Ragashu đứng nhìn ra ngoài bầu trời mờ ảo, màn đêm như muốn cắn nuốt màu đỏ ma mị của hắn.
Hắc y nhân bước tới, cung kính hành lễ với hắn. Rồi lên tiếng:
- Vương, đứa nhỏ của nữ hoàng Asisu là của hoàng tử Izumin!
Hắn nhíu mày, nhìn ám vệ của hắn. Hắc y nhân nói tiếp:
- Nhưng có vẻ như hoàng tử Izumin mới biết được việc này, do thị vệ của hắn bẩm báo. Người của chúng ta chỉ biết được vậy bởi vì Eric kia võ công cao, không thể tiến gần.
Hai đứa nhỏ đáng yêu do nàng sinh thực sự là con của Izumin?! Ragashu thấy chuyện này khó tin nhưng thực sự chuyện này vẫn dễ tin hơn lời nói của nữ nhân tóc vàng.
Hừ! Tên Angol đó lúc nào cũng thâm trầm, trong bụng luôn nghĩ kiếm lợi.
Tưởng rằng không ai biết chuyện của hắn sao?!
++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên đến gần khuya mới chìm vào giấc ngủ. Nàng cảm thấy chút mệt mỏi, hai hàng lông mày nhíu lại.
Trong gió thoang thoảng một mùi hương, nàng không nhớ rõ nó thuộc về ai. Nhưng cũng không chán ghét loại hương này, nàng xích lại gần hơi ấm hơn. Nó khiến nàng cảm thấy bình yên.
Khi ánh mặt trời vừa lên, tia nắng lọt qua những tấm rèm lụa trắng, chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Đôi mi nàng rung rung như hai cánh quạt, nàng cảm nhận được một cánh tay đang siết chặt lấy eo nàng.
Nhược Thiên có chút giật mình, nàng đang nằm trong một lồng ngực rắn chắc. Mùi hương nam tính vẫn quanh quẩn mũi nàng.
Menfuisu, hắn ôm nàng đêm qua sao?! Hai hàng lông mày anh khí, khoé miệng hơi cong lên, khi hắn yên lặng thế này lại giống một con hổ hiền lành, ngoan ngoãn.
- Ngươi tỉnh rồi?!
Menfuisu đành phải mở mắt ra, khi chị tỉnh lại hắn cũng tỉnh. Chẳng qua hắn luyến tiếc loại cảm giác chị trong lòng hắn thế này.
Menfuisu ôn nhu vuốt sợi tóc rủ xuống mắt của nàng, hắn ngửi mùi hương hoa nhàn nhạt khiến hắn nhớ mong.
- Ta không ngủ được, không phải khi nhỏ mỗi lần như vậy chị sẽ cho ta ngủ cùng sao?!
Giọng hắn khàn khàn, lại mang theo điểm làm nũng. Nghe thế nào cũng thấy kỳ cục.
Lúc này Ari bên ngoài gõ cửa. Nhược Thiên rời khỏi lồng ngực Menfuisu, ngồi dậy. Nàng lên tiếng:
- Ari, có chuyện gì?!
Ari mở cửa bước vào, cúi đầu hành lễ. Ari cũng không có vẻ ngạc nhiên khi thấy Menfuisu, chỉ cung kính nói:
- Bệ Hạ, Hitaito hoàng tử cầu kiến?!
Sớm như vậy sao?! Nhược Thiên bước xuống giường. Menfuisu cũng ngồi dậy, tựa vào thành giường nhìn nàng:
- Thay y phục cho ta!
++++++++++++++++++++++++++
Izumin trong lòng có chút rối loạn, hắn đành rời mắt nhìn căn phòng trang nhã, đơn giản lại không mất cao quý này.
Nhược Thiên bước vào, Menfuisu đi song song với nàng. Nụ cười treo khoé môi hắn còn rất ôn nhu.
Izumin ẩn ẩn khó chịu, hắn hướng nàng cười tươi rói. Vẻ mặt thâm trầm thường ngày không còn thấy.
Nàng bước vào vị trí chủ toạ, gật đầu chào hỏi với Izumin rồi ngồi xuống.
- Izumin hoàng tử, ngươi có việc cứ nói.
Nàng vào thẳng vấn đề. Izumin nhìn nàng. Ánh mắt hắn như ra hiệu.
Nhược Thiên liếc về phía Menfuisu, nàng biết chắc hắn sẽ không rời đi. đành lên tiếng ra lệnh:
- Tất cả lui ra đi.
Thị nữ và thị vệ cung kính rời khỏi. Chỉ còn ám vệ của nàng ẩn núp. Hắn lúc này cũng không để ý tới Menfuisu, nói:
- Asisu, ta nói điều này bây giờ sẽ khiến nàng khó chấp nhận. Nhưng ta nhất định phải nói:
- Ngươi cứ nói đi.
Giọng nàng nhàn nhạt mà vang lên, tay nàng lắc lắc ly nước hoa quả. Ánh mắt như hồ sâu không đáy, bình tĩnh vô ba.
- Ta thực ra... Chính là phụ thân của đứa nhỏ.
Nhược Thiên nhíu mi, nàng ẩn ẩn như hiểu ra ý của hắn. Nhưng lại lên tiếng hỏi lần nữa:
- Đứa nhỏ?! Ý ngươi là gì?!
Menfuisu cũng nhìn chăm chú vào Izumin, hắn cũng có vẻ nhận ra.
- Đứa nhỏ nàng sinh ra, ta chính là phụ thân của chúng.
Bàn tay nàng hơi run lên, đặt chiếc ly lên bàn ngọc. Nếu sát khí có thể giết người thì sát khí từ Menfuisu đã giết chết Izumin.
Giọng nàng vẫn bình tĩnh, thản nhiên. Nhưng trong lòng nàng lại đã gợn biết bao cơn sóng.
- Ngươi có thể chứng minh?!
Izumin đứng dậy, liếc về phía Menfuisu rồi lại nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt hắn kiên định. Mái tóc hắn phản chiếc ánh mặt trời khiến hắn giống như một vị thần.
- Đứa nhỏ có chiếc bớt màu hồng giống hệt ta.
Hắn nghiêng người, cởi áo để lộ ra phần lưng. Sau lưng hắn có một vết bớt hình thù kỳ lạ, nhưng lại giống hệt chiếc bớt sau lưng Geb và Nut ngay cả vị trí vết bớt cũng không sai.
Menfuisu ngực phập phồng, hắn cả đầu ong ong. Hắn bây giờ chỉ biết cười khổ.
Hắn rút kiếm ra chỉ thẳng vào Izumin, gằng từng chữ lên:
- Ngươi chắc chắn là ép buộc chị, chắc chắn, chắc chắn là vậy!
Nhược Thiên trong lòng rối loạn, nàng cũng không ngờ tới cha của đứa nhỏ lại là Izumin. Nàng còn rất nhiều vấn đề không lý giải được nhưng lại không dám nói ra. Bởi sợ Izumin phát hiện nàng không phải Asisu.
Izumin cũng rút lấy kiếm bên hông ra. Giọng trào phúng, hướng về Menfuisu:
- Ngươi rốt cuộc thì biết cái gì, nàng là bị hạ thuốc. Ngươi biết không hả?
Menfuisu đang tức giận cũng bị giật mình. Nhược Thiên càng giấu không được ngạc nhiên. Bởi vì điều này... Quá xa với nguyên tác.
- Phụ thân của ta sẽ mãi là phụ thân của ta. Ta không chấp nhận ngươi.
Giọng nói lanh lảnh vang lên, bóng hình nhỏ bước vào. Geb khuôn mặt non nớt lộ vẻ chắc chắn, tay phải còn dắt theo Nut. Có vẻ như vô tình nghe được câu chuyện.
Hắc y nhân bước tới, cung kính hành lễ với hắn. Rồi lên tiếng:
- Vương, đứa nhỏ của nữ hoàng Asisu là của hoàng tử Izumin!
Hắn nhíu mày, nhìn ám vệ của hắn. Hắc y nhân nói tiếp:
- Nhưng có vẻ như hoàng tử Izumin mới biết được việc này, do thị vệ của hắn bẩm báo. Người của chúng ta chỉ biết được vậy bởi vì Eric kia võ công cao, không thể tiến gần.
Hai đứa nhỏ đáng yêu do nàng sinh thực sự là con của Izumin?! Ragashu thấy chuyện này khó tin nhưng thực sự chuyện này vẫn dễ tin hơn lời nói của nữ nhân tóc vàng.
Hừ! Tên Angol đó lúc nào cũng thâm trầm, trong bụng luôn nghĩ kiếm lợi.
Tưởng rằng không ai biết chuyện của hắn sao?!
++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên đến gần khuya mới chìm vào giấc ngủ. Nàng cảm thấy chút mệt mỏi, hai hàng lông mày nhíu lại.
Trong gió thoang thoảng một mùi hương, nàng không nhớ rõ nó thuộc về ai. Nhưng cũng không chán ghét loại hương này, nàng xích lại gần hơi ấm hơn. Nó khiến nàng cảm thấy bình yên.
Khi ánh mặt trời vừa lên, tia nắng lọt qua những tấm rèm lụa trắng, chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Đôi mi nàng rung rung như hai cánh quạt, nàng cảm nhận được một cánh tay đang siết chặt lấy eo nàng.
Nhược Thiên có chút giật mình, nàng đang nằm trong một lồng ngực rắn chắc. Mùi hương nam tính vẫn quanh quẩn mũi nàng.
Menfuisu, hắn ôm nàng đêm qua sao?! Hai hàng lông mày anh khí, khoé miệng hơi cong lên, khi hắn yên lặng thế này lại giống một con hổ hiền lành, ngoan ngoãn.
- Ngươi tỉnh rồi?!
Menfuisu đành phải mở mắt ra, khi chị tỉnh lại hắn cũng tỉnh. Chẳng qua hắn luyến tiếc loại cảm giác chị trong lòng hắn thế này.
Menfuisu ôn nhu vuốt sợi tóc rủ xuống mắt của nàng, hắn ngửi mùi hương hoa nhàn nhạt khiến hắn nhớ mong.
- Ta không ngủ được, không phải khi nhỏ mỗi lần như vậy chị sẽ cho ta ngủ cùng sao?!
Giọng hắn khàn khàn, lại mang theo điểm làm nũng. Nghe thế nào cũng thấy kỳ cục.
Lúc này Ari bên ngoài gõ cửa. Nhược Thiên rời khỏi lồng ngực Menfuisu, ngồi dậy. Nàng lên tiếng:
- Ari, có chuyện gì?!
Ari mở cửa bước vào, cúi đầu hành lễ. Ari cũng không có vẻ ngạc nhiên khi thấy Menfuisu, chỉ cung kính nói:
- Bệ Hạ, Hitaito hoàng tử cầu kiến?!
Sớm như vậy sao?! Nhược Thiên bước xuống giường. Menfuisu cũng ngồi dậy, tựa vào thành giường nhìn nàng:
- Thay y phục cho ta!
++++++++++++++++++++++++++
Izumin trong lòng có chút rối loạn, hắn đành rời mắt nhìn căn phòng trang nhã, đơn giản lại không mất cao quý này.
Nhược Thiên bước vào, Menfuisu đi song song với nàng. Nụ cười treo khoé môi hắn còn rất ôn nhu.
Izumin ẩn ẩn khó chịu, hắn hướng nàng cười tươi rói. Vẻ mặt thâm trầm thường ngày không còn thấy.
Nàng bước vào vị trí chủ toạ, gật đầu chào hỏi với Izumin rồi ngồi xuống.
- Izumin hoàng tử, ngươi có việc cứ nói.
Nàng vào thẳng vấn đề. Izumin nhìn nàng. Ánh mắt hắn như ra hiệu.
Nhược Thiên liếc về phía Menfuisu, nàng biết chắc hắn sẽ không rời đi. đành lên tiếng ra lệnh:
- Tất cả lui ra đi.
Thị nữ và thị vệ cung kính rời khỏi. Chỉ còn ám vệ của nàng ẩn núp. Hắn lúc này cũng không để ý tới Menfuisu, nói:
- Asisu, ta nói điều này bây giờ sẽ khiến nàng khó chấp nhận. Nhưng ta nhất định phải nói:
- Ngươi cứ nói đi.
Giọng nàng nhàn nhạt mà vang lên, tay nàng lắc lắc ly nước hoa quả. Ánh mắt như hồ sâu không đáy, bình tĩnh vô ba.
- Ta thực ra... Chính là phụ thân của đứa nhỏ.
Nhược Thiên nhíu mi, nàng ẩn ẩn như hiểu ra ý của hắn. Nhưng lại lên tiếng hỏi lần nữa:
- Đứa nhỏ?! Ý ngươi là gì?!
Menfuisu cũng nhìn chăm chú vào Izumin, hắn cũng có vẻ nhận ra.
- Đứa nhỏ nàng sinh ra, ta chính là phụ thân của chúng.
Bàn tay nàng hơi run lên, đặt chiếc ly lên bàn ngọc. Nếu sát khí có thể giết người thì sát khí từ Menfuisu đã giết chết Izumin.
Giọng nàng vẫn bình tĩnh, thản nhiên. Nhưng trong lòng nàng lại đã gợn biết bao cơn sóng.
- Ngươi có thể chứng minh?!
Izumin đứng dậy, liếc về phía Menfuisu rồi lại nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt hắn kiên định. Mái tóc hắn phản chiếc ánh mặt trời khiến hắn giống như một vị thần.
- Đứa nhỏ có chiếc bớt màu hồng giống hệt ta.
Hắn nghiêng người, cởi áo để lộ ra phần lưng. Sau lưng hắn có một vết bớt hình thù kỳ lạ, nhưng lại giống hệt chiếc bớt sau lưng Geb và Nut ngay cả vị trí vết bớt cũng không sai.
Menfuisu ngực phập phồng, hắn cả đầu ong ong. Hắn bây giờ chỉ biết cười khổ.
Hắn rút kiếm ra chỉ thẳng vào Izumin, gằng từng chữ lên:
- Ngươi chắc chắn là ép buộc chị, chắc chắn, chắc chắn là vậy!
Nhược Thiên trong lòng rối loạn, nàng cũng không ngờ tới cha của đứa nhỏ lại là Izumin. Nàng còn rất nhiều vấn đề không lý giải được nhưng lại không dám nói ra. Bởi sợ Izumin phát hiện nàng không phải Asisu.
Izumin cũng rút lấy kiếm bên hông ra. Giọng trào phúng, hướng về Menfuisu:
- Ngươi rốt cuộc thì biết cái gì, nàng là bị hạ thuốc. Ngươi biết không hả?
Menfuisu đang tức giận cũng bị giật mình. Nhược Thiên càng giấu không được ngạc nhiên. Bởi vì điều này... Quá xa với nguyên tác.
- Phụ thân của ta sẽ mãi là phụ thân của ta. Ta không chấp nhận ngươi.
Giọng nói lanh lảnh vang lên, bóng hình nhỏ bước vào. Geb khuôn mặt non nớt lộ vẻ chắc chắn, tay phải còn dắt theo Nut. Có vẻ như vô tình nghe được câu chuyện.