Anh hôn càng ngày càng mãnh liệt và không thể khống chế được, tay anh hấp tấp xé vạt áo cô, một chiếc cúc áo văng ra ngoài. Ngay sau đó, anh vén nội y của cô lên, bầu ngực mềm mại của cô lộ ra hoàn toàn trước mắt anh, anh nhanh chóng tóm lấy nơi mềm mại nhất, đầu ngón tay bắt đầu xâm chiếm, vuốt ve.
Trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập sự khô nóng, Bạc Băng như được hòa quyện vào không khí, cô cật lực thở dốc…
Môi lưỡi anh dịu dàng mơn trớn trên da thịt cô, ngọn lửa trong cô cứ theo đó mà bốc cháy, cật lực thiêu đốt cô…
Cả người cô như bị tan ra.
Bạc Băng không biết Diệp Chính Thần đã ấn vào nút gì trên ghế ngồi, cơ thể cô bỗng nhiên hạ xuống, thân thể cũng chậm rãi nằm dài trên ghế dựa. Không cho cô lấy một cơ hội để hít thở, anh chuyển người sang ghế của cô, đặt thân thể của anh lên người cô, thân thể cô nằm trọn dưới người anh.
Như bị màn đêm mê hoặc, đại não Bạc Băng gần như tê liệt, nhất thời nảy sinh ra một suy nghĩ, cô muốn trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông trước mắt, không cần để tâm đến hậu quả, cũng không cần anh hứa hẹn, chỉ cần thân thể tươi trẻ của cô giống như cây anh đào nở rộ trước mặt anh, làm cho cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi này khắc vào trong người cô, khắc vào trí nhớ của anh, ít nhất cô cũng không trở thành ham muốn nhất thời của anh, ít nhất không tan biến đến nỗi chẳng để lại một chút dấu vết…
Đem lần đầu tiên của người con gái trao cho người đàn ông mà cô yêu nhất, cô cũng không có gì nuối tiếc…
Sau này ngẫm lại, lúc ấy cô thật sự rất ngốc nghếch và buồn cười.
Có lẽ khi yêu một người, luôn luôn ngu ngốc ít nhất là một lần như vậy!
Tay của cô lần vào trong áo sơ mi của anh, da thịt của anh so với suy nghĩ của cô còn nhẵn bóng, ấm áp và đàn hồi hơn gấp mười lần.
Áo từ từ lướt xuống bả vai…
Bạc Băng ngẩng đầu lên, cô nghe thấy tiếng khóa thắt lưng va chạm leng keng.
Bên ngoài bầu trời trở nên bừng sáng.
Qua ô vuông trên cửa sổ, Bạc Băng nhìn thấy bầu trời lúc đó, rất đẹp! Cô thấy được những ngôi sao nhỏ lung lay, dao động…
Đêm mưa sao lại có sao?
Đêm đó quả thực cô đã thấy được sao sáng trong đêm mưa, rất đẹp! Rất sáng!
Cởi bỏ chướng ngại vật cuối cùng còn che đậy trên người Bạc Băng xuống, Diệp Chính Thần lấy khuỷu tay nâng một chân của cô lên. Hoàn toàn không một chút do dự, vật cứng nóng bỏng như nham thạch có sức mạnh như vũ bão của anh bỗng nhiên xông thẳng vào người cô, mạnh mẽ xâm chiếm như không gì có thể ngăn cản được…
Nhánh anh đào tung bay trong gió, thổi từng đóa hoa…
Đây là số mệnh của cây anh đào, lúc xinh đẹp nhất lại chính là lúc kết thúc…
Cơn đau mạnh mẽ lan truyền toàn thân cô, quét qua những dây thần kinh mẫn cảm của cô. Bạc Băng đau đớn đến mức toàn thân cứng đờ, cô cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Nước mắt từ khóe mi rơi xuống, sự khác biệt lớn nhất giữa nước mắt và mưa là nước mắt rất nóng bỏng.
Anh hoảng hốt đến ngây người, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô. Có lẽ anh cảm thấy, một cô gái có ngoại hình cũng không tệ lắm, cho dù lúc này vẫn chưa quen ai, cũng phải nên từng kết giao với bạn trai. Hai mươi ba tuổi, cô vẫn là trinh nữ, có thể anh chưa từng gặp qua bao giờ.
“Anh yên tâm đi, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.” Lời nói của Bạc Băng có phần giận dỗi, giọng điệu cô lạnh như băng: “Là em tự nguyện…”
Sau vài giây thất thần, ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên kiên định, giống như chỉ trong vài giây ngắn ngủi vừa qua, anh đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Anh hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài. Dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, vuốt ve vầng trán đang ướt đẫm mồ hôi của cô, anh cẩn thận chạm vào, giọng điệu tràn ngập sự chìu mến: “Rất đau à?”
Bạc Băng không thể kháng lại sự dịu dàng của anh, hơn nữa tại thời điểm này, thân thể của cô và anh không còn khoảng cách.
Ngữ khí của cô trở nên êm dịu: “Không sao.”
“Em có muốn tiếp tục không?”
Đã đến bước này, anh hỏi cô có muốn tiếp tục không.
Bạc Băng suýt chút nữa là chán nản rồi.
“Ý anh là, em có muốn đổi một nơi khác thoải mái hơn không?”
Bạc Băng lắc đầu.
Cô thích nơi này, mưa bụi, hoa rơi, không gian dao động, cửa kính chống nhìn trộm, đúng là một nơi kích tình hoàn hảo nhất…
“Em thả lỏng chút đi, đưa tay cho anh.” Anh nhẹ giọng nói.
Bạc Băng đưa tay vào lòng bàn tay anh, khiến anh có thể nắm chặt, để anh ngồi lên ghế.
Anh điều chỉnh tư thế của cô một chút, chậm rãi rút ra, lại thong thả tiến vào. Nhận thấy cô đã thích ứng được với nhịp điệu của anh, toàn thân thả lỏng, anh mới dần dà tiếp tục…
Khó trách có nhiều người si mê đến như vậy, quá trình này thật sự rất đẹp.
Hơn nữa, khi phối hợp với anh, đã biết rõ đáp án nhưng lại khiến cho người khác không thể giải đáp vấn đề.
Năm phút sau, anh hỏi: “Còn đau không?”
“…” Đã không còn đau, nhưng có một loại cảm giác tê dại so với đau đớn càng khó thừa nhận hơn.
…
Mười phút sau, anh hỏi: “Có sâu quá không?”
“…” Rất sâu, sâu đến nỗi khiến lòng cô trở nên mềm mại.
Hai mươi phút sau: “Có nhanh quá không?”
“…” Rất nhanh, tốc độ của sự hạnh phúc!
Ba mươi phút sau: “Em có thích tư thế này không?”
Khi anh hỏi vấn đề này thì anh đang nằm trên ghế, đặt cô trên người anh. Bạc Băng lắc đầu, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Trời đất lay động, anh đỡ thắt lưng cô, hưởng thụ vẻ mặt mê ly của cô: “Em thích không?”
“…”
…
“Em biết không, bây giờ, em… Rất đẹp.”
Trước mắt của cô, ánh sáng chói chang lưu chuyển, những cánh hoa anh đào rực rỡ.
Sự hạnh phúc cũng như thủy triều lên xuống, không ngừng ập đến, từng đợt từng đợt sóng càng dâng càng cao, khó có thể kiềm chế…
Không rõ đã qua bao lâu.
“Em có biết sau câu ‘Phi vạt áo thủy dục hà cầu’ là gì không?”
“…” còn có câu tiếp theo sao?
“Tình liên ti y nhậm quân du….”(1)
(1) Câu này có nghĩa là “Tình ý triền miên với chồng…”
“…”
Người đàn ông này! Nếu nói là vô sỉ, trên đời này chắc chẳng ai bằng.
Thế nhưng, cô lại thích anh!
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của cô và anh.
Thời điểm chấm dứt tất cả, mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, lòng bàn tay ẩm ướt: “Nha đầu, thật sự xin lỗi em!”
“Anh không cần xin lỗi, cũng không phải là anh ép buộc em!”
Bạc Băng không hối hận khi trao mình cho anh, hiện tại không hối hận, sau này cũng sẽ không hối hận.
“Thật sự xin lỗi… Anh không nên buông tay em.” Hai tay anh đỡ bờ vai cô, ôm cô vào ngực, để gương mặt cô chôn vào hõm vai anh: “Không cần biết là đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không nên đưa ra lời chia tay. Cho dù chia tay, cũng phải là em nói trước…”
Nếu cô đoán không lầm, lời nói này của anh có rất nhiều ý nghĩa, trong đó bao gồm cả suy nghĩ của anh.
“Đã qua hết rồi.” Bạc Băng thở dài.
“Em có thể tha thứ cho anh không?”
“Không thể!” Anh nói chia tay thì chia tay, anh nói quay lại thì quay lại, làm cô thật là mất mặt!
Nhưng, mặt mũi vẫn không quan trọng bằng hạnh phúc, Bạc Băng do dự một chút lại nói: “Trừ phi… Anh giải thích rõ ràng với em, để em xem lý do của anh có đáng để tha thứ hay không.”
“Thật sự là anh có việc không thể nói.” Anh bày ra vẻ mặt khó xử, suy nghĩ thật lâu, sau đó mới nói: “Anh chỉ có thể nói cho em biết: Anh ở Nhật Bản năm năm này, sẽ không có tự do… Cuộc sống của anh, phải chịu sự sắp xếp của người khác.”
“Ai? Bố anh sao?”
“Có thể cho là như vậy.”
“Anh phải nghe lời ông ấy?”
“Phải!” Anh vô cùng kiên quyết, chuyện này thật đúng là không thể nghi ngờ.
“Vì điều gì?”
Anh thở dài, nói: “Sau này anh sẽ nói cho em biết.”
Anh vẫn không cho cô biết nguyên nhân, rất nhiều năm sau, cô vẫn không thể nào nghĩ ra, loại uy hiếp nào lại có thể tước đoạt sự tự do của một người đàn ông, có thể làm cho Diệp Chính Thần chấp nhận sự sắp đặt như vậy.
Bạc Băng lại hỏi: “Ông ấy bảo anh chia tay với em sao?”
“Em có thể hiểu như vậy.” Anh trả lời có chút mơ hồ.
“Vậy tại sao anh vẫn muốn ở bên cạnh em?”
Anh nở nụ cười, nói bằng giọng điệu thờ ơ quen thuộc: “Cùng lắm thì thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
“Anh nha, còn sống cũng là một sắc… Quỷ… A…”
Anh hôn cô, dùng hết sức lực hôn cô triền miên không dứt khiến cô không thể phản kháng.
Được rồi!
Vì một câu nói của anh: “Cùng lắm thì tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục” lời nói hùng hồn như vậy, cô quyết định tha thứ cho anh!
Chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt triền miên, anh hỏi cô: “Nha đầu, em có thấy đói bụng không?”
Cuối cùng, anh cũng hỏi một câu có nhân tính.
“Em đói suýt chết!” Cô cũng chưa ăn cơm tối, lại vừa vận động mạnh như vậy, có thể không đói sao!
“Em muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn.”
“Anh muốn ăn gì?
Vẻ mặt anh chờ đợi nhìn cô: “Anh muốn ăn mỳ em nấu!”
Nghe anh nhắc đến, cô cũng thấy thèm món mỳ Thành Đô vừa nóng vừa cay.
“Được rồi!”
Anh giúp cô sửa sang lại quần áo, xử lý nhanh mớ hỗn độn trên xe, cả hai quay về nhà trọ…
Phòng trọ của cô lại một lần nữa dấy lên mùi khói lửa của thức ăn!
Bạc Băng và Diệp Chính Thần ngồi bên cửa sổ, ca từ âm thầm sâu sắc của ca khúc [Yêu] được hát đi hát lại, anh ôm vai cô, cả hai cùng ăn một bát mỳ.
Đây là bát mỳ ngon nhất từ trước đến nay mà cô được thưởng thức.
***
Mùi vị nồng đậm của thức ăn vẫn chưa tan hết, thì phòng của Bạc Băng lại có thêm mùi xà phòng hương hoa hồng…
Bạc Băng mặc một chiếc áo ngủ khá kín đáo bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Chính Thần vẫn đang ngồi trước máy vi tính chăm chú sửa bản báo cáo, hàng mi dày của anh cụp xuống, che khuất một nửa ánh mắt suy tư và con ngươi đen vô cùng thâm thúy.
Dường như anh đã trở về phòng mình tắm rửa, anh đã thay một chiếc quần thường và một chiếc áo sơ mi bằng chất liệu vải khá mềm mại. Lúc này, trông anh rất nhàn nhã, mái tóc ướt sáng bóng, cổ áo hơi mở rộng một cách thoải mái, tay áo sơ mi được xắn đến khuỷu tay, khiến Bạc Băng không thể không nhớ đến cánh tay nhẵn bóng tạo xúc cảm mãnh liệt lúc nãy…
Thấy anh không có ý định rời khỏi phòng mình, Bạc Băng đỏ mặt bước qua, khéo léo nhắc nhở anh: “Đã muộn thế này, anh còn bận à?”
Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, nói một cách tự nhiên: “Anh sẽ viết xong nhanh thôi, em đi ngủ đi.”
“Vậy còn anh?” Ý của Bạc Băng là cô muốn ngủ, anh không phải là cũng nên về phòng mình hay sao.
Anh nghe vậy, liền đóng bản báo cáo bệnh trạng và màn hình máy tính.
Bạc Băng âm thầm khen ngợi anh, không ngờ anh lại nói một câu: “Anh sẽ ngủ cùng em!”
Bạc Băng ngây người!
Tuy rằng cô và anh vừa mới chấm dứt một trận kích tình mãnh liệt, mạch máu dâng trào, nhưng cô vẫn chưa thích ứng kịp với sự thay đổi đột ngột của anh.
“Không cần.” Tay Bạc Băng âm thầm kéo vạt áo ngủ, nhỏ giọng nói.
“À.” Anh gật gật đầu: “Vậy em theo ngủ cùng anh là được.”
“…”
“Đúng rồi!” Anh cầm lấy chiếc hộp màu trắng đặt trên bàn, đến trước mặt cô từ từ mở ra, anh hỏi với giọng điệu dè dặt: “Em thích không?”
Chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng thuần khiết, thánh thiện là nhãn hiệu Hải Âu, mặt đồng mồ mỏng thuần một màu trắng như cánh chim hải âu, dây đeo bằng thép được phủ một lớp sứ trắng sáng bóng, ở móc khóa đồng hồ có khắc một chữ “Thần”.
Bạc Băng kinh ngạc mở ra, đầu ngón tay cô vuốt ve biểu tượng hải âu và cái tên được khắc trên đó, thật đẹp!
Đây chính là chiếc đồng hồ mà cô mơ ước được người yêu tặng.
Chiếc đồng hồ được đeo lên cổ tay cô, môi anh hôn nhẹ lên trán cô, dần dần chuyển xuống gò má cô.
…
Đèn tắt, chiếc chăn mỏng đắp lên người anh và cô.
Anh ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Nha đầu, khi ngủ em thích mặc quần áo lắm sao?”
“Ừm!” Trước kia, cô không có thói quen này, từ ngày chính mắt thấy anh chỉ mất ba giây để nhảy qua ban công sang phòng cô, cô liền hình thành thói quen mặc quần áo khi ngủ: “Sát vách có một sắc lang, khi ngủ mặc quần áo mới có cảm giác an toàn.”
“Cảm giác an toàn.” Bên tai cô anh nói khẽ, ngón tay lần thao vạt áo đi vào thăm dò: “Anh sẽ cho em biết cái gì được gọi là cảm giác an toàn…”
Một luồng ánh sáng mỏng xuyên qua những tầng mây dầy đặc, những tia nắng ban mai chiếu sáng những giọt mưa, làm cho bầu trời màu xanh nhạt như một tấm lụa mỏng hỗn độn.
Tiếng sột soạt của quần áo cọ xát với tấm chăn mỏng ngầm nói lên sự rụt rè của cô và cố chấp của anh.
“Đừng ồn ào, trời sắp sáng rồi kìa.” Bạc Băng thầm nói, đối với kiến trúc có cách âm không tốt này cô có một chút lo lắng.
“Nhưng mà anh muốn ôm em ngủ, chứ không phải là ôm quần áo.”
“…”
Cuối cùng, sự yếu ớt của cô không kháng cự được sự kiên trì của anh, từng mảnh quần áo vô tội bay ra ngoài theo đường parabol.
Không còn sự cản trở của quần áo, làn da trắng mịn của cô và nhẵn bóng của anh chạm vào nhau, lúc này, cô mới phát hiện thân thể của anh rất ấm, làn da lạnh lẽo của cô dán lên da thịt của anh khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cơ thể cô theo phản xạ tự nhiên mà rúc vào lòng anh…
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, dịu dàng vuốt ve, lại theo lưng cô chậm rãi đi xuống…
Cảm nhận được cơ thể của anh đang phản ứng, dư âm của cơn đau lúc nãy vẫn còn, cơ thể của cô bắt đầu run rẩy.
“Đừng, em mệt quá…”
Môi anh đang dán ở phía sau vành tai cô, dừng lại một chút, rồi thở nhẹ như ra dấu hiệu rút quân.
“Ngủ đi.” Anh nhẹ giọng nói, sau đó chuyển một cánh tay lên gối của cô, để cô gối lên cánh tay anh, tay kia vòng từ sau lưng đến trước ngực cô, nắm lấy tay của cô, đem cả người cô ôm gọn vào thân hình to lớn của anh.
Từng đường cong trên thân thể tiếp hợp chặt chẽ, Bạc Băng trước sau không có dũng khí xoay người để đối mặt với anh…
Bầu không khí bất chợt im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hoa anh đào rơi xuống đất, có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt, còn có thể cảm giác được nhịp tim anh đang dần dần ổn định.
Toàn thân Bạc Băng đồng thời thả lỏng, mệt mỏi cả ngày cùng với cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, thổi vào người cô.
Cô nặng nề nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ của hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau, nhịp tim hòa cùng nhịp tim, hô hấp quyện cùng hô hấp…
Đến Nhật Bản đã lâu, cô chưa từng có cảm giác an toàn và yên ổn như vậy.
Đây thật sự gọi là cảm giác an toàn sao?
Cô yên tâm giao bản thân mình cho anh, nằm im trong lòng anh ngủ.
Bạc Băng giống như được trở về thời thơ ấu, nằm im trong lòng mẹ, lắng nghe khúc hát đồng dao.
Hô hấp của cô dần dần ổn định, chìm vào giấc ngủ, không có mộng mị.
…
Không biết đã ngủ được bao nhiêu giờ đồng hồ, Bạc Băng tỉnh dậy, ánh nắng ấm áp mênh mông chiếu vào người cô và anh.
Bạc Băng chớp mắt, thấy cánh tay cô và anh để bên ngoài chăn, tay anh vẫn nắm lấy bàn tay cô, trên cổ tay cả hai là cặp đồng hồ nhãn hiệu Hải Âu, một đen, một trắng.
Trên chiếc đồng hồ của anh cũng khắc dòng chữ: Nha đầu!
Trong lòng Bạc Băng dâng lên một loại cảm xúc mà cô chưa bao giờ có.
Nhất là khi thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh, nó đẹp mắt tựa như mặt trăng cũng tựa như con người của anh vậy. Anh thật sự là của cô sao? Hoàn toàn thuộc về cô sao?
Cô biết là không, cô chỉ là một vị khách qua đường bất chợt xuất hiện ngang qua cuộc đời anh, tạm thời bổ sung vào chỗ trống tăm tối trong lòng anh…
Nhưng trong khoảng thời gian yêu nhau này, cô sẽ chân chân chính chính mà chiếm lấy anh, như vậy là đủ rồi, điều gì cũng không còn quan trọng nữa!
Xem đồng hồ, chỉ hơn sáu giờ, Bạc Băng tham luyến sự ngọt ngào, cho phép bản thân ngủ thêm một chút nữa, cô nhắm mắt lại một lần nữa, mang nụ cười đi vào giấc ngủ…
Khi tỉnh giấc lần thứ hai, ánh nắng mặt trời đã làm chói mắt cô, cô nhìn đồng hồ. Chín giờ!
Tiết học bệnh lý của cô! Vấn đề ở chỗ, đây là môn học bắc buộc nha! Cô chết chắc rồi!
Vội vàng ngồi dậy, cô đang muốn quấn chăn lên người để đi lấy quần áo…
Một cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô lại trên giường, một lần nữa kéo chăn đắp lên người cô.
“Em phải đi học.”
“Ừm!” Anh nhắm mắt lại lên tiếng, lực ôm trên thắt lưng cô không hề nới lỏng.
“Môn này rất khó thông qua.” Bạc Băng nói.
“Ừ, anh biết.” Anh gác chân mình lên đùi cô.
“Nếu em không qua, giáo sư sẽ mắng em đấy.”
Thân thể anh hơi chuyển động, Bạc Băng nghĩ cuối cùng anh cũng còn chút lương tâm, không ngờ là anh trực tiếp đè lên người cô, cười tủm tỉm nhìn cô: “Hay là em mời anh dạy kèm cho em đi, anh đảm bảo em sẽ qua được.”
“Thật không?!” Tại sao cô không nghĩ đến?
“Trước tiên chúng ta thỏa thuận về khoản học phí đi. Anh thu phí rất phải chăng, một lần… Một chương…” Nói xong tay anh hướng về phía ngực của cô, nơi mềm mại nhất nhanh chóng bị anh giữ lấy, ngữ điệu của anh hiện giờ rõ ràng là đang muốn cô dùng xác thịt của mình để “đóng học phí” cho anh.
Cô đẩy bàn tay gian tà của anh ra.
“Nếu em không qua thì sao?” Chẳng phải em lỗ vốn sao.
“Anh sẽ trả lại cho em… Một chương, hai lần.”
“Anh đùa giỡn… Lừa bịp… A…”
Câu nói tiếp theo, cô vẫn chưa kịp nói…
Bạc Băng bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề cực kì quan trọng, đẩy anh ra: Hôm nay ngày mười bảy, cô giơ tay ngầm tính xem những ngày này có phải là kì an toàn của cô hay không.
“Em không cần tính, là kì an toàn!” Diệp Chính Thần nói với vẻ vô cùng chắc chắn.
“Tại sao anh biết?!” Bạc Băng kinh ngạc.
“Anh đã tính rồi.” Câu trả lời của anh rất trơn chu, nhưng lại khiến sắc mặt Bạc Băng trở nên tái nhợt.
Tất cả đều không lừa được y thuật cao siêu của anh.
“Kì an toàn cũng không phải tuyệt đối an toàn, nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn… ”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“…”
Anh lại hôn cô một lần nữa.
Mọi thứ cô định thốt ra dường như bị anh nuốt hết, lửa nóng trong anh vây hãm lấy cô như muốn chiếm giữ và hòa vào cơ thể cô, khiến cô rơi vào sự mộng ảo ẩm ướt.
Hôm nay, so với đêm qua anh càng dịu dàng và tinh tế hơn, anh từng bước từng bước dìu cô đi vào thiên đường tình yêu…
Sự âu yếm cùng với sự khiêu khích đùa giỡn của anh, cô cảm nhận được thân thể của mình đang dần bị anh thuần phục.
Đúng theo phương thức anh muốn, khát vọng, rên rỉ, chờ đợi, đồng thời cũng vô cùng hạnh phúc…
Sự e thẹn của Bạc Băng hoàn toàn tan vỡ, hiện giờ, cô toàn tâm toàn ý chờ đợi anh cùng cô hưởng thụ sự khát vọng của tình yêu và cả những thử thách. Một lần nữa anh tiến vào cơ thể cô thăm dò, một chút tê dại và đau đớn khiến Bạc Băng nhíu mày, mặt hơi nhăn lại, anh lập tức dừng lại, hôn nhẹ lên vành tai cô, cổ cô… Anh kiên nhẫn chờ đợi sự đau đớn của cô được thay thế bằng cảm giác tê dại, chờ ngọn lửa tình rực cháy chôn vùi bản năng kháng cự của cô, anh mới tiếp tục, mãi cho đến lúc cô hoàn toàn thừa nhận vật vĩ đại của anh đã ở nơi sâu nhất trong cơ thể của cô.
So với hôm qua, yêu nhau trong không gian nhỏ hẹp trên xe còn bên ngoài là trời mưa lớn, thì lúc này, trong không gian tràn ngập ánh mặt trời xán lạn, trên chiếc giường mềm mại như tơ, thì rõ ràng hôm qua không thể so sánh được.
Dưới ánh nắng sự kích tình không có chỗ ẩn nấp đều được phơi bày.
Tất cả những nơi kín đáo nhất cùng với tư thế hiện tại hoàn toàn lộ ra trước mắt cô, Bạc Băng cảm thấy hoảng hốt, ngay cả đóa hoa hồng cùng dịch mật của cô đang kết hợp chặt chẽ với anh, hoàn toàn bị anh thu hình vào đáy mắt…
Nếu không, hô hấp của anh sẽ không trở nên khàn khàn như vậy, phản ứng sinh lý sẽ không dâng trào mạnh mẽ như vậy, thậm chí lý trí trong anh gần như mất đi nhường chỗ cho cảm xúc tình yêu mạnh mẽ tuôn tràn…
…
Vô số những nụ hôn môi đan xen tiến tới, vô số tiếng thở dốc cùng với rên rỉ, vô số lần mạnh mẽ trói buộc cùng giãy dụa, vô số lần cảm xúc thăng hoa lên đến đỉnh mây mù lại rơi vào trần thế…
Đến gần giữa trưa, sự khoái cảm triền miên của cô và anh đạt đến cao trào mới dần dần chấm dứt.
Anh cẩn thận giúp cô xử lý tốt tất cả, sau đó ghé vào ngực cô mà hưởng thụ an bình.
Nghỉ ngơi trong một lát, Bạc Băng đưa tay về phía đầu giường sờ soạng tìm bút, vươn đến mép giường, vạch một đường thẳng đứng. Sau đó lại nhớ đến lần hôm qua, vì thế lại vẽ thêm một đường nằm ngang nhỏ.
“Em vẽ gì vậy?” Anh tò mò nhìn lên chữ “Chính”(2) đang được viết một nửa trên tường.
(2) Chữ “Chính” — tiếng hoa “正”: mỗi nét là một gạch, người ta thường dùng chữ này để đánh dấu khi cần ghi nhớ 1 số lượng nào đó.
“Đánh dấu số lần học kèm, không cho anh cơ hội quỵt nợ!”
Anh cười to, đoạt lấy bút trong tay cô, lại vạch thêm hai nét, rồi kéo cô trở lại trong lòng anh.
“Anh?”
“Nha đầu, em yên tâm, anh nhất định cho em thấy lịch sử huy hoàng của chúng ta tràn ngập khắp mặt tường…”
“…”
“…”
“Anh có chắc chắn là công việc của anh chỉ là bác sĩ thôi không?”
Anh nhìn cô thật lâu, một giọt mồ hôi nóng bỏng rơi xuống giữa trán cô: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Anh hôn càng ngày càng mãnh liệt và không thể khống chế được, tay anh hấp tấp xé vạt áo cô, một chiếc cúc áo văng ra ngoài. Ngay sau đó, anh vén nội y của cô lên, bầu ngực mềm mại của cô lộ ra hoàn toàn trước mắt anh, anh nhanh chóng tóm lấy nơi mềm mại nhất, đầu ngón tay bắt đầu xâm chiếm, vuốt ve.
Trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập sự khô nóng, Bạc Băng như được hòa quyện vào không khí, cô cật lực thở dốc…
Môi lưỡi anh dịu dàng mơn trớn trên da thịt cô, ngọn lửa trong cô cứ theo đó mà bốc cháy, cật lực thiêu đốt cô…
Cả người cô như bị tan ra.
Bạc Băng không biết Diệp Chính Thần đã ấn vào nút gì trên ghế ngồi, cơ thể cô bỗng nhiên hạ xuống, thân thể cũng chậm rãi nằm dài trên ghế dựa. Không cho cô lấy một cơ hội để hít thở, anh chuyển người sang ghế của cô, đặt thân thể của anh lên người cô, thân thể cô nằm trọn dưới người anh.
Như bị màn đêm mê hoặc, đại não Bạc Băng gần như tê liệt, nhất thời nảy sinh ra một suy nghĩ, cô muốn trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông trước mắt, không cần để tâm đến hậu quả, cũng không cần anh hứa hẹn, chỉ cần thân thể tươi trẻ của cô giống như cây anh đào nở rộ trước mặt anh, làm cho cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi này khắc vào trong người cô, khắc vào trí nhớ của anh, ít nhất cô cũng không trở thành ham muốn nhất thời của anh, ít nhất không tan biến đến nỗi chẳng để lại một chút dấu vết…
Đem lần đầu tiên của người con gái trao cho người đàn ông mà cô yêu nhất, cô cũng không có gì nuối tiếc…
Sau này ngẫm lại, lúc ấy cô thật sự rất ngốc nghếch và buồn cười.
Có lẽ khi yêu một người, luôn luôn ngu ngốc ít nhất là một lần như vậy!
Tay của cô lần vào trong áo sơ mi của anh, da thịt của anh so với suy nghĩ của cô còn nhẵn bóng, ấm áp và đàn hồi hơn gấp mười lần.
Áo từ từ lướt xuống bả vai…
Bạc Băng ngẩng đầu lên, cô nghe thấy tiếng khóa thắt lưng va chạm leng keng.
Bên ngoài bầu trời trở nên bừng sáng.
Qua ô vuông trên cửa sổ, Bạc Băng nhìn thấy bầu trời lúc đó, rất đẹp! Cô thấy được những ngôi sao nhỏ lung lay, dao động…
Đêm mưa sao lại có sao?
Đêm đó quả thực cô đã thấy được sao sáng trong đêm mưa, rất đẹp! Rất sáng!
Cởi bỏ chướng ngại vật cuối cùng còn che đậy trên người Bạc Băng xuống, Diệp Chính Thần lấy khuỷu tay nâng một chân của cô lên. Hoàn toàn không một chút do dự, vật cứng nóng bỏng như nham thạch có sức mạnh như vũ bão của anh bỗng nhiên xông thẳng vào người cô, mạnh mẽ xâm chiếm như không gì có thể ngăn cản được…
Nhánh anh đào tung bay trong gió, thổi từng đóa hoa…
Đây là số mệnh của cây anh đào, lúc xinh đẹp nhất lại chính là lúc kết thúc…
Cơn đau mạnh mẽ lan truyền toàn thân cô, quét qua những dây thần kinh mẫn cảm của cô. Bạc Băng đau đớn đến mức toàn thân cứng đờ, cô cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Nước mắt từ khóe mi rơi xuống, sự khác biệt lớn nhất giữa nước mắt và mưa là nước mắt rất nóng bỏng.
Anh hoảng hốt đến ngây người, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô. Có lẽ anh cảm thấy, một cô gái có ngoại hình cũng không tệ lắm, cho dù lúc này vẫn chưa quen ai, cũng phải nên từng kết giao với bạn trai. Hai mươi ba tuổi, cô vẫn là trinh nữ, có thể anh chưa từng gặp qua bao giờ.
“Anh yên tâm đi, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.” Lời nói của Bạc Băng có phần giận dỗi, giọng điệu cô lạnh như băng: “Là em tự nguyện…”
Sau vài giây thất thần, ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên kiên định, giống như chỉ trong vài giây ngắn ngủi vừa qua, anh đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Anh hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài. Dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, vuốt ve vầng trán đang ướt đẫm mồ hôi của cô, anh cẩn thận chạm vào, giọng điệu tràn ngập sự chìu mến: “Rất đau à?”
Bạc Băng không thể kháng lại sự dịu dàng của anh, hơn nữa tại thời điểm này, thân thể của cô và anh không còn khoảng cách.
Ngữ khí của cô trở nên êm dịu: “Không sao.”
“Em có muốn tiếp tục không?”
Đã đến bước này, anh hỏi cô có muốn tiếp tục không.
Bạc Băng suýt chút nữa là chán nản rồi.
“Ý anh là, em có muốn đổi một nơi khác thoải mái hơn không?”
Bạc Băng lắc đầu.
Cô thích nơi này, mưa bụi, hoa rơi, không gian dao động, cửa kính chống nhìn trộm, đúng là một nơi kích tình hoàn hảo nhất…
“Em thả lỏng chút đi, đưa tay cho anh.” Anh nhẹ giọng nói.
Bạc Băng đưa tay vào lòng bàn tay anh, khiến anh có thể nắm chặt, để anh ngồi lên ghế.
Anh điều chỉnh tư thế của cô một chút, chậm rãi rút ra, lại thong thả tiến vào. Nhận thấy cô đã thích ứng được với nhịp điệu của anh, toàn thân thả lỏng, anh mới dần dà tiếp tục…
Khó trách có nhiều người si mê đến như vậy, quá trình này thật sự rất đẹp.
Hơn nữa, khi phối hợp với anh, đã biết rõ đáp án nhưng lại khiến cho người khác không thể giải đáp vấn đề.
Năm phút sau, anh hỏi: “Còn đau không?”
“…” Đã không còn đau, nhưng có một loại cảm giác tê dại so với đau đớn càng khó thừa nhận hơn.
…
Mười phút sau, anh hỏi: “Có sâu quá không?”
“…” Rất sâu, sâu đến nỗi khiến lòng cô trở nên mềm mại.
Hai mươi phút sau: “Có nhanh quá không?”
“…” Rất nhanh, tốc độ của sự hạnh phúc!
Ba mươi phút sau: “Em có thích tư thế này không?”
Khi anh hỏi vấn đề này thì anh đang nằm trên ghế, đặt cô trên người anh. Bạc Băng lắc đầu, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Trời đất lay động, anh đỡ thắt lưng cô, hưởng thụ vẻ mặt mê ly của cô: “Em thích không?”
“…”
…
“Em biết không, bây giờ, em… Rất đẹp.”Trước mắt của cô, ánh sáng chói chang lưu chuyển, những cánh hoa anh đào rực rỡ.
Sự hạnh phúc cũng như thủy triều lên xuống, không ngừng ập đến, từng đợt từng đợt sóng càng dâng càng cao, khó có thể kiềm chế…
Không rõ đã qua bao lâu.
“Em có biết sau câu ‘Phi vạt áo thủy dục hà cầu’ là gì không?”
“…” còn có câu tiếp theo sao?
“Tình liên ti y nhậm quân du….”(1)
(1) Câu này có nghĩa là “Tình ý triền miên với chồng…”
“…”
Người đàn ông này! Nếu nói là vô sỉ, trên đời này chắc chẳng ai bằng.
Thế nhưng, cô lại thích anh!
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của cô và anh.
Thời điểm chấm dứt tất cả, mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, lòng bàn tay ẩm ướt: “Nha đầu, thật sự xin lỗi em!”
“Anh không cần xin lỗi, cũng không phải là anh ép buộc em!”
Bạc Băng không hối hận khi trao mình cho anh, hiện tại không hối hận, sau này cũng sẽ không hối hận.
“Thật sự xin lỗi… Anh không nên buông tay em.” Hai tay anh đỡ bờ vai cô, ôm cô vào ngực, để gương mặt cô chôn vào hõm vai anh: “Không cần biết là đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không nên đưa ra lời chia tay. Cho dù chia tay, cũng phải là em nói trước…”
Nếu cô đoán không lầm, lời nói này của anh có rất nhiều ý nghĩa, trong đó bao gồm cả suy nghĩ của anh.
“Đã qua hết rồi.” Bạc Băng thở dài.
“Em có thể tha thứ cho anh không?”
“Không thể!” Anh nói chia tay thì chia tay, anh nói quay lại thì quay lại, làm cô thật là mất mặt!
Nhưng, mặt mũi vẫn không quan trọng bằng hạnh phúc, Bạc Băng do dự một chút lại nói: “Trừ phi… Anh giải thích rõ ràng với em, để em xem lý do của anh có đáng để tha thứ hay không.”
“Thật sự là anh có việc không thể nói.” Anh bày ra vẻ mặt khó xử, suy nghĩ thật lâu, sau đó mới nói: “Anh chỉ có thể nói cho em biết: Anh ở Nhật Bản năm năm này, sẽ không có tự do… Cuộc sống của anh, phải chịu sự sắp xếp của người khác.”
“Ai? Bố anh sao?”
“Có thể cho là như vậy.”
“Anh phải nghe lời ông ấy?”
“Phải!” Anh vô cùng kiên quyết, chuyện này thật đúng là không thể nghi ngờ.
“Vì điều gì?”
Anh thở dài, nói: “Sau này anh sẽ nói cho em biết.”
Anh vẫn không cho cô biết nguyên nhân, rất nhiều năm sau, cô vẫn không thể nào nghĩ ra, loại uy hiếp nào lại có thể tước đoạt sự tự do của một người đàn ông, có thể làm cho Diệp Chính Thần chấp nhận sự sắp đặt như vậy.
Bạc Băng lại hỏi: “Ông ấy bảo anh chia tay với em sao?”
“Em có thể hiểu như vậy.” Anh trả lời có chút mơ hồ.
“Vậy tại sao anh vẫn muốn ở bên cạnh em?”
Anh nở nụ cười, nói bằng giọng điệu thờ ơ quen thuộc: “Cùng lắm thì thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
“Anh nha, còn sống cũng là một sắc… Quỷ… A…”
Anh hôn cô, dùng hết sức lực hôn cô triền miên không dứt khiến cô không thể phản kháng.
Được rồi!
Vì một câu nói của anh: “Cùng lắm thì tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục” lời nói hùng hồn như vậy, cô quyết định tha thứ cho anh!
Chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt triền miên, anh hỏi cô: “Nha đầu, em có thấy đói bụng không?”
Cuối cùng, anh cũng hỏi một câu có nhân tính.
“Em đói suýt chết!” Cô cũng chưa ăn cơm tối, lại vừa vận động mạnh như vậy, có thể không đói sao!
“Em muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn.”
“Anh muốn ăn gì?
Vẻ mặt anh chờ đợi nhìn cô: “Anh muốn ăn mỳ em nấu!”
Nghe anh nhắc đến, cô cũng thấy thèm món mỳ Thành Đô vừa nóng vừa cay.
“Được rồi!”
Anh giúp cô sửa sang lại quần áo, xử lý nhanh mớ hỗn độn trên xe, cả hai quay về nhà trọ…
Phòng trọ của cô lại một lần nữa dấy lên mùi khói lửa của thức ăn!
Bạc Băng và Diệp Chính Thần ngồi bên cửa sổ, ca từ âm thầm sâu sắc của ca khúc [Yêu] được hát đi hát lại, anh ôm vai cô, cả hai cùng ăn một bát mỳ.
Đây là bát mỳ ngon nhất từ trước đến nay mà cô được thưởng thức.
***
Mùi vị nồng đậm của thức ăn vẫn chưa tan hết, thì phòng của Bạc Băng lại có thêm mùi xà phòng hương hoa hồng…
Bạc Băng mặc một chiếc áo ngủ khá kín đáo bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Chính Thần vẫn đang ngồi trước máy vi tính chăm chú sửa bản báo cáo, hàng mi dày của anh cụp xuống, che khuất một nửa ánh mắt suy tư và con ngươi đen vô cùng thâm thúy.
Dường như anh đã trở về phòng mình tắm rửa, anh đã thay một chiếc quần thường và một chiếc áo sơ mi bằng chất liệu vải khá mềm mại. Lúc này, trông anh rất nhàn nhã, mái tóc ướt sáng bóng, cổ áo hơi mở rộng một cách thoải mái, tay áo sơ mi được xắn đến khuỷu tay, khiến Bạc Băng không thể không nhớ đến cánh tay nhẵn bóng tạo xúc cảm mãnh liệt lúc nãy…
Thấy anh không có ý định rời khỏi phòng mình, Bạc Băng đỏ mặt bước qua, khéo léo nhắc nhở anh: “Đã muộn thế này, anh còn bận à?”
Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, nói một cách tự nhiên: “Anh sẽ viết xong nhanh thôi, em đi ngủ đi.”
“Vậy còn anh?” Ý của Bạc Băng là cô muốn ngủ, anh không phải là cũng nên về phòng mình hay sao.
Anh nghe vậy, liền đóng bản báo cáo bệnh trạng và màn hình máy tính.
Bạc Băng âm thầm khen ngợi anh, không ngờ anh lại nói một câu: “Anh sẽ ngủ cùng em!”
Bạc Băng ngây người!
Tuy rằng cô và anh vừa mới chấm dứt một trận kích tình mãnh liệt, mạch máu dâng trào, nhưng cô vẫn chưa thích ứng kịp với sự thay đổi đột ngột của anh.
“Không cần.” Tay Bạc Băng âm thầm kéo vạt áo ngủ, nhỏ giọng nói.
“À.” Anh gật gật đầu: “Vậy em theo ngủ cùng anh là được.”
“…”
“Đúng rồi!” Anh cầm lấy chiếc hộp màu trắng đặt trên bàn, đến trước mặt cô từ từ mở ra, anh hỏi với giọng điệu dè dặt: “Em thích không?”
Chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng thuần khiết, thánh thiện là nhãn hiệu Hải Âu, mặt đồng mồ mỏng thuần một màu trắng như cánh chim hải âu, dây đeo bằng thép được phủ một lớp sứ trắng sáng bóng, ở móc khóa đồng hồ có khắc một chữ “Thần”.
Bạc Băng kinh ngạc mở ra, đầu ngón tay cô vuốt ve biểu tượng hải âu và cái tên được khắc trên đó, thật đẹp!
Đây chính là chiếc đồng hồ mà cô mơ ước được người yêu tặng.
Chiếc đồng hồ được đeo lên cổ tay cô, môi anh hôn nhẹ lên trán cô, dần dần chuyển xuống gò má cô.
…
Đèn tắt, chiếc chăn mỏng đắp lên người anh và cô.
Anh ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Nha đầu, khi ngủ em thích mặc quần áo lắm sao?”
“Ừm!” Trước kia, cô không có thói quen này, từ ngày chính mắt thấy anh chỉ mất ba giây để nhảy qua ban công sang phòng cô, cô liền hình thành thói quen mặc quần áo khi ngủ: “Sát vách có một sắc lang, khi ngủ mặc quần áo mới có cảm giác an toàn.”
“Cảm giác an toàn.” Bên tai cô anh nói khẽ, ngón tay lần thao vạt áo đi vào thăm dò: “Anh sẽ cho em biết cái gì được gọi là cảm giác an toàn…”
Một luồng ánh sáng mỏng xuyên qua những tầng mây dầy đặc, những tia nắng ban mai chiếu sáng những giọt mưa, làm cho bầu trời màu xanh nhạt như một tấm lụa mỏng hỗn độn.
Tiếng sột soạt của quần áo cọ xát với tấm chăn mỏng ngầm nói lên sự rụt rè của cô và cố chấp của anh.
“Đừng ồn ào, trời sắp sáng rồi kìa.” Bạc Băng thầm nói, đối với kiến trúc có cách âm không tốt này cô có một chút lo lắng.
“Nhưng mà anh muốn ôm em ngủ, chứ không phải là ôm quần áo.”
“…”
Cuối cùng, sự yếu ớt của cô không kháng cự được sự kiên trì của anh, từng mảnh quần áo vô tội bay ra ngoài theo đường parabol.
Không còn sự cản trở của quần áo, làn da trắng mịn của cô và nhẵn bóng của anh chạm vào nhau, lúc này, cô mới phát hiện thân thể của anh rất ấm, làn da lạnh lẽo của cô dán lên da thịt của anh khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cơ thể cô theo phản xạ tự nhiên mà rúc vào lòng anh…
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, dịu dàng vuốt ve, lại theo lưng cô chậm rãi đi xuống…
Cảm nhận được cơ thể của anh đang phản ứng, dư âm của cơn đau lúc nãy vẫn còn, cơ thể của cô bắt đầu run rẩy.
“Đừng, em mệt quá…”
Môi anh đang dán ở phía sau vành tai cô, dừng lại một chút, rồi thở nhẹ như ra dấu hiệu rút quân.
“Ngủ đi.” Anh nhẹ giọng nói, sau đó chuyển một cánh tay lên gối của cô, để cô gối lên cánh tay anh, tay kia vòng từ sau lưng đến trước ngực cô, nắm lấy tay của cô, đem cả người cô ôm gọn vào thân hình to lớn của anh.
Từng đường cong trên thân thể tiếp hợp chặt chẽ, Bạc Băng trước sau không có dũng khí xoay người để đối mặt với anh…
Bầu không khí bất chợt im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hoa anh đào rơi xuống đất, có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt, còn có thể cảm giác được nhịp tim anh đang dần dần ổn định.
Toàn thân Bạc Băng đồng thời thả lỏng, mệt mỏi cả ngày cùng với cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, thổi vào người cô.
Cô nặng nề nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ của hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau, nhịp tim hòa cùng nhịp tim, hô hấp quyện cùng hô hấp…
Đến Nhật Bản đã lâu, cô chưa từng có cảm giác an toàn và yên ổn như vậy.
Đây thật sự gọi là cảm giác an toàn sao?
Cô yên tâm giao bản thân mình cho anh, nằm im trong lòng anh ngủ.
Bạc Băng giống như được trở về thời thơ ấu, nằm im trong lòng mẹ, lắng nghe khúc hát đồng dao.
Hô hấp của cô dần dần ổn định, chìm vào giấc ngủ, không có mộng mị.
…
Không biết đã ngủ được bao nhiêu giờ đồng hồ, Bạc Băng tỉnh dậy, ánh nắng ấm áp mênh mông chiếu vào người cô và anh.
Bạc Băng chớp mắt, thấy cánh tay cô và anh để bên ngoài chăn, tay anh vẫn nắm lấy bàn tay cô, trên cổ tay cả hai là cặp đồng hồ nhãn hiệu Hải Âu, một đen, một trắng.
Trên chiếc đồng hồ của anh cũng khắc dòng chữ: Nha đầu!
Trong lòng Bạc Băng dâng lên một loại cảm xúc mà cô chưa bao giờ có.
Nhất là khi thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh, nó đẹp mắt tựa như mặt trăng cũng tựa như con người của anh vậy. Anh thật sự là của cô sao? Hoàn toàn thuộc về cô sao?
Cô biết là không, cô chỉ là một vị khách qua đường bất chợt xuất hiện ngang qua cuộc đời anh, tạm thời bổ sung vào chỗ trống tăm tối trong lòng anh…
Nhưng trong khoảng thời gian yêu nhau này, cô sẽ chân chân chính chính mà chiếm lấy anh, như vậy là đủ rồi, điều gì cũng không còn quan trọng nữa!
Xem đồng hồ, chỉ hơn sáu giờ, Bạc Băng tham luyến sự ngọt ngào, cho phép bản thân ngủ thêm một chút nữa, cô nhắm mắt lại một lần nữa, mang nụ cười đi vào giấc ngủ…
Khi tỉnh giấc lần thứ hai, ánh nắng mặt trời đã làm chói mắt cô, cô nhìn đồng hồ. Chín giờ!
Tiết học bệnh lý của cô! Vấn đề ở chỗ, đây là môn học bắc buộc nha! Cô chết chắc rồi!
Vội vàng ngồi dậy, cô đang muốn quấn chăn lên người để đi lấy quần áo…
Một cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của cô, kéo cô lại trên giường, một lần nữa kéo chăn đắp lên người cô.
“Em phải đi học.”
“Ừm!” Anh nhắm mắt lại lên tiếng, lực ôm trên thắt lưng cô không hề nới lỏng.
“Môn này rất khó thông qua.” Bạc Băng nói.
“Ừ, anh biết.” Anh gác chân mình lên đùi cô.
“Nếu em không qua, giáo sư sẽ mắng em đấy.”
Thân thể anh hơi chuyển động, Bạc Băng nghĩ cuối cùng anh cũng còn chút lương tâm, không ngờ là anh trực tiếp đè lên người cô, cười tủm tỉm nhìn cô: “Hay là em mời anh dạy kèm cho em đi, anh đảm bảo em sẽ qua được.”
“Thật không?!” Tại sao cô không nghĩ đến?
“Trước tiên chúng ta thỏa thuận về khoản học phí đi. Anh thu phí rất phải chăng, một lần… Một chương…” Nói xong tay anh hướng về phía ngực của cô, nơi mềm mại nhất nhanh chóng bị anh giữ lấy, ngữ điệu của anh hiện giờ rõ ràng là đang muốn cô dùng xác thịt của mình để “đóng học phí” cho anh.
Cô đẩy bàn tay gian tà của anh ra.
“Nếu em không qua thì sao?” Chẳng phải em lỗ vốn sao.
“Anh sẽ trả lại cho em… Một chương, hai lần.”
“Anh đùa giỡn… Lừa bịp… A…”
Câu nói tiếp theo, cô vẫn chưa kịp nói…
Bạc Băng bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề cực kì quan trọng, đẩy anh ra: Hôm nay ngày mười bảy, cô giơ tay ngầm tính xem những ngày này có phải là kì an toàn của cô hay không.
“Em không cần tính, là kì an toàn!” Diệp Chính Thần nói với vẻ vô cùng chắc chắn.
“Tại sao anh biết?!” Bạc Băng kinh ngạc.
“Anh đã tính rồi.” Câu trả lời của anh rất trơn chu, nhưng lại khiến sắc mặt Bạc Băng trở nên tái nhợt.
Tất cả đều không lừa được y thuật cao siêu của anh.
“Kì an toàn cũng không phải tuyệt đối an toàn, nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn… ”
“Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“…”
Anh lại hôn cô một lần nữa.
Mọi thứ cô định thốt ra dường như bị anh nuốt hết, lửa nóng trong anh vây hãm lấy cô như muốn chiếm giữ và hòa vào cơ thể cô, khiến cô rơi vào sự mộng ảo ẩm ướt.
Hôm nay, so với đêm qua anh càng dịu dàng và tinh tế hơn, anh từng bước từng bước dìu cô đi vào thiên đường tình yêu…
Sự âu yếm cùng với sự khiêu khích đùa giỡn của anh, cô cảm nhận được thân thể của mình đang dần bị anh thuần phục.
Đúng theo phương thức anh muốn, khát vọng, rên rỉ, chờ đợi, đồng thời cũng vô cùng hạnh phúc…
Sự e thẹn của Bạc Băng hoàn toàn tan vỡ, hiện giờ, cô toàn tâm toàn ý chờ đợi anh cùng cô hưởng thụ sự khát vọng của tình yêu và cả những thử thách. Một lần nữa anh tiến vào cơ thể cô thăm dò, một chút tê dại và đau đớn khiến Bạc Băng nhíu mày, mặt hơi nhăn lại, anh lập tức dừng lại, hôn nhẹ lên vành tai cô, cổ cô… Anh kiên nhẫn chờ đợi sự đau đớn của cô được thay thế bằng cảm giác tê dại, chờ ngọn lửa tình rực cháy chôn vùi bản năng kháng cự của cô, anh mới tiếp tục, mãi cho đến lúc cô hoàn toàn thừa nhận vật vĩ đại của anh đã ở nơi sâu nhất trong cơ thể của cô.
So với hôm qua, yêu nhau trong không gian nhỏ hẹp trên xe còn bên ngoài là trời mưa lớn, thì lúc này, trong không gian tràn ngập ánh mặt trời xán lạn, trên chiếc giường mềm mại như tơ, thì rõ ràng hôm qua không thể so sánh được.
Dưới ánh nắng sự kích tình không có chỗ ẩn nấp đều được phơi bày.
Tất cả những nơi kín đáo nhất cùng với tư thế hiện tại hoàn toàn lộ ra trước mắt cô, Bạc Băng cảm thấy hoảng hốt, ngay cả đóa hoa hồng cùng dịch mật của cô đang kết hợp chặt chẽ với anh, hoàn toàn bị anh thu hình vào đáy mắt…
Nếu không, hô hấp của anh sẽ không trở nên khàn khàn như vậy, phản ứng sinh lý sẽ không dâng trào mạnh mẽ như vậy, thậm chí lý trí trong anh gần như mất đi nhường chỗ cho cảm xúc tình yêu mạnh mẽ tuôn tràn…
…
Vô số những nụ hôn môi đan xen tiến tới, vô số tiếng thở dốc cùng với rên rỉ, vô số lần mạnh mẽ trói buộc cùng giãy dụa, vô số lần cảm xúc thăng hoa lên đến đỉnh mây mù lại rơi vào trần thế…
Đến gần giữa trưa, sự khoái cảm triền miên của cô và anh đạt đến cao trào mới dần dần chấm dứt.
Anh cẩn thận giúp cô xử lý tốt tất cả, sau đó ghé vào ngực cô mà hưởng thụ an bình.
Nghỉ ngơi trong một lát, Bạc Băng đưa tay về phía đầu giường sờ soạng tìm bút, vươn đến mép giường, vạch một đường thẳng đứng. Sau đó lại nhớ đến lần hôm qua, vì thế lại vẽ thêm một đường nằm ngang nhỏ.
“Em vẽ gì vậy?” Anh tò mò nhìn lên chữ “Chính”(2) đang được viết một nửa trên tường.
(2) Chữ “Chính” — tiếng hoa “正”: mỗi nét là một gạch, người ta thường dùng chữ này để đánh dấu khi cần ghi nhớ 1 số lượng nào đó.
“Đánh dấu số lần học kèm, không cho anh cơ hội quỵt nợ!”
Anh cười to, đoạt lấy bút trong tay cô, lại vạch thêm hai nét, rồi kéo cô trở lại trong lòng anh.
“Anh?”
“Nha đầu, em yên tâm, anh nhất định cho em thấy lịch sử huy hoàng của chúng ta tràn ngập khắp mặt tường…”
“…”
“…”
“Anh có chắc chắn là công việc của anh chỉ là bác sĩ thôi không?”
Anh nhìn cô thật lâu, một giọt mồ hôi nóng bỏng rơi xuống giữa trán cô: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”