Lam Vong Cơ chợt tỉnh dậy, xung quanh vẫn là một màn đêm dày đặc, y liếc nhìn qua khung cửa, xem ra trời vẫn còn tối, vẫn chưa qua giờ mão.
Y day day huyệt thái dương ngã người nằm xuống.
Đêm nay tuyết đặc biệt rơi dày đặc, Cô Tô đã bước vào những ngày đông, từng bông tuyết trắng xóa rơi đầy trời, cả một tiên phủ luôn chìm trong sương trắng bây giờ lại càng tịch mịch hơn, gió lạnh như cắt da cứ đập cộp cộp vào song cửa khiến không gian lại càng thêm tĩnh lặng.
Đêm nay lại không mơ thấy người đó.
Kể từ cái ngày người đó mất, chưa lần nào Lam Vong Cơ mơ thấy bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia.
Mấy năm rồi nhỉ? Kể từ ngày mà người đó mất.
Cố gắng trấn tĩnh bao nhiêu lần vẫn không ngủ được cuối cùng Lam Vong Cơ đành bước xuống giường, y nhẹ nhàng đẩy cửa tĩnh thất đi ra ngoài, gió lạnh lất phất, từng bông tuyết trắng xóa bay lượn trong không gian tạo thành một bức màn mờ ảo.
Lam Vong Cơ bước ra ngoài, trên người chỉ mặc một kiện bào trắng, trông y rất hòa hợp với cái thế giới trắng xóa này.
Y chậm rãi, giống như đang nhàn nhạ tản bộ, nhưng chẳng có người bình thường nào lại đi tản bộ trong cái lạnh thấu xương ban đêm như thế này cả.
Không ngủ được vậy thì đi thôi.
Lam Vong Cơ men theo con đường lát sỏi trong Vân thâm Bất Tri Xữ, gập ghềnh quanh co uốn lượn, từng bông tuyết bé nhỏ nhanh chóng bao trùm lên ngươi y, Lam Vong Cơ phất tay một cái đem toàn bộ tuyết trắng hất bay trở lại xuống đất, nhưng đi được một đoạn chợt Lam Vong Cơ cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Con đường này đâu có dài như vậy.
Tuy kì lạ nhưng y vẫn bước đi, có khi nào lại đi thẳng đến chổ người đó hay không?
Lúc này Lam Vong Cơ phát hiện mình đã đi ra khỏi Vân thâm Bất Tri Xử, giống như là đi ra từ một hẻm nào đó, ánh sáng mờ nhạt bắt đầu tích tụ lại trong mắt y. Cứ từ từ sáng rõ.
Giọng nói quen thuộc, địa phương quen thuộc, tất cả đều quen thuộc mang theo kí ức đau thương.
Là cái trấn nhỏ ở Di Lăng!
Di Lăng bất kể là đông hay xuân đều rất lạnh, tuy không hiểu rõ nhưng Lam Vong Cơ vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh đang thấm dần vào xương tủy của mình.
Dường như những người trên phố này đều không biết y, họ lướt qua y một khắc, có người lại hơi hơi cúi đầu rồi lại lướt qua.
Lam Vong Cơ bước tới cuối phố, như muốn tìm kiếm chút hoài niệm chợt một thân ảnh nho nhỏ chạy vút qua y kèm theo tiếng chó hung dữ, tiếng hét thanh thanh như con nít mà xác thực đó chính là con nít mới tầm tám chín tuổi, Y nhíu mày nhìn về phía âm thanh kia nhưng thân ảnh bé nhỏ đó đã biến mất trong con hẻm nhỏ
Giọng nói có chút quen thuộc.
Không chút chần chừ Lam Vong Cơ liền lách người đuổi theo.
Y nhanh chóng tiến vào con hẻm nhỏ, nơi đây không sầm uất như ngoài kia, dường như đây là nơi người ta tùy tiện vứt đồ không còn dùng được của mình.
Lam Vong Cơ nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ kia đang co ro tại một góc, rất nhanh liền đem vỏ trái cây người ta vứt đi nhặt ăn.
Di Lăng hiện tại đều rất lạnh vậy mà đứa nhỏ kia chỉ mặc một bộ quần áo rách trên người, đôi mắt còn có chút hồng hồng có lẽ là do chuyện lúc nãy, sắc mặt đã trắng bệch vì lạnh, đôi môi khô rát nứt nẻ nhưng vẫn cười, nhìn có vẻ vô tâm vô phế.
Trong một thoáng rất nhẹ, cả người Lam Vong Cơ liền đơ ra.
Không thể nhầm được!
Không thể nhầm được!
Không thể nhầm được!
Là Ngụy Anh, Ngụy Anh của y, là người mà y ngày nhớ đêm mong, cho dù người đó có cháy ra tro y vẫn nhận ra.
Lần đầu tiên trong đời Lam Vong Cơ không biết phải sử dụng tứ chi của mình như thế nào, chỉ có thể cứng nhắc nhìn nhóc con kia chằm chằm.
Đứa bé kia quay đầu lại nhìn y, dường như có chút khó hiểu, vốn tưởng rằng y cũng đang đói bụng giống mình, vì vậy liền cầm mảnh vỏ trái cây kia đem lau chùi sạch sẽ, lắc lắc trước mặt Lam Vong Cơ cười cười, như muốn y ăn nó.
Y không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn.
Ngay lập tức Lam vong Cơ tiến lên ôm thân ảnh bé nhỏ đó vào lòng, cảm nhận thân nhiệt đang lưu thông, cảm nhận trái tim đang đập, người này vẫn còn sống.
Vẫn còn sống!
Chí ít thì hắn vẫn còn sống.
"Ngụy Anh" Lam Vong Cơ thì thào gọi.
Đứa nhóc kia nghe vậy cười tươi đáp:" Anh Anh". Nếu nhớ không lầm, trong tên của cậu có một chữ "Anh".
Ngụy Anh vẫn cười như vậy, hai má đã trắng bệch và tê cứng, khắp người đã lạnh lên nhưng dần được hơi ấm của Lam Vong Cơ bao phủ, dần dần ấm lại.
"Theo ta về Vân Thâm Bất Tri Xữ được không, Ngụy Anh?"
"Bây giờ quay lại vẫn còn kịp, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn đều không trễ"
Ngụy Anh cảm nhận được người này tự nhiên thân mật ôm lấy mình, có chút hoảng hốt, muốn né người tránh ra, dù sao đây vẫn là một người lạ.
Lam Vong Cơ thấy cậu né tránh, cũng buôn ra, nhớ lại lúc đầu Giang Phong Miên bế Ngụy Anh về bằng một quả dưa vì vậy y cũng làm như vậy, quả nhiên Ngụy Anh ngoan ngoãn cho y bế về, cuộn tròn trong lòng ăn dưa.
Lam Vong Cơ nhanh chóng đem người về Vân Thâm Bất Tri Xữ, y đem kiện áo ngoài bọc Cậu kín mít, theo lối cũ quay về, rất nhanh phía sau lại chìm vào một màu đen lạnh lẽo.
Hiện tại cả hai người đang ở trong Tĩnh Thất.
Lam Vong Cơ kéo Ngụy Anh ra nhìn chăm chú người này, vậy mà cậu vẫn hồn nhiên ăn thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn rồi cười.
Người này là của y vĩnh viễn là của y.
Không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến Ngụy Anh!
"Ngụy Anh" Chợt Lam Vong Cơ thì thào nói.
Ngụy Anh ngẩn đầu lên nhìn rất chăm chú.
"Đừng tu tà đạo nữa có được hay không?"
Tuy không hiểu những gì người này đang nói như Ngụy Anh vẫn gật đầu.
"Thiên tử tiếu cho ngươi, thỏ cũng cho ngươi, ta cũng cho ngươi vậy nên đừng rời xa ta nữa có được không?"
Gật đầu.
"Chúng ta sẽ cùng nhau săn đêm, cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau làm mọi điều ngươi muốn được không?"
Gật đầu.
"Quay về bên ta đi"
Vẫn gật đầu
"Ta thích ngươi"
"Ta thích ngươi"
"Rất thích ngươi"
......
Tiếng nói của Lam Vong Cơ càng về sau càng nhỏ dần, giống như một lời thì thầm chỉ nói với mình, mi mắt run run, y có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lúc này lại biến thành những lời nói vô định thì thầm.
Ngụy Anh không hiểu gì hết nhìn người trước mặt, tuy không chắc nhưng cậu cũng biết người trước mặt đang buồn phiền chuyện gì đó vì vậy cũng theo bản năng không muốn y buồn, vì y đã cho cậu ăn mà, liền nói:" Ta hứa"
Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên khóe mắt run run, môi mấp mày nhưng vẫn không nói gì, thủy chung nhìn người trước mặt. Do dự một hồi cuối cùng vẫn vươn tay ra vuốt ve gò má gầy gò kia.
Vậy là được rồi.
Như thế là đủ rồi.
Lam Vong Cơ tin người này sẽ quay về bên y, chỉ cần là hắn nói, y đều sẽ tin.
Trước mắt Lam Vong Cơ lại là một màn sương bao phủ, từng bông tuyết trắng lại nặng nề rơi xuống. Mọi thứ chỉ là ảo ảnh.
Y tỉnh dậy, vẫn là Tĩnh Thất tối om, vẫn là mùa đông lạnh lẽo, bên cạnh không có ai, xúc cảm ấm áp vuốt ve khuôn mặt người kia đã không còn, chỉ có thể cảm nhận cái rét thấu xương tr6en tay mang lại.
Mười ba năm rồi.
Ngụy Anh ngươi ở đâu?
Chợt lại nhớ đến Lời hứa của người kia trong giấc mộng vừa rồi.
Hắn đã hứa sẽ quay về.
Sẽ quay về.
Lam Vong Cơ nhìn ra màn đêm khẽ thở dài, cho dù có thêm bao nhiêu năm hao mòn đi chăng nữa y vẫn sẽ chờ.
Đời này ta dùng cả thanh xuân của mình để yêu ngươi.
===================Hoàn====================
Y day day huyệt thái dương ngã người nằm xuống.
Đêm nay tuyết đặc biệt rơi dày đặc, Cô Tô đã bước vào những ngày đông, từng bông tuyết trắng xóa rơi đầy trời, cả một tiên phủ luôn chìm trong sương trắng bây giờ lại càng tịch mịch hơn, gió lạnh như cắt da cứ đập cộp cộp vào song cửa khiến không gian lại càng thêm tĩnh lặng.
Đêm nay lại không mơ thấy người đó.
Kể từ cái ngày người đó mất, chưa lần nào Lam Vong Cơ mơ thấy bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia.
Mấy năm rồi nhỉ? Kể từ ngày mà người đó mất.
Cố gắng trấn tĩnh bao nhiêu lần vẫn không ngủ được cuối cùng Lam Vong Cơ đành bước xuống giường, y nhẹ nhàng đẩy cửa tĩnh thất đi ra ngoài, gió lạnh lất phất, từng bông tuyết trắng xóa bay lượn trong không gian tạo thành một bức màn mờ ảo.
Lam Vong Cơ bước ra ngoài, trên người chỉ mặc một kiện bào trắng, trông y rất hòa hợp với cái thế giới trắng xóa này.
Y chậm rãi, giống như đang nhàn nhạ tản bộ, nhưng chẳng có người bình thường nào lại đi tản bộ trong cái lạnh thấu xương ban đêm như thế này cả.
Không ngủ được vậy thì đi thôi.
Lam Vong Cơ men theo con đường lát sỏi trong Vân thâm Bất Tri Xữ, gập ghềnh quanh co uốn lượn, từng bông tuyết bé nhỏ nhanh chóng bao trùm lên ngươi y, Lam Vong Cơ phất tay một cái đem toàn bộ tuyết trắng hất bay trở lại xuống đất, nhưng đi được một đoạn chợt Lam Vong Cơ cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Con đường này đâu có dài như vậy.
Tuy kì lạ nhưng y vẫn bước đi, có khi nào lại đi thẳng đến chổ người đó hay không?
Lúc này Lam Vong Cơ phát hiện mình đã đi ra khỏi Vân thâm Bất Tri Xử, giống như là đi ra từ một hẻm nào đó, ánh sáng mờ nhạt bắt đầu tích tụ lại trong mắt y. Cứ từ từ sáng rõ.
Giọng nói quen thuộc, địa phương quen thuộc, tất cả đều quen thuộc mang theo kí ức đau thương.
Là cái trấn nhỏ ở Di Lăng!
Di Lăng bất kể là đông hay xuân đều rất lạnh, tuy không hiểu rõ nhưng Lam Vong Cơ vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh đang thấm dần vào xương tủy của mình.
Dường như những người trên phố này đều không biết y, họ lướt qua y một khắc, có người lại hơi hơi cúi đầu rồi lại lướt qua.
Lam Vong Cơ bước tới cuối phố, như muốn tìm kiếm chút hoài niệm chợt một thân ảnh nho nhỏ chạy vút qua y kèm theo tiếng chó hung dữ, tiếng hét thanh thanh như con nít mà xác thực đó chính là con nít mới tầm tám chín tuổi, Y nhíu mày nhìn về phía âm thanh kia nhưng thân ảnh bé nhỏ đó đã biến mất trong con hẻm nhỏ
Giọng nói có chút quen thuộc.
Không chút chần chừ Lam Vong Cơ liền lách người đuổi theo.
Y nhanh chóng tiến vào con hẻm nhỏ, nơi đây không sầm uất như ngoài kia, dường như đây là nơi người ta tùy tiện vứt đồ không còn dùng được của mình.
Lam Vong Cơ nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ kia đang co ro tại một góc, rất nhanh liền đem vỏ trái cây người ta vứt đi nhặt ăn.
Di Lăng hiện tại đều rất lạnh vậy mà đứa nhỏ kia chỉ mặc một bộ quần áo rách trên người, đôi mắt còn có chút hồng hồng có lẽ là do chuyện lúc nãy, sắc mặt đã trắng bệch vì lạnh, đôi môi khô rát nứt nẻ nhưng vẫn cười, nhìn có vẻ vô tâm vô phế.
Trong một thoáng rất nhẹ, cả người Lam Vong Cơ liền đơ ra.
Không thể nhầm được!
Không thể nhầm được!
Không thể nhầm được!
Là Ngụy Anh, Ngụy Anh của y, là người mà y ngày nhớ đêm mong, cho dù người đó có cháy ra tro y vẫn nhận ra.
Lần đầu tiên trong đời Lam Vong Cơ không biết phải sử dụng tứ chi của mình như thế nào, chỉ có thể cứng nhắc nhìn nhóc con kia chằm chằm.
Đứa bé kia quay đầu lại nhìn y, dường như có chút khó hiểu, vốn tưởng rằng y cũng đang đói bụng giống mình, vì vậy liền cầm mảnh vỏ trái cây kia đem lau chùi sạch sẽ, lắc lắc trước mặt Lam Vong Cơ cười cười, như muốn y ăn nó.
Y không nói gì chỉ im lặng đứng nhìn.
Ngay lập tức Lam vong Cơ tiến lên ôm thân ảnh bé nhỏ đó vào lòng, cảm nhận thân nhiệt đang lưu thông, cảm nhận trái tim đang đập, người này vẫn còn sống.
Vẫn còn sống!
Chí ít thì hắn vẫn còn sống.
"Ngụy Anh" Lam Vong Cơ thì thào gọi.
Đứa nhóc kia nghe vậy cười tươi đáp:" Anh Anh". Nếu nhớ không lầm, trong tên của cậu có một chữ "Anh".
Ngụy Anh vẫn cười như vậy, hai má đã trắng bệch và tê cứng, khắp người đã lạnh lên nhưng dần được hơi ấm của Lam Vong Cơ bao phủ, dần dần ấm lại.
"Theo ta về Vân Thâm Bất Tri Xữ được không, Ngụy Anh?"
"Bây giờ quay lại vẫn còn kịp, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn đều không trễ"
Ngụy Anh cảm nhận được người này tự nhiên thân mật ôm lấy mình, có chút hoảng hốt, muốn né người tránh ra, dù sao đây vẫn là một người lạ.
Lam Vong Cơ thấy cậu né tránh, cũng buôn ra, nhớ lại lúc đầu Giang Phong Miên bế Ngụy Anh về bằng một quả dưa vì vậy y cũng làm như vậy, quả nhiên Ngụy Anh ngoan ngoãn cho y bế về, cuộn tròn trong lòng ăn dưa.
Lam Vong Cơ nhanh chóng đem người về Vân Thâm Bất Tri Xữ, y đem kiện áo ngoài bọc Cậu kín mít, theo lối cũ quay về, rất nhanh phía sau lại chìm vào một màu đen lạnh lẽo.
Hiện tại cả hai người đang ở trong Tĩnh Thất.
Lam Vong Cơ kéo Ngụy Anh ra nhìn chăm chú người này, vậy mà cậu vẫn hồn nhiên ăn thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn rồi cười.
Người này là của y vĩnh viễn là của y.
Không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến Ngụy Anh!
"Ngụy Anh" Chợt Lam Vong Cơ thì thào nói.
Ngụy Anh ngẩn đầu lên nhìn rất chăm chú.
"Đừng tu tà đạo nữa có được hay không?"
Tuy không hiểu những gì người này đang nói như Ngụy Anh vẫn gật đầu.
"Thiên tử tiếu cho ngươi, thỏ cũng cho ngươi, ta cũng cho ngươi vậy nên đừng rời xa ta nữa có được không?"
Gật đầu.
"Chúng ta sẽ cùng nhau săn đêm, cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau làm mọi điều ngươi muốn được không?"
Gật đầu.
"Quay về bên ta đi"
Vẫn gật đầu
"Ta thích ngươi"
"Ta thích ngươi"
"Rất thích ngươi"
......
Tiếng nói của Lam Vong Cơ càng về sau càng nhỏ dần, giống như một lời thì thầm chỉ nói với mình, mi mắt run run, y có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lúc này lại biến thành những lời nói vô định thì thầm.
Ngụy Anh không hiểu gì hết nhìn người trước mặt, tuy không chắc nhưng cậu cũng biết người trước mặt đang buồn phiền chuyện gì đó vì vậy cũng theo bản năng không muốn y buồn, vì y đã cho cậu ăn mà, liền nói:" Ta hứa"
Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên khóe mắt run run, môi mấp mày nhưng vẫn không nói gì, thủy chung nhìn người trước mặt. Do dự một hồi cuối cùng vẫn vươn tay ra vuốt ve gò má gầy gò kia.
Vậy là được rồi.
Như thế là đủ rồi.
Lam Vong Cơ tin người này sẽ quay về bên y, chỉ cần là hắn nói, y đều sẽ tin.
Trước mắt Lam Vong Cơ lại là một màn sương bao phủ, từng bông tuyết trắng lại nặng nề rơi xuống. Mọi thứ chỉ là ảo ảnh.
Y tỉnh dậy, vẫn là Tĩnh Thất tối om, vẫn là mùa đông lạnh lẽo, bên cạnh không có ai, xúc cảm ấm áp vuốt ve khuôn mặt người kia đã không còn, chỉ có thể cảm nhận cái rét thấu xương tr6en tay mang lại.
Mười ba năm rồi.
Ngụy Anh ngươi ở đâu?
Chợt lại nhớ đến Lời hứa của người kia trong giấc mộng vừa rồi.
Hắn đã hứa sẽ quay về.
Sẽ quay về.
Lam Vong Cơ nhìn ra màn đêm khẽ thở dài, cho dù có thêm bao nhiêu năm hao mòn đi chăng nữa y vẫn sẽ chờ.
Đời này ta dùng cả thanh xuân của mình để yêu ngươi.
===================Hoàn====================