Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— cô thích nhất cơm thịt bò, nhất là cơm thịt bò nấu tiêu.
************************************
Nhìn Yashamaru đứng ở trong tiệm, Haruhisa cảm thấy thật nghi ngờ.
Yashamaru như thế nào lại còn sống…
Nếu giống như kịch tình thì hẳn là ngày hôm qua hắn đi đánh lén, tấn công Gaara thất bại, ngược lại còn bị Gaara đánh trọng thương. Sau đó lưu lại những lời trăng trối nhảm nhí, rồi dùng những lá bùa dán quanh người phát nổ sao…
“Hatano Haruhisa…”
Phía sau lưng Yashamaru bỗng nhiên lóe ra một bóng dáng nho nhỏ.
Là Gaara, hắn vẫn mặc cái áo cổ lọ màu vàng đất, cái trán thì trơn bóng như trong gương.
Hả? Trơn bóng như trong gương…
Trong lòng Haruhisa hỗn độn.
OH NO~, ngày hôm qua cô nhiều lời mới có hai câu mà kịch tình đã bị thay đổi đến như vậy sao…
Thật không hổ danh là thế giới Hokage. Chỉ trong một buổi tối, cô là ai, nhà ở đâu, bọn họ đều biết đến hết cả…
“… Hi, Gaara…”
Haruhisa quỳ gối trên ghế, lắc lắc khăn lau trong tay, miễn cưỡng tiếp đón khách đến nhà —— vào cửa chính là khách, khách hàng là Thượng Đế, mà Thượng Đế là lớn nhất.
“Yashamaru nói ta hẳn là nên cám ơn lễ vật của ngươi vào ngày hôm qua.” Gaara từ phía sau lấy ra một cái hòm. “Đây là lễ vật đáp trả của ta.”
Ngày hôm qua? Lễ vật gì? Khoai lang khô sao…
Đầu Haruhisa đầy hắc tuyến, buông khăn lau đang chùi bàn ra, từ trên ghế từ từ bước xuống, đi đến trước mặt Gaara, tiếp nhận hòm:
“… Cám ơn.”
“Haruhisa, có khách sao?”
Nghe được động tĩnh, Hatano Masago từ trong phòng bếp đi ra.
“A, ông nội, là Gaa…”
“Thật ngượng ngùng, đã quấy rấy tới ngài.” Yashamaru hướng tới ông lão cung kính cúi đầu.
Haruhisa bĩu môi, thật sự không lễ phép tí nào, cư nhiên đánh gãy lời cô đang nói cùng ông nội…
“Này ~~” Haruhisa lặng lẽ đứng bên trái Gaara huých vào tay hắn: “Cậu rất thích hắn sao?”
“Cái gì? Ai?” Cả người Gaara hơi đơ một chút, tay trái chậm rãi xoa cánh tay phải.
“Đó đó…” Haruhisa dùng cằm chỉ chỉ “bảo mẫu” đang cùng ông nội tán gẫu.
Gaara theo hướng cô chỉ nhìn qua: “À, cậu nói Yashamaru. Một tuần trước hắn được cha tớ phái tới.”
“Nga, một tuần trước…” Haruhisa gật đầu.
Hửm? Mới một tuần? Hoàn toàn vượt qua khả năng tưởng tượng của cô a! Cô mới đầu còn cho rằng Yashamaru phải ở chung với Gaara thêm một thời gian nữa mới có thể động thủ…
Haruhisa nhìn gia gia trò chuyện thật vui vẻ với người nào đó, lại nhìn sang người nào đó trên trán còn chưa có hủy dung.
Chẳng lẽ nói như vậy… Ngày hôm qua cái kịch tình kia còn chưa xảy ra?
Haruhisa đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm thấy suy nghĩ của bản thân hoàn toàn chính xác.
Mọi người đều sống chung ở cùng một thôn, đám nhóc chơi đùa với nhau cũng chỉ có mấy đứa, đám nhóc đó không có khả năng chỉ mới nhìn Gaara có một lần. Tại lần thì thầm to nhỏ của bọn chúng lúc trước, bọn chúng nhất định là đã gặp qua Gaara rất nhiều lần rồi. Cũng giống như ngày hôm qua vậy, bọn chúng chạy trốn rất nhiều lần. Mà Haruhisa, cô chính là trùng hợp gặp gỡ Gaara có một lần mà thôi…
Nguyên lai, chuyện xưa của bọn họ không bị thay đổi bởi sự xuất hiện của cô, tâm trạng rối rắm của Haruhisa vào tối hôm qua thả lỏng không ít.
“Tốt lắm, Gaara-Sama, lễ vật cũng đã đưa đến, chúng ta trở về đi?”
Không biết khi nào thì cuộc đối thoại của Yashamaru và ông nội đã kết thúc, hắn chính là đang cười tủm tỉm nhìn Gaara.
“… Ừm.”
Gaara vụng trộm nhìn thoáng qua Haruhisa, đôi mắt màu xanh ngọc bích trong suốt xẹt qua một tia nhợt nhạt không tha, nhưng vẫn là thuận ở phía sau đi theo Yashamaru. Đi đến cửa, thân mình nho nhỏ hoàn toàn biến mất ở trong bóng dáng của Yashamaru.
“Chờ một chút…” Haruhisa nhịn không được phát ra tiếng, sau đó ngửa đầu nhìn Hatano Masago. “Ông nội, cơm đã chín chưa? Đã giữa trưa rồi.”
“Đã xong rồi, là cơm thịt bò mà cháu thích nhất.” Hatano Masago từ ái vỗ đỉnh đầu cháu gái, tiện thể đối với hai người đứng ở cửa nói. “Nếu không ghét bỏ, không bằng ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
Tiểu Gaara hai mắt thì sáng lên, nhưng “bảo mẫu” thì lại thật do dự.
Haruhisa rèn sắt khi còn nóng, một phen chạy tới nắm cánh tay tiểu Gaara.
“Cậu đưa ta lễ vật, tớ mời cậu ăn cơm.”
Hắc hắc, cho nên nói trắng ra thành trẻ con là tốt nhất, có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ. o(≧v≦)o~~
************************************
Haruhisa không còn gì để nói.
Trong truyền thuyết Nhất Vỹ Shukaku tàn nhẫn thị huyết vì sao có thể ba ngày liền đều đến tiệm nhà cô ăn chực chứ? Hokage chẳng lẽ đã nghèo đến mức không có tiền để nuôi dưỡng trẻ nhỏ nữa sao…
Còn người kia: Yashamaru, hắn không phải là Ninja sao? Không phải là Ninja tinh anh của Làng Cát sao? Vì cái gì mà không đi nhận nhiệm vụ?
Haruhisa nhìn thoáng qua người ngồi đối diện trước bàn mình, ” bảo mẫu đêm” một mặt thản nhiên —— nga, đúng rồi, hắn hiện tại chính là người coi chừng Gaara vào ban đêm, nhiệm vụ lớn nhất chính là chiếu cố Gaara…
Điều đáng giận nhất, chính là vì sao hai người kia có thể nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, còn cô thì lại phải ở chỗ này lau bàn?!
Trải qua sự kiện “Quạ bay đầy trời” phi thường lần trước, Haruhisa cho rằng Gaara nghĩ cô không giống với những loại người kia “Sợ hãi hắn”, nhưng cũng sẽ không sinh ra loại hảo cảm nào đối với cô. Dù sao, suy cho cùng loại trả lời: “Không phải là lỗi của ngươi, ngươi vô tội”, “Ăn nhiều khoai lang nên chạy hết nổi rồi” thật sự vô cùng mất mặt, còn không có trình độ nữa chứ…
Chẳng lẽ là… Haruhisa vụng trộm nhìn thoáng qua “bảo mẫu đêm” đi theo phía sau Gaara, lắc lắc đầu —— hắn điên rồi mới có thể cổ vũ Gaara giao lưu kết bạn…
Hoặc là… Hành vi của cô khác hẳn với đám nhóc kia nên đã khiến cho Yashamaru chú ý? Yashamaru là Ninja bị Kazekage đệ tứ phái tới để chiếu cố cho Gaara, khẳng định là giám sát 24/24 không gián đoạn. Còn cái gì mà “Ta chính là vừa đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy Gaara-Sama đứng ở chỗ này”… Loại cớ vớ vẩn này ai sẽ tin tưởng a! Khẳng định là hắn luôn luôn trốn từ một nơi bí mật gần đó, thời điểm thích hợp lại nhảy ra thôi.
Haruhisa một mặt quỳ gối trên ghế lau bàn, một mặt suy tư, kết quả bộc phát như quỷ khinh bỉ Yashamaru.
Không phải là chỉ cho một viên kẹo, nhiều lời hai câu, lại cho thêm một phần khoai lang phơi khô tự chế thôi sao… Nga, giỏi hơn nữa là cho ăn vài bữa cơm thôi. Cho nên cô có gì hay ho mà khiến hắn chú ý tới chứ?
A… Nói như vậy, hóa ra cô đã cùng Gaara đã gặp qua nhiều lần đến như vậy…
Không đúng, không hề bình thường chút nào. Cô hiện tại là tiểu hài tử, tiểu hài tử thì làm sao, thì tâm tình luôn bất định, nói không chừng hôm nay cô không sợ Gaara, nay mai liền sẽ sợ tới muốn chết. Yashamaru làm sao nhanh như vậy liền chú ý tới cô được…
Hiển nhiên, đối với Haruhisa nội tâm luôn kịch liệt hoạt động, Gaara hoàn toàn không biết gì cả. Trong lòng hắn kỳ thực là đang cao hứng, mặc kệ nói như thế nào, trừ bỏ Yashamaru ra, rốt cục cũng có một người dám đứng ở trước mặt hắn, dám cùng hắn nói chuyện, dám nắm giữ tay hắn, thậm chí dám giáo huấn hắn.
OH ~NO, Gaara ngươi đã hiểu lầm rồi! Cái gì mà “Tiểu hài tử kén ăn không tốt tí nào” không phải là giáo huấn, tuyệt đối không phải! Nếu để Hatano Haruhisa biết ngươi là đang nghĩ như vậy, cô ấy nhất định đòi khóc đòi chết cho mà xem.
“Ôi…”
Động tác lau bàn của Haruhisa bỗng nhiên hơi dừng lại, sau đó liền nhanh nhẹn bỏ khăn lau bàn trong tay xuống. Nhanh như chớp chạy đến bên cửa sổ nâng tay mình về phía ánh sáng mặt trời, cẩn thận nhìn.
Quả nhiên, có một mảnh gỗ nhỏ cắm vào trên bàn tay cô.
“Ông nội cũng thật là, đã nói qua vài lần với ông, chính là không chịu đổi, keo kiệt…”
Haruhisa một bên than thở, một bên cẩn thận đem mảnh gỗ rút ra, lưu lại một điểm máu nhỏ trên bàn tay.
Từ khi Haruhisa ý thức được thì mình đã đảm nhiệm chức vụ lau bàn rồi, đôi khi sẽ bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào tay. Có một lần cô rốt cục nhịn không được nữa cùng ông nội nhắc tới, kết quả ông lại chậm chậm rì rì cầm túi đựng điếu thuốc ở dưới chân lên, biểu cảm nghiêm túc nói:
“Haruhisa, phương châm mà quán của chúng ta theo đuổi chính là những vật đơn sơ, hương vị tự nhiên nguyên thủy. Cái đó có thể gọi hương vị nguyên thủy.”
… Không quét sơn lên bàn gỗ với lại là hương vị nguyên thủy ư? Vậy thì dứt khoát làm vài gian để trồng thêm vài cây nho để chúng leo khắp cửa tiệm đi, cây nho không phải sẽ tăng thêm vài phần đơn sơ nguyên thủy sao?
“Ừm, Haruhisa trưởng thành, dị quốc phong tình, chủ ý này tốt lắm a!” Ông nội đã trả lời như thế.
(┬_┬) Cô đã quên mất đây là Làng Cát, không là Làng Lá…
Haruhisa thở dài, đình chỉ nhớ lại quá khứ vô cùng thê thảm. Vừa muốn xoay người, thình lình bị một cái đầu đỏ chói ghé gần vào tay cô khiến cô phải thở dốc vì kinh ngạc:
“… Gaara, cậu, cậu đói bụng?”
“Haruhisa, có đau không?” Tiểu Gaara chân thành đặt câu hỏi.
Oh ~NO, nghe ông nội ta gọi như thế nào ngươi liền gọi như thế đấy, hai ta cũng không thân tới mức như vậy a. Haruhisa một mặt điên cuồng châm chọc, một mặt thành thật trả lời:
“Này? Chuyện nhỏ, không đau.”
“Không đau sao? Nhưng là đang đổ máu.” Gaara nhìn chăm chú vào bàn tay Haruhisa có một điểm chu sắc, có chút nghi hoặc.
“Lập tức sẽ tốt lên thôi. ” Haruhisa lắc lắc bàn tay. “Vết thương nhỏ này không như những vết thương lớn khác, cái này chỉ là do bị bất ngờ mà thôi.”
Lời nói vừa mới nói ra, Haruhisa liền ngây ngẩn cả người. Vì có ‘Sa phọc cữu’ thủ hộ nên khi Gaara gặp đám nhóc lưu manh nên mới không bị bất kì thương tích nào.
Quả nhiên, tiểu Gaara trước mặt cúi đầu suy xét một chút, mở miệng nói:
“Tớ chưa một lần bị thương, cũng không có chảy máu. Đau đớn, đó là… cái cảm giác gì?”
!!!
Haruhisa kinh ngạc. Này, đây không phải là vấn đề mà “bảo mẫu đêm” phải trả lời sao? Cô theo bản năng nhìn về phía Yashamaru, người trước sau như một vững vàng ngồi ở ghế tựa, thần sắc bình thản, cũng không có dấu hiệu xông lên vì thiếu gia xếp ưu giải nạn, tiếp tục sự nghiệp giải thích nghi hoặc.
“Ách…, ” Haruhisa thử hồi tưởng lời kịch mà Yashamaru đã nói.
“Aizzz…” Hồi tưởng thất bại, đành phải tự mình sáng tạo. “Chính là cảm thấy nóng rát, làm cho ngươi phải chảy nước mắt.”
Chậc chậc chậc, từ ngữ mà cô đang dùng thật sự quá bần cùng rồi.
“Nóng rát, muốn rơi lệ?” Gaara đương nhiên không rõ.
“Này…” Haruhisa lại nhìn về phía Yashamaru, người lại trước sau như một yên tĩnh như sóng ngồi chổ cũ. Tâm tình Haruhisa tích tụ, đảo mắt qua bình đựng hạt tiêu trên bàn, không khỏi nảy ra ý hay.
“Gaara, cậu muốn cảm nhận một chút nóng rát, muốn rơi nước mắt không?” Haruhisa hắc hắc nở nụ cười, ánh mắt biến thành hai mảnh ghép tinh tế.
“Ừ…” Gaara ngoan ngoãn để Haruhisa nắm đi đến bên cạnh bàn, xem đối phương cầm lấy bình đựng hạt tiêu trên bàn.
“Hắc hắc…” Haruhisa gian trá cười, ngón trỏ dính một chút hạt tiêu hướng về ánh mắt của Gaara.
“Bá”!
Mắt thấy ma trảo của Haruhisa sẽ đụng tới Gaara, một cỗ hạt cát đột nhiên ra hiện trung gian tại hai người.
“Oành”!
Người nào đó liền phát hoảng, lòng bàn chân vừa mới lui về phía sau, kết quả chân nọ díu vào chân kia.
“Phách”!
Bình đựng hạt tiêu trong tay người nào đó cũng rơi xuống.
“Ai u”…
Mọi chuyện xảy ra ở trong nháy mắt. Đến khi Yashamaru đi đến bên người Gaara. Hatano Masago nghe tiếng động từ trong phòng bếp đi ra cũng chỉ thấy Haruhisa chính là đang ngồi dưới đất, một bên thì kêu “Ai u”, một bên thì xoa đầu, cả người thì tràn ngập hạt tiêu dính trên người.
Gaara đứng ở nơi đó, cả người cứng ngắc.
OH ~NO, cô chẳng qua chỉ muốn đùa dai một chút thôi, cũng không tính là có ác ý đi. Trí tuệ của ‘Sa phọc cữu’ cũng quá cao cấp rồi…
Haruhisa nhìn cả người dính đầy hạt tiêu, hối hận không thôi.
“Hatano tiểu thư, cô không sao chứ?” Yashamaru đứng ở bên người Gaara ôn nhu hỏi thăm nhưng lại không hề giúp cô đứng lên.
Tiểu thư cái đầu ngươi! Tốt cái đầu ngươi! Đều là do ngươi hết…
“A, hoàn hảo.” Haruhisa lườm liếc mắt ông nội đứng ở cửa phòng bếp đang cố gắng nhịn cười, cả người cô lảo đảo đứng lên.
“Hạt cát của cậu thật lợi hại!”
Haruhisa nhìn Gaara tâm tình không ổn định, không biết nên làm sao, vốn định bước lên hai bước, nhưng lại nhìn cả người đang dính đầy hạt tiêu, đành phải đứng yên tại chỗ. Cô đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, thật sự là một đứa trẻ mẫn cảm.
Cô suy nghĩ một chút, túm quần áo nói với Gaara: “Tớ muốn đi thay quần áo, cậu muốn hay không chờ tớ một chút? Một lát cùng nhau ăn cơm thịt bò?”
Vẻ mặt Gaara chậm rãi trầm tĩnh lại, gật đầu với Haruhisa.
************************************
Haruhisa mơ màng, luôn thật dễ dàng tỉnh lại bởi vì một vài âm thanh nhỏ, giống như bây giờ chẳng hạn.
Cô nhìn trần nhà, bên tai truyền đến từng đợt gió đang nức nở, còn có một chút âm thanh sắc lẹm thật nhỏ, không ngừng đập vào cửa sổ phòng cô.
Tuy rằng cô không thấy nhìn cũng không nghe thấy, nhưng cô biết —— sau khi màn đêm buông xuống, nhất định sẽ có Ninja thân hoài tuyệt kỹ, giống như phi điểu xé trời, ở trên nóc nhà của cô hoa lệ phi vũ.
—— từ khi “bảo mẫu đêm” mang Gaara đến tiệm nhà cô thì những điều trên bắt đầu xuất hiện.
Thôi kệ ~ mấy người này cũng sẽ không ra tay sát hại người dân lương thiện giống như cô và ông nội vậy.
Đem vài vệ sĩ đến đây, tốt lắm…
Haruhisa trở mình, chuẩn bị tiếp tục ngủ. Bán mộng bán tỉnh trong lúc đó, cô âm thầm nghĩ: ngày mai nhất định phải nhắc nhở gia gia, đem công thức chế biến nước sốt thịt để ở chỗ khác…
Tác giả có chuyện muốn nói: ngô…
Viết khó coi?
Ân, đại khái là viết không được tốt lắm, cho nên dân chúng kích động để lại lời nhắn kích thích.
Chậc ~~ ta lại cộng gộp lại tất cả, cải tiến cải tiến đi o(∩_∩)o
A, đúng rồi, ta chính là muốn hỏi một chút, cái bìa kia thấy như thế nào?
—— cô thích nhất cơm thịt bò, nhất là cơm thịt bò nấu tiêu.
************************************
Nhìn Yashamaru đứng ở trong tiệm, Haruhisa cảm thấy thật nghi ngờ.
Yashamaru như thế nào lại còn sống…
Nếu giống như kịch tình thì hẳn là ngày hôm qua hắn đi đánh lén, tấn công Gaara thất bại, ngược lại còn bị Gaara đánh trọng thương. Sau đó lưu lại những lời trăng trối nhảm nhí, rồi dùng những lá bùa dán quanh người phát nổ sao…
“Hatano Haruhisa…”
Phía sau lưng Yashamaru bỗng nhiên lóe ra một bóng dáng nho nhỏ.
Là Gaara, hắn vẫn mặc cái áo cổ lọ màu vàng đất, cái trán thì trơn bóng như trong gương.
Hả? Trơn bóng như trong gương…
Trong lòng Haruhisa hỗn độn.
OH NO~, ngày hôm qua cô nhiều lời mới có hai câu mà kịch tình đã bị thay đổi đến như vậy sao…
Thật không hổ danh là thế giới Hokage. Chỉ trong một buổi tối, cô là ai, nhà ở đâu, bọn họ đều biết đến hết cả…
“… Hi, Gaara…”
Haruhisa quỳ gối trên ghế, lắc lắc khăn lau trong tay, miễn cưỡng tiếp đón khách đến nhà —— vào cửa chính là khách, khách hàng là Thượng Đế, mà Thượng Đế là lớn nhất.
“Yashamaru nói ta hẳn là nên cám ơn lễ vật của ngươi vào ngày hôm qua.” Gaara từ phía sau lấy ra một cái hòm. “Đây là lễ vật đáp trả của ta.”
Ngày hôm qua? Lễ vật gì? Khoai lang khô sao…
Đầu Haruhisa đầy hắc tuyến, buông khăn lau đang chùi bàn ra, từ trên ghế từ từ bước xuống, đi đến trước mặt Gaara, tiếp nhận hòm:
“… Cám ơn.”
“Haruhisa, có khách sao?”
Nghe được động tĩnh, Hatano Masago từ trong phòng bếp đi ra.
“A, ông nội, là Gaa…”
“Thật ngượng ngùng, đã quấy rấy tới ngài.” Yashamaru hướng tới ông lão cung kính cúi đầu.
Haruhisa bĩu môi, thật sự không lễ phép tí nào, cư nhiên đánh gãy lời cô đang nói cùng ông nội…
“Này ~~” Haruhisa lặng lẽ đứng bên trái Gaara huých vào tay hắn: “Cậu rất thích hắn sao?”
“Cái gì? Ai?” Cả người Gaara hơi đơ một chút, tay trái chậm rãi xoa cánh tay phải.
“Đó đó…” Haruhisa dùng cằm chỉ chỉ “bảo mẫu” đang cùng ông nội tán gẫu.
Gaara theo hướng cô chỉ nhìn qua: “À, cậu nói Yashamaru. Một tuần trước hắn được cha tớ phái tới.”
“Nga, một tuần trước…” Haruhisa gật đầu.
Hửm? Mới một tuần? Hoàn toàn vượt qua khả năng tưởng tượng của cô a! Cô mới đầu còn cho rằng Yashamaru phải ở chung với Gaara thêm một thời gian nữa mới có thể động thủ…
Haruhisa nhìn gia gia trò chuyện thật vui vẻ với người nào đó, lại nhìn sang người nào đó trên trán còn chưa có hủy dung.
Chẳng lẽ nói như vậy… Ngày hôm qua cái kịch tình kia còn chưa xảy ra?
Haruhisa đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm thấy suy nghĩ của bản thân hoàn toàn chính xác.
Mọi người đều sống chung ở cùng một thôn, đám nhóc chơi đùa với nhau cũng chỉ có mấy đứa, đám nhóc đó không có khả năng chỉ mới nhìn Gaara có một lần. Tại lần thì thầm to nhỏ của bọn chúng lúc trước, bọn chúng nhất định là đã gặp qua Gaara rất nhiều lần rồi. Cũng giống như ngày hôm qua vậy, bọn chúng chạy trốn rất nhiều lần. Mà Haruhisa, cô chính là trùng hợp gặp gỡ Gaara có một lần mà thôi…
Nguyên lai, chuyện xưa của bọn họ không bị thay đổi bởi sự xuất hiện của cô, tâm trạng rối rắm của Haruhisa vào tối hôm qua thả lỏng không ít.
“Tốt lắm, Gaara-Sama, lễ vật cũng đã đưa đến, chúng ta trở về đi?”
Không biết khi nào thì cuộc đối thoại của Yashamaru và ông nội đã kết thúc, hắn chính là đang cười tủm tỉm nhìn Gaara.
“… Ừm.”
Gaara vụng trộm nhìn thoáng qua Haruhisa, đôi mắt màu xanh ngọc bích trong suốt xẹt qua một tia nhợt nhạt không tha, nhưng vẫn là thuận ở phía sau đi theo Yashamaru. Đi đến cửa, thân mình nho nhỏ hoàn toàn biến mất ở trong bóng dáng của Yashamaru.
“Chờ một chút…” Haruhisa nhịn không được phát ra tiếng, sau đó ngửa đầu nhìn Hatano Masago. “Ông nội, cơm đã chín chưa? Đã giữa trưa rồi.”
“Đã xong rồi, là cơm thịt bò mà cháu thích nhất.” Hatano Masago từ ái vỗ đỉnh đầu cháu gái, tiện thể đối với hai người đứng ở cửa nói. “Nếu không ghét bỏ, không bằng ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
Tiểu Gaara hai mắt thì sáng lên, nhưng “bảo mẫu” thì lại thật do dự.
Haruhisa rèn sắt khi còn nóng, một phen chạy tới nắm cánh tay tiểu Gaara.
“Cậu đưa ta lễ vật, tớ mời cậu ăn cơm.”
Hắc hắc, cho nên nói trắng ra thành trẻ con là tốt nhất, có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ. o(≧v≦)o~~
************************************
Haruhisa không còn gì để nói.
Trong truyền thuyết Nhất Vỹ Shukaku tàn nhẫn thị huyết vì sao có thể ba ngày liền đều đến tiệm nhà cô ăn chực chứ? Hokage chẳng lẽ đã nghèo đến mức không có tiền để nuôi dưỡng trẻ nhỏ nữa sao…
Còn người kia: Yashamaru, hắn không phải là Ninja sao? Không phải là Ninja tinh anh của Làng Cát sao? Vì cái gì mà không đi nhận nhiệm vụ?
Haruhisa nhìn thoáng qua người ngồi đối diện trước bàn mình, ” bảo mẫu đêm” một mặt thản nhiên —— nga, đúng rồi, hắn hiện tại chính là người coi chừng Gaara vào ban đêm, nhiệm vụ lớn nhất chính là chiếu cố Gaara…
Điều đáng giận nhất, chính là vì sao hai người kia có thể nhàn nhã ngồi ở chỗ kia, còn cô thì lại phải ở chỗ này lau bàn?!
Trải qua sự kiện “Quạ bay đầy trời” phi thường lần trước, Haruhisa cho rằng Gaara nghĩ cô không giống với những loại người kia “Sợ hãi hắn”, nhưng cũng sẽ không sinh ra loại hảo cảm nào đối với cô. Dù sao, suy cho cùng loại trả lời: “Không phải là lỗi của ngươi, ngươi vô tội”, “Ăn nhiều khoai lang nên chạy hết nổi rồi” thật sự vô cùng mất mặt, còn không có trình độ nữa chứ…
Chẳng lẽ là… Haruhisa vụng trộm nhìn thoáng qua “bảo mẫu đêm” đi theo phía sau Gaara, lắc lắc đầu —— hắn điên rồi mới có thể cổ vũ Gaara giao lưu kết bạn…
Hoặc là… Hành vi của cô khác hẳn với đám nhóc kia nên đã khiến cho Yashamaru chú ý? Yashamaru là Ninja bị Kazekage đệ tứ phái tới để chiếu cố cho Gaara, khẳng định là giám sát 24/24 không gián đoạn. Còn cái gì mà “Ta chính là vừa đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy Gaara-Sama đứng ở chỗ này”… Loại cớ vớ vẩn này ai sẽ tin tưởng a! Khẳng định là hắn luôn luôn trốn từ một nơi bí mật gần đó, thời điểm thích hợp lại nhảy ra thôi.
Haruhisa một mặt quỳ gối trên ghế lau bàn, một mặt suy tư, kết quả bộc phát như quỷ khinh bỉ Yashamaru.
Không phải là chỉ cho một viên kẹo, nhiều lời hai câu, lại cho thêm một phần khoai lang phơi khô tự chế thôi sao… Nga, giỏi hơn nữa là cho ăn vài bữa cơm thôi. Cho nên cô có gì hay ho mà khiến hắn chú ý tới chứ?
A… Nói như vậy, hóa ra cô đã cùng Gaara đã gặp qua nhiều lần đến như vậy…
Không đúng, không hề bình thường chút nào. Cô hiện tại là tiểu hài tử, tiểu hài tử thì làm sao, thì tâm tình luôn bất định, nói không chừng hôm nay cô không sợ Gaara, nay mai liền sẽ sợ tới muốn chết. Yashamaru làm sao nhanh như vậy liền chú ý tới cô được…
Hiển nhiên, đối với Haruhisa nội tâm luôn kịch liệt hoạt động, Gaara hoàn toàn không biết gì cả. Trong lòng hắn kỳ thực là đang cao hứng, mặc kệ nói như thế nào, trừ bỏ Yashamaru ra, rốt cục cũng có một người dám đứng ở trước mặt hắn, dám cùng hắn nói chuyện, dám nắm giữ tay hắn, thậm chí dám giáo huấn hắn.
OH ~NO, Gaara ngươi đã hiểu lầm rồi! Cái gì mà “Tiểu hài tử kén ăn không tốt tí nào” không phải là giáo huấn, tuyệt đối không phải! Nếu để Hatano Haruhisa biết ngươi là đang nghĩ như vậy, cô ấy nhất định đòi khóc đòi chết cho mà xem.
“Ôi…”
Động tác lau bàn của Haruhisa bỗng nhiên hơi dừng lại, sau đó liền nhanh nhẹn bỏ khăn lau bàn trong tay xuống. Nhanh như chớp chạy đến bên cửa sổ nâng tay mình về phía ánh sáng mặt trời, cẩn thận nhìn.
Quả nhiên, có một mảnh gỗ nhỏ cắm vào trên bàn tay cô.
“Ông nội cũng thật là, đã nói qua vài lần với ông, chính là không chịu đổi, keo kiệt…”
Haruhisa một bên than thở, một bên cẩn thận đem mảnh gỗ rút ra, lưu lại một điểm máu nhỏ trên bàn tay.
Từ khi Haruhisa ý thức được thì mình đã đảm nhiệm chức vụ lau bàn rồi, đôi khi sẽ bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào tay. Có một lần cô rốt cục nhịn không được nữa cùng ông nội nhắc tới, kết quả ông lại chậm chậm rì rì cầm túi đựng điếu thuốc ở dưới chân lên, biểu cảm nghiêm túc nói:
“Haruhisa, phương châm mà quán của chúng ta theo đuổi chính là những vật đơn sơ, hương vị tự nhiên nguyên thủy. Cái đó có thể gọi hương vị nguyên thủy.”
… Không quét sơn lên bàn gỗ với lại là hương vị nguyên thủy ư? Vậy thì dứt khoát làm vài gian để trồng thêm vài cây nho để chúng leo khắp cửa tiệm đi, cây nho không phải sẽ tăng thêm vài phần đơn sơ nguyên thủy sao?
“Ừm, Haruhisa trưởng thành, dị quốc phong tình, chủ ý này tốt lắm a!” Ông nội đã trả lời như thế.
(┬_┬) Cô đã quên mất đây là Làng Cát, không là Làng Lá…
Haruhisa thở dài, đình chỉ nhớ lại quá khứ vô cùng thê thảm. Vừa muốn xoay người, thình lình bị một cái đầu đỏ chói ghé gần vào tay cô khiến cô phải thở dốc vì kinh ngạc:
“… Gaara, cậu, cậu đói bụng?”
“Haruhisa, có đau không?” Tiểu Gaara chân thành đặt câu hỏi.
Oh ~NO, nghe ông nội ta gọi như thế nào ngươi liền gọi như thế đấy, hai ta cũng không thân tới mức như vậy a. Haruhisa một mặt điên cuồng châm chọc, một mặt thành thật trả lời:
“Này? Chuyện nhỏ, không đau.”
“Không đau sao? Nhưng là đang đổ máu.” Gaara nhìn chăm chú vào bàn tay Haruhisa có một điểm chu sắc, có chút nghi hoặc.
“Lập tức sẽ tốt lên thôi. ” Haruhisa lắc lắc bàn tay. “Vết thương nhỏ này không như những vết thương lớn khác, cái này chỉ là do bị bất ngờ mà thôi.”
Lời nói vừa mới nói ra, Haruhisa liền ngây ngẩn cả người. Vì có ‘Sa phọc cữu’ thủ hộ nên khi Gaara gặp đám nhóc lưu manh nên mới không bị bất kì thương tích nào.
Quả nhiên, tiểu Gaara trước mặt cúi đầu suy xét một chút, mở miệng nói:
“Tớ chưa một lần bị thương, cũng không có chảy máu. Đau đớn, đó là… cái cảm giác gì?”
!!!
Haruhisa kinh ngạc. Này, đây không phải là vấn đề mà “bảo mẫu đêm” phải trả lời sao? Cô theo bản năng nhìn về phía Yashamaru, người trước sau như một vững vàng ngồi ở ghế tựa, thần sắc bình thản, cũng không có dấu hiệu xông lên vì thiếu gia xếp ưu giải nạn, tiếp tục sự nghiệp giải thích nghi hoặc.
“Ách…, ” Haruhisa thử hồi tưởng lời kịch mà Yashamaru đã nói.
“Aizzz…” Hồi tưởng thất bại, đành phải tự mình sáng tạo. “Chính là cảm thấy nóng rát, làm cho ngươi phải chảy nước mắt.”
Chậc chậc chậc, từ ngữ mà cô đang dùng thật sự quá bần cùng rồi.
“Nóng rát, muốn rơi lệ?” Gaara đương nhiên không rõ.
“Này…” Haruhisa lại nhìn về phía Yashamaru, người lại trước sau như một yên tĩnh như sóng ngồi chổ cũ. Tâm tình Haruhisa tích tụ, đảo mắt qua bình đựng hạt tiêu trên bàn, không khỏi nảy ra ý hay.
“Gaara, cậu muốn cảm nhận một chút nóng rát, muốn rơi nước mắt không?” Haruhisa hắc hắc nở nụ cười, ánh mắt biến thành hai mảnh ghép tinh tế.
“Ừ…” Gaara ngoan ngoãn để Haruhisa nắm đi đến bên cạnh bàn, xem đối phương cầm lấy bình đựng hạt tiêu trên bàn.
“Hắc hắc…” Haruhisa gian trá cười, ngón trỏ dính một chút hạt tiêu hướng về ánh mắt của Gaara.
“Bá”!
Mắt thấy ma trảo của Haruhisa sẽ đụng tới Gaara, một cỗ hạt cát đột nhiên ra hiện trung gian tại hai người.
“Oành”!
Người nào đó liền phát hoảng, lòng bàn chân vừa mới lui về phía sau, kết quả chân nọ díu vào chân kia.
“Phách”!
Bình đựng hạt tiêu trong tay người nào đó cũng rơi xuống.
“Ai u”…
Mọi chuyện xảy ra ở trong nháy mắt. Đến khi Yashamaru đi đến bên người Gaara. Hatano Masago nghe tiếng động từ trong phòng bếp đi ra cũng chỉ thấy Haruhisa chính là đang ngồi dưới đất, một bên thì kêu “Ai u”, một bên thì xoa đầu, cả người thì tràn ngập hạt tiêu dính trên người.
Gaara đứng ở nơi đó, cả người cứng ngắc.
OH ~NO, cô chẳng qua chỉ muốn đùa dai một chút thôi, cũng không tính là có ác ý đi. Trí tuệ của ‘Sa phọc cữu’ cũng quá cao cấp rồi…
Haruhisa nhìn cả người dính đầy hạt tiêu, hối hận không thôi.
“Hatano tiểu thư, cô không sao chứ?” Yashamaru đứng ở bên người Gaara ôn nhu hỏi thăm nhưng lại không hề giúp cô đứng lên.
Tiểu thư cái đầu ngươi! Tốt cái đầu ngươi! Đều là do ngươi hết…
“A, hoàn hảo.” Haruhisa lườm liếc mắt ông nội đứng ở cửa phòng bếp đang cố gắng nhịn cười, cả người cô lảo đảo đứng lên.
“Hạt cát của cậu thật lợi hại!”
Haruhisa nhìn Gaara tâm tình không ổn định, không biết nên làm sao, vốn định bước lên hai bước, nhưng lại nhìn cả người đang dính đầy hạt tiêu, đành phải đứng yên tại chỗ. Cô đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, thật sự là một đứa trẻ mẫn cảm.
Cô suy nghĩ một chút, túm quần áo nói với Gaara: “Tớ muốn đi thay quần áo, cậu muốn hay không chờ tớ một chút? Một lát cùng nhau ăn cơm thịt bò?”
Vẻ mặt Gaara chậm rãi trầm tĩnh lại, gật đầu với Haruhisa.
************************************
Haruhisa mơ màng, luôn thật dễ dàng tỉnh lại bởi vì một vài âm thanh nhỏ, giống như bây giờ chẳng hạn.
Cô nhìn trần nhà, bên tai truyền đến từng đợt gió đang nức nở, còn có một chút âm thanh sắc lẹm thật nhỏ, không ngừng đập vào cửa sổ phòng cô.
Tuy rằng cô không thấy nhìn cũng không nghe thấy, nhưng cô biết —— sau khi màn đêm buông xuống, nhất định sẽ có Ninja thân hoài tuyệt kỹ, giống như phi điểu xé trời, ở trên nóc nhà của cô hoa lệ phi vũ.
—— từ khi “bảo mẫu đêm” mang Gaara đến tiệm nhà cô thì những điều trên bắt đầu xuất hiện.
Thôi kệ ~ mấy người này cũng sẽ không ra tay sát hại người dân lương thiện giống như cô và ông nội vậy.
Đem vài vệ sĩ đến đây, tốt lắm…
Haruhisa trở mình, chuẩn bị tiếp tục ngủ. Bán mộng bán tỉnh trong lúc đó, cô âm thầm nghĩ: ngày mai nhất định phải nhắc nhở gia gia, đem công thức chế biến nước sốt thịt để ở chỗ khác…
Tác giả có chuyện muốn nói: ngô…
Viết khó coi?
Ân, đại khái là viết không được tốt lắm, cho nên dân chúng kích động để lại lời nhắn kích thích.
Chậc ~~ ta lại cộng gộp lại tất cả, cải tiến cải tiến đi o(∩_∩)o
A, đúng rồi, ta chính là muốn hỏi một chút, cái bìa kia thấy như thế nào?