Khi Đông Phương hoàn thành chuyện Nhâm Ngã Hành công đạo xong trở về, liền thấy Hàn Duyệt đang luyện bay, nhưng chưa bay được lâu, đã té xuống đất, kêu hai tiếng lại đứng lên tiếp tục bay, sau đó lại té.
Đông Phương nhìn thấy tình cảnh này, nhịn không được cười ra tiếng, phiền muộn cùng áp lực khi gặp Nhâm Ngã Hành nhất thời biến mất.
Hàn Duyệt luyện một buổi chiều, mới học được đi đường, bay thì nắm được chút kỹ xảo, phát hiện khoảng cách mình bay xa không ít, còn chưa kịp đắc ý, chợt nghe tiếng chê cười, nhất thời quên đập cánh, rơi thẳng từ không trung xuống.
Đang nhắm mắt chờ cảm giác đau đớn quen thuộc, mới phát hiện mình không rơi xuống nền đất cứng rắn, mà là được người đỡ lấy, mở đôi mắt tròn xoe, Hàn Duyệt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đông Phương, lập tức nhảy dựng, kêu lên.
Lên án công khai hành vi nhìn lén của Đông Phương, còn bất mãn dùng đầu đập vào ngón tay Đông Phương.
Đông Phương ngồi trên ghế, đặt Hàn Duyệt lên bàn, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, nhìn đĩa thịt cùng chén nước trên bàn không có dấu hiệu bị chạm vào, lo lắng nói, “Bé con sao ngươi không chịu ăn, là không hợp khẩu vị sao? Thế nhưng, trên sách nói chim cắt ăn thịt mà.”
Lúc này, Hàn Duyệt mới biết cái đĩa cùng chén nước để trên bàn là đồ ăn của mình, lắc lắc đi qua, nhìn thịt tươi trong đĩa, ai oán liếc nhìn Đông Phương, hắn thật vất vả tiếp nhận chuyện mình biến thành chim, nhưng hắn không cách nào tiếp nhận chuyện ăn thịt sống.
Chỉa mông chim vào đĩa thịt, cúi đầu uống nước, nhưng uống vài ngụm liền ai oán liếc nhìn Đông Phương kêu hai tiếng rồi mới uống tiếp, như gà trống mắc mưa, không có chút tinh thần.
Đông Phương nhìn biểu hiện của Hàn Duyệt, đoán, “Chẳng lẽ, là không thích ăn thịt.” Suy nghĩ một chút, đứng dậy đi ra ngoài, phân phó hạ nhân tìm tất cả những thứ chim thích ăn, mỗi thứ chuẩn bị một phần, trở lại trong phòng, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, “Chờ một lát sẽ có thức ăn.”
Không bao lâu, hạ nhân bưng khay lên, bên trên là năm cái đĩa nhỏ đưa cho Đông Phương xem, biểu tình Đông Phương có chút khó coi, nhưng nhìn thoáng qua Hàn Duyệt đang chờ ăn, cuối cùng vẫn để hạ nhân đặt đĩa lên bàn.
Hàn Duyệt nhìn đĩa thứ nhất là rau xanh cắt nhỏ, Hàn Duyệt trực tiếp lướt qua, đĩa thứ hai là hoa quả cắt nhỏ, Hàn Duyệt nuốt một khối, mới nhìn sang đĩa thứ ba, sợ tới mức hắn lập tức bay lên, trong cái đĩa thứ ba là một đống giun đang vặn vẹo.
Hàn Duyệt không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mấy thứ mềm mềm vặn vẹo này, đầu đụng vào lòng Đông Phương, bắt đầu kêu lên, lông chim trên cánh rớt không ít.
Đông Phương nhất thời đau lòng, lại an tâm không ít, y cũng thấy mấy con đó ghê tởm, nhưng dù sao cũng là thứ chim thích ăn, nếu Hàn Duyệt thích sâu, y tuy không nói gì, chỉ sợ sẽ giảm yêu thích Hàn Duyệt.
“Dọn xuống.” Đông Phương lạnh lùng phân phó.
Hạ nhân nhanh chóng đặt đĩa chứa giun lên khay, quỳ trên đất, sắc mặt tái nhợt.
“Cút.” Đông Phương nhíu mày, mắng.
“Vâng” hạ nhân nghe vậy, lập tức đứng lên ôm khay chạy ra ngoài.
Thấy giun không còn, Hàn Duyệt mới nhảy ra khỏi lòng Đông Phương, lấy cảnh vỗ vỗ ngực mình, lắc lắc tiếp tục đi chọn thức ăn. Chỉ thấy đĩa thứ tư đặt một ít vụn bánh mì, Hàn Duyệt do dự một chút, nhìn đĩa thứ năm, trong đĩa đặt lòng đỏ trứng luộc chín.
Hàn Duyệt thỏa mãn, bắt đầu ăn lòng đỏ trứng, dù sao nếu so với bánh mì, trứng vẫn ăn ngon hơn, ăn hơn phân nửa lòng đỏ, lại ăn thêm một ít trái cây, Hàn Duyệt trực tiếp nằm vật xuống bàn, dùng cánh vỗ vỗ bụng.
Đông Phương nhớ thứ Hàn Duyệt thích ăn, gọi hạ nhân dọn địa xuống, phân phó lúc nào cũng phải chuẩn bị hoa quả cắt nhỏ với lòng đỏ trứng cho Hàn Duyệt ăn, rồi đặt Hàn Duyệt lên vai mình, mang theo hắn đến thư phòng.
Hàn Duyệt thật cẩn thận khống chế móng vuốt của mình, vừa phải bám chặt lấy y phục của Đông Phương, lại không làm hư y phục, chỉ một đoạn đường ngắn, liền mệt chết.
Thấy đến mục đích rồi, nhanh chóng nhảy xuống, thành thật đứng trên bàn, Đông Phương cười cười, ngồi trên ghế, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, bắt đầu xem văn thư, xử lý sự vụ trong giáo.
Nhâm Ngã Hành nghi kỵ Đông Phương, nên đưa 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 cho y luyện tập, chỉ cần Đông Phương luyện《 Quỳ Hoa bảo điển 》 chẳng khác nào lại bị Nhâm Ngã Hành nắm thêm được một nhược điểm, dù sao Nhật Nguyệt Thần giáo cũng không thể nào nhận một tên thái giám làm giáo chủ.
Khi lão thấy Đông Phương quả nhiên chịu không nổi hấp dẫn của《 Quỳ Hoa bảo điển 》 mà tự cung luyện tập, cũng yên tâm lại bắt đầu đề phòng Đông Phương, nhưng lão còn cần Đông Phương giúp lão xử lý giáo vụ, cho nên, thường thường làm khó dễ Đông Phương một chút, giao cho y vài nhiệm vụ nguy hiểm.
Xem Đông Phương có không phục tòng mệnh lệnh của lão không, còn thường xuyên gọi Đông Phương đến hỏi, mượn cơ hội dò xét nội lực của Đông Phương.
Hàn Duyệt đã xem qua tiếu ngạo giang hồ, biết tính cách Đông Phương âm tình bất định, sau khi yêu Dương Liên Đình lại thị phi chẳng bất phân, hiện tại Đông Phương biến thành chủ nhân của mình, tất nhiên là dị thường thành thật, im lặng nằm trên bàn, nhìn Đông Phương xử lý giáo vụ.
Lúc này Đông Phương tuyệt không giống trong TV, bất nam bất nữ. Chẳng qua dung mạo thêm phần tuấn mĩ, hơn vài phần xinh đẹp.
Kỳ thật, Hàn Duyệt không chán ghét Đông Phương Bất Bại, còn có chút bội phục y, trong toàn bộ tiếu ngạo giang hồ Đông Phương Bất Bại là người nổi bật nhất, có dã tâm, nhốt Nhâm Ngã Hành, đoạt giáo chủ vị. Quyền lợi, võ công của Đông Phương Bất Bại, tất cả đều là do tự thân y cố gắng mà đạt được.
Khi y yêu Dương Liên Đình, toàn tâm toàn ý tín nhiệm, không để ý tới chính vụ, một lòng muốn làm nữ nhân của Dương Liên Đình, chậm rãi quyến rũ, lại ngoan ngoãn phục tùng Dương Liên Đình, thậm chí đến cuối cùng, vì cứu Dương Liên Đình mà chết.
Nhưng Dương Liên Đình một lòng lợi dụng y, chỉ có khi có việc cần mới tìm y, vì tư dục muốn có quyền lợi mà lại thiếu quyền mưu, hủy Nhật Nguyệt Thần giáo lại càng hủy Đông Phương Bất Bại.
Nghĩ nghĩ, lại thấy Đông Phương Bất Bại cũng là người đáng thương, vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng vì Đồng Bách Hùng mà bị hủy mất, gián tiếp hại chết mình xuyên thành phụ thân của Đông Phương.
Bước từng bước lên vị trí Phó giáo chủ, rồi lại vì Nhâm Ngã Hành nghi kỵ, có được 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, dã tâm khiến y tự cung luyện công, đánh nát thanh đao tự cung do hắn xuyên thành, bất quá, chuyện này hắn phải cảm tạ y.
Tự cung lại thành bất nam bất nữ, nhìn thấy những tiểu thiếp thiên kiều bá mị của mình, trong lòng tự nhiên thấy khổ sở, chuyện này như không ngừng nhắc nhở y, bản thân đã không còn là một nam nhân đầy đủ, cho nên bóp chết mình vừa xuyên thành Thi Thi. Chuyện này thân là nam nhân hắn cũng thông cảm.
Cho nên, xét đến cùng, đều là vì đám võ lâm nhân sĩ kia gây ra họa, Đông Phương chỉ là người bị hại đáng thương. Hàn Duyệt tìm xong lý do biện hộ cho Đông Phương, thấy mình chuyện Đông Phương hại chết mình ba lần không còn quá khó chịu, hiện tại hắn để y nuôi, coi như là trả lại, nên yên âm thoải mái nằm trên bàn, ngủ.
Khi Hàn Duyệt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cái rỗ nhỏ đựng đầy sợi bông, bên ngoài rỗ đặt một chén nước, hoa quả cùng lòng đỏ trứng.
Nhảy ra rổ, mới phát hiện toàn bộ mặt đất được phủ một tầng thảm dày, giẫm lên rất mềm, không thể nói rõ là cảm giác gì, Hàn Duyệt thấy vị chủ nhân này rất thương yêu mình. Về sau nhất định phải ngoan ngoãn lấy lòng y. Khi Hàn Duyệt ý thức được mình đang nghĩ cái gì, phát hiện mình 囧, thế nhưng đã tự xem mình thành một sủng vật nhu thuận.
Ăn vài thứ, Hàn Duyệt tiếp tục luyện bay, rốt cuộc học bay xong, Hàn Duyệt bi thúc phát hiện, mình không biết lượn trên không trung, nhìn thấy cột tủ đều va vào, sau đó té xuống.
May là bay không cao, nếu không, chỉ bằng biểu hiện thế này của Hàn Duyệt, không chết cũng phải tàn phế.
Buổi tối tiếp lại theo Đông Phương xử lý chính vụ, sau đó ngủ, bị Đông Phương ôm trở về rổ ngủ, hôm sau tỉnh lại, Hàn Duyệt phát hiện, trong phòng, tất cả gia cụ đều được phủ một tầng chăn bông.
Hàn Duyệt rốt cuộc ý thức được, mình lại bị Đông Phương chế giễu.
Cuộc sống cứ thế ngày qua ngày, chờ Hàn Duyệt rốt cuộc học xong bay lượn trên không trung, gia cụ trong phòng cũng khôi phục nguyên dạng. Hàn Duyệt bắt đầu không chịu an ổn ở trong phòng nữa, nhưng lại không nguyện ý tự mình bay ra ngoài, Hắc Mộc nhai lớn như vậy, nếu không cẩn thận lạc đường, hắn làm sao tìm được chủ nhân tốt như vầy chứ.
Cho nên, cho dù Đông Phương không ở trong phòng, trừ bỏ đi ngoài, Hàn Duyệt chẳng đi đâu khác. Có một chuyện hắn không biết, cũng chính vì hắn không ra ngoài, nên Đông Phương thấy hắn rất trung tâm mến chủ, càng thêm sủng ái hắn.
Hàn Duyệt đã sớm học được ban ngày ngủ, buổi tối cùng Đông Phương xử lý giáo vụ. Đông Phương cũng quen Hàn Duyệt làm bạn, nhưng hôm nay, vì kế hoặc tương lai của mình, Hàn Duyệt sớm nằm trong rổ ngủ, Đông Phương nhìn nhuyễn *** trống không ở góc bàn, bỗng nhiên thấy có chút không quen.
Điều này làm Đông Phương cảnh giác, y đã quá ỷ lại vào sự tồn tại của Hàn Duyệt, khép hồ sơ, Đông Phương đi đến phòng ngủ, thấy Hàn Duyệt nằm trong rỗ ngủ lộ chổng bụng lên trời, sát ý chợt lóe qua, lại nghĩ Hàn Duyệt chỉ là một con chim nhỏ, thấy mình quá coi trọng chuyện này.
Nắm một tấm lụa nhỏ, đắp lên bụng Hàn Duyệt, Đông Phương không muốn về thư phòng, liền nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, vì ngủ đầy đủ, Hàn Duyệt trời còn chưa sáng liền tỉnh, nhảy ra rổ liền thấy Đông Phương đang dùng cơm, ngửi mùi, đập cánh bay đến cạnh Đông Phương, ánh mắt nhìn thẳng những điểm tâm tinh xảo trên bàn.
Đông Phương kỳ quái nhìn Hàn Duyệt vốn không quen dậy sớm giờ lại đột nhiên dậy sớm như vậy, thấy hắn nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm, trong mắt tràn ngập khát vọng, liền vươn một ngón tay vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi muốn ăn cái này?”
Đầu nhỏ ra sức gật một cái, ánh mắt đầy mông đợi nhìn Đông Phương, Hàn Duyệt một bên phỉ nhổ hứng thú làm sủng vật của mình, một bên không ngừng phát ra tiếng kêu như làm nũng. Hắn ăn nửa tháng lòng đỏ trúng, hiện tại chỉ cần nhìn thấy lòng đỏ trứng đã muốn ói.
Đông Phương bị chọc cười, bóp nát một khối điểm tâm, rải xuống bàn. Hàn Duyệt dùng đầu cọ cọ ngón tay Đông Phương, vui vẻ ăn điểm tâm.
Đông Phương nhìn thấy tình cảnh này, nhịn không được cười ra tiếng, phiền muộn cùng áp lực khi gặp Nhâm Ngã Hành nhất thời biến mất.
Hàn Duyệt luyện một buổi chiều, mới học được đi đường, bay thì nắm được chút kỹ xảo, phát hiện khoảng cách mình bay xa không ít, còn chưa kịp đắc ý, chợt nghe tiếng chê cười, nhất thời quên đập cánh, rơi thẳng từ không trung xuống.
Đang nhắm mắt chờ cảm giác đau đớn quen thuộc, mới phát hiện mình không rơi xuống nền đất cứng rắn, mà là được người đỡ lấy, mở đôi mắt tròn xoe, Hàn Duyệt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đông Phương, lập tức nhảy dựng, kêu lên.
Lên án công khai hành vi nhìn lén của Đông Phương, còn bất mãn dùng đầu đập vào ngón tay Đông Phương.
Đông Phương ngồi trên ghế, đặt Hàn Duyệt lên bàn, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, nhìn đĩa thịt cùng chén nước trên bàn không có dấu hiệu bị chạm vào, lo lắng nói, “Bé con sao ngươi không chịu ăn, là không hợp khẩu vị sao? Thế nhưng, trên sách nói chim cắt ăn thịt mà.”
Lúc này, Hàn Duyệt mới biết cái đĩa cùng chén nước để trên bàn là đồ ăn của mình, lắc lắc đi qua, nhìn thịt tươi trong đĩa, ai oán liếc nhìn Đông Phương, hắn thật vất vả tiếp nhận chuyện mình biến thành chim, nhưng hắn không cách nào tiếp nhận chuyện ăn thịt sống.
Chỉa mông chim vào đĩa thịt, cúi đầu uống nước, nhưng uống vài ngụm liền ai oán liếc nhìn Đông Phương kêu hai tiếng rồi mới uống tiếp, như gà trống mắc mưa, không có chút tinh thần.
Đông Phương nhìn biểu hiện của Hàn Duyệt, đoán, “Chẳng lẽ, là không thích ăn thịt.” Suy nghĩ một chút, đứng dậy đi ra ngoài, phân phó hạ nhân tìm tất cả những thứ chim thích ăn, mỗi thứ chuẩn bị một phần, trở lại trong phòng, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, “Chờ một lát sẽ có thức ăn.”
Không bao lâu, hạ nhân bưng khay lên, bên trên là năm cái đĩa nhỏ đưa cho Đông Phương xem, biểu tình Đông Phương có chút khó coi, nhưng nhìn thoáng qua Hàn Duyệt đang chờ ăn, cuối cùng vẫn để hạ nhân đặt đĩa lên bàn.
Hàn Duyệt nhìn đĩa thứ nhất là rau xanh cắt nhỏ, Hàn Duyệt trực tiếp lướt qua, đĩa thứ hai là hoa quả cắt nhỏ, Hàn Duyệt nuốt một khối, mới nhìn sang đĩa thứ ba, sợ tới mức hắn lập tức bay lên, trong cái đĩa thứ ba là một đống giun đang vặn vẹo.
Hàn Duyệt không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mấy thứ mềm mềm vặn vẹo này, đầu đụng vào lòng Đông Phương, bắt đầu kêu lên, lông chim trên cánh rớt không ít.
Đông Phương nhất thời đau lòng, lại an tâm không ít, y cũng thấy mấy con đó ghê tởm, nhưng dù sao cũng là thứ chim thích ăn, nếu Hàn Duyệt thích sâu, y tuy không nói gì, chỉ sợ sẽ giảm yêu thích Hàn Duyệt.
“Dọn xuống.” Đông Phương lạnh lùng phân phó.
Hạ nhân nhanh chóng đặt đĩa chứa giun lên khay, quỳ trên đất, sắc mặt tái nhợt.
“Cút.” Đông Phương nhíu mày, mắng.
“Vâng” hạ nhân nghe vậy, lập tức đứng lên ôm khay chạy ra ngoài.
Thấy giun không còn, Hàn Duyệt mới nhảy ra khỏi lòng Đông Phương, lấy cảnh vỗ vỗ ngực mình, lắc lắc tiếp tục đi chọn thức ăn. Chỉ thấy đĩa thứ tư đặt một ít vụn bánh mì, Hàn Duyệt do dự một chút, nhìn đĩa thứ năm, trong đĩa đặt lòng đỏ trứng luộc chín.
Hàn Duyệt thỏa mãn, bắt đầu ăn lòng đỏ trứng, dù sao nếu so với bánh mì, trứng vẫn ăn ngon hơn, ăn hơn phân nửa lòng đỏ, lại ăn thêm một ít trái cây, Hàn Duyệt trực tiếp nằm vật xuống bàn, dùng cánh vỗ vỗ bụng.
Đông Phương nhớ thứ Hàn Duyệt thích ăn, gọi hạ nhân dọn địa xuống, phân phó lúc nào cũng phải chuẩn bị hoa quả cắt nhỏ với lòng đỏ trứng cho Hàn Duyệt ăn, rồi đặt Hàn Duyệt lên vai mình, mang theo hắn đến thư phòng.
Hàn Duyệt thật cẩn thận khống chế móng vuốt của mình, vừa phải bám chặt lấy y phục của Đông Phương, lại không làm hư y phục, chỉ một đoạn đường ngắn, liền mệt chết.
Thấy đến mục đích rồi, nhanh chóng nhảy xuống, thành thật đứng trên bàn, Đông Phương cười cười, ngồi trên ghế, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, bắt đầu xem văn thư, xử lý sự vụ trong giáo.
Nhâm Ngã Hành nghi kỵ Đông Phương, nên đưa 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 cho y luyện tập, chỉ cần Đông Phương luyện《 Quỳ Hoa bảo điển 》 chẳng khác nào lại bị Nhâm Ngã Hành nắm thêm được một nhược điểm, dù sao Nhật Nguyệt Thần giáo cũng không thể nào nhận một tên thái giám làm giáo chủ.
Khi lão thấy Đông Phương quả nhiên chịu không nổi hấp dẫn của《 Quỳ Hoa bảo điển 》 mà tự cung luyện tập, cũng yên tâm lại bắt đầu đề phòng Đông Phương, nhưng lão còn cần Đông Phương giúp lão xử lý giáo vụ, cho nên, thường thường làm khó dễ Đông Phương một chút, giao cho y vài nhiệm vụ nguy hiểm.
Xem Đông Phương có không phục tòng mệnh lệnh của lão không, còn thường xuyên gọi Đông Phương đến hỏi, mượn cơ hội dò xét nội lực của Đông Phương.
Hàn Duyệt đã xem qua tiếu ngạo giang hồ, biết tính cách Đông Phương âm tình bất định, sau khi yêu Dương Liên Đình lại thị phi chẳng bất phân, hiện tại Đông Phương biến thành chủ nhân của mình, tất nhiên là dị thường thành thật, im lặng nằm trên bàn, nhìn Đông Phương xử lý giáo vụ.
Lúc này Đông Phương tuyệt không giống trong TV, bất nam bất nữ. Chẳng qua dung mạo thêm phần tuấn mĩ, hơn vài phần xinh đẹp.
Kỳ thật, Hàn Duyệt không chán ghét Đông Phương Bất Bại, còn có chút bội phục y, trong toàn bộ tiếu ngạo giang hồ Đông Phương Bất Bại là người nổi bật nhất, có dã tâm, nhốt Nhâm Ngã Hành, đoạt giáo chủ vị. Quyền lợi, võ công của Đông Phương Bất Bại, tất cả đều là do tự thân y cố gắng mà đạt được.
Khi y yêu Dương Liên Đình, toàn tâm toàn ý tín nhiệm, không để ý tới chính vụ, một lòng muốn làm nữ nhân của Dương Liên Đình, chậm rãi quyến rũ, lại ngoan ngoãn phục tùng Dương Liên Đình, thậm chí đến cuối cùng, vì cứu Dương Liên Đình mà chết.
Nhưng Dương Liên Đình một lòng lợi dụng y, chỉ có khi có việc cần mới tìm y, vì tư dục muốn có quyền lợi mà lại thiếu quyền mưu, hủy Nhật Nguyệt Thần giáo lại càng hủy Đông Phương Bất Bại.
Nghĩ nghĩ, lại thấy Đông Phương Bất Bại cũng là người đáng thương, vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng vì Đồng Bách Hùng mà bị hủy mất, gián tiếp hại chết mình xuyên thành phụ thân của Đông Phương.
Bước từng bước lên vị trí Phó giáo chủ, rồi lại vì Nhâm Ngã Hành nghi kỵ, có được 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, dã tâm khiến y tự cung luyện công, đánh nát thanh đao tự cung do hắn xuyên thành, bất quá, chuyện này hắn phải cảm tạ y.
Tự cung lại thành bất nam bất nữ, nhìn thấy những tiểu thiếp thiên kiều bá mị của mình, trong lòng tự nhiên thấy khổ sở, chuyện này như không ngừng nhắc nhở y, bản thân đã không còn là một nam nhân đầy đủ, cho nên bóp chết mình vừa xuyên thành Thi Thi. Chuyện này thân là nam nhân hắn cũng thông cảm.
Cho nên, xét đến cùng, đều là vì đám võ lâm nhân sĩ kia gây ra họa, Đông Phương chỉ là người bị hại đáng thương. Hàn Duyệt tìm xong lý do biện hộ cho Đông Phương, thấy mình chuyện Đông Phương hại chết mình ba lần không còn quá khó chịu, hiện tại hắn để y nuôi, coi như là trả lại, nên yên âm thoải mái nằm trên bàn, ngủ.
Khi Hàn Duyệt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cái rỗ nhỏ đựng đầy sợi bông, bên ngoài rỗ đặt một chén nước, hoa quả cùng lòng đỏ trứng.
Nhảy ra rổ, mới phát hiện toàn bộ mặt đất được phủ một tầng thảm dày, giẫm lên rất mềm, không thể nói rõ là cảm giác gì, Hàn Duyệt thấy vị chủ nhân này rất thương yêu mình. Về sau nhất định phải ngoan ngoãn lấy lòng y. Khi Hàn Duyệt ý thức được mình đang nghĩ cái gì, phát hiện mình 囧, thế nhưng đã tự xem mình thành một sủng vật nhu thuận.
Ăn vài thứ, Hàn Duyệt tiếp tục luyện bay, rốt cuộc học bay xong, Hàn Duyệt bi thúc phát hiện, mình không biết lượn trên không trung, nhìn thấy cột tủ đều va vào, sau đó té xuống.
May là bay không cao, nếu không, chỉ bằng biểu hiện thế này của Hàn Duyệt, không chết cũng phải tàn phế.
Buổi tối tiếp lại theo Đông Phương xử lý chính vụ, sau đó ngủ, bị Đông Phương ôm trở về rổ ngủ, hôm sau tỉnh lại, Hàn Duyệt phát hiện, trong phòng, tất cả gia cụ đều được phủ một tầng chăn bông.
Hàn Duyệt rốt cuộc ý thức được, mình lại bị Đông Phương chế giễu.
Cuộc sống cứ thế ngày qua ngày, chờ Hàn Duyệt rốt cuộc học xong bay lượn trên không trung, gia cụ trong phòng cũng khôi phục nguyên dạng. Hàn Duyệt bắt đầu không chịu an ổn ở trong phòng nữa, nhưng lại không nguyện ý tự mình bay ra ngoài, Hắc Mộc nhai lớn như vậy, nếu không cẩn thận lạc đường, hắn làm sao tìm được chủ nhân tốt như vầy chứ.
Cho nên, cho dù Đông Phương không ở trong phòng, trừ bỏ đi ngoài, Hàn Duyệt chẳng đi đâu khác. Có một chuyện hắn không biết, cũng chính vì hắn không ra ngoài, nên Đông Phương thấy hắn rất trung tâm mến chủ, càng thêm sủng ái hắn.
Hàn Duyệt đã sớm học được ban ngày ngủ, buổi tối cùng Đông Phương xử lý giáo vụ. Đông Phương cũng quen Hàn Duyệt làm bạn, nhưng hôm nay, vì kế hoặc tương lai của mình, Hàn Duyệt sớm nằm trong rổ ngủ, Đông Phương nhìn nhuyễn *** trống không ở góc bàn, bỗng nhiên thấy có chút không quen.
Điều này làm Đông Phương cảnh giác, y đã quá ỷ lại vào sự tồn tại của Hàn Duyệt, khép hồ sơ, Đông Phương đi đến phòng ngủ, thấy Hàn Duyệt nằm trong rỗ ngủ lộ chổng bụng lên trời, sát ý chợt lóe qua, lại nghĩ Hàn Duyệt chỉ là một con chim nhỏ, thấy mình quá coi trọng chuyện này.
Nắm một tấm lụa nhỏ, đắp lên bụng Hàn Duyệt, Đông Phương không muốn về thư phòng, liền nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, vì ngủ đầy đủ, Hàn Duyệt trời còn chưa sáng liền tỉnh, nhảy ra rổ liền thấy Đông Phương đang dùng cơm, ngửi mùi, đập cánh bay đến cạnh Đông Phương, ánh mắt nhìn thẳng những điểm tâm tinh xảo trên bàn.
Đông Phương kỳ quái nhìn Hàn Duyệt vốn không quen dậy sớm giờ lại đột nhiên dậy sớm như vậy, thấy hắn nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm, trong mắt tràn ngập khát vọng, liền vươn một ngón tay vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi muốn ăn cái này?”
Đầu nhỏ ra sức gật một cái, ánh mắt đầy mông đợi nhìn Đông Phương, Hàn Duyệt một bên phỉ nhổ hứng thú làm sủng vật của mình, một bên không ngừng phát ra tiếng kêu như làm nũng. Hắn ăn nửa tháng lòng đỏ trúng, hiện tại chỉ cần nhìn thấy lòng đỏ trứng đã muốn ói.
Đông Phương bị chọc cười, bóp nát một khối điểm tâm, rải xuống bàn. Hàn Duyệt dùng đầu cọ cọ ngón tay Đông Phương, vui vẻ ăn điểm tâm.