Carol như chìm vào đau thương, nàng ta hồi tưởng lại ngày hôm đấy. Ngày mà Sechi thay nàng ta cản mũi tên, ngày mà hắn gục ngã đất khách quê người. Khuôn mặt hắn nhuốm máu vẫn còn ấm nóng, đôi mắt khép chặt không bao giờ còn mở ra.
Angol vẫn thản nhiên nói tiếp, giả vờ như không cảm nhận được nỗi đau của Carol:
- A, ta nhớ ra rồi. Sechi đã có công cứu giá, bị sát thủ ở Hitaito giết chết.
Carol nắm lại bàn tay, đôi mắt xanh toát ra hận thù sâu thẳm. Gằn từng chữ một:
- hắn là do nữ nhân Asisu kia giết chết, là do hai kẻ đó. Là do chúng...
Đúng! Là do bọn họ mà Sechi mới phải chết, là do bọn họ hại chết Sechi.
Đôi mắt xanh xinh đẹp như bị hận thù che mờ, trong lòng nàng ta bị ám ảnh. Cứ có một giọng nói không ngừng gào thét trong lòng nàng ta.
Ta nhất định phải khiến chúng trả giá, khiến chúng nếm nỗi đau của nàng. Cho dù bản thân bị thần linh trừng phạt...
Carol lau đi nước mắt trên khuôn mặt, lúc này nàng ta nghe thấy tiếng bước chân rầm rộ.
Cả Angol và Carol đều ngạc nhiên, một thị nữ của Carol lao vào, hoảng hốt nói:
- Công nương, nữ hoàng Asisu đem quân ti đây rồi..!!!!
Thị nữ vừa nói xong liền bị một mũi tên bắn xuyên qua lồng ngực, mắt trợn lên ngã xuống đất.
Carol giật mình, xoay người muốn mở cửa hiểm trốn thoát thì giọng nói nhàn nhạt của Nhược Thiên từ sau lưng vang lên:
- Carol, ngươi nghĩ còn chạy được sao?!
Carol dừng lại bước chân, biết bản thân đã bị tóm thì cười nhạt. Quân lính ùa vào, khống chế nàng ta và Angol.
Nàng ta cũng không ngờ rằng bản thân lại dễ dàng bị bắt như thế này, rốt cuộc căn hầm tại sao bị lộ?!
Nhược Thiên bước vào, phía sau còn có Menfuisu và các quan đại thần. Lão Imotep khuôn mặt già nua đầy tức giận, da nhăn lại với nhau.
Menfuisu cầm trên tay quyền trượng hình rắn hổ mang quấn quanh cây gậy, đầy oai nghiêm và quyền lực.
Khuôn mặt hắn giờ hiện đầy thịnh nộ, bàn tay nắm quyền trượng đã nổi đầy gân xanh.
Nhược Thiên nhìn Carol bị ấn quỳ xuống chân, môi nàng ta cắn chặt. Đôi mắt xanh nhìn thẳng vào nàng. Nhược Thiên lên tiếng:
- Carol, ngươi là con gái nữ thần sông nile, lại cấu kết với ngoại quốc mua bán cơ mật quốc gia.
Nhược Thiên lúc này toát ra sự uy nghiêm không thể xâm phạm, từng lời nói của nàng là khẳng định. Khiến Carol không thể lên tiếng cãi lại.
Nàng bước gần tới Carol, nở nụ cười nhàn nhạt. Nhưng đối với Carol như đang sỉ nhục nàng ta. Carol lên tiếng:
- Nữ hoàng, ngươi nói ta mua bán cơ mật quốc gia. Người có bằng chứng?!
Nhược Thiên nhướn mày, như đang chờ lời nói này của nàng ta:
- Lục soát Angol bệ hạ!
Lời nàng vừa dứt có hai thị vệ bước đến cạnh Angol lục soát, cuối cùng lấy ra một bản đồ bằng da.
Carol lúc này mới nhìn sang Angol, đôi mắt loé lên tinh quang.
Cười lạnh. Thì ra nàng đã quá sơ suất khinh thường Asisu, khiến bản thân lọt bẫy nàng ta không hay.
Tấm bản đồ da được đem đến cho Menfuisu, hắn xem xong chỉ cười. Nhưng khuôn mặt đang đen lại, hắn ném cho tể tướng Imotep. Lão nhìn thấy tấm bản đồ đã hít một ngụm khí lạnh, tay run rẩy.
Menfuisu gằn giọng nói với Carol:
- Carol, ngươi giỏi lắm. Ngươi bán cho ngoại quốc bản đồ hoàng cung Ai Cập. Ngươi chẳng lẽ là nội gián?!
Lão Imotep bước lên, tay vẫn còn run rẩy nắm bản đồ da, nói:
- Pharaon, nữ hoàng. Nàng ta đã phụ sự kì vọng của thần dân Ai Cập, đã phụ sự kì vọng của thần linh. Nàng ta không xứng làm nữ thần của Ai Cập
...
Lão Imotep nói xong thì các quan đại thần xôn xao, nhưng không ai dám nói cho nàng ta bởi đã bắt được đầy đủ tang chứng, vật chứng.
Menfuisu gõ quyền trượng xuống nền đá tạo ra tiếng vang rội, ra lệnh
- Đưa tội thần xuống ngục hầm, chuyện này sáng mai xét xử. Còn Angol bệ hạ, hẳn là mệt mỏi rồi. Nên đưa về tẩm cung
Canh giữ cẩn thận. Lời sau của hắn không nói nhưng Usanu ngầm hiểu, nhận mệnh rời đi.
Carol bước qua Nhược Thiên, nhỏ giọng nói nhưng đủ cho nàng nghe rõ ràng:
- Asisu! Ta sẽ không dễ dàng thua như vậy.
Nhược Thiên liếc nhìn nàng ta, Carol cười to một tiếng. Tiếng cười của nàng ta giờ phút này lại có phần ghê rợn.
Nhược Thiên và Menfuisu cùng rời đi, các quan đại thần phía sau cũng hành lễ trở về. Lúc này bầu trời đã hiện đầy sao, ánh trăng soi sáng con đường.
Menfuisu cho thị nữ và thị vệ lùi xa về phía sau, lẳng lặng cùng nàng bước đi.
Nhược Thiên chăm chú nhìn phía trước, bước đi. Menfuisu yên lặng bước đi cùng nàng.
Lúc này một hắc y nhân nhẩy tới trước mặt họ, Nhược Thiên mới đáp một mảnh da bò về phía hắn. Trong đó có ghi công thức thuốc của Shan. Hắc y nhân bắt lấy rồi rời đi ngay lập tức.
Angol vẫn thản nhiên nói tiếp, giả vờ như không cảm nhận được nỗi đau của Carol:
- A, ta nhớ ra rồi. Sechi đã có công cứu giá, bị sát thủ ở Hitaito giết chết.
Carol nắm lại bàn tay, đôi mắt xanh toát ra hận thù sâu thẳm. Gằn từng chữ một:
- hắn là do nữ nhân Asisu kia giết chết, là do hai kẻ đó. Là do chúng...
Đúng! Là do bọn họ mà Sechi mới phải chết, là do bọn họ hại chết Sechi.
Đôi mắt xanh xinh đẹp như bị hận thù che mờ, trong lòng nàng ta bị ám ảnh. Cứ có một giọng nói không ngừng gào thét trong lòng nàng ta.
Ta nhất định phải khiến chúng trả giá, khiến chúng nếm nỗi đau của nàng. Cho dù bản thân bị thần linh trừng phạt...
Carol lau đi nước mắt trên khuôn mặt, lúc này nàng ta nghe thấy tiếng bước chân rầm rộ.
Cả Angol và Carol đều ngạc nhiên, một thị nữ của Carol lao vào, hoảng hốt nói:
- Công nương, nữ hoàng Asisu đem quân ti đây rồi..!!!!
Thị nữ vừa nói xong liền bị một mũi tên bắn xuyên qua lồng ngực, mắt trợn lên ngã xuống đất.
Carol giật mình, xoay người muốn mở cửa hiểm trốn thoát thì giọng nói nhàn nhạt của Nhược Thiên từ sau lưng vang lên:
- Carol, ngươi nghĩ còn chạy được sao?!
Carol dừng lại bước chân, biết bản thân đã bị tóm thì cười nhạt. Quân lính ùa vào, khống chế nàng ta và Angol.
Nàng ta cũng không ngờ rằng bản thân lại dễ dàng bị bắt như thế này, rốt cuộc căn hầm tại sao bị lộ?!
Nhược Thiên bước vào, phía sau còn có Menfuisu và các quan đại thần. Lão Imotep khuôn mặt già nua đầy tức giận, da nhăn lại với nhau.
Menfuisu cầm trên tay quyền trượng hình rắn hổ mang quấn quanh cây gậy, đầy oai nghiêm và quyền lực.
Khuôn mặt hắn giờ hiện đầy thịnh nộ, bàn tay nắm quyền trượng đã nổi đầy gân xanh.
Nhược Thiên nhìn Carol bị ấn quỳ xuống chân, môi nàng ta cắn chặt. Đôi mắt xanh nhìn thẳng vào nàng. Nhược Thiên lên tiếng:
- Carol, ngươi là con gái nữ thần sông nile, lại cấu kết với ngoại quốc mua bán cơ mật quốc gia.
Nhược Thiên lúc này toát ra sự uy nghiêm không thể xâm phạm, từng lời nói của nàng là khẳng định. Khiến Carol không thể lên tiếng cãi lại.
Nàng bước gần tới Carol, nở nụ cười nhàn nhạt. Nhưng đối với Carol như đang sỉ nhục nàng ta. Carol lên tiếng:
- Nữ hoàng, ngươi nói ta mua bán cơ mật quốc gia. Người có bằng chứng?!
Nhược Thiên nhướn mày, như đang chờ lời nói này của nàng ta:
- Lục soát Angol bệ hạ!
Lời nàng vừa dứt có hai thị vệ bước đến cạnh Angol lục soát, cuối cùng lấy ra một bản đồ bằng da.
Carol lúc này mới nhìn sang Angol, đôi mắt loé lên tinh quang.
Cười lạnh. Thì ra nàng đã quá sơ suất khinh thường Asisu, khiến bản thân lọt bẫy nàng ta không hay.
Tấm bản đồ da được đem đến cho Menfuisu, hắn xem xong chỉ cười. Nhưng khuôn mặt đang đen lại, hắn ném cho tể tướng Imotep. Lão nhìn thấy tấm bản đồ đã hít một ngụm khí lạnh, tay run rẩy.
Menfuisu gằn giọng nói với Carol:
- Carol, ngươi giỏi lắm. Ngươi bán cho ngoại quốc bản đồ hoàng cung Ai Cập. Ngươi chẳng lẽ là nội gián?!
Lão Imotep bước lên, tay vẫn còn run rẩy nắm bản đồ da, nói:
- Pharaon, nữ hoàng. Nàng ta đã phụ sự kì vọng của thần dân Ai Cập, đã phụ sự kì vọng của thần linh. Nàng ta không xứng làm nữ thần của Ai Cập
...
Lão Imotep nói xong thì các quan đại thần xôn xao, nhưng không ai dám nói cho nàng ta bởi đã bắt được đầy đủ tang chứng, vật chứng.
Menfuisu gõ quyền trượng xuống nền đá tạo ra tiếng vang rội, ra lệnh
- Đưa tội thần xuống ngục hầm, chuyện này sáng mai xét xử. Còn Angol bệ hạ, hẳn là mệt mỏi rồi. Nên đưa về tẩm cung
Canh giữ cẩn thận. Lời sau của hắn không nói nhưng Usanu ngầm hiểu, nhận mệnh rời đi.
Carol bước qua Nhược Thiên, nhỏ giọng nói nhưng đủ cho nàng nghe rõ ràng:
- Asisu! Ta sẽ không dễ dàng thua như vậy.
Nhược Thiên liếc nhìn nàng ta, Carol cười to một tiếng. Tiếng cười của nàng ta giờ phút này lại có phần ghê rợn.
Nhược Thiên và Menfuisu cùng rời đi, các quan đại thần phía sau cũng hành lễ trở về. Lúc này bầu trời đã hiện đầy sao, ánh trăng soi sáng con đường.
Menfuisu cho thị nữ và thị vệ lùi xa về phía sau, lẳng lặng cùng nàng bước đi.
Nhược Thiên chăm chú nhìn phía trước, bước đi. Menfuisu yên lặng bước đi cùng nàng.
Lúc này một hắc y nhân nhẩy tới trước mặt họ, Nhược Thiên mới đáp một mảnh da bò về phía hắn. Trong đó có ghi công thức thuốc của Shan. Hắc y nhân bắt lấy rồi rời đi ngay lập tức.