Trong lòng hai người đều tự hiểu được tâm tư nho nhỏ, trong một lúc, trong phòng im lặng … không khí trong phòng đè nén làm cho hai người nghĩ phải nói chút gì đó, nhưng vừa mở miệng ra phát hiện đối phương cũng đang mở miệng.
“Vợ …” Charles nhìn Rose trong gương.
“Em …” Rose ngẩng đầu nhìn Charles trong gương.
Ánh mắt hai người ở trong gương đan vào nhau, ánh mắt nóng bỏng của Charles bắn thẳng vào trong lòng Rose, cô cảm giác sự khẩn trương hoảng loạn của mình đều bị Charles nhìn thấu rõ ràng.
Charles hiểu sự ngượng ngùng trong mắt Rose, nhất thời, lòng tự trọng của đàn ông nổi lên, tất cả cảm xúc bối rối ban đầu biến mất, thậm chí tràn đầy sự tự tin.
Hắn dùng khăn lông cẩn thận lau khô tóc Rose, không còn cảm giác bồn chồn lúc đầu, lần này hắn rất cẩn thận, những ngón tay linh hoạt lồng vào mái tóc dài. Tóc khô một nửa thì khăn lông lặng lẽ rơi xuống đất, tay Charles nhẹ nhàng ấn đầu Rose, xoa, vuốt nhẹ nhàng từ đỉnh đầu đến sau tai, thấy Rose dần dần thả lỏng, Charles nhẹ nhàng xoa vành tai phải cô, xoa đến vành tai cô đỏ hồng. Thân thể Rose nhũn ra, thân thể không có sức lực tựa vào trong lòng anh. Ngón tay Charles không nhanh không chậm, Rose khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Charles trong gương, ánh mắt long lanh như có nước. Charles như bị mê hoặc nhìn chằm chằm đôi mắt ấy trong gương, tay kia lặng lẽ vuốt ve từ sau gáy ra trước, từ cái cổ trắng ngần đến xương quai xanh khêu gợi, Rose cảm giác được bàn tay Charles như mang theo lửa nóng vuốt ve qua lại gáy cô, động tác thong thả lại rõ ràng. Một tay khác xoa nắn từ vành tai đi xuống, tới chỗ xương quai xanh, không tạm dừng mà tiếp tục trượt, Rose hoảng loạn lấy tay ngăn cản nhưng không kịp rồi… Charles đột phá phòng tuyến áo ngủ, mạnh mẽ xoa nắn ngực trước mềm mại. Cảm giác non mềm nhẵn nhụi trong tay làm Charles yêu thích không buông tay, tay nhịn không được dùng sức xoa nắn ngực cô nhiều hơn, động tác càng làm gia tăng khoái cảm.
“A…” Rose một tiếng thở nhẹ, thì ra Charles chưa thỏa mãn, cảm giác một bàn tay cũng không đành lòng vắng vẻ bảo bối bên kia, tay kia cũng cầm chặt bên mềm mại kia.
“Charles…” Ruth kinh hô, giọng nói lộ ra sự mờ mịt. Hai tay cô đặt trước ngực Charles muốn đẩy ra, lại bởi vì sức lực không đủ, bị tay Charles giữ lấy, nhìn vào trong gương lại như là cô chỉ huy tay Charles, cô xấu hổ vội buông hai tay, bất lực cầm chặt áo ngủ.
Lúc này Charles xoay người hít nhẹ mùi hương của Rose, nhìn thấy hành động của Rose thì anh phát ra tiếng cười trầm thấp, ngay khi Rose vì tiếng cười bên tai mà phân tâm, hai cái cánh tay ở trước ngực lập tức dùng sức tác quái, nút thắt trên quần áo được gỡ ra, áo ngủ của cô đột nhiên rộng mở…
Rose chưa bao giờ nghĩ tới đêm động phòng của bản thân sẽ thấy một màn hương diễm như thế. Vạt áo của cô nửa kín nửa hở dính vào người Charles, môi cực nóng của Charles lướt bên cổ cô. Trước ngực, bàn tay màu lúa mạch của Charles và da thịt trắng nhẵn của cô, hai màu sáng tối đối lập rõ ràng kích thích cô càng thêm mẫn cảm.
“Charles, em không muốn ở đây… Đi lên giường…” Quá kích thích làm Rose hoảng loạn lại có chút ủy khuất, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào.
“Được… Bảo bối, đừng sợ, đi lên giường… Chúng ta đi lên giường…” Biết cô vợ nhỏ rất thẹn thùng, Charles vội nhẹ giọng dỗ, luyến tiếc buông ra nơi non mềm mà bản thân yêu thích, ôm vợ đi lên giường.
Nương theo ngọn đèn, hai nơi bắt mắt bị xoa nắn đỏ lên, đậu đỏ nho nhỏ kiêu ngạo bên trên đứng thẳng như đang mời gọi. Anh không chút khách khí vừa mở miệng ngậm lấy đậu đỏ phấn nộn kia vừa liếm, đầu lưỡi vây quanh nhẹ nhàng đảo quanh, tay cũng không nhàn rỗi giở trò xấu, kéo áo ngủ mở ra toàn bộ, quét dọn hết thảy chướng ngại…
“Charles…” Chưa bao giờ Rose thể nghiệm qua, chỉ cảm thấy bản thân thật thoải mái lại thật không thoải mái, cô không biết bản thân đến cùng khát vọng cái gì, chỉ có thể bất lực hô Charles.
“Bảo bối… Anh ở đây… Không sợ, sẽ rất thoải mái …” Không biết vì sao, rõ ràng hai người đã làm nhiều lần, nhưng đêm nay Rose vẫn cho anh cảm giác lần đầu, không, so với lần đầu còn ngượng ngùng khẩn trương hơn, chẳng lẽ vì đêm nay là đêm tân hôn? Mặc kệ thế nào, kiều thê như vậy, làm anh yêu cuồng nhiệt, cũng hết sức thương tiếc, chỉ muốn cho cô càng thêm vui vẻ, khiến cô vì anh mà nở rộ.
Ngón tay anh đã đi vào thân thể của cô, anh bắt đầu tiến vào làm công tác chuẩn bị, ấm áp mà nong nóng, gắt gao vây quanh ngón tay mình, tốt đẹp làm anh muốn mau chóng tiến vào…
Đứng dậy nhanh chóng, vứt bỏ áo ngủ trên người, mà Rose cũng không có chướng ngại nào,làm chỗ giấu kín của hai người không có gì cách trở, cúi đầu hung hăng hôn đôi môi đỏ mọng mà bản thân đã nhớ thương lâu rồi, thân dưới lại không do dự tiến vào thân thể của cô, bắt đầu luật động mãi mãi không thay đổi …
Những ngày sau đó cuộc sống hai người rất hạnh phúc, Mỗi ngày Charles sẽ đến công ty, nếu công việc không gấp thì sẽ trở về cạnh Rose. Hai người tình chàng ý thiếp ngọt như mật, ánh sáng hạnh phúc chói lóa làm cho những người bên cạnh đều đau mắt.
Mỗi ngày Charles đi làm thì Rose sẽ đi dạo phố, uống trà, mệt thì ngồi phòng khách xem báo chí, nghe chút tin tức, thoải mái đến nỗi cô muốn hét lên: Đây mới là cuộc sống chân chính. Trước kia mỗi ngày lục đục loại bỏ lẫn nhau nhưng so sánh với bây giờ thì khác xa một trời một vực. Bình thường thì mình nhàn nhã thì sẽ có người rỗi hơi oán trách, cho nên … đêm nay đã xuất hiện một người muốn cho cô không thoải mái trước nhiều người.
Hôm nay là sinh nhật của Mellery – con gái nhỏ của công tước Field. Lão công tước tới tận 40 tuổi mới có Mellery nên tự nhiên cô là hòn ngọc quý trên tay công tước, nói là nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan nhưng mà một chút cũng không khoa trương. Charles dẫn Rose tới tham gia tiệc sinh nhật.
Tại yến hội, Rose khoác tay Charles, khóe miệng nhếch cười nhìn anh nói chuyện với vài người. Gần đây, Rose thường xuyên tham gia yến hội cùng với Charles, trong yến hội cô đứng bên người Charles nhưng không phát biểu ý kiến, nhưng khi kết thúc thì cô lơ đãng nhắc những điều Charles không để ý hoặc những trọng điểm. Làm cho Charles thường xuyên cảm thán: cưới Rose là tích đức nhiều năm của anh, anh có cả tình yêu lẫn sự nghiệp, thu hoạch lớn. Cũng bởi vì Rose hiền lành nên Charles có thói quen đi đâu cũng dắt cô theo, ở cùng nhiều người nói chuyện với nhau mà có vợ đứng bên cạnh mình thì tâm tình thực sự khoái trá.
“Thì ra hai người ở trong này, chẵng lẽ cậu không có thành ý cạn chén cùng nhân vật chính hay sao?” Giọng nói Mike khoa trương vang lên.
Nhiều người nhìn phía người vừa mới nói, chỉ thấy Mike dẫn Mellery đi tới. Cùng Charles nói chuyện nhưng Mellery lại dùng ánh mắt quét trên người Charles với Rose. Biết điều này hơi thất lễ nên cô tính đứng dậy rời đi.
“Tiểu thư Mellery sinh nhật vui vẻ!” Charles tiến lên một bước, nâng tây Mellery khẽ hôn một cái.
Tại đây nhân tiện cô muốn thanh minh một chút. Đối với dân tộc này điều mà Rose chán ghét nhất ngoài cà phê thì đó là lễ nghi hôn tay, khó chịu nhất là cô bị người khác hôn, làm cho cô không được tự nhiên chút nào nhưng đây lại là văn hóa không thể sửa đổi được, đã không thể thay đổi thì đành phải thay đổi bản thân vậy. Trải qua nhiều lần bí mật tập luyện, đã hủy N khăn tay, rốt cục hiện tại cô cũng thích ứng được.
Chào hỏi nhau xong, Mellery cười nhìn Rose: “Đây là vợ ngài Hockley phải không? Thật sự xinh đẹp! Khó trách ngài Hockley vội vã cưới sớm như vậy.”
Xem Charles tươi cười tự hào và Mike không có biểu cảm gì thì trong lòng Rose hơi bất đắt dĩ, chẳng lẽ trong lòng vị thọ tinh này chán ghét cô, không biết có ác ý không đây?
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, diễn hay là không diễn thì Rose biểu hiện sự ngượng ngùng như cô dâu mới cưới nhìn Mellery khiêm tốn nói: “Tiểu thư Mellery nói quá rồi, ở trước mặt cô ai dám tự nhận mình xinh đẹp hơn chứ?”
“Hai cô gái không cần khiêm tốn, chẳng lẽ hai người không thấy đàn ông ở đây đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn hai người chúng tôi sao? Đứng ở bên người hai các cô thật là áp lực rất lớn.” Mike không hổ là đào hoa, mở miệng ra là làm cho hai cô nở nụ cười.
Mellery che miệng cười duyên, nhưng ánh mắt lại nhìn Charles, nhìn tay Charles khoác eo và dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Rose, ngay cả cái liếc mắt đều không nhìn cô thì cơn tức của cô lại không kiềm được.
Cô cũng biết làm như vậy thật không có đạo lý gì nhưng mà cô cũng không nhịn được mà ghét Rose.
Lại nói tiếp, Rose rất oan ức. Cha của Mellery cũng chính là lão công tước, thấy con gái đã lớn thì nhìn những thanh niên ưu tú có tiền hay không có tiền, có quyền hay không có quyền đều tuyển. Còn có hẳn một danh sách thật dài, những người đàn ông này có một điểm rất giống nhau là bọn họ rất có năng lực cá nhân. Danh sách có Charles trong đấy, Mellery cũng không có chú ý Charles nhiều lắm, gia thế của cô tốt hơn Charles nhiều nhưng mà cô chướng mắt Charles nhất là việc anh ta không tỏ vẻ gì đối với cô mà là thích người khác ngay trước mặt cô, đây chính là một chuyện, còn một chuyện nữa là Charles mới gặp cô thì không đợi cô khảo nghiệm anh thì anh đã bỏ chạy theo phụ nữ khác, điều này làm cho người con gái thường xuyên được cưng chiều như cô không cam tâm, làm sao cô có thể chịu nhục nhã như vậy được?
Cho nên, hôm nay Mellery nhìn thấy Rose thì thù cũ hận mới tuôn ra hết. Trong lòng không nhịn được suy nghĩ: gia tộc quý tộc nhỏ đã xuống dốc như cô ta làm sao mà tốt được chứ? Nhìn thấy bộ dạng Rose quả thật minh diễm động lòng người, mà toàn bộ tâm tư Charles đều đặt trên người Rose, cũng không liếc mắt cô một cái. Làm cho tiểu thư Mellery chúng ta nổi giận.
“Vợ …” Charles nhìn Rose trong gương.
“Em …” Rose ngẩng đầu nhìn Charles trong gương.
Ánh mắt hai người ở trong gương đan vào nhau, ánh mắt nóng bỏng của Charles bắn thẳng vào trong lòng Rose, cô cảm giác sự khẩn trương hoảng loạn của mình đều bị Charles nhìn thấu rõ ràng.
Charles hiểu sự ngượng ngùng trong mắt Rose, nhất thời, lòng tự trọng của đàn ông nổi lên, tất cả cảm xúc bối rối ban đầu biến mất, thậm chí tràn đầy sự tự tin.
Hắn dùng khăn lông cẩn thận lau khô tóc Rose, không còn cảm giác bồn chồn lúc đầu, lần này hắn rất cẩn thận, những ngón tay linh hoạt lồng vào mái tóc dài. Tóc khô một nửa thì khăn lông lặng lẽ rơi xuống đất, tay Charles nhẹ nhàng ấn đầu Rose, xoa, vuốt nhẹ nhàng từ đỉnh đầu đến sau tai, thấy Rose dần dần thả lỏng, Charles nhẹ nhàng xoa vành tai phải cô, xoa đến vành tai cô đỏ hồng. Thân thể Rose nhũn ra, thân thể không có sức lực tựa vào trong lòng anh. Ngón tay Charles không nhanh không chậm, Rose khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Charles trong gương, ánh mắt long lanh như có nước. Charles như bị mê hoặc nhìn chằm chằm đôi mắt ấy trong gương, tay kia lặng lẽ vuốt ve từ sau gáy ra trước, từ cái cổ trắng ngần đến xương quai xanh khêu gợi, Rose cảm giác được bàn tay Charles như mang theo lửa nóng vuốt ve qua lại gáy cô, động tác thong thả lại rõ ràng. Một tay khác xoa nắn từ vành tai đi xuống, tới chỗ xương quai xanh, không tạm dừng mà tiếp tục trượt, Rose hoảng loạn lấy tay ngăn cản nhưng không kịp rồi… Charles đột phá phòng tuyến áo ngủ, mạnh mẽ xoa nắn ngực trước mềm mại. Cảm giác non mềm nhẵn nhụi trong tay làm Charles yêu thích không buông tay, tay nhịn không được dùng sức xoa nắn ngực cô nhiều hơn, động tác càng làm gia tăng khoái cảm.
“A…” Rose một tiếng thở nhẹ, thì ra Charles chưa thỏa mãn, cảm giác một bàn tay cũng không đành lòng vắng vẻ bảo bối bên kia, tay kia cũng cầm chặt bên mềm mại kia.
“Charles…” Ruth kinh hô, giọng nói lộ ra sự mờ mịt. Hai tay cô đặt trước ngực Charles muốn đẩy ra, lại bởi vì sức lực không đủ, bị tay Charles giữ lấy, nhìn vào trong gương lại như là cô chỉ huy tay Charles, cô xấu hổ vội buông hai tay, bất lực cầm chặt áo ngủ.
Lúc này Charles xoay người hít nhẹ mùi hương của Rose, nhìn thấy hành động của Rose thì anh phát ra tiếng cười trầm thấp, ngay khi Rose vì tiếng cười bên tai mà phân tâm, hai cái cánh tay ở trước ngực lập tức dùng sức tác quái, nút thắt trên quần áo được gỡ ra, áo ngủ của cô đột nhiên rộng mở…
Rose chưa bao giờ nghĩ tới đêm động phòng của bản thân sẽ thấy một màn hương diễm như thế. Vạt áo của cô nửa kín nửa hở dính vào người Charles, môi cực nóng của Charles lướt bên cổ cô. Trước ngực, bàn tay màu lúa mạch của Charles và da thịt trắng nhẵn của cô, hai màu sáng tối đối lập rõ ràng kích thích cô càng thêm mẫn cảm.
“Charles, em không muốn ở đây… Đi lên giường…” Quá kích thích làm Rose hoảng loạn lại có chút ủy khuất, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào.
“Được… Bảo bối, đừng sợ, đi lên giường… Chúng ta đi lên giường…” Biết cô vợ nhỏ rất thẹn thùng, Charles vội nhẹ giọng dỗ, luyến tiếc buông ra nơi non mềm mà bản thân yêu thích, ôm vợ đi lên giường.
Nương theo ngọn đèn, hai nơi bắt mắt bị xoa nắn đỏ lên, đậu đỏ nho nhỏ kiêu ngạo bên trên đứng thẳng như đang mời gọi. Anh không chút khách khí vừa mở miệng ngậm lấy đậu đỏ phấn nộn kia vừa liếm, đầu lưỡi vây quanh nhẹ nhàng đảo quanh, tay cũng không nhàn rỗi giở trò xấu, kéo áo ngủ mở ra toàn bộ, quét dọn hết thảy chướng ngại…
“Charles…” Chưa bao giờ Rose thể nghiệm qua, chỉ cảm thấy bản thân thật thoải mái lại thật không thoải mái, cô không biết bản thân đến cùng khát vọng cái gì, chỉ có thể bất lực hô Charles.
“Bảo bối… Anh ở đây… Không sợ, sẽ rất thoải mái …” Không biết vì sao, rõ ràng hai người đã làm nhiều lần, nhưng đêm nay Rose vẫn cho anh cảm giác lần đầu, không, so với lần đầu còn ngượng ngùng khẩn trương hơn, chẳng lẽ vì đêm nay là đêm tân hôn? Mặc kệ thế nào, kiều thê như vậy, làm anh yêu cuồng nhiệt, cũng hết sức thương tiếc, chỉ muốn cho cô càng thêm vui vẻ, khiến cô vì anh mà nở rộ.
Ngón tay anh đã đi vào thân thể của cô, anh bắt đầu tiến vào làm công tác chuẩn bị, ấm áp mà nong nóng, gắt gao vây quanh ngón tay mình, tốt đẹp làm anh muốn mau chóng tiến vào…
Đứng dậy nhanh chóng, vứt bỏ áo ngủ trên người, mà Rose cũng không có chướng ngại nào,làm chỗ giấu kín của hai người không có gì cách trở, cúi đầu hung hăng hôn đôi môi đỏ mọng mà bản thân đã nhớ thương lâu rồi, thân dưới lại không do dự tiến vào thân thể của cô, bắt đầu luật động mãi mãi không thay đổi …
Những ngày sau đó cuộc sống hai người rất hạnh phúc, Mỗi ngày Charles sẽ đến công ty, nếu công việc không gấp thì sẽ trở về cạnh Rose. Hai người tình chàng ý thiếp ngọt như mật, ánh sáng hạnh phúc chói lóa làm cho những người bên cạnh đều đau mắt.
Mỗi ngày Charles đi làm thì Rose sẽ đi dạo phố, uống trà, mệt thì ngồi phòng khách xem báo chí, nghe chút tin tức, thoải mái đến nỗi cô muốn hét lên: Đây mới là cuộc sống chân chính. Trước kia mỗi ngày lục đục loại bỏ lẫn nhau nhưng so sánh với bây giờ thì khác xa một trời một vực. Bình thường thì mình nhàn nhã thì sẽ có người rỗi hơi oán trách, cho nên … đêm nay đã xuất hiện một người muốn cho cô không thoải mái trước nhiều người.
Hôm nay là sinh nhật của Mellery – con gái nhỏ của công tước Field. Lão công tước tới tận 40 tuổi mới có Mellery nên tự nhiên cô là hòn ngọc quý trên tay công tước, nói là nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan nhưng mà một chút cũng không khoa trương. Charles dẫn Rose tới tham gia tiệc sinh nhật.
Tại yến hội, Rose khoác tay Charles, khóe miệng nhếch cười nhìn anh nói chuyện với vài người. Gần đây, Rose thường xuyên tham gia yến hội cùng với Charles, trong yến hội cô đứng bên người Charles nhưng không phát biểu ý kiến, nhưng khi kết thúc thì cô lơ đãng nhắc những điều Charles không để ý hoặc những trọng điểm. Làm cho Charles thường xuyên cảm thán: cưới Rose là tích đức nhiều năm của anh, anh có cả tình yêu lẫn sự nghiệp, thu hoạch lớn. Cũng bởi vì Rose hiền lành nên Charles có thói quen đi đâu cũng dắt cô theo, ở cùng nhiều người nói chuyện với nhau mà có vợ đứng bên cạnh mình thì tâm tình thực sự khoái trá.
“Thì ra hai người ở trong này, chẵng lẽ cậu không có thành ý cạn chén cùng nhân vật chính hay sao?” Giọng nói Mike khoa trương vang lên.
Nhiều người nhìn phía người vừa mới nói, chỉ thấy Mike dẫn Mellery đi tới. Cùng Charles nói chuyện nhưng Mellery lại dùng ánh mắt quét trên người Charles với Rose. Biết điều này hơi thất lễ nên cô tính đứng dậy rời đi.
“Tiểu thư Mellery sinh nhật vui vẻ!” Charles tiến lên một bước, nâng tây Mellery khẽ hôn một cái.
Tại đây nhân tiện cô muốn thanh minh một chút. Đối với dân tộc này điều mà Rose chán ghét nhất ngoài cà phê thì đó là lễ nghi hôn tay, khó chịu nhất là cô bị người khác hôn, làm cho cô không được tự nhiên chút nào nhưng đây lại là văn hóa không thể sửa đổi được, đã không thể thay đổi thì đành phải thay đổi bản thân vậy. Trải qua nhiều lần bí mật tập luyện, đã hủy N khăn tay, rốt cục hiện tại cô cũng thích ứng được.
Chào hỏi nhau xong, Mellery cười nhìn Rose: “Đây là vợ ngài Hockley phải không? Thật sự xinh đẹp! Khó trách ngài Hockley vội vã cưới sớm như vậy.”
Xem Charles tươi cười tự hào và Mike không có biểu cảm gì thì trong lòng Rose hơi bất đắt dĩ, chẳng lẽ trong lòng vị thọ tinh này chán ghét cô, không biết có ác ý không đây?
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, diễn hay là không diễn thì Rose biểu hiện sự ngượng ngùng như cô dâu mới cưới nhìn Mellery khiêm tốn nói: “Tiểu thư Mellery nói quá rồi, ở trước mặt cô ai dám tự nhận mình xinh đẹp hơn chứ?”
“Hai cô gái không cần khiêm tốn, chẳng lẽ hai người không thấy đàn ông ở đây đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn hai người chúng tôi sao? Đứng ở bên người hai các cô thật là áp lực rất lớn.” Mike không hổ là đào hoa, mở miệng ra là làm cho hai cô nở nụ cười.
Mellery che miệng cười duyên, nhưng ánh mắt lại nhìn Charles, nhìn tay Charles khoác eo và dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Rose, ngay cả cái liếc mắt đều không nhìn cô thì cơn tức của cô lại không kiềm được.
Cô cũng biết làm như vậy thật không có đạo lý gì nhưng mà cô cũng không nhịn được mà ghét Rose.
Lại nói tiếp, Rose rất oan ức. Cha của Mellery cũng chính là lão công tước, thấy con gái đã lớn thì nhìn những thanh niên ưu tú có tiền hay không có tiền, có quyền hay không có quyền đều tuyển. Còn có hẳn một danh sách thật dài, những người đàn ông này có một điểm rất giống nhau là bọn họ rất có năng lực cá nhân. Danh sách có Charles trong đấy, Mellery cũng không có chú ý Charles nhiều lắm, gia thế của cô tốt hơn Charles nhiều nhưng mà cô chướng mắt Charles nhất là việc anh ta không tỏ vẻ gì đối với cô mà là thích người khác ngay trước mặt cô, đây chính là một chuyện, còn một chuyện nữa là Charles mới gặp cô thì không đợi cô khảo nghiệm anh thì anh đã bỏ chạy theo phụ nữ khác, điều này làm cho người con gái thường xuyên được cưng chiều như cô không cam tâm, làm sao cô có thể chịu nhục nhã như vậy được?
Cho nên, hôm nay Mellery nhìn thấy Rose thì thù cũ hận mới tuôn ra hết. Trong lòng không nhịn được suy nghĩ: gia tộc quý tộc nhỏ đã xuống dốc như cô ta làm sao mà tốt được chứ? Nhìn thấy bộ dạng Rose quả thật minh diễm động lòng người, mà toàn bộ tâm tư Charles đều đặt trên người Rose, cũng không liếc mắt cô một cái. Làm cho tiểu thư Mellery chúng ta nổi giận.