Khi Menfuisu tức giận trở về tẩm cung liền ngâm mình trong nước, hình ảnh nàng yếu ớt ở bến thuyền cứ hiện lên trong đầu hắn.
Menfuisu rất bực bội, chị ta sao có thể không để ý tới hắn? Trước nay toàn là hắn không để nàng tới chị ta.
Hay chị ta chỉ đóng kịch như vậy? Đúng. Chắc chắn là do chị ta đóng kịch chỉ để khiến hắn chú ý tới chị ta. Trong lòng Menfuisu cứ tự suy diễn, khiến hắn trở nên khó chịu.
Menfuisu cứ suy nghĩ mãi, hắn cuối cùng quyết định tới gặp Nàng.
Khi Menfuisu tới nàng đã tỉnh, nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên tia yếu ớt. Nàng nằm tựa vào thành giường, bên cạnh đốt chút hương liệu khiến an thần hơn.
Khi Menfuisu tới thị nữ tự động lui ra. Nhường chỗ riêng cho hai người.
Nhược Thiên nhíu mày nhìn hắn, hắn muốn gì đây? Nàng đang rất mệt mỏi, nàng không gặp ai cả. Menfuisu nhếch môi cười. Bước tới cạnh giường nàng, giọng khinh bỉ:
- Asisu, chị đóng kịch thành công rồi, tôi đã chú ý tới chị rồi đấy.
Nhược Thiên trong lòng tức giận, nàng đóng kịch, khi nào nàng đóng kịch? Hắn nghĩ hắn là ai chứ. Nhược Thiên gằn giọng nói:
- Menfuisu, người đang nói cái gì vậy???
Menfuisu cười nhạt, kéo tay nàng, khiến nàng từ trên giường xuống, đứng đối diện với hắn, hắn vuốt vuốt lọn tóc của nàng, vì nàng thấp hơn hắn một cái đầu mà phải ngẳng đầu lên mới nhìn thẳng vào hắn:
- Chả lẽ 5 lần 7 lượt chị hại Carol Không phải chỉ vì dành sự chú ý của tôi sao? Bây giờ tôi đã đến đây rồi...
Ánh mắt Menfuisu lộ ra sự trào phúng. Hắn nghĩ Asisu sẽ lại nhào vào lòng hắn. Nhưng nàng là Nhược Thiên không phải Asisu. Nàng thật sự tức giận, Hắn coi thường nàng như vậy sao?
Nhược Thiên nhíu mi, tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, nàng tức giận đến mức dùng hết sức lực bình sinh đánh vào lồng ngực hắn, nhưng với sức lực của nàng chẳng thể làm lung lay người hắn. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, thét lên:
- Menfuisu, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì hả? Tại sao ta cần ngươi chú ý ta chứ? Ngươi từng coi lại bản thân mình chưa? Đồ tệ bạc... ta chán ghét ngươi...
Menfuisu nghe nàng nói hắn như vậy thì ngạc nhiên, chị ta nói chán ghét hắn??? Câu đó nghe vào tai hắn thì vô cùng chói tai, vô cùng khó chịu. Hắn giữ lấy tay nàng khiến cho nàng bình tĩnh. Hắn gằn giọng:
- Ngươi đang biết bản thân nói gì không hả?
Nhược Thiên nghe hắn rống như vậy thì cảm thấy uỷ khuất, nước mắt nàng lăn xuống gò má. Thân thể nàng run run, yếu ớt:
- Ta biết chứ... ta chán ghét ngươi... Hức... ta chán ghét... ngươi
Nhược Thiên nghẹn ngào nói. Menfuisu hoảng, chị ta vừa tức giận, vừa rống hắn. Sao bây giờ lại khóc, thân thể nàng run rẩy khiến hắn thương tiếc pha chút đau lòng. Hắn không đành lòng nhìn nàng khóc như vậy liền xuống nước dỗ dành:
- Chị tốt nhất đừng dối lòng mình, ta không muốn nghe thấy chị chán ghét ta.
Hắn nhẹ nhàng muốn ôm thân thể đang nức nở, vô cùng nhỏ bé. Khiến hắn sinh lòng thương tiếc, muốn bảo vệ.
Trong tâm Menfuisu cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình. Hàng ngày hắn chán ghét chị. Nhưng hôm nay lại khác hoàn toàn.
Bỗng Nhược Thiên một tay ôm bụng, một tay bám lấy bả vai Menfuisu. Giọng đầy đau đớn:
- A... bụng của ta... bụng ta đau quá...
Menfuisu nhìn gương mặt vốn trắng càng thêm trắng của nàng, nàng gắt gao cắn môi. Lông mày nhíu chặt lại, nước mắt trên khuôn mặt nàng vẫn còn chưa khô. Hắn vội vàng đỡ nàng lên giường. Hoảng hốt thét lên:
- Người đâu, gọi y quan tới đây. Kêu chúng lăn tới đây.
Thị vệ ở bên ngoài nghe hắn thét lên thì chạy vội đi. Nàng nằm trên giường một tay vẫn nắm bả vai Menfuisu, một tay gắt gao nắm chặt đệm giường. Móng tay nàng đâm vào vai hắn, nhưng hắn không cảm giác. Chỉ nhìn nàng, tại sao chứ? Nàng vừa rất khỏe mạnh, còn lớn tiếng với hắn. Liền chớp mắt đã trở nên chật vật như vậy???
Y quan rất nhanh đã tới, vội vàng bắt mạch cho nàng. Một lúc lại nói với nhau gì đó, lại bắt mạch lại một lần nữa. Rồi lấy một viên thuốc bỏ vào miệng nàng, nàng nuốt xong lông mày cũng giãn ra, thả lỏng cơ thể. Có chút mê man.
Menfuisu đứng một bên nhìn hết thảy, trong tâm hắn có một loại cảm giác hắn không biết.
Hắn lạnh lùng mà nhìn sang y quan. Đôi mắt buốt lạnh, y quan run rẩy cả người. Hắn lên tiếng:
- Nữ Hoàng xảy ra chuyện gì?
Y quan quỳ dưới đất Không dám nhìn Menfuisu, một tên giọng đầy run rẩy nói:
- Nữ Hoàng... nữ hoàng là bị động thai...
Menfuisu nghe xong nhíu mày, hắn thậm chí nghe chẳng hiểu. Hắn ngốc lăng người một lúc mới tiêu hóa được câu nói đó, hắn gằn từng chữ một:
- Ngươi đang nói cái gì??? Chị làm sao có thể mang thai được???
Ari bước tới cửa, nàng ta đi làm chút cháo đút cho nữ hoàng. Nhưng vừa nghe lời Menfuisu nói, nàng ta rơi bát cháo "choang" một tiếng. Menfuisu nhìn Ari đang chết lặng ở cửa. Ari run rẩy, quỳ "bụp" thật mạnh xuống nền đá. Không dám nhìn Menfuisu. Hắn như muốn nhìn ra kết quả từ Ari. Nhưng Ari vẫn mãi cúi đầu.
Lúc này vài y quan cũng run rẩy nói:
- Pharaon, không thể nhầm lẫn. Chúng thần đã thay nhau bắt mạch cho nữ hoàng. Nữ Hoàng có mạch tượng mang thai khoảng 2 tháng, có triệu chứng nôn nghén, cả người vì đi đường xa nên yếu ớt... lại còn tâm tình thất thường mới khiến động thai khí.
Menfuisu mắt hằn đỏ, vô cùng đáng sợ. Hắn nhìn Nhược Thiên đang nằm trên giường. Hắn không thể tin được. Hắn lao đi, hắn không tin được sự thật này...
Menfuisu rất bực bội, chị ta sao có thể không để ý tới hắn? Trước nay toàn là hắn không để nàng tới chị ta.
Hay chị ta chỉ đóng kịch như vậy? Đúng. Chắc chắn là do chị ta đóng kịch chỉ để khiến hắn chú ý tới chị ta. Trong lòng Menfuisu cứ tự suy diễn, khiến hắn trở nên khó chịu.
Menfuisu cứ suy nghĩ mãi, hắn cuối cùng quyết định tới gặp Nàng.
Khi Menfuisu tới nàng đã tỉnh, nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên tia yếu ớt. Nàng nằm tựa vào thành giường, bên cạnh đốt chút hương liệu khiến an thần hơn.
Khi Menfuisu tới thị nữ tự động lui ra. Nhường chỗ riêng cho hai người.
Nhược Thiên nhíu mày nhìn hắn, hắn muốn gì đây? Nàng đang rất mệt mỏi, nàng không gặp ai cả. Menfuisu nhếch môi cười. Bước tới cạnh giường nàng, giọng khinh bỉ:
- Asisu, chị đóng kịch thành công rồi, tôi đã chú ý tới chị rồi đấy.
Nhược Thiên trong lòng tức giận, nàng đóng kịch, khi nào nàng đóng kịch? Hắn nghĩ hắn là ai chứ. Nhược Thiên gằn giọng nói:
- Menfuisu, người đang nói cái gì vậy???
Menfuisu cười nhạt, kéo tay nàng, khiến nàng từ trên giường xuống, đứng đối diện với hắn, hắn vuốt vuốt lọn tóc của nàng, vì nàng thấp hơn hắn một cái đầu mà phải ngẳng đầu lên mới nhìn thẳng vào hắn:
- Chả lẽ 5 lần 7 lượt chị hại Carol Không phải chỉ vì dành sự chú ý của tôi sao? Bây giờ tôi đã đến đây rồi...
Ánh mắt Menfuisu lộ ra sự trào phúng. Hắn nghĩ Asisu sẽ lại nhào vào lòng hắn. Nhưng nàng là Nhược Thiên không phải Asisu. Nàng thật sự tức giận, Hắn coi thường nàng như vậy sao?
Nhược Thiên nhíu mi, tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, nàng tức giận đến mức dùng hết sức lực bình sinh đánh vào lồng ngực hắn, nhưng với sức lực của nàng chẳng thể làm lung lay người hắn. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, thét lên:
- Menfuisu, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì hả? Tại sao ta cần ngươi chú ý ta chứ? Ngươi từng coi lại bản thân mình chưa? Đồ tệ bạc... ta chán ghét ngươi...
Menfuisu nghe nàng nói hắn như vậy thì ngạc nhiên, chị ta nói chán ghét hắn??? Câu đó nghe vào tai hắn thì vô cùng chói tai, vô cùng khó chịu. Hắn giữ lấy tay nàng khiến cho nàng bình tĩnh. Hắn gằn giọng:
- Ngươi đang biết bản thân nói gì không hả?
Nhược Thiên nghe hắn rống như vậy thì cảm thấy uỷ khuất, nước mắt nàng lăn xuống gò má. Thân thể nàng run run, yếu ớt:
- Ta biết chứ... ta chán ghét ngươi... Hức... ta chán ghét... ngươi
Nhược Thiên nghẹn ngào nói. Menfuisu hoảng, chị ta vừa tức giận, vừa rống hắn. Sao bây giờ lại khóc, thân thể nàng run rẩy khiến hắn thương tiếc pha chút đau lòng. Hắn không đành lòng nhìn nàng khóc như vậy liền xuống nước dỗ dành:
- Chị tốt nhất đừng dối lòng mình, ta không muốn nghe thấy chị chán ghét ta.
Hắn nhẹ nhàng muốn ôm thân thể đang nức nở, vô cùng nhỏ bé. Khiến hắn sinh lòng thương tiếc, muốn bảo vệ.
Trong tâm Menfuisu cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình. Hàng ngày hắn chán ghét chị. Nhưng hôm nay lại khác hoàn toàn.
Bỗng Nhược Thiên một tay ôm bụng, một tay bám lấy bả vai Menfuisu. Giọng đầy đau đớn:
- A... bụng của ta... bụng ta đau quá...
Menfuisu nhìn gương mặt vốn trắng càng thêm trắng của nàng, nàng gắt gao cắn môi. Lông mày nhíu chặt lại, nước mắt trên khuôn mặt nàng vẫn còn chưa khô. Hắn vội vàng đỡ nàng lên giường. Hoảng hốt thét lên:
- Người đâu, gọi y quan tới đây. Kêu chúng lăn tới đây.
Thị vệ ở bên ngoài nghe hắn thét lên thì chạy vội đi. Nàng nằm trên giường một tay vẫn nắm bả vai Menfuisu, một tay gắt gao nắm chặt đệm giường. Móng tay nàng đâm vào vai hắn, nhưng hắn không cảm giác. Chỉ nhìn nàng, tại sao chứ? Nàng vừa rất khỏe mạnh, còn lớn tiếng với hắn. Liền chớp mắt đã trở nên chật vật như vậy???
Y quan rất nhanh đã tới, vội vàng bắt mạch cho nàng. Một lúc lại nói với nhau gì đó, lại bắt mạch lại một lần nữa. Rồi lấy một viên thuốc bỏ vào miệng nàng, nàng nuốt xong lông mày cũng giãn ra, thả lỏng cơ thể. Có chút mê man.
Menfuisu đứng một bên nhìn hết thảy, trong tâm hắn có một loại cảm giác hắn không biết.
Hắn lạnh lùng mà nhìn sang y quan. Đôi mắt buốt lạnh, y quan run rẩy cả người. Hắn lên tiếng:
- Nữ Hoàng xảy ra chuyện gì?
Y quan quỳ dưới đất Không dám nhìn Menfuisu, một tên giọng đầy run rẩy nói:
- Nữ Hoàng... nữ hoàng là bị động thai...
Menfuisu nghe xong nhíu mày, hắn thậm chí nghe chẳng hiểu. Hắn ngốc lăng người một lúc mới tiêu hóa được câu nói đó, hắn gằn từng chữ một:
- Ngươi đang nói cái gì??? Chị làm sao có thể mang thai được???
Ari bước tới cửa, nàng ta đi làm chút cháo đút cho nữ hoàng. Nhưng vừa nghe lời Menfuisu nói, nàng ta rơi bát cháo "choang" một tiếng. Menfuisu nhìn Ari đang chết lặng ở cửa. Ari run rẩy, quỳ "bụp" thật mạnh xuống nền đá. Không dám nhìn Menfuisu. Hắn như muốn nhìn ra kết quả từ Ari. Nhưng Ari vẫn mãi cúi đầu.
Lúc này vài y quan cũng run rẩy nói:
- Pharaon, không thể nhầm lẫn. Chúng thần đã thay nhau bắt mạch cho nữ hoàng. Nữ Hoàng có mạch tượng mang thai khoảng 2 tháng, có triệu chứng nôn nghén, cả người vì đi đường xa nên yếu ớt... lại còn tâm tình thất thường mới khiến động thai khí.
Menfuisu mắt hằn đỏ, vô cùng đáng sợ. Hắn nhìn Nhược Thiên đang nằm trên giường. Hắn không thể tin được. Hắn lao đi, hắn không tin được sự thật này...