Địch Vân bị y làm cho hoảng sợ, lúc này xem lại quả thật sắc mặt cùng hơi thở của y không giống như bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm,“Ngươi lừa ta.”
Đang nói, chợt nghe một trận cung âm đi đến bên này, Đông Phương Bất Bại khẽ nhíu mi, bỗng nhiên nâng thắt lưng nhảy lên, thuận tay kéo theo Địch Vân.
“Mang Lâm Bình Chi đi.”
Địch Vân thấy thế cũng theo vào nhà, đem Lâm Bình Chi cõng lên, lập tức đuổi theo Đông Phương Bất Bại rời khỏi tường viện đại sảnh. Quay đầu nhìn lại, thấy được chủ nhân của cung âm, cách quá xa nhìn không rõ lắm, chẳng qua không khó nhận ra, người nọ chính là Lệnh Hồ Xung.
Lâm Bình Chi bị một kích đánh đến ngất xỉu, bd9n16 khi mang về khách sạn vẫn còn chưa tỉnh lại.
Hạ Tuyết Nghi cùng Điền Bá Quang còn chưa ngủ, thấy người trở về thì hoảng sợ, sao thời điểm rời đi thì hảo hảo dùng chân, trở về liền nằm xỉu rồi a?
Sau khi chẩn mạch cho hắn mới yên tâm được một chút, hoàn hảo không có gì trở ngại.
Lâm Bình Chi mơ thấy nhiều thứ hỗn loạn, cao hứng mất hứng đều có, hắn vẫn cảm thấy mình chính là thiếu chủ tiêu cục trước kia cái gì cũng không hiểu, nhưng đảo mắt đi lại là một mảnh đỏ rực, những người thân cận đều rời hắn màđi.
Mơ màng lại đột nhiên nhớ tới khi mình đến khu nhà cổ tìm đồ lại đụng phải hắc y nhân kia. Lâm Bình Chi lập tức mở mắt, ngồi bật dậy thì lại cảm thấy một trận mê muội, tay đặt bên giường cũng có chút nhũn ra, suýt nữa lại ngã trở về.
“Ngươi tỉnh?”
“Là ngươi……” Lâm Bình Chi cách nửa ngày mới phản ứng lại đây, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, trong đầu có chút dại ra,“Ta sao lại ởđây……?”
Đông Phương Bất Bại đưa chén nước qua, nói:“Ngươi hôn mê, hiện tại có chỗ nào không tốt không?”
Lâm Bình Chi đau đầu kịch liệt, chỉ lắc lắc, nói:“Không có gì.” Nói xong lại nghĩ tới tới thứ trong khu nhà cổ, loạng choạng muốn xuống giường đi tìm. Hắc y nhân nhất định cũng đến tìm thứđó, nếu lập tức trở về, nói không chừng……
Đông Phương Bất Bại thấy vậy đưa tay cản lại, Lâm Bình Chi vốn không còn chút khí lực, bị y cản mà ngã trở về.
“Ngươi nếu muốn đi tìm Tịch Tà Kiếm Phổ gìđó thì không cần.”
“Ngươi nói cái gì.” Lâm Bình Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, trong lòng đều là nghi vấn, hắn chỉ biết phải đi về tìm vật tổ truyền, có phải Tịch Tà Kiếm Phổ hay không cũng không biết, như thế nào Đông Phương Bất Bại lại khẳng định như vậy.
“Trừ tà kiếm phổ bị cái kia Hắc y nhân cầm.”Đông Phương Bất Bại nhìn ra đến nghi vấn của hắn, chỉ là không nhiều lời, tiếp tục nói.
Lâm Bình Chi khẽ nhíu mi, lại đứng lên, trong đầu thực mơ hồ, ngực cũng thực đau, theo bản năng đưa tay vịn lấy. Hắn không biết có nên tin Đông Phương Bất Bại hay không, nếu Tịch Tà Kiếm Phổ thật sự bị người lấy mất, vậy hắn ngya cả một chút hy vọng cũng không còn……
“Ngươi có muốn biết hắc y nhân kia là ai không?”Đông Phương Bất Bại chọn mi, hỏi.
“Là ai?” Lâm Bình Chi cách sau một lúc lâu mới trả lời.
Đông Phương Bất Bại chỉ cười, thấy hắn nửa ngày không nói chuyện, trong chốc lát mới mở miệng:“Bổn tọa nghĩ ngươi đã nhìn ra.”
“…… Là ai?” Lâm Bình Chi trưởng mi nhíu chặt, tya nắm thành quyền.
“Tất hiên là vị sư phụ ngươi kính trọng nhất.”
Lâm Bình Chi lảo đảo một chút, đưa tay đỡ lấy khuông giường, trong đầu “oanh” một tiếng nổ vang. Quả nhiên…… Nhạc Bất Quần……
Khi hắc y nhân xuất thủđều không hề dùng đến con đường võ công thật sự của mình, chỉ là Lâm Bình Chi vẫn có thể nhìn ra, tuy rằng chiêu thức không tiết lộ sơ hở của đối phương, nhưng thân pháp cũng thần thái, ít nhiều cũng có chút quen thuộc.
Hắn cái gì cũng chưa nói, thanh âm trong cổ họng bất luận thế nào cũng không phát ra được. Chỉ cảm thấy khí lực trên người tựa như bị tháo nước, ngã ngồi trên giường. Đông Phương Bất Bại nói sư phụ hắn, tất nhiên là Nhạc Bất Quần. Lúc trước Phúc Uy tiêu cục bị giết, hắn đầu nhập Hoa Sơn môn hạ, nghĩ về sau còn cơ hội hảo hảo học võ công để báo thù. Mà hắn đối với Nhạc Bất Quần cũn rất kính trọng, ai nghĩđến lại nhận được kết quả như vậy……
Lâm Bình Chi nhắm chặt mắt, có chút vô lực mở ra. Hắn thật sự không thể nhìn thấu giang hồ này. Cái gì làđúng cái gì là sao, ma giáo cùng chính phái? Hết thảy đều rất buồn cười. Rõ ràng là ma đầu Đông Phương Bất Bại trên chốn giang hồ, lại liên tiếp cứu hắn. Rõ ràng là sư phụ của hắn lại đi trộm Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia. Thật sự rất buồn cười……
“Ngươi muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi.”Đông Phương Bất Bại thấy hắn không nói lời nào, bỗng nhiên lên tiếng.
“Giúp ta?” Ánh mắt Lâm Bình Chi nhất thời sáng lên, nhìn chằm chằm hồng ảnh trước mắt, chỉ là không biết nghĩ mà mi đầu nhíu chặt,“Ta không rõ…… Vì sao phải giúp ta?”
Đông Phương Bất Bại không đáp, kỳ thật chính y cũng có chút mê mang. Lúc đầu y giúp Lâm Bình Chi có lẽ vì thương hại hắn, thương hại hắn si tình, thương hại hắn thích một người không nên thích. Nhưng khi nhìn thấy Tịch Tà Kiếm Phổ kia, y lại nhớ tới chính mình khi trước.
“Bổn tọa tất nhiên có tính toán của bổn tọa, chỉ là ngươi có dám đánh cược canh bạc này hay không. Nếu cược thắng thì có thể báo được huyết hải thâm cừu, còn cóđược một thân võ công, danh thùy thiên cổ. Nếu thua cược, thì công nhiên làđịch của võ lâm chính phái, bị tất cả mọi người khinh thường.”
Lâm Bình Chi nghe xong chỉ cười, nhưng ngay cả khóe miệng cũng không nâng một chút, trong tiếng cười là sự chua xót nói không nên lời,“Danh thùy thiên cổ? Để tiếng xấu muôn đời? Ta bất chấp những thứ này.”
“Vậy a.”Đông Phương Bất Bại vung lên y tụ, đưa tay lấy thứ gìđóđặt vào trong tay Lâm Bình Chi, nói:“Nhạc Bất Quần lấy đi Tịch Tà Kiếm Phổ của ngươi cũng không quan trọng. Khi đó tự nhiên sẽ có biện pháp để hắn lưu lại tiếng xấu muôm đời. Nhưng Tịch Tà Kiếm Phổ của ngươi cũng không phải là thứ gì tốt.”
Lâm Bình Chi lấy thứ kia lên nhìn, như là một tấm vải dệt, vừa nghe y nói, còn tưởng rằng thứ trên tay là Tịch Tà Kiếm Phổ bị cướp đi được lấy trở về, hưng phấn mở ra, đã thấy mặt trên vải có rất nhiều vết rách. Thứ trên vài viết không phải là Tịch Tà Kiếm Phổ, mà là Quỳ Hoa Bảo Điển.
“Đây là……?” Lâm Bình Chi nhìn Đông Phương Bất Bại có chút khó hiểu.
“Ngươi nhìn cẩn thận sẽ hiểu được ý của ta. Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia cùng Quỳ Hoa Bảo Điển có công hiệu như nhau.”Đông Phương Bất Bại cũng không giải thích, chỉđể hắn nhìn.
Lâm Bình Chi lại khó hiểu, cúi đầu xem chữ viết trên vài, nhưng chỉ mới nhìn một lát, trên tay đã ruin lên, đem Quỳ Hoa Bảo Điển kia đánh rơi bên chân. Sắc mặt từng chút trắng đi, hắn thế này mới hiểu được vì sao phụ thân vẫn không nói cho hắn biết chuyện Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia.
“Đây là……” Lâm Bình Chi môi có chút run rẩy, trên mặt vốn trắng bệch một mảnh, sau đó mới đổi sắc, trong con ngươi không biết thoảng qua bao nhiêu ý tưởng, cuối cùng cắn môi, nói:“Ngươi muốn đem Quỳ Hoa Bào Điển cho ta luyện sao?”
“Nếu là như thế, ngươi luyện hay là không luyện? Cược hay là không cược?”Đông Phương Bất Bại hỏi.
…………
Địch Vân nghe được cửa phòng “chi nha” một tiếng, trở lại liền thấy Đông Phương Bất Bại đóng cửa đi đến. Đến gần y, nói:“Đi hết nửa ngày a.”
“Ân.” Đông Phương Bất Bại cười ngồi xuống, nói:“Hôm nay ta cũng thu một đồđệ.”
“Ngươi thu Lâm Bình Chi làm đồđệ?”Địch Vân có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.”Đông Phương Bất Bại đem Địch Vân đang ngây ngốc kéo ngồi xuống, nói:“Ta còn chưa từng thu qua đồđệ. Lâm Bình Chi xem như là người thông minh, lại chịu khổ, nói vậy về sau võ công cũng sẽ không tệ.”
Địch Vân gật gật đầu, hắn mặc dù có chút chuyện không nhớ rõ, bất quáđối với chuyện của Phúc Uy tiêu cục cũng đã nghe quá vô số lần, cũng rất thương hạiLâm Bình Chi, nói:“Ngươi dạy hắn võ công, khẳng định không thành vấn đề.”
Đông Phương Bất Bại nghe xong cười, bỗng nhiên nói:“Nhưng võ công hiện tại của ta không bằng ngươi.”
Vẻ mặt Địch Vân tối sầm lại, nhớđến Đông Phương Bất Bại vì hắn mà võ công tổn hại rất nhiều, trong lòng bất giác có chút khó chịu.
“Ta không cần thứ võ công này.”Đông Phương Bất Bại thấy vậy không khỏi bật cười ra tiếng, nói:“Hơn nữa võ công của ngươi càng mạnh, ta cũng sẽ càng cao hứng. Về sau ngươi bảo hộ ta, võ công thế nào cũng không có gì khác nhai.”
“Hảo.”Địch Vân nói xong đứng lên ôm lấy vai của y, nhẹ nhàng hôn hôn lên trán y, nói:“Về sau ta vẫn sẽở bên ngươi, luôn luôn ở bên ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi. Quyết không nuốt lời.”
Đông Phương Bất Bại không đáp lời, chỉ gật gật đầu, lại hỏi:“Chuyện bên kia của ngươi tếh này?”
“Còn chưa tìm được. Bất quá hẳn là sẽ không có sai sót.”Địch Vân tất nhiên biết Đông Phương Bất Bại nói đến chuyện gì. Hắn còn đang tìm Thích Trường Phát, lấy lại bản Đường thi tuyển tập kia, mang đến Tuyết Cốc giao lại cho Mai Niệm Sinh.
“Ân, vậy ngày mai lên đường đến Tung Sơn a.”
Địch Vân bị y làm cho hoảng sợ, lúc này xem lại quả thật sắc mặt cùng hơi thở của y không giống như bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm,“Ngươi lừa ta.”
Đang nói, chợt nghe một trận cung âm đi đến bên này, Đông Phương Bất Bại khẽ nhíu mi, bỗng nhiên nâng thắt lưng nhảy lên, thuận tay kéo theo Địch Vân.
“Mang Lâm Bình Chi đi.”
Địch Vân thấy thế cũng theo vào nhà, đem Lâm Bình Chi cõng lên, lập tức đuổi theo Đông Phương Bất Bại rời khỏi tường viện đại sảnh. Quay đầu nhìn lại, thấy được chủ nhân của cung âm, cách quá xa nhìn không rõ lắm, chẳng qua không khó nhận ra, người nọ chính là Lệnh Hồ Xung.
Lâm Bình Chi bị một kích đánh đến ngất xỉu, bdn khi mang về khách sạn vẫn còn chưa tỉnh lại.
Hạ Tuyết Nghi cùng Điền Bá Quang còn chưa ngủ, thấy người trở về thì hoảng sợ, sao thời điểm rời đi thì hảo hảo dùng chân, trở về liền nằm xỉu rồi a?
Sau khi chẩn mạch cho hắn mới yên tâm được một chút, hoàn hảo không có gì trở ngại.
Lâm Bình Chi mơ thấy nhiều thứ hỗn loạn, cao hứng mất hứng đều có, hắn vẫn cảm thấy mình chính là thiếu chủ tiêu cục trước kia cái gì cũng không hiểu, nhưng đảo mắt đi lại là một mảnh đỏ rực, những người thân cận đều rời hắn màđi.
Mơ màng lại đột nhiên nhớ tới khi mình đến khu nhà cổ tìm đồ lại đụng phải hắc y nhân kia. Lâm Bình Chi lập tức mở mắt, ngồi bật dậy thì lại cảm thấy một trận mê muội, tay đặt bên giường cũng có chút nhũn ra, suýt nữa lại ngã trở về.
“Ngươi tỉnh?”
“Là ngươi……” Lâm Bình Chi cách nửa ngày mới phản ứng lại đây, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, trong đầu có chút dại ra,“Ta sao lại ởđây……?”
Đông Phương Bất Bại đưa chén nước qua, nói:“Ngươi hôn mê, hiện tại có chỗ nào không tốt không?”
Lâm Bình Chi đau đầu kịch liệt, chỉ lắc lắc, nói:“Không có gì.” Nói xong lại nghĩ tới tới thứ trong khu nhà cổ, loạng choạng muốn xuống giường đi tìm. Hắc y nhân nhất định cũng đến tìm thứđó, nếu lập tức trở về, nói không chừng……
Đông Phương Bất Bại thấy vậy đưa tay cản lại, Lâm Bình Chi vốn không còn chút khí lực, bị y cản mà ngã trở về.
“Ngươi nếu muốn đi tìm Tịch Tà Kiếm Phổ gìđó thì không cần.”
“Ngươi nói cái gì.” Lâm Bình Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, trong lòng đều là nghi vấn, hắn chỉ biết phải đi về tìm vật tổ truyền, có phải Tịch Tà Kiếm Phổ hay không cũng không biết, như thế nào Đông Phương Bất Bại lại khẳng định như vậy.
“Trừ tà kiếm phổ bị cái kia Hắc y nhân cầm.”Đông Phương Bất Bại nhìn ra đến nghi vấn của hắn, chỉ là không nhiều lời, tiếp tục nói.
Lâm Bình Chi khẽ nhíu mi, lại đứng lên, trong đầu thực mơ hồ, ngực cũng thực đau, theo bản năng đưa tay vịn lấy. Hắn không biết có nên tin Đông Phương Bất Bại hay không, nếu Tịch Tà Kiếm Phổ thật sự bị người lấy mất, vậy hắn ngya cả một chút hy vọng cũng không còn……
“Ngươi có muốn biết hắc y nhân kia là ai không?”Đông Phương Bất Bại chọn mi, hỏi.
“Là ai?” Lâm Bình Chi cách sau một lúc lâu mới trả lời.
Đông Phương Bất Bại chỉ cười, thấy hắn nửa ngày không nói chuyện, trong chốc lát mới mở miệng:“Bổn tọa nghĩ ngươi đã nhìn ra.”
“…… Là ai?” Lâm Bình Chi trưởng mi nhíu chặt, tya nắm thành quyền.
“Tất hiên là vị sư phụ ngươi kính trọng nhất.”
Lâm Bình Chi lảo đảo một chút, đưa tay đỡ lấy khuông giường, trong đầu “oanh” một tiếng nổ vang. Quả nhiên…… Nhạc Bất Quần……
Khi hắc y nhân xuất thủđều không hề dùng đến con đường võ công thật sự của mình, chỉ là Lâm Bình Chi vẫn có thể nhìn ra, tuy rằng chiêu thức không tiết lộ sơ hở của đối phương, nhưng thân pháp cũng thần thái, ít nhiều cũng có chút quen thuộc.
Hắn cái gì cũng chưa nói, thanh âm trong cổ họng bất luận thế nào cũng không phát ra được. Chỉ cảm thấy khí lực trên người tựa như bị tháo nước, ngã ngồi trên giường. Đông Phương Bất Bại nói sư phụ hắn, tất nhiên là Nhạc Bất Quần. Lúc trước Phúc Uy tiêu cục bị giết, hắn đầu nhập Hoa Sơn môn hạ, nghĩ về sau còn cơ hội hảo hảo học võ công để báo thù. Mà hắn đối với Nhạc Bất Quần cũn rất kính trọng, ai nghĩđến lại nhận được kết quả như vậy……
Lâm Bình Chi nhắm chặt mắt, có chút vô lực mở ra. Hắn thật sự không thể nhìn thấu giang hồ này. Cái gì làđúng cái gì là sao, ma giáo cùng chính phái? Hết thảy đều rất buồn cười. Rõ ràng là ma đầu Đông Phương Bất Bại trên chốn giang hồ, lại liên tiếp cứu hắn. Rõ ràng là sư phụ của hắn lại đi trộm Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia. Thật sự rất buồn cười……
“Ngươi muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi.”Đông Phương Bất Bại thấy hắn không nói lời nào, bỗng nhiên lên tiếng.
“Giúp ta?” Ánh mắt Lâm Bình Chi nhất thời sáng lên, nhìn chằm chằm hồng ảnh trước mắt, chỉ là không biết nghĩ mà mi đầu nhíu chặt,“Ta không rõ…… Vì sao phải giúp ta?”
Đông Phương Bất Bại không đáp, kỳ thật chính y cũng có chút mê mang. Lúc đầu y giúp Lâm Bình Chi có lẽ vì thương hại hắn, thương hại hắn si tình, thương hại hắn thích một người không nên thích. Nhưng khi nhìn thấy Tịch Tà Kiếm Phổ kia, y lại nhớ tới chính mình khi trước.
“Bổn tọa tất nhiên có tính toán của bổn tọa, chỉ là ngươi có dám đánh cược canh bạc này hay không. Nếu cược thắng thì có thể báo được huyết hải thâm cừu, còn cóđược một thân võ công, danh thùy thiên cổ. Nếu thua cược, thì công nhiên làđịch của võ lâm chính phái, bị tất cả mọi người khinh thường.”
Lâm Bình Chi nghe xong chỉ cười, nhưng ngay cả khóe miệng cũng không nâng một chút, trong tiếng cười là sự chua xót nói không nên lời,“Danh thùy thiên cổ? Để tiếng xấu muôn đời? Ta bất chấp những thứ này.”
“Vậy a.”Đông Phương Bất Bại vung lên y tụ, đưa tay lấy thứ gìđóđặt vào trong tay Lâm Bình Chi, nói:“Nhạc Bất Quần lấy đi Tịch Tà Kiếm Phổ của ngươi cũng không quan trọng. Khi đó tự nhiên sẽ có biện pháp để hắn lưu lại tiếng xấu muôm đời. Nhưng Tịch Tà Kiếm Phổ của ngươi cũng không phải là thứ gì tốt.”
Lâm Bình Chi lấy thứ kia lên nhìn, như là một tấm vải dệt, vừa nghe y nói, còn tưởng rằng thứ trên tay là Tịch Tà Kiếm Phổ bị cướp đi được lấy trở về, hưng phấn mở ra, đã thấy mặt trên vải có rất nhiều vết rách. Thứ trên vài viết không phải là Tịch Tà Kiếm Phổ, mà là Quỳ Hoa Bảo Điển.
“Đây là……?” Lâm Bình Chi nhìn Đông Phương Bất Bại có chút khó hiểu.
“Ngươi nhìn cẩn thận sẽ hiểu được ý của ta. Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia cùng Quỳ Hoa Bảo Điển có công hiệu như nhau.”Đông Phương Bất Bại cũng không giải thích, chỉđể hắn nhìn.
Lâm Bình Chi lại khó hiểu, cúi đầu xem chữ viết trên vài, nhưng chỉ mới nhìn một lát, trên tay đã ruin lên, đem Quỳ Hoa Bảo Điển kia đánh rơi bên chân. Sắc mặt từng chút trắng đi, hắn thế này mới hiểu được vì sao phụ thân vẫn không nói cho hắn biết chuyện Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia.
“Đây là……” Lâm Bình Chi môi có chút run rẩy, trên mặt vốn trắng bệch một mảnh, sau đó mới đổi sắc, trong con ngươi không biết thoảng qua bao nhiêu ý tưởng, cuối cùng cắn môi, nói:“Ngươi muốn đem Quỳ Hoa Bào Điển cho ta luyện sao?”
“Nếu là như thế, ngươi luyện hay là không luyện? Cược hay là không cược?”Đông Phương Bất Bại hỏi.
…………
Địch Vân nghe được cửa phòng “chi nha” một tiếng, trở lại liền thấy Đông Phương Bất Bại đóng cửa đi đến. Đến gần y, nói:“Đi hết nửa ngày a.”
“Ân.” Đông Phương Bất Bại cười ngồi xuống, nói:“Hôm nay ta cũng thu một đồđệ.”
“Ngươi thu Lâm Bình Chi làm đồđệ?”Địch Vân có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.”Đông Phương Bất Bại đem Địch Vân đang ngây ngốc kéo ngồi xuống, nói:“Ta còn chưa từng thu qua đồđệ. Lâm Bình Chi xem như là người thông minh, lại chịu khổ, nói vậy về sau võ công cũng sẽ không tệ.”
Địch Vân gật gật đầu, hắn mặc dù có chút chuyện không nhớ rõ, bất quáđối với chuyện của Phúc Uy tiêu cục cũng đã nghe quá vô số lần, cũng rất thương hạiLâm Bình Chi, nói:“Ngươi dạy hắn võ công, khẳng định không thành vấn đề.”
Đông Phương Bất Bại nghe xong cười, bỗng nhiên nói:“Nhưng võ công hiện tại của ta không bằng ngươi.”
Vẻ mặt Địch Vân tối sầm lại, nhớđến Đông Phương Bất Bại vì hắn mà võ công tổn hại rất nhiều, trong lòng bất giác có chút khó chịu.
“Ta không cần thứ võ công này.”Đông Phương Bất Bại thấy vậy không khỏi bật cười ra tiếng, nói:“Hơn nữa võ công của ngươi càng mạnh, ta cũng sẽ càng cao hứng. Về sau ngươi bảo hộ ta, võ công thế nào cũng không có gì khác nhai.”
“Hảo.”Địch Vân nói xong đứng lên ôm lấy vai của y, nhẹ nhàng hôn hôn lên trán y, nói:“Về sau ta vẫn sẽở bên ngươi, luôn luôn ở bên ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi. Quyết không nuốt lời.”
Đông Phương Bất Bại không đáp lời, chỉ gật gật đầu, lại hỏi:“Chuyện bên kia của ngươi tếh này?”
“Còn chưa tìm được. Bất quá hẳn là sẽ không có sai sót.”Địch Vân tất nhiên biết Đông Phương Bất Bại nói đến chuyện gì. Hắn còn đang tìm Thích Trường Phát, lấy lại bản Đường thi tuyển tập kia, mang đến Tuyết Cốc giao lại cho Mai Niệm Sinh.
“Ân, vậy ngày mai lên đường đến Tung Sơn a.”