Ari nhanh nhẹn vén mành che lên, nhảy xuống đất trước. Kế đó bốn nam bộc từ sau cửa lớn hành cung chạy ra, hai người quỳ sấp xuống đất, hai người còn lại quỳ một chân, phù ta xuống xe. Ari cung kính dâng cho ta quạt bông trắng, cao giọng hô:
"Trưởng công chúa Asisư giá đáo!"
Tràng tiếng hô kéo dài liên miên từ cửa hành cung vào đến tận hành lang biệt viện bên trong. Thị vệ và cung nô thấy bóng dáng ta gần tới, đều trước sau như một tất tuân cúi đầu, cử chỉ mười phần quy cũ.
Sải chân rảo bước, chẳng mấy chốc đã gặp được hành lang dài nối liền hành cung Simea với biệt viện trồng hoa của ta.
Dãy thường xuân rũ xuống hai bên hành lang, leng keng nghe thấy tiếng của chuông đồng đính trên mảnh màn sa đang thổi phần phật, tia nắng có chút chói chang rọi vào làm nổi bật phiến gạch hoa trắng lạnh toát. Hòa vào trong gió là thanh âm trầm thấp, từ tính, ba phần mười là ý vị lạnh lẽo nhàn nhạt:
"Trùng hợp nhỉ, công chúa Ai Cập tôn quý, hôm nay sao lại hạ thân vàng ngọc đi đến tệ xá của kẻ ngoài cuộc này thế này?"
Ta nhớ hình như đây là đất nhà mình...
Bất quá không dại mà chọc vào tổ ong...
Mặc dù giày xăng-đan đang mang dưới chân có đế thật dày, song từng đợt lạnh lẽo thấu xương từ dưới lòng bàn chân vẫn thẩm thấu vào. Ta khẽ hạ mi mắt, nói:
"Anh không phải lại đi nghe lén đấy chứ?"
Ý cười trên khuôn mặt anh tuấn dường như đã thoáng đình lại, sau lại giương lên tự giễu nồng đượm: "Em sẽ để tâm sao?"
Ta hứng ánh mắt hắn, đáp:
"... Sẽ không."
"Vậy thì phải rồi." Ragashu nhếch mép, tiến lên đưa tay về phía ta. Ta hơi nhíu nhíu mày, biểu tình không rõ cảm xúc đặt tay lên, hắn liền thân sĩ cúi xuống, hôn lên mu bàn tay ta: "Thành phần của giới thượng lưu váy trắng đều đã hội họp đủ, đều đang chờ chủ tử của họ ở đại điện."
Đoạn, nghiêng người ghé vào vành tai ta, nhanh như chớp cắn nhẹ một cái. Ta thối lui muốn đẩy ra, tức thì nhận được thêm một cái cắn mút đầy lửa nóng. Hai con ngươi màu hổ phách giống như lửa đốt, lại phảng phất giống như nước đá, vừa lạnh vừa an tĩnh: "Ngay cả kẻ theo đuôi cũng đều là một đám cả ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi. Tôi thực rất tò mò, bọn sâu bọ đó có gì đáng để được em xem trọng a?"
Xúc cảm tê dại như có như không chợt từ xương non vành tai truyền đến, đợi khi ta kịp hoàn hồn, cả người đã bị Ragashu kéo đi. Tay ta khoác vào cánh tay hắn, cả hai tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
... Nếu không phải đôi mắt chim ưng kia quá mức hờ hững, không một chút độ ấm:
"Ngay cả nhìn đến tôi em còn không hứng, thực không hiểu bọn đó thì có gì hay ho."
Đi được vài bước, ta đứng khựng lại, kết quả kéo theo Ragashu cũng dừng cước bộ: "Ragashu, anh có tâm sự đúng không?"
Im lặng một khoảng, Ragashu đạm thanh nói: "Nếu tôi nói có, em sẽ để tâm sao?"
Ta sẽ để tâm sao?
"Dĩ nhiên là... không."
Dĩ nhiên là không a.
Bởi vì ta tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình gì quá mức quá. Mặc dù Ragashu nguyên bản chính là như vậy, một hủ dấm chua siêu siêu siêu cấp. Hơn nữa, tính ra cũng không phải lần đầu hắn ghen tỵ với đệ đệ ta. Bất quá chỉ là giận dỗi làm nũng. Nam nhân này ưa nói dối, thích làm nũng, lại khoái tỏ vẻ đáng thương hề hề...
Í khoan! Sao nghe quen quen?
Ta còn chưa kịp đoán ra mấy chữ ấy có liên hệ với ai, Ragashu đã bất ngờ tăng nhanh cước bộ, kéo ta bay vèo về phía trước. Nhanh đến mức cảnh vật đều nhòe đi, bên tai chỉ còn lưu lại tiếng vù vù lộng gió.
"Để em tự do ngần ấy năm, là tôi sai rồi."
Hả?
"Căn bản không hiểu nhân tình thế thái."
Hả?
"Xuẩn nữ nhân!"
"..."
"Hôm nay tôi nhất định mang em rời đi."
Này!
"Về Babylon, liền ly khai Ai Cập nơi này đi."
Này này này!!!
******
- End chap 26.
- Từ chap 26 này trở đi sẽ quay lại tuyến đường hack não, tiếp nối vụ án "Người bí ẩn" của chap 10, nhưng sẽ không hạ màn đơn giản như chap 10 đâu. Văn phong hài và bình dị tới đây xin mạn phép chấm dứt, cảnh báo ai muốn sủng hãy comeback Trái Đất, chuẩn bị tốt não và một bộ khăn giấy, khung giờ vàng aka NGƯỢC chiếu rồiii 😆
- Tác giả nói ra suy nghĩ: Hì hì hì hì, chap này lại ngắn nữa rồi, lại chơi thả thính nữa rồi :))) Ta thấy mình dường như chê đời quá dài. Không cần tặng gạch, cảm ơn!
- Tám: Hàm Sư Tử, quen hông? Nghe mùi của Izumin chứ nhỉ, ai fan ảnh chap sau vote và comment giòn giã vào! Làm tốt thì ta sẽ cho ảnh lên sàn hảo hoành tráng a!
******
“Về... Babylonia sao?”
“Ừm.” Ragashu gật đầu, mặc dù bộ dạng hắn vẫn thâm sâu khó lường như cũ, nhưng ta cảm giác dường như giọng hắn có chút nghèn nghẹn khó tả, dưới ánh nắng gắt gỏng của buổi trưa chiều, đuôi mắt chim ưng hấp háy, con ngươi màu cẩm thạch phảng phất một tia mong chờ: “Em... kiếp này sẽ làm vợ tôi thêm một lần nữa chứ?”
Ta cứng đờ, cảm giác hai má hơi nóng lên.
“Đừng đùa, anh đùa chẳng vui tí nào đâu.”
Ragashu ngước mắt lên:
“Tôi nghiêm túc.”
Ta bị hắn nhìn đến cả người mất tự nhiên:
“Nghiêm, nghiêm túc cái gì! Tôi không tin!”
Ragashu lặng yên một lúc, rồi đưa tay nắm lấy bờ vai ta, để mặt ta chính diện đối mặt hắn: “Có lẽ chúng ta không có biện pháp thỉnh thoảng ở cùng một chỗ. Nhưng hôm nay Ragashu chấp nhận Asisư, một khi em cần tôi, bất luận dưới tình huống gì, tôi đều sẽ xuất hiện trước mắt em --” nói xong nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay ta:
“Chờ em sai khiến.”
Ta nói một câu vô tâm, lại làm cho chính mình đỏ hồng hai má, xúc cảm ấm nóng trên mu bàn tay lướt qua truyền đến, lưu lại một thoáng tê dại đến tận tim.
“Anh...”
Ta trừng trừng mắt, phải biết Ragashu là cao thủ ăn nói, tính giảo hoạt như cáo, thích nói dối, đã vậy miệng còn dẻo như kẹo vậy. Bản lĩnh này không biết đã biểu diễn với bao nhiêu người rồi. Bằng không năm xưa ta cũng không bị hắn lừa vào tròng:
“Anh nói tình thoại cũng quá thuận mồm đấy!”
“Đối với tôi mà nói, tình thoại chỉ khi đối diện người yêu mới thốt ra được như vậy.”
...
Ta: “...”
Ragashu thần thái an tĩnh, vẫn chững chạc đàng hoàng: “Vừa nhìn thấy em, văn thơ trong tôi đã tuôn như suối nguồn.”
Câu đó không phải dùng như thế hiểu không! Ta quyết định im lặng, ngay lúc này đây chả hiểu sao thâm tâm có phần bối rối:
“Anh... chưa bao giờ... nói yêu tôi... mà?”
******
-
- Chap sau: [H+]� GIAN (HẠ). Mấy chap trước dài và liên tục rồi, chap này thả thính câu like:)))
- Ahihi, chap này Ga lại diễn sâu
- Spoil:
“Cuối cùng ta cũng thông suốt. Làm biết bao nhiêu chuyện sai lầm, mới phát hiện hóa ra mình thật ngốc nghếch. Trong mắt y... ta chắc chỉ như một con hề mà thôi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ari nhanh nhẹn vén mành che lên, nhảy xuống đất trước. Kế đó bốn nam bộc từ sau cửa lớn hành cung chạy ra, hai người quỳ sấp xuống đất, hai người còn lại quỳ một chân, phù ta xuống xe. Ari cung kính dâng cho ta quạt bông trắng, cao giọng hô:
"Trưởng công chúa Asisư giá đáo!"
Tràng tiếng hô kéo dài liên miên từ cửa hành cung vào đến tận hành lang biệt viện bên trong. Thị vệ và cung nô thấy bóng dáng ta gần tới, đều trước sau như một tất tuân cúi đầu, cử chỉ mười phần quy cũ.
Sải chân rảo bước, chẳng mấy chốc đã gặp được hành lang dài nối liền hành cung Simea với biệt viện trồng hoa của ta.
Dãy thường xuân rũ xuống hai bên hành lang, leng keng nghe thấy tiếng của chuông đồng đính trên mảnh màn sa đang thổi phần phật, tia nắng có chút chói chang rọi vào làm nổi bật phiến gạch hoa trắng lạnh toát. Hòa vào trong gió là thanh âm trầm thấp, từ tính, ba phần mười là ý vị lạnh lẽo nhàn nhạt:
"Trùng hợp nhỉ, công chúa Ai Cập tôn quý, hôm nay sao lại hạ thân vàng ngọc đi đến tệ xá của kẻ ngoài cuộc này thế này?"
Ta nhớ hình như đây là đất nhà mình...
Bất quá không dại mà chọc vào tổ ong...
Mặc dù giày xăng-đan đang mang dưới chân có đế thật dày, song từng đợt lạnh lẽo thấu xương từ dưới lòng bàn chân vẫn thẩm thấu vào. Ta khẽ hạ mi mắt, nói:
"Anh không phải lại đi nghe lén đấy chứ?"
Ý cười trên khuôn mặt anh tuấn dường như đã thoáng đình lại, sau lại giương lên tự giễu nồng đượm: "Em sẽ để tâm sao?"
Ta hứng ánh mắt hắn, đáp:
"... Sẽ không."
"Vậy thì phải rồi." Ragashu nhếch mép, tiến lên đưa tay về phía ta. Ta hơi nhíu nhíu mày, biểu tình không rõ cảm xúc đặt tay lên, hắn liền thân sĩ cúi xuống, hôn lên mu bàn tay ta: "Thành phần của giới thượng lưu váy trắng đều đã hội họp đủ, đều đang chờ chủ tử của họ ở đại điện."
Đoạn, nghiêng người ghé vào vành tai ta, nhanh như chớp cắn nhẹ một cái. Ta thối lui muốn đẩy ra, tức thì nhận được thêm một cái cắn mút đầy lửa nóng. Hai con ngươi màu hổ phách giống như lửa đốt, lại phảng phất giống như nước đá, vừa lạnh vừa an tĩnh: "Ngay cả kẻ theo đuôi cũng đều là một đám cả ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi. Tôi thực rất tò mò, bọn sâu bọ đó có gì đáng để được em xem trọng a?"
Xúc cảm tê dại như có như không chợt từ xương non vành tai truyền đến, đợi khi ta kịp hoàn hồn, cả người đã bị Ragashu kéo đi. Tay ta khoác vào cánh tay hắn, cả hai tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
... Nếu không phải đôi mắt chim ưng kia quá mức hờ hững, không một chút độ ấm:
"Ngay cả nhìn đến tôi em còn không hứng, thực không hiểu bọn đó thì có gì hay ho."
Đi được vài bước, ta đứng khựng lại, kết quả kéo theo Ragashu cũng dừng cước bộ: "Ragashu, anh có tâm sự đúng không?"
Im lặng một khoảng, Ragashu đạm thanh nói: "Nếu tôi nói có, em sẽ để tâm sao?"
Ta sẽ để tâm sao?
"Dĩ nhiên là... không."
Dĩ nhiên là không a.
Bởi vì ta tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình gì quá mức quá. Mặc dù Ragashu nguyên bản chính là như vậy, một hủ dấm chua siêu siêu siêu cấp. Hơn nữa, tính ra cũng không phải lần đầu hắn ghen tỵ với đệ đệ ta. Bất quá chỉ là giận dỗi làm nũng. Nam nhân này ưa nói dối, thích làm nũng, lại khoái tỏ vẻ đáng thương hề hề...
Í khoan! Sao nghe quen quen?
Ta còn chưa kịp đoán ra mấy chữ ấy có liên hệ với ai, Ragashu đã bất ngờ tăng nhanh cước bộ, kéo ta bay vèo về phía trước. Nhanh đến mức cảnh vật đều nhòe đi, bên tai chỉ còn lưu lại tiếng vù vù lộng gió.
"Để em tự do ngần ấy năm, là tôi sai rồi."
Hả?
"Căn bản không hiểu nhân tình thế thái."
Hả?
"Xuẩn nữ nhân!"
"..."
"Hôm nay tôi nhất định mang em rời đi."
Này!
"Về Babylon, liền ly khai Ai Cập nơi này đi."
Này này này!!!
******
- End chap 26.
- Từ chap 26 này trở đi sẽ quay lại tuyến đường hack não, tiếp nối vụ án "Người bí ẩn" của chap 10, nhưng sẽ không hạ màn đơn giản như chap 10 đâu. Văn phong hài và bình dị tới đây xin mạn phép chấm dứt, cảnh báo ai muốn sủng hãy comeback Trái Đất, chuẩn bị tốt não và một bộ khăn giấy, khung giờ vàng aka NGƯỢC chiếu rồiii 😆
- Tác giả nói ra suy nghĩ: Hì hì hì hì, chap này lại ngắn nữa rồi, lại chơi thả thính nữa rồi :))) Ta thấy mình dường như chê đời quá dài. Không cần tặng gạch, cảm ơn!
- Tám: Hàm Sư Tử, quen hông? Nghe mùi của Izumin chứ nhỉ, ai fan ảnh chap sau vote và comment giòn giã vào! Làm tốt thì ta sẽ cho ảnh lên sàn hảo hoành tráng a!