Cách ăn uống của Lệnh Hồ Xung mang theo một loại giang hồ hào sảng, nhưng tuyệt không tạo ra bất kỳ thanh âm nào, có thể thấy được lúc trước Nhạc Bất Quần dạy dỗ Lệnh Hồ Xung vẫn rất thành công.
Vẻ chán ghét trong mắt Lâm Bình Chi, ngay khi ăn đũa mỳ đầu tiên liền biết mất, mặc dù vẫn tỉ mỉ nhai nuốt, song động tác lại nhanh không ít.
Đông Phương sớm buông đũa, cầm ly trà uống, Hàn Duyệt cẩn thận trộm nhìn Đông Phương, sợ y tức giận, đến tận khi Đông Phương nhìn hắn cười, hắn mới an tâm.
Ngây ngốc nhìn Đông Phương cười, vừa định ăn thêm mấy miếng thịt bò, đã bị một câu của Lệnh Hồ Xung dọa ngây người.
“Sư phụ, người không phải mua rất nhiều vải sao? Đã tặng cho sư nương rồi à?” Lệnh Hồ Xung vừa rồi cùng Lâm Bình Chi ở bên ngoài, thấy sư phụ mình đi ra từ hàng tơ lụa, nhưng bây giờ lại không thấy gì.
Nó gọi sư phụ, nhưng sư phụ hình như có tâm sự, căn bản không nghe nó gọi. Lo lắng cộng thêm tò mò làm Lệnh Hồ Xung túm Lâm Bình Chi chạy vào hàng tơ lụa.
Vừa lúc nghe được chưởng quầy gọi người bọc ba sấp lụa lại, đưa đến khách ***. Vì thanh âm của lão bản quá nhỏ, Lệnh Hồ Xung không nghe được rõ ràng, chỉ hàm hồ nghe được hai chữ khách ***, lại nhớ sư phụ mình vừa rời khỏi đây, sư nương ở khách ***, liền đoán đây là quà sư phụ tặng cho sư nương.
Cho nên mới hỏi như thế, chỉ là Lệnh Hồ Xung không thể ngờ được, sư phụ mình mua tơ lụa đúng là để tặng, nhưng đó là để tặng cho người khác.
Đông Phương sửng sốt, nhìn Hàn Duyệt, mím môi cười nói, “Nhạc huynh quả nhiên thương yêu thê tử.”
Hàn Duyệt xấu hổ tột đỉnh, hung hăng trừng Lệnh Hồ Xung vô tội, cười gượng hai tiếng, “Xung nhi sao lại biết ta mua vải?”
Lâm Bình Chi đã nhìn ra sắc mặt sư phụ không đúng, nó đá Lệnh Hồ Xung một cước, Lệnh Hồ Xung lại không để ý, chỉ cho là nó không cẩn thận, vui tươi hớn hở nói ra toàn bộ.
Hàn Duyệt không thể không cảm khái thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy, nhìn Lệnh Hồ Xung vài lần, hay là đây là định luật diễn viên?
Điều Đông Phương nghĩ lại khác hẳn Hàn Duyệt, Hàn Duyệt hiện tại không biết võ công cho dù bị người theo dõi cũng không thể phát hiện, chuyện này với Hàn Duyệt mà nói rất nguy hiểm, nếu bị người theo dõi phát hiện đến gặp mặt y, như vậy thanh danh trước kia của Hàn Duyệt xem như mất sạch.
Huống chi, Hàn Duyệt lập tức sẽ trở thành Ngũ Nhạc minh chủ, Tả Lãnh Thiền không dễ buông tay, sợ sẽ phái người ám sát Hàn Duyệt.
Cầm ly trà nhấp một hơi, nước trà hơi lạnh hơi chát, Đông Phương trong lòng hạ quyết định.
“Vải đó............” Hàn Duyệt không biết nên nói thế nào, hắn không có thể đòi lại thứ đã tặng cho Đông Phương rồi đem tặng nó cho người khác, chưa kể Đông Phương có chịu không, một cửa này không dễ qua chút nào.
Huống chi Hàn Duyệt tin, chỉ cần hắn dám nói với Đông Phương như vậy, Đông Phương dù đồng ý, nhưng buổi tối phỏng chừng sẽ đi giết sạch bọn Ninh Trung Tắc.
Cầu cứu nhìn Đông Phương, Đông Phương vốn không muốn quan tâm, dù sao chuyện Ninh Trung Tắc Đông Phương vốn đã không thích, nhưng nhìn đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt, không khỏi mềm lòng, mở miệng nói, “Nhạc huynh nói chính là thứ huynh giao cho tiểu đệ, để tiểu đệ may thành y phục giao cho tẩu phu nhân sao?”
Hàn Duyệt vội gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần chuyện gì giao cho Đông Phương hắn cũng thấy yên tâm, gắp miếng thịt bò chậm rãi ăn.
Tuy rằng thấy Đông Phương tự xưng tiểu đệ có chút không được tự nhiên, nhưng lại thấy được Đông Phương gọi ca ca rất có tình thú, nếu đổi một nơi khác, thì càng tốt hơn.
“Tiểu đệ đã phân phó, đêm nay sẽ xong.” Đông Phương vỗ vỗ cây quạt trong tay nói, rồi nhìn bọn Lệnh Hồ Xung cười, “Các ngươi cần phải giữ bí bật cho sư phụ mình, đây là kinh hỉ hắn giành cho sư nương các ngươi nha.”
Lệnh Hồ Xung Lâm Bình Chi chỉ thấy bằng hữu của sư phụ cười thật đẹp, lại nghe y nói vậy, tất nhiên đáp ứng ngay.
Hàn Duyệt lại không vui, có cảm giác bảo bối của mình bị người ta cướp đi, Đông Phương sao lại cười đẹp như vậy với người khác, buông đũa xuống, Hàn Duyệt ăn không vô, mở miệng nói, “Ta đã trả tiền, các ngươi ăn đi, ta còn có vài việc phải làm.”
Nói xong liền đưa chút bạc vun cho Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi, “Các ngươi ăn xong, đi dạo sau đó trở về.”
Lệnh Hồ Xung ngây ngốc cắn đũa, nhìn bạc vụn trong tay, vội nuốt mỳ trong miệng xuống, mở miệng nói, “Vâng, đệ tử nhất định chiếu cố tiểu sư đệ.”
Hàn Duyệt gật đầu, nhìn Đông Phương, Đông Phương sao không biết tâm tư Hàn Duyệt, cười nhẹ đứng dậy đi theo sau Hàn Duyệt, lại cười tạm biệt bọn Lệnh Hồ Xung.
Hàn Duyệt nghiến răng, càng thấy mọi người trong Hoa Sơn xuất hiện là để tra tấn mình, gặp họ là nhất định sẽ không có chuyện tốt.
Hàn Duyệt dám cam đoan, Đông Phương nhất định là cố ý, tuy biết Đông Phương không làm gì mình, nhưng trong lòng cũng có chút hoảng loạn.
Loại chuyện này, hai người họ tất nhiên không còn lòng dạ nào đi dạo phố, trở về khách *** Đông Phương ở tạm, đóng cửa, Hàn Duyệt đến cạnh Đông Phương, từ sau ôm lấy eo Đông Phương, cằm đặt trên vai y, “Ta vẫn chỉ thích hình dạng cũ của ngươi.”
Đông Phương kỳ thật không tức giận, chỉ thích nhìn Hàn Duyệt quan tâm lo lắng mình, nghe Hàn Duyệt nói vậy, cười nhẹ, “Được.”
Nói xong liền kéo cái tay nải tên Hàn Duyệt vắt sau lưng qua một bên, đi đến chỗ cái rương đặt dược thủy, để cây quạt qua một bên, hai tay thuần thục tẩy lớp dịch dung trên mặt.
Hàn Duyệt dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ cổ Đông Phương, “y phục làm sao bây giờ?”
“Đồ ngốc.” Đông Phương cười mắng một câu, “Buông ta ra trước đã.”
Hàn Duyệt trộm hôn Đông Phương một cái, mới buông tay ra, liền thấy Đông Phương gõ ba lần dài một lần ngắn lên cái mặt nạ điêu khắc mà Hàn Duyệt vẫn nghĩ chỉ là đồ trang trí kia, rồi ngồi xuống ghế.
Hàn Duyệt đứng cạnh Đông Phương, vừa định mở miệng hỏi, chợt nghe tiếng đập cửa, Đông Phương vỗ nhẹ tay Hàn Duyệt, mới mở miệng nói, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một tiểu nhị diện mạo bình thường nên bước phù phiếm đi vào, đóng kỷ cửa, hỏi, “Khách nhân cần gì?”
Nhưng khi gã quỳ xuống trước mặt Đông Phương, toàn bộ khí chất đều thay đổi, tựa như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt không còn chút ti tiện, mà mang theo sùng bái nhìn Đông Phương, “Giáo chủ có gì phân phó.”
“Đi mua ba bộ nữ trang, phải là tơ lụa.” Đông Phương không hề nhìn người quỳ dưới đất, chỉ cầm tay Hàn Duyệt thưởng thức, phân phó.
“Vâng” người nọ quỳ trên đất, tiếp tục chờ Đông Phương phân phó.
Bàn tay trắng nõn của Đông Phương cầm bút lên, viết tên khách *** và tên người nhận, sau đó ném cho người nọ, “Làm xong thì giao đồ cho người này, nói là Nhạc Bất Quần tặng.”
“Tuân lệnh” người nọ không hỏi nhiều, chỉ dập đầu rời đi, khi gã đứng lên sau, khí thế trên người toàn bộ biến mất, trên mặt cũng mang theo mọt nụ cười lấy lòng, “Khách nhân còn cần gì nữa không?”
“Đi xuống đi.” Đông Phương mở miệng nói.
Tiểu nhị không nhiều lời, trực tiếp rời đi.
Hàn Duyệt nhìn tiểu nhị đi rồi, mới mở miệng nói, “Thật là lợi hại.”
“Lợi hại?” Đông Phương không rõ ý Hàn Duyệt, hỏi ngược lại.
“Biến sắc mặt.” Hàn Duyệt ngồi lên tay vịn trên ghế Đông Phương đang ngồi ôm cổ y, “Ta cứ thấy họ như hai người.”
Đông Phương nghe xong cười ra tiếng, giải thích, “Huấn luyện ra đó.”
“Ta biết, nhưng vẫn thấy rất lợi hại.” Hàn Duyệt hôn vài cái lên mặt Đông Phương, “Ta không có cách giống họ, ở Hoa Sơn phái ta sợ muốn chết.”
Nghe Hàn Duyệt nói xong, Đông Phương trực tiếp cười ra tiếng, nghiêng người ôm eo Hàn Duyệt, trao một nụ hôn cho Hàn Duyệt, mở miệng nói, “Ngươi là Hàn Duyệt của ta, gã là thuộc hạ của ta.”
Hàn Duyệt đương nhiên hiểu ý Đông Phương, hắn là Hàn Duyệt là ái nhân của Đông Phương, cho nên không cần lợi hại như vậy.
“Nếu ngươi biến thành như vậy, sẽ không còn là Hàn Duyệt.” Vừa nghĩ tới Hàn Duyệt trước mặt y là một vẻ, sau lưng y lại là một vẻ khác, tim Đông Phương liền đau thắt.
Nếu Hàn Duyệt thật sự biến thành như vậy, Đông Phương nhếch môi, chậm rãi lộ ra một nụ cười, sợ rằng y sẽ tự tay giải quyết hắn, sau đó một ngọn lửa khiến tất cả đều biến mất.
Tro cốt hai người họ xen lẫn vào nhau, ngay cả chết cũng không chia lìa.
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương cười, dù không biết Đông Phương nghĩ gì, lại cười vui vẻ như vậy, nhưng Hàn Duyệt vẫn bị hấp dẫn, cúi xuống hôn đôi môi đang cười của Đông Phương, hắn tin Đông Phương không hại hắn, tin Đông Phương cũng yêu hắn, tựa như hắn, trong tim trong mắt chỉ có Đông Phương.
Đây là hạnh phúc của kẻ không biết, nếu Hàn Duyệt biết Đông Phương đang nghĩ gì, sợ sẽ không còn bình tĩnh ăn đậu hủ của Đông Phương như vậy.
Đông Phương mở miệng, để lưỡi Hàn Duyệt luồn vào miệng mình, chủ động giao triền. Đông Phương không phải nữ tử, không phải người chưa hiểu sự đời, y biết làm sao để mình cùng Hàn Duyệt vui vẻ.
Hàn Duyệt không biết khi nào đã luồn qua vạt áo với tay vào trong áo Đông Phương, da thịt đó không mềm mại như nữ tử, lại mang theo chút dẻo dai độc dáo, trơn mượt săn chắc.
Đầu Đông Phương hơi ngưỡn ra, tiện cho Hàn Duyệt gặm cắn cổ mình, tay Hàn Duyệt vô ý lướt qua hồng đậu trước ngực Đông Phương, đôi môi khép hờ của Đông Phương phát ra một tiếng ngâm khẽ mê người.
Hàn Duyệt ngẩng đầu, nhìn gương mặt ửng đỏ của Đông Phương, còn cả những dấu hôn trên cổ, Hàn Duyệt hít vào một hơi dúi mạnh đầu vào ngực y.
Đông Phương vội ôm Hàn Duyệt, hắn cảm giác được tiếng hít thở của Hàn Duyệt rất nặng, trong lòng mất mác đồng thời lại sinh ra vài phần vui sướng, y nhớ lời Hàn Duyệt từng nói, Đông Phương, ta muốn thành hôn với ngươi.
Những câu tâm tình hay hơn, Đông Phương cũng từng nghe qua, nhưng chỉ có tám chữ bất ngờ bình dị này của Hàn Duyệt lại in một dấu ấn rất sâu trong lòng y
Không phải câu tâm tình lại còn êm tai hơn cả câu tâm tình, Đông Phương không khỏi mở miệng nói thầm, “Thật là tên ngốc mà” Ngay cả một lời cầu thân sao cho hay ho cũng không biết nói, ngốc chết đi được.
Chờ Hàn Duyệt bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Đông Phương, trên mặt Đông Phương là vẻ ôn nhu thản nhiên, Hàn Duyệt đỏ mặt, hôn lướt qua môi Đông Phương, liền rời khỏi.
Đông Phương nhìn sắc trời bên ngoài, tính ra y phục hẳn đã tới tay Ninh Trung Tắc, tuy biết lúc này cho Hàn Duyệt trở về, là thời cơ tốt nhất, nhưng trong lòng vẫn có chút không muốn, “Ngươi trở về chưa? Hay muốn giúp ta xử lý giáo vụ.”
Vẻ chán ghét trong mắt Lâm Bình Chi, ngay khi ăn đũa mỳ đầu tiên liền biết mất, mặc dù vẫn tỉ mỉ nhai nuốt, song động tác lại nhanh không ít.
Đông Phương sớm buông đũa, cầm ly trà uống, Hàn Duyệt cẩn thận trộm nhìn Đông Phương, sợ y tức giận, đến tận khi Đông Phương nhìn hắn cười, hắn mới an tâm.
Ngây ngốc nhìn Đông Phương cười, vừa định ăn thêm mấy miếng thịt bò, đã bị một câu của Lệnh Hồ Xung dọa ngây người.
“Sư phụ, người không phải mua rất nhiều vải sao? Đã tặng cho sư nương rồi à?” Lệnh Hồ Xung vừa rồi cùng Lâm Bình Chi ở bên ngoài, thấy sư phụ mình đi ra từ hàng tơ lụa, nhưng bây giờ lại không thấy gì.
Nó gọi sư phụ, nhưng sư phụ hình như có tâm sự, căn bản không nghe nó gọi. Lo lắng cộng thêm tò mò làm Lệnh Hồ Xung túm Lâm Bình Chi chạy vào hàng tơ lụa.
Vừa lúc nghe được chưởng quầy gọi người bọc ba sấp lụa lại, đưa đến khách ***. Vì thanh âm của lão bản quá nhỏ, Lệnh Hồ Xung không nghe được rõ ràng, chỉ hàm hồ nghe được hai chữ khách ***, lại nhớ sư phụ mình vừa rời khỏi đây, sư nương ở khách ***, liền đoán đây là quà sư phụ tặng cho sư nương.
Cho nên mới hỏi như thế, chỉ là Lệnh Hồ Xung không thể ngờ được, sư phụ mình mua tơ lụa đúng là để tặng, nhưng đó là để tặng cho người khác.
Đông Phương sửng sốt, nhìn Hàn Duyệt, mím môi cười nói, “Nhạc huynh quả nhiên thương yêu thê tử.”
Hàn Duyệt xấu hổ tột đỉnh, hung hăng trừng Lệnh Hồ Xung vô tội, cười gượng hai tiếng, “Xung nhi sao lại biết ta mua vải?”
Lâm Bình Chi đã nhìn ra sắc mặt sư phụ không đúng, nó đá Lệnh Hồ Xung một cước, Lệnh Hồ Xung lại không để ý, chỉ cho là nó không cẩn thận, vui tươi hớn hở nói ra toàn bộ.
Hàn Duyệt không thể không cảm khái thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy, nhìn Lệnh Hồ Xung vài lần, hay là đây là định luật diễn viên?
Điều Đông Phương nghĩ lại khác hẳn Hàn Duyệt, Hàn Duyệt hiện tại không biết võ công cho dù bị người theo dõi cũng không thể phát hiện, chuyện này với Hàn Duyệt mà nói rất nguy hiểm, nếu bị người theo dõi phát hiện đến gặp mặt y, như vậy thanh danh trước kia của Hàn Duyệt xem như mất sạch.
Huống chi, Hàn Duyệt lập tức sẽ trở thành Ngũ Nhạc minh chủ, Tả Lãnh Thiền không dễ buông tay, sợ sẽ phái người ám sát Hàn Duyệt.
Cầm ly trà nhấp một hơi, nước trà hơi lạnh hơi chát, Đông Phương trong lòng hạ quyết định.
“Vải đó............” Hàn Duyệt không biết nên nói thế nào, hắn không có thể đòi lại thứ đã tặng cho Đông Phương rồi đem tặng nó cho người khác, chưa kể Đông Phương có chịu không, một cửa này không dễ qua chút nào.
Huống chi Hàn Duyệt tin, chỉ cần hắn dám nói với Đông Phương như vậy, Đông Phương dù đồng ý, nhưng buổi tối phỏng chừng sẽ đi giết sạch bọn Ninh Trung Tắc.
Cầu cứu nhìn Đông Phương, Đông Phương vốn không muốn quan tâm, dù sao chuyện Ninh Trung Tắc Đông Phương vốn đã không thích, nhưng nhìn đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt, không khỏi mềm lòng, mở miệng nói, “Nhạc huynh nói chính là thứ huynh giao cho tiểu đệ, để tiểu đệ may thành y phục giao cho tẩu phu nhân sao?”
Hàn Duyệt vội gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần chuyện gì giao cho Đông Phương hắn cũng thấy yên tâm, gắp miếng thịt bò chậm rãi ăn.
Tuy rằng thấy Đông Phương tự xưng tiểu đệ có chút không được tự nhiên, nhưng lại thấy được Đông Phương gọi ca ca rất có tình thú, nếu đổi một nơi khác, thì càng tốt hơn.
“Tiểu đệ đã phân phó, đêm nay sẽ xong.” Đông Phương vỗ vỗ cây quạt trong tay nói, rồi nhìn bọn Lệnh Hồ Xung cười, “Các ngươi cần phải giữ bí bật cho sư phụ mình, đây là kinh hỉ hắn giành cho sư nương các ngươi nha.”
Lệnh Hồ Xung Lâm Bình Chi chỉ thấy bằng hữu của sư phụ cười thật đẹp, lại nghe y nói vậy, tất nhiên đáp ứng ngay.
Hàn Duyệt lại không vui, có cảm giác bảo bối của mình bị người ta cướp đi, Đông Phương sao lại cười đẹp như vậy với người khác, buông đũa xuống, Hàn Duyệt ăn không vô, mở miệng nói, “Ta đã trả tiền, các ngươi ăn đi, ta còn có vài việc phải làm.”
Nói xong liền đưa chút bạc vun cho Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi, “Các ngươi ăn xong, đi dạo sau đó trở về.”
Lệnh Hồ Xung ngây ngốc cắn đũa, nhìn bạc vụn trong tay, vội nuốt mỳ trong miệng xuống, mở miệng nói, “Vâng, đệ tử nhất định chiếu cố tiểu sư đệ.”
Hàn Duyệt gật đầu, nhìn Đông Phương, Đông Phương sao không biết tâm tư Hàn Duyệt, cười nhẹ đứng dậy đi theo sau Hàn Duyệt, lại cười tạm biệt bọn Lệnh Hồ Xung.
Hàn Duyệt nghiến răng, càng thấy mọi người trong Hoa Sơn xuất hiện là để tra tấn mình, gặp họ là nhất định sẽ không có chuyện tốt.
Hàn Duyệt dám cam đoan, Đông Phương nhất định là cố ý, tuy biết Đông Phương không làm gì mình, nhưng trong lòng cũng có chút hoảng loạn.
Loại chuyện này, hai người họ tất nhiên không còn lòng dạ nào đi dạo phố, trở về khách *** Đông Phương ở tạm, đóng cửa, Hàn Duyệt đến cạnh Đông Phương, từ sau ôm lấy eo Đông Phương, cằm đặt trên vai y, “Ta vẫn chỉ thích hình dạng cũ của ngươi.”
Đông Phương kỳ thật không tức giận, chỉ thích nhìn Hàn Duyệt quan tâm lo lắng mình, nghe Hàn Duyệt nói vậy, cười nhẹ, “Được.”
Nói xong liền kéo cái tay nải tên Hàn Duyệt vắt sau lưng qua một bên, đi đến chỗ cái rương đặt dược thủy, để cây quạt qua một bên, hai tay thuần thục tẩy lớp dịch dung trên mặt.
Hàn Duyệt dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ cổ Đông Phương, “y phục làm sao bây giờ?”
“Đồ ngốc.” Đông Phương cười mắng một câu, “Buông ta ra trước đã.”
Hàn Duyệt trộm hôn Đông Phương một cái, mới buông tay ra, liền thấy Đông Phương gõ ba lần dài một lần ngắn lên cái mặt nạ điêu khắc mà Hàn Duyệt vẫn nghĩ chỉ là đồ trang trí kia, rồi ngồi xuống ghế.
Hàn Duyệt đứng cạnh Đông Phương, vừa định mở miệng hỏi, chợt nghe tiếng đập cửa, Đông Phương vỗ nhẹ tay Hàn Duyệt, mới mở miệng nói, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, một tiểu nhị diện mạo bình thường nên bước phù phiếm đi vào, đóng kỷ cửa, hỏi, “Khách nhân cần gì?”
Nhưng khi gã quỳ xuống trước mặt Đông Phương, toàn bộ khí chất đều thay đổi, tựa như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt không còn chút ti tiện, mà mang theo sùng bái nhìn Đông Phương, “Giáo chủ có gì phân phó.”
“Đi mua ba bộ nữ trang, phải là tơ lụa.” Đông Phương không hề nhìn người quỳ dưới đất, chỉ cầm tay Hàn Duyệt thưởng thức, phân phó.
“Vâng” người nọ quỳ trên đất, tiếp tục chờ Đông Phương phân phó.
Bàn tay trắng nõn của Đông Phương cầm bút lên, viết tên khách *** và tên người nhận, sau đó ném cho người nọ, “Làm xong thì giao đồ cho người này, nói là Nhạc Bất Quần tặng.”
“Tuân lệnh” người nọ không hỏi nhiều, chỉ dập đầu rời đi, khi gã đứng lên sau, khí thế trên người toàn bộ biến mất, trên mặt cũng mang theo mọt nụ cười lấy lòng, “Khách nhân còn cần gì nữa không?”
“Đi xuống đi.” Đông Phương mở miệng nói.
Tiểu nhị không nhiều lời, trực tiếp rời đi.
Hàn Duyệt nhìn tiểu nhị đi rồi, mới mở miệng nói, “Thật là lợi hại.”
“Lợi hại?” Đông Phương không rõ ý Hàn Duyệt, hỏi ngược lại.
“Biến sắc mặt.” Hàn Duyệt ngồi lên tay vịn trên ghế Đông Phương đang ngồi ôm cổ y, “Ta cứ thấy họ như hai người.”
Đông Phương nghe xong cười ra tiếng, giải thích, “Huấn luyện ra đó.”
“Ta biết, nhưng vẫn thấy rất lợi hại.” Hàn Duyệt hôn vài cái lên mặt Đông Phương, “Ta không có cách giống họ, ở Hoa Sơn phái ta sợ muốn chết.”
Nghe Hàn Duyệt nói xong, Đông Phương trực tiếp cười ra tiếng, nghiêng người ôm eo Hàn Duyệt, trao một nụ hôn cho Hàn Duyệt, mở miệng nói, “Ngươi là Hàn Duyệt của ta, gã là thuộc hạ của ta.”
Hàn Duyệt đương nhiên hiểu ý Đông Phương, hắn là Hàn Duyệt là ái nhân của Đông Phương, cho nên không cần lợi hại như vậy.
“Nếu ngươi biến thành như vậy, sẽ không còn là Hàn Duyệt.” Vừa nghĩ tới Hàn Duyệt trước mặt y là một vẻ, sau lưng y lại là một vẻ khác, tim Đông Phương liền đau thắt.
Nếu Hàn Duyệt thật sự biến thành như vậy, Đông Phương nhếch môi, chậm rãi lộ ra một nụ cười, sợ rằng y sẽ tự tay giải quyết hắn, sau đó một ngọn lửa khiến tất cả đều biến mất.
Tro cốt hai người họ xen lẫn vào nhau, ngay cả chết cũng không chia lìa.
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương cười, dù không biết Đông Phương nghĩ gì, lại cười vui vẻ như vậy, nhưng Hàn Duyệt vẫn bị hấp dẫn, cúi xuống hôn đôi môi đang cười của Đông Phương, hắn tin Đông Phương không hại hắn, tin Đông Phương cũng yêu hắn, tựa như hắn, trong tim trong mắt chỉ có Đông Phương.
Đây là hạnh phúc của kẻ không biết, nếu Hàn Duyệt biết Đông Phương đang nghĩ gì, sợ sẽ không còn bình tĩnh ăn đậu hủ của Đông Phương như vậy.
Đông Phương mở miệng, để lưỡi Hàn Duyệt luồn vào miệng mình, chủ động giao triền. Đông Phương không phải nữ tử, không phải người chưa hiểu sự đời, y biết làm sao để mình cùng Hàn Duyệt vui vẻ.
Hàn Duyệt không biết khi nào đã luồn qua vạt áo với tay vào trong áo Đông Phương, da thịt đó không mềm mại như nữ tử, lại mang theo chút dẻo dai độc dáo, trơn mượt săn chắc.
Đầu Đông Phương hơi ngưỡn ra, tiện cho Hàn Duyệt gặm cắn cổ mình, tay Hàn Duyệt vô ý lướt qua hồng đậu trước ngực Đông Phương, đôi môi khép hờ của Đông Phương phát ra một tiếng ngâm khẽ mê người.
Hàn Duyệt ngẩng đầu, nhìn gương mặt ửng đỏ của Đông Phương, còn cả những dấu hôn trên cổ, Hàn Duyệt hít vào một hơi dúi mạnh đầu vào ngực y.
Đông Phương vội ôm Hàn Duyệt, hắn cảm giác được tiếng hít thở của Hàn Duyệt rất nặng, trong lòng mất mác đồng thời lại sinh ra vài phần vui sướng, y nhớ lời Hàn Duyệt từng nói, Đông Phương, ta muốn thành hôn với ngươi.
Những câu tâm tình hay hơn, Đông Phương cũng từng nghe qua, nhưng chỉ có tám chữ bất ngờ bình dị này của Hàn Duyệt lại in một dấu ấn rất sâu trong lòng y
Không phải câu tâm tình lại còn êm tai hơn cả câu tâm tình, Đông Phương không khỏi mở miệng nói thầm, “Thật là tên ngốc mà” Ngay cả một lời cầu thân sao cho hay ho cũng không biết nói, ngốc chết đi được.
Chờ Hàn Duyệt bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Đông Phương, trên mặt Đông Phương là vẻ ôn nhu thản nhiên, Hàn Duyệt đỏ mặt, hôn lướt qua môi Đông Phương, liền rời khỏi.
Đông Phương nhìn sắc trời bên ngoài, tính ra y phục hẳn đã tới tay Ninh Trung Tắc, tuy biết lúc này cho Hàn Duyệt trở về, là thời cơ tốt nhất, nhưng trong lòng vẫn có chút không muốn, “Ngươi trở về chưa? Hay muốn giúp ta xử lý giáo vụ.”