Chờ Hàn Duyệt thu thập xong, theo hướng dẫn của tiểu tư đi đến phòng ăn, thấy Đông Phương cùng Dương Liên Đình đã có mặt từ lâu.
Dương Liên Đình thấy Hàn Duyệt, trong lòng phẫn hận, gã sớm xem Hàn Duyệt là địch nhân lớn nhất của mình, gã chính mắt nhìn thấy Đông Phương ôm Hàn Duyệt lên kiệu, thậm chí ngay cả áo khoát dơ bẩn của Hàn Duyệt cũng là y động thủ cởi ra.
Dương Liên Đình dù chướng mắt Đông Phương, nhưng, khi quyền lực địa vị có liên quan tới Đông Phương, gã buộc phải lấy lòng Đông Phương.
Hàn Duyệt gãi đầu, ha hả cười chạy đến ngồi cạnh Đông Phương.
“Ăn đi.” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, nhưng khi nhìn thấy mái tóc còn ươn ướt của Hàn Duyệt, mắt trầm xuống, ngay sau đó lại như không có việc gì.
Hàn Duyệt sớm đói bụng, không nhún nhường gì nữa, ở trong lòng hắn nếu hắn nhận thức Đông Phương, như vậy hắn sắp có thể làm một con thước trùng, để Đông Phương nuôi rồi.
Đông Phương khóe miệngcong lên, gắp một đũa đồ ăn vào bát Dương Liên Đình, nói, “Liên đệ, ăn nhiều một chút, tối qua vất vả cho ngươi.”
Tay đang gắp rau của Hàn Duyệt dừng lại, cau mày, gắp một miếng thịt hung hăng bỏ vào miệng, giơ bát, nói, “Đông Phương, ta cũng muốn.”
Đông Phương cười nhìn Hàn Duyệt, đôi mắt đen như mực, trong thâm trầm lại có chút phong tình, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói, “Hảo.” Gắp một đũa rau bỏ vào bát Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt thỏa mãn, thả bát xuống bàn, tiếp tục ăn cơm, nhưng đôi mắt thủy nhuận thỉnh thoảng vẫn nhìn Đông Phương lại liếc Dương Liên Đình.
Nhìn Đông Phương gắp rau cho mình, trái tim lấp lửng giữa không trung của Dương Liên Đình cuối cùng cũng hạ xuống, khóe miệng cong lên, hơi chút đắc ý, mở miệng nói, “Đông Phương huynh, giữa ta với ngươi làm gì cần khách khí như vậy?”
Tay Hàn Duyệt run run, cuối cùng không thèm nhịn xuống, mở miệng nói, “Phải, không cần khách khí, thuộc hạ giúp ngươi làm việc là chuyện đương nhiên rồi, Đông Phương.”
Dương Liên Đình nhất thời cơn tức nén lại trong lòng, sắc mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Duyệt.
“Hàn Duyệt không hiểu chuyện.” Đông Phương vươn tay vuốt đầu Hàn Duyệt, nói, “Liên đệ không phải thuộc hạ.”
Gương mặt trắng noãn của Hàn Duyệt nhăn lại, có chút ủy khuất, thấy Đông Phương căn bản không biết khổ tâm của mình, lại liếc nhìn Dương Liên Đình, cứ luôn thấy đều là lỗi của Dương Liên Đình, im lặng cuối đầu ăn cơm.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, khóe miệng cong lên, tâm tình vui sướng, có một loại cảm giác thỏa mãn vì mọi thứ đều nằm trong tay mình, “Liên đệ, trong giáo có rất nhiều việc còn cần tới ngươi, phải bảo trọng thân thể.”
“Đông Phương huynh......” Dương Liên Đình nghe Đông Phương rõ ràng đang bảo vệ mình, trong lòng vui vẻ, “Ngươi quá coi trọng ta, ta không có gì để hồi báo.”
Nói xong, liền vươn tay nắm lấy tay Đông Phương, thanh âm trầm thấp, mang theo một loại thâm tình nói, “Đông Phương, ta............”
“Ta ăn no.” Hàn Duyệt buông bát, như đang làm nũng ôm cổ Đông Phương, như vô tình hất tay Dương Liên Đình ra, “Đông Phương, mang ta đi chung quanh tiêu cơm.”
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt chỉ ăn có nửa bát cơm, nhìn bát cơm còn đầy của mình, cười nói, “Không phải đói bụng à? Sao lại không ăn nhiều chút.”
Nói xong lại đưa đũa cho Hàn Duyệt, như không chú ý động tác của Hàn Duyệt, gắp thêm vài đũa thức ăn cho hắn, “Ăn nhiều chút đi.”
Hàn Duyệt gật đầu, thỏa mãn, bắt đầu ăn cơm. Đông Phương trong lòng hơi thất vọng, nhưng không nói gì, mà chỉ nhìn Dương Liên Đình cười nói, “Liên đệ, cũng nên ăn nhiều chút.”
“Hảo.” Dương Liên Đình hận Hàn Duyệt làm hư chuyện tốt của mình, bỗng trong lòng nghĩ ra một kế, cũng im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Đông Phương nắm tay Hàn Duyệt, dẫn hắn dạo một vòng quanh sân, “Còn muốn xem nơi nào nữa?”
“Phòng ngươi.” Hàn Duyệt chớp ánh mắt, hắn muốn xem thử phòng Đông Phương có phải thật sự đặt mấy thứ giá thêu gì đó không, lúc trước xem Tiếu ngạo giang hồ, chuyện Đông Phương biết thêu hoa, khiến hắn thấy rất thần kì.
Đông Phương có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, nắm tay Hàn Duyệt đi đến phòng mình, Hàn Duyệt phát hiện, phòng Đông Phương ở sát vách phòng hắn.
Vào phòng, mới biết hóa ra mọi thứ bên trong chẳng khác gì phòng mình, hơi thất vọng nhìn thoáng qua Đông Phương.
Đông Phương sao lại không hiểu ánh mắt của Hàn Duyệt, nhưng không hỏi gì, mà chỉ ngồi xuống ghế, rót chén trà cho bản thân cùng Hàn Duyệt, “Muốn về Hoa Sơn sao?”
Hàn Duyệt ngồi đối diện Đông Phương, hai tay cầm chén trà, nghe xong lời Đông Phương nói, ai oán nhìn y một cái, “Sẽ chết người đó.”
“Vậy ngươi muốn đi đâu?” Đông Phương nhấp một ngụm trà nhìn Hàn Duyệt hỏi.
“Đông Phương, ngươi không nuôi ta?” cả khuôn mặt Hàn Duyệt nhăn lại, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, “Ngươi không mang ta về nhà.”
Chữ nhà này làm Đông Phương trong lòng vui sướng, trên mặt lại không chút biểu hiện, “Thanh danh Nhật Nguyệt Thần giáo không tốt, ngươi hiện tại là Hoa Sơn tiền chưởng môn, có thể một mình hành tẩu trong giang hồ, ta sẽ phái người an bài tốt cuộc sống cho người, không nên có quá nhiều quan hệ với ma giáo chúng ta.”
Đặt chén trà lên bàn, “Như vậy nếu có một ngày ngươi hối hận, muốn trở lại làm chưởng môn, ta sẽ phái người giúp ngươi.”
Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói vậy, mặt vặn vẹo, hoàn mỹ tạo hành một chữ 囧, “Chưởng môn, đây chính là độc dược.”
Hàn Duyệt nhớ tới kết cục sau này của Nhạc Bất Quần, tự cung chúng bạn xa lánh còn thất bại, dùng bản thân để tạo thanh danh tốt cho Lệnh Hồ Xung, hắn không phải thằng ngốc.
Hơn nữa, với chuyện tự cung Hàn Duyệt rất mâu thuẫn, hắn không có dã tâm cùng quyết đoán mạnh như Đông Phương, hơn nữa hắn đời này, cho dù không phải vĩnh viễn cũng không nguyện ý huy đao tự cung.
Đông Phương bị biểu tình của Hàn Duyệt chọc cười, tâm lại rất vừa lòng đáp án của hắn, nghĩ tới những gì thủ hạ hồi báo, cười nói, “Vậy nói chuyện với ta đi, buổi tối ăn trong phòng ta.”
“Hảo.” Hàn Duyệt bây giờ cũng không muốn về phòng, cầm một khối điểm tâm, đôi mắt thủy nhuận híp lại, “Ăn ngon.”
“Phải không?” Đông Phương vươn tay lấy khối điểm tâm trong tay Hàn Duyệt qua bỏ vào miệng, lưỡi khẽ liếm vụn điểm tâm trên tay, gật gật đầu, “Quả thật không tồi.”
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương làm vậy sửng sốt một chút, mặt hơi đỏ lên, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ thấy Đông Phương quá mê người, nói, “Ân, ngươi cũng ăn nhiều chút đi.”
Đông Phương vừa lòng nhìn Hàn Duyệt đỏ mặt, không ăn tiếp, mà là đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Hàn Duyệt, “Nói cho ta nghe những chuyện ở Hoa Sơn đi.”
“Hảo.” Hàn Duyệt vừa ăn điểm tâm vừa kể những chuyện ở Hoa Sơn cho Đông Phương nghe.
Đông Phương thi thoảng lại châm trà cho Hàn Duyệt, nghe Hàn Duyệt lừa Phong Thanh Dương xuống núi, ý cười trên môi càng sâu sắc. Nhưng khi nghe Ninh Trung Tắc đang hoài thai, ánh mắt tối sầm, ánh lên chút sắc nhọn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đôi mắt đó lấp lánh màu sắc.
Chờ Hàn Duyệt nói xong, cả một ấm trà cũng đã hết, sắc trời bên ngoài tối đen, “Ta nói rất lâu rồi a.”
“Đói bụng chưa?” Đông Phương không thấy lâu, ngược lại thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Nhìn đĩa điểm tâm trống rỗng trên bàn, Hàn Duyệt lắc đầu, “Còn rất no, Đông Phương đói bụng à?”
Đông Phương nghe bên ngoài có tiếng bước chân, khóe miệng cong lên, tâm tình rất tốt, “Không đói bụng.”
“Đông Phương huynh, có bên trong không?” Thanh âm Dương Liên Đình theo tiếng đập cửa vang lên.
Hàn Duyệt chẳng biết tại sao, trong lòng có chút khó chịu lại thêm chút chua xót, thấy thái độ Đông Phương đối với Dương Liên Đình thật sự bất đồng, buồn bực nhìn Đông Phương.
Đông Phương liếc nhìn Hàn Duyệt, trấn an nhéo nhéo vành tai Hàn Duyệt, mở miệng nói, “Liên đệ, tối nay lại đến, ta hiện tại có việc.”
“Hảo.” Dương Liên Đình cười nói, “Ta sẽ đi tìm rượu ngon, tối nay ta uống với ngươi, thế nào?”
“Liên đệ có tâm.” Đông Phương tất nhiên biết chuyện Dương Liên Đình đi tìm rượu, nhất cử nhất động của Dương Liên Đình đều có thủ hạ hồi báo, vốn là một chuyện làm y thấy tri kỷ thậm chí mang theo chút vui sướng, hiện tại lại thấy phiền chán, nếu không phải Dương Liên Đình còn có chỗ cần dùng, Đông Phương từ lần đầu gặp lại, đã trực tiếp xử trí gã.
Dương Liên Đình tự cho là chiếm được lời đồng ý, đắc chí mở miệng nói, “Buổi tối ta lại đến tìm Đông Phương huynh, trong lòng ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Đông Phương huynh.”
“Đông Phương không có thời gian, buổi tối phải tán gẫu với ta.” Hàn Duyệt ngày càng thấy bực mình, trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
Nụ cười của Dương Liên Đình cứng lại, trong mắt hiện lên phẫn nộ, càng thấy mình không giết tên sao chổi Hàn Duyệt này là một sai lầm to lớn
Nhịn cơn tức xuống, Dương Liên Đình hỏi, “Đông Phương huynh?”
“Liên đệ ngày khác lại đến đi, Hàn Duyệt vừa đến, ta nên giành nhiều thời gian cho hắn.” Thấy Hàn Duyệt chen vào lời mình, Đông Phương trong lòng vui mừng, nếu thật có thể dùng Dương Liên Đình kích thích tên ngốc này thông suốt, giữ Dương Liên Đình toàn thây thì đã sao.
“Hảo.” Dương Liên Đình cắn răng nói, “Vậy ta cáo lui.” Không đợi Đông Phương trả lời, Dương Liên Đình xoay người rời đi, trong lòng thầm mắng, Đông Phương không biết liêm sỉ, quả thật lẳng lơ chẳng khác gì nữ nhân.
Nhưng nghĩ đến Hàn Duyệt, lại thấy hắn căn bản không thành uy hiếp, dù sao người Đông Phương che chở vẫn là gã, từ xưng hô đã có thể nhìn ra được ai thân ai lạ, chỉ sợ Đông Phương cố ý dùng Hàn Duyệt để kích gã.
Nghĩ đến đây, lại thấy mình mị lực phi phàm, ngay cả giáo chủ cao cao tại cũng si mê mình vô cùng. [Shal: tự kỷ thì chui vô góc chơi với kiến đi, đừng tự kỷ mình vậy
Dương Liên Đình thấy Hàn Duyệt, trong lòng phẫn hận, gã sớm xem Hàn Duyệt là địch nhân lớn nhất của mình, gã chính mắt nhìn thấy Đông Phương ôm Hàn Duyệt lên kiệu, thậm chí ngay cả áo khoát dơ bẩn của Hàn Duyệt cũng là y động thủ cởi ra.
Dương Liên Đình dù chướng mắt Đông Phương, nhưng, khi quyền lực địa vị có liên quan tới Đông Phương, gã buộc phải lấy lòng Đông Phương.
Hàn Duyệt gãi đầu, ha hả cười chạy đến ngồi cạnh Đông Phương.
“Ăn đi.” Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, nhưng khi nhìn thấy mái tóc còn ươn ướt của Hàn Duyệt, mắt trầm xuống, ngay sau đó lại như không có việc gì.
Hàn Duyệt sớm đói bụng, không nhún nhường gì nữa, ở trong lòng hắn nếu hắn nhận thức Đông Phương, như vậy hắn sắp có thể làm một con thước trùng, để Đông Phương nuôi rồi.
Đông Phương khóe miệngcong lên, gắp một đũa đồ ăn vào bát Dương Liên Đình, nói, “Liên đệ, ăn nhiều một chút, tối qua vất vả cho ngươi.”
Tay đang gắp rau của Hàn Duyệt dừng lại, cau mày, gắp một miếng thịt hung hăng bỏ vào miệng, giơ bát, nói, “Đông Phương, ta cũng muốn.”
Đông Phương cười nhìn Hàn Duyệt, đôi mắt đen như mực, trong thâm trầm lại có chút phong tình, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nói, “Hảo.” Gắp một đũa rau bỏ vào bát Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt thỏa mãn, thả bát xuống bàn, tiếp tục ăn cơm, nhưng đôi mắt thủy nhuận thỉnh thoảng vẫn nhìn Đông Phương lại liếc Dương Liên Đình.
Nhìn Đông Phương gắp rau cho mình, trái tim lấp lửng giữa không trung của Dương Liên Đình cuối cùng cũng hạ xuống, khóe miệng cong lên, hơi chút đắc ý, mở miệng nói, “Đông Phương huynh, giữa ta với ngươi làm gì cần khách khí như vậy?”
Tay Hàn Duyệt run run, cuối cùng không thèm nhịn xuống, mở miệng nói, “Phải, không cần khách khí, thuộc hạ giúp ngươi làm việc là chuyện đương nhiên rồi, Đông Phương.”
Dương Liên Đình nhất thời cơn tức nén lại trong lòng, sắc mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Duyệt.
“Hàn Duyệt không hiểu chuyện.” Đông Phương vươn tay vuốt đầu Hàn Duyệt, nói, “Liên đệ không phải thuộc hạ.”
Gương mặt trắng noãn của Hàn Duyệt nhăn lại, có chút ủy khuất, thấy Đông Phương căn bản không biết khổ tâm của mình, lại liếc nhìn Dương Liên Đình, cứ luôn thấy đều là lỗi của Dương Liên Đình, im lặng cuối đầu ăn cơm.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, khóe miệng cong lên, tâm tình vui sướng, có một loại cảm giác thỏa mãn vì mọi thứ đều nằm trong tay mình, “Liên đệ, trong giáo có rất nhiều việc còn cần tới ngươi, phải bảo trọng thân thể.”
“Đông Phương huynh......” Dương Liên Đình nghe Đông Phương rõ ràng đang bảo vệ mình, trong lòng vui vẻ, “Ngươi quá coi trọng ta, ta không có gì để hồi báo.”
Nói xong, liền vươn tay nắm lấy tay Đông Phương, thanh âm trầm thấp, mang theo một loại thâm tình nói, “Đông Phương, ta............”
“Ta ăn no.” Hàn Duyệt buông bát, như đang làm nũng ôm cổ Đông Phương, như vô tình hất tay Dương Liên Đình ra, “Đông Phương, mang ta đi chung quanh tiêu cơm.”
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt chỉ ăn có nửa bát cơm, nhìn bát cơm còn đầy của mình, cười nói, “Không phải đói bụng à? Sao lại không ăn nhiều chút.”
Nói xong lại đưa đũa cho Hàn Duyệt, như không chú ý động tác của Hàn Duyệt, gắp thêm vài đũa thức ăn cho hắn, “Ăn nhiều chút đi.”
Hàn Duyệt gật đầu, thỏa mãn, bắt đầu ăn cơm. Đông Phương trong lòng hơi thất vọng, nhưng không nói gì, mà chỉ nhìn Dương Liên Đình cười nói, “Liên đệ, cũng nên ăn nhiều chút.”
“Hảo.” Dương Liên Đình hận Hàn Duyệt làm hư chuyện tốt của mình, bỗng trong lòng nghĩ ra một kế, cũng im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Đông Phương nắm tay Hàn Duyệt, dẫn hắn dạo một vòng quanh sân, “Còn muốn xem nơi nào nữa?”
“Phòng ngươi.” Hàn Duyệt chớp ánh mắt, hắn muốn xem thử phòng Đông Phương có phải thật sự đặt mấy thứ giá thêu gì đó không, lúc trước xem Tiếu ngạo giang hồ, chuyện Đông Phương biết thêu hoa, khiến hắn thấy rất thần kì.
Đông Phương có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, nắm tay Hàn Duyệt đi đến phòng mình, Hàn Duyệt phát hiện, phòng Đông Phương ở sát vách phòng hắn.
Vào phòng, mới biết hóa ra mọi thứ bên trong chẳng khác gì phòng mình, hơi thất vọng nhìn thoáng qua Đông Phương.
Đông Phương sao lại không hiểu ánh mắt của Hàn Duyệt, nhưng không hỏi gì, mà chỉ ngồi xuống ghế, rót chén trà cho bản thân cùng Hàn Duyệt, “Muốn về Hoa Sơn sao?”
Hàn Duyệt ngồi đối diện Đông Phương, hai tay cầm chén trà, nghe xong lời Đông Phương nói, ai oán nhìn y một cái, “Sẽ chết người đó.”
“Vậy ngươi muốn đi đâu?” Đông Phương nhấp một ngụm trà nhìn Hàn Duyệt hỏi.
“Đông Phương, ngươi không nuôi ta?” cả khuôn mặt Hàn Duyệt nhăn lại, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, “Ngươi không mang ta về nhà.”
Chữ nhà này làm Đông Phương trong lòng vui sướng, trên mặt lại không chút biểu hiện, “Thanh danh Nhật Nguyệt Thần giáo không tốt, ngươi hiện tại là Hoa Sơn tiền chưởng môn, có thể một mình hành tẩu trong giang hồ, ta sẽ phái người an bài tốt cuộc sống cho người, không nên có quá nhiều quan hệ với ma giáo chúng ta.”
Đặt chén trà lên bàn, “Như vậy nếu có một ngày ngươi hối hận, muốn trở lại làm chưởng môn, ta sẽ phái người giúp ngươi.”
Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói vậy, mặt vặn vẹo, hoàn mỹ tạo hành một chữ 囧, “Chưởng môn, đây chính là độc dược.”
Hàn Duyệt nhớ tới kết cục sau này của Nhạc Bất Quần, tự cung chúng bạn xa lánh còn thất bại, dùng bản thân để tạo thanh danh tốt cho Lệnh Hồ Xung, hắn không phải thằng ngốc.
Hơn nữa, với chuyện tự cung Hàn Duyệt rất mâu thuẫn, hắn không có dã tâm cùng quyết đoán mạnh như Đông Phương, hơn nữa hắn đời này, cho dù không phải vĩnh viễn cũng không nguyện ý huy đao tự cung.
Đông Phương bị biểu tình của Hàn Duyệt chọc cười, tâm lại rất vừa lòng đáp án của hắn, nghĩ tới những gì thủ hạ hồi báo, cười nói, “Vậy nói chuyện với ta đi, buổi tối ăn trong phòng ta.”
“Hảo.” Hàn Duyệt bây giờ cũng không muốn về phòng, cầm một khối điểm tâm, đôi mắt thủy nhuận híp lại, “Ăn ngon.”
“Phải không?” Đông Phương vươn tay lấy khối điểm tâm trong tay Hàn Duyệt qua bỏ vào miệng, lưỡi khẽ liếm vụn điểm tâm trên tay, gật gật đầu, “Quả thật không tồi.”
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương làm vậy sửng sốt một chút, mặt hơi đỏ lên, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ thấy Đông Phương quá mê người, nói, “Ân, ngươi cũng ăn nhiều chút đi.”
Đông Phương vừa lòng nhìn Hàn Duyệt đỏ mặt, không ăn tiếp, mà là đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Hàn Duyệt, “Nói cho ta nghe những chuyện ở Hoa Sơn đi.”
“Hảo.” Hàn Duyệt vừa ăn điểm tâm vừa kể những chuyện ở Hoa Sơn cho Đông Phương nghe.
Đông Phương thi thoảng lại châm trà cho Hàn Duyệt, nghe Hàn Duyệt lừa Phong Thanh Dương xuống núi, ý cười trên môi càng sâu sắc. Nhưng khi nghe Ninh Trung Tắc đang hoài thai, ánh mắt tối sầm, ánh lên chút sắc nhọn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đôi mắt đó lấp lánh màu sắc.
Chờ Hàn Duyệt nói xong, cả một ấm trà cũng đã hết, sắc trời bên ngoài tối đen, “Ta nói rất lâu rồi a.”
“Đói bụng chưa?” Đông Phương không thấy lâu, ngược lại thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Nhìn đĩa điểm tâm trống rỗng trên bàn, Hàn Duyệt lắc đầu, “Còn rất no, Đông Phương đói bụng à?”
Đông Phương nghe bên ngoài có tiếng bước chân, khóe miệng cong lên, tâm tình rất tốt, “Không đói bụng.”
“Đông Phương huynh, có bên trong không?” Thanh âm Dương Liên Đình theo tiếng đập cửa vang lên.
Hàn Duyệt chẳng biết tại sao, trong lòng có chút khó chịu lại thêm chút chua xót, thấy thái độ Đông Phương đối với Dương Liên Đình thật sự bất đồng, buồn bực nhìn Đông Phương.
Đông Phương liếc nhìn Hàn Duyệt, trấn an nhéo nhéo vành tai Hàn Duyệt, mở miệng nói, “Liên đệ, tối nay lại đến, ta hiện tại có việc.”
“Hảo.” Dương Liên Đình cười nói, “Ta sẽ đi tìm rượu ngon, tối nay ta uống với ngươi, thế nào?”
“Liên đệ có tâm.” Đông Phương tất nhiên biết chuyện Dương Liên Đình đi tìm rượu, nhất cử nhất động của Dương Liên Đình đều có thủ hạ hồi báo, vốn là một chuyện làm y thấy tri kỷ thậm chí mang theo chút vui sướng, hiện tại lại thấy phiền chán, nếu không phải Dương Liên Đình còn có chỗ cần dùng, Đông Phương từ lần đầu gặp lại, đã trực tiếp xử trí gã.
Dương Liên Đình tự cho là chiếm được lời đồng ý, đắc chí mở miệng nói, “Buổi tối ta lại đến tìm Đông Phương huynh, trong lòng ta có rất nhiều chuyện muốn nói với Đông Phương huynh.”
“Đông Phương không có thời gian, buổi tối phải tán gẫu với ta.” Hàn Duyệt ngày càng thấy bực mình, trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
Nụ cười của Dương Liên Đình cứng lại, trong mắt hiện lên phẫn nộ, càng thấy mình không giết tên sao chổi Hàn Duyệt này là một sai lầm to lớn
Nhịn cơn tức xuống, Dương Liên Đình hỏi, “Đông Phương huynh?”
“Liên đệ ngày khác lại đến đi, Hàn Duyệt vừa đến, ta nên giành nhiều thời gian cho hắn.” Thấy Hàn Duyệt chen vào lời mình, Đông Phương trong lòng vui mừng, nếu thật có thể dùng Dương Liên Đình kích thích tên ngốc này thông suốt, giữ Dương Liên Đình toàn thây thì đã sao.
“Hảo.” Dương Liên Đình cắn răng nói, “Vậy ta cáo lui.” Không đợi Đông Phương trả lời, Dương Liên Đình xoay người rời đi, trong lòng thầm mắng, Đông Phương không biết liêm sỉ, quả thật lẳng lơ chẳng khác gì nữ nhân.
Nhưng nghĩ đến Hàn Duyệt, lại thấy hắn căn bản không thành uy hiếp, dù sao người Đông Phương che chở vẫn là gã, từ xưng hô đã có thể nhìn ra được ai thân ai lạ, chỉ sợ Đông Phương cố ý dùng Hàn Duyệt để kích gã.
Nghĩ đến đây, lại thấy mình mị lực phi phàm, ngay cả giáo chủ cao cao tại cũng si mê mình vô cùng. [Shal: tự kỷ thì chui vô góc chơi với kiến đi, đừng tự kỷ mình vậy