“Ryoma, nhất định phải thay tớ giữ bí mật nhé.” Đưa cơm trưa cho Ryoma, Ogihara lần thứ hai căn dặn.
“Biết rồi, Backy.” Đi giầy, cầm lấy cơm trưa, Ryoma cười chạy ra cửa.
“Ê, Echizen, chuyện gì vui vậy?”
“Không có gì, Momo senpai, đi nhanh đi, sắp muộn giờ tập rồi kìa.”
Nhảy lên xe đạp của Momoshiro, Ryoma lén vẫy tay tạm biệt người đang lấp ló ở cửa, cảm thấy mỹ mãn hít hít mùi thơm của bữa trưa, thật hy vọng buổi trưa đến nhanh một chút.
“Thiếu niên, đánh với ta một trận đi.” Ông chú bất lương đã ăn uống no đủ, quần áo xộc xệch đứng dựa vào cửa phòng bếp nói với người vẫn đang bận rộn.
“Nanjiro-san, hôm nay không được. Con còn chuẩn bị cơm trưa, trưa nay con muốn đến bệnh viện thăm bạn.” Ogihara cười xin lỗi với người ở cửa, đôi tay linh hoạt vẫn không dừng lại.
“Thế à, đừng quên chuẩn bị phần của ta đó.” Ông chú già cũng không khách khí nói, hình như cơm trưa của thằng ranh kia ăn rất ngon.
“Không thành vấn đề.”
“….”
“Này, thiếu niên, con đã nghĩ kĩ rồi sao?” Một lát sau, Nanjiro đột nhiên nói một câu.
Ogihara quay đầu nhìn ông chú bỗng trở nên nghiêm túc, đầu tiên là suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, “Nanjiro-san, con không biết. Con không biết có nên tham gia trận đấu của họ hay không. Khi giải toàn quốc kết thúc con sẽ quay về Anh, mà con vẫn luôn muốn xem trận đấu của họ, con không nghĩ mình cũng sẽ tham gia.” Cậu biết ý của ông chú, nhưng cậu không phải Hoàng tử tennis, cậu vẫn sợ sau khi giải toàn quốc kết thúc mình sẽ có thay đổi. Nếu như cậu cũng dự thi thì sẽ ảnh hưởng đến nội dung nguyên gốc của câu chuyện, như vậy có thể gây ra sự rối loạn lớn, mà kết quả đó có lẽ là điều không có cách nào chấp nhận được.
“Thiếu niên, không nên chỉ coi tennis là trận đấu, tennis là một hoạt động vui vẻ, mang vui vẻ đến cho chính mình mới là ý nghĩa của đánh tennis.” Trong mắt ông chú bất lương là sự sâu xa khó thấy, tuy rằng không biết rốt cuộc người trước mắt này đang lo lắng chuyện gì nhưng tennis chỉ là tennis, không thể để chuyện khác ảnh hưởng.
Nghiêm túc suy nghĩ về điều Nanjiro, Ogihara chậm rãi lau dọn bếp. Vui vẻ sao... Nhớ tới trước đây, Ogihara phải thừa nhận mỗi lần chơi bóng cậu đều rất vui vẻ, phiền não trong lòng đều biến mất theo từng cái vung vợt, trong mắt chỉ còn lại trái bóng nhỏ màu vàng. Nhớ khi còn bé, daddy và các anh nắm tay cậu dạy cậu đánh tennis, sau này daddy vì cậu mà mở ra câu lạc bộ, chú út cũng từ bỏ điều mình yêu thích để chuyên tâm làm huấn luyện viên tennis của cậu. Vui vẻ... Mọi người trong nhà thường nói, lúc chơi bóng là lúc cậu vui vẻ nhất nên bọn họ tuyệt đối không bao giờ bỏ lỡ trận đấu của cậu... Thật sự rất vui sướng mà. Thế nhưng hiện tại, cậu lại sợ chơi bóng ở nơi này, bởi vì nơi này là thế giới của hoàng tử, mà cậu... lại không phải hoàng tử.
“Nanjiro-san... Ryoma bọn họ là hoàng tử đấy, bọn họ là hoàng tử tennis, là điều ông trời đã sắp đặt ngay từ đầu. Còn con thì không phải là hoàng tử, ở đây con không tìm được vị trí của mình... Trước giờ con vẫn nghĩ... mình chỉ là một khách qua đường.” Đúng vậy, ngoài sự bất an cậu còn có cảm giác không tìm được chỗ của mình trong thế giới này.
Trong mắt Nanjiro hiện lên kinh ngạc vô cùng, không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn thiếu niên mang vài phần mất mát trước mắt, khách qua đường sao?
“Vì sao không thể làm hoàng tử chứ?” Mười phút sau, Echizen Nanjiro lại mở miệng, “Uhm... Trong truyện cổ phương Tây, hoàng tử phải đi cứu công chúa gặp nạn nhỉ, a... vậy thật quá vất vả, làm hoàng tử không tốt!” Nanjiro nói, tuy rằng giống nói đùa nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kì nghiêm túc.
“Ớ...” Ogihara nghĩ giống như có gì vừa ào qua đầu mình.
“Thiếu niên, ta nhìn thế nào cũng không thấy con thích hợp làm hoàng tử đâu, vậy làm công chúa đi. Đã có nhiều hoàng tử như vậy, con làm công chúa duy nhất là được rồi, a, không phải con là thiên sứ sao? Vậy làm thiên sứ duy nhất.” Nanjiro vuốt cằm nói như thật.
Tim đập thình thịch, trong đầu Ogihara không ngừng vang vọng “Vì sao không phải là hoàng tử chứ?” Đúng vậy, vì sao cậu lại chấp nhất chuyện mình không phải hoàng tử chứ? Không làm hoàng tử, cậu có thể không làm hoàng tử... Ogihara Aitsuki, niềm tự hào của gia đình, là Baby mà mọi người trong nhà yêu thương nhất, là thiên sứ...
“Nanjiro-san... Chỗ nào của con không thích hợp làm hoàng tử chứ! Con sẽ nói cho Rinko-san chú giấu sách cấm ở đâu nha.” Giọng điệu trở nên nguy hiểm.
“A, ta nên đi đổ chuông nào.” Giấu sách thật kĩ, người nào đó bật người chạy trốn.
“Nanjiro-san, cảm ơn chú.” Ngay khi người nào đó chạy trối chết tới cửa thì nghe được một lời cảm kích.
“Mada mada dane.”
Một lớn một nhỏ hai người nhìn nhau cười.
“Yukimura niichan, vẽ cho em ông mặt trời, phải thật to, biết cười nữa.”
“Yukimura niichan, em muốn vẽ hoa, muốn thật nhiều thật nhiều hoa đẹp.”
“Yukimura niichan, đây là gấu bông hôm qua mẹ mua cho em, em tặng anh này.”
(niichan: anh)
Trong vườn hoa của bệnh viện, một đám trẻ con ngồi vây quanh Yukimura Seiichi líu ríu liên tục. Yukimura ngồi trên ghế dài kiên trì đáp ứng yêu cầu của từng đứa. Một con búp bê vải lắc lư trước mặt Yukimura, một giọng nói nghịch ngợm từ phía sau anh truyền đến.
“Seiichi niichan, có muốn cùng em ăn cơm trưa không nào?”
“Itsuki-chan?” Yukimura quay đầu kinh hỉ nhìn người phía sau. Ogihara lại lắc lắc con búp bê nói, “Seiichi niichan, đồng ý cùng em ăn cơm trưa nhé?”
“Ha ha, đồng ý, đương nhiên đồng ý.” Cầm lấy con búp bê trước mặt, Yukimura ôm cổ Ogihara, “Itsuki-chan... cậu thật là nghịch ngợm.” Mấy bé xung quanh đều hiếu kỳ nhìn “neechan” xinh đẹp tự nhiên xuất hiện này, không hiểu vì sao “neechan” không mặc váy.
(neechan: chị)
“Yukimura niichan, ‘neechan’ xinh đẹp này là bạn gái của Yukimura niichan à?” Một bé trai lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, bạn gái của Yukimura niichan thật xinh đẹp nha.” Mấy bé khác cũng bắt đầu bàn tán.
Ogihara giật mình, vừa định nói mình không phải “neechan” thì bỗng nghe Yukimura nói: “Đúng vậy, neechan xinh đẹp này là bạn gái Yukimura nha, Yukimura niichan muốn cùng chị ấy ăn trưa, chờ lúc rảnh rỗi Yukimura niichan lại chơi cùng các em.” Sờ sờ đầu một bé trong đó, Yukimura kéo người đang đen mặt đi tới phòng bệnh.
“Seiichi...! Anh lại dám hùa theo bọn nó gọi tôi là ‘neechan’?!” Ogihara sớm bị chữ “neechan” kia làm cho choáng váng, không chú ý đến hai chữ “bạn gái”, “Tôi giống chị chỗ nào!” Ogihara quyết định đem vấn đề này hỏi ý kiến Yukimura một phen.
“Itsuki-chan, đừng nóng giận nào, ” Yukimura nắm tay dắt Ogihara vào phòng bệnh. Thấy trên đường một vài bác sĩ, hộ lý và bệnh nhân anh quen vẻ mặt đen tối nhìn bọn họ nắm tay, nụ cười trên mặt Yukimura lại càng nở rộng, “Itsuki-chan, ai bảo cậu về lại không nói cho tôi biết một tiếng?”
“Tôi muốn tặng cho Seiichi một niềm vui bất ngờ mà. Hơn nữa, ngày hôm qua tôi đã nói hôm nay muốn cùng anh ăn trưa nha.” Vào phòng bệnh, Ogihara vờ tức giận.
Cầm lấy cặp ***g trong tay Ogihara, Yukimura cúi đầu nhìn gương mặt đang tức giận rồi cười khẽ vài tiếng, khi Ogihara càng thêm tức giận thì hôn lên trán cậu một cái, sau đó ôm lấy Ogihara, “Itsuki-chan... cuối cùng cậu đã trở về, tôi rất nhớ cậu.”
Chạm vào chỗ bị hôn, Ogihara vừa cảm thấy hơi kì cục thì nghe được lời Yukimura, tức giận nhất thời xẹp xuống một nửa. Về phần cái hôn kia, Ogihara tự động xếp vào loại “hôn của người nhà”, dù sao cậu bị hôn cũng sớm thành “thói quen” rồi.
“Seiichi, sau này không được gọi tôi là ‘neechan’ nữa. Lần sau nhìn thấy mấy nhóc phải bảo chúng gọi tôi là ‘niichan’.”
“Được, cứ theo ý Itsuki-chan.” Yukimura mềm giọng trả lời, Ogihara lúc này mới không còn tức giận, hài lòng ôm lấy Yukimura, “Seiichi, tôi cũng rất nhớ anh, hôm nay tôi ở cùng anh cả ngày luôn.”
“…” Ôm chặt Ogihara, Yukimura lộ ra nụ cười vui vẻ nhất trong mấy ngày vừa qua.
“Itsuki-chan, tôi đã quyết định phẫu thuật rồi.” Cơm nước xong, Yukimura nhìn “búp bê Itsuki-chan” Ogihara làm cho anh, bình tĩnh nói.
“Phẫu thuật?” Tâm Ogihara trầm xuống, “Seiichi, không phải bác sĩ nói tỉ lệ phẫu thuật thành công cũng không lớn sao?” Chuyện này cậu đã sớm hỏi Kaoriko-nee.
“Itsuki-chan, tỷ lệ phẫu thuật thành công tuy rằng chỉ có 30% nhưng tôi không muốn cứ như vậy mà từ bỏ, dù cho chỉ có 1% tôi cũng muốn thử một lần. Tôi muốn có thể trở lại thi đấu sớm một chút.” Cũng có thể cùng cậu đứng một chỗ sớm một chút.
Phẫu thuật... 30%... Con người ôn nhu trước mặt mình, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 30%... Ogihara nghĩ miệng mình thật xui xẻo, tuy rằng cậu nghĩ trong truyện tranh Yukimura không có việc gì, nhưng hiện tại... cậu không chắc mọi thứ còn diễn biến như truyện tranh nữa không. 30%, còn chưa được một nửa... không phải Seiichi sẽ gặp nguy hiểm sao?
“Itsuki-chan, không phải cậu đã nói sao, tôi nhất định sẽ khỏe, tôi tin tưởng Itsuki-chan.” Cầm bàn tay bỗng trở nên lạnh lẽo, Yukimura không muốn thấy người này lo lắng.
“Seiichi... Phẫu thuật nhất định sẽ thành công, ngày đó tôi sẽ ở bên anh.” Seiichi ôn nhu, vị hoàng tử mỹ lệ, sao ông trời có thể mang anh đi được.
“Itsuki-chan, phẫu thuật là ngày 5 tháng sau, cùng ngày với trận chung kết khu vực Kanto, cậu cứ đi xem trận đấu đi.” Tuy rằng rất vui Ogihara vì nguyện ý ở cùng mình nhưng Yukimura không muốn cậu phải bỏ qua trận đấu.
“Nào, Seiichi, anh không muốn tôi ở cùng sao?” Ogihara “thương tâm” bĩu môi.
“Itsuki-chan... Cậu tới Nhật Bản không phải là vì muốn xem trận đấu sao?” Giọng điệu mang theo vài phần vui sướng.
“Seiichi không muốn tôi ở cùng thật à?” Ánh mắt đã bắt đầu “thương tâm” rồi.
“…” Bất đắc dĩ cười, véo véo cái mũi nhỏ, “Itsuki-chan, đương nhiên là tôi muốn có cậu bên cạnh rồi.”
Gương mặt thương tâm lập tức biến thành tươi cười rạng rỡ, Ogihara “Hì hì” cười vài tiếng rồi nói, “Seiichi, chờ anh khỏe, anh phải mời tôi đến Kanagawa chơi, còn phải mời tôi ăn đó.”
“Vậy có gì khó? Itsuki-chan muốn ăn gì, tôi sẽ mời cậu ăn thật nhiều.”
“…..”
“Seiichi...”
“Ơi?”
“Phẫu thuật nhất định sẽ thành công.”
“Ừ, có Itsuki-chan bên cạnh, tôi nhất định sẽ không sao.”
“Seiichi...”
“Ừ.”
“Hôm đó... anh muốn có quà gì?”
“... Itsuki-chan hôn một cái là được rồi.”
“A?”
“Ở đây, có thể không?”
“... Ở đây sao...”
“Không được à?”
“... Hì hì, đương nhiên được.”
“Biết rồi, Backy.” Đi giầy, cầm lấy cơm trưa, Ryoma cười chạy ra cửa.
“Ê, Echizen, chuyện gì vui vậy?”
“Không có gì, Momo senpai, đi nhanh đi, sắp muộn giờ tập rồi kìa.”
Nhảy lên xe đạp của Momoshiro, Ryoma lén vẫy tay tạm biệt người đang lấp ló ở cửa, cảm thấy mỹ mãn hít hít mùi thơm của bữa trưa, thật hy vọng buổi trưa đến nhanh một chút.
“Thiếu niên, đánh với ta một trận đi.” Ông chú bất lương đã ăn uống no đủ, quần áo xộc xệch đứng dựa vào cửa phòng bếp nói với người vẫn đang bận rộn.
“Nanjiro-san, hôm nay không được. Con còn chuẩn bị cơm trưa, trưa nay con muốn đến bệnh viện thăm bạn.” Ogihara cười xin lỗi với người ở cửa, đôi tay linh hoạt vẫn không dừng lại.
“Thế à, đừng quên chuẩn bị phần của ta đó.” Ông chú già cũng không khách khí nói, hình như cơm trưa của thằng ranh kia ăn rất ngon.
“Không thành vấn đề.”
“….”
“Này, thiếu niên, con đã nghĩ kĩ rồi sao?” Một lát sau, Nanjiro đột nhiên nói một câu.
Ogihara quay đầu nhìn ông chú bỗng trở nên nghiêm túc, đầu tiên là suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, “Nanjiro-san, con không biết. Con không biết có nên tham gia trận đấu của họ hay không. Khi giải toàn quốc kết thúc con sẽ quay về Anh, mà con vẫn luôn muốn xem trận đấu của họ, con không nghĩ mình cũng sẽ tham gia.” Cậu biết ý của ông chú, nhưng cậu không phải Hoàng tử tennis, cậu vẫn sợ sau khi giải toàn quốc kết thúc mình sẽ có thay đổi. Nếu như cậu cũng dự thi thì sẽ ảnh hưởng đến nội dung nguyên gốc của câu chuyện, như vậy có thể gây ra sự rối loạn lớn, mà kết quả đó có lẽ là điều không có cách nào chấp nhận được.
“Thiếu niên, không nên chỉ coi tennis là trận đấu, tennis là một hoạt động vui vẻ, mang vui vẻ đến cho chính mình mới là ý nghĩa của đánh tennis.” Trong mắt ông chú bất lương là sự sâu xa khó thấy, tuy rằng không biết rốt cuộc người trước mắt này đang lo lắng chuyện gì nhưng tennis chỉ là tennis, không thể để chuyện khác ảnh hưởng.
Nghiêm túc suy nghĩ về điều Nanjiro, Ogihara chậm rãi lau dọn bếp. Vui vẻ sao... Nhớ tới trước đây, Ogihara phải thừa nhận mỗi lần chơi bóng cậu đều rất vui vẻ, phiền não trong lòng đều biến mất theo từng cái vung vợt, trong mắt chỉ còn lại trái bóng nhỏ màu vàng. Nhớ khi còn bé, daddy và các anh nắm tay cậu dạy cậu đánh tennis, sau này daddy vì cậu mà mở ra câu lạc bộ, chú út cũng từ bỏ điều mình yêu thích để chuyên tâm làm huấn luyện viên tennis của cậu. Vui vẻ... Mọi người trong nhà thường nói, lúc chơi bóng là lúc cậu vui vẻ nhất nên bọn họ tuyệt đối không bao giờ bỏ lỡ trận đấu của cậu... Thật sự rất vui sướng mà. Thế nhưng hiện tại, cậu lại sợ chơi bóng ở nơi này, bởi vì nơi này là thế giới của hoàng tử, mà cậu... lại không phải hoàng tử.
“Nanjiro-san... Ryoma bọn họ là hoàng tử đấy, bọn họ là hoàng tử tennis, là điều ông trời đã sắp đặt ngay từ đầu. Còn con thì không phải là hoàng tử, ở đây con không tìm được vị trí của mình... Trước giờ con vẫn nghĩ... mình chỉ là một khách qua đường.” Đúng vậy, ngoài sự bất an cậu còn có cảm giác không tìm được chỗ của mình trong thế giới này.
Trong mắt Nanjiro hiện lên kinh ngạc vô cùng, không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn thiếu niên mang vài phần mất mát trước mắt, khách qua đường sao?
“Vì sao không thể làm hoàng tử chứ?” Mười phút sau, Echizen Nanjiro lại mở miệng, “Uhm... Trong truyện cổ phương Tây, hoàng tử phải đi cứu công chúa gặp nạn nhỉ, a... vậy thật quá vất vả, làm hoàng tử không tốt!” Nanjiro nói, tuy rằng giống nói đùa nhưng vẻ mặt của hắn lại cực kì nghiêm túc.
“Ớ...” Ogihara nghĩ giống như có gì vừa ào qua đầu mình.
“Thiếu niên, ta nhìn thế nào cũng không thấy con thích hợp làm hoàng tử đâu, vậy làm công chúa đi. Đã có nhiều hoàng tử như vậy, con làm công chúa duy nhất là được rồi, a, không phải con là thiên sứ sao? Vậy làm thiên sứ duy nhất.” Nanjiro vuốt cằm nói như thật.
Tim đập thình thịch, trong đầu Ogihara không ngừng vang vọng “Vì sao không phải là hoàng tử chứ?” Đúng vậy, vì sao cậu lại chấp nhất chuyện mình không phải hoàng tử chứ? Không làm hoàng tử, cậu có thể không làm hoàng tử... Ogihara Aitsuki, niềm tự hào của gia đình, là Baby mà mọi người trong nhà yêu thương nhất, là thiên sứ...
“Nanjiro-san... Chỗ nào của con không thích hợp làm hoàng tử chứ! Con sẽ nói cho Rinko-san chú giấu sách cấm ở đâu nha.” Giọng điệu trở nên nguy hiểm.
“A, ta nên đi đổ chuông nào.” Giấu sách thật kĩ, người nào đó bật người chạy trốn.
“Nanjiro-san, cảm ơn chú.” Ngay khi người nào đó chạy trối chết tới cửa thì nghe được một lời cảm kích.
“Mada mada dane.”
Một lớn một nhỏ hai người nhìn nhau cười.
“Yukimura niichan, vẽ cho em ông mặt trời, phải thật to, biết cười nữa.”
“Yukimura niichan, em muốn vẽ hoa, muốn thật nhiều thật nhiều hoa đẹp.”
“Yukimura niichan, đây là gấu bông hôm qua mẹ mua cho em, em tặng anh này.”
(niichan: anh)
Trong vườn hoa của bệnh viện, một đám trẻ con ngồi vây quanh Yukimura Seiichi líu ríu liên tục. Yukimura ngồi trên ghế dài kiên trì đáp ứng yêu cầu của từng đứa. Một con búp bê vải lắc lư trước mặt Yukimura, một giọng nói nghịch ngợm từ phía sau anh truyền đến.
“Seiichi niichan, có muốn cùng em ăn cơm trưa không nào?”
“Itsuki-chan?” Yukimura quay đầu kinh hỉ nhìn người phía sau. Ogihara lại lắc lắc con búp bê nói, “Seiichi niichan, đồng ý cùng em ăn cơm trưa nhé?”
“Ha ha, đồng ý, đương nhiên đồng ý.” Cầm lấy con búp bê trước mặt, Yukimura ôm cổ Ogihara, “Itsuki-chan... cậu thật là nghịch ngợm.” Mấy bé xung quanh đều hiếu kỳ nhìn “neechan” xinh đẹp tự nhiên xuất hiện này, không hiểu vì sao “neechan” không mặc váy.
(neechan: chị)
“Yukimura niichan, ‘neechan’ xinh đẹp này là bạn gái của Yukimura niichan à?” Một bé trai lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, bạn gái của Yukimura niichan thật xinh đẹp nha.” Mấy bé khác cũng bắt đầu bàn tán.
Ogihara giật mình, vừa định nói mình không phải “neechan” thì bỗng nghe Yukimura nói: “Đúng vậy, neechan xinh đẹp này là bạn gái Yukimura nha, Yukimura niichan muốn cùng chị ấy ăn trưa, chờ lúc rảnh rỗi Yukimura niichan lại chơi cùng các em.” Sờ sờ đầu một bé trong đó, Yukimura kéo người đang đen mặt đi tới phòng bệnh.
“Seiichi...! Anh lại dám hùa theo bọn nó gọi tôi là ‘neechan’?!” Ogihara sớm bị chữ “neechan” kia làm cho choáng váng, không chú ý đến hai chữ “bạn gái”, “Tôi giống chị chỗ nào!” Ogihara quyết định đem vấn đề này hỏi ý kiến Yukimura một phen.
“Itsuki-chan, đừng nóng giận nào, ” Yukimura nắm tay dắt Ogihara vào phòng bệnh. Thấy trên đường một vài bác sĩ, hộ lý và bệnh nhân anh quen vẻ mặt đen tối nhìn bọn họ nắm tay, nụ cười trên mặt Yukimura lại càng nở rộng, “Itsuki-chan, ai bảo cậu về lại không nói cho tôi biết một tiếng?”
“Tôi muốn tặng cho Seiichi một niềm vui bất ngờ mà. Hơn nữa, ngày hôm qua tôi đã nói hôm nay muốn cùng anh ăn trưa nha.” Vào phòng bệnh, Ogihara vờ tức giận.
Cầm lấy cặp ***g trong tay Ogihara, Yukimura cúi đầu nhìn gương mặt đang tức giận rồi cười khẽ vài tiếng, khi Ogihara càng thêm tức giận thì hôn lên trán cậu một cái, sau đó ôm lấy Ogihara, “Itsuki-chan... cuối cùng cậu đã trở về, tôi rất nhớ cậu.”
Chạm vào chỗ bị hôn, Ogihara vừa cảm thấy hơi kì cục thì nghe được lời Yukimura, tức giận nhất thời xẹp xuống một nửa. Về phần cái hôn kia, Ogihara tự động xếp vào loại “hôn của người nhà”, dù sao cậu bị hôn cũng sớm thành “thói quen” rồi.
“Seiichi, sau này không được gọi tôi là ‘neechan’ nữa. Lần sau nhìn thấy mấy nhóc phải bảo chúng gọi tôi là ‘niichan’.”
“Được, cứ theo ý Itsuki-chan.” Yukimura mềm giọng trả lời, Ogihara lúc này mới không còn tức giận, hài lòng ôm lấy Yukimura, “Seiichi, tôi cũng rất nhớ anh, hôm nay tôi ở cùng anh cả ngày luôn.”
“…” Ôm chặt Ogihara, Yukimura lộ ra nụ cười vui vẻ nhất trong mấy ngày vừa qua.
“Itsuki-chan, tôi đã quyết định phẫu thuật rồi.” Cơm nước xong, Yukimura nhìn “búp bê Itsuki-chan” Ogihara làm cho anh, bình tĩnh nói.
“Phẫu thuật?” Tâm Ogihara trầm xuống, “Seiichi, không phải bác sĩ nói tỉ lệ phẫu thuật thành công cũng không lớn sao?” Chuyện này cậu đã sớm hỏi Kaoriko-nee.
“Itsuki-chan, tỷ lệ phẫu thuật thành công tuy rằng chỉ có 30% nhưng tôi không muốn cứ như vậy mà từ bỏ, dù cho chỉ có 1% tôi cũng muốn thử một lần. Tôi muốn có thể trở lại thi đấu sớm một chút.” Cũng có thể cùng cậu đứng một chỗ sớm một chút.
Phẫu thuật... 30%... Con người ôn nhu trước mặt mình, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 30%... Ogihara nghĩ miệng mình thật xui xẻo, tuy rằng cậu nghĩ trong truyện tranh Yukimura không có việc gì, nhưng hiện tại... cậu không chắc mọi thứ còn diễn biến như truyện tranh nữa không. 30%, còn chưa được một nửa... không phải Seiichi sẽ gặp nguy hiểm sao?
“Itsuki-chan, không phải cậu đã nói sao, tôi nhất định sẽ khỏe, tôi tin tưởng Itsuki-chan.” Cầm bàn tay bỗng trở nên lạnh lẽo, Yukimura không muốn thấy người này lo lắng.
“Seiichi... Phẫu thuật nhất định sẽ thành công, ngày đó tôi sẽ ở bên anh.” Seiichi ôn nhu, vị hoàng tử mỹ lệ, sao ông trời có thể mang anh đi được.
“Itsuki-chan, phẫu thuật là ngày 5 tháng sau, cùng ngày với trận chung kết khu vực Kanto, cậu cứ đi xem trận đấu đi.” Tuy rằng rất vui Ogihara vì nguyện ý ở cùng mình nhưng Yukimura không muốn cậu phải bỏ qua trận đấu.
“Nào, Seiichi, anh không muốn tôi ở cùng sao?” Ogihara “thương tâm” bĩu môi.
“Itsuki-chan... Cậu tới Nhật Bản không phải là vì muốn xem trận đấu sao?” Giọng điệu mang theo vài phần vui sướng.
“Seiichi không muốn tôi ở cùng thật à?” Ánh mắt đã bắt đầu “thương tâm” rồi.
“…” Bất đắc dĩ cười, véo véo cái mũi nhỏ, “Itsuki-chan, đương nhiên là tôi muốn có cậu bên cạnh rồi.”
Gương mặt thương tâm lập tức biến thành tươi cười rạng rỡ, Ogihara “Hì hì” cười vài tiếng rồi nói, “Seiichi, chờ anh khỏe, anh phải mời tôi đến Kanagawa chơi, còn phải mời tôi ăn đó.”
“Vậy có gì khó? Itsuki-chan muốn ăn gì, tôi sẽ mời cậu ăn thật nhiều.”
“…..”
“Seiichi...”
“Ơi?”
“Phẫu thuật nhất định sẽ thành công.”
“Ừ, có Itsuki-chan bên cạnh, tôi nhất định sẽ không sao.”
“Seiichi...”
“Ừ.”
“Hôm đó... anh muốn có quà gì?”
“... Itsuki-chan hôn một cái là được rồi.”
“A?”
“Ở đây, có thể không?”
“... Ở đây sao...”
“Không được à?”
“... Hì hì, đương nhiên được.”