“Ngươi nghi ngờ Doanh Doanh?”Đông Phương Bất Bại thấy hắn nhất thời không nói gì, nhưng thực chất cũng hiểu rõ vài phần,“Ta tự mình nhìn Doanh Doanh trưởng thành, tuy rằng làm việc có chút tùy hứng, bất quá vẫn có chừng mực. Không cần lo lắng.”
Địch Vân trầm mặc trong chốc lát, nói:“Thánh côở trong giáp, thời gian dài như vậy chưa từng phản giáo cũng không thể nào hiểu nổi. Huống hồ thủ hạđến báo, Lạc Dương không hề bình yên, Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn mang theo chúng đệ tửđi Kim Đao Vương gia ở Lạc Dương.”
“Nga?” Đông Phương Bất Bại chọn mi,“Phái Hoa Sơn đi Lạc Dương? Thực ngạc nhine6 a.”
“Cụ thể thì không biết,”Địch Vân tiếp tục nói,“Chẳng qua Lâm Bình Chi cũng đến Lạc Dương. Trên giang hồ nhiều kẻ rình rập Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia như vậy, ai biết giang hồ này im lặng được mấy tháng lại bắt đầu náo nhiệt.”
“Tịch Tà Kiếm Phổ……”Đông Phương Bất Bại cười cười, nói:“Như thế cũng xem như một cơ hội tốt đểđối phó với phái Hoa Sơn. Không bằng đem tim tức phái Hoa Sơn đến Kim Đao Vương gia thả ra, nói rằng bọn họđến Lạc Dương làđể cướp Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia.”
Địch Vân sửng sốt một chút, cứ như vậy, Kim Đao Vương gia cùng phái Hoa Sơn sẽ không có lấy một ngày an bình.
“Ta lập tức đi.”Địch Vân gật đầu, cách chốc lát mới nói:“……Đông Phương, mấy ngày nữa, ta muốn đi Lạc Dương.”
Đông Phương Bất Bại một trận kinh ngạc, nói:“Đi Lạc Dương? Đừng nói ngươi cũng muốn vào giúp vui đi, hay là cũng muốn Tịch Tà Kiếm Phổ kia?”
Địch Vân lắc đầu, hắn làm gì quan tâm đến Tịch Tà Kiếm Phổ gìđó, huống hồ náo nhiệt này hắn cũng không có hứng thứ. Chỉ là hắn lo lắng vị Nhâm đại tiểu thư kia, phải tự mình tới nhìn một chút mới được.
“Ngươi nếu muốn đi……” Ngữ khíĐông Phương Bất Bại ngữ khí vẫn thực bình tĩnh:“Vậy đi thôi. Dù sao trong khoảng thời gian này giáo vụ cũng đều xử lí xong.” Cách chốc lát tựa hồở tự hỏi, nói:“Hài tửđể Hạ Tuyết Nghi chăm sóc cũng được.”
Địch Vân nghe xong sửng sốt,“……Đông Phương ngươi cũng muốn đi?”
“Sao? Không muốn để ta đi theo?”Đông Phương Bất Bại chọn mi cười, mặt mi mục mang theo vẻ thản nhiên trêu chọc.
“Sao có thể, ta cao hứng còn không kịp.”Địch Vân nhanh chóng nói:“Nhưng chuyến đi lần này không biết bao giờ mới trở về, chuyện trong giáo……”
Nhìn lại mấy tháng đi Hành Sơn, chuyện trong giáo chồng chất chuyện tình khiến Đông Phương Bất Bại bận rộn không ít, vừa mới được nghỉ ngơi lại đi như vậy, sua khi trởất hẳn sẽ tiếp tục bận rộn.
“Đừng lo.”Đông Phương Bất Bại mỉm cười,“Lần trước là ta nghĩ không chu toàn, không dựđoán thời gian lại dài như vậy. Còn nữa, Lạc Dương cũng không phải như Hắc Mộc Nhai, phái Hoa Sơn cùng Kim Đao Vương gia khiến ta lo lắng.”
Có thể cùng Đông Phương Bất Bại khỏi hành, Địch Vân tất nhiên là cao hứng. Nghĩ cùng lắm thì sau khi trở về hai người lại cùng nhau bận rộn thêm vài ngày, cũng tốt hơn ngư biệt nguyệt không thể gặp nhau. Đợi Đông Phương Bất Bại đem chuyện trong giáo phân ra rõ ràng, lại đem tiểu Địch Vân giao cho Hạ Tuyết Nghi chăm sóc. Hai ngày sau, hai người liền xuống Hắc Mộc Nhai, đến Lạc Dương. (Ngư biệt nguyệt: Cá xa trăng, trăng in bóng xuống nước như khi cá tới gần lại tan, ý nói nhớ nhau mà không thể gần nhau.)
Thời tiết đầu xuân không tính là lạnh. Lạc Dương cáh Hắc Mộc Nhai cũng không quá xa, hai người đều không có tâm tình của người đi du ngoạn, hành trình bất khoái.
Lúc này thành Lạc Dương tất nhiên là rất náo nhiệt. Phái Hoa Sơn đến kim Đao Vương gia làm khách, Kim Đao Vương gia là nhân gia có uy tín danh dựở Lạc Dương, việc này quả thực phô trương. Hơn nữa với thanh danh chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần còn có Phúc Uy tiêu cục Lâm Bình Chi, lần này đến lại khiến người chú mục. Huống chi, mọi người đám luận hăng say nhất chính làđại đệ tử củ phái Hoa Sơn đãđến Kim Đao Vương gia, Lệnh Hồ Xung.
Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại đến thành Lạc Dương chợt nghe được đủ loại tin đồn về Lệnh Hồ Xung. Nói cái gì Lệnh Hồ Xung cùng sư phụ bất hòa, Nhạc Bất Quần ghen tị Lệnh Hồ Xung võ công cao hơn mình, Lệnh Hồ Xung học trộm Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia gì gìđó.
Địch Vân nghe xong mở to hai mắt. Đối với Lệnh Hồ Xung, tuy rằng giao tình không sâu, nhưng cũng gặp qua hai ba lần, võ công người nọ hắn có chút hiểu biết, mặc dù cũng xem như cao thủ nhưng cũng không thể so với Nhạc Bất Quần.
“Thú vị a.”Đông Phương Bất Bại nghe xong con ngươi chuyển động,“Chúng ta đến chỗ Doanh Doanh xem sao.”
Nhậm Doanh Doanh ở tại ngoại ô Lạc Dương, nơi này có chút hẻo lánh. Hai người còn chưa ra khỏi thành, bỗng nhiên nhìn thấ một cô nương vận đạm hoàng sam (áo màu vàng nhạt). Địch Vân cảm thấy có chút nhìn quen mắt, lại nhìn thiếu niên bên cạnh này, bất giác nhớ ra. Cô nương kia chính là nữ nhi của chương môn Nhạc Bất Quần – Nhạc Linh San. Thiếu niên kia tất nhiên là Lâm Bình Chi.
Lúc này Lâm Bình Chi mặt nhăn mày nhíu, trên mặt là bất đắc dĩ lại cóđiểm khí giận, ngăn đở phía trước Nhạc Linh San:“Sư tỷ, sư nương bảo chúng ta đi tìm đại sư huynh trở về, không……”
“Tiểu Lâm Tử ngươi thật là.” Nhạc Linh San tức giận, tay vừa nhấc liền đẩy hắn ra nói:“Ta không đi, muốn đi tìm ngươi ctự mình đi. Ngươi không đi thì ta một mình trở về.”
“Sư tỷ……” Lâm Bình Chi mặt càng thêm nhăn, chỉ là không thể phát giận, dù sao cũng là sư tỷ của mình. Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, nếu không trở về tìm đại sư huynh, sư nương sẽ trách phạt. Nghĩđến bỗng nhiên trong lòng một trận bực mình, hắn vốn là một đại thiếu gia, không thể chịu nổi tâm tính tiểu thư của Nhạc Linh Sơn, huống chi hiện tại hắn đang vô cùng phiền não.
“Vậy sư tỷ tự mình trở vềđi, ta đi tìm đại sư huynh.” Nhạc Linh San quay đầu không nói, Lâm Bình Chi chỉ nói một tiếng rồi đi.
Nhạc Linh San lần này vừa tức vừa giận, khuôn mặt đỏ bừng hiện lên nụ cười, nhìn thiếu niên đi xa, không cam lòng chà chà chân, xoay người chạy theo.
Đông Phương Bất Bại xem ở trong mắt không khỏi cười nhạo, nhưng cũng vô tâm đi quản nhiều nhàn sự như vậy. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Lâm Bình Chi lại cùng đường với bọn họ.
Khi tìm được tiểu trúc ốc ở ngoại ô thì mặt trời đã sắp lặn. Còn chưa đến rừng trúc đã nghe tiếng người nói chuyện.
Địch Vân nghe được một câu “Lâm sưđệ, ngươi đợi đã.”, vốn tưởng rằng bản thân nghe lầm, lại nhìn thấy thân ảnh của hai người trong rừng trúc, đúng là Lâm Bình Chi cùng Lệnh Hồ Xung.
Địch Vân sửng sốt, không biết Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi sao lại xuất hiện ở chỗ này. Không để hắn nghĩ nhiều, hai người kia lại đến gần một chút. Chỉ là dương như không phát hiện được bọn họ.
Lệnh Hồ Xung lúc này làm sao rãnh mà quản chuyện của Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại. Hắn thấy Lâm Bình Chi đi rất nhanh, lắc mình một cái, triển khai khinh công chạy tới, đưa tay cản đường Lâm Bình Chi.
Chỉ là Lâm Bình Chi không nghĩ tới hắn sẽ chặn ở phía trước, bước đi lảo đảo, đụng vào người nọ mà“A” một tiếng hét lớn.
“Thật có lỗi.” Lệnh Hồ Xung cũng bịđụng vào cằm, sinh đau, bất quá vẫn nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lâm Bình Chi, sợ hắn lại chạy, nói:“Ta còn chưa cùng bà bà nói một tiếng, cứ như vậy màđi thì không ổn, ngươi đợi một chút.”
“Sư nương bảo ta tới nói với ngươi một tiếng, ta nói cũng nói rồi, ngươi tự mình vềđi.” Mũi Lâm Bình Chi bịđụng đâu, đối phương ôn ngôn ôn ngữ, lại khiến hắn cảm thấy phiền lòng, ngữ khí mở miệng thực cáu gắt.
“Lâm sưđệ……” Lệnh Hồ Xung nhất thời nghẹn lời, nhìn thấy mũi đối phương bịđụng đỏ lên cũng ngượng ngùng, nghe ngữ khí hắn không tốt, lại càng ngượng ngùng, nói:“Lâm sưđệ ngươi không phải còn sinh khí a? Ta, ta không phải có tâm……”
Lâm Bình Chi không đợi hắn nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:“Ngươi, ngươi, ngươi còn nói!” Cũng không biết tức giận đến mức nào, mặt đỏ lên một mảnh, ngữ khí không phải nghiến răng nghiến lợi, ngược lại có chút hoảng.
Lệnh Hồ Xung thấy hắn đỏ mặt, nhịn không được nghị muốn khi dễ, chỉ cảm thấy Lâm Bình Chi bình thường bộ dáng lão thành ổn trọng, kỳ thật vẫn là một hài tử chưa trưởng thành. Lúc này đỏ mặt xấu hổ càng chọc người thích.
Nhịn không được đưa tay kháp kháp hai má phiếm hồng kia, Lệnh Hồ Xung cười tủm tỉm nói:“Lâm sưđệ, mặt của ngươi hảo hồng.”
Lâm Bình Chi tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đẩy tay hắn ra, nghẹn lời, xoay người rời đi, lại bị người bên cạnh một phen ngăn lại.
Lệnh Hồ Xung lần này đùa quá trớn rồi, nhanh chóng kéo người lại. Lôi lôi kéo kéo, Lâm Bình Chi lảo đảo một chút đã bị hắn ôm vào trong ngực. Lệnh Hồ Xung cũng ngẩn ra, trong lòng nhân không thể nói làôn hương nhuyễn ngọc, lại khiến tâm hắn run lên. Bàn tay xuyên qua lớp y phục tựa hồ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thểấm áp. Không khỏi đã nghĩ tới khi còn ở Hoa Sơn trên Tư Quá Nhai……
Lâm Bình Chi tránh ra, Lệnh Hồ Xung mới hoãn thần lại, trong lòng bị hắn ôm chặt mà tránh không được, trên mặt lại hồng đến sắp xuất huyết, ngay cả bên tai lẫn cần cổ cũng hồng thành một mảng.
Lệnh Hồ Xung nhìn trong lòng lại dao động, đối với bản thân tựảo não phỉ nhổ không thôi. Ngày đó rõ ràng là rượu sau loạn tính, chính mình sau đó cùng hối hận vạn phần, chỉ là lúc này lại khó áp chếđược màđộng tâm.
“A, ngươi làm cái gì?!”
Lâm Bình Chi cả kinh rụt cổ, chỉ cảm thấy trên cổ một trận ám áp, lập tức trợn mắt.
Lệnh Hồ Xung bị hắn hỏi nhất thời không nói gì, nhìn chiếc cổ dần ửng hồng, ma xui quỷ khiến liền hôn lên. Bị hắn gọi một tiếng, trong lòng run rẩy một chút, cũng dọa chính mình nhảy dựng, chi ô nói không ra lời.
Địch Vân nhất thời hoạt kê (ngây ngẩn), xem đến tròng mắt cũng sắp rớt ra. Bình khí, cũng không dám lên tiếng sợ gây ra động tĩnh sẽ kinh động đến hai người khiên, mà bản thân cũng đành đuối lý.
Đông Phương Bất Bại nhìn Địch Vân mà không nhịn được cười nhẹ, tuy rằng kinh ngạc là không tránh khỏi, chỉ là người khác thích ai y cũng không quản được, cũng không muốn quản.
Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại cười mình, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, hắn là thật không ngờ Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi lại có quan hệái muội như thế. Cả kinh cũng không nhỏ.
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, bỗng nhiên con ngươi chuyển động, hé miệng cười. Đột nhiên ngẩn đầu hôn lên môi người kia tựa như chuồn chuồn lướt nước, lập tức nói:“Đi thôi, nhìn lén mà bị người phát hiện cũng không tốt.”
Địch Vân ngây người một lát, cảm giác ấm áp bên môi rất nhanh tan mất. Nhìn thấy trong mắt đối phương đầy ý trêu chọc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bị chế nhạo nhưng trong lòng vẫn thực cao hứng.
Giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại, không quấy nhiễu đến hai người trong rừng trúc kia, chỉ nói:“Đi thôi.”
“Ngươi nghi ngờ Doanh Doanh?”Đông Phương Bất Bại thấy hắn nhất thời không nói gì, nhưng thực chất cũng hiểu rõ vài phần,“Ta tự mình nhìn Doanh Doanh trưởng thành, tuy rằng làm việc có chút tùy hứng, bất quá vẫn có chừng mực. Không cần lo lắng.”
Địch Vân trầm mặc trong chốc lát, nói:“Thánh côở trong giáp, thời gian dài như vậy chưa từng phản giáo cũng không thể nào hiểu nổi. Huống hồ thủ hạđến báo, Lạc Dương không hề bình yên, Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn mang theo chúng đệ tửđi Kim Đao Vương gia ở Lạc Dương.”
“Nga?” Đông Phương Bất Bại chọn mi,“Phái Hoa Sơn đi Lạc Dương? Thực ngạc nhine a.”
“Cụ thể thì không biết,”Địch Vân tiếp tục nói,“Chẳng qua Lâm Bình Chi cũng đến Lạc Dương. Trên giang hồ nhiều kẻ rình rập Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia như vậy, ai biết giang hồ này im lặng được mấy tháng lại bắt đầu náo nhiệt.”
“Tịch Tà Kiếm Phổ……”Đông Phương Bất Bại cười cười, nói:“Như thế cũng xem như một cơ hội tốt đểđối phó với phái Hoa Sơn. Không bằng đem tim tức phái Hoa Sơn đến Kim Đao Vương gia thả ra, nói rằng bọn họđến Lạc Dương làđể cướp Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia.”
Địch Vân sửng sốt một chút, cứ như vậy, Kim Đao Vương gia cùng phái Hoa Sơn sẽ không có lấy một ngày an bình.
“Ta lập tức đi.”Địch Vân gật đầu, cách chốc lát mới nói:“……Đông Phương, mấy ngày nữa, ta muốn đi Lạc Dương.”
Đông Phương Bất Bại một trận kinh ngạc, nói:“Đi Lạc Dương? Đừng nói ngươi cũng muốn vào giúp vui đi, hay là cũng muốn Tịch Tà Kiếm Phổ kia?”
Địch Vân lắc đầu, hắn làm gì quan tâm đến Tịch Tà Kiếm Phổ gìđó, huống hồ náo nhiệt này hắn cũng không có hứng thứ. Chỉ là hắn lo lắng vị Nhâm đại tiểu thư kia, phải tự mình tới nhìn một chút mới được.
“Ngươi nếu muốn đi……” Ngữ khíĐông Phương Bất Bại ngữ khí vẫn thực bình tĩnh:“Vậy đi thôi. Dù sao trong khoảng thời gian này giáo vụ cũng đều xử lí xong.” Cách chốc lát tựa hồở tự hỏi, nói:“Hài tửđể Hạ Tuyết Nghi chăm sóc cũng được.”
Địch Vân nghe xong sửng sốt,“……Đông Phương ngươi cũng muốn đi?”
“Sao? Không muốn để ta đi theo?”Đông Phương Bất Bại chọn mi cười, mặt mi mục mang theo vẻ thản nhiên trêu chọc.
“Sao có thể, ta cao hứng còn không kịp.”Địch Vân nhanh chóng nói:“Nhưng chuyến đi lần này không biết bao giờ mới trở về, chuyện trong giáo……”
Nhìn lại mấy tháng đi Hành Sơn, chuyện trong giáo chồng chất chuyện tình khiến Đông Phương Bất Bại bận rộn không ít, vừa mới được nghỉ ngơi lại đi như vậy, sua khi trởất hẳn sẽ tiếp tục bận rộn.
“Đừng lo.”Đông Phương Bất Bại mỉm cười,“Lần trước là ta nghĩ không chu toàn, không dựđoán thời gian lại dài như vậy. Còn nữa, Lạc Dương cũng không phải như Hắc Mộc Nhai, phái Hoa Sơn cùng Kim Đao Vương gia khiến ta lo lắng.”
Có thể cùng Đông Phương Bất Bại khỏi hành, Địch Vân tất nhiên là cao hứng. Nghĩ cùng lắm thì sau khi trở về hai người lại cùng nhau bận rộn thêm vài ngày, cũng tốt hơn ngư biệt nguyệt không thể gặp nhau. Đợi Đông Phương Bất Bại đem chuyện trong giáo phân ra rõ ràng, lại đem tiểu Địch Vân giao cho Hạ Tuyết Nghi chăm sóc. Hai ngày sau, hai người liền xuống Hắc Mộc Nhai, đến Lạc Dương. (Ngư biệt nguyệt: Cá xa trăng, trăng in bóng xuống nước như khi cá tới gần lại tan, ý nói nhớ nhau mà không thể gần nhau.)
Thời tiết đầu xuân không tính là lạnh. Lạc Dương cáh Hắc Mộc Nhai cũng không quá xa, hai người đều không có tâm tình của người đi du ngoạn, hành trình bất khoái.
Lúc này thành Lạc Dương tất nhiên là rất náo nhiệt. Phái Hoa Sơn đến kim Đao Vương gia làm khách, Kim Đao Vương gia là nhân gia có uy tín danh dựở Lạc Dương, việc này quả thực phô trương. Hơn nữa với thanh danh chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần còn có Phúc Uy tiêu cục Lâm Bình Chi, lần này đến lại khiến người chú mục. Huống chi, mọi người đám luận hăng say nhất chính làđại đệ tử củ phái Hoa Sơn đãđến Kim Đao Vương gia, Lệnh Hồ Xung.
Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại đến thành Lạc Dương chợt nghe được đủ loại tin đồn về Lệnh Hồ Xung. Nói cái gì Lệnh Hồ Xung cùng sư phụ bất hòa, Nhạc Bất Quần ghen tị Lệnh Hồ Xung võ công cao hơn mình, Lệnh Hồ Xung học trộm Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia gì gìđó.
Địch Vân nghe xong mở to hai mắt. Đối với Lệnh Hồ Xung, tuy rằng giao tình không sâu, nhưng cũng gặp qua hai ba lần, võ công người nọ hắn có chút hiểu biết, mặc dù cũng xem như cao thủ nhưng cũng không thể so với Nhạc Bất Quần.
“Thú vị a.”Đông Phương Bất Bại nghe xong con ngươi chuyển động,“Chúng ta đến chỗ Doanh Doanh xem sao.”
Nhậm Doanh Doanh ở tại ngoại ô Lạc Dương, nơi này có chút hẻo lánh. Hai người còn chưa ra khỏi thành, bỗng nhiên nhìn thấ một cô nương vận đạm hoàng sam (áo màu vàng nhạt). Địch Vân cảm thấy có chút nhìn quen mắt, lại nhìn thiếu niên bên cạnh này, bất giác nhớ ra. Cô nương kia chính là nữ nhi của chương môn Nhạc Bất Quần – Nhạc Linh San. Thiếu niên kia tất nhiên là Lâm Bình Chi.
Lúc này Lâm Bình Chi mặt nhăn mày nhíu, trên mặt là bất đắc dĩ lại cóđiểm khí giận, ngăn đở phía trước Nhạc Linh San:“Sư tỷ, sư nương bảo chúng ta đi tìm đại sư huynh trở về, không……”
“Tiểu Lâm Tử ngươi thật là.” Nhạc Linh San tức giận, tay vừa nhấc liền đẩy hắn ra nói:“Ta không đi, muốn đi tìm ngươi ctự mình đi. Ngươi không đi thì ta một mình trở về.”
“Sư tỷ……” Lâm Bình Chi mặt càng thêm nhăn, chỉ là không thể phát giận, dù sao cũng là sư tỷ của mình. Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, nếu không trở về tìm đại sư huynh, sư nương sẽ trách phạt. Nghĩđến bỗng nhiên trong lòng một trận bực mình, hắn vốn là một đại thiếu gia, không thể chịu nổi tâm tính tiểu thư của Nhạc Linh Sơn, huống chi hiện tại hắn đang vô cùng phiền não.
“Vậy sư tỷ tự mình trở vềđi, ta đi tìm đại sư huynh.” Nhạc Linh San quay đầu không nói, Lâm Bình Chi chỉ nói một tiếng rồi đi.
Nhạc Linh San lần này vừa tức vừa giận, khuôn mặt đỏ bừng hiện lên nụ cười, nhìn thiếu niên đi xa, không cam lòng chà chà chân, xoay người chạy theo.
Đông Phương Bất Bại xem ở trong mắt không khỏi cười nhạo, nhưng cũng vô tâm đi quản nhiều nhàn sự như vậy. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Lâm Bình Chi lại cùng đường với bọn họ.
Khi tìm được tiểu trúc ốc ở ngoại ô thì mặt trời đã sắp lặn. Còn chưa đến rừng trúc đã nghe tiếng người nói chuyện.
Địch Vân nghe được một câu “Lâm sưđệ, ngươi đợi đã.”, vốn tưởng rằng bản thân nghe lầm, lại nhìn thấy thân ảnh của hai người trong rừng trúc, đúng là Lâm Bình Chi cùng Lệnh Hồ Xung.
Địch Vân sửng sốt, không biết Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi sao lại xuất hiện ở chỗ này. Không để hắn nghĩ nhiều, hai người kia lại đến gần một chút. Chỉ là dương như không phát hiện được bọn họ.
Lệnh Hồ Xung lúc này làm sao rãnh mà quản chuyện của Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại. Hắn thấy Lâm Bình Chi đi rất nhanh, lắc mình một cái, triển khai khinh công chạy tới, đưa tay cản đường Lâm Bình Chi.
Chỉ là Lâm Bình Chi không nghĩ tới hắn sẽ chặn ở phía trước, bước đi lảo đảo, đụng vào người nọ mà“A” một tiếng hét lớn.
“Thật có lỗi.” Lệnh Hồ Xung cũng bịđụng vào cằm, sinh đau, bất quá vẫn nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lâm Bình Chi, sợ hắn lại chạy, nói:“Ta còn chưa cùng bà bà nói một tiếng, cứ như vậy màđi thì không ổn, ngươi đợi một chút.”
“Sư nương bảo ta tới nói với ngươi một tiếng, ta nói cũng nói rồi, ngươi tự mình vềđi.” Mũi Lâm Bình Chi bịđụng đâu, đối phương ôn ngôn ôn ngữ, lại khiến hắn cảm thấy phiền lòng, ngữ khí mở miệng thực cáu gắt.
“Lâm sưđệ……” Lệnh Hồ Xung nhất thời nghẹn lời, nhìn thấy mũi đối phương bịđụng đỏ lên cũng ngượng ngùng, nghe ngữ khí hắn không tốt, lại càng ngượng ngùng, nói:“Lâm sưđệ ngươi không phải còn sinh khí a? Ta, ta không phải có tâm……”
Lâm Bình Chi không đợi hắn nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:“Ngươi, ngươi, ngươi còn nói!” Cũng không biết tức giận đến mức nào, mặt đỏ lên một mảnh, ngữ khí không phải nghiến răng nghiến lợi, ngược lại có chút hoảng.
Lệnh Hồ Xung thấy hắn đỏ mặt, nhịn không được nghị muốn khi dễ, chỉ cảm thấy Lâm Bình Chi bình thường bộ dáng lão thành ổn trọng, kỳ thật vẫn là một hài tử chưa trưởng thành. Lúc này đỏ mặt xấu hổ càng chọc người thích.
Nhịn không được đưa tay kháp kháp hai má phiếm hồng kia, Lệnh Hồ Xung cười tủm tỉm nói:“Lâm sưđệ, mặt của ngươi hảo hồng.”
Lâm Bình Chi tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đẩy tay hắn ra, nghẹn lời, xoay người rời đi, lại bị người bên cạnh một phen ngăn lại.
Lệnh Hồ Xung lần này đùa quá trớn rồi, nhanh chóng kéo người lại. Lôi lôi kéo kéo, Lâm Bình Chi lảo đảo một chút đã bị hắn ôm vào trong ngực. Lệnh Hồ Xung cũng ngẩn ra, trong lòng nhân không thể nói làôn hương nhuyễn ngọc, lại khiến tâm hắn run lên. Bàn tay xuyên qua lớp y phục tựa hồ còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thểấm áp. Không khỏi đã nghĩ tới khi còn ở Hoa Sơn trên Tư Quá Nhai……
Lâm Bình Chi tránh ra, Lệnh Hồ Xung mới hoãn thần lại, trong lòng bị hắn ôm chặt mà tránh không được, trên mặt lại hồng đến sắp xuất huyết, ngay cả bên tai lẫn cần cổ cũng hồng thành một mảng.
Lệnh Hồ Xung nhìn trong lòng lại dao động, đối với bản thân tựảo não phỉ nhổ không thôi. Ngày đó rõ ràng là rượu sau loạn tính, chính mình sau đó cùng hối hận vạn phần, chỉ là lúc này lại khó áp chếđược màđộng tâm.
“A, ngươi làm cái gì?!”
Lâm Bình Chi cả kinh rụt cổ, chỉ cảm thấy trên cổ một trận ám áp, lập tức trợn mắt.
Lệnh Hồ Xung bị hắn hỏi nhất thời không nói gì, nhìn chiếc cổ dần ửng hồng, ma xui quỷ khiến liền hôn lên. Bị hắn gọi một tiếng, trong lòng run rẩy một chút, cũng dọa chính mình nhảy dựng, chi ô nói không ra lời.
Địch Vân nhất thời hoạt kê (ngây ngẩn), xem đến tròng mắt cũng sắp rớt ra. Bình khí, cũng không dám lên tiếng sợ gây ra động tĩnh sẽ kinh động đến hai người khiên, mà bản thân cũng đành đuối lý.
Đông Phương Bất Bại nhìn Địch Vân mà không nhịn được cười nhẹ, tuy rằng kinh ngạc là không tránh khỏi, chỉ là người khác thích ai y cũng không quản được, cũng không muốn quản.
Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại cười mình, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, hắn là thật không ngờ Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi lại có quan hệái muội như thế. Cả kinh cũng không nhỏ.
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, bỗng nhiên con ngươi chuyển động, hé miệng cười. Đột nhiên ngẩn đầu hôn lên môi người kia tựa như chuồn chuồn lướt nước, lập tức nói:“Đi thôi, nhìn lén mà bị người phát hiện cũng không tốt.”
Địch Vân ngây người một lát, cảm giác ấm áp bên môi rất nhanh tan mất. Nhìn thấy trong mắt đối phương đầy ý trêu chọc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bị chế nhạo nhưng trong lòng vẫn thực cao hứng.
Giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại, không quấy nhiễu đến hai người trong rừng trúc kia, chỉ nói:“Đi thôi.”