- Vậy thì sao chứ?!
Carol cười trào phúng, ánh mắt như thương hại nàng. Bước tới trước mặt nàng nhìn vào bụng nàng nói
- Asusu, ngươi thật đáng thương. Menfuisu là quan trọng đứa bé trong bụng ngươi, nhưng rất tiếc. Nó lại chỉ là dã chủng.
Nhược Thiên tức giận, nàng ta dám gọi con nàng là dã chủng?! Nàng ta sao dám nói thế chứ?!
Nhưng chính bản thân nàng không biết cha đứa bé, sao nàng ta lại dám nói đó không phải đứa bé của Menfuisu?!
Carol nàng ta biết gì về đêm đó sao?! Nhược Thiên lộ ra nghi hoặc.
Carol nhỏ giọng nói, giống như bản thân nàng nghe lầm vậy:
- Ngươi tự hỏi vì sao ta biết?! Bởi vì chính ta khiến ngươi như vậy.
Đúng! Là do Carol. Nàng ta lập mưu kế cướp lấy ngôi vị hoàng phi và Menfuisu để trả thù Asisu.
Vì vậy nàng ta sai cọc ngầm ở Hạ Ai Cập thả " thôi tình " vào lư hương của Asisu. Loại hương này vô sắc, vô vị, mùi hương lại rất nhạt. Khi mới ngửi thì không nhận ra khác biệt, khi hương ngấm thì cơ thể nóng lên, mất dần lý trí. Và đặc biệt sau khi hoan ái lại mất đi kí ức.
Chiêu đó cắt đứt toàn bộ đường lui của Asisu, nàng ta thất thân. Menfuisu là một pharaon, lòng kiêu ngạo vô cùng lớn. Hắn sẽ không chấp nhận nữ nhân dơ bẩn và hơn cả Menfuisu không hề yêu Asisu.
Nàng ta vốn định dừng lại ở đó, nhưng mục đích của nàng ta đã thay đổi. Nàng ta không muốn vị trí hoàng phi kia nữa, nàng ta muốn tất cả bọn họ phải trả giá, phải đau khổ như nàng ta đã chịu.
Vậy nên, đứa bé trong bụng nàng ta biến mất thì Menfuisu và Aisu sẽ có vẻ mặt như thế nào?!
Carol khuôn mặt dần vặn vẹo vì hận thù, Nhược Thiên cảm thấy sợ hãi, tại sao Carol lại có thể như vậy?! Đây xảy ra chuyện gì?!
Carol quay lưng rời đi, còn nói thêm:
- À, ngươi thích lá bùa của ta chứ.?! Chắc ngươi cảm thấy không ổn?!
Nhược Thiên giật mình, lúc này mới cảm thấy chân mình bị ướt. Bụng dần truyền tới đau đớn, Nhược Thiên cố gắng nén bản thân hỗn loạn.
Vì đau đớn mà nàng túm chặt váy, khuôn mặt thống khổ. Nàng khuỵu đầu gối xuống đất, nhìn bóng Carol rời đi dần mờ ảo.
Miệng nàng thì thào:
- Ari... Mau... Mau.... Cứu ta... Đau quá.
Lúc này Ari chạy tới, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, trên tay còn cầm lá bùa của Carol. Nhìn thấy Nhược Thiên nằm trên đất, hạ thân chảy máu thì mặt tái mét, sợ hãi thét lên:
- A, NỮ HOÀNG, NỮ HOÀNG...
+++++++++++++++++++++++++
Menfuisu khuôn mặt tái mét đứng trước tẩm cung, y quan ra ra vào vào. Từng kẻ, từng kẻ vẻ mặt đều nghiêm trọng.
Sao lại thế này?! Rõ ràng hôm qua hắn tới xem chị, chị còn khoẻ mạnh. Tại sao đêm nay lại sinh non được?!
Hắn nắm chặt bàn tay, cố giữ mình bình tĩnh. Trong lòng cầu xin nữ thần sông nile bảo vệ chị và đứa bé.
Bầu không khí căng thẳng tới mức khó thở, ai cũng cúi thấp đầu tận lực biến mình thành vô hình. Âm thầm cầu nguyện nữ hoàng hạ sinh bình an.
Tiếng thét của Nhược Thiên trong phòng hộ sinh ngày càng yếu dần, Menfuisu cảm nhận được sợ hãi, hắn kéo cổ áo một y quan đang chạy ra, gằn từng chữ hỏi:
- Rốt cuộc chị có bình an sinh hạ không hả?!
Tên y quan đó sợ run rẩy, lắp bắp nói:
- Thưa... Thưa, nữ hoàng... Vẫn còn chưa sinh.
Menfuisu nắm đấm run rẩy, buông tay ra. Tên y quan chân run bần bật ngã xuống đất.
Nhược Thiên trong phòng sinh lúc này được nữ y quan xoa bóp bụng, nàng đau đến khó thở. Bụng truyền đến từng cơn đau nhức, Ari nắm chặt tay nàng, khóc lóc nói:
- Nữ hoàng, người phải cố lên... Không thể bỏ cuộc bây giờ... Người đã chờ đợi rất lâu rồi mà.
Nghe Ari nói như vậy, nàng cố gắng giữ thanh tỉnh, nghe theo lời nữ y quan mà dặn từng hơi một.
Không biết nàng cố gắng bao lâu thì tiếng một nữ quan thét lên vui mừng:
- Nữ hoàng, thấy đầu rồi. Người cố lên.. Sắp ra rồi.
Nhược Thiên đau đớn thét "A" một tiếng, cảm nhận được thứ gì đó trượt khỏi bụng mình.
Tiếng " oa, oa " nhỏ như tiếng mèo kêu vang lên, y quan vui mừng đến phát khóc.
Nhưng Nhược Thiên vẫn còn đau đớn, một nữ y quan xoa nắn bụng nàng, sợ hãi kêu lên:
- Vẫn còn, là song thai.
Menfuisu bên ngoài đứng ngồi không yên, hắn đã nghe thấy tiếng oa nhi khóc. Tại sao y quan vẫn chưa ra?! Chẳng lẽ chị xảy ra chuyện?!
Nhược Thiên giường như muốn ngất đi, nhưng trong bụng nàng vẫn còn một đứa nhỏ. Không thể! Nàng không thể bỏ cuộc.
Nhược Thiên cảm nhận bản thân tràn lan ra tình mẫu tử, trong lòng cầu nguyện.
Nhưng may mắn, đứa bé thứ hai ra đời dễ dàng hơn. Nàng chỉ kịp nghe thấy tiếng khóc của đứa bé rồi lâm vào hôn mê, khoé mắt chảy ra giọt nước mắt hạnh phúc.
Con của nàng bình an!
Menfuisu nghe thấy tiếng khóc thứ hai thì không nhịn được nữa vọt vào phòng hộ sinh, mùi máu tanh tưởi bay vào mũi hắn.
Hắn được y quan đưa vào lòng hắn một đứa bé, hắn ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt đờ ra, chẳng biết làm gì. Nhìn thân thể bé nhỏ tròn vo trong lòng được bọc kỹ trong vài lớp lụa, hắn không dám động. Chỉ đứng đờ ra, hắn nhìn khuôn mặt nhăn nheo của trẻ mới sinh ra mà nhíu mi, thầm thì:
- tại sao lại không đẹp giống chị?!
Carol cười trào phúng, ánh mắt như thương hại nàng. Bước tới trước mặt nàng nhìn vào bụng nàng nói
- Asusu, ngươi thật đáng thương. Menfuisu là quan trọng đứa bé trong bụng ngươi, nhưng rất tiếc. Nó lại chỉ là dã chủng.
Nhược Thiên tức giận, nàng ta dám gọi con nàng là dã chủng?! Nàng ta sao dám nói thế chứ?!
Nhưng chính bản thân nàng không biết cha đứa bé, sao nàng ta lại dám nói đó không phải đứa bé của Menfuisu?!
Carol nàng ta biết gì về đêm đó sao?! Nhược Thiên lộ ra nghi hoặc.
Carol nhỏ giọng nói, giống như bản thân nàng nghe lầm vậy:
- Ngươi tự hỏi vì sao ta biết?! Bởi vì chính ta khiến ngươi như vậy.
Đúng! Là do Carol. Nàng ta lập mưu kế cướp lấy ngôi vị hoàng phi và Menfuisu để trả thù Asisu.
Vì vậy nàng ta sai cọc ngầm ở Hạ Ai Cập thả " thôi tình " vào lư hương của Asisu. Loại hương này vô sắc, vô vị, mùi hương lại rất nhạt. Khi mới ngửi thì không nhận ra khác biệt, khi hương ngấm thì cơ thể nóng lên, mất dần lý trí. Và đặc biệt sau khi hoan ái lại mất đi kí ức.
Chiêu đó cắt đứt toàn bộ đường lui của Asisu, nàng ta thất thân. Menfuisu là một pharaon, lòng kiêu ngạo vô cùng lớn. Hắn sẽ không chấp nhận nữ nhân dơ bẩn và hơn cả Menfuisu không hề yêu Asisu.
Nàng ta vốn định dừng lại ở đó, nhưng mục đích của nàng ta đã thay đổi. Nàng ta không muốn vị trí hoàng phi kia nữa, nàng ta muốn tất cả bọn họ phải trả giá, phải đau khổ như nàng ta đã chịu.
Vậy nên, đứa bé trong bụng nàng ta biến mất thì Menfuisu và Aisu sẽ có vẻ mặt như thế nào?!
Carol khuôn mặt dần vặn vẹo vì hận thù, Nhược Thiên cảm thấy sợ hãi, tại sao Carol lại có thể như vậy?! Đây xảy ra chuyện gì?!
Carol quay lưng rời đi, còn nói thêm:
- À, ngươi thích lá bùa của ta chứ.?! Chắc ngươi cảm thấy không ổn?!
Nhược Thiên giật mình, lúc này mới cảm thấy chân mình bị ướt. Bụng dần truyền tới đau đớn, Nhược Thiên cố gắng nén bản thân hỗn loạn.
Vì đau đớn mà nàng túm chặt váy, khuôn mặt thống khổ. Nàng khuỵu đầu gối xuống đất, nhìn bóng Carol rời đi dần mờ ảo.
Miệng nàng thì thào:
- Ari... Mau... Mau.... Cứu ta... Đau quá.
Lúc này Ari chạy tới, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, trên tay còn cầm lá bùa của Carol. Nhìn thấy Nhược Thiên nằm trên đất, hạ thân chảy máu thì mặt tái mét, sợ hãi thét lên:
- A, NỮ HOÀNG, NỮ HOÀNG...
+++++++++++++++++++++++++
Menfuisu khuôn mặt tái mét đứng trước tẩm cung, y quan ra ra vào vào. Từng kẻ, từng kẻ vẻ mặt đều nghiêm trọng.
Sao lại thế này?! Rõ ràng hôm qua hắn tới xem chị, chị còn khoẻ mạnh. Tại sao đêm nay lại sinh non được?!
Hắn nắm chặt bàn tay, cố giữ mình bình tĩnh. Trong lòng cầu xin nữ thần sông nile bảo vệ chị và đứa bé.
Bầu không khí căng thẳng tới mức khó thở, ai cũng cúi thấp đầu tận lực biến mình thành vô hình. Âm thầm cầu nguyện nữ hoàng hạ sinh bình an.
Tiếng thét của Nhược Thiên trong phòng hộ sinh ngày càng yếu dần, Menfuisu cảm nhận được sợ hãi, hắn kéo cổ áo một y quan đang chạy ra, gằn từng chữ hỏi:
- Rốt cuộc chị có bình an sinh hạ không hả?!
Tên y quan đó sợ run rẩy, lắp bắp nói:
- Thưa... Thưa, nữ hoàng... Vẫn còn chưa sinh.
Menfuisu nắm đấm run rẩy, buông tay ra. Tên y quan chân run bần bật ngã xuống đất.
Nhược Thiên trong phòng sinh lúc này được nữ y quan xoa bóp bụng, nàng đau đến khó thở. Bụng truyền đến từng cơn đau nhức, Ari nắm chặt tay nàng, khóc lóc nói:
- Nữ hoàng, người phải cố lên... Không thể bỏ cuộc bây giờ... Người đã chờ đợi rất lâu rồi mà.
Nghe Ari nói như vậy, nàng cố gắng giữ thanh tỉnh, nghe theo lời nữ y quan mà dặn từng hơi một.
Không biết nàng cố gắng bao lâu thì tiếng một nữ quan thét lên vui mừng:
- Nữ hoàng, thấy đầu rồi. Người cố lên.. Sắp ra rồi.
Nhược Thiên đau đớn thét "A" một tiếng, cảm nhận được thứ gì đó trượt khỏi bụng mình.
Tiếng " oa, oa " nhỏ như tiếng mèo kêu vang lên, y quan vui mừng đến phát khóc.
Nhưng Nhược Thiên vẫn còn đau đớn, một nữ y quan xoa nắn bụng nàng, sợ hãi kêu lên:
- Vẫn còn, là song thai.
Menfuisu bên ngoài đứng ngồi không yên, hắn đã nghe thấy tiếng oa nhi khóc. Tại sao y quan vẫn chưa ra?! Chẳng lẽ chị xảy ra chuyện?!
Nhược Thiên giường như muốn ngất đi, nhưng trong bụng nàng vẫn còn một đứa nhỏ. Không thể! Nàng không thể bỏ cuộc.
Nhược Thiên cảm nhận bản thân tràn lan ra tình mẫu tử, trong lòng cầu nguyện.
Nhưng may mắn, đứa bé thứ hai ra đời dễ dàng hơn. Nàng chỉ kịp nghe thấy tiếng khóc của đứa bé rồi lâm vào hôn mê, khoé mắt chảy ra giọt nước mắt hạnh phúc.
Con của nàng bình an!
Menfuisu nghe thấy tiếng khóc thứ hai thì không nhịn được nữa vọt vào phòng hộ sinh, mùi máu tanh tưởi bay vào mũi hắn.
Hắn được y quan đưa vào lòng hắn một đứa bé, hắn ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt đờ ra, chẳng biết làm gì. Nhìn thân thể bé nhỏ tròn vo trong lòng được bọc kỹ trong vài lớp lụa, hắn không dám động. Chỉ đứng đờ ra, hắn nhìn khuôn mặt nhăn nheo của trẻ mới sinh ra mà nhíu mi, thầm thì:
- tại sao lại không đẹp giống chị?!