Tôi là Illumi, con trai trưởng của gia tộc Zaoldyeck.
Năm hai mươi tuổi, gia tộc sắp xếp vị hôn thê cho tôi, tên là Chitose, tôi đành phải chấp nhận cô ấy, trên thực tế, cho dù tôi phản đối, cũng không có ai quan tâm ý kiến của tôi.
Lúc còn rất nhỏ, tôi đã hiểu được một sự thật, tại gia tộc sát thủ này, nếu không có thực lực, tôi sẽ không có quyền lên tiếng, cái tôi cần làm chỉ là phục tùng, hoàn thành huấn luyện mà bọn họ đặt ra, đạt tới trình độ mà bọn họ kỳ vọng, khi lớn lên chút nữa thì đi theo bọn họ làm nhiệm vụ, không mang bất cứ cảm tình gì giết chết mục tiêu mà bọn họ muốn tôi giết, cho tới bây giờ, phải độc lập hoàn thành nhiệm vụ, hoàn mỹ giết chết mục tiêu mà khách hàng yêu cầu.
Vì thế, tôi thành đứa con trưởng nghe lời nhất trong lòng gia tộc, cỗ máy lãnh huyết giết người trong miệng người ngoài, chỉ là…… nghe lời cũng không có nghĩa là tôi không có ý muốn gì.
Về vị hôn thê của tôi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là khi tôi vâng mệnh lệnh gia tộc âm thầm bảo vệ Killua ở đấu trường trên không. Ngày đó, tôi thuận tiện thực hiện nhiệm vụ, giải quyết mục tiêu gần đó để giết thời gian nhàm chán, lúc trở về đã thấy bên cạnh Killua có một cô bé, ước chừng cũng khoảng năm sáu tuổi, mặc kimono lịch sự tao nhã, trên mặt mang theo nụ cười tràn đầy ấm áp, nếu không phải tôi chú ý tới mỗi bước đi của cô ấy không hề gây tiếng động cùng với bề ngoài giả làm người mù, tôi nhất định sẽ cho rằng cô ấy là một cô gái bình thường, nhưng sự huấn luyện của gia tộc từ nhỏ đã dạy tôi trước tiên phải chú ý những hành động nhỏ nhất của một người để phán đoán thực lực của người đó, vì thế tôi biết cô gái này không tầm thường, dù là như thế, ở trong mắt tôi, cô gái này cũng chỉ là một người có chút thực lực, một người của thế giới ánh sáng
Gia tộc không cho phép có bạn, nhưng hình như Killua đã coi cô ấy trở thành bạn, tuy cô gái kia thường thường xoa xoa tóc Killua, giống động tác trưởng bối hay làm khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao cái này tôi cũng không quan tâm lắm, Killua là người mà gia tộc coi trọng, là người thừa kế gia tộc, nhất cử nhất động đương nhiên sẽ bị gia tộc để ý, mà việc tôi phải làm chính là chờ đợi, chờ đợi tin tức của gia tộc, giết hay không?
Quả nhiên là giết.
Bọn họ cho rằng sự tồn tại của cô ấy sẽ gây trở ngại Killua trưởng thành, tôi nghe theo chỉ thị, chuẩn bị ám sát, nhưng chưa kịp tiến hành thì Killua đột nhiên mất tích, ở ngôi nhà của cô ấy, tôi canh giữ ở bên ngoài, không nhìn thấy bất luận kẻ nào đi ra ngoài, nhưng Killua quả thật đã không còn ở nơi đó, rất kỳ quái, tôi chỉ có thể đi theo cô ấy giống như mọi khi, cô ấy cũng không nhận ra.
Nhưng tôi nghĩ tôi đã nhìn nhầm, cô ấy không phải người chỉ có chút thực lực, trong đêm đen, cô ấy lướt qua từng ngọn cây, tốc độ không chỉ cực nhanh, mà những nơi chân cô ấy chạm đến đều là lá cây, lực chạm của cô ấy cực kỳ nhỏ, chỉ khiến lá cây hơi rung một chút liền lặng, xem ra cô ấy không phải là không nhận ra có người đi theo, mà là…cố ý xem nhẹ.
Nơi mà cô ấy đến là biệt thự gia tộc Greengrass, người nơi đó đã bị toàn diệt, mà cô ấy chỉ đứng ở trên một nhánh cây nơi xa, mười ngón làm động tác như múa, thì thào những câu không hiểu, sau đó, không khí bốn phía tựa hồ xảy ra biến hóa, có chút áp lực, trầm trọng, rồi sau đó một chút ánh sáng xanh ở bốn phía đi về phía cô ấy, trong những vệt ánh sáng xanh đó ẩn ẩn thấy được những linh hồn, cái này…… từng nghe gia tộc nói qua, có một bộ tộc từ xưa, năng lực của bọn họ là thu dọn linh hồn, vậy cô ấy có thể là người bộ tộc đó.
Chuyện kế tiếp thật ngoài dự đoán của mọi người, cô ấy đột nhiên dừng lại trên đường về, hình như đang chịu đựng thống khổ nào đó, nồng đậm đau thương từ thân thể cô ấy toát ra, hoàn toàn không còn ấm áp vốn có, một khắc đó, tâm của tôi bỗng có chút không thoải mái, muốn lau đi sự đau thương chướng mắt kia
Quả nhiên cô ấy là người tộc Laress, cô ấy nói cho tôi biết sau khi tôi cứu cô ấy. Tôi bỏ ý định ám sát, gia tộc có quy định, không thể giết người của bộ tộc này. Sau khi tôi hỏi Killua đi đâu, rồi ở luôn nhà cô ấy, vẻ mặt lúc ấy của cô ấy đầy kinh ngạc, tròng mắt dị sắc gắt gao nhìn tôi chằm chằm, sau một lát lại khôi phục bình tĩnh vốn có, im lặng ngồi ở trên ghế, hẳn là đang khôi phục năng lực đi.
Rất kỳ quái, rõ ràng cô ấy không phải người mù, sau khi năng lực khôi phục, đôi mắt lại bị che khuất, có chút đáng tiếc, không thể tiếp tục nhìn đôi mắt dị sắc xinh đẹp như vậy, nhưng tôi đã thuận lý thành chương tiếp tục ở nhà cô ấy, ăn đồ ăn cô ấy làm, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Killua cho dù bị yêu cầu rửa chén thái rau cũng vẫn thích đến đây, nhà của cô ấy rất giống một gia đình, tuy cô ấy chỉ có một mình nhưng vẫn ấm áp hơn nhiều so với biệt thự ở ngọn núi Kukuroo kia, là đứa trẻ luôn khát cầu ấm áp nhưng lại bị gạt bỏ, thì không thể kháng cự nổi cô ấy, chỉ là nếu muốn theo đuổi ấm áp hạnh phúc đó, Killua phải mạnh lên rất nhiều, đến mức có thể bảo vệ những người muốn bảo vệ mà không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi Killua hoàn thành quá trình huấn luyện trong rừng Butoto, nhiệm vụ của tôi cũng đã xong, trong nhà lại truyền đến tin tức, lệnh cho tôi mang cô gái này về nhà, cô ấy chỉ trầm mặc một hồi, liền đồng ý, điều này trong dự kiến của tôi, sau một đoạn thời gian ở chung, tôi đại khái biết được tính cách của cô ấy, đối với chuyện mà cô ấy không để ý lắm thì cô ấy rất bị động.
Tôi thuận lợi mang cô ấy về núi, lúc đối mặt với người nhà, cô ấy không hề có một chút khiếp đảm, đến khi ‘Trao đổi’ hôn sự, tôi mới biết được cô ấy đã mười bốn, thân thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể lớn lên, cho nên ngày đó cô ấy mới đau thương như thế sao? Nhưng hôn sự vốn là của Killua nhưng vì tuổi nên rơi xuống người tôi, tôi chỉ đứng yên một bên nghe bọn họ sắp xếp, cũng muốn nhìn xem cô ấy rốt cuộc nhận hay là cự tuyệt.
Hẳn là cự tuyệt, ít nhất tôi cho rằng đối với chuyện bị người khác tự ý an bài, người nào cũng sẽ có ý muốn nghịch phản, đối với cọc hôn sự này, tôi không có quyền lên tiếng, cũng không bài xích cô ấy, nhưng vẫn không thích bị an bài như vậy.
Kết quả cô ấy đồng ý, tôi rất ngoài ý muốn, sau đó khi nói chuyện với cô ấy, tôi hỏi cô ấy tại sao lại đáp ứng, cô ấy kinh ngạc hỏi lại tôi, cuối cùng cô ấy nói nguyên nhân là do cô ấy chưa từng đánh nhau với ai, cho nên thiếu kinh nghiệm, thật sự là làm người ta giật mình, lúc đầu tôi còn nghĩ cô ấy sẽ nói cho tôi là cô ấy lười trốn.
Sau khi bị điện thoại đánh gãy, cô ấy bỗng nhiên cười nói cho tôi biết một nguyên nhân khác, cô ấy để ý tiền của tôi, aiz, tôi lại có chút vui vẻ, cô ấy mặc dù đối ai cũng ôn hòa có lễ, nhưng giờ lại cười đùa với tôi, không lẽ trong lòng cô ấy, tôi đã không phải là người bình thường xa lạ sao?
Cô ấy lấy cuộc gọi đến kia làm cớ để rời đi nơi này, khi đi qua bên cạnh tôi, đột nhiên trong đầu lại vang lên giọng nói của cô ấy, đó cũng là năng lực đặc thù của cô ấy sao? Năng lực thật tiện.
“Anh… cam nguyện sao?”
Đúng vậy, tôi cam nguyện sao? Tôi biết không phải cô ấy hỏi về cọc hôn sự này, mà là ngôi nhà này, cho tới bây giờ tôi vốn không hề cam nguyện, chỉ có thể chờ đợi trưởng thành để có thể tự do.
Có lẽ…… có vị hôn thê như vậy cũng không tệ.
Tôi là Illumi, con trai trưởng của gia tộc Zaoldyeck.
Năm hai mươi tuổi, gia tộc sắp xếp vị hôn thê cho tôi, tên là Chitose, tôi đành phải chấp nhận cô ấy, trên thực tế, cho dù tôi phản đối, cũng không có ai quan tâm ý kiến của tôi.
Lúc còn rất nhỏ, tôi đã hiểu được một sự thật, tại gia tộc sát thủ này, nếu không có thực lực, tôi sẽ không có quyền lên tiếng, cái tôi cần làm chỉ là phục tùng, hoàn thành huấn luyện mà bọn họ đặt ra, đạt tới trình độ mà bọn họ kỳ vọng, khi lớn lên chút nữa thì đi theo bọn họ làm nhiệm vụ, không mang bất cứ cảm tình gì giết chết mục tiêu mà bọn họ muốn tôi giết, cho tới bây giờ, phải độc lập hoàn thành nhiệm vụ, hoàn mỹ giết chết mục tiêu mà khách hàng yêu cầu.
Vì thế, tôi thành đứa con trưởng nghe lời nhất trong lòng gia tộc, cỗ máy lãnh huyết giết người trong miệng người ngoài, chỉ là…… nghe lời cũng không có nghĩa là tôi không có ý muốn gì.
Về vị hôn thê của tôi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là khi tôi vâng mệnh lệnh gia tộc âm thầm bảo vệ Killua ở đấu trường trên không. Ngày đó, tôi thuận tiện thực hiện nhiệm vụ, giải quyết mục tiêu gần đó để giết thời gian nhàm chán, lúc trở về đã thấy bên cạnh Killua có một cô bé, ước chừng cũng khoảng năm sáu tuổi, mặc kimono lịch sự tao nhã, trên mặt mang theo nụ cười tràn đầy ấm áp, nếu không phải tôi chú ý tới mỗi bước đi của cô ấy không hề gây tiếng động cùng với bề ngoài giả làm người mù, tôi nhất định sẽ cho rằng cô ấy là một cô gái bình thường, nhưng sự huấn luyện của gia tộc từ nhỏ đã dạy tôi trước tiên phải chú ý những hành động nhỏ nhất của một người để phán đoán thực lực của người đó, vì thế tôi biết cô gái này không tầm thường, dù là như thế, ở trong mắt tôi, cô gái này cũng chỉ là một người có chút thực lực, một người của thế giới ánh sáng
Gia tộc không cho phép có bạn, nhưng hình như Killua đã coi cô ấy trở thành bạn, tuy cô gái kia thường thường xoa xoa tóc Killua, giống động tác trưởng bối hay làm khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao cái này tôi cũng không quan tâm lắm, Killua là người mà gia tộc coi trọng, là người thừa kế gia tộc, nhất cử nhất động đương nhiên sẽ bị gia tộc để ý, mà việc tôi phải làm chính là chờ đợi, chờ đợi tin tức của gia tộc, giết hay không?
Quả nhiên là giết.
Bọn họ cho rằng sự tồn tại của cô ấy sẽ gây trở ngại Killua trưởng thành, tôi nghe theo chỉ thị, chuẩn bị ám sát, nhưng chưa kịp tiến hành thì Killua đột nhiên mất tích, ở ngôi nhà của cô ấy, tôi canh giữ ở bên ngoài, không nhìn thấy bất luận kẻ nào đi ra ngoài, nhưng Killua quả thật đã không còn ở nơi đó, rất kỳ quái, tôi chỉ có thể đi theo cô ấy giống như mọi khi, cô ấy cũng không nhận ra.
Nhưng tôi nghĩ tôi đã nhìn nhầm, cô ấy không phải người chỉ có chút thực lực, trong đêm đen, cô ấy lướt qua từng ngọn cây, tốc độ không chỉ cực nhanh, mà những nơi chân cô ấy chạm đến đều là lá cây, lực chạm của cô ấy cực kỳ nhỏ, chỉ khiến lá cây hơi rung một chút liền lặng, xem ra cô ấy không phải là không nhận ra có người đi theo, mà là…cố ý xem nhẹ.
Nơi mà cô ấy đến là biệt thự gia tộc Greengrass, người nơi đó đã bị toàn diệt, mà cô ấy chỉ đứng ở trên một nhánh cây nơi xa, mười ngón làm động tác như múa, thì thào những câu không hiểu, sau đó, không khí bốn phía tựa hồ xảy ra biến hóa, có chút áp lực, trầm trọng, rồi sau đó một chút ánh sáng xanh ở bốn phía đi về phía cô ấy, trong những vệt ánh sáng xanh đó ẩn ẩn thấy được những linh hồn, cái này…… từng nghe gia tộc nói qua, có một bộ tộc từ xưa, năng lực của bọn họ là thu dọn linh hồn, vậy cô ấy có thể là người bộ tộc đó.
Chuyện kế tiếp thật ngoài dự đoán của mọi người, cô ấy đột nhiên dừng lại trên đường về, hình như đang chịu đựng thống khổ nào đó, nồng đậm đau thương từ thân thể cô ấy toát ra, hoàn toàn không còn ấm áp vốn có, một khắc đó, tâm của tôi bỗng có chút không thoải mái, muốn lau đi sự đau thương chướng mắt kia
Quả nhiên cô ấy là người tộc Laress, cô ấy nói cho tôi biết sau khi tôi cứu cô ấy. Tôi bỏ ý định ám sát, gia tộc có quy định, không thể giết người của bộ tộc này. Sau khi tôi hỏi Killua đi đâu, rồi ở luôn nhà cô ấy, vẻ mặt lúc ấy của cô ấy đầy kinh ngạc, tròng mắt dị sắc gắt gao nhìn tôi chằm chằm, sau một lát lại khôi phục bình tĩnh vốn có, im lặng ngồi ở trên ghế, hẳn là đang khôi phục năng lực đi.
Rất kỳ quái, rõ ràng cô ấy không phải người mù, sau khi năng lực khôi phục, đôi mắt lại bị che khuất, có chút đáng tiếc, không thể tiếp tục nhìn đôi mắt dị sắc xinh đẹp như vậy, nhưng tôi đã thuận lý thành chương tiếp tục ở nhà cô ấy, ăn đồ ăn cô ấy làm, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Killua cho dù bị yêu cầu rửa chén thái rau cũng vẫn thích đến đây, nhà của cô ấy rất giống một gia đình, tuy cô ấy chỉ có một mình nhưng vẫn ấm áp hơn nhiều so với biệt thự ở ngọn núi Kukuroo kia, là đứa trẻ luôn khát cầu ấm áp nhưng lại bị gạt bỏ, thì không thể kháng cự nổi cô ấy, chỉ là nếu muốn theo đuổi ấm áp hạnh phúc đó, Killua phải mạnh lên rất nhiều, đến mức có thể bảo vệ những người muốn bảo vệ mà không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi Killua hoàn thành quá trình huấn luyện trong rừng Butoto, nhiệm vụ của tôi cũng đã xong, trong nhà lại truyền đến tin tức, lệnh cho tôi mang cô gái này về nhà, cô ấy chỉ trầm mặc một hồi, liền đồng ý, điều này trong dự kiến của tôi, sau một đoạn thời gian ở chung, tôi đại khái biết được tính cách của cô ấy, đối với chuyện mà cô ấy không để ý lắm thì cô ấy rất bị động.
Tôi thuận lợi mang cô ấy về núi, lúc đối mặt với người nhà, cô ấy không hề có một chút khiếp đảm, đến khi ‘Trao đổi’ hôn sự, tôi mới biết được cô ấy đã mười bốn, thân thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể lớn lên, cho nên ngày đó cô ấy mới đau thương như thế sao? Nhưng hôn sự vốn là của Killua nhưng vì tuổi nên rơi xuống người tôi, tôi chỉ đứng yên một bên nghe bọn họ sắp xếp, cũng muốn nhìn xem cô ấy rốt cuộc nhận hay là cự tuyệt.
Hẳn là cự tuyệt, ít nhất tôi cho rằng đối với chuyện bị người khác tự ý an bài, người nào cũng sẽ có ý muốn nghịch phản, đối với cọc hôn sự này, tôi không có quyền lên tiếng, cũng không bài xích cô ấy, nhưng vẫn không thích bị an bài như vậy.
Kết quả cô ấy đồng ý, tôi rất ngoài ý muốn, sau đó khi nói chuyện với cô ấy, tôi hỏi cô ấy tại sao lại đáp ứng, cô ấy kinh ngạc hỏi lại tôi, cuối cùng cô ấy nói nguyên nhân là do cô ấy chưa từng đánh nhau với ai, cho nên thiếu kinh nghiệm, thật sự là làm người ta giật mình, lúc đầu tôi còn nghĩ cô ấy sẽ nói cho tôi là cô ấy lười trốn.
Sau khi bị điện thoại đánh gãy, cô ấy bỗng nhiên cười nói cho tôi biết một nguyên nhân khác, cô ấy để ý tiền của tôi, aiz, tôi lại có chút vui vẻ, cô ấy mặc dù đối ai cũng ôn hòa có lễ, nhưng giờ lại cười đùa với tôi, không lẽ trong lòng cô ấy, tôi đã không phải là người bình thường xa lạ sao?
Cô ấy lấy cuộc gọi đến kia làm cớ để rời đi nơi này, khi đi qua bên cạnh tôi, đột nhiên trong đầu lại vang lên giọng nói của cô ấy, đó cũng là năng lực đặc thù của cô ấy sao? Năng lực thật tiện.
“Anh… cam nguyện sao?”
Đúng vậy, tôi cam nguyện sao? Tôi biết không phải cô ấy hỏi về cọc hôn sự này, mà là ngôi nhà này, cho tới bây giờ tôi vốn không hề cam nguyện, chỉ có thể chờ đợi trưởng thành để có thể tự do.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi là Illumi, con trai trưởng của gia tộc Zaoldyeck.
Năm hai mươi tuổi, gia tộc sắp xếp vị hôn thê cho tôi, tên là Chitose, tôi đành phải chấp nhận cô ấy, trên thực tế, cho dù tôi phản đối, cũng không có ai quan tâm ý kiến của tôi.
Lúc còn rất nhỏ, tôi đã hiểu được một sự thật, tại gia tộc sát thủ này, nếu không có thực lực, tôi sẽ không có quyền lên tiếng, cái tôi cần làm chỉ là phục tùng, hoàn thành huấn luyện mà bọn họ đặt ra, đạt tới trình độ mà bọn họ kỳ vọng, khi lớn lên chút nữa thì đi theo bọn họ làm nhiệm vụ, không mang bất cứ cảm tình gì giết chết mục tiêu mà bọn họ muốn tôi giết, cho tới bây giờ, phải độc lập hoàn thành nhiệm vụ, hoàn mỹ giết chết mục tiêu mà khách hàng yêu cầu.
Vì thế, tôi thành đứa con trưởng nghe lời nhất trong lòng gia tộc, cỗ máy lãnh huyết giết người trong miệng người ngoài, chỉ là…… nghe lời cũng không có nghĩa là tôi không có ý muốn gì.
Về vị hôn thê của tôi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là khi tôi vâng mệnh lệnh gia tộc âm thầm bảo vệ Killua ở đấu trường trên không. Ngày đó, tôi thuận tiện thực hiện nhiệm vụ, giải quyết mục tiêu gần đó để giết thời gian nhàm chán, lúc trở về đã thấy bên cạnh Killua có một cô bé, ước chừng cũng khoảng năm sáu tuổi, mặc kimono lịch sự tao nhã, trên mặt mang theo nụ cười tràn đầy ấm áp, nếu không phải tôi chú ý tới mỗi bước đi của cô ấy không hề gây tiếng động cùng với bề ngoài giả làm người mù, tôi nhất định sẽ cho rằng cô ấy là một cô gái bình thường, nhưng sự huấn luyện của gia tộc từ nhỏ đã dạy tôi trước tiên phải chú ý những hành động nhỏ nhất của một người để phán đoán thực lực của người đó, vì thế tôi biết cô gái này không tầm thường, dù là như thế, ở trong mắt tôi, cô gái này cũng chỉ là một người có chút thực lực, một người của thế giới ánh sáng
Gia tộc không cho phép có bạn, nhưng hình như Killua đã coi cô ấy trở thành bạn, tuy cô gái kia thường thường xoa xoa tóc Killua, giống động tác trưởng bối hay làm khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao cái này tôi cũng không quan tâm lắm, Killua là người mà gia tộc coi trọng, là người thừa kế gia tộc, nhất cử nhất động đương nhiên sẽ bị gia tộc để ý, mà việc tôi phải làm chính là chờ đợi, chờ đợi tin tức của gia tộc, giết hay không?
Quả nhiên là giết.
Bọn họ cho rằng sự tồn tại của cô ấy sẽ gây trở ngại Killua trưởng thành, tôi nghe theo chỉ thị, chuẩn bị ám sát, nhưng chưa kịp tiến hành thì Killua đột nhiên mất tích, ở ngôi nhà của cô ấy, tôi canh giữ ở bên ngoài, không nhìn thấy bất luận kẻ nào đi ra ngoài, nhưng Killua quả thật đã không còn ở nơi đó, rất kỳ quái, tôi chỉ có thể đi theo cô ấy giống như mọi khi, cô ấy cũng không nhận ra.
Nhưng tôi nghĩ tôi đã nhìn nhầm, cô ấy không phải người chỉ có chút thực lực, trong đêm đen, cô ấy lướt qua từng ngọn cây, tốc độ không chỉ cực nhanh, mà những nơi chân cô ấy chạm đến đều là lá cây, lực chạm của cô ấy cực kỳ nhỏ, chỉ khiến lá cây hơi rung một chút liền lặng, xem ra cô ấy không phải là không nhận ra có người đi theo, mà là…cố ý xem nhẹ.
Nơi mà cô ấy đến là biệt thự gia tộc Greengrass, người nơi đó đã bị toàn diệt, mà cô ấy chỉ đứng ở trên một nhánh cây nơi xa, mười ngón làm động tác như múa, thì thào những câu không hiểu, sau đó, không khí bốn phía tựa hồ xảy ra biến hóa, có chút áp lực, trầm trọng, rồi sau đó một chút ánh sáng xanh ở bốn phía đi về phía cô ấy, trong những vệt ánh sáng xanh đó ẩn ẩn thấy được những linh hồn, cái này…… từng nghe gia tộc nói qua, có một bộ tộc từ xưa, năng lực của bọn họ là thu dọn linh hồn, vậy cô ấy có thể là người bộ tộc đó.
Chuyện kế tiếp thật ngoài dự đoán của mọi người, cô ấy đột nhiên dừng lại trên đường về, hình như đang chịu đựng thống khổ nào đó, nồng đậm đau thương từ thân thể cô ấy toát ra, hoàn toàn không còn ấm áp vốn có, một khắc đó, tâm của tôi bỗng có chút không thoải mái, muốn lau đi sự đau thương chướng mắt kia
Quả nhiên cô ấy là người tộc Laress, cô ấy nói cho tôi biết sau khi tôi cứu cô ấy. Tôi bỏ ý định ám sát, gia tộc có quy định, không thể giết người của bộ tộc này. Sau khi tôi hỏi Killua đi đâu, rồi ở luôn nhà cô ấy, vẻ mặt lúc ấy của cô ấy đầy kinh ngạc, tròng mắt dị sắc gắt gao nhìn tôi chằm chằm, sau một lát lại khôi phục bình tĩnh vốn có, im lặng ngồi ở trên ghế, hẳn là đang khôi phục năng lực đi.
Rất kỳ quái, rõ ràng cô ấy không phải người mù, sau khi năng lực khôi phục, đôi mắt lại bị che khuất, có chút đáng tiếc, không thể tiếp tục nhìn đôi mắt dị sắc xinh đẹp như vậy, nhưng tôi đã thuận lý thành chương tiếp tục ở nhà cô ấy, ăn đồ ăn cô ấy làm, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Killua cho dù bị yêu cầu rửa chén thái rau cũng vẫn thích đến đây, nhà của cô ấy rất giống một gia đình, tuy cô ấy chỉ có một mình nhưng vẫn ấm áp hơn nhiều so với biệt thự ở ngọn núi Kukuroo kia, là đứa trẻ luôn khát cầu ấm áp nhưng lại bị gạt bỏ, thì không thể kháng cự nổi cô ấy, chỉ là nếu muốn theo đuổi ấm áp hạnh phúc đó, Killua phải mạnh lên rất nhiều, đến mức có thể bảo vệ những người muốn bảo vệ mà không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi Killua hoàn thành quá trình huấn luyện trong rừng Butoto, nhiệm vụ của tôi cũng đã xong, trong nhà lại truyền đến tin tức, lệnh cho tôi mang cô gái này về nhà, cô ấy chỉ trầm mặc một hồi, liền đồng ý, điều này trong dự kiến của tôi, sau một đoạn thời gian ở chung, tôi đại khái biết được tính cách của cô ấy, đối với chuyện mà cô ấy không để ý lắm thì cô ấy rất bị động.
Tôi thuận lợi mang cô ấy về núi, lúc đối mặt với người nhà, cô ấy không hề có một chút khiếp đảm, đến khi ‘Trao đổi’ hôn sự, tôi mới biết được cô ấy đã mười bốn, thân thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà không thể lớn lên, cho nên ngày đó cô ấy mới đau thương như thế sao? Nhưng hôn sự vốn là của Killua nhưng vì tuổi nên rơi xuống người tôi, tôi chỉ đứng yên một bên nghe bọn họ sắp xếp, cũng muốn nhìn xem cô ấy rốt cuộc nhận hay là cự tuyệt.
Hẳn là cự tuyệt, ít nhất tôi cho rằng đối với chuyện bị người khác tự ý an bài, người nào cũng sẽ có ý muốn nghịch phản, đối với cọc hôn sự này, tôi không có quyền lên tiếng, cũng không bài xích cô ấy, nhưng vẫn không thích bị an bài như vậy.
Kết quả cô ấy đồng ý, tôi rất ngoài ý muốn, sau đó khi nói chuyện với cô ấy, tôi hỏi cô ấy tại sao lại đáp ứng, cô ấy kinh ngạc hỏi lại tôi, cuối cùng cô ấy nói nguyên nhân là do cô ấy chưa từng đánh nhau với ai, cho nên thiếu kinh nghiệm, thật sự là làm người ta giật mình, lúc đầu tôi còn nghĩ cô ấy sẽ nói cho tôi là cô ấy lười trốn.
Sau khi bị điện thoại đánh gãy, cô ấy bỗng nhiên cười nói cho tôi biết một nguyên nhân khác, cô ấy để ý tiền của tôi, aiz, tôi lại có chút vui vẻ, cô ấy mặc dù đối ai cũng ôn hòa có lễ, nhưng giờ lại cười đùa với tôi, không lẽ trong lòng cô ấy, tôi đã không phải là người bình thường xa lạ sao?
Cô ấy lấy cuộc gọi đến kia làm cớ để rời đi nơi này, khi đi qua bên cạnh tôi, đột nhiên trong đầu lại vang lên giọng nói của cô ấy, đó cũng là năng lực đặc thù của cô ấy sao? Năng lực thật tiện.
“Anh… cam nguyện sao?”
Đúng vậy, tôi cam nguyện sao? Tôi biết không phải cô ấy hỏi về cọc hôn sự này, mà là ngôi nhà này, cho tới bây giờ tôi vốn không hề cam nguyện, chỉ có thể chờ đợi trưởng thành để có thể tự do.