Sáng ngày thứ hai, thân thể Hàn Duyệt dù đã khỏi hẳn, nhưng vì hôn mê quá lâu, thời cổ đại lại không có loại dịch dinh dưỡng tiên tiến, nên tất nhiên hắn vẫn còn rất yếu.
Huống chi, tối hôm qua hắn trong lòng phiền muộn thương tâm, chờ hắn ngủ, sắc trời đã gần sáng, chưa ngủ được bao lâu, đã bị Ninh Trung Tắc đánh thức, nàng bưng thuốc vào cho hắn, Hàn Duyệt thấy vậy không nói gì, dù sao người ta cũng đang quan tâm hắn.
Hàn Duyệt không phải loại người không phân tốt xấu, không biết cảm ơn, hắn khoát ngoại sam vào, ngồi dậy, cầm lấy bát thuốc một hơi uống xong.
Vị thuốc đông y vừa đắng lại vừa chát, Hàn Duyệt uống xong bụng ồn ào, rất muốn nhổ ra, nhưng Ninh Trung Tắc đđứng trước mặt hắn lại không dám, hắn càng thêm nhớ Đông Phương, nếu là Đông Phương nhất định sẽ đút mứt và điểm tâm vào miệng hắn.
Ninh Trung Tắc không biết tâm tư của trượng phu, cầm lấy bát không, nhẹ giọng nói, “Sư huynh, sư thúc bảo huynh chuẩn bị, lát nữa Định Nhàn sư thái, Mạc Đại tiên sinh và Thiên Môn đạo trưởng sẽ đến, vì thân thể huynh không tốt, nên họ sẽ vào phòng gặp sư huynh.”
Hàn Duyệt nghe, thiếu chút nửa nghẹn một hơi, hắn là người bệnh cần nghỉ ngơi thật tốt được không, nơi này không có nhân quyền. Nhất thời trong lòng nhớ Đông Phương từ mười phần biến thành hoàn tòan, ước gì bây giờ có thể chạy tới bên cạnh Đông Phương.
Quả nhiên chỉ có Đông Phương mới thật lòng quan tâm hắn, Hoa Sơn không ai nghĩ tới hắn là một người bệnh cần nghỉ ngơi.
Kỳ thật là Hàn Duyệt có chút hiểu lầm, không phải đám người Phong Thanh Dương không lo lắng cho thân thể Hàn Duyệt, mà là thời gian Ngũ nhạc đại hội tổ chức đã được định ra trước khi Hàn Duyệt bị thương, giờ chỉ còn không đầy bảy ngày, họ tất nhiên nóng vội.
Có một số việc phải giấu Hàn Duyệt, câm thầm an bài, lúc trước nghĩ Hàn Duyệt không tỉnh được, dù không buông tha cho Hàn Duyệt, nhưng cũng phải chuẩn bị những người khác, bây giờ Hàn Duyệt tỉnh, những người được chọn sau này, tất nhiên phải xử lý hết.
Trong lòng họ vẫn luôn hướng về Hàn Duyệt, dù sao Hàn Duyệt là người thích hợp nhất.
Lúc đám người Định Nhàn tới, không có đi thẳng tới phòng Hàn Duyệt, mà vào phòng Phong Thanh Dương trước, lại thương nghị vài chuyện, mới vào phòng Hàn Duyệt
Lúc này Hàn Duyệt đã mặc xong y phục, lại ăn chút cháo cải, đang ngồi trong phòng ngẩn người, thấy đám người Định Nhàn vào, vội đứng lên, nhưng xuống quá mau, mắt tối lại, thiếu chút nữa té xỉu, vội đỡ lấy cạnh bàn, Ninh Trung Tắc sốt ruột, không còn chú ý lễ nghi gì nữa, bước lại đỡ trượng phu mình ngồi xuống.
Phong Thanh Dương cũng lo lắng, bước lên, bắt mạch cho sư chất, thấy không có gì, mới thở ra cả giận, “Hài tử, thân thể không tốt, sao đa lễ như vậy làm gì.”
Hàn Duyệt ngồi trên ghế, thấy đỡ hơn một chút, mới cười nói, “Sư thúc nói vậy không đúng rồi, sư chất không phải đa lễ, mà là tôn trọng các vị chưởng môn.”
“Nhạc sư chất, thân thể quan trọng hơn, những lễ tiết này trong lòng có là được rồi.” Định Nhàn sư thái cười cười, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, quan tâm nói, “Sau này, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng nên phiền não vì mấy chuyện vặt vãnh, mọi việc đều có chúng ta lo.”
“Vâng, Bất Quần đã biết.” Hàn Duyệt bị Phong Thanh Dương đè vai, không thể đứng dậy, tất nhiên chỉ đành ngồi chắp tay.
“Được rồi, mọi người ngồi đi, các người tới đây mà còn khách khí cái gì.” Phong Thanh Dương ngồi cạnh Hàn Duyệt, cười ha hả nói.
“Thật sự là ngạt trúc xuất hảo duẩn.” Mạc Đại tiên sinh càng thêm vừa lòng quyết định lúc trước của mình, Mạc Đại tiên sinh vốn là người tiêu sái, mấy ngày nay nói chuyện với Phong Thanh Dương rất hợp ý, dù không nói rõ, nhưng lại sớm xem Phong Thanh Dương là tri kỷ. [Ngạt trúc xuất hảo duẫn = tre xấu mọc măng tốt]
Tự nhiên nói chuyện cũng không khách khí, ngồi xuống rồi, trực tiếp vui đùa.
“Cũng tốt hơn loại tre không mọc nổi măng.” Phong Thanh Dương không chút nào yếu thế, hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Định Nhàn sư thái cười mà không nói, Thiên Môn đạo trưởng cũng im lặng, mấy câu nói kiểu này, họ mấy ngày nay nghe xong không biết bao nhiêu lần. Huống chi, họ biết, dù Phong Thanh Dương không biểu hiện ra ngoài thì mấy ngày nay ông vì chuyện của sư chất mình mà trong lòng rất khó chịu, bây giờ sư chất ông tỉnh rồi, để Phong Thanh Dương phát tiết một chút cũng chẳng sao.
Chờ Phong Thanh Dương Mạc Đại tiên sinh đấu võ mồm xong, Ninh Trung Tắc nãy giờ vẫn đứng cạnh sư huynh mình, mở miệng nói, “Các vị tiền bối, vãn bối đi chuẩn bị cơm chiều, chút nữa mời các vị tiền bối ở lại dùng.”
“Đi đi.” Phong Thanh Dương gật đầu, mở miệng nói. Ông biết Ninh Trung Tắc phải đi chiếu cố nữ nhi, bây giờ họ thương lượng chính sự, không tiện dẫn theo một hài tử.
“Bần ni quấy rầy.” Định Nhàn sư thái nhẹ giọng nói.
Mạc Đại tiên sinh liếc nhìn Phong Thanh Dương mở miệng nói, “Phiền toái.”
Thiên Môn đạo trưởng tuy có chút nghiêm túc, nhưng thích nhất là vãn bối hiểu chuyện, sắc mặt cũng nhu hòa hơn, “Cám ơn.”
Ninh Trung Tắc cười, mang theo khí chất hiên ngang của nhi nữ giang hồ, “Đây là chuyện vãn bối phải làm.” Nói xong, liền bước ra ngoài, còn đóng cửa kỷ lại, nàng liếc nhìn hai đệ tử canh cửa, ý bảo họ đi nơi khác.
Bên trong đều là chưởng môn cao thủ của các phái, huống chi họ có chuyện quan trọng cần thương lượng, tất nhiên không cần người canh cửa, đó là không tôn trọng các vị tiền bối.
Khi không còn tiếng bước chân bên ngoài, Phong Thanh Dương nhìn ba người còn lại, thấy họ gật đầu, mới mở miệng nói, “Sư chất, còn không tới bảy ngày đã tới ngày tổ chức Ngũ nhạc đại hội, chúng ta định ở Hành Sơn cách nơi này gần nhất, Mạc Đại đã thông tri môn nhân chuẩn bị, võ lâm bái thiếp cũng đã phát đi, nhân sĩ khắp nơi đang trên đường tới Hành Sơn.”
Hàn Duyệt nghe vậy, suy nghĩ chút liền hiểu được ý Phong Thanh Dương, Hàn Duyệt không biết tốc độ cưỡi ngựa thời cổ đại ra sao, nhưng lúc trước hắn cưỡi một con lừa đi thấy rất lâu, lúc hắn ngồi xe ngựa đi với Đông Phương lại thấy rất nhanh.
Dù sao khi đó, Hàn Duyệt vừa phải phòng bị Dương Liên Đình vừa phải suy tư làm sao nhận lại Đông Phương, còn phải ứng phó lòng nghi ngờ của Đông Phương, tất nhiên bận rộn vô cùng làm sao cảm nhận được thời gian trôi qua.
“Là Bất Quần khiến mọi người chậm trễ.” Hàn Duyệt cúi đầu nhận sai, hắn biết vì bận tâm thân thể của mình, họ mới không dám chạy đi, nhưng nếu không đi thì thật sự không được, nên họ mới có thể khó xử như vậy.
Tuy rằng Hàn Duyệt hiểu, nhưng trong lòng vẫn thấy ủy khuất, nếu là cha mẹ hắn, chắc chắn sẽ vì thân thể hắn mà không thèm quản mấy chuyện khác, tựa như mẹ vì chiếu cố hắn, mà nghỉ việc vậy.
Nghĩ đến cha mẹ trong lòng càng thêm khó chịu, Hàn Duyệt cúi đầu, không muốn nói thêm gì.
Nhưng ở trong mắt những người khác, lại nghĩ hắn là vì bản thân liên lụy tới mọi người mà mất mác áy náy, Phong Thanh Dương tất nhiên đau lòng sư chất nhà mình, hơn nữa bị thương hôn mê lại không thể trách sư chất, đều là do Tung Sơn giở trò quỷ.
Nghĩ vậy, lại nhớ tới Lao Đức Nặc mấy hôm nay bị mình ra lệnh đi khắp nơi tìm đại phu, hừ lạnh một tiếng, nếu không phải sợ đả thảo kinh xà, ông sớm giải quyết Lao Đức Nặc.
Phong Thanh Dương nghĩ Lao Đức Nặc lại nghĩ tới chủ tử Tả Lãnh Thiền đằng sau lưng gã, trong lòng càng thêm tức giận, nếu không phải chúng, Hoa Sơn sao lại lưu lạc tới tình cảnh này, sư chất sao lại mất hết võ công, sao lại bị thương nặng.
Không muốn để người của Hoa Sơn làm Ngũ nhạc minh chủ, ta tuyệt đối không cho ngươi như nguyện, Tung Sơn không có ai tốt cả.
“Sư chất không cần lo lắng, mấy người chúng ta đi trước, ngồi xe ngựa, nhiều nhất năm ngày là tới rồi, không chậm trễ đại sự.” Phong Thanh Dương nhìn sư chất, lại nghĩ tới sư chất mấy ngày nay chịu không ít tội, nhẹ giọng an ủi.
“Không sao, Bất Quần nhất định sẽ tới kịp lúc, tuyệt đối không làm chậm trễ đại sự.” Hàn Duyệt nghe đến đó, trong lòng thoáng vui vẻ, chỉ cần họ đi, chẳng phải hắn đã có thể được Đông Phương rồi sao, bây giờ Hàn Duyệt ước gì họ lập tức bước đi
“Ta ở lại, đi chung với sư chất.” Phong Thanh Dương nghe sư chất trả lời, rất vừa lòng, mở miệng nói.
Hàn Duyệt nghe vậy, không hề nghĩ ngợi gì đã mở miệng cự tuyệt, “Không cần.” Lúc này thấy mọi người nhìn mình, trong lòng bối rối, lại không dám biểu lộ ra mặt, “Ý Bất Quần là không cần phiền sư thúc, sư thúc cùng các vị chưởng môn đều có chính sự, hơn nữa các vị chưởng môn đã tới, mà sư thúc còn chưa tới, thì có vẻ là Bất Quần có lỗi.”
Phong Thanh Dương nghe xong thấy cũng đúng, nhưng vẫn lo lắng, sợ Hàn Duyệt trên đường gặp phải nguy hiểm, theo bản năng nhìn Mạc Đại.
Mạc Đại tiên sinh thấy lời này có đạo lý, dù sao họ muốn cử hắn làm Ngũ nhạc chưởng môn, hắn bị thương tới trễ thì không sao, nhưng nếu làm phiền trưởng bối bảo hộ, sợ là không thỏa dáng, nhưng cũng không yên tâm Hàn Duyệt tự đi, lúc này mới nhìn lại Phong Thanh Dương, trầm tư nói, “Tìm người giả dạng thành Nhạc sư chất, đi theo chúng ta, như vậy sẽ giấu được tầm mắt mọi người, Nhạc sư chất đợi đêm khuya, lại ngồi xe ngựa đi sau, thế nào?”
Định Nhàn sư thái nghe vậy, thấy không tồi, “Các vị thấy sao.”
“Đến lúc đó chuẩn bị thêm một chiếc xa ngựa nữa.” Thiên Môn đạo trưởng nói.
“Nhạc sư chất thân thể không khoẻ, tất nhiên không thể đi đường hoàng, phải đợi đến tối rồi đi, chúng ta chuẩn bị thêm xe ngựa, hẳn là không được, Định Nhàn sư thái lệnh Định Dật sư thái dẫn một phần Hằng Sơn đệ tử đi tới Hành Sơn trước, đến lúc đó ủy khuất Định Nhàn sư thái dẫn theo tiểu đệ tử, ngồi chung một xe, xem như ứng phó được chuyện này.” Mạc Đại tiên sinh hoàn thiện kế hoạch.
Hàn Duyệt tất nhiên vô cùng đồng ý.
“Để Xung nhi lại chiếu cố.” Phong Thanh Dương vẫn lo lắng thân thể Hàn Duyệt, đề nghị.
“Vậy không tốt lắm.” Hàn Duyệt trong lòng rất muốn cắn Phong Thanh Dương vài cái, sau đó đá ông ta đi thật xa, “Nếu họ không đi theo, sẽ không đủ chân thực.”
“Nhạc sư chất nói đúng.” Định Nhàn sư thái cũng đồng ý, nói, “Lưu lại mấy đệ tử bình thường mới tốt.”
Hàn Duyệt không muốn có người ở lại, vội nói, “Sư thúc, Mạc Đại tiên sinh, Thiên môn đạo trưởng, Định Nhàn sư thái xin hãy tin tưởng Bất Quần, Bất Quần đi một mình là được rồi, như vậy dễ che dấu hành tung hơn.”
Phong Thanh Dương nghe vậy muốn mở miệng ngăn cản, dù sao bây giờ sư chất không có võ công, thân thể cũng chưa khang phục.
Hàn Duyệt tất nhiên biết Phong Thanh Dương không muốn, mở miệng nói tiếp, “Nếu lo lắng, vậy giữ đại phu lại là được rồi, nếu ngay cả việc này cũng không làm được, Bất Quần sao còn thể diện làm Ngũ nhạc minh chủ.”
Hàn Duyệt vẻ mặt chính khí, nói chuyện lại khiến kẻ khác vô cùng bội phục.
Huống chi, tối hôm qua hắn trong lòng phiền muộn thương tâm, chờ hắn ngủ, sắc trời đã gần sáng, chưa ngủ được bao lâu, đã bị Ninh Trung Tắc đánh thức, nàng bưng thuốc vào cho hắn, Hàn Duyệt thấy vậy không nói gì, dù sao người ta cũng đang quan tâm hắn.
Hàn Duyệt không phải loại người không phân tốt xấu, không biết cảm ơn, hắn khoát ngoại sam vào, ngồi dậy, cầm lấy bát thuốc một hơi uống xong.
Vị thuốc đông y vừa đắng lại vừa chát, Hàn Duyệt uống xong bụng ồn ào, rất muốn nhổ ra, nhưng Ninh Trung Tắc đđứng trước mặt hắn lại không dám, hắn càng thêm nhớ Đông Phương, nếu là Đông Phương nhất định sẽ đút mứt và điểm tâm vào miệng hắn.
Ninh Trung Tắc không biết tâm tư của trượng phu, cầm lấy bát không, nhẹ giọng nói, “Sư huynh, sư thúc bảo huynh chuẩn bị, lát nữa Định Nhàn sư thái, Mạc Đại tiên sinh và Thiên Môn đạo trưởng sẽ đến, vì thân thể huynh không tốt, nên họ sẽ vào phòng gặp sư huynh.”
Hàn Duyệt nghe, thiếu chút nửa nghẹn một hơi, hắn là người bệnh cần nghỉ ngơi thật tốt được không, nơi này không có nhân quyền. Nhất thời trong lòng nhớ Đông Phương từ mười phần biến thành hoàn tòan, ước gì bây giờ có thể chạy tới bên cạnh Đông Phương.
Quả nhiên chỉ có Đông Phương mới thật lòng quan tâm hắn, Hoa Sơn không ai nghĩ tới hắn là một người bệnh cần nghỉ ngơi.
Kỳ thật là Hàn Duyệt có chút hiểu lầm, không phải đám người Phong Thanh Dương không lo lắng cho thân thể Hàn Duyệt, mà là thời gian Ngũ nhạc đại hội tổ chức đã được định ra trước khi Hàn Duyệt bị thương, giờ chỉ còn không đầy bảy ngày, họ tất nhiên nóng vội.
Có một số việc phải giấu Hàn Duyệt, câm thầm an bài, lúc trước nghĩ Hàn Duyệt không tỉnh được, dù không buông tha cho Hàn Duyệt, nhưng cũng phải chuẩn bị những người khác, bây giờ Hàn Duyệt tỉnh, những người được chọn sau này, tất nhiên phải xử lý hết.
Trong lòng họ vẫn luôn hướng về Hàn Duyệt, dù sao Hàn Duyệt là người thích hợp nhất.
Lúc đám người Định Nhàn tới, không có đi thẳng tới phòng Hàn Duyệt, mà vào phòng Phong Thanh Dương trước, lại thương nghị vài chuyện, mới vào phòng Hàn Duyệt
Lúc này Hàn Duyệt đã mặc xong y phục, lại ăn chút cháo cải, đang ngồi trong phòng ngẩn người, thấy đám người Định Nhàn vào, vội đứng lên, nhưng xuống quá mau, mắt tối lại, thiếu chút nữa té xỉu, vội đỡ lấy cạnh bàn, Ninh Trung Tắc sốt ruột, không còn chú ý lễ nghi gì nữa, bước lại đỡ trượng phu mình ngồi xuống.
Phong Thanh Dương cũng lo lắng, bước lên, bắt mạch cho sư chất, thấy không có gì, mới thở ra cả giận, “Hài tử, thân thể không tốt, sao đa lễ như vậy làm gì.”
Hàn Duyệt ngồi trên ghế, thấy đỡ hơn một chút, mới cười nói, “Sư thúc nói vậy không đúng rồi, sư chất không phải đa lễ, mà là tôn trọng các vị chưởng môn.”
“Nhạc sư chất, thân thể quan trọng hơn, những lễ tiết này trong lòng có là được rồi.” Định Nhàn sư thái cười cười, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, quan tâm nói, “Sau này, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng nên phiền não vì mấy chuyện vặt vãnh, mọi việc đều có chúng ta lo.”
“Vâng, Bất Quần đã biết.” Hàn Duyệt bị Phong Thanh Dương đè vai, không thể đứng dậy, tất nhiên chỉ đành ngồi chắp tay.
“Được rồi, mọi người ngồi đi, các người tới đây mà còn khách khí cái gì.” Phong Thanh Dương ngồi cạnh Hàn Duyệt, cười ha hả nói.
“Thật sự là ngạt trúc xuất hảo duẩn.” Mạc Đại tiên sinh càng thêm vừa lòng quyết định lúc trước của mình, Mạc Đại tiên sinh vốn là người tiêu sái, mấy ngày nay nói chuyện với Phong Thanh Dương rất hợp ý, dù không nói rõ, nhưng lại sớm xem Phong Thanh Dương là tri kỷ. [Ngạt trúc xuất hảo duẫn = tre xấu mọc măng tốt]
Tự nhiên nói chuyện cũng không khách khí, ngồi xuống rồi, trực tiếp vui đùa.
“Cũng tốt hơn loại tre không mọc nổi măng.” Phong Thanh Dương không chút nào yếu thế, hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Định Nhàn sư thái cười mà không nói, Thiên Môn đạo trưởng cũng im lặng, mấy câu nói kiểu này, họ mấy ngày nay nghe xong không biết bao nhiêu lần. Huống chi, họ biết, dù Phong Thanh Dương không biểu hiện ra ngoài thì mấy ngày nay ông vì chuyện của sư chất mình mà trong lòng rất khó chịu, bây giờ sư chất ông tỉnh rồi, để Phong Thanh Dương phát tiết một chút cũng chẳng sao.
Chờ Phong Thanh Dương Mạc Đại tiên sinh đấu võ mồm xong, Ninh Trung Tắc nãy giờ vẫn đứng cạnh sư huynh mình, mở miệng nói, “Các vị tiền bối, vãn bối đi chuẩn bị cơm chiều, chút nữa mời các vị tiền bối ở lại dùng.”
“Đi đi.” Phong Thanh Dương gật đầu, mở miệng nói. Ông biết Ninh Trung Tắc phải đi chiếu cố nữ nhi, bây giờ họ thương lượng chính sự, không tiện dẫn theo một hài tử.
“Bần ni quấy rầy.” Định Nhàn sư thái nhẹ giọng nói.
Mạc Đại tiên sinh liếc nhìn Phong Thanh Dương mở miệng nói, “Phiền toái.”
Thiên Môn đạo trưởng tuy có chút nghiêm túc, nhưng thích nhất là vãn bối hiểu chuyện, sắc mặt cũng nhu hòa hơn, “Cám ơn.”
Ninh Trung Tắc cười, mang theo khí chất hiên ngang của nhi nữ giang hồ, “Đây là chuyện vãn bối phải làm.” Nói xong, liền bước ra ngoài, còn đóng cửa kỷ lại, nàng liếc nhìn hai đệ tử canh cửa, ý bảo họ đi nơi khác.
Bên trong đều là chưởng môn cao thủ của các phái, huống chi họ có chuyện quan trọng cần thương lượng, tất nhiên không cần người canh cửa, đó là không tôn trọng các vị tiền bối.
Khi không còn tiếng bước chân bên ngoài, Phong Thanh Dương nhìn ba người còn lại, thấy họ gật đầu, mới mở miệng nói, “Sư chất, còn không tới bảy ngày đã tới ngày tổ chức Ngũ nhạc đại hội, chúng ta định ở Hành Sơn cách nơi này gần nhất, Mạc Đại đã thông tri môn nhân chuẩn bị, võ lâm bái thiếp cũng đã phát đi, nhân sĩ khắp nơi đang trên đường tới Hành Sơn.”
Hàn Duyệt nghe vậy, suy nghĩ chút liền hiểu được ý Phong Thanh Dương, Hàn Duyệt không biết tốc độ cưỡi ngựa thời cổ đại ra sao, nhưng lúc trước hắn cưỡi một con lừa đi thấy rất lâu, lúc hắn ngồi xe ngựa đi với Đông Phương lại thấy rất nhanh.
Dù sao khi đó, Hàn Duyệt vừa phải phòng bị Dương Liên Đình vừa phải suy tư làm sao nhận lại Đông Phương, còn phải ứng phó lòng nghi ngờ của Đông Phương, tất nhiên bận rộn vô cùng làm sao cảm nhận được thời gian trôi qua.
“Là Bất Quần khiến mọi người chậm trễ.” Hàn Duyệt cúi đầu nhận sai, hắn biết vì bận tâm thân thể của mình, họ mới không dám chạy đi, nhưng nếu không đi thì thật sự không được, nên họ mới có thể khó xử như vậy.
Tuy rằng Hàn Duyệt hiểu, nhưng trong lòng vẫn thấy ủy khuất, nếu là cha mẹ hắn, chắc chắn sẽ vì thân thể hắn mà không thèm quản mấy chuyện khác, tựa như mẹ vì chiếu cố hắn, mà nghỉ việc vậy.
Nghĩ đến cha mẹ trong lòng càng thêm khó chịu, Hàn Duyệt cúi đầu, không muốn nói thêm gì.
Nhưng ở trong mắt những người khác, lại nghĩ hắn là vì bản thân liên lụy tới mọi người mà mất mác áy náy, Phong Thanh Dương tất nhiên đau lòng sư chất nhà mình, hơn nữa bị thương hôn mê lại không thể trách sư chất, đều là do Tung Sơn giở trò quỷ.
Nghĩ vậy, lại nhớ tới Lao Đức Nặc mấy hôm nay bị mình ra lệnh đi khắp nơi tìm đại phu, hừ lạnh một tiếng, nếu không phải sợ đả thảo kinh xà, ông sớm giải quyết Lao Đức Nặc.
Phong Thanh Dương nghĩ Lao Đức Nặc lại nghĩ tới chủ tử Tả Lãnh Thiền đằng sau lưng gã, trong lòng càng thêm tức giận, nếu không phải chúng, Hoa Sơn sao lại lưu lạc tới tình cảnh này, sư chất sao lại mất hết võ công, sao lại bị thương nặng.
Không muốn để người của Hoa Sơn làm Ngũ nhạc minh chủ, ta tuyệt đối không cho ngươi như nguyện, Tung Sơn không có ai tốt cả.
“Sư chất không cần lo lắng, mấy người chúng ta đi trước, ngồi xe ngựa, nhiều nhất năm ngày là tới rồi, không chậm trễ đại sự.” Phong Thanh Dương nhìn sư chất, lại nghĩ tới sư chất mấy ngày nay chịu không ít tội, nhẹ giọng an ủi.
“Không sao, Bất Quần nhất định sẽ tới kịp lúc, tuyệt đối không làm chậm trễ đại sự.” Hàn Duyệt nghe đến đó, trong lòng thoáng vui vẻ, chỉ cần họ đi, chẳng phải hắn đã có thể được Đông Phương rồi sao, bây giờ Hàn Duyệt ước gì họ lập tức bước đi
“Ta ở lại, đi chung với sư chất.” Phong Thanh Dương nghe sư chất trả lời, rất vừa lòng, mở miệng nói.
Hàn Duyệt nghe vậy, không hề nghĩ ngợi gì đã mở miệng cự tuyệt, “Không cần.” Lúc này thấy mọi người nhìn mình, trong lòng bối rối, lại không dám biểu lộ ra mặt, “Ý Bất Quần là không cần phiền sư thúc, sư thúc cùng các vị chưởng môn đều có chính sự, hơn nữa các vị chưởng môn đã tới, mà sư thúc còn chưa tới, thì có vẻ là Bất Quần có lỗi.”
Phong Thanh Dương nghe xong thấy cũng đúng, nhưng vẫn lo lắng, sợ Hàn Duyệt trên đường gặp phải nguy hiểm, theo bản năng nhìn Mạc Đại.
Mạc Đại tiên sinh thấy lời này có đạo lý, dù sao họ muốn cử hắn làm Ngũ nhạc chưởng môn, hắn bị thương tới trễ thì không sao, nhưng nếu làm phiền trưởng bối bảo hộ, sợ là không thỏa dáng, nhưng cũng không yên tâm Hàn Duyệt tự đi, lúc này mới nhìn lại Phong Thanh Dương, trầm tư nói, “Tìm người giả dạng thành Nhạc sư chất, đi theo chúng ta, như vậy sẽ giấu được tầm mắt mọi người, Nhạc sư chất đợi đêm khuya, lại ngồi xe ngựa đi sau, thế nào?”
Định Nhàn sư thái nghe vậy, thấy không tồi, “Các vị thấy sao.”
“Đến lúc đó chuẩn bị thêm một chiếc xa ngựa nữa.” Thiên Môn đạo trưởng nói.
“Nhạc sư chất thân thể không khoẻ, tất nhiên không thể đi đường hoàng, phải đợi đến tối rồi đi, chúng ta chuẩn bị thêm xe ngựa, hẳn là không được, Định Nhàn sư thái lệnh Định Dật sư thái dẫn một phần Hằng Sơn đệ tử đi tới Hành Sơn trước, đến lúc đó ủy khuất Định Nhàn sư thái dẫn theo tiểu đệ tử, ngồi chung một xe, xem như ứng phó được chuyện này.” Mạc Đại tiên sinh hoàn thiện kế hoạch.
Hàn Duyệt tất nhiên vô cùng đồng ý.
“Để Xung nhi lại chiếu cố.” Phong Thanh Dương vẫn lo lắng thân thể Hàn Duyệt, đề nghị.
“Vậy không tốt lắm.” Hàn Duyệt trong lòng rất muốn cắn Phong Thanh Dương vài cái, sau đó đá ông ta đi thật xa, “Nếu họ không đi theo, sẽ không đủ chân thực.”
“Nhạc sư chất nói đúng.” Định Nhàn sư thái cũng đồng ý, nói, “Lưu lại mấy đệ tử bình thường mới tốt.”
Hàn Duyệt không muốn có người ở lại, vội nói, “Sư thúc, Mạc Đại tiên sinh, Thiên môn đạo trưởng, Định Nhàn sư thái xin hãy tin tưởng Bất Quần, Bất Quần đi một mình là được rồi, như vậy dễ che dấu hành tung hơn.”
Phong Thanh Dương nghe vậy muốn mở miệng ngăn cản, dù sao bây giờ sư chất không có võ công, thân thể cũng chưa khang phục.
Hàn Duyệt tất nhiên biết Phong Thanh Dương không muốn, mở miệng nói tiếp, “Nếu lo lắng, vậy giữ đại phu lại là được rồi, nếu ngay cả việc này cũng không làm được, Bất Quần sao còn thể diện làm Ngũ nhạc minh chủ.”
Hàn Duyệt vẻ mặt chính khí, nói chuyện lại khiến kẻ khác vô cùng bội phục.