây là giả mạo không.
“Baby, em không thích nhìn thấy nhị ca thế à?” Hall ai oán kêu thảm thiết, khoa trương ôm đầu mình.
“Đại ca, anh nói nhị ca gần đây có phải rất quái không. Trước đây bình thường tối anh ấy có về nhà đâu, nếu không phải hẹn hò với Jenny này thì cũng là đi chơi với Anna kia, sao giờ lại không thấy anh ấy hẹn hò với ai nữa nhỉ?” Mạnh tay vò tóc nhị ca, Ogihara thoả mãn nghe nhị ca tru lên.
“Ai nha, Baby, có phải em ghen tị không đó?.” Hall mang nụ cười đạo chích kề sát lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai.
“Nhị ca, em cũng không phải người cần ghen, chỉ cần bạn gái của nhị ca không coi em là tình địch là được rồi.” Giật ra khỏi tay nhị ca, Ogihara trêu chọc nói. Trên người nhị ca lúc nào cũng mang theo ảnh của cậu, trước đây đã từng có nữ sinh đến trường học tìm cậu, bảo cậu đừng quấn lấy bạn trai của họ nữa.
“Ha ha... Baby... Đừng nóng giận mà, bây giờ đến một người bạn gái nhị ca cũng không có, trong tim nhị ca chỉ có thiên sứ Baby của chúng ta thôi.” Hall thơm đệ đệ một cái, thoả mãn rên rỉ nói, “Uhm... vẫn là hôn Baby thích nhất.”
“Nhị ca, anh như thế này sao có thể có nhiều bạn gái như vậy?” Ogihara lui vào lòng đại ca, hoài nghi nhìn nhị ca, “Em nghĩ đại ca phải là người được nhiều con gái thích mới đúng chứ!”
“Gì? Baby nghĩ nhị ca không có mị lực sao?” Hô to một tiếng, Hall nhào lên người em trai, cù trên người cậu một trận ngứa ngáy.
“A! Nhị ca tha mạng!” Ban đêm, trong nhà Douglas vang lên tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.
“Anthony, em rất sợ.” Hơi duỗi thân trên, Hall nhìn em trai đang ngủ say, trên mặt không còn vẻ đùa nghịch, “Bức tranh đó... làm em rất bất an, liệu nó có liên hệ gì với Baby không?”
“Anh không biết... Hall... anh không biết... anh cũng rất sợ... Hall, mặc kệ bức tranh có liên quan đến Baby không, anh cũng không thể mất đi em ấy, lần đầu tiên anh sợ Baby thật sự là thiên sứ.” Anthony vỗ bàn tay lạnh lẽo của em trai.
“Baby... Baby... Anh phải làm thế nào mới có thể giữ em an toàn bên người? Baby...” Hall khẽ hôn mặt em trai, thống khổ thấp giọng nói, rồi anh có chút hoảng loạn ngẩng đầu nhìn Anthony, “Anthony... Hương thơm trên người Baby... bỗng nhiên nồng đậm!” Hương thơm mười mấy năm không đổi của Baby bỗng nhiên biến đậm!
“Hall... Baby không ngửi được mùi thơm trên người em ấy, đừng làm em ấy sợ.” Anthony ôm lấy em trai vừa xoay người vùi vào lòng mình, “Đây có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, đừng để Baby nghĩ em ấy có vấn đề gì.”
“Ừ.” Hall khàn giọng nói, nhẹ nhàng ôm chặt em trai. Baby, anh không hy vọng em là thiên sứ đâu, không được bay đi, không được rời khỏi anh.