Tác giả: Thiển Trĩ
· Ngụy niên hạ
· Người x yêu
01.
Lam Vong Cơ lúc mười tuổi, tình cờ gặp một tiểu xà.
Cô Tô Lam thị rất nghiêm khắc, đệ tử môn sinh một ngày khi tròn mười tuổi, đều phải bắt đầu theo tiền bối xuống núi săn đêm.
Lam Vong Cơ vừa qua khỏi sinh thần lần thứ mười, liền theo ca ca của mình và thúc phụ xuống núi.
Nhưng mà, lúc này, hắn còn bị mọi người kêu là Lam Trạm.
Lam Hoán lúc 13, 14 tuổi rất lo lắng cho lần đầu xuống núi của đệ đệ, luôn mãi dặn hắn phải vững vàng theo sát mình và thúc phụ. Lam Trạm cố sức cầm Tị Trần kiếm so với sức mình không được bao nhiêu, nghiêm túc gật đầu.
Lam Hoán nhìn đệ đệ luôn tỏ ra khuôn nhỏ nhắn nghiêm chỉnh, cười cười, nói: "Dưới chân núi có rất nhiều nơi thú vị, A Trạm ngươi xem qua một chút ngươi thích thứ gì, huynh trưởng sẽ mua cho ngươi."
Mang đệ đệ xuống núi ý muốn hắn có thể vui vẻ một chút, nhưng Lam Hoán cũng hiểu được Vân Thâm Bất Tri Xử sinh hoạt vô cùng khô khan chán nản, đệ đệ phải mất đi bộ dáng tiểu hài tử linh động, sở dĩ dẫn hắn theo để cho hắn trải nghiệm cảm giác đó.
Lam Trạm vẻ mặt nghiêm túc: "Huynh trưởng, săn đêm quan trọng hơn, không thể vui đùa đùa được."
"Được rồi." Lam Hoán thở dài, sờ sờ đầu của đệ đệ.
Dạ săn là việc khổ cực, vì vậy khi lộ hành rất là nghiêm chỉnh. Đòan người Lam thị đuổi theo một sơn yêu mà đi tới một chân núi, đêm đã khuya, bọn họ đành chuẩn bị nghỉ ngơi tạm chỗ này.
Gió đêm thổi qua sơn cốc, như gào thét phát ở trên lưng của đoàn người đi săn đêm, khiến mọi người da đầu đều tê dại.
Lam Trạm từ nhỏ ngũ giác nhạy bén, gió thổi qua lá cây phát ra những âm thanh nhỏ vụn, giống như xa xa đùa giỡn, đều thoát không khỏi lỗ tai của hắn, tất cả chẳng khác gì những ngày xưa lúc ở trong tĩnh thất. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng trấn định lại những âm thanh kia, chuẩn bị nhẩm đọc lại một đoạn ngắn gia huấn. Đột nhiên nghe được một ít thanh âm kỳ quái.
Như là cái gì dây dưa cùng một chỗ, tạo ra âm thanh xèo xèo kì dị.
Hắn xưa nay không thích xen vào việc của người khác, nhưng lúc này đây chẳng biết tại sao, thanh âm này chẳng khác gì một như hạt nước rơi xuống khi hắn trong lòng đang gắng trấn tĩnh, nhẩm đọc gia huấn cũng không có tác dụng gì, dưới đáy lòng bất chợt phát sinh hiếu kì, lặng lẽ đứng dậy, mang theo kiếm của mình, theo hướng phát sinh âm thanh kia mà đi đến.
Ở phía sau một khối nham thạch, một bóng đen đang cùng một tiểu hắc xà vật lộn.
Quái vật kia bám chặc lấy tiểu xà không tha, tựa hồ muốn đem nó ăn tươi, nhìn qua thì thấy con vật kia là một sơn thử thành tinh.
Tiểu xà hơn nửa người bị sơn thử tinh cắn ở trong miệng, vô lực giãy dụa thân thể, há mồm phun ra máu kêu tê tê vài tiếng.
Lam Trạm cau mày, nằm úp sấp ở một bên trên tảng đá, do dự một chút, liền cố sức rút ra Tị Trần.
Nguyên bản huynh trưởng dặn hắn không nên một mình tác chiến, nhưng lúc này thật sự là tình huống khẩn cấp, hắn hướng về phía sơn thử tinh vung kiếm lên, ánh sáng màu lam nhạt lạnh lẽo hiện ra, mà sơn thử tinh cũng thuộc loại nhát gan, nhanh chóng nhả ra chui vào một bên trong sơn động, tiểu xà được thả ra kêu lên một tiếng rồi rơi trên mặt đất, ngoe nguẩy hai cái.
Lam Trạm đem tiểu xà trên đất bốc lên. Tiểu xà run rẩy một trận, quấn lấy Lam Trạm ngón tay của, theo ngón tay của hắn leo đến lòng bàn tay.
Tiểu xà dài khoảng ba tấc khó khăn leo lên, thu lại trong tay Lam Trạm, hướng hắn nôn ra xà tín tử, hơi hơi gật đầu như là cảm tạ hắn.
trên bụng nó lúc nảy bị sơn tử tinh cắn rách ra, một vệt vết thương dài, nó ủy ủy khuất khuất cuộn thành một vòng, vẫn không nhúc nhích, một lát, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay của Lam Trạm.
Lam Trạm suy nghĩ một chút, dùng linh lực của mình truyền vào trong thân thể của tiểu xà, tiểu xà bị nguồn linh lực xanh lam chảy vào trong cơ thể, thích ý uốn éo người, tê tê kêu hai tiếng, miệng vết thương rất nhanh được ánh sáng này làm cho từ từ khép lại.
Lam Trạm thấy nó đã hồi phục tốt, liền đem nó thả xuống đất, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Ai biết, tiểu xà liền gắt gao cắn lấy vạt áo cùng quần của hắn, lúc ẩn lúc hiện, hay không cho hắn rời đi.
Lam Trạm nắm tiểu xà, tiểu xà thoáng cái mất khí lực, mềm ở trong tay hắn, mệt mỏi liếm liếm ngón tay của Lam Trạm.
"Ngươi muốn theo ta đi?" Lam Trạm đem tiểu xà nhìn ở trước mắt, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu xà hơi ngửa đầu, liền liếm hắn một chút.
"... Được rồi" Lam Trạm nhìn thoáng qua nơi nghỉ chân của người Lam Gia phía xa xa kia, tất cả mọi người đều đã ngủ say, vậy nên Lam Trạm len lén đem tiểu xà đặt vào trong túi càn khôn của mình.
Ngày thứ hai, Lam gia chuẩn bị khởi hành đi tiếp, Lam Hoán nghĩ đệ đệ tựa hồ mấy ngày trước và hiện tại hơi hơi khác nhau, lúc này hắn không yên lòng nhưng lại không nói, mà ngón tay luôn bỏ trong tay áo.
Lam Hoán nói: "A trạm, ngươi làm sao vậy?"
Lam Trạm vòng tay sau lưng, lắc đầu nói: "Không sao."
"A." Lam Hoán không nghĩ ra, đành phải rời đi. Lam Trạm thấy y đã đi xa liền đem ngón tay vào trong tay áo, độ lớn của góc áo mà người khác nhìn không thấy vỗ nhẹ tiểu xà đang tác quái bên trong.
02.
Cuộc sống ở Vân Thâm Bất Tri Xử rất chán nản, nhưng mà an toàn, Lam Trạm đem tiểu xà nuôi ở trong gian phòng của mình, thỉnh thoảng hái chút các loại linh thảo đút cho nó ăn.
Tiểu xà rất ghét ăn các loại thảo dược đắng này, trước mặt luôn biểu hiện ăn, nhai ở trong miệng, chờ Lam Trạm đi rồi lại lặng lẽ nhổ ra.
Sau lại Lam Trạm thấy ở nhà sau có một chút thảo dược bị nhai nát nhổ ra ở phía trên mặt cỏ, hắn mặt ngoài im lặng không lên tiếng, lúc hái thảo dược uy tiểu xà ăn, nhất định phải nhìn nó nuốt xuống hết, bảo nó há mồm kiểm tra, lúc này mới bằng lòng bỏ qua.
Tiểu xà khổ không thể kể hết, tìm mọi cách làm nũng với Lam Trạm, khóc lóc om sòm trông xấu lắm, thậm chí nó còn bất chấp tôn nghiêm mà liên tục liếm lòng bàn tay của Lam Trạm, nhưng Lam Trạm vẫn cố chấp ép nó ăn hết tất cả.
Tiểu xà ăn đầy miệng phát khổ, rất phiền muộn.
Nhưng nó hiện tại không thể rời khỏi đây.
03.
Tiểu xà cùng Lam Trạm xuống núi, mới một lát mà nháy mắt đã không thấy nó đâu*.
Cảm ơn bạn Kaishin_vkook đã góp ý:)
Lam Trạm trong lòng lo lắng, tìm kiếm khắp nơi, tìm hồi lâu, mới nhìn thấy tiểu xà bò ra từ nơi nào, giống như con mèo nhỏ chạy tới, bò đến tay áo của hắn.
Lam Trạm đem tiểu xà từ trong tay áo lấy ra, nghe nghe một lúc. Một thân mùi rượu, chẳng khác gì mới tắm xong từ một bình rượu nào đó đi ra.
Ôi, còn là một tửu* quỷ xà.
*Rượu.
Tiểu xà ngày ấy uống rượu, cực kì hoạt bát, trong lúc gia yến, Lam Trạm liên tiếp che che tay áo, chọc cho Lam Khải Nhân nhìn nhiều hắn hai mắt.
Sau này, Lam Trạm len lén xuống núi đem theo một vò thiên tử tiếu trở về, nhưng chỉ cho phép tiểu xà mỗi tháng uống một chút.
04.
Kỳ thực Lam Trạm là một người rất muộn*.
*Có lẽ là muộn tao
Không thương không nói.
Bình thường hắn sẽ nghiêm trang ở trong phòng đọc sách.
Tiểu xà rất hoạt bát, khả tiểu xà cũng sẽ không nói, chỉ biết trùng Lam Trạm rung đùi đắc ý, le lưỡi.
Lam Trạm có đôi khi tưởng, nếu như tiểu xà là một người, nhất định sẽ nói rất nhiều.
05.
Mùa xuân đến rồi.
Cây hoa ngọc lan trước tàng thư các nở tươi tốt. Từng đóa hoa to lớn trắng tinh rơi trên mặt đất, Lam Trạm đi ngang qua, lượm một đóa đặt ở trên bàn sách trong tĩnh thất.
Mặt trời lên cao tảo khóa trở về, Lam Trạm ở trên bàn không có thấy tiểu xà, vô cùng kinh ngạc, chợt phát hiện đóa hoa ngọc lan trên bàn rung rung.
Chính là tiểu xà nằm bên trong đó, đang ngủ say.
Đêm đó, lúc Lam Trạm ngủ, tiểu xà như ngày xưa dựa vào ngực của hắn.
Lam Trạm luôn cảm thấy chóp mũi quanh quẩn một mùi hoa ngọc lan dịu dàng.
06.
Tiểu xà gần đây rất phiền tái, cứ cọ cọ xát xát mọi nơi, Lam Trạm rất lo lắng, số lần ngắt lấy linh thảo uy nó ăn càng ngày càng nhiều.
Sau tiểu xà rốt cục an tĩnh lại, hai bên trái phải lại có nhiều hơn một ít mảnh giống như vẩy cá kì quái.
Lam Trạm mới biết được, thì ra là tiểu xà lột da.
Tiểu xà đối với cái vỏ mình mới lột xuống kia tỏ ra rất chán ghét, cũng xấu hổ không muốn Lam Trạm thấy, nó tưởng đem cái vỏ kia của mình giấu vào một nơi nào đó kín đáo thì Lam Trạm sẽ không nhìn thấy, không ngờ, lại làm cho Lam Trạm nhặt.
Lam Trạm đem cái vỏ mà tiểu xà lột ra đặt vào trong một cái hộp gỗ.
Bên trong hộp gỗ còn có một đóa hoa ngọc lan.
07.
Mới đi một lát rồi trở lại tĩnh thất Lam Trạm phát hiện trên bàn sách vô cùng thê thảm, khắp nơi đều dính đầy nét mực, chẳng khác gì hộp mực bị đổ ra cả.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
đầu sỏ gây nên lại dương dương đắc ý, đẩy hé ra tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo một tiểu nhân, không có ngũ quan, trên đầu mang mạch ngạch nhưng thật ra nhìn rất rõ ràng, bên tai còn có thêm một đóa hoa nhỏ.
Lam Trạm ngây ngẩn cả người, vươn tay chạm vào tiểu xà, lại bị nó cọ đến tay đầy mực.
Xem nó nghễnh đầu, hình như đang cười nói: Sao, đẹp không.
08.
Tiểu xà đối với mạch ngạch của Lam Trạm cực kì cố chấp và nhiệt tình.
Nó rất thích cắn phía sau mạch ngạch của Lam Trạm chạy đi chơi.
Có một ngày, mạch ngạch của Lam Trạm buộc hơi lỏng, không nghĩ tới, lại bị tiểu xà kéo xuống.
Lam Trạm nghĩ, chỉ là một con rắn.
Vì sao..... Chỉ là một con rắn?:)))))))) (Anh muốn người để làm gì???)
09.
Kì động dục của tiểu xà đến rồi.
Lam Trạm không hiểu kỳ động dục là cái gì, chỉ cảm thấy tiểu xà uốn tới ẹo lui, nhìn qua rất khó chịu.
Mà Lam Trạm cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hắn truyền cho nó linh lực, mặc kệ cứ dùng, uy linh thảo, tiểu xà đều nuốt đều không nuốt trôi.
Nó hai mắt ướt nhẹp, nhìn qua khó chịu như muốn khóc.
Sau lại, tiểu xà cuốn lấy ngón tay của hắn, Lam Trạm chỉ cảm thấy khe hở bị cái gì đó cứng rắn đứng vững, vô ý thức đâm một chút, tiểu xà cả người run lên.
Lam Trạm hiểu.
Tiểu xà run lên một trận, Lam Trạm nghĩ đang định giữ lấy nó coi nhu thế nào, nó liền bật người mềm nhũn ra, ngồi phịch ở trên bàn.
Đêm đó, tiểu xà rầm rì không muốn ngủ cùng Lam Trạm trên giường, một mực ở trên bàn ngủ.
Lam Trạm nằm mơ thấy một rất giấc mơ kỳ quái, hắn mộng thấy mình và một hắc y niên thiếu làm một ít chuyện không thể miêu tả được. :))))))))
Ngày thứ hai tỉnh lại, chỉ cảm thấy vẻ mặt nóng lên.
Phía dưới đều ướt.
Qua hai tháng, tiểu xà đột nhiên mất tích.
Hai ngày qua Lam Trạm giống như phát điên tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng, không có, đâu cũng không có.
Trên bàn sách, không có. Trên giường, không có. Trong bình rượu, không có.
Lam Hi Thần hỏi đệ đệ làm sao vậy, Lam Trạm không nói một lời nào.
Hắn lại nằm mơ, mơ thấy tiểu xà biến thành một người.
Trong tay xúc cảm mềm nhũn ướt át, mở mắt ra, hắn phát hiện tiểu xà đang liếm tay của mình.
10.
Sinh thần mười lăm tuổi của Lam Trạm đến rồi.
Ngày ấy, Lam Trạm tổ chức lễ tiệc, được ban cho tự "Vong Cơ "
Lam Vong Cơ.
Sau khi kết thúc, Lam Trạm trở lại tĩnh thất, muốn chia sẽ cho tiểu xà cái tin tức tốt này.
Không ngờ, mới đẩy cửa ra, lại thấy được một màn quỷ dị.
Một hắc y thiếu niên khuôn mặt tuấn lãng đang nằm trên giường mình lăn qua lăn lại.
Thấy Lam Vong Cơ trở về, liền hướng hắn cười, khóe môi giơ lên, nói: "Nhĩ hảo* nha, Lam Trạm."
Ta là Ngụy Vô Tiện.
* Xin chào, khoẻ chứ (hỏi thăm), thấy để nguyên hay hơn nên để vậy luôn.
11.
Ngụy Vô Tiện là một xà yêu.
Hắn đối với cái loại này rất có thiên phú dị bẩm.
Hắn tu luyện hai mươi năm liền tu luyện ra yêu đan, hóa hình người, khác với xà yêu khác nếu muốn biến hóa, ít nhất cũng phải tới một trăm năm.
Năm của xà yêu kỉ linh rất dài, lớn cũng rất chậm. Ngụy Vô Tiện hóa người chưa tới một trăm năm, vẫn còn tâm tính con nít, du sơn ngoạn thủy ở khắp mọi nơi, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Qua đi thêm vài năm nữa, biết mình cùng người phàm bất đồng, đi chơi cũng không đi chơi nữa, mà bắt đầu tìm kiếm khiêu chiến, cùng với những yêu tinh tác quái đánh nhau.
Ai biết, trong quá trình đang cùng một con lang* yêu đánh nhau, bị cắn một cái, bị trọng thương, yêu đan bị hao tổn, miễn cưỡng trốn thoát, cũng hóa trở về nguyên hình, khó hơn nữa là biến thành hình người.
*Sói
Vốn dĩ, đây đối với Ngụy Vô Tiện mà nói cũng là không sao cả, cùng lắm thì tu luyện thêm mười một năm nữa.
Nhưng không nghĩ tới, biến thành xà yêu lực của hắn hoàn toàn biến mất. Mà làm một tiểu xà, hắn vốn là xà có thân hình nhỏ nhất loại, không độc và vô hại. Không có yêu lực, thì một con lang yêu cấp bậc yếu nhất cũng rất dễ dàng khi dễ hắn.
Ngày ấy hắn ở trong miệng của con sơn tử tinh, hắn tuyệt vọng nghĩ, chính mình sống hơn một trăm năm, nay lại phải chết trong miệng của một con sơn tử tinh, nói ra thật là làm cho người ta chê cười.
Một đứa bé trai cứu hắn.
Tiểu nam hài lớn lên mặt như thoa phấn khắc ngọc, trông rất đẹp mắt, Ngụy Vô Tiện mặc dù chỉ là một xà yêu, nhưng lại cũng không nhịn được ở trong lòng tán thưởng.
Thân là yêu tộc, Ngụy Vô Tiện cũng đà từng không ít cùng tiên môn giao thủ, hắn liếc mắt liền nhìn ra tiểu nam hài trước mắt là một đệ tử đích truyền Cô Tô Lam thị, người nhà bọn họ đều là một hình dạng, không nói cười nhiều, nhưng lại rất đẹp mắt.
Khó có được ôm lấy được cứu nguy to lớn trước mắt này, Ngụy Vô Tiện đương nhiên luyến tiếc không muốn buông ra, hắn hiện tại yêu lực yếu ớt, hơn nữa, trong hoảng thời gian đang tu luyện gian này khó tránh khỏi gặp phải những chuyện như trên ngoài ý muốn, nếu như có thể theo tiểu nam hài về Lam gia, hắn sẽ an toàn.
Như hắn mong muốn, hắn bị mang về Vân Thâm Bất Tri Xử.
Hắn cũng biết, tiểu nam hài tên là Lam Trạm.
Lam Trạm không biết vì sao, hình như nhận định hắn bị thương nghiêm trọng, cả ngày ngắt lấy linh thảo uy hắn ăn, mà Ngụy Vô Tiện đời này ghét nhất mấy loại cay đắng này, vài nuốt vài hớp linh thảo xuống phía dưới, hắn nhe răng nhếch miệng.
Linh thảo ăn không ít, đối với hắn bị tổn thương yêu đan lại có thể được chữa trị cực mạnh như thế này tất nhiên có tác dụng, như thế làm hắn không có nghĩ tới. Nguyên bản ít nhất là cần mười năm để khôi phục yêu đan, nhưng hiện tại hắn chỉ cần năm năm là khôi phục.
Năm năm này, hắn cũng cùng tiểu Lam Trạm chậm rãi lớn lên.
Nhìn hắn từ thiếu niên dần trưởng thành.
Ngụy Vô Tiện thói quen buổi tối lúc ngủ ghé vào ngực Lam Trạm, nhìn đường cong cường tráng tuấn mĩ của thiếu niên, Ngụy Vô Tiện nghĩ ngực ngứa ngứa một chút.
Tiểu Lam Trạm, thật là đẹp mắt a.
Hóa thành hình người Ngụy Vô Tiện không cần kinh nghiệm đối với loại chuyện thay da lột xác này, hắn một trăm năm không có trải qua chuyện lột da, trong lúc nhất thời lại không thể tiếp thu được.
Quá mất mặt.
Hắn không muốn cho Lam Trạm thấy, liền lấy da mình đem giấu đi, không nghĩ tới lại vừa lúc bị Lam Trạm nhìn thấy, đem cất đi. Ngụy Vô Tiện hai ngày buồn bực không được.
Sau lại phải trải qua kỳ động dục.
Ở quá khứ lúc Ngụy Vô Tiện còn là xà trong hai mươi năm, cũng từng xuất hiện qua kỳ động dục, nhưng lúc đó hắn nhất tâm tu luyện yêu đan, mới miễn cưỡng khắc chế được.
Hôm nay lại không được.
Hắn khó chịu ở trên bàn lăn lăn, Lam Trạm cố tình còn đụng vào nó, đầu choáng não trướng hắn nhịn không được, dĩ nhiên liền dùng tay của Lam Trạm mà giải quyết.
Quá quá quá quá mất mặt!
Đêm đó, kỳ động dục có dư vị gì, Ngụy Vô Tiện lại làm ra chuyện mất mặt gì, hắn chết sống không chịu ngủ tiếp cùng Lam Trạm trên giường.
Người và yêu đều không chung đường, Ngụy Vô Tiện đều biết.
Hắn tưởng, qua một khoảng thời gian nữa, chờ yêu lực của mình khôi phục hoàn toàn, liền rời đi.
Ừ, nhất định phải rời đi.
Hai tháng sau một ngày đêm, hắn canh lúc Lam Trạm đi học, lặng lẽ chạy ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xử.
Không có nằm trên ngực của Lam Trạm coi như giường, hắn lại có chút khó ngủ.
Ghé vào trong bụi cỏ nhìn bầu trời ánh trăng, hắn đột nhiên cảm thấy mình đang làm chuyện ngược đời.
Tại sao phải đế ý người yêu không chung đường, suy nghĩ kiên định rồi, hắn mới không sợ, chính là muốn một con đường đi tới.
Vòng qua mấy người Lam gia, hắn lại lặng lẽ chạy về tĩnh thất.
Lam Vong Cơ tựa ở trên giường, ngủ say.
Trong tay ôm một cái hộp gỗ và một vò rượu thiên tử tiếu.
Hắc, dám uống rượu rượu của ta. Ngụy Vô Tiện nghĩ.
Mùi rượu nồng nặc, dĩ nhiên hun hắn có chút men say.
Sinh thần mười lăm tuổi của Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện cả người đều khô nóng.
Xà là động vật máu lạnh, có thể khiến cho hắn cả người khô nóng cũng chỉ có yêu đan trong cơ thể.
Yêu đan có xu thế hồi phục.
Ngụy Vô Tiện ngồi phịch ở trên giường Lam Trạm, hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng tỉnh lại, dĩ nhiên đã hóa thành hình người.
Sáu năm không có hóa thành hình người hình, trong lúc nhất thời Ngụy Vô Tiện dĩ nhiên không biết phải sữ dụng tứ chi của mình như thế nào.
Hắn ôm cái chăn mềm mại của Lam Trạm trên giường trở mình lăn đi, hưng phấn muốn bay lên trời.
Cửa Tĩnh thất bỗng nhiên được mở ra.
Không cần nhìn người đến là ai, Ngụy Vô Tiện tăng một chút liền ngồi dậy.
Đối với thiều niên áo trắng đang đứng sững sờ ở tại chỗ ở phía đối diện, cười nói: "Nhĩ hảo nha, Lam Trạm."
-------END-------
· Ngụy niên hạ
· Người x yêu
01.
Lam Vong Cơ lúc mười tuổi, tình cờ gặp một tiểu xà.
Cô Tô Lam thị rất nghiêm khắc, đệ tử môn sinh một ngày khi tròn mười tuổi, đều phải bắt đầu theo tiền bối xuống núi săn đêm.
Lam Vong Cơ vừa qua khỏi sinh thần lần thứ mười, liền theo ca ca của mình và thúc phụ xuống núi.
Nhưng mà, lúc này, hắn còn bị mọi người kêu là Lam Trạm.
Lam Hoán lúc 13, 14 tuổi rất lo lắng cho lần đầu xuống núi của đệ đệ, luôn mãi dặn hắn phải vững vàng theo sát mình và thúc phụ. Lam Trạm cố sức cầm Tị Trần kiếm so với sức mình không được bao nhiêu, nghiêm túc gật đầu.
Lam Hoán nhìn đệ đệ luôn tỏ ra khuôn nhỏ nhắn nghiêm chỉnh, cười cười, nói: "Dưới chân núi có rất nhiều nơi thú vị, A Trạm ngươi xem qua một chút ngươi thích thứ gì, huynh trưởng sẽ mua cho ngươi."
Mang đệ đệ xuống núi ý muốn hắn có thể vui vẻ một chút, nhưng Lam Hoán cũng hiểu được Vân Thâm Bất Tri Xử sinh hoạt vô cùng khô khan chán nản, đệ đệ phải mất đi bộ dáng tiểu hài tử linh động, sở dĩ dẫn hắn theo để cho hắn trải nghiệm cảm giác đó.
Lam Trạm vẻ mặt nghiêm túc: "Huynh trưởng, săn đêm quan trọng hơn, không thể vui đùa đùa được."
"Được rồi." Lam Hoán thở dài, sờ sờ đầu của đệ đệ.
Dạ săn là việc khổ cực, vì vậy khi lộ hành rất là nghiêm chỉnh. Đòan người Lam thị đuổi theo một sơn yêu mà đi tới một chân núi, đêm đã khuya, bọn họ đành chuẩn bị nghỉ ngơi tạm chỗ này.
Gió đêm thổi qua sơn cốc, như gào thét phát ở trên lưng của đoàn người đi săn đêm, khiến mọi người da đầu đều tê dại.
Lam Trạm từ nhỏ ngũ giác nhạy bén, gió thổi qua lá cây phát ra những âm thanh nhỏ vụn, giống như xa xa đùa giỡn, đều thoát không khỏi lỗ tai của hắn, tất cả chẳng khác gì những ngày xưa lúc ở trong tĩnh thất. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng trấn định lại những âm thanh kia, chuẩn bị nhẩm đọc lại một đoạn ngắn gia huấn. Đột nhiên nghe được một ít thanh âm kỳ quái.
Như là cái gì dây dưa cùng một chỗ, tạo ra âm thanh xèo xèo kì dị.
Hắn xưa nay không thích xen vào việc của người khác, nhưng lúc này đây chẳng biết tại sao, thanh âm này chẳng khác gì một như hạt nước rơi xuống khi hắn trong lòng đang gắng trấn tĩnh, nhẩm đọc gia huấn cũng không có tác dụng gì, dưới đáy lòng bất chợt phát sinh hiếu kì, lặng lẽ đứng dậy, mang theo kiếm của mình, theo hướng phát sinh âm thanh kia mà đi đến.
Ở phía sau một khối nham thạch, một bóng đen đang cùng một tiểu hắc xà vật lộn.
Quái vật kia bám chặc lấy tiểu xà không tha, tựa hồ muốn đem nó ăn tươi, nhìn qua thì thấy con vật kia là một sơn thử thành tinh.
Tiểu xà hơn nửa người bị sơn thử tinh cắn ở trong miệng, vô lực giãy dụa thân thể, há mồm phun ra máu kêu tê tê vài tiếng.
Lam Trạm cau mày, nằm úp sấp ở một bên trên tảng đá, do dự một chút, liền cố sức rút ra Tị Trần.
Nguyên bản huynh trưởng dặn hắn không nên một mình tác chiến, nhưng lúc này thật sự là tình huống khẩn cấp, hắn hướng về phía sơn thử tinh vung kiếm lên, ánh sáng màu lam nhạt lạnh lẽo hiện ra, mà sơn thử tinh cũng thuộc loại nhát gan, nhanh chóng nhả ra chui vào một bên trong sơn động, tiểu xà được thả ra kêu lên một tiếng rồi rơi trên mặt đất, ngoe nguẩy hai cái.
Lam Trạm đem tiểu xà trên đất bốc lên. Tiểu xà run rẩy một trận, quấn lấy Lam Trạm ngón tay của, theo ngón tay của hắn leo đến lòng bàn tay.
Tiểu xà dài khoảng ba tấc khó khăn leo lên, thu lại trong tay Lam Trạm, hướng hắn nôn ra xà tín tử, hơi hơi gật đầu như là cảm tạ hắn.
trên bụng nó lúc nảy bị sơn tử tinh cắn rách ra, một vệt vết thương dài, nó ủy ủy khuất khuất cuộn thành một vòng, vẫn không nhúc nhích, một lát, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay của Lam Trạm.
Lam Trạm suy nghĩ một chút, dùng linh lực của mình truyền vào trong thân thể của tiểu xà, tiểu xà bị nguồn linh lực xanh lam chảy vào trong cơ thể, thích ý uốn éo người, tê tê kêu hai tiếng, miệng vết thương rất nhanh được ánh sáng này làm cho từ từ khép lại.
Lam Trạm thấy nó đã hồi phục tốt, liền đem nó thả xuống đất, chuẩn bị đứng dậy rời đi. Ai biết, tiểu xà liền gắt gao cắn lấy vạt áo cùng quần của hắn, lúc ẩn lúc hiện, hay không cho hắn rời đi.
Lam Trạm nắm tiểu xà, tiểu xà thoáng cái mất khí lực, mềm ở trong tay hắn, mệt mỏi liếm liếm ngón tay của Lam Trạm.
"Ngươi muốn theo ta đi?" Lam Trạm đem tiểu xà nhìn ở trước mắt, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu xà hơi ngửa đầu, liền liếm hắn một chút.
"... Được rồi" Lam Trạm nhìn thoáng qua nơi nghỉ chân của người Lam Gia phía xa xa kia, tất cả mọi người đều đã ngủ say, vậy nên Lam Trạm len lén đem tiểu xà đặt vào trong túi càn khôn của mình.
Ngày thứ hai, Lam gia chuẩn bị khởi hành đi tiếp, Lam Hoán nghĩ đệ đệ tựa hồ mấy ngày trước và hiện tại hơi hơi khác nhau, lúc này hắn không yên lòng nhưng lại không nói, mà ngón tay luôn bỏ trong tay áo.
Lam Hoán nói: "A trạm, ngươi làm sao vậy?"
Lam Trạm vòng tay sau lưng, lắc đầu nói: "Không sao."
"A." Lam Hoán không nghĩ ra, đành phải rời đi. Lam Trạm thấy y đã đi xa liền đem ngón tay vào trong tay áo, độ lớn của góc áo mà người khác nhìn không thấy vỗ nhẹ tiểu xà đang tác quái bên trong.
02.
Cuộc sống ở Vân Thâm Bất Tri Xử rất chán nản, nhưng mà an toàn, Lam Trạm đem tiểu xà nuôi ở trong gian phòng của mình, thỉnh thoảng hái chút các loại linh thảo đút cho nó ăn.
Tiểu xà rất ghét ăn các loại thảo dược đắng này, trước mặt luôn biểu hiện ăn, nhai ở trong miệng, chờ Lam Trạm đi rồi lại lặng lẽ nhổ ra.
Sau lại Lam Trạm thấy ở nhà sau có một chút thảo dược bị nhai nát nhổ ra ở phía trên mặt cỏ, hắn mặt ngoài im lặng không lên tiếng, lúc hái thảo dược uy tiểu xà ăn, nhất định phải nhìn nó nuốt xuống hết, bảo nó há mồm kiểm tra, lúc này mới bằng lòng bỏ qua.
Tiểu xà khổ không thể kể hết, tìm mọi cách làm nũng với Lam Trạm, khóc lóc om sòm trông xấu lắm, thậm chí nó còn bất chấp tôn nghiêm mà liên tục liếm lòng bàn tay của Lam Trạm, nhưng Lam Trạm vẫn cố chấp ép nó ăn hết tất cả.
Tiểu xà ăn đầy miệng phát khổ, rất phiền muộn.
Nhưng nó hiện tại không thể rời khỏi đây.
03.
Tiểu xà cùng Lam Trạm xuống núi, mới một lát mà nháy mắt đã không thấy nó đâu*.
Cảm ơn bạn Kaishin_vkook đã góp ý:)
Lam Trạm trong lòng lo lắng, tìm kiếm khắp nơi, tìm hồi lâu, mới nhìn thấy tiểu xà bò ra từ nơi nào, giống như con mèo nhỏ chạy tới, bò đến tay áo của hắn.
Lam Trạm đem tiểu xà từ trong tay áo lấy ra, nghe nghe một lúc. Một thân mùi rượu, chẳng khác gì mới tắm xong từ một bình rượu nào đó đi ra.
Ôi, còn là một tửu* quỷ xà.
*Rượu.
Tiểu xà ngày ấy uống rượu, cực kì hoạt bát, trong lúc gia yến, Lam Trạm liên tiếp che che tay áo, chọc cho Lam Khải Nhân nhìn nhiều hắn hai mắt.
Sau này, Lam Trạm len lén xuống núi đem theo một vò thiên tử tiếu trở về, nhưng chỉ cho phép tiểu xà mỗi tháng uống một chút.
04.
Kỳ thực Lam Trạm là một người rất muộn*.
*Có lẽ là muộn tao
Không thương không nói.
Bình thường hắn sẽ nghiêm trang ở trong phòng đọc sách.
Tiểu xà rất hoạt bát, khả tiểu xà cũng sẽ không nói, chỉ biết trùng Lam Trạm rung đùi đắc ý, le lưỡi.
Lam Trạm có đôi khi tưởng, nếu như tiểu xà là một người, nhất định sẽ nói rất nhiều.
05.
Mùa xuân đến rồi.
Cây hoa ngọc lan trước tàng thư các nở tươi tốt. Từng đóa hoa to lớn trắng tinh rơi trên mặt đất, Lam Trạm đi ngang qua, lượm một đóa đặt ở trên bàn sách trong tĩnh thất.
Mặt trời lên cao tảo khóa trở về, Lam Trạm ở trên bàn không có thấy tiểu xà, vô cùng kinh ngạc, chợt phát hiện đóa hoa ngọc lan trên bàn rung rung.
Chính là tiểu xà nằm bên trong đó, đang ngủ say.
Đêm đó, lúc Lam Trạm ngủ, tiểu xà như ngày xưa dựa vào ngực của hắn.
Lam Trạm luôn cảm thấy chóp mũi quanh quẩn một mùi hoa ngọc lan dịu dàng.
06.
Tiểu xà gần đây rất phiền tái, cứ cọ cọ xát xát mọi nơi, Lam Trạm rất lo lắng, số lần ngắt lấy linh thảo uy nó ăn càng ngày càng nhiều.
Sau tiểu xà rốt cục an tĩnh lại, hai bên trái phải lại có nhiều hơn một ít mảnh giống như vẩy cá kì quái.
Lam Trạm mới biết được, thì ra là tiểu xà lột da.
Tiểu xà đối với cái vỏ mình mới lột xuống kia tỏ ra rất chán ghét, cũng xấu hổ không muốn Lam Trạm thấy, nó tưởng đem cái vỏ kia của mình giấu vào một nơi nào đó kín đáo thì Lam Trạm sẽ không nhìn thấy, không ngờ, lại làm cho Lam Trạm nhặt.
Lam Trạm đem cái vỏ mà tiểu xà lột ra đặt vào trong một cái hộp gỗ.
Bên trong hộp gỗ còn có một đóa hoa ngọc lan.
07.
Mới đi một lát rồi trở lại tĩnh thất Lam Trạm phát hiện trên bàn sách vô cùng thê thảm, khắp nơi đều dính đầy nét mực, chẳng khác gì hộp mực bị đổ ra cả.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
đầu sỏ gây nên lại dương dương đắc ý, đẩy hé ra tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo một tiểu nhân, không có ngũ quan, trên đầu mang mạch ngạch nhưng thật ra nhìn rất rõ ràng, bên tai còn có thêm một đóa hoa nhỏ.
Lam Trạm ngây ngẩn cả người, vươn tay chạm vào tiểu xà, lại bị nó cọ đến tay đầy mực.
Xem nó nghễnh đầu, hình như đang cười nói: Sao, đẹp không.
08.
Tiểu xà đối với mạch ngạch của Lam Trạm cực kì cố chấp và nhiệt tình.
Nó rất thích cắn phía sau mạch ngạch của Lam Trạm chạy đi chơi.
Có một ngày, mạch ngạch của Lam Trạm buộc hơi lỏng, không nghĩ tới, lại bị tiểu xà kéo xuống.
Lam Trạm nghĩ, chỉ là một con rắn.
Vì sao..... Chỉ là một con rắn?:)))))))) (Anh muốn người để làm gì???)
09.
Kì động dục của tiểu xà đến rồi.
Lam Trạm không hiểu kỳ động dục là cái gì, chỉ cảm thấy tiểu xà uốn tới ẹo lui, nhìn qua rất khó chịu.
Mà Lam Trạm cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hắn truyền cho nó linh lực, mặc kệ cứ dùng, uy linh thảo, tiểu xà đều nuốt đều không nuốt trôi.
Nó hai mắt ướt nhẹp, nhìn qua khó chịu như muốn khóc.
Sau lại, tiểu xà cuốn lấy ngón tay của hắn, Lam Trạm chỉ cảm thấy khe hở bị cái gì đó cứng rắn đứng vững, vô ý thức đâm một chút, tiểu xà cả người run lên.
Lam Trạm hiểu.
Tiểu xà run lên một trận, Lam Trạm nghĩ đang định giữ lấy nó coi nhu thế nào, nó liền bật người mềm nhũn ra, ngồi phịch ở trên bàn.
Đêm đó, tiểu xà rầm rì không muốn ngủ cùng Lam Trạm trên giường, một mực ở trên bàn ngủ.
Lam Trạm nằm mơ thấy một rất giấc mơ kỳ quái, hắn mộng thấy mình và một hắc y niên thiếu làm một ít chuyện không thể miêu tả được. :))))))))
Ngày thứ hai tỉnh lại, chỉ cảm thấy vẻ mặt nóng lên.
Phía dưới đều ướt.
Qua hai tháng, tiểu xà đột nhiên mất tích.
Hai ngày qua Lam Trạm giống như phát điên tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng, không có, đâu cũng không có.
Trên bàn sách, không có. Trên giường, không có. Trong bình rượu, không có.
Lam Hi Thần hỏi đệ đệ làm sao vậy, Lam Trạm không nói một lời nào.
Hắn lại nằm mơ, mơ thấy tiểu xà biến thành một người.
Trong tay xúc cảm mềm nhũn ướt át, mở mắt ra, hắn phát hiện tiểu xà đang liếm tay của mình.
10.
Sinh thần mười lăm tuổi của Lam Trạm đến rồi.
Ngày ấy, Lam Trạm tổ chức lễ tiệc, được ban cho tự "Vong Cơ "
Lam Vong Cơ.
Sau khi kết thúc, Lam Trạm trở lại tĩnh thất, muốn chia sẽ cho tiểu xà cái tin tức tốt này.
Không ngờ, mới đẩy cửa ra, lại thấy được một màn quỷ dị.
Một hắc y thiếu niên khuôn mặt tuấn lãng đang nằm trên giường mình lăn qua lăn lại.
Thấy Lam Vong Cơ trở về, liền hướng hắn cười, khóe môi giơ lên, nói: "Nhĩ hảo* nha, Lam Trạm."
Ta là Ngụy Vô Tiện.
* Xin chào, khoẻ chứ (hỏi thăm), thấy để nguyên hay hơn nên để vậy luôn.
11.
Ngụy Vô Tiện là một xà yêu.
Hắn đối với cái loại này rất có thiên phú dị bẩm.
Hắn tu luyện hai mươi năm liền tu luyện ra yêu đan, hóa hình người, khác với xà yêu khác nếu muốn biến hóa, ít nhất cũng phải tới một trăm năm.
Năm của xà yêu kỉ linh rất dài, lớn cũng rất chậm. Ngụy Vô Tiện hóa người chưa tới một trăm năm, vẫn còn tâm tính con nít, du sơn ngoạn thủy ở khắp mọi nơi, chơi đến bất diệc nhạc hồ.
Qua đi thêm vài năm nữa, biết mình cùng người phàm bất đồng, đi chơi cũng không đi chơi nữa, mà bắt đầu tìm kiếm khiêu chiến, cùng với những yêu tinh tác quái đánh nhau.
Ai biết, trong quá trình đang cùng một con lang* yêu đánh nhau, bị cắn một cái, bị trọng thương, yêu đan bị hao tổn, miễn cưỡng trốn thoát, cũng hóa trở về nguyên hình, khó hơn nữa là biến thành hình người.
*Sói
Vốn dĩ, đây đối với Ngụy Vô Tiện mà nói cũng là không sao cả, cùng lắm thì tu luyện thêm mười một năm nữa.
Nhưng không nghĩ tới, biến thành xà yêu lực của hắn hoàn toàn biến mất. Mà làm một tiểu xà, hắn vốn là xà có thân hình nhỏ nhất loại, không độc và vô hại. Không có yêu lực, thì một con lang yêu cấp bậc yếu nhất cũng rất dễ dàng khi dễ hắn.
Ngày ấy hắn ở trong miệng của con sơn tử tinh, hắn tuyệt vọng nghĩ, chính mình sống hơn một trăm năm, nay lại phải chết trong miệng của một con sơn tử tinh, nói ra thật là làm cho người ta chê cười.
Một đứa bé trai cứu hắn.
Tiểu nam hài lớn lên mặt như thoa phấn khắc ngọc, trông rất đẹp mắt, Ngụy Vô Tiện mặc dù chỉ là một xà yêu, nhưng lại cũng không nhịn được ở trong lòng tán thưởng.
Thân là yêu tộc, Ngụy Vô Tiện cũng đà từng không ít cùng tiên môn giao thủ, hắn liếc mắt liền nhìn ra tiểu nam hài trước mắt là một đệ tử đích truyền Cô Tô Lam thị, người nhà bọn họ đều là một hình dạng, không nói cười nhiều, nhưng lại rất đẹp mắt.
Khó có được ôm lấy được cứu nguy to lớn trước mắt này, Ngụy Vô Tiện đương nhiên luyến tiếc không muốn buông ra, hắn hiện tại yêu lực yếu ớt, hơn nữa, trong hoảng thời gian đang tu luyện gian này khó tránh khỏi gặp phải những chuyện như trên ngoài ý muốn, nếu như có thể theo tiểu nam hài về Lam gia, hắn sẽ an toàn.
Như hắn mong muốn, hắn bị mang về Vân Thâm Bất Tri Xử.
Hắn cũng biết, tiểu nam hài tên là Lam Trạm.
Lam Trạm không biết vì sao, hình như nhận định hắn bị thương nghiêm trọng, cả ngày ngắt lấy linh thảo uy hắn ăn, mà Ngụy Vô Tiện đời này ghét nhất mấy loại cay đắng này, vài nuốt vài hớp linh thảo xuống phía dưới, hắn nhe răng nhếch miệng.
Linh thảo ăn không ít, đối với hắn bị tổn thương yêu đan lại có thể được chữa trị cực mạnh như thế này tất nhiên có tác dụng, như thế làm hắn không có nghĩ tới. Nguyên bản ít nhất là cần mười năm để khôi phục yêu đan, nhưng hiện tại hắn chỉ cần năm năm là khôi phục.
Năm năm này, hắn cũng cùng tiểu Lam Trạm chậm rãi lớn lên.
Nhìn hắn từ thiếu niên dần trưởng thành.
Ngụy Vô Tiện thói quen buổi tối lúc ngủ ghé vào ngực Lam Trạm, nhìn đường cong cường tráng tuấn mĩ của thiếu niên, Ngụy Vô Tiện nghĩ ngực ngứa ngứa một chút.
Tiểu Lam Trạm, thật là đẹp mắt a.
Hóa thành hình người Ngụy Vô Tiện không cần kinh nghiệm đối với loại chuyện thay da lột xác này, hắn một trăm năm không có trải qua chuyện lột da, trong lúc nhất thời lại không thể tiếp thu được.
Quá mất mặt.
Hắn không muốn cho Lam Trạm thấy, liền lấy da mình đem giấu đi, không nghĩ tới lại vừa lúc bị Lam Trạm nhìn thấy, đem cất đi. Ngụy Vô Tiện hai ngày buồn bực không được.
Sau lại phải trải qua kỳ động dục.
Ở quá khứ lúc Ngụy Vô Tiện còn là xà trong hai mươi năm, cũng từng xuất hiện qua kỳ động dục, nhưng lúc đó hắn nhất tâm tu luyện yêu đan, mới miễn cưỡng khắc chế được.
Hôm nay lại không được.
Hắn khó chịu ở trên bàn lăn lăn, Lam Trạm cố tình còn đụng vào nó, đầu choáng não trướng hắn nhịn không được, dĩ nhiên liền dùng tay của Lam Trạm mà giải quyết.
Quá quá quá quá mất mặt!
Đêm đó, kỳ động dục có dư vị gì, Ngụy Vô Tiện lại làm ra chuyện mất mặt gì, hắn chết sống không chịu ngủ tiếp cùng Lam Trạm trên giường.
Người và yêu đều không chung đường, Ngụy Vô Tiện đều biết.
Hắn tưởng, qua một khoảng thời gian nữa, chờ yêu lực của mình khôi phục hoàn toàn, liền rời đi.
Ừ, nhất định phải rời đi.
Hai tháng sau một ngày đêm, hắn canh lúc Lam Trạm đi học, lặng lẽ chạy ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xử.
Không có nằm trên ngực của Lam Trạm coi như giường, hắn lại có chút khó ngủ.
Ghé vào trong bụi cỏ nhìn bầu trời ánh trăng, hắn đột nhiên cảm thấy mình đang làm chuyện ngược đời.
Tại sao phải đế ý người yêu không chung đường, suy nghĩ kiên định rồi, hắn mới không sợ, chính là muốn một con đường đi tới.
Vòng qua mấy người Lam gia, hắn lại lặng lẽ chạy về tĩnh thất.
Lam Vong Cơ tựa ở trên giường, ngủ say.
Trong tay ôm một cái hộp gỗ và một vò rượu thiên tử tiếu.
Hắc, dám uống rượu rượu của ta. Ngụy Vô Tiện nghĩ.
Mùi rượu nồng nặc, dĩ nhiên hun hắn có chút men say.
Sinh thần mười lăm tuổi của Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện cả người đều khô nóng.
Xà là động vật máu lạnh, có thể khiến cho hắn cả người khô nóng cũng chỉ có yêu đan trong cơ thể.
Yêu đan có xu thế hồi phục.
Ngụy Vô Tiện ngồi phịch ở trên giường Lam Trạm, hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng tỉnh lại, dĩ nhiên đã hóa thành hình người.
Sáu năm không có hóa thành hình người hình, trong lúc nhất thời Ngụy Vô Tiện dĩ nhiên không biết phải sữ dụng tứ chi của mình như thế nào.
Hắn ôm cái chăn mềm mại của Lam Trạm trên giường trở mình lăn đi, hưng phấn muốn bay lên trời.
Cửa Tĩnh thất bỗng nhiên được mở ra.
Không cần nhìn người đến là ai, Ngụy Vô Tiện tăng một chút liền ngồi dậy.
Đối với thiều niên áo trắng đang đứng sững sờ ở tại chỗ ở phía đối diện, cười nói: "Nhĩ hảo nha, Lam Trạm."
-------END-------