Anh hôn Bạc Băng cực kì dịu dàng nhưng lại không kém phần bá đạo, anh gần như muốn hòa nhập cơ thể cô vào người anh qua đôi môi, môi chạm môi, lúc nóng lúc lạnh, môi anh mạnh bạo cắn vào môi cô. Sự ngưa ngứa ở đôi môi làm cô tê dại, tràn ngập khiêu khích cùng với thú vị. Thân thể Bạc Băng dần dần yếu ớt, buông lỏng ở trong lòng anh, thừa nhận khí lực từ anh đang lan tỏa vây lấy toàn cơ thể cô.
Thừa nhận, anh đang kích thích ngọn lửa dục tình trong cô.
Rất đẹp! Rất ngọt ngào! Làm say mê lòng người.
Cảnh sắc trước mắt Bạc Băng như một bức rèm màu đen bỗng nhiên lại có sắc đỏ cuồn cuộn nổi lên trên nền đen ấy, ngoài trời hoa anh đào từng cánh, từng cánh trắng muốt đang rơi lả tả xuống mặt hồ xanh biếc…
Một nụ hôn triền miên kéo dài, nụ hôn ấy dường như chứa đựng sự đợi chờ của cả anh và cô đã từ rất lâu.
Bạc Băng không hề phản kháng, cô đang chấp nhận, dù tình sử phong lưu của anh có thể viết thành sách, cô cũng chấp nhận là một cái tên trên trang sách đó, bởi vì anh là Diệp Chính Thần, bởi vì trái tim cô đã sớm rơi vào bể tình của anh.
Bất kể phải trả giá như thế nào, kết quả như thế nào, cô cũng chấp nhận. Điều cô cần, chỉ là một quá trình lãng mạn mà cô từng mơ ước…
Cảm nhận được cơ thể cô đã ngoan ngoãn nghe theo lời mình, anh buông tay cô ra, bàn tay anh chậm rãi nâng cằm cô lên, khiến cho nụ hôn của anh càng sâu, càng hoàn mỹ, càng trọn vẹn…
Lưỡi anh linh hoạt mà thăm dò trong khoang miệng cô, Bạc Băng đã không cự tuyệt, mà chính bản thân cô lại càng không muốn cự tuyệt, cô từ từ hé mở đôi môi, khiến sự xâm nhập của anh hoàn toàn thuận lợi.
Môi và lưỡi quấn lấy nhau, tình cảm dâng trào, sự cọ xát ngày càng mãnh liệt, thì ra đây chính là hôn, thì ra đây chính là yêu… Bạc Băng nhắm mắt lại, hai tay đặt lên vai anh, ôm vòng lấy cổ anh, đáp lại sự quấn quít si mê của anh, cũng đáp lại tình yêu của anh.
Hai người cứ thế quấn lấy nhau, tay anh dịch chuyển chậm chạp từ cổ của cô rồi thăm dò đến ngực…
Từng đợt, từng đợt sóng tê dại và căng tràn tác động vào thần kinh cô, Bạc Băng không kiềm chế được mà hít vào thật sâu, hít vào chính hơi thở của anh, mùi vị của anh khiến toàn thân cô càng trở nên bủn rủn.
Không biết quá trình diễn ra như thế nào, những cơn choáng váng qua đi, Bạc Băng ngửi được mùi hương hoa nhài của nước xả quần áo, lúc này, cô mới phát hiện ra thân thể mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Khẽ mở đôi mắt đang mơ màng, cô thấy đáy mắt anh đang hiện rõ vẻ hài lòng.
Anh đương nhiên hài lòng rồi.
Bất kì là dạng phụ nữ nào, ở trước mặt anh đều là món mì ăn liền, chỉ cần anh muốn, năm phút là có thể.
Bạc Băng nhắm mắt lại một lần nữa, từng cúc áo của cô được cởi ra, một cơn gió lạnh thổi qua làm dịu bớt nhiệt nóng trên cơ thể mỏng manh của cô. Môi anh lần theo từng cúc áo đã được mở, trượt xuống phía dưới mà thăm dò. Lửa nóng từ đầu lưỡi của anh mơn trớn trên từng tấc da thịt cô…
Bạc Băng thở dốc, cố gắng hít sâu bổ sung phần dưỡng khí mà đại não đang thiếu.
“Em muốn không?” Giọng nói anh tràn ngập sự dụ dỗ.
Bạc Băng xoay gương mặt ửng đỏ sang hướng khác, cô không dám đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh.
Bạc Băng nhớ lại, thời đại học, trong một lần cùng nhau ngồi trò chuyện, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng không nên nói chuyện yêu thương với bác sĩ vì việc đó rất là bất lợi.
Bởi vì, môn sinh lý học và thần kinh học là những môn học bắt buộc, việc khiến cho phụ nữ không thể kháng cự vào thời điểm mấu chốt, bọn họ nhắm mắt vẫn có thể tìm được những điểm mẫn cảm nhất…
Bọn họ muốn khóa bạn ở trên giường cũng giống như trị chứng cảm sốt cho bệnh nhân, dễ như trở bàn tay.
Lúc đó, Bạc Băng hoàn toàn không tin, một cô gái trong sáng như cô chỉ cười nhạt: Phụ nữ mà không muốn, cho dù đàn ông có khiêu khích đến đâu cũng không được.
Cho đến hiện tại, cô thật sự đã tin!
Diệp Chính Thần chỉ cần dùng một nụ hôn dịu dàng và cuồng nhiệt là có thể khiến cô ngoan ngoãn vâng theo lời anh, không cần gì khác?
Từng ngón tay mát lạnh của anh theo vạt áo cô mà đi vào, chợt ấm chợt lạnh, lần đến xương sườn cô, rồi đến ngực…
Bạc Băng biết chuyện gì sắp xảy ra, một chút khẩn trương, một chút chờ đợi, tay cô víu chặt vào drap giường.
“Thích không?” Anh cười nhạt, nụ cười đầy xấu xa. Đồng thời, từng ngón tay của anh như có như không dần dà lần đến làn váy của cô, mơn trớn trên đùi cô. Toàn thân Bạc Băng nóng rực, cô nhanh chóng cắn mạnh môi dưới để không phát ra tiếng rên rỉ.
“Hử!” một tiếng hừ mỏng manh nhưng lại rất rõ ràng, từ khoang mũi cô phát ra.
Nụ cười của anh càng đậm, khi thân thể anh đang hoàn toàn áp chế trên người Bạc Băng…
Tại thời điểm mấu chốt…
Bạc Băng nói với anh: “Tần Tuyết!”
Anh giật nhẹ khóe miệng đùa cợt: “Đổi một phương pháp sáng tạo hơn để đánh lạc hướng sự tập trung của anh đi.”
Bạc Băng giãy dụa, giương giương chiếc cằm đến phía cửa sổ: “Thật đó, em không lừa anh đâu, hình như cậu ấy đang đến đấy.”
Anh nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi đó không có người, quay đầu lại vừa có ý định cởi nốt cúc áo cuối cùng của cô thì lúc này chuông cửa vang lên.
Tiếng chuông chói tai vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, nhiệt huyết trong người Bạc Băng chợt trở nên nguội lạnh, tứ chi cũng khôi phục lại khí lực.
Cô ấy đến… Rất là đúng lúc!
Có cảm giác bị người khác bắt quả tang đang mây mưa ở trên giường, trong lúc ngượng ngùng, Bạc Băng vội vàng vùng ra khỏi vòng tay anh, chạy đến hướng cửa: “Ai vậy?”
“Tớ là Tần Tuyết…”
Bạc Băng sửa sang lại quần áo, cài lại những cúc áo bị sắc lang nào đó cởi bỏ, lau lau đôi môi ẩm ướt đến ửng đỏ, mở cửa ra, nở nụ cười: “Có việc gì à?”
“Máy tính của tớ bị treo, tớ muốn mượn đĩa khởi động của cậu, tớ thấy phòng cậu còn sang đèn, tớ không làm phiền giấc ngủ của cậu đấy chứ?”
Haizzz! Ai lại nửa đêm chạy đi mượn cái đĩa khởi động thế này chứ!
“Không! Tớ vừa mới về, cậu chờ tớ một chút, để tớ lấy cho cậu.”
Bạc Băng không mời Tần Tuyết vào phòng ngồi, không phải là cô sợ, mà thật sự là cô không đành lòng để Tần Tuyết đối mặt với tình cảnh trong lúc này.
Bạc Băng vội vàng đi lấy đĩa khởi động, cô thấy Tần Tuyết ngẩn người nhìn đôi giày nam trước cửa phòng cô, đôi tay nhận chiếc đĩa khởi động trở nên trắng nhợt, tim Bạc Băng bất chợt đau đớn vì Tần Tuyết và cũng vì chính cô!
“Nồi cơm điện của tớ bị hỏng, tớ nhờ anh ta sang phòng sửa hộ tớ.”
Tần Tuyết gật đầu, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Sở trường của anh ấy là chuyên giúp người khác sửa đồ mà.”
Tần Tuyết xoay người định rời đi, do dự một lát, rồi lại xoay người lại hỏi cô: “Tớ có vài câu muốn nói với anh ta, có được không?”
“A!” Bạc Băng xoay người trở vào phòng, cô thấy Diệp Chính Thần đang để trần nửa thân trên, vô sỉ mà nằm trên giường của cô, một cơn giận vô cớ lập tức ập đến.
Bạc Băng dùng hết sức lực đá vào cẳng chân của Diệp Chính Thần, nhỏ giọng nói: “Đi kìa! Rảnh rỗi thì đi mà ôn lại chuyện xưa với người tình cũ của anh đi, xử lý công bằng vào để cô ấy khỏi phải trở lại nữa.”
Diệp Chính Thần cắn răng ấn vào cẳng chân, cố gắng nói bằng giọng đau đớn: “Phụ nữ luôn không phân biệt được chuyện nào đúng, chuyện nào sai!”
“Nếu không đi, em dùng nồi cơm điện đập vỡ đầu anh đấy.”
…
Diệp Chính Thần mặc áo vào, cài lại cúc áo, sau đó bước ra cửa.
Bạc Băng nghe được giọng nói rất nhẹ của Tần Tuyết: “Làm phiền hai người rồi?”
“Tôi đã nói với cô rất rõ ràng, tôi không thích cô…”
“Vậy anh thích cô ấy sao?”
Diệp Chính Thần trả lời một cách lạnh nhạt: “Tôi thích ai, không liên quan đến cô.”
“Anh thích cô ấy?!” Tần Tuyết cười mỉa mai, cô ấy nói bằng chất giọng khá to: “Anh biết thích là như thế nào không? Anh chỉ là muốn chơi đùa thôi, chơi chán thì vứt bỏ! Diệp Chính Thần, anh có dám nói anh một lòng một dạ yêu cô ấy không, anh có dám nói nếu không phải cô ấy anh sẽ không cưới ai làm vợ không?!”
“Tần Tuyết, cô là một cô gái thông minh, đừng ngu xuẩn mà làm tổn thương người khác và bản thân mình nữa. Ok?!” Diệp Chính Thần nói bằng giọng điệu lạnh lùng, lạnh đến mức toàn thân phát rét.
Có một ngày, anh cũng sẽ đối xử với cô như vậy sao?!
Bạc Băng cầm lon bia mà Diệp Chính Thần uống hết một nửa, môi cô đặt vào dấu môi nơi anh vừa uống, lạnh lẽo, chua xót!
“Anh có thể tổn thương bất kì người nào, nhưng tôi chỉ không muốn anh tổn thương Tiểu Băng!” Tần Tuyết lớn tiếng nói: “Diệp Chính Thần, nếu tôi nhớ không nhầm, anh đã từng nói rằng, năm năm anh sống ở Nhật Bản sẽ không yêu bất kì một người phụ nữ nào, phát sinh quan hệ với một người nào đó, chẳng qua đối với anh chỉ là chơi đùa mà thôi.”
Diệp Chính Thần không phủ nhận.
Lúc này, Bạc Băng chỉ có thể nghe được âm thanh cây hoa anh đào đang lay động nhẹ nhàng trong gió.
Cô biết, Tần Tuyết đang cố ý nói cho cô nghe. Nhưng Bạc Băng không muốn nghe, bởi vì cô biết tất cả, cô biết quy tắc trò chơi của công tử đào hoa. Con đường này là do cô chọn, cô không cần người khác nhắc nhở cô.
Đêm đó, Diệp Chính Thần không quay trở lại nữa, cô tắt đèn, dưới ánh sáng của ánh trăng, Bạc Băng thu dọn mọi thứ, sau đó cô một mình lên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Anh hôn Bạc Băng cực kì dịu dàng nhưng lại không kém phần bá đạo, anh gần như muốn hòa nhập cơ thể cô vào người anh qua đôi môi, môi chạm môi, lúc nóng lúc lạnh, môi anh mạnh bạo cắn vào môi cô. Sự ngưa ngứa ở đôi môi làm cô tê dại, tràn ngập khiêu khích cùng với thú vị. Thân thể Bạc Băng dần dần yếu ớt, buông lỏng ở trong lòng anh, thừa nhận khí lực từ anh đang lan tỏa vây lấy toàn cơ thể cô.
Thừa nhận, anh đang kích thích ngọn lửa dục tình trong cô.
Rất đẹp! Rất ngọt ngào! Làm say mê lòng người.
Cảnh sắc trước mắt Bạc Băng như một bức rèm màu đen bỗng nhiên lại có sắc đỏ cuồn cuộn nổi lên trên nền đen ấy, ngoài trời hoa anh đào từng cánh, từng cánh trắng muốt đang rơi lả tả xuống mặt hồ xanh biếc…
Một nụ hôn triền miên kéo dài, nụ hôn ấy dường như chứa đựng sự đợi chờ của cả anh và cô đã từ rất lâu.
Bạc Băng không hề phản kháng, cô đang chấp nhận, dù tình sử phong lưu của anh có thể viết thành sách, cô cũng chấp nhận là một cái tên trên trang sách đó, bởi vì anh là Diệp Chính Thần, bởi vì trái tim cô đã sớm rơi vào bể tình của anh.
Bất kể phải trả giá như thế nào, kết quả như thế nào, cô cũng chấp nhận. Điều cô cần, chỉ là một quá trình lãng mạn mà cô từng mơ ước…
Cảm nhận được cơ thể cô đã ngoan ngoãn nghe theo lời mình, anh buông tay cô ra, bàn tay anh chậm rãi nâng cằm cô lên, khiến cho nụ hôn của anh càng sâu, càng hoàn mỹ, càng trọn vẹn…
Lưỡi anh linh hoạt mà thăm dò trong khoang miệng cô, Bạc Băng đã không cự tuyệt, mà chính bản thân cô lại càng không muốn cự tuyệt, cô từ từ hé mở đôi môi, khiến sự xâm nhập của anh hoàn toàn thuận lợi.
Môi và lưỡi quấn lấy nhau, tình cảm dâng trào, sự cọ xát ngày càng mãnh liệt, thì ra đây chính là hôn, thì ra đây chính là yêu… Bạc Băng nhắm mắt lại, hai tay đặt lên vai anh, ôm vòng lấy cổ anh, đáp lại sự quấn quít si mê của anh, cũng đáp lại tình yêu của anh.
Hai người cứ thế quấn lấy nhau, tay anh dịch chuyển chậm chạp từ cổ của cô rồi thăm dò đến ngực…
Từng đợt, từng đợt sóng tê dại và căng tràn tác động vào thần kinh cô, Bạc Băng không kiềm chế được mà hít vào thật sâu, hít vào chính hơi thở của anh, mùi vị của anh khiến toàn thân cô càng trở nên bủn rủn.
Không biết quá trình diễn ra như thế nào, những cơn choáng váng qua đi, Bạc Băng ngửi được mùi hương hoa nhài của nước xả quần áo, lúc này, cô mới phát hiện ra thân thể mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Khẽ mở đôi mắt đang mơ màng, cô thấy đáy mắt anh đang hiện rõ vẻ hài lòng.
Anh đương nhiên hài lòng rồi.
Bất kì là dạng phụ nữ nào, ở trước mặt anh đều là món mì ăn liền, chỉ cần anh muốn, năm phút là có thể.
Bạc Băng nhắm mắt lại một lần nữa, từng cúc áo của cô được cởi ra, một cơn gió lạnh thổi qua làm dịu bớt nhiệt nóng trên cơ thể mỏng manh của cô. Môi anh lần theo từng cúc áo đã được mở, trượt xuống phía dưới mà thăm dò. Lửa nóng từ đầu lưỡi của anh mơn trớn trên từng tấc da thịt cô…
Bạc Băng thở dốc, cố gắng hít sâu bổ sung phần dưỡng khí mà đại não đang thiếu.
“Em muốn không?” Giọng nói anh tràn ngập sự dụ dỗ.
Bạc Băng xoay gương mặt ửng đỏ sang hướng khác, cô không dám đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh.
Bạc Băng nhớ lại, thời đại học, trong một lần cùng nhau ngồi trò chuyện, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng không nên nói chuyện yêu thương với bác sĩ vì việc đó rất là bất lợi.
Bởi vì, môn sinh lý học và thần kinh học là những môn học bắt buộc, việc khiến cho phụ nữ không thể kháng cự vào thời điểm mấu chốt, bọn họ nhắm mắt vẫn có thể tìm được những điểm mẫn cảm nhất…
Bọn họ muốn khóa bạn ở trên giường cũng giống như trị chứng cảm sốt cho bệnh nhân, dễ như trở bàn tay.
Lúc đó, Bạc Băng hoàn toàn không tin, một cô gái trong sáng như cô chỉ cười nhạt: Phụ nữ mà không muốn, cho dù đàn ông có khiêu khích đến đâu cũng không được.
Cho đến hiện tại, cô thật sự đã tin!
Diệp Chính Thần chỉ cần dùng một nụ hôn dịu dàng và cuồng nhiệt là có thể khiến cô ngoan ngoãn vâng theo lời anh, không cần gì khác?
Từng ngón tay mát lạnh của anh theo vạt áo cô mà đi vào, chợt ấm chợt lạnh, lần đến xương sườn cô, rồi đến ngực…
Bạc Băng biết chuyện gì sắp xảy ra, một chút khẩn trương, một chút chờ đợi, tay cô víu chặt vào drap giường.
“Thích không?” Anh cười nhạt, nụ cười đầy xấu xa. Đồng thời, từng ngón tay của anh như có như không dần dà lần đến làn váy của cô, mơn trớn trên đùi cô. Toàn thân Bạc Băng nóng rực, cô nhanh chóng cắn mạnh môi dưới để không phát ra tiếng rên rỉ.
“Hử!” một tiếng hừ mỏng manh nhưng lại rất rõ ràng, từ khoang mũi cô phát ra.
Nụ cười của anh càng đậm, khi thân thể anh đang hoàn toàn áp chế trên người Bạc Băng…
Tại thời điểm mấu chốt…
Bạc Băng nói với anh: “Tần Tuyết!”
Anh giật nhẹ khóe miệng đùa cợt: “Đổi một phương pháp sáng tạo hơn để đánh lạc hướng sự tập trung của anh đi.”
Bạc Băng giãy dụa, giương giương chiếc cằm đến phía cửa sổ: “Thật đó, em không lừa anh đâu, hình như cậu ấy đang đến đấy.”
Anh nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi đó không có người, quay đầu lại vừa có ý định cởi nốt cúc áo cuối cùng của cô thì lúc này chuông cửa vang lên.
Tiếng chuông chói tai vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, nhiệt huyết trong người Bạc Băng chợt trở nên nguội lạnh, tứ chi cũng khôi phục lại khí lực.
Cô ấy đến… Rất là đúng lúc!
Có cảm giác bị người khác bắt quả tang đang mây mưa ở trên giường, trong lúc ngượng ngùng, Bạc Băng vội vàng vùng ra khỏi vòng tay anh, chạy đến hướng cửa: “Ai vậy?”
“Tớ là Tần Tuyết…”
Bạc Băng sửa sang lại quần áo, cài lại những cúc áo bị sắc lang nào đó cởi bỏ, lau lau đôi môi ẩm ướt đến ửng đỏ, mở cửa ra, nở nụ cười: “Có việc gì à?”
“Máy tính của tớ bị treo, tớ muốn mượn đĩa khởi động của cậu, tớ thấy phòng cậu còn sang đèn, tớ không làm phiền giấc ngủ của cậu đấy chứ?”
Haizzz! Ai lại nửa đêm chạy đi mượn cái đĩa khởi động thế này chứ!
“Không! Tớ vừa mới về, cậu chờ tớ một chút, để tớ lấy cho cậu.”
Bạc Băng không mời Tần Tuyết vào phòng ngồi, không phải là cô sợ, mà thật sự là cô không đành lòng để Tần Tuyết đối mặt với tình cảnh trong lúc này.
Bạc Băng vội vàng đi lấy đĩa khởi động, cô thấy Tần Tuyết ngẩn người nhìn đôi giày nam trước cửa phòng cô, đôi tay nhận chiếc đĩa khởi động trở nên trắng nhợt, tim Bạc Băng bất chợt đau đớn vì Tần Tuyết và cũng vì chính cô!
“Nồi cơm điện của tớ bị hỏng, tớ nhờ anh ta sang phòng sửa hộ tớ.”
Tần Tuyết gật đầu, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Sở trường của anh ấy là chuyên giúp người khác sửa đồ mà.”
Tần Tuyết xoay người định rời đi, do dự một lát, rồi lại xoay người lại hỏi cô: “Tớ có vài câu muốn nói với anh ta, có được không?”
“A!” Bạc Băng xoay người trở vào phòng, cô thấy Diệp Chính Thần đang để trần nửa thân trên, vô sỉ mà nằm trên giường của cô, một cơn giận vô cớ lập tức ập đến.
Bạc Băng dùng hết sức lực đá vào cẳng chân của Diệp Chính Thần, nhỏ giọng nói: “Đi kìa! Rảnh rỗi thì đi mà ôn lại chuyện xưa với người tình cũ của anh đi, xử lý công bằng vào để cô ấy khỏi phải trở lại nữa.”
Diệp Chính Thần cắn răng ấn vào cẳng chân, cố gắng nói bằng giọng đau đớn: “Phụ nữ luôn không phân biệt được chuyện nào đúng, chuyện nào sai!”
“Nếu không đi, em dùng nồi cơm điện đập vỡ đầu anh đấy.”
…
Diệp Chính Thần mặc áo vào, cài lại cúc áo, sau đó bước ra cửa.
Bạc Băng nghe được giọng nói rất nhẹ của Tần Tuyết: “Làm phiền hai người rồi?”
“Tôi đã nói với cô rất rõ ràng, tôi không thích cô…”
“Vậy anh thích cô ấy sao?”
Diệp Chính Thần trả lời một cách lạnh nhạt: “Tôi thích ai, không liên quan đến cô.”
“Anh thích cô ấy?!” Tần Tuyết cười mỉa mai, cô ấy nói bằng chất giọng khá to: “Anh biết thích là như thế nào không? Anh chỉ là muốn chơi đùa thôi, chơi chán thì vứt bỏ! Diệp Chính Thần, anh có dám nói anh một lòng một dạ yêu cô ấy không, anh có dám nói nếu không phải cô ấy anh sẽ không cưới ai làm vợ không?!”
“Tần Tuyết, cô là một cô gái thông minh, đừng ngu xuẩn mà làm tổn thương người khác và bản thân mình nữa. Ok?!” Diệp Chính Thần nói bằng giọng điệu lạnh lùng, lạnh đến mức toàn thân phát rét.
Có một ngày, anh cũng sẽ đối xử với cô như vậy sao?!
Bạc Băng cầm lon bia mà Diệp Chính Thần uống hết một nửa, môi cô đặt vào dấu môi nơi anh vừa uống, lạnh lẽo, chua xót!
“Anh có thể tổn thương bất kì người nào, nhưng tôi chỉ không muốn anh tổn thương Tiểu Băng!” Tần Tuyết lớn tiếng nói: “Diệp Chính Thần, nếu tôi nhớ không nhầm, anh đã từng nói rằng, năm năm anh sống ở Nhật Bản sẽ không yêu bất kì một người phụ nữ nào, phát sinh quan hệ với một người nào đó, chẳng qua đối với anh chỉ là chơi đùa mà thôi.”
Diệp Chính Thần không phủ nhận.
Lúc này, Bạc Băng chỉ có thể nghe được âm thanh cây hoa anh đào đang lay động nhẹ nhàng trong gió.
Cô biết, Tần Tuyết đang cố ý nói cho cô nghe. Nhưng Bạc Băng không muốn nghe, bởi vì cô biết tất cả, cô biết quy tắc trò chơi của công tử đào hoa. Con đường này là do cô chọn, cô không cần người khác nhắc nhở cô.
Đêm đó, Diệp Chính Thần không quay trở lại nữa, cô tắt đèn, dưới ánh sáng của ánh trăng, Bạc Băng thu dọn mọi thứ, sau đó cô một mình lên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.