Edit+Beta: Lã Thiên Di
************************************
—— Trong những ngày thường, đường phố trên thôn Konoha náo nhiệt vô cùng, hôm nay lại im ắng.
************************************
Quán mì vui vẻ gần đây rất hưng thịnh.
Chú Goro cùng Aki bề bộn nhiều việc.
Hatano Haruhisa cũng bề bộn nhiều việc.
Cũng không biết hít phải gió độc gì. Từ ngày đó, trong đêm trăng sáng rực rỡ ở Konoha, cô liền bắt đầu cắm đầu vào trong phòng bếp, nghiên cứu chế tạo ra hàng loạt mì hương vị mới.
Goro cùng Aki ngay từ đầu còn có chút do dự. Hình như xuất hiện hương vị mới mẻ, quái dị mới với số lượng lớn như vậy, có phải hay không sẽ dọa đến mọi người ở Konoha?
Cho đến tận thứ N+1, cá nhân mọi người hướng về phía bọn họ oán giận “Quán ăn chỗ ngồi quá ít, thời gian xếp hàng so với việc ăn mì thì dài hơn”. Hai người bọn họ rốt cuộc buông xuống lo lắng, bắt đầu ra sức cổ vũ cho Haruhisa “hành động” sáng tạo hương vị mới, cũng đem cái này gọi là “Vui vẻ chỉ là một bước nhỏ, ranh giới mì sợi chính là một bước lớn.”
“Ông chủ ~ cho thêm một phần mì gà nấu tiêu!”
“Ông chủ ~ khổ qua, dưa chuột xào đậu còn chưa làm xong a ~!”
“Ông chủ ~ sườn xào chua ngọt!”
“Oa trứng thịt bò!”
…
—— đây là sản phẩm mới vô cùng bình thường, đương nhiên cũng có không rất bình thường.
“Nước chanh, khoai tây!”
“Dưa Hami [1], tôm bóc vỏ!”
[1] Dưa Hami: một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc.
“Cá trích đậu phộng!”
…
Đối với một mảnh hỗn loạn ở phía trước, Haruhisa cũng không biết, bởi vì cô đang ở phía sau vểnh cái mông cố gắng viết lên giấy. Một bên thì viết, còn một bên miệng thì than thở:
“Mì hoa quả thập cẩm, chua ngọt vừa miệng, khiến ăn ngon miệng. Phương pháp chế biến cụ thể là…”
“Mì đậu hủ trứng bắc thảo. Điểm quan trọng là trứng bắc thảo phải lựa chọn trứng có chất lượng, không thể qua loa…”
Viết viết, cô liền một mặt đương nhiên, rồi nhanh nhẹn chạy đi ——
Như đã nói qua, gần đây “sản phẩm mới” được phát triển rất thuận lợi, quả thực vượt qua sức tưởng tượng của cô. Hơn nữa, hoàn cảnh công việc hiện nay tốt lên rất nhiều…
Thông qua hàng loạt những suy nghĩ có chiều sâu, Haruhisa có kết luận ——
Gần đây ông chú che mặt thường xuyên mất tích thần bí, hai ba ngày nay cũng không có thấy mặt mũi đâu. Aizz… Thảo nào, sản phẩm mới được tung ra thị trường lại thuận lợi như vậy, hóa ra bởi vì “ông chú quấy rối ham ăn ngon” không ở đây.
Nghĩ tới đây, Haruhisa không khỏi lần thứ n+1 “bắt đầu” nghi ngờ thân phận của ông chú. Nếu nói không nghi ngờ thì không có khả năng, mặc dù ông chú thoạt nhìn thì cũng không phải là người xấu, luôn quan tâm chăm sóc cô. Nhưng…
“Này ~ nhóc con!”
Ông chú che mặt thình lình xuất hiện làm cho Haruhisa sợ tới mức suýt nữa đem bản ghi chép ở trong tay quăng đi.
“A… Chú, chú không cần phải đến mức dọa người được không?”
Haruhisa “thủ tiêu” toàn bộ suy đoán trong bụng mình, khép lại cuốn vở nhỏ trong tay, nhìn thấy hai cha con Aki vén rèm đi vào,
“Ôi? Chú Goro? Chị Aki, đã đóng cửa sao?”
“Ừ!” Bộ dáng của Aki thật hưng phấn. “Hôm nay nhiều khách vô cùng ~ chị và cha đều nhannh chân đi tới đi lui.”
“Thật tốt ~ khách càng nhiều càng tốt.” Bản thân tự tay nghiên cứu, chế tạo thức ăn được mọi người biết đến và tán thành. Điều này làm cho tâm tình của cô cũng sung sướng lên.
“Nhóc con, nhóc con.” Ông chú lại đi lên. “Có để dành cơm cho ta không?”
“…”
Ông chú chỉ biết mỗi ăn! Haruhisa lấy ra hộp cơm sáng nay để dành.
“Cầm.”
Ông chú mừng rỡ như điên nhận lấy hộp cơm, ngồi ở trong góc bồi bổ cho dạ dày.
Haruhisa nhìn thật lâu chiếc khăn che mặt để lộ một đường may, ông chú đang hết sức chuyên chú ăn cơm, nhớ lại đã gặp được đủ loại tiền bối xuyên không. Bất thình lình hô một tiếng:
“Ban!”
Đột nhiên âm thanh cực lớn, ông chú sợ tới mức run lên, ngẩng đầu mê mang hỏi:
“Nhóc con, nhóc nói cái gì?”
Haruhisa nhìn thật lâu khóe miệng của ông chú vẫn còn dính hạt cơm. Đột nhiên sinh ra một loại hối hận ở trong lòng:
“À… cháu nói, phía trên sau núi cũng không sai biệt lắm sắp đến mùa nấm hương lấm tấm rồi.”
Một bên đang chuẩn bị cho công việc ngày mai, Aki lén lút hỏi:
“Cha, phía sau núi chúng ta còn có một loại nấm hương gọi là lấm tấm sao?”
Một lát sau, Haruhisa lại nhịn không được:
“A Phi!”
“A? Cái gì phi?”
Ông chú lại một lần nữa từ trên hộp cơm ngẩng đầu lên. Lần này, khóe miệng hắn lại dính hai hột cơm trắng.
“A ~ phi điểu này nọ thật sự rất đáng yêu!” Haruhisa ngưỡng mộ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. “Ngươi xem, con vừa rồi mới bay qua, khẳng định vừa mới làm mẹ.”
Ông chú theo tầm mắt của cô bé nhìn ngoài cửa sổ, lại một lần nghi hoặc:
“Làm sao mà biết được?”
“Ngốc! Chú xem nó một mặt hiện ra biểu cảm ôn nhu hạnh phúc. Nhất định là có “cục cưng” chuẩn bị chào đời!”
Haruhisa trả lời đúng lý hợp tình.
“Ánh mắt nhóc thật tốt…”
Ông chú cúi đầu, tiếp tục chiến đấu hăng hái với bữa tối.
Thế đấy, còn có thể là ai kia chứ? Haruhisa nỗ lực suy xét… Bỗng nhiên, cô run lẩy bẩy nổi da gà.
“Rắn rắn!”
Lúc này đây, không đợi ông chú mở miệng, Haruhisa liền cướp lời nói trước: “A, sao đột nhiên ta cảm thấy trời nóng như vậy, chúng ta có thể nấu canh rắn để hạ nhiệt đi…”
Dứt lời, Haruhisa bắt đầu tự khinh bỉ chính mình.
Cô đây là cố gắng rút lại lời của mình, như vậy mới có thể dò xét ông chú chỉ biết có ăn này…
Trong phòng bếp, mọi thứ tạm thời rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Goro đánh vào Aki tỏ ý ra hiệu, do dự mở miệng:
“Kana, trong khoảng thời gian gần đây, cháu đã thật sự vất vả rồi… Cháu, cháu đi nghỉ ngơi đi. Nơi này có ta và Aki là được rồi.”
Ngụ ý, bắt đầu có hành vi ngôn ngữ bậy bạ, nhất định đã mệt muốn chết rồi…
(─. ─|||
************************************
Ban đêm, Haruhisa nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, như thế nào đi nữa cũng không ngủ được.
Ban đầu, thời điểm ở bệnh viện Làng Cát, ông chú che mặt gần như xuất hiện khớp với thời gian. Mà sau đó lại đem cô rời khỏi Làng Cát, còn công khai để lại băng trán của Konoha.
Ông chú nhất định cố ý, lý do chính là vì muốn đem Gaara đến Konoha! Haruhisa bình tĩnh phân tích. Ách… Việc này dường như bản thân chú ấy đã nói qua…
Haruhisa lắc đầu, tiếp tục suy xét.
Ở trên đường chú ấy giải thích cho cô biết ‘mệnh kính’, còn dạy cô phương pháp tu luyện Chakra.
A… Nếu giải thích từ góc độ này, ông chú được coi như là sư phụ của mình.
Chậc, thế nào lại lạc đề…
Haruhisa trở mình, tiếp tục hồi tưởng.
Sau khi đến Konoha, chú lại giúp cô tìm nơi ở trọ. Sau đó lại chủ động mang cô đi bộ xung quanh, trong đó bao gồm cả hiện trường đầy đủ mọi chuyện, phấn khích liên quan tới Gaara.
Ừm ~ nếu không có chú ấy, cô sẽ lỡ mất đoạn ngắn kinh điển này.
Chú thật sự là người tốt ~
Ôi?! Vì sao phân tích đến cuối cùng lại đưa ra kết luận như vậy?! ⊙﹏⊙
Haruhisa buồn bực, dứt khoát vứt bỏ phân tích sang một bên, nhắm mắt lại bắt đầu bồi dưỡng cơn ngủ.
Sau đó, có âm thanh nho nhỏ từ trong đáy lòng truyền đến —— Chú ấy là người tốt, kết luận này không phải rất tốt sao? Vì sao vẫn không vừa lòng?
…
Haruhisa lại một lần nữa mở to mắt, cô bị cái vấn đề gay gắt này ghé thăm.
Đúng vậy, vì sao đối với kết luận “Ông chú là người tốt” này lại không vừa lòng?
Thật lâu sau, cô thở dài. Vì đêm tối yên tĩnh bằng vài phần bất đắc dĩ cùng phiền muộn.
Bởi vì… Cô không thể tin được.
Tại đây, cái thế giới xa lạ mà lại nguy hiểm này, lại có một người luôn nhiệt tình giúp đỡ chính mình.
Giống như, không có người thật tình quan tâm tới cô, sau đó liền đem trái tim cô xuyên thủng qua.
Nói cho cùng, cô không tin tưởng cái thế giới này. Cô, cũng không tin tưởng bản thân.
Cô… Sợ hãi.
Cho dù là thân thể hay là linh hồn, cô đều sợ hãi sẽ bị thương.
Hatano Masago đối với cô rất tốt, là vì ông ấy cho rằng cô là cháu gái của ông ấy.
Chú Goro cùng Aki đối với cô rất tốt, là vì do tính cách của cô ôn hòa lại vừa nấu ăn giỏi.
Cho nên đó là lí do mà ông chú che mặt đối với hắn rất tốt, nhất định có mưu đồ.
Mà Gaara…
Nói đến Gaara, cô mò không ra được. Cô thật sự quan tâm đến tên gấu mèo này, nhưng còn gấu mèo thì sao? Có phải hay không cũng… quan tâm đến cô?
Cái gọi là ‘người càng lớn lên sợ hãi lại càng dễ mất đi’. Cho nên dần dần càng không dám chủ động nỗ lực.
Haruhisa một trận thất lạc, lại một trận tự hào.
Thiệt là! Như vậy, lí trí của cô giống như đang phân tích nhược điểm của bản thân, trên đời này sợ hãi cũng chỉ có vài cái ~ cô thật sự rất hiểu chính mình!
Lộn xộn suy nghĩ cả đêm, cả đêm xuất hiện một giấc mơ ly kì biến thái.
Vì thế ngày thứ hai, lúc Haruhisa chưa có xuất hiện mắt gấu mèo, mọi thứ còn trở nên bình thường. Hiện tại, tại “quán mì vui vẻ”, mọi người đều cả kinh:
Aki: “Kana!”
Goro: “Tối hôm qua cháu…”
Ông chú: “Làm ăn trộm sao?”
o( nhất ^ nhất +)o
Haruhisa có chút oán trách nhìn “nhóm ba người đang cười toe toét” đang ở trước mắt này, lạnh nhạt đi vào phía sau.. Chỉ chốc lát sau, cô lại ló đầu:
“Chú Goro, chị Aki, hôm nay vẫn còn tiếp tục làm hương vị mới sao?”
“Ừ…” Goro sờ cằm. “Theo như dự đoán của chú, khả năng hôm nay sẽ không có nhiều người. Khẳng định mọi người đều đi xem cuộc thi Trung Nhẫn. Cháu xem, trên đường đều trống không, không cần làm vị mới. “
“A, được, cháu đã biết.” Haruhisa giống như đã rõ ràng, nhưng lại như không rõ gật đầu, lại chui đi vào.
Ở phía sau bình tĩnh thật lâu, ừm… Ước chừng đã được một giờ. Sau đó, mọi người ở trong quán liền nghe thấy phía sau gần quán đột nhiên truyền ra tiếng nổ liên tiếp “Rầm rầm rào rào lách ca lách cách cạch cạch đang đang”.
Ông chú che mặt đi đầu chạy vào liền thấy, trên đỉnh đầu Haruhisa chính là đang đội giỏ đựng thức ăn, chân đạp chậu nước, trên mặt còn treo vài món ăn từ lá cây.
“… Kana, cháu đây là?”
“Chú!” Haruhisa không chút để ý vứt “món ăn” lá cây, một đôi mắt tròn to lặn xuống, phát ra hào quang như tên trộm vừa mới chôm được vàng. “Chúng ta mau chạy trốn đi thôi!”
Vừa dứt lời, Haruhisa liền tốc hành bò từ trên đất lên, kéo cả tạp tề vứt sang một bên. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Haruhisa nhanh chóng lôi kéo ông chú chạy vội ra ngoài.
Đùa gì thế!!! Cô cũng không nên “hành động ở Konoha” vào ban ngày, ở lại đây làm vật hi sinh!
************************************
Tác giả có chuyện muốn nói: (─. ─|||
Ta cảm thấy ta viết rất dài…
Vì sao chương này Gaara không có xuất hiện?! (⊙_⊙)?
Thôi thôi ~~~ dù sao chương tiếp theo hắn sẽ xuất hiện o(∩_∩)o
Sô lượng từ của ngày hôm nay ta rất thích nha ~o(∩_∩)o
Cái khác, vùng bản đồ Q đều đến từ góc độ của Gaara. Nếu vô tình mạo phạm vị GN ấy, thỉnh cho ta biết một chút ~o(∩_∩)o
************************************
—— Trong những ngày thường, đường phố trên thôn Konoha náo nhiệt vô cùng, hôm nay lại im ắng.
************************************
Quán mì vui vẻ gần đây rất hưng thịnh.
Chú Goro cùng Aki bề bộn nhiều việc.
Hatano Haruhisa cũng bề bộn nhiều việc.
Cũng không biết hít phải gió độc gì. Từ ngày đó, trong đêm trăng sáng rực rỡ ở Konoha, cô liền bắt đầu cắm đầu vào trong phòng bếp, nghiên cứu chế tạo ra hàng loạt mì hương vị mới.
Goro cùng Aki ngay từ đầu còn có chút do dự. Hình như xuất hiện hương vị mới mẻ, quái dị mới với số lượng lớn như vậy, có phải hay không sẽ dọa đến mọi người ở Konoha?
Cho đến tận thứ N+1, cá nhân mọi người hướng về phía bọn họ oán giận “Quán ăn chỗ ngồi quá ít, thời gian xếp hàng so với việc ăn mì thì dài hơn”. Hai người bọn họ rốt cuộc buông xuống lo lắng, bắt đầu ra sức cổ vũ cho Haruhisa “hành động” sáng tạo hương vị mới, cũng đem cái này gọi là “Vui vẻ chỉ là một bước nhỏ, ranh giới mì sợi chính là một bước lớn.”
“Ông chủ ~ cho thêm một phần mì gà nấu tiêu!”
“Ông chủ ~ khổ qua, dưa chuột xào đậu còn chưa làm xong a ~!”
“Ông chủ ~ sườn xào chua ngọt!”
“Oa trứng thịt bò!”
…
—— đây là sản phẩm mới vô cùng bình thường, đương nhiên cũng có không rất bình thường.
“Nước chanh, khoai tây!”
“Dưa Hami [1], tôm bóc vỏ!”
[1] Dưa Hami: một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc.
“Cá trích đậu phộng!”
…
Đối với một mảnh hỗn loạn ở phía trước, Haruhisa cũng không biết, bởi vì cô đang ở phía sau vểnh cái mông cố gắng viết lên giấy. Một bên thì viết, còn một bên miệng thì than thở:
“Mì hoa quả thập cẩm, chua ngọt vừa miệng, khiến ăn ngon miệng. Phương pháp chế biến cụ thể là…”
“Mì đậu hủ trứng bắc thảo. Điểm quan trọng là trứng bắc thảo phải lựa chọn trứng có chất lượng, không thể qua loa…”
Viết viết, cô liền một mặt đương nhiên, rồi nhanh nhẹn chạy đi ——
Như đã nói qua, gần đây “sản phẩm mới” được phát triển rất thuận lợi, quả thực vượt qua sức tưởng tượng của cô. Hơn nữa, hoàn cảnh công việc hiện nay tốt lên rất nhiều…
Thông qua hàng loạt những suy nghĩ có chiều sâu, Haruhisa có kết luận ——
Gần đây ông chú che mặt thường xuyên mất tích thần bí, hai ba ngày nay cũng không có thấy mặt mũi đâu. Aizz… Thảo nào, sản phẩm mới được tung ra thị trường lại thuận lợi như vậy, hóa ra bởi vì “ông chú quấy rối ham ăn ngon” không ở đây.
Nghĩ tới đây, Haruhisa không khỏi lần thứ n+1 “bắt đầu” nghi ngờ thân phận của ông chú. Nếu nói không nghi ngờ thì không có khả năng, mặc dù ông chú thoạt nhìn thì cũng không phải là người xấu, luôn quan tâm chăm sóc cô. Nhưng…
“Này ~ nhóc con!”
Ông chú che mặt thình lình xuất hiện làm cho Haruhisa sợ tới mức suýt nữa đem bản ghi chép ở trong tay quăng đi.
“A… Chú, chú không cần phải đến mức dọa người được không?”
Haruhisa “thủ tiêu” toàn bộ suy đoán trong bụng mình, khép lại cuốn vở nhỏ trong tay, nhìn thấy hai cha con Aki vén rèm đi vào,
“Ôi? Chú Goro? Chị Aki, đã đóng cửa sao?”
“Ừ!” Bộ dáng của Aki thật hưng phấn. “Hôm nay nhiều khách vô cùng ~ chị và cha đều nhannh chân đi tới đi lui.”
“Thật tốt ~ khách càng nhiều càng tốt.” Bản thân tự tay nghiên cứu, chế tạo thức ăn được mọi người biết đến và tán thành. Điều này làm cho tâm tình của cô cũng sung sướng lên.
“Nhóc con, nhóc con.” Ông chú lại đi lên. “Có để dành cơm cho ta không?”
“…”
Ông chú chỉ biết mỗi ăn! Haruhisa lấy ra hộp cơm sáng nay để dành.
“Cầm.”
Ông chú mừng rỡ như điên nhận lấy hộp cơm, ngồi ở trong góc bồi bổ cho dạ dày.
Haruhisa nhìn thật lâu chiếc khăn che mặt để lộ một đường may, ông chú đang hết sức chuyên chú ăn cơm, nhớ lại đã gặp được đủ loại tiền bối xuyên không. Bất thình lình hô một tiếng:
“Ban!”
Đột nhiên âm thanh cực lớn, ông chú sợ tới mức run lên, ngẩng đầu mê mang hỏi:
“Nhóc con, nhóc nói cái gì?”
Haruhisa nhìn thật lâu khóe miệng của ông chú vẫn còn dính hạt cơm. Đột nhiên sinh ra một loại hối hận ở trong lòng:
“À… cháu nói, phía trên sau núi cũng không sai biệt lắm sắp đến mùa nấm hương lấm tấm rồi.”
Một bên đang chuẩn bị cho công việc ngày mai, Aki lén lút hỏi:
“Cha, phía sau núi chúng ta còn có một loại nấm hương gọi là lấm tấm sao?”
Một lát sau, Haruhisa lại nhịn không được:
“A Phi!”
“A? Cái gì phi?”
Ông chú lại một lần nữa từ trên hộp cơm ngẩng đầu lên. Lần này, khóe miệng hắn lại dính hai hột cơm trắng.
“A ~ phi điểu này nọ thật sự rất đáng yêu!” Haruhisa ngưỡng mộ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. “Ngươi xem, con vừa rồi mới bay qua, khẳng định vừa mới làm mẹ.”
Ông chú theo tầm mắt của cô bé nhìn ngoài cửa sổ, lại một lần nghi hoặc:
“Làm sao mà biết được?”
“Ngốc! Chú xem nó một mặt hiện ra biểu cảm ôn nhu hạnh phúc. Nhất định là có “cục cưng” chuẩn bị chào đời!”
Haruhisa trả lời đúng lý hợp tình.
“Ánh mắt nhóc thật tốt…”
Ông chú cúi đầu, tiếp tục chiến đấu hăng hái với bữa tối.
Thế đấy, còn có thể là ai kia chứ? Haruhisa nỗ lực suy xét… Bỗng nhiên, cô run lẩy bẩy nổi da gà.
“Rắn rắn!”
Lúc này đây, không đợi ông chú mở miệng, Haruhisa liền cướp lời nói trước: “A, sao đột nhiên ta cảm thấy trời nóng như vậy, chúng ta có thể nấu canh rắn để hạ nhiệt đi…”
Dứt lời, Haruhisa bắt đầu tự khinh bỉ chính mình.
Cô đây là cố gắng rút lại lời của mình, như vậy mới có thể dò xét ông chú chỉ biết có ăn này…
Trong phòng bếp, mọi thứ tạm thời rơi vào trầm mặc.
Thật lâu sau, Goro đánh vào Aki tỏ ý ra hiệu, do dự mở miệng:
“Kana, trong khoảng thời gian gần đây, cháu đã thật sự vất vả rồi… Cháu, cháu đi nghỉ ngơi đi. Nơi này có ta và Aki là được rồi.”
Ngụ ý, bắt đầu có hành vi ngôn ngữ bậy bạ, nhất định đã mệt muốn chết rồi…
(─. ─|||
************************************
Ban đêm, Haruhisa nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, như thế nào đi nữa cũng không ngủ được.
Ban đầu, thời điểm ở bệnh viện Làng Cát, ông chú che mặt gần như xuất hiện khớp với thời gian. Mà sau đó lại đem cô rời khỏi Làng Cát, còn công khai để lại băng trán của Konoha.
Ông chú nhất định cố ý, lý do chính là vì muốn đem Gaara đến Konoha! Haruhisa bình tĩnh phân tích. Ách… Việc này dường như bản thân chú ấy đã nói qua…
Haruhisa lắc đầu, tiếp tục suy xét.
Ở trên đường chú ấy giải thích cho cô biết ‘mệnh kính’, còn dạy cô phương pháp tu luyện Chakra.
A… Nếu giải thích từ góc độ này, ông chú được coi như là sư phụ của mình.
Chậc, thế nào lại lạc đề…
Haruhisa trở mình, tiếp tục hồi tưởng.
Sau khi đến Konoha, chú lại giúp cô tìm nơi ở trọ. Sau đó lại chủ động mang cô đi bộ xung quanh, trong đó bao gồm cả hiện trường đầy đủ mọi chuyện, phấn khích liên quan tới Gaara.
Ừm ~ nếu không có chú ấy, cô sẽ lỡ mất đoạn ngắn kinh điển này.
Chú thật sự là người tốt ~
Ôi?! Vì sao phân tích đến cuối cùng lại đưa ra kết luận như vậy?! ⊙﹏⊙
Haruhisa buồn bực, dứt khoát vứt bỏ phân tích sang một bên, nhắm mắt lại bắt đầu bồi dưỡng cơn ngủ.
Sau đó, có âm thanh nho nhỏ từ trong đáy lòng truyền đến —— Chú ấy là người tốt, kết luận này không phải rất tốt sao? Vì sao vẫn không vừa lòng?
…
Haruhisa lại một lần nữa mở to mắt, cô bị cái vấn đề gay gắt này ghé thăm.
Đúng vậy, vì sao đối với kết luận “Ông chú là người tốt” này lại không vừa lòng?
Thật lâu sau, cô thở dài. Vì đêm tối yên tĩnh bằng vài phần bất đắc dĩ cùng phiền muộn.
Bởi vì… Cô không thể tin được.
Tại đây, cái thế giới xa lạ mà lại nguy hiểm này, lại có một người luôn nhiệt tình giúp đỡ chính mình.
Giống như, không có người thật tình quan tâm tới cô, sau đó liền đem trái tim cô xuyên thủng qua.
Nói cho cùng, cô không tin tưởng cái thế giới này. Cô, cũng không tin tưởng bản thân.
Cô… Sợ hãi.
Cho dù là thân thể hay là linh hồn, cô đều sợ hãi sẽ bị thương.
Hatano Masago đối với cô rất tốt, là vì ông ấy cho rằng cô là cháu gái của ông ấy.
Chú Goro cùng Aki đối với cô rất tốt, là vì do tính cách của cô ôn hòa lại vừa nấu ăn giỏi.
Cho nên đó là lí do mà ông chú che mặt đối với hắn rất tốt, nhất định có mưu đồ.
Mà Gaara…
Nói đến Gaara, cô mò không ra được. Cô thật sự quan tâm đến tên gấu mèo này, nhưng còn gấu mèo thì sao? Có phải hay không cũng… quan tâm đến cô?
Cái gọi là ‘người càng lớn lên sợ hãi lại càng dễ mất đi’. Cho nên dần dần càng không dám chủ động nỗ lực.
Haruhisa một trận thất lạc, lại một trận tự hào.
Thiệt là! Như vậy, lí trí của cô giống như đang phân tích nhược điểm của bản thân, trên đời này sợ hãi cũng chỉ có vài cái ~ cô thật sự rất hiểu chính mình!
Lộn xộn suy nghĩ cả đêm, cả đêm xuất hiện một giấc mơ ly kì biến thái.
Vì thế ngày thứ hai, lúc Haruhisa chưa có xuất hiện mắt gấu mèo, mọi thứ còn trở nên bình thường. Hiện tại, tại “quán mì vui vẻ”, mọi người đều cả kinh:
Aki: “Kana!”
Goro: “Tối hôm qua cháu…”
Ông chú: “Làm ăn trộm sao?”
o( nhất ^ nhất +)o
Haruhisa có chút oán trách nhìn “nhóm ba người đang cười toe toét” đang ở trước mắt này, lạnh nhạt đi vào phía sau.. Chỉ chốc lát sau, cô lại ló đầu:
“Chú Goro, chị Aki, hôm nay vẫn còn tiếp tục làm hương vị mới sao?”
“Ừ…” Goro sờ cằm. “Theo như dự đoán của chú, khả năng hôm nay sẽ không có nhiều người. Khẳng định mọi người đều đi xem cuộc thi Trung Nhẫn. Cháu xem, trên đường đều trống không, không cần làm vị mới. “
“A, được, cháu đã biết.” Haruhisa giống như đã rõ ràng, nhưng lại như không rõ gật đầu, lại chui đi vào.
Ở phía sau bình tĩnh thật lâu, ừm… Ước chừng đã được một giờ. Sau đó, mọi người ở trong quán liền nghe thấy phía sau gần quán đột nhiên truyền ra tiếng nổ liên tiếp “Rầm rầm rào rào lách ca lách cách cạch cạch đang đang”.
Ông chú che mặt đi đầu chạy vào liền thấy, trên đỉnh đầu Haruhisa chính là đang đội giỏ đựng thức ăn, chân đạp chậu nước, trên mặt còn treo vài món ăn từ lá cây.
“… Kana, cháu đây là?”
“Chú!” Haruhisa không chút để ý vứt “món ăn” lá cây, một đôi mắt tròn to lặn xuống, phát ra hào quang như tên trộm vừa mới chôm được vàng. “Chúng ta mau chạy trốn đi thôi!”
Vừa dứt lời, Haruhisa liền tốc hành bò từ trên đất lên, kéo cả tạp tề vứt sang một bên. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Haruhisa nhanh chóng lôi kéo ông chú chạy vội ra ngoài.
Đùa gì thế!!! Cô cũng không nên “hành động ở Konoha” vào ban ngày, ở lại đây làm vật hi sinh!
************************************
Tác giả có chuyện muốn nói: (─. ─|||
Ta cảm thấy ta viết rất dài…
Vì sao chương này Gaara không có xuất hiện?! (⊙_⊙)?
Thôi thôi ~~~ dù sao chương tiếp theo hắn sẽ xuất hiện o(∩_∩)o
Sô lượng từ của ngày hôm nay ta rất thích nha ~o(∩_∩)o
Cái khác, vùng bản đồ Q đều đến từ góc độ của Gaara. Nếu vô tình mạo phạm vị GN ấy, thỉnh cho ta biết một chút ~o(∩_∩)o