Hàn Duyệt tìm một vòng cũng không tìm được nước sạch, vất vả tìm được một con thỏ hoàng, Hàn Duyệt hứng phấn đuổi theo lại bị sẩy chân, chờ hắn đứng lên, thì con thỏ hoang đã chạy mất dạng.
Hàn Duyệt không khỏi thất vọng, tưởng là mình vấp cành khô, trực tiếp nhấc chân giẫm lên cành khô kia, nào ngờ nghe được một tiếng rên rĩ mong manh, chân hình như giẫm lên thứ gì đó mềm mềm.
Hàn Duyệt vốn không tin quỷ thần tồn tại, nhưng từ sau khi đi vào thế giới tiếu ngạo giang hồ, hắn đã bất đầu hoài nghi thế giới này có lẽ thật sự tồn tại thứ gọi là quỷ thần.
Nhất thời tóc gáy dựng thẳng lên, lắp bắp kêu một tiếng Đông Phương, lại nhớ ra Đông Phương bị thương căn bản không có khả năng xuất hiện, cả khuôn mặt nhăn lại thành một đống, “Không đúng, quỷ đâu có thực thân đâu.” Chân lại giẫm lên thứ kia vài lần, quả thật nghe được thanh âm rên rỉ.
Đông Phương núp ở một nơi cách đó không xa, nghe Hàn Duyệt gặp chuyện người đầu tiên nghĩ đến là mình, trong lòng có vài phần vui sướng, khóe môi cong lên đôi mắt sáng ngời dưới ánh trăng toát ra vẻ cao quý cùng ngạo nghễ. Nhưng khi nhìn thấy thứ dưới chân Hàn Duyệt, trong mắt hơn một phần trầm tư, nụ cười mang vài phần đùa cợt.
Lần này Hàn Duyệt không sợ nữa, ngồi xổm xuống, cố sức lật người nọ lại, nương ánh trăng cẩn thận đánh giá khuôn mặt đầy bùn đất cùng mớ xiêm y hình như là màu trắng, “Hướng Vấn Thiên?”
Hướng Vấn Thiên nhắm mắt, lão không có vận khí tốt như Hàn Duyệt cùng Đông Phương, khóe miệng rõ ràng có vết máu, Hàn Duyệt chau mày, không cần dụng cụ chữa bệnh, hắn cũng có thể nhìn ra xương sườn của Hướng Vấn Thiên gãy rồi, vạn hạnh là không thương tổn đến nội tạng.
Hàn Duyệt vươn ngón tay chọc chọc mặt Hướng Vấn Thiên, “Thật có lỗi, cứu ngươi Đông Phương sẽ mất hứng, bất quá ta sẽ không nói cho Đông Phương biết ngươi ở đây, tự sinh tự diệt đi.”
Đứng dậy vỗ vỗ quần áo, lại liếc nhìn Hướng Vấn Thiên lần nữa, Hàn Duyệt hơi áy náy cùng do dự, nhưng nhớ đến cuối cùng lão cùng Nhâm Ngã Hành Lệnh Hồ Xung vây công Đông Phương, hạ quyết tâm, sợ mình hối hận, không đi tìm nước với đồ ăn nữa mà chạy thẳng về sơn động.
Sau khi Hàn Duyệt rời đi, Đông Phương mới bước ra, nhìn Hướng Vân Thiên nằm hôn mê dưới đất, dùng mũi chân nâng cằm Hướng Vấn Thiên lên, “Đường đường tả sử, lại dùng loại thủ đoạn này bảo mệnh, không thấy buồn cười sao?”
“Cẩu tặc............” Hướng Vấn Thiên mở mắt, phun một ngụm nước miếng, mắng.
Nụ cười trên mặt Đông Phương không thay đổi, chỉ là chân hung hăng giẫm lên miệng vết thương của Hướng Vấn Thiên, máu từ miệng Hướng Vấn Thiên chảy ra, trong mắt hiện lên một tia sao, “Muốn biết Nhâm Ngã Hành bị giam ở đâu không?”
“Cẩu tặc, ngươi có chủ ý gì?” Hướng Vấn Thiên thuộc loại người kiên cường, nhịn xuống cắn răng hỏi.
Sát ý chợt lóe qua, mặt lại không lộ ra chút gì, mắt thậm chí mang theo vài phần tiếu ý, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Ngươi xứng sao?”
Hướng Vấn Thiên bấu chặt mười ngón vào nền đất, nếu không phải lão đang trọng thương, không động dậy được, lão đã sớm chém giết Đông Phương Bất Bại, cho dù bị giết còn đỡ hơn chịu vũ nhục thế này.
“Ta không giết ngươi.” Đông Phương đưa lưng về phía Hướng Vấn Thiên, ánh trăng ánh lên mái tóc dài đen nhánh, mang theo vài phần hư hảo, “A, chỉ là không biết ngươi sống nổi không.”
“Cẩu tặc, có âm mưu gì?” Hướng Vấn Thiên miễn cưỡng ngồi dậy, máu liên tiếp chảy ra ngoài.
“Ngươi không có tư cách.” Đông Phương không nói thêm nữa, lấy tốc độ của Hàn Duyệt thì cũng sắp về đến hang động rồi, mủi chân điểm nhẹ nền đất, trực tiếp rời đi.
Khi Hàn Duyệt mặt xám mày tro trở lại sơn động, thì thấy Đông Phương một tay nâng cằm, cười cười nhìn hắn, “Sao lại chật vật như vậy?”
“Bên ngoài thật đáng sợ.” Hàn Duyệt phí công vỗ vỗ quần áo, ngồi xuống cạnh Đông Phương, “Không tìm được nước cùng thức ăn.”
Đông Phương vươn tay bắt cành khô trên tóc Hàn Duyệt xuống, nhẹ nhàng bẻ gãy, “Nếu ta nhớ không lầm, phía trước có một thôn trang nhỏ, đợi một lát rồi đi đến chờ, chờ người trong giáo đến.”
“Hảo.” Hàn Duyệt lấy tay vuốt cái bụng đang lên tiếng của mình, ai oán nhìn sắc trời bên ngoài, “Khi nào thì hừng đông a.”
“Mệt nhọc cả ngày rồi, ngủ một lát đi.” Đông Phương chỉ chỉ chân mình, cười nói.
Hàn Duyệt nhìn chân Đông Phương, không nằm xuống mà tựa lưng lên vách động, “Ngươi nằm trên chân ta ngủ đi.”
Đông Phương mím môi cười, trực tiếp gối đầu lên đùi Hàn Duyệt, “Hảo hảo gác đêm, Hướng Vấn Thiên cũng rơi xuống đây, bây giờ chân ta đang bị thương, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Hàn Duyệt cúi đầu lên tiếng, không biết có nên nói cho Đông Phương biết chuyện Hướng Vấn Thiên không, hắn kỳ thật rất bội phục Hướng Vấn Thiên, hiệp khí lại nặng nghĩa khí, nhưng khi nhìn Đông Phương lại mở miệng nói, “Hướng Vấn Thiên, trọng thương đang ở phụ cận.”
Khi nói xong, trong lòng Hàn Duyệt trống rỗng, hình như có thứ gì đó sụp đổ, rồi lại như có thêm thứ gì đó, “Ta cõng ngươi đi.”
Đông Phương trong lòng vui sướng, nụ cười trên môi càng đậm hơn, mở to mắt nhìn Hàn Duyệt vẻ mặt rối rắm, “Vì sao lại nói cho ta biết?”
“Không biết.” Gương mặt trắng noãn của Hàn Duyệt nhăn thành cái bánh bao, “Có lẽ vì ngươi là Đông Phương lão là Hướng Vấn Thiên.”
Đông Phương vươn tay nhéo mặt Hàn Duyệt, “Ta không giết lão.”
Hàn Duyệt chớp mắt, nhìn Đông Phương cười đến ngạo nghễ, “Vì sao?”
Đông Phương không trả lời, hai mắt nhắm lại, trong lòng lo lắng càng sâu, “Ngủ đi.”
Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói như đang dỗ hài tử, nhất thời cả khuôn mặt đều biến thành chữ 囧, rất muốn lay tỉnh Đông Phương để hỏi cho rõ, lại sợ quấy rầy giấc ngủ của Đông Phương, trong lòng rối rắm vô cùng.
“Ngươi muốn có một đối thủ?” Hàn Duyệt thử hỏi.
Đông Phương khẽ ân một tiếng, Hàn Duyệt biết mình tìm được đáp án, trong lòng thỏa mãn, tựa lên vách tường cũng chìm vào giấc ngủ.
Đông Phương nghe tiếng hô hấp đều đều của hắn, mở ra mắt, nhìn Hàn Duyệt, mặt mày thanh tú mang theo vài phần chính khí, làm cho người ta vừa thấy liền có hảo cảm, lúc nào cũng tươi cười, thêm vài phần bình thản, thiếu chút anh khí, hơn phần ấm áp.
Vì sao thả Hướng Vấn Thiên, để mình có một đối thủ chỉ là một trong số những lý do, lý do lớn nhất là vì y muốn nhìn xem lão có thể cứu được Nhâm Ngã Hành không, giáo chủ vị dù tốt, nhưng nỗi cô độc của cao xử bất thắng hàn rất gian nan, mà, Hàn Duyệt dù không phải Nhạc Bất Quần, nhưng thân thể đó thì phải, y làm vậy là muốn tạo cho mình một đường lui, tư vị quyền lợi y đã hưởng qua, y hiện tại chỉ muốn tìm một người làm bạn với mình sống qua quãng đời còn lại.
Chỉ mong Hướng Vấn Thiên, đừng làm y thất vọng mới tốt, nếu không còn lại phải phí một phen công phu, vươn tay điểm thụy huyệt của Hàn Duyệt, Đông Phương mới đứng dậy từ trong lòng ngực lấy ra một quả pháo, bước ra ngoài sơn động châm lửa, nhìn mạt khói màu đỏ phóng lên tận trời, lẳng lặng đón gió đứng đó.
Dương Liên Đình đang mang người suốt đêm tìm kiếm Đông Phương Bất Bại, quyền lợi trên tay gã đều là do Đông Phương Bất Bại cho, căn cơ chưa sâu, nếu lúc này Đông Phương Bất Bại gặp chuyện không may, tổn thất lớn nhất trách nhiệm lớn nhất chính là gã.
Nên khi nhìn thấy cột khói, Dương Liên Đình nhẹ nhàng thở ra, vội mang người đuổi tới, cả một phân đà mấy trăm nhân mã đều chạy tới chỗ Đông Phương.
“Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.” Đám người chen chúc quỳ trước mặt Đông Phương, cùng nhau hô to.
Đông Phương không nói gì, tay phải khẽ phất, tay áo phất phơ trong gió đêm, mang theo chút ngạo nghễ mệt mỏi.
Dương Liên Đình đứng dậy nhìn Đông Phương, thần tình lo lắng, “Đông Phương huynh, ngươi không sao là tốt rồi.”
Đông Phương nhìn Dương Liên Đình, chỉ thấy hư tình giả ý của gã thật đáng ghét, mặt lại không lộ ra chút gì, khẽ cười nói, “Khiến Liên đệ lo lắng rồi.”
“Đông Phương huynh, quay về phân đà nghỉ ngơi thôi.” Dương Liên Đình vươn tay cởi áo khoát của mình ra, khoát lên người Đông Phương, “Đêm khuya gió lạnh.”
“Chuẩn bị một cỗ kiệu.” Đông Phương không cự tuyệt, chỉ phân phó.
Dương Liên Đình trong lòng vui vẻ, “Được, ta lập tức đi chuẩn bị.”
Đông Phương gật đầu, nhìn đám thuộc hạ, lạnh nhạt nói. “Lui xuống đi.”
“Tuân lệnh, Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.” Mọi người quỳ xuống đất hành lễ, rồi mới rời đi.
Hàn Duyệt đang ngủ thì bị Đông Phương ôm lên kiệu, mang về phân đà, chờ Hàn Duyệt mở mắt ra, chớp chớp mắt, nhìn bốn phía chung quanh, nhất thời bi thương nổi lên, hắn chỉ vừa mới nhận thức Đông Phương, sao lại xuyên nữa rồi?
Ôm chăn ra sức cắn xé, khi cửa phòng bị đẩy ra, miệng Hàn Duyệt còn đang cắn chăn, ngơ ngác nhìn Đông Phương bước tới, đầu óc đầy hỗn loạn.
“Sao vậy? Bất mãn với cái chăn à?” Đông Phương đổi một thân trường bào màu lam thêu hoa văn màu bạc, đai lưng màu xanh sẫm càng khiến vòng yêu y thêm tinh thế, bội sức bằng bạch ngọc vắt bên hông, lay động theo bước chân y.
“Đông Phương.” Hàn Duyệt lăng lăng gọi.
Nhìn Hàn Duyệt như thế, mắt Đông Phương tràn đầy ý cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Hàn Duyệt, “Đứng lên, ta cho người mang nước lên, tắm rửa, rồi ra ngoài ăn cơm.”
“Hảo.” Hàn Duyệt ngồi dậy, thấy hình như bản thân đã quên gì đó, suy tư một chút, đột nhiên hỏi, “Đông Phương chân ngươi không sao?”
“Chỉ là bị trật thôi, bây giờ không sao rồi.” Đông Phương vỗ tay, vài hạ nhân mang dục dũng vào, đặt ra sau bình phong, rời bước đi.
Hàn Duyệt đứng dậy soi gương, thấy bộ dáng mình không có đổi, nghi hoặc nói, “Ta sao lại ở đây?”
“Người trong giáo tìm được ta, ta thấy ngươi ngủ rất ngon, nên không cho họ đánh thức ngươi.” Ngồi trên ghế, Đông Phương thản nhiên giải thích, “Đi tắm rửa đi.”
“Hảo.” Hàn Duyệt chạy ra sau bình phong, nhìn nước ấm còn bốc khói, lộ ra một nụ cười, trực tiếp cởi y phục ném lên bình phong, bước vào trong nước.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, có chút vui sướng cũng có chút mất mác, đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ xiêm y lục sắc đặt lên bình phong, thuận tay lấy đi y phục bẩn, nói, “Tắm xong, thì đến tiền thính, ta dẫn ngươi đi ăn cơm.”
“Hảo.” Hàn Duyệt ngâm mình trong nước, thấy toàn thân như nhũn ra, “Cám ơn Đông Phương.”
Đông Phương khẽ cười ra tiếng, rời khỏi phòng, đóng kỹ cửa.
Hạ nhân canh giữ bên ngoài thấy y bước ra nói, “Giáo chủ xin đưa y phục bẩn cho tiểu nhân, tiểu nhân............” Những lời còn lại đã biến mất dưới ánh mắt của Đông Phương.
Đông Phương trực tiếp chấn nát y mớ y phục kia, “Đốt.” Là đồ của y, vậy thì toàn bộ là của y, tuyệt không cho người khác chạm vào.
Mãi đến khi Đông Phương rời đi, hạ nhân cả người phát run té xuống đất, mắt nhìn những mãnh vải rách nát trên đất, run run nhặt hết lên, ôm vào phòng bếp thiêu hủy.
Hàn Duyệt không khỏi thất vọng, tưởng là mình vấp cành khô, trực tiếp nhấc chân giẫm lên cành khô kia, nào ngờ nghe được một tiếng rên rĩ mong manh, chân hình như giẫm lên thứ gì đó mềm mềm.
Hàn Duyệt vốn không tin quỷ thần tồn tại, nhưng từ sau khi đi vào thế giới tiếu ngạo giang hồ, hắn đã bất đầu hoài nghi thế giới này có lẽ thật sự tồn tại thứ gọi là quỷ thần.
Nhất thời tóc gáy dựng thẳng lên, lắp bắp kêu một tiếng Đông Phương, lại nhớ ra Đông Phương bị thương căn bản không có khả năng xuất hiện, cả khuôn mặt nhăn lại thành một đống, “Không đúng, quỷ đâu có thực thân đâu.” Chân lại giẫm lên thứ kia vài lần, quả thật nghe được thanh âm rên rỉ.
Đông Phương núp ở một nơi cách đó không xa, nghe Hàn Duyệt gặp chuyện người đầu tiên nghĩ đến là mình, trong lòng có vài phần vui sướng, khóe môi cong lên đôi mắt sáng ngời dưới ánh trăng toát ra vẻ cao quý cùng ngạo nghễ. Nhưng khi nhìn thấy thứ dưới chân Hàn Duyệt, trong mắt hơn một phần trầm tư, nụ cười mang vài phần đùa cợt.
Lần này Hàn Duyệt không sợ nữa, ngồi xổm xuống, cố sức lật người nọ lại, nương ánh trăng cẩn thận đánh giá khuôn mặt đầy bùn đất cùng mớ xiêm y hình như là màu trắng, “Hướng Vấn Thiên?”
Hướng Vấn Thiên nhắm mắt, lão không có vận khí tốt như Hàn Duyệt cùng Đông Phương, khóe miệng rõ ràng có vết máu, Hàn Duyệt chau mày, không cần dụng cụ chữa bệnh, hắn cũng có thể nhìn ra xương sườn của Hướng Vấn Thiên gãy rồi, vạn hạnh là không thương tổn đến nội tạng.
Hàn Duyệt vươn ngón tay chọc chọc mặt Hướng Vấn Thiên, “Thật có lỗi, cứu ngươi Đông Phương sẽ mất hứng, bất quá ta sẽ không nói cho Đông Phương biết ngươi ở đây, tự sinh tự diệt đi.”
Đứng dậy vỗ vỗ quần áo, lại liếc nhìn Hướng Vấn Thiên lần nữa, Hàn Duyệt hơi áy náy cùng do dự, nhưng nhớ đến cuối cùng lão cùng Nhâm Ngã Hành Lệnh Hồ Xung vây công Đông Phương, hạ quyết tâm, sợ mình hối hận, không đi tìm nước với đồ ăn nữa mà chạy thẳng về sơn động.
Sau khi Hàn Duyệt rời đi, Đông Phương mới bước ra, nhìn Hướng Vân Thiên nằm hôn mê dưới đất, dùng mũi chân nâng cằm Hướng Vấn Thiên lên, “Đường đường tả sử, lại dùng loại thủ đoạn này bảo mệnh, không thấy buồn cười sao?”
“Cẩu tặc............” Hướng Vấn Thiên mở mắt, phun một ngụm nước miếng, mắng.
Nụ cười trên mặt Đông Phương không thay đổi, chỉ là chân hung hăng giẫm lên miệng vết thương của Hướng Vấn Thiên, máu từ miệng Hướng Vấn Thiên chảy ra, trong mắt hiện lên một tia sao, “Muốn biết Nhâm Ngã Hành bị giam ở đâu không?”
“Cẩu tặc, ngươi có chủ ý gì?” Hướng Vấn Thiên thuộc loại người kiên cường, nhịn xuống cắn răng hỏi.
Sát ý chợt lóe qua, mặt lại không lộ ra chút gì, mắt thậm chí mang theo vài phần tiếu ý, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Ngươi xứng sao?”
Hướng Vấn Thiên bấu chặt mười ngón vào nền đất, nếu không phải lão đang trọng thương, không động dậy được, lão đã sớm chém giết Đông Phương Bất Bại, cho dù bị giết còn đỡ hơn chịu vũ nhục thế này.
“Ta không giết ngươi.” Đông Phương đưa lưng về phía Hướng Vấn Thiên, ánh trăng ánh lên mái tóc dài đen nhánh, mang theo vài phần hư hảo, “A, chỉ là không biết ngươi sống nổi không.”
“Cẩu tặc, có âm mưu gì?” Hướng Vấn Thiên miễn cưỡng ngồi dậy, máu liên tiếp chảy ra ngoài.
“Ngươi không có tư cách.” Đông Phương không nói thêm nữa, lấy tốc độ của Hàn Duyệt thì cũng sắp về đến hang động rồi, mủi chân điểm nhẹ nền đất, trực tiếp rời đi.
Khi Hàn Duyệt mặt xám mày tro trở lại sơn động, thì thấy Đông Phương một tay nâng cằm, cười cười nhìn hắn, “Sao lại chật vật như vậy?”
“Bên ngoài thật đáng sợ.” Hàn Duyệt phí công vỗ vỗ quần áo, ngồi xuống cạnh Đông Phương, “Không tìm được nước cùng thức ăn.”
Đông Phương vươn tay bắt cành khô trên tóc Hàn Duyệt xuống, nhẹ nhàng bẻ gãy, “Nếu ta nhớ không lầm, phía trước có một thôn trang nhỏ, đợi một lát rồi đi đến chờ, chờ người trong giáo đến.”
“Hảo.” Hàn Duyệt lấy tay vuốt cái bụng đang lên tiếng của mình, ai oán nhìn sắc trời bên ngoài, “Khi nào thì hừng đông a.”
“Mệt nhọc cả ngày rồi, ngủ một lát đi.” Đông Phương chỉ chỉ chân mình, cười nói.
Hàn Duyệt nhìn chân Đông Phương, không nằm xuống mà tựa lưng lên vách động, “Ngươi nằm trên chân ta ngủ đi.”
Đông Phương mím môi cười, trực tiếp gối đầu lên đùi Hàn Duyệt, “Hảo hảo gác đêm, Hướng Vấn Thiên cũng rơi xuống đây, bây giờ chân ta đang bị thương, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Hàn Duyệt cúi đầu lên tiếng, không biết có nên nói cho Đông Phương biết chuyện Hướng Vấn Thiên không, hắn kỳ thật rất bội phục Hướng Vấn Thiên, hiệp khí lại nặng nghĩa khí, nhưng khi nhìn Đông Phương lại mở miệng nói, “Hướng Vấn Thiên, trọng thương đang ở phụ cận.”
Khi nói xong, trong lòng Hàn Duyệt trống rỗng, hình như có thứ gì đó sụp đổ, rồi lại như có thêm thứ gì đó, “Ta cõng ngươi đi.”
Đông Phương trong lòng vui sướng, nụ cười trên môi càng đậm hơn, mở to mắt nhìn Hàn Duyệt vẻ mặt rối rắm, “Vì sao lại nói cho ta biết?”
“Không biết.” Gương mặt trắng noãn của Hàn Duyệt nhăn thành cái bánh bao, “Có lẽ vì ngươi là Đông Phương lão là Hướng Vấn Thiên.”
Đông Phương vươn tay nhéo mặt Hàn Duyệt, “Ta không giết lão.”
Hàn Duyệt chớp mắt, nhìn Đông Phương cười đến ngạo nghễ, “Vì sao?”
Đông Phương không trả lời, hai mắt nhắm lại, trong lòng lo lắng càng sâu, “Ngủ đi.”
Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói như đang dỗ hài tử, nhất thời cả khuôn mặt đều biến thành chữ 囧, rất muốn lay tỉnh Đông Phương để hỏi cho rõ, lại sợ quấy rầy giấc ngủ của Đông Phương, trong lòng rối rắm vô cùng.
“Ngươi muốn có một đối thủ?” Hàn Duyệt thử hỏi.
Đông Phương khẽ ân một tiếng, Hàn Duyệt biết mình tìm được đáp án, trong lòng thỏa mãn, tựa lên vách tường cũng chìm vào giấc ngủ.
Đông Phương nghe tiếng hô hấp đều đều của hắn, mở ra mắt, nhìn Hàn Duyệt, mặt mày thanh tú mang theo vài phần chính khí, làm cho người ta vừa thấy liền có hảo cảm, lúc nào cũng tươi cười, thêm vài phần bình thản, thiếu chút anh khí, hơn phần ấm áp.
Vì sao thả Hướng Vấn Thiên, để mình có một đối thủ chỉ là một trong số những lý do, lý do lớn nhất là vì y muốn nhìn xem lão có thể cứu được Nhâm Ngã Hành không, giáo chủ vị dù tốt, nhưng nỗi cô độc của cao xử bất thắng hàn rất gian nan, mà, Hàn Duyệt dù không phải Nhạc Bất Quần, nhưng thân thể đó thì phải, y làm vậy là muốn tạo cho mình một đường lui, tư vị quyền lợi y đã hưởng qua, y hiện tại chỉ muốn tìm một người làm bạn với mình sống qua quãng đời còn lại.
Chỉ mong Hướng Vấn Thiên, đừng làm y thất vọng mới tốt, nếu không còn lại phải phí một phen công phu, vươn tay điểm thụy huyệt của Hàn Duyệt, Đông Phương mới đứng dậy từ trong lòng ngực lấy ra một quả pháo, bước ra ngoài sơn động châm lửa, nhìn mạt khói màu đỏ phóng lên tận trời, lẳng lặng đón gió đứng đó.
Dương Liên Đình đang mang người suốt đêm tìm kiếm Đông Phương Bất Bại, quyền lợi trên tay gã đều là do Đông Phương Bất Bại cho, căn cơ chưa sâu, nếu lúc này Đông Phương Bất Bại gặp chuyện không may, tổn thất lớn nhất trách nhiệm lớn nhất chính là gã.
Nên khi nhìn thấy cột khói, Dương Liên Đình nhẹ nhàng thở ra, vội mang người đuổi tới, cả một phân đà mấy trăm nhân mã đều chạy tới chỗ Đông Phương.
“Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.” Đám người chen chúc quỳ trước mặt Đông Phương, cùng nhau hô to.
Đông Phương không nói gì, tay phải khẽ phất, tay áo phất phơ trong gió đêm, mang theo chút ngạo nghễ mệt mỏi.
Dương Liên Đình đứng dậy nhìn Đông Phương, thần tình lo lắng, “Đông Phương huynh, ngươi không sao là tốt rồi.”
Đông Phương nhìn Dương Liên Đình, chỉ thấy hư tình giả ý của gã thật đáng ghét, mặt lại không lộ ra chút gì, khẽ cười nói, “Khiến Liên đệ lo lắng rồi.”
“Đông Phương huynh, quay về phân đà nghỉ ngơi thôi.” Dương Liên Đình vươn tay cởi áo khoát của mình ra, khoát lên người Đông Phương, “Đêm khuya gió lạnh.”
“Chuẩn bị một cỗ kiệu.” Đông Phương không cự tuyệt, chỉ phân phó.
Dương Liên Đình trong lòng vui vẻ, “Được, ta lập tức đi chuẩn bị.”
Đông Phương gật đầu, nhìn đám thuộc hạ, lạnh nhạt nói. “Lui xuống đi.”
“Tuân lệnh, Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.” Mọi người quỳ xuống đất hành lễ, rồi mới rời đi.
Hàn Duyệt đang ngủ thì bị Đông Phương ôm lên kiệu, mang về phân đà, chờ Hàn Duyệt mở mắt ra, chớp chớp mắt, nhìn bốn phía chung quanh, nhất thời bi thương nổi lên, hắn chỉ vừa mới nhận thức Đông Phương, sao lại xuyên nữa rồi?
Ôm chăn ra sức cắn xé, khi cửa phòng bị đẩy ra, miệng Hàn Duyệt còn đang cắn chăn, ngơ ngác nhìn Đông Phương bước tới, đầu óc đầy hỗn loạn.
“Sao vậy? Bất mãn với cái chăn à?” Đông Phương đổi một thân trường bào màu lam thêu hoa văn màu bạc, đai lưng màu xanh sẫm càng khiến vòng yêu y thêm tinh thế, bội sức bằng bạch ngọc vắt bên hông, lay động theo bước chân y.
“Đông Phương.” Hàn Duyệt lăng lăng gọi.
Nhìn Hàn Duyệt như thế, mắt Đông Phương tràn đầy ý cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Hàn Duyệt, “Đứng lên, ta cho người mang nước lên, tắm rửa, rồi ra ngoài ăn cơm.”
“Hảo.” Hàn Duyệt ngồi dậy, thấy hình như bản thân đã quên gì đó, suy tư một chút, đột nhiên hỏi, “Đông Phương chân ngươi không sao?”
“Chỉ là bị trật thôi, bây giờ không sao rồi.” Đông Phương vỗ tay, vài hạ nhân mang dục dũng vào, đặt ra sau bình phong, rời bước đi.
Hàn Duyệt đứng dậy soi gương, thấy bộ dáng mình không có đổi, nghi hoặc nói, “Ta sao lại ở đây?”
“Người trong giáo tìm được ta, ta thấy ngươi ngủ rất ngon, nên không cho họ đánh thức ngươi.” Ngồi trên ghế, Đông Phương thản nhiên giải thích, “Đi tắm rửa đi.”
“Hảo.” Hàn Duyệt chạy ra sau bình phong, nhìn nước ấm còn bốc khói, lộ ra một nụ cười, trực tiếp cởi y phục ném lên bình phong, bước vào trong nước.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, có chút vui sướng cũng có chút mất mác, đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ xiêm y lục sắc đặt lên bình phong, thuận tay lấy đi y phục bẩn, nói, “Tắm xong, thì đến tiền thính, ta dẫn ngươi đi ăn cơm.”
“Hảo.” Hàn Duyệt ngâm mình trong nước, thấy toàn thân như nhũn ra, “Cám ơn Đông Phương.”
Đông Phương khẽ cười ra tiếng, rời khỏi phòng, đóng kỹ cửa.
Hạ nhân canh giữ bên ngoài thấy y bước ra nói, “Giáo chủ xin đưa y phục bẩn cho tiểu nhân, tiểu nhân............” Những lời còn lại đã biến mất dưới ánh mắt của Đông Phương.
Đông Phương trực tiếp chấn nát y mớ y phục kia, “Đốt.” Là đồ của y, vậy thì toàn bộ là của y, tuyệt không cho người khác chạm vào.
Mãi đến khi Đông Phương rời đi, hạ nhân cả người phát run té xuống đất, mắt nhìn những mãnh vải rách nát trên đất, run run nhặt hết lên, ôm vào phòng bếp thiêu hủy.