Edit: Lã Thiên Di
Beta: garanaru18
—— trước tiên, cô cứ như vậy mà cáo biệt những ngày tháng xanh tươi của mình, biến thành những đám rêu xanh.
************************************
“Phanh! Loảng xoảng loảng xoảng…”
Một trận âm thanh ồn ào từ cửa truyền tới.
Haruhisa nghe tiếng động mà chạy đến cửa, trong tay còn đang cầm cái muỗng xới cơm.
Cửa được đóng lại, kệ đựng giày dép đã bị đánh bay đi, những chiếc giày đủ loại kiểu dáng đã được rải rác trên đất.
Gaara đá một cước, hai tay ôm ngực. Mặt không biểu cảm nhìn chăm chú vào anh trai nhà mình, trong mắt hiện ra khinh miệt rõ ràng.
Kankuro bị người nào đó vô tình coi rẻ, cả người lẫn đầu đều cúi hết xuống dưới, cứ như vậy mà té ngã giống hệt như kệ đựng giày đang được để ở nơi đó. Và trước ở trước nhà, hai cây nhang chống muỗi không ngừng tỏa ra hương thơm.
Mà đi theo sau, Temari đang đứng ờ ngoải cửa lớn đang do dự có nên tiến vào hay không.
Haruhisa nhìn quét một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Gaara…
“Quá chen chúc.” Người sau chậm rãi giải thích, sau đó thay giày rồi đi vào nhà.
Nhìn người thiếu niên mặt than ở trước mắt, nội tâm Haruhisa gào khóc không thôi, ông trời! Người mau trả lại cho ta cậu bé tóc đỏ đáng yêu chính cống đi!!
Sau khi ông nội qua đời. Không lâu sau, cô đã ở tại nhà của Gaara.
Năm năm, thời gian trôi qua rất nhanh. Những chấm nhỏ ở trên cây quạt của Temari dần dần nhiều lên, Kankuro thì dùng thuốc màu vẽ vài đường nét trên mặt, rốt cục trên lưng Gaara cũng đã xuất hiện cái hồ lô nổi tiếng đó. Mà cô cũng đã thoát khỏi bộ dạng trẻ con, theo xu hướng hiện nay thành công tiến hóa thành ‘nữ quản gia’ của ba chị em Làng Cát…
“Có thể ăn cơm rồi!”
Cuối cùng Haruhisa nêm nếm xong mùi vị của món canh, hướng về phía phòng khách hô lên.
“Haruhisa, Haruhisa!” Vào lúc ăn cơm, người nói nhiếu nhất vĩnh viễn chỉ có mỗi mình Kankuro.
“Hửm?” ‘Nữ quản gia’ Haruhisa đang lột vỏ tôm, tùy tiện lên tiếng.
“Ngày mai ăn bánh thịt bò đi!” Kankuro nắm chặt tay mong chờ.
“Không được, bánh thịt bò ngày hôm qua vừa mới ăn xong.” Ngữ khí của ‘nữ quản gia’ thật bình tĩnh. “Buổi tối ngày mai là ăn rong biển cùng với canh đậu hủ.”
“Ừ, không sai.” Temari gật đầu. “Haruhisa phối đồ ăn rất hợp lý!”
“Hừ…” Người thiếu niên tóc đỏ nhìn thoáng qua Kankuro một mặt đau khổ cùng chân mày vui vẻ của Temari, khinh thường hừ một tiếng. Vụng trộm đem ớt xanh trong đồ ăn lấy ra.
“Bằng không ngày mai ăn chè dương canh [1]?” Haruhisa đột nhiên lên tiếng, nhìn cả người Gaara cứng đờ, chậm rãi đem ớt xanh để vào miệng, cô vừa lòng nheo mắt lại. “Hừm… Nghĩ lại thì, kỳ thực canh đậu hủ vẫn tốt hơn ~ “
[1] Chè dương canh: là một loại điểm tâm nấu bằng bột đậu đỏ, vani, đường cát.
“A, đúng rồi, bữa sáng tớ đặt ở trong tủ lạnh, ngày mai các cậu đừng quên ăn đó.”
Vào những lúc không có nhiệm vụ, nhất định sáng sớm Gaara bọn họ liền bắt đầu huấn luyện, mà gần đây Haruhisa lại luôn nằm ỳ trên giường. Cho nên, trước tiên cô chỉ có thể chuẩn bị tốt điểm tâm cho ngày thứ hai, sau đó lại nhắc nhở ba chị em không được phép quên.
Bất quá, nói như vậy, lặp lại nhắc nhở đối với ba người bọn họ cũng không có ích gì…
Ngày thứ hai, Haruhisa một bên ngáp đi vào phòng bếp, một bên theo quán tính kiểm tra tủ lạnh —— quả nhiên, ba phần bữa sáng còn nằm ở nơi đó, không hề có dấu vết đã từng có người đụng qua.
Trước tiên đem quần áo dính cát giũ sạch sẽ, rồi sau đó ném chồng chất vào máy giặt. Tiếp đến là đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, cuối cùng đem bữa sáng dọn ra bàn, vừa ra đến trước cửa lại liếc mắt một cái nhìn thực đơn của hôm nay, một ngày mới Haruhisa cứ như vậy bắt đầu.
Trạm thứ nhất: Sân huấn luyện ‘sa nhẫn’.
Haruhisa đứng ở xa xa, kiên nhẫn đợi đến lúc nghỉ ngơi của đợt huấn luyện. Nhìn ba người bọn họ từng ngụm từng ngụm ‘tiêu diệt’ bữa sáng, thỉnh thoảng cô còn phụ trợ thêm “Cẩn thận”, “Chậm một chút”, “Đừng sặc” này nọ.
Trạm thứ hai: Đi thăm mộ ở Làng Cát.
Mỗi ngày, cô đều có thói quen đi đến đây chào hỏi ông nội. Cô lại làm ra món ăn mới, mùi vị, kiểu dáng ra sao, hôm nay lại tính toán nên làm gì. Tóm lại, toàn là những chuyện ‘mè vừng đậu xanh’, cũng đủ để cô nói đến mức miệng khô lưỡi khô.
Trạm thứ ba: Chợ.
Chợ bán đồ ăn ở Làng Cát nhỏ đến đáng thương, mỗi ngày lăn qua lộn lại chính là mấy thứ kia này nọ. Haruhisa cẩn thận chọn lựa đồ ăn, ngẫu nhiên phát hiện vài vật liệu tươi mới, cũng sẽ cao hứng cùng đại thúc, bác gái bán đồ ăn nói vài câu. Cô không làm mặc cả gì, không phải là không muốn, mà là không đành lòng, cuộc sống của các vị ở Làng Cát đều không dễ dàng. Dù sao hiện tại ở trên đầu cô khắc vài cái chữ to là “người ở nhà Phong ảnh”. Vô luận như thế nào đi chăng nữa cũng không thể để chữ “keo kiệt” xuất hiện ở trên lưng nhà Phong ảnh, làm hư thanh danh của người ta. Huống chi, cô như vậy cũng coi như vì Làng Cát sáng tạo một chút GDP.
Về nhà, trước hết đem những món đã mua gì gì đó để vào phòng bếp, lại từ trong máy giặt lấy quần áo đã được giặt sạch, đem ra phơi ở sân sau. Chuẩn bị xong này nọ, Haruhisa mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, chậm rãi xử lý bữa sáng của cô.
Sau đó, cô lại bắt đầu bận rộn. Quét dọn ở căn phòng to như vậy thật không dễ dàng, dù chỉ là lau sàn nhà, cũng đủ khiến cho cô bận túi bụi một hồi.
Haruhisa đứng ở cửa phòng Kankuro. Nhớ lại tối ngày hôm qua, tên tiểu tử này không được tự nhiên nói với cô, phòng của hắn, hắn sẽ tự mình quét dọn…
Không hổ danh là tuổi 14, thời kì dậy thì của tuổi trẻ…
Haruhisa yên lặng nghĩ, lui về phía sau một bước, xoay người đi vào phòng của Gaara.
Giường thật chỉnh tề. Hay thật, hắn lại một đêm không ngủ…
Haruhisa càng nghĩ về Gaara thì đầu óc càng ngày càng bóc khói. Cô nhỏ giọng than thở vài câu, không khác gì ngoài mấy câu linh tinh như: “Cậu đúng là đồ đại biến thái!”, “Một ngày nào đó tớ sẽ bóp chết cậu!”. Đại loại như thế đấy.
Phòng của Temari cô luôn luôn không cần lo lắng. Là con gái thì đã sao, liền tính là Ninja, cũng có thể đem phòng của bản thân mình chăm sóc tốt.
Hôm nay nhưng là ngoài ý muốn được thoải mái một chút…
Haruhisa đứng tại phòng khách sạch sẽ, nhìn chung quanh. Cuối cùng ôm tấm nệm lông thật dày, lại lấy túi đồ ăn vặt ra, mở ra ‘bản chép tay’ đã không biết nhìn bao nhiêu lần.
************************************
Giữa trưa.
“Haruhisa! Cậu đã đến rồi!” Kankuro đi trước làm gương chạy tới. “Nếu không đến tớ sẽ chết đói.”
“Liền tính tớ không đến, cậu cũng sẽ đào đến tận ba thước để tìm rễ cây ăn đi. Về phần cậu ‘Đói chết’ điểm này, tớ cũng không lo lắng.” Haruhisa lấy hộp cơm tiện lợi lớn ra, đưa tới.
OH, NO ~ lần sau cô hẳn là kêu ám nhẫn đến đưa cơm đi. Thời tiết hôm nay coi như mát mẻ, nhưng khi đi trên đường, cả người vẫn là đổ đầy mồ hôi. Đợi đến khi thời tiết nóng lên, mỗi ngày cô cũng sẽ không cần phải ở trong thời tiết nóng bức thế này chạy đi xa như vậy!
“Haruhisa, vất vả cho em.” Temari thu cây quạt, cao hứng tiếp nhận hộp cơm, khuôn mặt tươi cười rực rỡ sáng chói đập thẳng vào mặt Haruhisa, làm cô ngần cả người.
Thật không hổ là ‘Làng Cát nhất chi hoa’ (Bông hoa duy nhất của Làng Cát)! Hatruhisa nhìn thật lâu Temari xinh đẹp hào phóng, nhịn không được cảm khái. Nghe nói Temari lớn lên rất giống với phu nhân đệ tứ đã qua đời – Karura. Hiện tại, đại khái cô có thể tưởng tượng được lúc trước Phong ảnh đại nhân như thế nào lại rơi vào lưới tình…
Hơn nữa, mới 15 tuổi cũng đã phát dục tốt như vậy…
Chậc ~~ vận cứt chó của Shikamaru thật mạnh mẽ!
“Đi lại.”
Âm thanh lạnh buốt vang lên, không cần nghi ngờ gì nữa, nhất định là tên Gaara mặt than kia.
Haruhisa cầm hộp cơm cuối cùng, giống như con cua hướng về nơi phát ra âm thanh lướt ngang đi qua.
Tên tiểu tử này dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nói “Cám ơn” a! Tối thiểu nhất, Kankuro cũng còn dùng ánh mắt như thấy ân nhân cứu mạng nhìn cô…
Haruhisa liếc mắt qua lại một cái rồi lại mở hộp cơm của tên “gấu mèo tóc đỏ” đó ra, nhịn không được oán thầm.
Mùi thơm mê người xông thẳng ngay vào mũi, bánh mì trứng ốp la, rau dưa xanh biếc, thậm chí còn có cả thịt bò kho tiêu, phần cơm để ở một bên thậm chí còn có quả ô mai để ở trên. Khiến cho người ta nhịn không được mà nổi lên lòng tham muốn với đồ ăn.
Gaara nhìn thoáng qua hộp cơm, không hề động đũa, ngược lại nhìn thoáng qua Haruhisa đang đứng ở bên cạnh hắn: “Ăn rồi?”
“Ách… Hôm nay mất khá nhiều thời gian nên…, ” Haruhisa nhìn phía Temari cùng Kankuro đang khí thế ăn. “… Còn chưa có.”
Hộp cơm của Kankuro là bánh thịt bò bọc khoai nghiền, Temari… Gaara hơi híp mắt, lờ mờ có thể thấy được màu nâu của hạt dẻ.
Từ “Ái” ở trên trán hơi nhíu lại, từ trong hộp cơm gắp một phần bánh mì trứng lên.
“Mở miệng.”
“Như thế nào? Hương vị không tốt sao?” Haruhisa nghe lời há mồm ra, một bên ăn một bên nghi hoặc hỏi. “Tớ cảm thấy nó tạm được mà…”
Tay cầm đũa Gaara run lên một chút, lần nữa gắp một miếng thịt bò lên.
“Mở miệng.”
************************************
Còn buổi chiều, Haruhisa chỉ làm ba việc, đó là ngủ, ngẩn người, thu dọn quần áo.
Liên quan tới việc ngủ, bản thân cô cảm thấy cũng thật bất đắc dĩ. Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là vì hiện tại đây đúng là sở trường của thân thể này. Thôi ~ dù sao đây cũng không phải là điều có hại gì, có thể ngủ thì cứ tiếp tục ngủ đi.
Này vừa cảm giác, Haruhisa ngủ thật sự vô cùng mê mệt.
Những cảnh trong mơ vô cùng hỗn loạn không ngừng vọt tới…
Cho tới nay, cô luôn có thể mơ thấy người ông đã qua đời – Hatano Masago. Trong mơ, ông luôn đeo tạp tề cười tủm tỉm nấu ăn cho cô, có đôi khi cầm điếu thuốc ngồi ở trên tảng đá trước cửa hút một chút. Càng nhiều hơn nữa, là ông luôn vỗ nhẹ đầu cô một cách dịu dàng, trong miệng còn lẩm bẩm vài từ.
Mà giấc mơ của ngày hôm nay, cùng những ngày trước lại khác nhau.
Cô đứng trước cửa của quán ăn Hatano. Đi vào trong phòng nhìn xung quanh, lại không thể tìm thấy bóng dáng của Hatano Masago.
“Haruhisa, Haruhisa…”
Bỗng nhiên cô nghe được từ phía sau có người nhẹ giọng gọi tên mình, lần lượt lần lượt, ấm áp và mềm mại. Cô quay đầu ——
Bên trong toàn sương mù dày đặc. Cô nhìn thấy một gương mặt mơ hồ, dường như mang theo ý cười làm người ta cảm thấy an tâm, một đôi mắt màu hoa hải đường như ẩn hiện..
Haruhisa lắng nghe, lại một lần nữa nghe thấy âm thanh ôn nhu kia:
“Haruhisa, Haruhisa…”
Rõ ràng là một tiếng nói xa lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc…
Haruhisa nhịn không được hướng tới nơi phát ra âm thanh chạy tới, muốn thấy rõ bóng dáng đang ở sâu trong sương mù kia.
“Tiểu Cửu!” Lại là một tiếng kêu gọi trong trẻo, “Đừng mè nheo ôm gối nữa! Bị muộn mất rồi!”
Haruhisa quay đầu, thấy hoa mắt, quán ăn hoàn toàn biến mất rồi! Thay vào đó, là ‘cô’ kiếp trước khi còn đang học đại học, bạn bè tiến tới chỗ cô không ngừng vẫy tay gọi cô lại đấy.
“Haruhisa…”
“Tiểu Cửu!”
Hai thanh âm một trước một sau không ngừng xoay quanh ở bên tai cô. Vài lần cô thử nhấc chân lên, nhưng lại không biết mình muốn đi đến nơi nào. Một điểm đau từ trong ngực truyền tới, như một sơi tơ, không ngừng tràn ra khắp nơi, rốt cuộc khuếch đại thành từng đợt sóng biển liên miên không ngớt. Đau đến mức đem cô đem xé thành…
Haruhisa cả kinh, chợt ngồi dậy.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh u ám. Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chỉ còn lại một đốm sáng nho nhỏ, miển cưỡng đọng ở nơi đó.
Lúc này cô chợt tỉnh ngộ, cô thế nhưng lại ngủ đến gần tối.
Haruhisa chậm rãi thở ra một hơi, chà xát cánh tay có chút run lên, xoay người xuống giường.
Ách… Cô một bên xuống giường, một bên nghĩ ngợi. Bản thân giống như vừa mới nằm mơ một giấc mơ rất dài, nội dung ra sao, dường như… nhớ không rõ…
Beta: garanaru18
—— trước tiên, cô cứ như vậy mà cáo biệt những ngày tháng xanh tươi của mình, biến thành những đám rêu xanh.
************************************
“Phanh! Loảng xoảng loảng xoảng…”
Một trận âm thanh ồn ào từ cửa truyền tới.
Haruhisa nghe tiếng động mà chạy đến cửa, trong tay còn đang cầm cái muỗng xới cơm.
Cửa được đóng lại, kệ đựng giày dép đã bị đánh bay đi, những chiếc giày đủ loại kiểu dáng đã được rải rác trên đất.
Gaara đá một cước, hai tay ôm ngực. Mặt không biểu cảm nhìn chăm chú vào anh trai nhà mình, trong mắt hiện ra khinh miệt rõ ràng.
Kankuro bị người nào đó vô tình coi rẻ, cả người lẫn đầu đều cúi hết xuống dưới, cứ như vậy mà té ngã giống hệt như kệ đựng giày đang được để ở nơi đó. Và trước ở trước nhà, hai cây nhang chống muỗi không ngừng tỏa ra hương thơm.
Mà đi theo sau, Temari đang đứng ờ ngoải cửa lớn đang do dự có nên tiến vào hay không.
Haruhisa nhìn quét một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Gaara…
“Quá chen chúc.” Người sau chậm rãi giải thích, sau đó thay giày rồi đi vào nhà.
Nhìn người thiếu niên mặt than ở trước mắt, nội tâm Haruhisa gào khóc không thôi, ông trời! Người mau trả lại cho ta cậu bé tóc đỏ đáng yêu chính cống đi!!
Sau khi ông nội qua đời. Không lâu sau, cô đã ở tại nhà của Gaara.
Năm năm, thời gian trôi qua rất nhanh. Những chấm nhỏ ở trên cây quạt của Temari dần dần nhiều lên, Kankuro thì dùng thuốc màu vẽ vài đường nét trên mặt, rốt cục trên lưng Gaara cũng đã xuất hiện cái hồ lô nổi tiếng đó. Mà cô cũng đã thoát khỏi bộ dạng trẻ con, theo xu hướng hiện nay thành công tiến hóa thành ‘nữ quản gia’ của ba chị em Làng Cát…
“Có thể ăn cơm rồi!”
Cuối cùng Haruhisa nêm nếm xong mùi vị của món canh, hướng về phía phòng khách hô lên.
“Haruhisa, Haruhisa!” Vào lúc ăn cơm, người nói nhiếu nhất vĩnh viễn chỉ có mỗi mình Kankuro.
“Hửm?” ‘Nữ quản gia’ Haruhisa đang lột vỏ tôm, tùy tiện lên tiếng.
“Ngày mai ăn bánh thịt bò đi!” Kankuro nắm chặt tay mong chờ.
“Không được, bánh thịt bò ngày hôm qua vừa mới ăn xong.” Ngữ khí của ‘nữ quản gia’ thật bình tĩnh. “Buổi tối ngày mai là ăn rong biển cùng với canh đậu hủ.”
“Ừ, không sai.” Temari gật đầu. “Haruhisa phối đồ ăn rất hợp lý!”
“Hừ…” Người thiếu niên tóc đỏ nhìn thoáng qua Kankuro một mặt đau khổ cùng chân mày vui vẻ của Temari, khinh thường hừ một tiếng. Vụng trộm đem ớt xanh trong đồ ăn lấy ra.
“Bằng không ngày mai ăn chè dương canh [1]?” Haruhisa đột nhiên lên tiếng, nhìn cả người Gaara cứng đờ, chậm rãi đem ớt xanh để vào miệng, cô vừa lòng nheo mắt lại. “Hừm… Nghĩ lại thì, kỳ thực canh đậu hủ vẫn tốt hơn ~ “
[1] Chè dương canh: là một loại điểm tâm nấu bằng bột đậu đỏ, vani, đường cát.
“A, đúng rồi, bữa sáng tớ đặt ở trong tủ lạnh, ngày mai các cậu đừng quên ăn đó.”
Vào những lúc không có nhiệm vụ, nhất định sáng sớm Gaara bọn họ liền bắt đầu huấn luyện, mà gần đây Haruhisa lại luôn nằm ỳ trên giường. Cho nên, trước tiên cô chỉ có thể chuẩn bị tốt điểm tâm cho ngày thứ hai, sau đó lại nhắc nhở ba chị em không được phép quên.
Bất quá, nói như vậy, lặp lại nhắc nhở đối với ba người bọn họ cũng không có ích gì…
Ngày thứ hai, Haruhisa một bên ngáp đi vào phòng bếp, một bên theo quán tính kiểm tra tủ lạnh —— quả nhiên, ba phần bữa sáng còn nằm ở nơi đó, không hề có dấu vết đã từng có người đụng qua.
Trước tiên đem quần áo dính cát giũ sạch sẽ, rồi sau đó ném chồng chất vào máy giặt. Tiếp đến là đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, cuối cùng đem bữa sáng dọn ra bàn, vừa ra đến trước cửa lại liếc mắt một cái nhìn thực đơn của hôm nay, một ngày mới Haruhisa cứ như vậy bắt đầu.
Trạm thứ nhất: Sân huấn luyện ‘sa nhẫn’.
Haruhisa đứng ở xa xa, kiên nhẫn đợi đến lúc nghỉ ngơi của đợt huấn luyện. Nhìn ba người bọn họ từng ngụm từng ngụm ‘tiêu diệt’ bữa sáng, thỉnh thoảng cô còn phụ trợ thêm “Cẩn thận”, “Chậm một chút”, “Đừng sặc” này nọ.
Trạm thứ hai: Đi thăm mộ ở Làng Cát.
Mỗi ngày, cô đều có thói quen đi đến đây chào hỏi ông nội. Cô lại làm ra món ăn mới, mùi vị, kiểu dáng ra sao, hôm nay lại tính toán nên làm gì. Tóm lại, toàn là những chuyện ‘mè vừng đậu xanh’, cũng đủ để cô nói đến mức miệng khô lưỡi khô.
Trạm thứ ba: Chợ.
Chợ bán đồ ăn ở Làng Cát nhỏ đến đáng thương, mỗi ngày lăn qua lộn lại chính là mấy thứ kia này nọ. Haruhisa cẩn thận chọn lựa đồ ăn, ngẫu nhiên phát hiện vài vật liệu tươi mới, cũng sẽ cao hứng cùng đại thúc, bác gái bán đồ ăn nói vài câu. Cô không làm mặc cả gì, không phải là không muốn, mà là không đành lòng, cuộc sống của các vị ở Làng Cát đều không dễ dàng. Dù sao hiện tại ở trên đầu cô khắc vài cái chữ to là “người ở nhà Phong ảnh”. Vô luận như thế nào đi chăng nữa cũng không thể để chữ “keo kiệt” xuất hiện ở trên lưng nhà Phong ảnh, làm hư thanh danh của người ta. Huống chi, cô như vậy cũng coi như vì Làng Cát sáng tạo một chút GDP.
Về nhà, trước hết đem những món đã mua gì gì đó để vào phòng bếp, lại từ trong máy giặt lấy quần áo đã được giặt sạch, đem ra phơi ở sân sau. Chuẩn bị xong này nọ, Haruhisa mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, chậm rãi xử lý bữa sáng của cô.
Sau đó, cô lại bắt đầu bận rộn. Quét dọn ở căn phòng to như vậy thật không dễ dàng, dù chỉ là lau sàn nhà, cũng đủ khiến cho cô bận túi bụi một hồi.
Haruhisa đứng ở cửa phòng Kankuro. Nhớ lại tối ngày hôm qua, tên tiểu tử này không được tự nhiên nói với cô, phòng của hắn, hắn sẽ tự mình quét dọn…
Không hổ danh là tuổi 14, thời kì dậy thì của tuổi trẻ…
Haruhisa yên lặng nghĩ, lui về phía sau một bước, xoay người đi vào phòng của Gaara.
Giường thật chỉnh tề. Hay thật, hắn lại một đêm không ngủ…
Haruhisa càng nghĩ về Gaara thì đầu óc càng ngày càng bóc khói. Cô nhỏ giọng than thở vài câu, không khác gì ngoài mấy câu linh tinh như: “Cậu đúng là đồ đại biến thái!”, “Một ngày nào đó tớ sẽ bóp chết cậu!”. Đại loại như thế đấy.
Phòng của Temari cô luôn luôn không cần lo lắng. Là con gái thì đã sao, liền tính là Ninja, cũng có thể đem phòng của bản thân mình chăm sóc tốt.
Hôm nay nhưng là ngoài ý muốn được thoải mái một chút…
Haruhisa đứng tại phòng khách sạch sẽ, nhìn chung quanh. Cuối cùng ôm tấm nệm lông thật dày, lại lấy túi đồ ăn vặt ra, mở ra ‘bản chép tay’ đã không biết nhìn bao nhiêu lần.
************************************
Giữa trưa.
“Haruhisa! Cậu đã đến rồi!” Kankuro đi trước làm gương chạy tới. “Nếu không đến tớ sẽ chết đói.”
“Liền tính tớ không đến, cậu cũng sẽ đào đến tận ba thước để tìm rễ cây ăn đi. Về phần cậu ‘Đói chết’ điểm này, tớ cũng không lo lắng.” Haruhisa lấy hộp cơm tiện lợi lớn ra, đưa tới.
OH, NO ~ lần sau cô hẳn là kêu ám nhẫn đến đưa cơm đi. Thời tiết hôm nay coi như mát mẻ, nhưng khi đi trên đường, cả người vẫn là đổ đầy mồ hôi. Đợi đến khi thời tiết nóng lên, mỗi ngày cô cũng sẽ không cần phải ở trong thời tiết nóng bức thế này chạy đi xa như vậy!
“Haruhisa, vất vả cho em.” Temari thu cây quạt, cao hứng tiếp nhận hộp cơm, khuôn mặt tươi cười rực rỡ sáng chói đập thẳng vào mặt Haruhisa, làm cô ngần cả người.
Thật không hổ là ‘Làng Cát nhất chi hoa’ (Bông hoa duy nhất của Làng Cát)! Hatruhisa nhìn thật lâu Temari xinh đẹp hào phóng, nhịn không được cảm khái. Nghe nói Temari lớn lên rất giống với phu nhân đệ tứ đã qua đời – Karura. Hiện tại, đại khái cô có thể tưởng tượng được lúc trước Phong ảnh đại nhân như thế nào lại rơi vào lưới tình…
Hơn nữa, mới 15 tuổi cũng đã phát dục tốt như vậy…
Chậc ~~ vận cứt chó của Shikamaru thật mạnh mẽ!
“Đi lại.”
Âm thanh lạnh buốt vang lên, không cần nghi ngờ gì nữa, nhất định là tên Gaara mặt than kia.
Haruhisa cầm hộp cơm cuối cùng, giống như con cua hướng về nơi phát ra âm thanh lướt ngang đi qua.
Tên tiểu tử này dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nói “Cám ơn” a! Tối thiểu nhất, Kankuro cũng còn dùng ánh mắt như thấy ân nhân cứu mạng nhìn cô…
Haruhisa liếc mắt qua lại một cái rồi lại mở hộp cơm của tên “gấu mèo tóc đỏ” đó ra, nhịn không được oán thầm.
Mùi thơm mê người xông thẳng ngay vào mũi, bánh mì trứng ốp la, rau dưa xanh biếc, thậm chí còn có cả thịt bò kho tiêu, phần cơm để ở một bên thậm chí còn có quả ô mai để ở trên. Khiến cho người ta nhịn không được mà nổi lên lòng tham muốn với đồ ăn.
Gaara nhìn thoáng qua hộp cơm, không hề động đũa, ngược lại nhìn thoáng qua Haruhisa đang đứng ở bên cạnh hắn: “Ăn rồi?”
“Ách… Hôm nay mất khá nhiều thời gian nên…, ” Haruhisa nhìn phía Temari cùng Kankuro đang khí thế ăn. “… Còn chưa có.”
Hộp cơm của Kankuro là bánh thịt bò bọc khoai nghiền, Temari… Gaara hơi híp mắt, lờ mờ có thể thấy được màu nâu của hạt dẻ.
Từ “Ái” ở trên trán hơi nhíu lại, từ trong hộp cơm gắp một phần bánh mì trứng lên.
“Mở miệng.”
“Như thế nào? Hương vị không tốt sao?” Haruhisa nghe lời há mồm ra, một bên ăn một bên nghi hoặc hỏi. “Tớ cảm thấy nó tạm được mà…”
Tay cầm đũa Gaara run lên một chút, lần nữa gắp một miếng thịt bò lên.
“Mở miệng.”
************************************
Còn buổi chiều, Haruhisa chỉ làm ba việc, đó là ngủ, ngẩn người, thu dọn quần áo.
Liên quan tới việc ngủ, bản thân cô cảm thấy cũng thật bất đắc dĩ. Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là vì hiện tại đây đúng là sở trường của thân thể này. Thôi ~ dù sao đây cũng không phải là điều có hại gì, có thể ngủ thì cứ tiếp tục ngủ đi.
Này vừa cảm giác, Haruhisa ngủ thật sự vô cùng mê mệt.
Những cảnh trong mơ vô cùng hỗn loạn không ngừng vọt tới…
Cho tới nay, cô luôn có thể mơ thấy người ông đã qua đời – Hatano Masago. Trong mơ, ông luôn đeo tạp tề cười tủm tỉm nấu ăn cho cô, có đôi khi cầm điếu thuốc ngồi ở trên tảng đá trước cửa hút một chút. Càng nhiều hơn nữa, là ông luôn vỗ nhẹ đầu cô một cách dịu dàng, trong miệng còn lẩm bẩm vài từ.
Mà giấc mơ của ngày hôm nay, cùng những ngày trước lại khác nhau.
Cô đứng trước cửa của quán ăn Hatano. Đi vào trong phòng nhìn xung quanh, lại không thể tìm thấy bóng dáng của Hatano Masago.
“Haruhisa, Haruhisa…”
Bỗng nhiên cô nghe được từ phía sau có người nhẹ giọng gọi tên mình, lần lượt lần lượt, ấm áp và mềm mại. Cô quay đầu ——
Bên trong toàn sương mù dày đặc. Cô nhìn thấy một gương mặt mơ hồ, dường như mang theo ý cười làm người ta cảm thấy an tâm, một đôi mắt màu hoa hải đường như ẩn hiện..
Haruhisa lắng nghe, lại một lần nữa nghe thấy âm thanh ôn nhu kia:
“Haruhisa, Haruhisa…”
Rõ ràng là một tiếng nói xa lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc…
Haruhisa nhịn không được hướng tới nơi phát ra âm thanh chạy tới, muốn thấy rõ bóng dáng đang ở sâu trong sương mù kia.
“Tiểu Cửu!” Lại là một tiếng kêu gọi trong trẻo, “Đừng mè nheo ôm gối nữa! Bị muộn mất rồi!”
Haruhisa quay đầu, thấy hoa mắt, quán ăn hoàn toàn biến mất rồi! Thay vào đó, là ‘cô’ kiếp trước khi còn đang học đại học, bạn bè tiến tới chỗ cô không ngừng vẫy tay gọi cô lại đấy.
“Haruhisa…”
“Tiểu Cửu!”
Hai thanh âm một trước một sau không ngừng xoay quanh ở bên tai cô. Vài lần cô thử nhấc chân lên, nhưng lại không biết mình muốn đi đến nơi nào. Một điểm đau từ trong ngực truyền tới, như một sơi tơ, không ngừng tràn ra khắp nơi, rốt cuộc khuếch đại thành từng đợt sóng biển liên miên không ngớt. Đau đến mức đem cô đem xé thành…
Haruhisa cả kinh, chợt ngồi dậy.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh u ám. Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời chỉ còn lại một đốm sáng nho nhỏ, miển cưỡng đọng ở nơi đó.
Lúc này cô chợt tỉnh ngộ, cô thế nhưng lại ngủ đến gần tối.
Haruhisa chậm rãi thở ra một hơi, chà xát cánh tay có chút run lên, xoay người xuống giường.
Ách… Cô một bên xuống giường, một bên nghĩ ngợi. Bản thân giống như vừa mới nằm mơ một giấc mơ rất dài, nội dung ra sao, dường như… nhớ không rõ…