“Fuji, Fuji...” Bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn thấy người bên cạnh, Fuji nói một câu “Xin lỗi”.
“Mấy ngày nữa sẽ có danh sách thi đấu, đừng có sơ suất.” Tezuka nhìn người mới sáng ra đã có vẻ bồn chồn không yên, trong mắt lộ ra ý hỏi.
“Tezuka, cậu đã bao giờ... rung động chưa? Cái loại rung động của thời kỳ trưởng thành ấy.” Dứt khoát hạ vợt tennis, Fuji ngồi xuống mặt đất, cảm giác cường liệt như thế này đến với anh bây giờ liệu có quá sớm không.
“Fuji.” Tezuka đứng tại chỗ, giọng thấp xuống.
“Tezuka, cậu có không? Nói đúng hơn, cậu có cảm giác này với người nào đó không?” Fuji nhìn Tezuka, trên mặt sớm đã không còn nụ cười, vẻ mặt mong muốn biết câu trả lời.
“... Có.” Cúi đầu nhìn Fuji, một lát sau Tezuka mới trả lời.
“Như vậy sao... Xem ra tôi là bình thường rồi...” Fuji đứng lên, mặt mày lại tiếp tục cong cong.
“Fuji.” Lại gọi một tiếng, trong đó là ý tứ muốn nghe giải thích.
“Tezuka, tôi đã thích một người, rất thích.” Bỏ lại những lời này, Fuji cầm vợt tennis đi vào trong sân. Ánh mắt Tezuka trầm xuống, sau đó xoay người đi khỏi sân bóng.
“Cũng may lúc trước không tới Hyotei.” Đứng ở trước cửa trường Hyotei, Ogihara nhìn vườn trường hoa lệ quý phái mà thầm nghĩ trong lòng. Tại Anh quốc cậu đã từng ở trường học quý tộc như thế này, bầu không khí ở đó làm người đã từng học ở trường bình dân như cậu cực kì không quen. Cho dù đã học ở trường học quý tộc tới năm năm nhưng cậu vẫn không quen, bởi vì người nhà quá mức bảo vệ cậu, mãi bảy tuổi cậu mới được tới trường.
“Làm sao đi vào giờ ta?” Ánh mắt của mấy người bảo vệ ở cửa trông thật đáng sợ, chắc hẳn sẽ không cho cậu đi vào, quay đầu nhìn... Trèo cây? Aizzz, cậu không đủ khỏe; leo tường? Hình như hơi bị cao. Có cửa hông không vậy? Ogihara quyết định đi tìm. Hiện là thời gian hoạt động buổi chiều của các câu lạc bộ, Atobe chắc là đang tập luyện rồi.
“Tại sao lại như thế, cửa hông cũng không có?” Vòng vo nửa ngày, Ogihara phiền muộn cực kì, trường học lớn như vậy mà tìm mãi không thấy cửa hông? Đi vài bước, Ogihara trong lòng kêu rên, cậu... cửa chính cũng không tìm thấy nữa rồi!
“Ogihara Aitsuki?” Oshitari gọi cái người cứ đi tới đi lui, có vẻ đã lạc đường phía trước, người này sao lại ở đây.
Ogihara quay đầu lại, nhìn người vừa gọi mình, trông quen quen... “A! Anh là người của Atobe!” Ogihara trong lòng mừng như điên, rốt cục có thể vào rồi.
Người của Atobe... Oshitari rất muốn sửa lại cách dùng từ của người này, cái gì gọi là người của Atobe, “Tôi là Oshitari Yushi, cậu gọi Oshitari là được, cậu đến tìm Atobe à?”
“Vâng, tôi mới từ Anh trở về, muốn đến Hyotei gặp anh ấy nhưng vào không được.” Ogihara chưa nói mình đã lạc đường rồi.
“Để tôi đưa cậu vào đi, nếu không phải học sinh của Hyotei thì không được vào đâu.” Quay đầu xe đạp, Oshitari ra hiệu cho Ogihara ngồi lên.
“Cảm ơn anh.” Ngồi trên xe đạp đã khá lâu không đi, Ogihara cảm thấy mới mẻ không thôi.
“Atobe! Atobe! Atobe! Atobe!....”
Bên ngoài sân, hơn hai trăm nữ sinh gào thét lên liên tục, thỉnh thoảng lại thét chói tai. Đứng phía sau bức “tường người”, Ogihara khóe mắt co rúm, lùi về phía sau hai bước. Cậu nói với người bên cạnh một câu, “Oshitari-san, tôi không đi tìm anh ấy nữa, tối tôi sẽ gọi điện thoại.” Quá... Quá khoa trương rồi, so với trường của nhị ca còn khoa trương hơn── nếu là đại ca... Hình như không ai dám hét như thế trước mặt anh ấy cả..
“Không sao đâu, nếu đã tới thì vào đi, nếu không Atobe sẽ phạt tôi chạy bộ đó.” Đi vài bước, Oshitari quay đầu lại nhìn người đang có vẻ sợ hãi, ra hiệu cho đối phương đi theo.
Chăm chú đi theo sau Oshitari, bức tường người tự động mở ra con đường khi thấy Oshitari đi tới. Ogihara cúi đầu làm bộ không thấy được ánh mắt bàn tán bình luận của người xung quanh rơi lên người mình. Cậu thật hối hận, sớm biết thế này thì cậu cứ trực tiếp gọi điện thoại cho xong.
“Oshitari, cậu đến muộn, trước chạy 3000 vòng đi.” Không thấy người phía sau Oshitari, Atobe trực tiếp nói với Oshitari.
“Atobe, tôi đến muộn là có nguyên nhân đấy.” Oshitari ngừng lại, sau đó hướng sang bên cạnh để lộ ra người đứng phía sau mình.
Atobe thấy rõ là ai thì lộ ra vẻ mặt cực kì vui mừng và ngạc nhiên, rồi bước tới lấy mũ trên đầu người nọ xuống, “Ogihara, trở về lúc nào sao không báo cho bổn đại gia đi đón cậu?” Anh nói khiến cho mọi người bên ngoài sân phẫn nộ kêu la, rồi Atobe bỗng nhiên lạnh lùng giương mắt nhìn một vòng bên ngoài sân, người bên ngoài nhìn thấy thì không dám phát ra âm thanh gì nữa.
“Atobe đại gia, tôi cũng rất hối hận sao lại không trực tiếp gọi điện thoại tìm anh.” Đoạt lại mũ, Ogihara một lần nữa đội lên. Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ bây giờ cậu đã chết không toàn thây rồi.
“Hử? Ogihara, cậu về từ lúc nào?” Kéo tay Ogihara, Atobe đưa cậu tới mái che nắng.
“Ngày hôm trước đã về rồi, vốn định dọa anh một cú bất ngờ, không ngờ chính mình lại càng hoảng sợ, Atobe, tôi thật bội phục anh.” Ogihara đưa mắt nhìn ra ngoài, mỗi ngày bị nhiều nữ sinh như vậy vây quanh, sao anh ta có thể chịu nổi.
“Ogihara, đừng quên cậu còn thiếu của bổn đại gia một bữa cơm đó.” Tâm tình tốt nên Atobe tự tay rót nước trái cây cho Ogihara, đổi lấy là tiếng hô càng thêm bất mãn của người bên ngoài sân.
“Tôi biết, sẽ không quỵt nợ của anh đâu, chọn được chỗ tốt tôi sẽ gọi điện thoại.” Ogihara nhìn ly nước trái cây mà nghĩ có nên uống hay không, muốn nước trái cây... hay là... muốn mạng...
“Thế nào? Không hợp khẩu vị à?” Thấy Ogihara không uống, Atobe định chuẩn bị cho cậu đồ uống khác.
“Không sao, cái này là được rồi.” Không dám để Atobe động tay nữa, Ogihara cầm ly nước trái cây bắt đầu uống, cậu thực sự cảm thấy hơi khát.
“Ogihara, chút nữa đánh với tôi một trận đi.”
“Không nên.”
Thấy Ogihara nghỉ ngơi cũng đủ lâu, Atobe liền đưa ra yêu cầu, nhưng không ngờ đối phương chưa nghĩ gì đã cự tuyệt luôn.
“Vì sao?” Atobe có chút mất hứng.
“Atobe, tôi cũng không muốn bị ánh mắt giết chết, chỗ của anh thật quá kinh khủng mà. Tôi uống xong nước trái cây rồi đi, hôm nào anh đến chỗ tôi đi, gần nhà tôi có một sân tennis, cũng rất yên tĩnh.” Ogihara rất nhanh uống xong nước trái cây.
“A... Không ngờ Backy Douglas đại danh đỉnh đỉnh mà lại không quen bị người khác nhìn chằm chằm mình đấy.” Atobe thoải mái trêu chọc, rồi lại rót thêm nước trái cây cho Ogihara, độ nóng bên ngoài sân trong nháy mắt dường như tăng thêm tới 20 độ.
“Atobe đại gia, không phải ai cũng giống như anh, hơn nữa... Nếu có mấy trăm người dùng ánh mắt không thể không ăn tươi anh nhìn anh, anh chịu được sao?” Ogihara cho Atobe một ánh mắt khinh thường. Cậu cũng không phải vô cảm, sao có thể làm như không thấy mấy ánh mắt này được.
“Ha ha.. Vốn không có ai dám nhìn tôi như vậy cả.” Atobe nói làm Ogihara suýt nữa phun nước trái cây trong miệng ra.
“Oshitari, cậu gặp cậu ta ở đâu vậy?”
“Cửa trường mình, cậu ta đến tìm Atobe nhưng không vào được.”
“Oshitari, tôi nghĩ cậu ta thực sự không giống con trai chút nào, cậu chắc chắn cậu ta là con trai sao?”
“Không chắc chắn.”
“Lần trước Atobe đến Anh quốc có phải để gặp cậu ta không?”
“Có lẽ vậy.”
“Oa, Atobe rót đồ uống cho cậu ta kìa, trời ạ, đó là Atobe sao?”
“Nghe nói người kia đánh tennis rất tốt đó.”
“Thật à? Tôi muốn đánh với cậu ta một trận.”
“Bọn họ đang nói cái gì nhỉ, nhìn Atobe cười vui vẻ chưa kìa.”
“A, tôi càng nhìn càng nghĩ người kia là con gái, con trai không thể nào lớn lên lại đẹp như vậy được.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ thế, tuy rằng cử chỉ của cậu ta không giống, nhưng lớn lên quá giống.”
Nhóm đội tuyển Hyotei bên trong sân đã quên luôn luyện tập mà chỉ bàn tán về hai gười đang nói chuyện vui vẻ dưới mái che nắng, nhất là người bọn họ từng gặp một lần kia. Khi bọn họ thấy Atobe lần lượt tự tay làm đồ uống cho người nọ thì đều há to miệng. Mà nữ sinh bên ngoài sân vì hành động của Atobe đối với người xa lạ cực kì xinh đẹp kia mà càng thêm phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu, Atobe sama của họ không thể để người khác đoạt đi được.
“Atobe, tôi phải đi.” Rốt cục uống xong nước trái cây, Ogihara đứng lên chuẩn bị đi.
“Ogihara, đánh một trận đi, tôi đã đợi rất lâu rồi đấy.” Atobe lại một lần nữa yêu cầu. Thấy vẻ mặt của Atobe, Ogihara lo lắng một chút rồi cuối cùng cũng đáp ứng, “Được, tôi đánh với anh một trận, nhưng đánh xong anh phải đưa tôi về đấy.”
“Đương nhiên, sao tôi có thể để cậu về một mình được.” Atobe thoả mãn nở nụ cười.
Khi Atobe chọn vợt tennis, Ogihara tháo xuống mũ theo anh vào sân bóng. Thấy tư thế của hai người, người trong sân đều tự động đứng qua một bên. Nhóm đội tuyển lại càng hưng phấn, cuối cùng có thể nhìn người được đồn là rất lợi hại này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại rồi.
“Mấy ngày nữa sẽ có danh sách thi đấu, đừng có sơ suất.” Tezuka nhìn người mới sáng ra đã có vẻ bồn chồn không yên, trong mắt lộ ra ý hỏi.
“Tezuka, cậu đã bao giờ... rung động chưa? Cái loại rung động của thời kỳ trưởng thành ấy.” Dứt khoát hạ vợt tennis, Fuji ngồi xuống mặt đất, cảm giác cường liệt như thế này đến với anh bây giờ liệu có quá sớm không.
“Fuji.” Tezuka đứng tại chỗ, giọng thấp xuống.
“Tezuka, cậu có không? Nói đúng hơn, cậu có cảm giác này với người nào đó không?” Fuji nhìn Tezuka, trên mặt sớm đã không còn nụ cười, vẻ mặt mong muốn biết câu trả lời.
“... Có.” Cúi đầu nhìn Fuji, một lát sau Tezuka mới trả lời.
“Như vậy sao... Xem ra tôi là bình thường rồi...” Fuji đứng lên, mặt mày lại tiếp tục cong cong.
“Fuji.” Lại gọi một tiếng, trong đó là ý tứ muốn nghe giải thích.
“Tezuka, tôi đã thích một người, rất thích.” Bỏ lại những lời này, Fuji cầm vợt tennis đi vào trong sân. Ánh mắt Tezuka trầm xuống, sau đó xoay người đi khỏi sân bóng.
“Cũng may lúc trước không tới Hyotei.” Đứng ở trước cửa trường Hyotei, Ogihara nhìn vườn trường hoa lệ quý phái mà thầm nghĩ trong lòng. Tại Anh quốc cậu đã từng ở trường học quý tộc như thế này, bầu không khí ở đó làm người đã từng học ở trường bình dân như cậu cực kì không quen. Cho dù đã học ở trường học quý tộc tới năm năm nhưng cậu vẫn không quen, bởi vì người nhà quá mức bảo vệ cậu, mãi bảy tuổi cậu mới được tới trường.
“Làm sao đi vào giờ ta?” Ánh mắt của mấy người bảo vệ ở cửa trông thật đáng sợ, chắc hẳn sẽ không cho cậu đi vào, quay đầu nhìn... Trèo cây? Aizzz, cậu không đủ khỏe; leo tường? Hình như hơi bị cao. Có cửa hông không vậy? Ogihara quyết định đi tìm. Hiện là thời gian hoạt động buổi chiều của các câu lạc bộ, Atobe chắc là đang tập luyện rồi.
“Tại sao lại như thế, cửa hông cũng không có?” Vòng vo nửa ngày, Ogihara phiền muộn cực kì, trường học lớn như vậy mà tìm mãi không thấy cửa hông? Đi vài bước, Ogihara trong lòng kêu rên, cậu... cửa chính cũng không tìm thấy nữa rồi!
“Ogihara Aitsuki?” Oshitari gọi cái người cứ đi tới đi lui, có vẻ đã lạc đường phía trước, người này sao lại ở đây.
Ogihara quay đầu lại, nhìn người vừa gọi mình, trông quen quen... “A! Anh là người của Atobe!” Ogihara trong lòng mừng như điên, rốt cục có thể vào rồi.
Người của Atobe... Oshitari rất muốn sửa lại cách dùng từ của người này, cái gì gọi là người của Atobe, “Tôi là Oshitari Yushi, cậu gọi Oshitari là được, cậu đến tìm Atobe à?”
“Vâng, tôi mới từ Anh trở về, muốn đến Hyotei gặp anh ấy nhưng vào không được.” Ogihara chưa nói mình đã lạc đường rồi.
“Để tôi đưa cậu vào đi, nếu không phải học sinh của Hyotei thì không được vào đâu.” Quay đầu xe đạp, Oshitari ra hiệu cho Ogihara ngồi lên.
“Cảm ơn anh.” Ngồi trên xe đạp đã khá lâu không đi, Ogihara cảm thấy mới mẻ không thôi.
“Atobe! Atobe! Atobe! Atobe!....”
Bên ngoài sân, hơn hai trăm nữ sinh gào thét lên liên tục, thỉnh thoảng lại thét chói tai. Đứng phía sau bức “tường người”, Ogihara khóe mắt co rúm, lùi về phía sau hai bước. Cậu nói với người bên cạnh một câu, “Oshitari-san, tôi không đi tìm anh ấy nữa, tối tôi sẽ gọi điện thoại.” Quá... Quá khoa trương rồi, so với trường của nhị ca còn khoa trương hơn── nếu là đại ca... Hình như không ai dám hét như thế trước mặt anh ấy cả..
“Không sao đâu, nếu đã tới thì vào đi, nếu không Atobe sẽ phạt tôi chạy bộ đó.” Đi vài bước, Oshitari quay đầu lại nhìn người đang có vẻ sợ hãi, ra hiệu cho đối phương đi theo.
Chăm chú đi theo sau Oshitari, bức tường người tự động mở ra con đường khi thấy Oshitari đi tới. Ogihara cúi đầu làm bộ không thấy được ánh mắt bàn tán bình luận của người xung quanh rơi lên người mình. Cậu thật hối hận, sớm biết thế này thì cậu cứ trực tiếp gọi điện thoại cho xong.
“Oshitari, cậu đến muộn, trước chạy 3000 vòng đi.” Không thấy người phía sau Oshitari, Atobe trực tiếp nói với Oshitari.
“Atobe, tôi đến muộn là có nguyên nhân đấy.” Oshitari ngừng lại, sau đó hướng sang bên cạnh để lộ ra người đứng phía sau mình.
Atobe thấy rõ là ai thì lộ ra vẻ mặt cực kì vui mừng và ngạc nhiên, rồi bước tới lấy mũ trên đầu người nọ xuống, “Ogihara, trở về lúc nào sao không báo cho bổn đại gia đi đón cậu?” Anh nói khiến cho mọi người bên ngoài sân phẫn nộ kêu la, rồi Atobe bỗng nhiên lạnh lùng giương mắt nhìn một vòng bên ngoài sân, người bên ngoài nhìn thấy thì không dám phát ra âm thanh gì nữa.
“Atobe đại gia, tôi cũng rất hối hận sao lại không trực tiếp gọi điện thoại tìm anh.” Đoạt lại mũ, Ogihara một lần nữa đội lên. Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ bây giờ cậu đã chết không toàn thây rồi.
“Hử? Ogihara, cậu về từ lúc nào?” Kéo tay Ogihara, Atobe đưa cậu tới mái che nắng.
“Ngày hôm trước đã về rồi, vốn định dọa anh một cú bất ngờ, không ngờ chính mình lại càng hoảng sợ, Atobe, tôi thật bội phục anh.” Ogihara đưa mắt nhìn ra ngoài, mỗi ngày bị nhiều nữ sinh như vậy vây quanh, sao anh ta có thể chịu nổi.
“Ogihara, đừng quên cậu còn thiếu của bổn đại gia một bữa cơm đó.” Tâm tình tốt nên Atobe tự tay rót nước trái cây cho Ogihara, đổi lấy là tiếng hô càng thêm bất mãn của người bên ngoài sân.
“Tôi biết, sẽ không quỵt nợ của anh đâu, chọn được chỗ tốt tôi sẽ gọi điện thoại.” Ogihara nhìn ly nước trái cây mà nghĩ có nên uống hay không, muốn nước trái cây... hay là... muốn mạng...
“Thế nào? Không hợp khẩu vị à?” Thấy Ogihara không uống, Atobe định chuẩn bị cho cậu đồ uống khác.
“Không sao, cái này là được rồi.” Không dám để Atobe động tay nữa, Ogihara cầm ly nước trái cây bắt đầu uống, cậu thực sự cảm thấy hơi khát.
“Ogihara, chút nữa đánh với tôi một trận đi.”
“Không nên.”
Thấy Ogihara nghỉ ngơi cũng đủ lâu, Atobe liền đưa ra yêu cầu, nhưng không ngờ đối phương chưa nghĩ gì đã cự tuyệt luôn.
“Vì sao?” Atobe có chút mất hứng.
“Atobe, tôi cũng không muốn bị ánh mắt giết chết, chỗ của anh thật quá kinh khủng mà. Tôi uống xong nước trái cây rồi đi, hôm nào anh đến chỗ tôi đi, gần nhà tôi có một sân tennis, cũng rất yên tĩnh.” Ogihara rất nhanh uống xong nước trái cây.
“A... Không ngờ Backy Douglas đại danh đỉnh đỉnh mà lại không quen bị người khác nhìn chằm chằm mình đấy.” Atobe thoải mái trêu chọc, rồi lại rót thêm nước trái cây cho Ogihara, độ nóng bên ngoài sân trong nháy mắt dường như tăng thêm tới 20 độ.
“Atobe đại gia, không phải ai cũng giống như anh, hơn nữa... Nếu có mấy trăm người dùng ánh mắt không thể không ăn tươi anh nhìn anh, anh chịu được sao?” Ogihara cho Atobe một ánh mắt khinh thường. Cậu cũng không phải vô cảm, sao có thể làm như không thấy mấy ánh mắt này được.
“Ha ha.. Vốn không có ai dám nhìn tôi như vậy cả.” Atobe nói làm Ogihara suýt nữa phun nước trái cây trong miệng ra.
“Oshitari, cậu gặp cậu ta ở đâu vậy?”
“Cửa trường mình, cậu ta đến tìm Atobe nhưng không vào được.”
“Oshitari, tôi nghĩ cậu ta thực sự không giống con trai chút nào, cậu chắc chắn cậu ta là con trai sao?”
“Không chắc chắn.”
“Lần trước Atobe đến Anh quốc có phải để gặp cậu ta không?”
“Có lẽ vậy.”
“Oa, Atobe rót đồ uống cho cậu ta kìa, trời ạ, đó là Atobe sao?”
“Nghe nói người kia đánh tennis rất tốt đó.”
“Thật à? Tôi muốn đánh với cậu ta một trận.”
“Bọn họ đang nói cái gì nhỉ, nhìn Atobe cười vui vẻ chưa kìa.”
“A, tôi càng nhìn càng nghĩ người kia là con gái, con trai không thể nào lớn lên lại đẹp như vậy được.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ thế, tuy rằng cử chỉ của cậu ta không giống, nhưng lớn lên quá giống.”
Nhóm đội tuyển Hyotei bên trong sân đã quên luôn luyện tập mà chỉ bàn tán về hai gười đang nói chuyện vui vẻ dưới mái che nắng, nhất là người bọn họ từng gặp một lần kia. Khi bọn họ thấy Atobe lần lượt tự tay làm đồ uống cho người nọ thì đều há to miệng. Mà nữ sinh bên ngoài sân vì hành động của Atobe đối với người xa lạ cực kì xinh đẹp kia mà càng thêm phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu, Atobe sama của họ không thể để người khác đoạt đi được.
“Atobe, tôi phải đi.” Rốt cục uống xong nước trái cây, Ogihara đứng lên chuẩn bị đi.
“Ogihara, đánh một trận đi, tôi đã đợi rất lâu rồi đấy.” Atobe lại một lần nữa yêu cầu. Thấy vẻ mặt của Atobe, Ogihara lo lắng một chút rồi cuối cùng cũng đáp ứng, “Được, tôi đánh với anh một trận, nhưng đánh xong anh phải đưa tôi về đấy.”
“Đương nhiên, sao tôi có thể để cậu về một mình được.” Atobe thoả mãn nở nụ cười.
Khi Atobe chọn vợt tennis, Ogihara tháo xuống mũ theo anh vào sân bóng. Thấy tư thế của hai người, người trong sân đều tự động đứng qua một bên. Nhóm đội tuyển lại càng hưng phấn, cuối cùng có thể nhìn người được đồn là rất lợi hại này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại rồi.