Bốn chữ “Em gả cho anh” nửa thật nửa giả bỗng nhiên được Diệp Chính Thần nói ra, trong khi cô còn chưa kịp tháo chiếc nhẫn đính hôn ra khỏi tay.
Bạc Băng cảm thấy bản thân mình có hàng vạn lí do để từ chối.
Ví dụ như cô còn chưa chính thức hủy hôn ước với Ấn Chung Thiêm;
Cô còn chưa giải thích với bố mẹ cô;
Cô còn chưa kịp ngắm nhìn Diệp Chính Thần mặc quân trang một cách nghiêm túc;
Cô còn chưa có đủ dũng khí để yêu anh một lần nữa;
Người trước mắt này vốn không phù hợp để làm bạn trai, không biết có đủ tư cách làm chồng hay không, có đủ tư cách làm con rể hay không;
Cô còn chưa gặp qua người nhà của anh, không biết bố mẹ anh có chấp nhận cô hay không…
Thật sự, cô có hàng vạn lí do để từ chối anh, nhưng hàng vạn lí do đó cũng không thể ngăn cản nhịp tim đập ngày càng nhanh của cô, và như chỉ đợi cô mở miệng thì nó sẽ lập tức nhảy ra ngoài.
Bỗng nhiên, có một giọt nước cực lạnh chảy vào cổ áo cô. Thì ra nước đá trong khăn chườm tan ra chảy thành nước, từ trên má cô chảy xuống ngực.
Bạc Băng lạnh đến phát run, cô co thân người. Diệp Chính Thần mới phát hiện nước đá đã tan, thuận tay đặt khăn đá lên bàn, ngón tay lạnh như băng của anh lau theo hướng dòng nước chảy, đi xuống, đến cổ áo cô.
Bạc Băng không biết có phải do cô bị lạnh cóng mà toàn thân cô đều không thể cử động được, cô ngồi bất động trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào anh.
Tay anh dường như cũng bị lạnh cóng, mấy ngón tay dừng lại nơi cổ áo cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.
“Anh…” Có lẽ do mặt cô bị chườm đá quá lâu, nên miệng cũng trở nên không linh hoạt, giọng nói run run: “Anh thật sự có thể giúp anh ấy sao?”
“Ừ.” Ánh mắt anh dừng lại trên môi cô: “Đảm bảo em sẽ vừa lòng.”
“A…” Đó cũng không phải có ý, muốn cô làm anh vừa lòng chứ?
Gương mặt anh dần dần tiến đến gần hơn, trong hơi thở không liên tục của anh phảng phất mùi vị của rượu. Trong lúc nhất thời, ngay cả đầu óc của cô cũng như bị đóng băng, rơi vào trạng thái ngưng hoạt động.
Môi anh càng ngày càng gần môi cô, dường như không còn khoảng cách, giống như cánh hoa anh đào tháng tư mềm mại lướt qua, cũng giống như giọt sương sớm ngọt ngào đang sát bên môi để lại một sự ngưa ngứa tê dại.
Cô không chịu được sự trêu đùa dịu dàng của anh, hành động của anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Bạc Băng choáng váng, cô không biết nên đẩy anh ra hay là nên giơ tay ôm lấy anh…
Chuông cửa bất chợt vang lên, cô và anh đồng thời giật mình. Diệp Chính Thần mắng thầm một tiếng, nhìn về phía cửa phòng trọ của cô.
Đêm hôm khuya khoắt như thế này, người có thể đến nhà cô kể ra cũng không nhiều cho lắm, trong đó có một người đang ở trước mặt cô, một người khác thì… Khi nghĩ đến người khác đó, Bạc Băng như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, chao đảo chạy đến cửa. Nhìn qua mắt mèo trên cửa, cô thấy Ấn Chung Thiêm đang đứng bên ngoài, anh ta đang cúi đầu nhìn xuống đất, trong tay thì cầm chặt một chiếc túi plastic, trên túi có viết tên một loại thuốc nào đó.
Bạc Băng phản ứng theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, cô hy vọng anh hãy trốn đi. Nhưng anh vẫn ngồi bất động trên sofa nhìn cô, anh rõ ràng đã đoán được người đứng ngoài cửa đó là ai, hơn nữa anh hoàn toàn không có dự định né tránh.
Toàn thân Bạc Băng vốn đã lạnh, nay lại phải đối diện với tình cảnh hiện tại, cô như vừa rơi vào một căn hầm toàn băng khiến cho hơi thở của mình khi vừa ra khỏi mũi đã trở thành một làn sương mỏng.
Tình cảnh khó xử nhất cô đã từng để cho Ấn Chung Thiêm trải qua khá nhiều lần, Bạc Băng do dự không biết có nên giữ lại cho anh ta một chút tôn nghiêm hay không, đừng để anh ta phải đối mặt với tình cảnh hiện nay nữa.
“Tại sao không mở cửa? Em sợ hắn bị đả kích à? Hay là, em cho rằng…” Diệp Chính Thần khẽ cười, giọng nói của anh cực kỳ lạnh lẽo: “Hắn đi rồi quay lại, có nghĩa là hắn đã tha thứ cho em?”
Bạc Băng phát hiện người đàn ông trước mắt cô đã trở nên vô cùng đáng sợ. Hoặc là, trước kia anh cũng là một người đáng sợ như vậy, chẳng qua cô không phát hiện ra mà thôi.
“Em sợ anh ấy giết anh.” Bạc Băng cắn răng nói.
Diệp Chính Thần khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, không hề quan tâm đến cô.
Ấn Chung Thiêm đợi một lát, không thấy Bạc Băng mở cửa, anh ta lại tiếp tục ấn chuông, tiếng chuông vội vã thể hiện sự lo lắng, âm thanh chói tai truyền vào màng nhĩ của Bạc Băng.
Có một số việc cuối cùng vẫn phải đối mặt, tránh được hôm nay không tránh được ngày mai, tránh được ngày mai không tránh được mãi mãi. Bạc Băng mở khóa, tay cô chậm rãi mở cửa ra, hành động của cô giống như đang châm ngòi cho một quả bom và chỉ đợi nó nổ tung rồi tan xương nát thịt…
Cửa mở ra, Ấn Chung Thiêm nhìn thấy cô, vội vàng bước về trước vài bước, nắm lấy tay cô: “Tiểu Băng, thật sự xin lỗi, anh không nên đánh em, anh vừa mới…”
Ấn Chung Thiêm dừng lại không nói câu nói tiếp theo, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Bạc Băng…
Cảm giác của Ấn Chung Thiêm lúc này khiến cho Bạc Băng có một cảm xúc đồng cảm. Bởi vì cô cũng đã từng nhìn thấy người đàn ông mà cô yêu thương đi vào nhà một người phụ nữ khác. Ấn Chung Thiêm bây giờ nhất định cũng giống như cô của năm ấy, anh ta đang cảm thấy mình là người ngu xuẩn nhất thế giới, thật sự rất buồn cười. Chỉ hận là sau lưng không có một vực thẳm đen tối để lập tức xoay người nhảy xuống.
Tính tình của Ấn Chung Thiêm luôn luôn rất điềm đạm nhưng giờ đây anh ta rốt cuộc cũng phải bùng nổ, Ấn Chung Thiêm buông túi plastic trên tay xuống, anh ta gần như phát điên chỉ muốn lao vào bên trong.
Nhìn hai tay Ấn Chung Thiêm đang nắm thành quyền, Bạc Băng không kịp suy nghĩ gì cả, cô vội vàng dùng cả người đứng chắn trước cửa: “Đừng…”
Ấn Chung Thiêm lấy tay đẩy Bạc Băng ra, người cô chao đảo một chút rồi nhanh chóng cố lấy lại thăng bằng, Diệp Chính Thần đang ngồi trên sofa phía sau lưng cô cũng đã đứng lên. Bạc Băng vội vàng kéo cánh tay của Ấn Chung Thiêm, rồi ôm chặt cánh tay đó, không phải cô sợ Diệp Chính Thần bị đánh, mà điều cô sợ nhất chính là một khi Ấn Chung Thiêm ra tay chắc chắn sẽ đánh không lại Diệp Chính Thần.
Việc đã đến nước này, anh ta đã không còn thể diện gì nữa, nếu lại bị Diệp Chính Thần đánh cho bị thương, thì đúng là quá sức chịu đựng của một người đàn ông.
“Cô buông ra!” Ấn Chung Thiêm giận dữ nói.
“Chung Thiêm! Anh bình tĩnh đi… Anh đánh không lại anh ta đâu.”
Toàn thân Ấn Chung Thiêm trở nên cứng đờ nhìn Bạc Băng.
Cô rất muốn nói một điều gì đó, nhưng Ấn Chung Thiêm giận dữ đẩy cô ra, xoay người chạy xuống lầu, bước chân của anh vô cùng hỗn loạn.
Dáng vẻ của anh ta khiến Bạc Băng nhớ lại thời điểm bố cô bị bệnh nặng, cô hoang mang lo sợ, quỳ trước một ngôi chùa để cầu phúc, cầu Phật trời có thể phù hộ cho bố cô được bình an. Lúc ấy, Ấn Chung Thiêm đã cùng quỳ với cô, anh ta đã khuyên cô rất nhiều, rồi mỗi ngày anh ta đều cùng cô đi lạy Phật. Những lúc cô nhớ Diệp Chính Thần, mỗi đêm đều mất ngủ, ngồi ngẩn người ở hàng ghế dài ngoài cửa bệnh viện, anh ta đã đến ngồi cùng cô, giúp cô trải qua những đêm dài như thế. Bạc Băng còn nhớ rõ lúc cô ngồi dưới tàng cây Du già vào mùa đông lạnh giá khiến cho môi cô đông cứng lại, anh ta đã đến khoác thêm áo cho cô, làm cho cô tin rằng trên đời này ngoài Diệp Chính Thần ra vẫn còn có một người còn có thể cho cô sự ấm áp.
Nhưng cô lại trả cho Ấn Chung Thiêm những gì? Cô khiến cho anh ta phải chứng kiến một cảnh phản bội khó xử này! Lại khiến cho anh ta ngay cả cơ hội phát tiết những buồn bực trong lòng cũng không có…
“Chung Thiêm?!”
Bạc Băng vừa gọi một tiếng, cổ tay cô đã bị một sức mạnh mãnh liệt nắm lấy, kéo cô trở về phòng.
Một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng trọ bị đóng lại một cách mạnh mẽ. Diệp Chính Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, sắc mặt của anh đang cực kì không vui.
Nước đá trong chiếc khăn chườm tan ra thành nước chảy lan ra khắp mặt bàn, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất, vung vẩy khắp nơi.
Diệp Chính Thần bình thường đã rất cầm thú, hiện giờ đúng là cầm thú cũng không thể sánh bằng anh. Tuy rằng Bạc Băng đã sớm thỉnh giáo qua rất nhiều lần, nhưng chỉ là hiện nay đầu óc cô đang hỗn loạn thì anh lại ngay lập tức cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt hệt như một ngọn lửa cháy bừng bừng, nhanh chóng lan ra rộng khắp đồng cỏ khiến Bạc Băng hoảng hốt đến ngây người. Vết thương trên mặt cô bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm đau đớn thế nhưng anh vẫn cố chấp tiếp tục hôn, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô vào lòng, môi anh cuồng dã giữ lấy môi cô, đầu lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng cô, xoắn xít, dây dưa.
Bạc Băng cảm thấy càng ngày càng khó thở, trước mắt cô tất cả đều trở nên mơ hồ chỉ có sự dung hợp mật thiết giữa môi và lưỡi, giữa hận và yêu, vô cùng rõ ràng. Sau đó, Bạc Băng không còn lại một chút cảm giác nào nữa, toàn thân cô tựa như hư vô dựa vào lòng anh, ngay cả sức lực để hít thở cô cũng không còn…
Nhận ra sự khác lạ của cô, Diệp Chính Thần cuối cùng cũng dừng nụ hôn cuồng dã ấy lại, anh đỡ lấy thân thể như đang sắp ngã của cô: “Nha đầu? Em làm sao vậy?”
Đầu Bạc Băng choáng váng hỗn loạn, cô mơ mơ hồ hồ nói: “Em chỉ là, rất mệt”
Cô quá mệt mỏi, người cô như bị lấy đi toàn bộ sức lực.
Diệp Chính Thần nhận ra vẻ mặt không được tốt của cô, anh kiểm tra nhịp đập của tim cô bằng động tác hết sức thành thạo: “Em thấy không thoải mái ở chỗ nào?”
“Em cảm thấy chóng mặt.” Bạc Băng nói một cách khó khăn. Làm việc cả ngày, cơm tối cô vẫn chưa ăn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này lại phải chịu thêm một nụ hôn mãnh liệt đến ngạt thở, cô có thể không mệt mỏi sao.
“Em chờ anh một chút.” Diệp Chính Thần dìu Bạc Băng vào phòng ngủ, sau khi đặt cô lên giường, anh vội vàng chạy vào bếp.
Không lâu sau, anh mang lên một ly nước ấm pha đường, đặt đến bên môi cô. Nước đường dường như đã được làm nguội, bên ngoài ly vẫn còn giữ lại độ ấm vừa phải để đưa đến bên môi mà không bị phỏng, vị ngọt rất vừa miệng không ngán chút nào, dòng nước đường ấm áp chảy vào dạ dày trống rỗng của cô lập tức độ ấm lan tỏa khắp toàn thân.
“Em đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Anh đặt ly nước xuống, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lau giọt nước vẫn còn đọng lại trên khóe môi cô.
“Vâng.”
Nhìn người đàn ông trước mắt, sự dịu dàng của anh vẫn như trước đây, giống như một cảnh đẹp nhất trong ảo giác của cô.
Nếu có thể, cô hy vọng tất cả những chuyện vừa qua đều là ác mộng. Sau khi tỉnh lại, cô lại nhớ đến khu nhà trọ nhỏ ngày nào, ngoài cửa sổ có cây hoa anh đào. Cô và anh cùng ngủ trên một chiếc giường với tấm drap màu hồng cánh sen, mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc đông hồ tình nhân, một đen một trắng có khắc tên của hai người trên móc khóa.
Dụ Nhân không xuất hiện, Ấn Chung Thiêm cũng không xuất hiện, chỉ có cô và anh, cả hai cùng hưởng thụ thế giới chỉ có hai người, thật ngọt ngào mà cùng nhau tính học phí dạy kèm.
Mọi chuyện đã qua cuối cùng cũng không thể nào quay trở lại, còn tương lai thì sao? Bạc Băng hỏi chính mình: Người này, rốt cuộc cô có muốn sẽ cùng anh sánh bước trong tương lai hay không?
Đương nhiên là cô muốn, chẳng hề sợ hãi tương lai lại có thể có thêm những vết thương lòng đau đớn, cô vẫn chấp nhận cùng anh thử lại một lần nữa.
Bởi vì anh là Diệp Chính Thần, bởi vì anh đã từng là mối tình đầu đẹp nhất trong cuộc đời cô, cho dù cô đã từng cố thoát khỏi giấc mộng đẹp. Ngọt ngào cũng được, khổ đau cũng được, ít nhất cô cũng được ở bên cạnh anh, cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể cô luôn luôn có ngọn lửa ấm áp.
“Em ngủ đi. Đừng suy nghĩ gì nữa, nghỉ ngơi cho khỏe.” Anh đỡ cô nằm xuống.
“Vậy còn anh?”
“Anh ngủ trên sofa…” Anh nhướng nhướng đôi mày, lại nở nụ cười xấu xa: “Nếu em muốn anh ngủ cùng em, anh cũng không để ý.”
Thấy anh đứng dậy lấy chăn ở tủ quần áo ra, cô giữ anh lại: “Mùa đông tới rồi, trời về khuya sẽ rất lạnh, rất dễ bị cảm…”
Cô biết anh không quen ngủ trên sofa, vài ngày trước vào buổi tối đầu tiên anh ở lại phòng trọ của cô, cô đã nghe thấy tiếng anh lăn qua lăn lại trên sofa cả đêm, dường như anh không ngủ được: “Ở Nam Châu anh không có bạn bè nào khác sao?”
“Anh không ngủ giường người khác.” Anh không chút khách khí phản bác lời từ chối tiếp khách dịu dàng của cô: “Trừ em ra.”
Bạc Băng muốn nói: Nếu anh đảm bảo sẽ không giở cái bản tính cầm thú của mình, em có thể cho anh mượn một nửa chiếc giường. Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, lời nói này đầy hàm súc khiêu khích, vẫn là nên quên đi thôi.
***
Bạc Băng rõ ràng rất mệt, nhưng không hiểu sao nằm trên giường mãi mà cô vẫn không ngủ được, có lẽ cô biết ngoài cửa cũng có một người không thể ngủ, nằm trên ghế sofa liên tục trằn trọc. Bởi vì mỗi một lần anh xoay người, tiếng sofa phát ra ken két.
Trong lúc Bạc Băng đang do dự không biết có nên gọi anh vào ngủ hay không, thì cô chợt nghe tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, tiếp theo đó là tiếng cánh cửa được mở ra một cách nhẹ nhàng, Diệp Chính Thần ôm chăn và gối bước vào, trèo lên giường của cô.
Bạc Băng cười rồi mở mắt nhìn anh: “Anh trèo lên giường của em, muốn làm gì đây?”
“Bên ngoài rất lạnh…” Anh đặt gối nằm của anh cạnh gối cô, đẩy đẩy người cô sang một bên: “Dù sao giường của em cũng rộng, chứa thêm một người nữa cũng không sao mà.”
“Anh có thể đảm bảo sẽ không nhân lúc em ngủ mà giở trò thú tính không?”
Anh suy nghĩ chừng một thế kỷ, chỉ trả lời một câu lấp lửng: “Để anh thử xem!”
“Ngộ nhỡ anh không kiềm chế được…”
Anh trực tiếp cắt ngang lời nói của cô: “Nếu anh không kiềm chế được, em có ngủ hay không cũng như nhau thôi.”
Nói cũng đúng!
…
Bóng tối bao trùm cả không gian, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào tấm rèm trên cửa sổ.
Bạc Băng lặng lẽ nhìn người đang ngủ bên cạnh cô, mắt anh dần dần nhắm lại, hít thở đều đều bình ổn, ánh trăng sáng dừng lại trên hàng mi dài của anh, ánh sáng óng ánh lạnh lẽo.
Bỗng nhiên Bạc Băng lại không muốn ngủ, cô sợ khi tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả đều chỉ là giấc mộng.
“Em dùng ánh mắt này để nhìn anh, anh sẽ không dám đảm bảo.” Tay anh lần vào bên trong chăn của cô, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau…
Bạc Băng nhắm mắt lại, khóe môi cô cong lên một nụ cười thật ngọt ngào, cô không biết mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, trong mộng, cô thấy Ấn Chung Thiêm, anh ta bất lực đứng trên đường, đèn đường chiếu vào bóng dáng suy sụp, thất bại của anh ta. Bạc Băng đuổi theo, nhưng mãi cũng không đuổi kịp, cô gọi: “Chung Thiêm, Chung Thiêm…”
Nhưng anh ta vẫn không quay đầu.
“Chung Thiêm, em còn có thể giúp anh không?”
Đèn đường vụt tắt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên đen tối.
Bên tai cô văng vẳng tiếng nói của Diệp Chính Thần: “Em vì hắn mà cởi quần áo, vì hắn mà chấp nhận gả cho anh… Nói cho anh biết, ngoại trừ những điều đó, em còn đuổi theo hắn để làm gì?”
Trái tim cô như bị siết chặt, đau đớn đến mức tê liệt.
Bạc Băng rơi vào cơn ác mộng, cố gắng kêu cứu nhưng cổ họng vẫn không tài nào phát ra được âm thanh.
Một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng: “Không có gì cả, dù sao em cũng là của anh.”
“Dù sao em cũng là của anh…” nghe được những lời này, Bạc Băng nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng, cô mở mắt ra, trước mắt cô là một đôi đồng tử màu đen, đáy mắt sâu không lường được.
Suốt ba năm qua, cô chưa từng tỉnh giấc trong lòng một người đàn ông. Hiện giờ, khi vừa mở mắt ra, trước mắt cô xuất hiện một ánh mắt xa lạ, lại phát hiện bản thân mình đang cuộn người nằm trong lồng ngực của người đàn ông đó, Bạc Băng hoảng hốt, theo bản năng đẩy anh ra rồi nhìn xung quanh căn phòng.
Sương mù ban mai vừa mới tan ra trong ánh bình minh, phòng của cô, giường của cô, còn có… Trên giường hiện nay đang có một thân hình vạm vỡ nam tính, tựa như một buổi sáng trước kia trong trí nhớ, cô tỉnh giấc trong lòng của anh.
Bạc Băng không nói gì, nhớ đến tối hôm qua là cô đã đồng ý để anh ngủ trên giường của mình: “Tại sao anh lại thừa dịp em ngủ mà lợi dụng em?”
“Là em ngủ say sau đó rúc vào lòng anh thì có.” Diệp Chính Thần trả lời rất nghiêm túc.
Nghĩ đến thói quen trước kia của cô, cũng không loại trừ khả năng này có thể xảy ra.
Anh kéo cô vào tấm chăn ấm áp, rồi ôm cô vào lòng, cánh tay cường tráng của anh làm cô khó thở: “Em gặp ác mộng à?”
“Không có. Không mơ thấy anh.”
Lời Bạc Băng nói là sự thật, có Diệp Chính Thần hiện hữu trong giấc mơ thì tất cả đều là ác mộng, không hề kết thúc mà cứ bám víu lấy cô không thôi, cho dù có ngọt ngào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ trở thành những mảnh vỡ nhỏ, vụn nát mà thôi.
“Vậy em mơ thấy ai?” Anh như cười như không nhìn cô, mỗi lần thấy loại biểu cảm như vậy trên gương mặt anh thì cô lại lo lắng rằng không biết anh lại đang đào thêm cái bẫy nào để chờ cô sập xuống đây.
“Không nhớ rõ.” Bạc Băng sợ nếu nói ra những gì cô thấy trong giấc mộng, chắc chắn sẽ bị anh bóp chết nên cô chỉ nói qua loa: “Vốn có chút ấn tượng, nhưng bị anh hù dọa, nên quên tất cả rồi.”
“Dáng vẻ anh bây giờ thật sự dọa em sao?”
Bạc Băng giương mắt nhìn anh, có lẽ là do ánh sáng có vấn đề nên gương mặt anh trở nên thâm trầm, vẻ mặt chăm chú tràn ngập sắc khí muốn giết người. Xem ra anh không nên dò hỏi kĩ lưỡng như vậy mà phải bỏ qua mới đúng.
Bạc Băng cười ngọt ngào nhìn anh: “Sư huynh, anh không có dọa người dù chỉ một chút, chỉ là ba năm nay em không tỉnh giấc trong lòng một người đàn ông… Nên có chút không quen.”
Diệp Chính Thần nở nụ cười thỏa mãn như con mèo vừa ăn vụn xong: “Không sao cả, từ từ em sẽ quen thôi.”
Anh vẫn không thay đổi, vẫn quyến rũ như vậy. Chỉ cần ba câu nói dịu dàng, một cử chỉ ấm áp, anh đã có thể mang cô lên chín tầng mây. Bạc Băng thật sự hoài nghi, không biết anh được phái đến Nhật Bản là nhờ vào các mối quan hệ hay nhờ đi cửa sau, nếu không một sắc lang không có nguyên tắc như anh, làm sao có thể khiến người ta yên tâm kia chứ.
A, cô nhớ ra rồi, bố của anh là Tổng tư lệnh. Cũng không biết bố anh là dạng người như thế nào, nhìn tác phong đối nhân xử thế của Diệp Chính Thần, cô thật sự lo lắng.
Mải mê suy nghĩ, Bạc Băng tức khắc nhớ đến bố cô. Nhớ đến bệnh của ông, ông chưa được trải qua vui vẻ, cô chán ngán thở thật dài.
Diệp Chính Thần nhìn chằm chằm vào cô một lát, nụ cười cũng tắt dần: “Lại thấy có lỗi với hắn?”
Bạc Băng lắc đầu: “Em lo lắng cho sức khỏe của bố em.”
Với tình trạng sức khỏe của ông hiện nay, cô làm sao có thể nói với ông về chuyện của cô và Ấn Chung Thiêm. Nếu như ông biết gian tình của cô và Diệp Chính Thần, chỉ sợ là tim ông sẽ không chịu nổi sự kích động.
“Anh thật sự muốn kết hôn với em?” Bạc Băng hỏi: “Không đùa giỡn với em chứ?”
“Em nói sao?”
Cô ngồi dậy nhìn anh một cách vô cùng nghiêm túc: “Anh và Dụ Nhân có ly hôn thật không?”
“Cho đến bây giờ anh và cô ấy cũng chưa từng kết hôn!” Anh đính chính lại.
Nhìn vết xe đổ cô đã từng đi qua, Bạc Băng vẫn cảm thấy lo lắng: “Hai người không có đứa bé nào chứ?”
Diệp Chính Thần tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô ấy ôm một đứa bé đến, đưa kết quả xét nghiệm cho em xem, em sẽ lập tức tin đứa bé đó là của anh?”
Cô thì không sao cả, cô chỉ sợ bố cô không chịu được mà thôi.
“Nha đầu, em phải tin anh, anh và Dụ Nhân một chút quan hệ tình cảm cũng không có.”
Bạc Băng dựa vào vai Diệp Chính Thần: “Anh đừng lừa dối em lần nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, em chỉ hy vọng anh hãy nói thật tất cả với em.”
Cô đã phụ lòng nhiều người như vậy, cố chấp ở bên cạnh anh như vậy, nếu hạnh phúc trước mắt chỉ là một trò lừa, chắc cô sẽ phát điên lên mất.
Diệp Chính Thần không nói gì nữa, ôm cô nằm xuống.
Bạc Băng chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của cô lại có thể có được một buổi sáng như vậy: Cô gối đầu lên vai anh, tay đặt lên ngực anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh đang đập một cách rõ ràng, nhịp điệu vô cùng trầm ổn.
Cô lẳng lặng nhắm mắt lại, người đàn ông này mới chính là điểm dừng cuối cùng của cuộc đời cô…
Bốn chữ “Em gả cho anh” nửa thật nửa giả bỗng nhiên được Diệp Chính Thần nói ra, trong khi cô còn chưa kịp tháo chiếc nhẫn đính hôn ra khỏi tay.
Bạc Băng cảm thấy bản thân mình có hàng vạn lí do để từ chối.
Ví dụ như cô còn chưa chính thức hủy hôn ước với Ấn Chung Thiêm;
Cô còn chưa giải thích với bố mẹ cô;
Cô còn chưa kịp ngắm nhìn Diệp Chính Thần mặc quân trang một cách nghiêm túc;
Cô còn chưa có đủ dũng khí để yêu anh một lần nữa;
Người trước mắt này vốn không phù hợp để làm bạn trai, không biết có đủ tư cách làm chồng hay không, có đủ tư cách làm con rể hay không;
Cô còn chưa gặp qua người nhà của anh, không biết bố mẹ anh có chấp nhận cô hay không…
Thật sự, cô có hàng vạn lí do để từ chối anh, nhưng hàng vạn lí do đó cũng không thể ngăn cản nhịp tim đập ngày càng nhanh của cô, và như chỉ đợi cô mở miệng thì nó sẽ lập tức nhảy ra ngoài.
Bỗng nhiên, có một giọt nước cực lạnh chảy vào cổ áo cô. Thì ra nước đá trong khăn chườm tan ra chảy thành nước, từ trên má cô chảy xuống ngực.
Bạc Băng lạnh đến phát run, cô co thân người. Diệp Chính Thần mới phát hiện nước đá đã tan, thuận tay đặt khăn đá lên bàn, ngón tay lạnh như băng của anh lau theo hướng dòng nước chảy, đi xuống, đến cổ áo cô.
Bạc Băng không biết có phải do cô bị lạnh cóng mà toàn thân cô đều không thể cử động được, cô ngồi bất động trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào anh.
Tay anh dường như cũng bị lạnh cóng, mấy ngón tay dừng lại nơi cổ áo cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.
“Anh…” Có lẽ do mặt cô bị chườm đá quá lâu, nên miệng cũng trở nên không linh hoạt, giọng nói run run: “Anh thật sự có thể giúp anh ấy sao?”
“Ừ.” Ánh mắt anh dừng lại trên môi cô: “Đảm bảo em sẽ vừa lòng.”
“A…” Đó cũng không phải có ý, muốn cô làm anh vừa lòng chứ?
Gương mặt anh dần dần tiến đến gần hơn, trong hơi thở không liên tục của anh phảng phất mùi vị của rượu. Trong lúc nhất thời, ngay cả đầu óc của cô cũng như bị đóng băng, rơi vào trạng thái ngưng hoạt động.
Môi anh càng ngày càng gần môi cô, dường như không còn khoảng cách, giống như cánh hoa anh đào tháng tư mềm mại lướt qua, cũng giống như giọt sương sớm ngọt ngào đang sát bên môi để lại một sự ngưa ngứa tê dại.
Cô không chịu được sự trêu đùa dịu dàng của anh, hành động của anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Bạc Băng choáng váng, cô không biết nên đẩy anh ra hay là nên giơ tay ôm lấy anh…
Chuông cửa bất chợt vang lên, cô và anh đồng thời giật mình. Diệp Chính Thần mắng thầm một tiếng, nhìn về phía cửa phòng trọ của cô.
Đêm hôm khuya khoắt như thế này, người có thể đến nhà cô kể ra cũng không nhiều cho lắm, trong đó có một người đang ở trước mặt cô, một người khác thì… Khi nghĩ đến người khác đó, Bạc Băng như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, chao đảo chạy đến cửa. Nhìn qua mắt mèo trên cửa, cô thấy Ấn Chung Thiêm đang đứng bên ngoài, anh ta đang cúi đầu nhìn xuống đất, trong tay thì cầm chặt một chiếc túi plastic, trên túi có viết tên một loại thuốc nào đó.
Bạc Băng phản ứng theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, cô hy vọng anh hãy trốn đi. Nhưng anh vẫn ngồi bất động trên sofa nhìn cô, anh rõ ràng đã đoán được người đứng ngoài cửa đó là ai, hơn nữa anh hoàn toàn không có dự định né tránh.
Toàn thân Bạc Băng vốn đã lạnh, nay lại phải đối diện với tình cảnh hiện tại, cô như vừa rơi vào một căn hầm toàn băng khiến cho hơi thở của mình khi vừa ra khỏi mũi đã trở thành một làn sương mỏng.
Tình cảnh khó xử nhất cô đã từng để cho Ấn Chung Thiêm trải qua khá nhiều lần, Bạc Băng do dự không biết có nên giữ lại cho anh ta một chút tôn nghiêm hay không, đừng để anh ta phải đối mặt với tình cảnh hiện nay nữa.
“Tại sao không mở cửa? Em sợ hắn bị đả kích à? Hay là, em cho rằng…” Diệp Chính Thần khẽ cười, giọng nói của anh cực kỳ lạnh lẽo: “Hắn đi rồi quay lại, có nghĩa là hắn đã tha thứ cho em?”
Bạc Băng phát hiện người đàn ông trước mắt cô đã trở nên vô cùng đáng sợ. Hoặc là, trước kia anh cũng là một người đáng sợ như vậy, chẳng qua cô không phát hiện ra mà thôi.
“Em sợ anh ấy giết anh.” Bạc Băng cắn răng nói.
Diệp Chính Thần khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, không hề quan tâm đến cô.
Ấn Chung Thiêm đợi một lát, không thấy Bạc Băng mở cửa, anh ta lại tiếp tục ấn chuông, tiếng chuông vội vã thể hiện sự lo lắng, âm thanh chói tai truyền vào màng nhĩ của Bạc Băng.
Có một số việc cuối cùng vẫn phải đối mặt, tránh được hôm nay không tránh được ngày mai, tránh được ngày mai không tránh được mãi mãi. Bạc Băng mở khóa, tay cô chậm rãi mở cửa ra, hành động của cô giống như đang châm ngòi cho một quả bom và chỉ đợi nó nổ tung rồi tan xương nát thịt…
Cửa mở ra, Ấn Chung Thiêm nhìn thấy cô, vội vàng bước về trước vài bước, nắm lấy tay cô: “Tiểu Băng, thật sự xin lỗi, anh không nên đánh em, anh vừa mới…”
Ấn Chung Thiêm dừng lại không nói câu nói tiếp theo, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Bạc Băng…
Cảm giác của Ấn Chung Thiêm lúc này khiến cho Bạc Băng có một cảm xúc đồng cảm. Bởi vì cô cũng đã từng nhìn thấy người đàn ông mà cô yêu thương đi vào nhà một người phụ nữ khác. Ấn Chung Thiêm bây giờ nhất định cũng giống như cô của năm ấy, anh ta đang cảm thấy mình là người ngu xuẩn nhất thế giới, thật sự rất buồn cười. Chỉ hận là sau lưng không có một vực thẳm đen tối để lập tức xoay người nhảy xuống.
Tính tình của Ấn Chung Thiêm luôn luôn rất điềm đạm nhưng giờ đây anh ta rốt cuộc cũng phải bùng nổ, Ấn Chung Thiêm buông túi plastic trên tay xuống, anh ta gần như phát điên chỉ muốn lao vào bên trong.
Nhìn hai tay Ấn Chung Thiêm đang nắm thành quyền, Bạc Băng không kịp suy nghĩ gì cả, cô vội vàng dùng cả người đứng chắn trước cửa: “Đừng…”
Ấn Chung Thiêm lấy tay đẩy Bạc Băng ra, người cô chao đảo một chút rồi nhanh chóng cố lấy lại thăng bằng, Diệp Chính Thần đang ngồi trên sofa phía sau lưng cô cũng đã đứng lên. Bạc Băng vội vàng kéo cánh tay của Ấn Chung Thiêm, rồi ôm chặt cánh tay đó, không phải cô sợ Diệp Chính Thần bị đánh, mà điều cô sợ nhất chính là một khi Ấn Chung Thiêm ra tay chắc chắn sẽ đánh không lại Diệp Chính Thần.
Việc đã đến nước này, anh ta đã không còn thể diện gì nữa, nếu lại bị Diệp Chính Thần đánh cho bị thương, thì đúng là quá sức chịu đựng của một người đàn ông.
“Cô buông ra!” Ấn Chung Thiêm giận dữ nói.
“Chung Thiêm! Anh bình tĩnh đi… Anh đánh không lại anh ta đâu.”
Toàn thân Ấn Chung Thiêm trở nên cứng đờ nhìn Bạc Băng.
Cô rất muốn nói một điều gì đó, nhưng Ấn Chung Thiêm giận dữ đẩy cô ra, xoay người chạy xuống lầu, bước chân của anh vô cùng hỗn loạn.
Dáng vẻ của anh ta khiến Bạc Băng nhớ lại thời điểm bố cô bị bệnh nặng, cô hoang mang lo sợ, quỳ trước một ngôi chùa để cầu phúc, cầu Phật trời có thể phù hộ cho bố cô được bình an. Lúc ấy, Ấn Chung Thiêm đã cùng quỳ với cô, anh ta đã khuyên cô rất nhiều, rồi mỗi ngày anh ta đều cùng cô đi lạy Phật. Những lúc cô nhớ Diệp Chính Thần, mỗi đêm đều mất ngủ, ngồi ngẩn người ở hàng ghế dài ngoài cửa bệnh viện, anh ta đã đến ngồi cùng cô, giúp cô trải qua những đêm dài như thế. Bạc Băng còn nhớ rõ lúc cô ngồi dưới tàng cây Du già vào mùa đông lạnh giá khiến cho môi cô đông cứng lại, anh ta đã đến khoác thêm áo cho cô, làm cho cô tin rằng trên đời này ngoài Diệp Chính Thần ra vẫn còn có một người còn có thể cho cô sự ấm áp.
Nhưng cô lại trả cho Ấn Chung Thiêm những gì? Cô khiến cho anh ta phải chứng kiến một cảnh phản bội khó xử này! Lại khiến cho anh ta ngay cả cơ hội phát tiết những buồn bực trong lòng cũng không có…
“Chung Thiêm?!”
Bạc Băng vừa gọi một tiếng, cổ tay cô đã bị một sức mạnh mãnh liệt nắm lấy, kéo cô trở về phòng.
Một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng trọ bị đóng lại một cách mạnh mẽ. Diệp Chính Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, sắc mặt của anh đang cực kì không vui.
Nước đá trong chiếc khăn chườm tan ra thành nước chảy lan ra khắp mặt bàn, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất, vung vẩy khắp nơi.
Diệp Chính Thần bình thường đã rất cầm thú, hiện giờ đúng là cầm thú cũng không thể sánh bằng anh. Tuy rằng Bạc Băng đã sớm thỉnh giáo qua rất nhiều lần, nhưng chỉ là hiện nay đầu óc cô đang hỗn loạn thì anh lại ngay lập tức cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt hệt như một ngọn lửa cháy bừng bừng, nhanh chóng lan ra rộng khắp đồng cỏ khiến Bạc Băng hoảng hốt đến ngây người. Vết thương trên mặt cô bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm đau đớn thế nhưng anh vẫn cố chấp tiếp tục hôn, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô vào lòng, môi anh cuồng dã giữ lấy môi cô, đầu lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng cô, xoắn xít, dây dưa.
Bạc Băng cảm thấy càng ngày càng khó thở, trước mắt cô tất cả đều trở nên mơ hồ chỉ có sự dung hợp mật thiết giữa môi và lưỡi, giữa hận và yêu, vô cùng rõ ràng. Sau đó, Bạc Băng không còn lại một chút cảm giác nào nữa, toàn thân cô tựa như hư vô dựa vào lòng anh, ngay cả sức lực để hít thở cô cũng không còn…
Nhận ra sự khác lạ của cô, Diệp Chính Thần cuối cùng cũng dừng nụ hôn cuồng dã ấy lại, anh đỡ lấy thân thể như đang sắp ngã của cô: “Nha đầu? Em làm sao vậy?”
Đầu Bạc Băng choáng váng hỗn loạn, cô mơ mơ hồ hồ nói: “Em chỉ là, rất mệt”
Cô quá mệt mỏi, người cô như bị lấy đi toàn bộ sức lực.
Diệp Chính Thần nhận ra vẻ mặt không được tốt của cô, anh kiểm tra nhịp đập của tim cô bằng động tác hết sức thành thạo: “Em thấy không thoải mái ở chỗ nào?”
“Em cảm thấy chóng mặt.” Bạc Băng nói một cách khó khăn. Làm việc cả ngày, cơm tối cô vẫn chưa ăn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này lại phải chịu thêm một nụ hôn mãnh liệt đến ngạt thở, cô có thể không mệt mỏi sao.
“Em chờ anh một chút.” Diệp Chính Thần dìu Bạc Băng vào phòng ngủ, sau khi đặt cô lên giường, anh vội vàng chạy vào bếp.
Không lâu sau, anh mang lên một ly nước ấm pha đường, đặt đến bên môi cô. Nước đường dường như đã được làm nguội, bên ngoài ly vẫn còn giữ lại độ ấm vừa phải để đưa đến bên môi mà không bị phỏng, vị ngọt rất vừa miệng không ngán chút nào, dòng nước đường ấm áp chảy vào dạ dày trống rỗng của cô lập tức độ ấm lan tỏa khắp toàn thân.
“Em đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Anh đặt ly nước xuống, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lau giọt nước vẫn còn đọng lại trên khóe môi cô.
“Vâng.”
Nhìn người đàn ông trước mắt, sự dịu dàng của anh vẫn như trước đây, giống như một cảnh đẹp nhất trong ảo giác của cô.
Nếu có thể, cô hy vọng tất cả những chuyện vừa qua đều là ác mộng. Sau khi tỉnh lại, cô lại nhớ đến khu nhà trọ nhỏ ngày nào, ngoài cửa sổ có cây hoa anh đào. Cô và anh cùng ngủ trên một chiếc giường với tấm drap màu hồng cánh sen, mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc đông hồ tình nhân, một đen một trắng có khắc tên của hai người trên móc khóa.
Dụ Nhân không xuất hiện, Ấn Chung Thiêm cũng không xuất hiện, chỉ có cô và anh, cả hai cùng hưởng thụ thế giới chỉ có hai người, thật ngọt ngào mà cùng nhau tính học phí dạy kèm.
Mọi chuyện đã qua cuối cùng cũng không thể nào quay trở lại, còn tương lai thì sao? Bạc Băng hỏi chính mình: Người này, rốt cuộc cô có muốn sẽ cùng anh sánh bước trong tương lai hay không?
Đương nhiên là cô muốn, chẳng hề sợ hãi tương lai lại có thể có thêm những vết thương lòng đau đớn, cô vẫn chấp nhận cùng anh thử lại một lần nữa.
Bởi vì anh là Diệp Chính Thần, bởi vì anh đã từng là mối tình đầu đẹp nhất trong cuộc đời cô, cho dù cô đã từng cố thoát khỏi giấc mộng đẹp. Ngọt ngào cũng được, khổ đau cũng được, ít nhất cô cũng được ở bên cạnh anh, cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể cô luôn luôn có ngọn lửa ấm áp.
“Em ngủ đi. Đừng suy nghĩ gì nữa, nghỉ ngơi cho khỏe.” Anh đỡ cô nằm xuống.
“Vậy còn anh?”
“Anh ngủ trên sofa…” Anh nhướng nhướng đôi mày, lại nở nụ cười xấu xa: “Nếu em muốn anh ngủ cùng em, anh cũng không để ý.”
Thấy anh đứng dậy lấy chăn ở tủ quần áo ra, cô giữ anh lại: “Mùa đông tới rồi, trời về khuya sẽ rất lạnh, rất dễ bị cảm…”
Cô biết anh không quen ngủ trên sofa, vài ngày trước vào buổi tối đầu tiên anh ở lại phòng trọ của cô, cô đã nghe thấy tiếng anh lăn qua lăn lại trên sofa cả đêm, dường như anh không ngủ được: “Ở Nam Châu anh không có bạn bè nào khác sao?”
“Anh không ngủ giường người khác.” Anh không chút khách khí phản bác lời từ chối tiếp khách dịu dàng của cô: “Trừ em ra.”
Bạc Băng muốn nói: Nếu anh đảm bảo sẽ không giở cái bản tính cầm thú của mình, em có thể cho anh mượn một nửa chiếc giường. Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, lời nói này đầy hàm súc khiêu khích, vẫn là nên quên đi thôi.
***
Bạc Băng rõ ràng rất mệt, nhưng không hiểu sao nằm trên giường mãi mà cô vẫn không ngủ được, có lẽ cô biết ngoài cửa cũng có một người không thể ngủ, nằm trên ghế sofa liên tục trằn trọc. Bởi vì mỗi một lần anh xoay người, tiếng sofa phát ra ken két.
Trong lúc Bạc Băng đang do dự không biết có nên gọi anh vào ngủ hay không, thì cô chợt nghe tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, tiếp theo đó là tiếng cánh cửa được mở ra một cách nhẹ nhàng, Diệp Chính Thần ôm chăn và gối bước vào, trèo lên giường của cô.
Bạc Băng cười rồi mở mắt nhìn anh: “Anh trèo lên giường của em, muốn làm gì đây?”
“Bên ngoài rất lạnh…” Anh đặt gối nằm của anh cạnh gối cô, đẩy đẩy người cô sang một bên: “Dù sao giường của em cũng rộng, chứa thêm một người nữa cũng không sao mà.”
“Anh có thể đảm bảo sẽ không nhân lúc em ngủ mà giở trò thú tính không?”
Anh suy nghĩ chừng một thế kỷ, chỉ trả lời một câu lấp lửng: “Để anh thử xem!”
“Ngộ nhỡ anh không kiềm chế được…”
Anh trực tiếp cắt ngang lời nói của cô: “Nếu anh không kiềm chế được, em có ngủ hay không cũng như nhau thôi.”
Nói cũng đúng!
…
Bóng tối bao trùm cả không gian, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào tấm rèm trên cửa sổ.
Bạc Băng lặng lẽ nhìn người đang ngủ bên cạnh cô, mắt anh dần dần nhắm lại, hít thở đều đều bình ổn, ánh trăng sáng dừng lại trên hàng mi dài của anh, ánh sáng óng ánh lạnh lẽo.
Bỗng nhiên Bạc Băng lại không muốn ngủ, cô sợ khi tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả đều chỉ là giấc mộng.
“Em dùng ánh mắt này để nhìn anh, anh sẽ không dám đảm bảo.” Tay anh lần vào bên trong chăn của cô, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau…
Bạc Băng nhắm mắt lại, khóe môi cô cong lên một nụ cười thật ngọt ngào, cô không biết mình chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, trong mộng, cô thấy Ấn Chung Thiêm, anh ta bất lực đứng trên đường, đèn đường chiếu vào bóng dáng suy sụp, thất bại của anh ta. Bạc Băng đuổi theo, nhưng mãi cũng không đuổi kịp, cô gọi: “Chung Thiêm, Chung Thiêm…”
Nhưng anh ta vẫn không quay đầu.
“Chung Thiêm, em còn có thể giúp anh không?”
Đèn đường vụt tắt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên đen tối.
Bên tai cô văng vẳng tiếng nói của Diệp Chính Thần: “Em vì hắn mà cởi quần áo, vì hắn mà chấp nhận gả cho anh… Nói cho anh biết, ngoại trừ những điều đó, em còn đuổi theo hắn để làm gì?”
Trái tim cô như bị siết chặt, đau đớn đến mức tê liệt.
Bạc Băng rơi vào cơn ác mộng, cố gắng kêu cứu nhưng cổ họng vẫn không tài nào phát ra được âm thanh.
Một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng: “Không có gì cả, dù sao em cũng là của anh.”
“Dù sao em cũng là của anh…” nghe được những lời này, Bạc Băng nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng, cô mở mắt ra, trước mắt cô là một đôi đồng tử màu đen, đáy mắt sâu không lường được.
Suốt ba năm qua, cô chưa từng tỉnh giấc trong lòng một người đàn ông. Hiện giờ, khi vừa mở mắt ra, trước mắt cô xuất hiện một ánh mắt xa lạ, lại phát hiện bản thân mình đang cuộn người nằm trong lồng ngực của người đàn ông đó, Bạc Băng hoảng hốt, theo bản năng đẩy anh ra rồi nhìn xung quanh căn phòng.
Sương mù ban mai vừa mới tan ra trong ánh bình minh, phòng của cô, giường của cô, còn có… Trên giường hiện nay đang có một thân hình vạm vỡ nam tính, tựa như một buổi sáng trước kia trong trí nhớ, cô tỉnh giấc trong lòng của anh.
Bạc Băng không nói gì, nhớ đến tối hôm qua là cô đã đồng ý để anh ngủ trên giường của mình: “Tại sao anh lại thừa dịp em ngủ mà lợi dụng em?”
“Là em ngủ say sau đó rúc vào lòng anh thì có.” Diệp Chính Thần trả lời rất nghiêm túc.
Nghĩ đến thói quen trước kia của cô, cũng không loại trừ khả năng này có thể xảy ra.
Anh kéo cô vào tấm chăn ấm áp, rồi ôm cô vào lòng, cánh tay cường tráng của anh làm cô khó thở: “Em gặp ác mộng à?”
“Không có. Không mơ thấy anh.”
Lời Bạc Băng nói là sự thật, có Diệp Chính Thần hiện hữu trong giấc mơ thì tất cả đều là ác mộng, không hề kết thúc mà cứ bám víu lấy cô không thôi, cho dù có ngọt ngào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ trở thành những mảnh vỡ nhỏ, vụn nát mà thôi.
“Vậy em mơ thấy ai?” Anh như cười như không nhìn cô, mỗi lần thấy loại biểu cảm như vậy trên gương mặt anh thì cô lại lo lắng rằng không biết anh lại đang đào thêm cái bẫy nào để chờ cô sập xuống đây.
“Không nhớ rõ.” Bạc Băng sợ nếu nói ra những gì cô thấy trong giấc mộng, chắc chắn sẽ bị anh bóp chết nên cô chỉ nói qua loa: “Vốn có chút ấn tượng, nhưng bị anh hù dọa, nên quên tất cả rồi.”
“Dáng vẻ anh bây giờ thật sự dọa em sao?”
Bạc Băng giương mắt nhìn anh, có lẽ là do ánh sáng có vấn đề nên gương mặt anh trở nên thâm trầm, vẻ mặt chăm chú tràn ngập sắc khí muốn giết người. Xem ra anh không nên dò hỏi kĩ lưỡng như vậy mà phải bỏ qua mới đúng.
Bạc Băng cười ngọt ngào nhìn anh: “Sư huynh, anh không có dọa người dù chỉ một chút, chỉ là ba năm nay em không tỉnh giấc trong lòng một người đàn ông… Nên có chút không quen.”
Diệp Chính Thần nở nụ cười thỏa mãn như con mèo vừa ăn vụn xong: “Không sao cả, từ từ em sẽ quen thôi.”
Anh vẫn không thay đổi, vẫn quyến rũ như vậy. Chỉ cần ba câu nói dịu dàng, một cử chỉ ấm áp, anh đã có thể mang cô lên chín tầng mây. Bạc Băng thật sự hoài nghi, không biết anh được phái đến Nhật Bản là nhờ vào các mối quan hệ hay nhờ đi cửa sau, nếu không một sắc lang không có nguyên tắc như anh, làm sao có thể khiến người ta yên tâm kia chứ.
A, cô nhớ ra rồi, bố của anh là Tổng tư lệnh. Cũng không biết bố anh là dạng người như thế nào, nhìn tác phong đối nhân xử thế của Diệp Chính Thần, cô thật sự lo lắng.
Mải mê suy nghĩ, Bạc Băng tức khắc nhớ đến bố cô. Nhớ đến bệnh của ông, ông chưa được trải qua vui vẻ, cô chán ngán thở thật dài.
Diệp Chính Thần nhìn chằm chằm vào cô một lát, nụ cười cũng tắt dần: “Lại thấy có lỗi với hắn?”
Bạc Băng lắc đầu: “Em lo lắng cho sức khỏe của bố em.”
Với tình trạng sức khỏe của ông hiện nay, cô làm sao có thể nói với ông về chuyện của cô và Ấn Chung Thiêm. Nếu như ông biết gian tình của cô và Diệp Chính Thần, chỉ sợ là tim ông sẽ không chịu nổi sự kích động.
“Anh thật sự muốn kết hôn với em?” Bạc Băng hỏi: “Không đùa giỡn với em chứ?”
“Em nói sao?”
Cô ngồi dậy nhìn anh một cách vô cùng nghiêm túc: “Anh và Dụ Nhân có ly hôn thật không?”
“Cho đến bây giờ anh và cô ấy cũng chưa từng kết hôn!” Anh đính chính lại.
Nhìn vết xe đổ cô đã từng đi qua, Bạc Băng vẫn cảm thấy lo lắng: “Hai người không có đứa bé nào chứ?”
Diệp Chính Thần tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô ấy ôm một đứa bé đến, đưa kết quả xét nghiệm cho em xem, em sẽ lập tức tin đứa bé đó là của anh?”
Cô thì không sao cả, cô chỉ sợ bố cô không chịu được mà thôi.
“Nha đầu, em phải tin anh, anh và Dụ Nhân một chút quan hệ tình cảm cũng không có.”
Bạc Băng dựa vào vai Diệp Chính Thần: “Anh đừng lừa dối em lần nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, em chỉ hy vọng anh hãy nói thật tất cả với em.”
Cô đã phụ lòng nhiều người như vậy, cố chấp ở bên cạnh anh như vậy, nếu hạnh phúc trước mắt chỉ là một trò lừa, chắc cô sẽ phát điên lên mất.
Diệp Chính Thần không nói gì nữa, ôm cô nằm xuống.
Bạc Băng chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của cô lại có thể có được một buổi sáng như vậy: Cô gối đầu lên vai anh, tay đặt lên ngực anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh đang đập một cách rõ ràng, nhịp điệu vô cùng trầm ổn.
Cô lẳng lặng nhắm mắt lại, người đàn ông này mới chính là điểm dừng cuối cùng của cuộc đời cô…