Còn chưa bắt đầu chậu vàng rửa tay đã bị bắt kết thúc, lúc Hàn Duyệt còn đang ngủ, Ninh Trung Tắc liền gõ cửa phòng Hàn Duyệt, “Lưu phủ đang cho người đi lấy nước.”
Hàn Duyệt khoác áo vào mắt mông lung, nghe tin này xong, nhất thời chưa phản ứng kịp, mơ mơ màng màng ân một tiếng.
Đông Phương sớm biết tin này, càng chuẩn xác chính là, tình huống hiện tại của Lưu phủ, là Đông Phương ngầm đồng ý, Khúc Phi Yên điều động nhân thủ Nhật Nguyệt Thần giáo tạo thành.
Đông Phương dù sớm biết, nhưng vẫn làm bộ như mới vừa nghe được tin, khoác áo đi ra, hỏi, “Đi lấy nước, người có sao không?”
“Vẫn chưa biết, sư thúc Mạc Đại tiên sinh đã đi qua.” Ninh Trung Tắc vẻ mặt sầu lo, vươn tay giúp trượng phu sửa lại y phục.
Hàn Duyệt nhất thời cừng người, nhìn Đông Phương tựa tiếu phi tiếu, mồ hôi lạnh ứa ra, đặc biệt khi Ninh Trung Tắc giúp Hàn Duyệt sửa lại đai lưng, Hàn Duyệt sắc mặt trắng bệch.
“Chúng ta đi nhanh thôi, sư muội đừng đi, trông chừng bọn Xung nhi.” Hàn Duyệt ngay cả cửa phòng cũng không thèm đóng, vẻ mặt lo lắng chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua Đông Phương nói, “Quá nhi, chúng ta đi.”
Ninh Trung Tắc nhìn bóng trượng phu cùng nghĩa đệ, tay cầm hà bao vươn giữa không trung, tuy trong lòng khó chịu, nhưng Ninh Trung Tắc dù sao cũng là người biết đại cuộc làm trọng, bây giờ không phải lúc so đo chuyện nhỏ nhặt này.
Ninh Trung Tắc đóng cửa, đi về phòng mình, Lưu Chính Phong hừng đông sẽ chậu vàng rửa tay rời khỏi giang hồ, nhưng không biết vì sao lại xảy ra chuyện thế này, nếu là trùng hợp, vậy thời gian quá mẫn cảm.
Nhìn nữ nhi ngủ say, mặt Ninh Trung Tắc mới lộ ra một nụ cười, kéo chăn đắp kỹ cho Nhạc Linh San, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, mở miệng nói, “Con ngoan, cha con là người làm đại sự, là một đại anh hùng đại hiệp khách, nương có con là đủ rồi.”
Hàn Duyệt bị Ninh Trung Tắc xưng là đại anh hùng đại hiệp khách, lúc này vẻ mặt rối rắm theo sát Đông Phương, tay cầm lấy ngón út Đông Phương, ai oán nói, “Đừng bỏ mặc ta......”
Đông Phương chỉ nhìn đai lưng Hàn Duyệt một cái, cố tả ngôn hữu, “Không cần lo, Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong đã rời đi.”( cố tả ngôn hữu= nghe một chuyện mà trả lời một chuyện)
“Đông Phương...... Muốn hôn......” Bởi vì là nửa đêm, họ còn đi đường nhỏ, cho nên bốn phía không có người khác, Hàn Duyệt ôm tay Đông Phương, than thở nói.
“Thi thể trong thư phòng, dù không phải của Lưu Chính Phong, nhưng bị đốt cũng rất đáng sợ, ngươi cố gắng đừng vào giúp vui, tránh bị dọa sợ.” Đông Phương như không nghe được lời Hàn Duyệt, thấp giọng dặn dò
Hàn Duyệt biết Đông Phương trong lòng không thoải mái, nếu đổi lại là hắn nhìn một nữ nhân giúp Đông Phương chỉnh trang xiêm y, sợ sẽ trực tiếp ồn ào, lách người đi trước, chặn đường Đông Phương, vươn tay ôm eo y, làm nũng, “Muốn hôn......”
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt làm nũng, cơn tức vừa rồi nhìn thấy Ninh Trung Tắc giúp Hàn Duyệt thắt đai lưng, sớm tiêu thất, chỉ vì muốn Hàn Duyệt nhớ lâu, mới cố ý lạnh nhạt hắn một chút, chẳng qua cuối cùng người đau lòng vẫn là y, không khỏi thầm phỉ nhổ mình một phen, sao gặp phải tên ngốc này, y lại mềm lòng như vậy.
Hàn Duyệt không biết Đông Phương nghĩ gì, chỉ thấy Đông Phương không hôn mình, trong lòng thấy có lỗi, quyết định về sau mặc kệ lúc nào ra ngoài sẽ mặc y phục, ngoại trừ Đông Phương không bao giờ cho ai giúp mình chỉnh trang nữa, môi dán lên môi Đông Phương, liếm mút lấy lòng một phen, mãi đến khi Đông Phương chịu mở miệng, vươn lưỡi giao triền, Hàn Duyệt mới cười cười.
Vừa hôn xong, Hàn Duyệt còn muốn hôn tiếp, lại bị Đông Phương cản lại, nắm tay Hàn Duyệt, đi nhanh hơn giải thích “Ngươi tuy biết Lưu phủ cháy là giả, nhưng ngoại nhân không biết, ngươi tới muộn không tốt.”
Hàn Duyệt thấy Đông Phương tri kỷ, trong lòng vui sướng, bắt đầu nói liên miên cằn nhằn lúc về phòng, Ninh Trung Tắc nói gì với hắn, cuối cùng tổng kết, “Chúng ta tìm người cho nàng tái giá đi.”
Đông Phương nghe xong dở khóc dở cười, nhưng vẫn lên tiếng, “Chờ ngươi chết, nàng nếu gặp người hợp ý sẽ tái giá, dù sao giang hồ không có quá nhiều quy củ.”
Mặc dù nói vậy, Đông Phương trong lòng vẫn suy tính, xem ra Ninh Trung Tắc kia rất yêu Nhạc Bất Quần, nhưng lại không đủ hiểu Nhạc Bất Quần, người nàng thân cận nhất, người nàng yêu thương nhất, vậy mà nàng lại không phát hiện được sự biến hóa của hắn.
Nghĩ đến đây, Đông Phương có chút khinh thường nhưng cũng có chút vui mừng, họ càng không phát hiện càng tốt, Nhạc Bất Quần kia có gì tốt chứ, một tên ngụy quân tử, nào tốt như đồ ngốc nhà hắn.
Kỳ thật, Đông Phương oan uổng Ninh Trung Tắc, loại chuyện đoạt thân thể này, người giang hồ căn bản không tin thậm chí không biết, tất nhiên không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Huống chi, Hàn Duyệt trừ bỏ lộ ra bản tính của mình trước mặt Đông Phương, thì ở trước mặt người khác, hắn đều luôn giả làm Nhạc Bất Quần, hắn không phải xem không nhiều lần Tiếu ngạo.
Đợi tới lúc tới Lưu phủ, chỉ thấy mọi người trong Lưu phủ đều mang bi thiết, khi Hàn Duyệt được nghênh vào đại sảnh, nhìn thấyTả Lãnh Thiền, đã sửng sốt một lát.
Đây là Hàn Duyệt lần đầu thấy Tả Lãnh Thiền, Tả Lãnh Thiền cao thấp ba mươi, không gian trá như trong tưởng tượng, mặt mày rất đoan chính, nếu không phải Hàn Duyệt biết Tả Lãnh Thiền là hạng người gì, chỉ sợ hắn tưởng tưởng không ra một người diện mạo chính phái như vậy lại làm ra nhiều chuyện đáng sợ thế kia.
Ngũ Nhạc chưởng môn đều tề tụ, áp lực sợ bị phát hiện là giả mạo làm mặt Hàn Duyệt căng thẳng, Đông Phương đứng ở phía sau Hàn Duyệt tất nhiên biết Hàn Duyệt đang khẩn trương, nhưng trong mắt những người khác thì Hàn Duyệt đang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc a.
“Sư chất, ngồi cạnh ta.” Biểu tình Phong Thanh Dương không tốt đi đâu, trên mặt Mạc Đại tiên sinh dù không có biểu tình gì, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, bàn tay lại nắm chặt ẩn hiện gân xanh.
Hàn Duyệt ôm quyền hành lễ với mọi người, mới cùng Đông Phương ngồi cạnh Phong Thanh Dương.
Lúc này, hạ nhân Lưu phủ nâng quan tài vào đại sảnh, Hàn Duyệt sửng sốt, theo bản năng nhìn phía Đông Phương, nhớ đến lời Đông Phương nói, không khỏi run lên, hắn sợ.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt một cái, môi nhấp nháy, mang theo vài phần nghi hoặc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tả Lãnh Thiền đứng ngồi không yên, lão biết tin Lưu Chính Phong cùng ma giáo trưởng lão giao hảo, vốn ra sức bố trí tốt mọi chuyện, chỉ chờ lúc chậu vàng rửa tay, biểu hiện thực lực Tung Sơn đồng thời đả kích Hành Sơn, nào ngờ giờ lại nhận được tin Lưu Chính Phong chết cháy trong thư phòng, lão làm sao có thể không sợ hãi.
Mạc Đại tiên sinh không trả lời, gương mặt ngày thường ôn hòa giờ hơn phần lo lắng nhìn Tả Lãnh Thiền, đi đến cạnh quan tài, được thê nhi Lưu Chính Phong đồng ý, mới bắt đầu kiểm tra thi thể.
Phong Thanh Dương dù làm hảo hửu, nhưng giờ cũng không tiện nói thêm gì, chỉ lo lắng nhìn Mạc Đại tiên sinh, Hàn Duyệt thân là tiểu bối, càng không có tư cách nói chuyện.
Mạc Đại tiên sinh cầm ngọc tiêu bị khói huân đen, không cầm vải hạ nhân đưa lên, trực tiếp dùng y phuc lau sạch ngọc tiêu, ngọc tiêu quen thuộc làm Mạc Đại tiên sinh bi ai không thôi, nhìn thân nhân sư đệ bên cạnh, cuối cùng mở miệng nói, “Quả thật là thi thể sư đệ.”
Nhất thời tiếng khóc vang lên tận trời, thê nhi cùng thân truyền đệ tử của Lưu Chính Phong khóc ngã vào trước quan tài Lưu Chính Phong, vừa rồi tia may mắn cuối cùng đã bị chặt đứt.
Đám người Phong Thanh Dương, Thiên môn đạo trưởng, Tả Lãnh Thiền mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt đều lộ ra bi thương, Phong Thanh Dương đi đến cạnh Mạc Đại tiên sinh, mở miệng nói, “Người chết đã chết, nên tra tìm nguyên nhân xem thế nào, nếu bị người hãm hại, chúng ta sẽ trả công đạo cho Lưu sư đệ.”
Mạc Đại tiên sinh vuốt ngọc tiêu, trên bề mặt ngọc tiêu bóng loáng hơn vài dấu vết, ông chỉ im lặng một lúc, mở miệng nói, “Hạ táng cho sư đệ đi thôi.”
Hàn Duyệt dù đứng sau Phong Thanh Dương, nhưng không dám nhìn vào quan tài, hắn không biết Đông Phương cùng Khúc Phi Yên dùng mưu kế gì, làm Mạc Đại tiên sinh không phát hiện thi thể là giả, dù tò mò, nhưng biết hiện tại không phải thời điểm để hỏi.
“Phiền các vị tới đây, Mạc Đại khắc ghi tâm khảm, nhưng giờ có chút bất tiện, thứ Mạc Đại không thể chiêu đãi.” Mạc Đại tiên sinh nói vậy là có ý tiễn khác, mọi người cũng biết trong lòng ông khó chịu, cũng không nhiều lời, đều ôm quyền rời đi.
Phong Thanh Dương lo lắng cho Mạc Đại, liền phân phó Hàn Duyệt đi trước, còn mình lưu lại. Hàn Duyệt ước gì như thế, chỉ vậy hắn mới có thể hỏi Đông Phương chân tướng mọi viec76.
Đi tới cửa, cùng Thiên môn đạo trưởng Định Nhàn sư thái Tả Lãnh Thiền từ biệt, chờ Thiên môn đạo trưởng cùng Định Nhàn sư thái đi rồi, liền chuẩn bị theo Đông Phương rời đi.
“Nhạc sư đệ.” Tả Lãnh Thiền mở miệng gọi lại.
Hàn Duyệt quay đầu nhìn Tả Lãnh Thiền, hỏi, “Tả chưởng môn có việc gì sao?”
“Nhạc sư đệ có biết chuyện Ngũ nhạc kết minh?” Tả Lãnh Thiền cười cười, đi tới cạnh Hàn Duyệt, thử nói.
“Tại hạ sớm không phải chưởng môn, nếu tả chưởng môn có vấn đề gì, tốt nhất là đi hỏi sư thúc ta.” Hàn Duyệt dù không biết Tả Lãnh Thiền có mục đích gì, lại theo bản năng đề phòng.
“Nhạc sư đệ vì Hoa Sơn mà trả giá nhiều như vậy, Hoa Sơn có hôm nay ít nhiều cũng có tâm huyết của Nhạc sư đệ, chỉ là......” Tả Lãnh Thiền nói chưa xong, đã mang theo vẻ mặt tiếc hận nhìn Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt chớp mắt nhíu mày nói, ” Hoa Sơn có thể được đến hôm nay là nhờ công mọi người, Tả chưởng môn nếu vô sự, tại hạ đi trước, thê nữ còn chờ tại hạ an ủi.”
Tả Lãnh Thiền được người nịnh bợ đến quen, nghe Hàn Duyệt nói thế, trong lòng khó chịu, nụ cười từ lâu đã biến mất, “Vậy Nhạc sư đệ đi trước.”
Hàn Duyệt gật đầu, cùng Đông Phương rời đi, đến đường nhỏ, Hàn Duyệt mới nghi hoặc hỏi, “Lão ta muốn làm gì?”
Đông Phương bật cười, tất nhiên hiểu ý Tả Lãnh Thiền, còn không phải là muốn phân hoá quan hệ giữa Phong Thanh Dương cùng Hàn Duyệt, làm Hàn Duyệt cùng Phong Thanh Dương tranh chức chưởng môn Hoa Sơn, lại không muốn nói cho Hàn Duyệt biết, “Đến lấy lòng ngươi, để ngươi duy trì lão làm minh chủ.”
Hàn Duyệt nhất thời thấy Tả Lãnh Thiền là một tên đại ngốc, “Hay là lão thấy, Nhạc Bất Quần không muốn làm minh chủ?”
“Sư thúc ngươi vì muốn bảo hộ ngươi, đối ngoại thả ra tiếng gió, minh chủ được chọn từ Ngũ Nhạc trưởng môn.” Đông Phương giải thích.
Hàn Duyệt hiểu ra, “Vậy Mạc Đại tiên sinh vì sao không nghi ngờ chuyện Lưu Chính Phong chết, còn như vậy hàm hồ kết luận?”
“Lưu Chính Phong để lại di thư cho Mạc Đại.” Đông Phương nắm tay Hàn Duyệt, nhẹ giọng giải thích, “Trên ngọc tiêu có khắc chữ, hẳn là nói mình cùng Nhật Nguyệt Thần giáo trưởng lão giao hảo, vì tránh liên lụy Hành Sơn, cho nên mới tử sát.”
“Mạc Đại tiên sinh tin?” Hàn Duyệt sửng sốt, hỏi ngược lại.
“Vì sao không tin?” Đông Phương chọc chọc đầu Hàn Duyệt, “Mạc Đại tiên sinh thân là chưởng môn, đối với chuyện Lưu Chính Phong giao hảo với Khúc Dương, sao có thể hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là không muốn nói mà thôi. Lưu Chính Phong bắt đầu là muốn chậu vàng rửa tay, giờ bỗng nhiên tự sát, khẳng định là bị người uy hiếp hoặc là phát hiện gì đó, Mạc Đại tiên sinh chỉ cần tra việc điều động nhân thủ của các phái, chẳng phải sẽ biết Tung Sơn đã làm gì.”
“Vậy Mạc Đại tiên sinh nhìn không ra, thi thể đó không phải của Lưu Chính Phong?” Hàn Duyệt vẫn có chút nghi hoặc.
“Cho nên mới lựa chọn tự thiêu, người bị đốt trọi, y phục và mọi thứ trên người đều là của Lưu Chính Phong, hơn nữa là ở thư phòng của Lưu Chính Phong, tự nhiên đã tin bảy phần, lại thêm di ngôn nhắn trên ngọc tiêu, lại tin đủ mười phần.” Đông Phương nói là sự thật, lúc y lần đầu tiên biết chuyện giữa Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong, liền phái người đi tìm một kẻ có ngoại hình tương tự Lưu Chính Phong, để lúc này Lưu Chính Phong quyết định giả chết bỏ trốn, có thế thân.
Y không muốn Hàn Duyệt biết những chuyện tàn nhẫn này, cho nên liền lập lờ, khiến Hàn Duyệt nghĩ rằng thi thể bị đốt kia chỉ là tử thi.
Hàn Duyệt khoác áo vào mắt mông lung, nghe tin này xong, nhất thời chưa phản ứng kịp, mơ mơ màng màng ân một tiếng.
Đông Phương sớm biết tin này, càng chuẩn xác chính là, tình huống hiện tại của Lưu phủ, là Đông Phương ngầm đồng ý, Khúc Phi Yên điều động nhân thủ Nhật Nguyệt Thần giáo tạo thành.
Đông Phương dù sớm biết, nhưng vẫn làm bộ như mới vừa nghe được tin, khoác áo đi ra, hỏi, “Đi lấy nước, người có sao không?”
“Vẫn chưa biết, sư thúc Mạc Đại tiên sinh đã đi qua.” Ninh Trung Tắc vẻ mặt sầu lo, vươn tay giúp trượng phu sửa lại y phục.
Hàn Duyệt nhất thời cừng người, nhìn Đông Phương tựa tiếu phi tiếu, mồ hôi lạnh ứa ra, đặc biệt khi Ninh Trung Tắc giúp Hàn Duyệt sửa lại đai lưng, Hàn Duyệt sắc mặt trắng bệch.
“Chúng ta đi nhanh thôi, sư muội đừng đi, trông chừng bọn Xung nhi.” Hàn Duyệt ngay cả cửa phòng cũng không thèm đóng, vẻ mặt lo lắng chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua Đông Phương nói, “Quá nhi, chúng ta đi.”
Ninh Trung Tắc nhìn bóng trượng phu cùng nghĩa đệ, tay cầm hà bao vươn giữa không trung, tuy trong lòng khó chịu, nhưng Ninh Trung Tắc dù sao cũng là người biết đại cuộc làm trọng, bây giờ không phải lúc so đo chuyện nhỏ nhặt này.
Ninh Trung Tắc đóng cửa, đi về phòng mình, Lưu Chính Phong hừng đông sẽ chậu vàng rửa tay rời khỏi giang hồ, nhưng không biết vì sao lại xảy ra chuyện thế này, nếu là trùng hợp, vậy thời gian quá mẫn cảm.
Nhìn nữ nhi ngủ say, mặt Ninh Trung Tắc mới lộ ra một nụ cười, kéo chăn đắp kỹ cho Nhạc Linh San, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, mở miệng nói, “Con ngoan, cha con là người làm đại sự, là một đại anh hùng đại hiệp khách, nương có con là đủ rồi.”
Hàn Duyệt bị Ninh Trung Tắc xưng là đại anh hùng đại hiệp khách, lúc này vẻ mặt rối rắm theo sát Đông Phương, tay cầm lấy ngón út Đông Phương, ai oán nói, “Đừng bỏ mặc ta......”
Đông Phương chỉ nhìn đai lưng Hàn Duyệt một cái, cố tả ngôn hữu, “Không cần lo, Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong đã rời đi.”( cố tả ngôn hữu= nghe một chuyện mà trả lời một chuyện)
“Đông Phương...... Muốn hôn......” Bởi vì là nửa đêm, họ còn đi đường nhỏ, cho nên bốn phía không có người khác, Hàn Duyệt ôm tay Đông Phương, than thở nói.
“Thi thể trong thư phòng, dù không phải của Lưu Chính Phong, nhưng bị đốt cũng rất đáng sợ, ngươi cố gắng đừng vào giúp vui, tránh bị dọa sợ.” Đông Phương như không nghe được lời Hàn Duyệt, thấp giọng dặn dò
Hàn Duyệt biết Đông Phương trong lòng không thoải mái, nếu đổi lại là hắn nhìn một nữ nhân giúp Đông Phương chỉnh trang xiêm y, sợ sẽ trực tiếp ồn ào, lách người đi trước, chặn đường Đông Phương, vươn tay ôm eo y, làm nũng, “Muốn hôn......”
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt làm nũng, cơn tức vừa rồi nhìn thấy Ninh Trung Tắc giúp Hàn Duyệt thắt đai lưng, sớm tiêu thất, chỉ vì muốn Hàn Duyệt nhớ lâu, mới cố ý lạnh nhạt hắn một chút, chẳng qua cuối cùng người đau lòng vẫn là y, không khỏi thầm phỉ nhổ mình một phen, sao gặp phải tên ngốc này, y lại mềm lòng như vậy.
Hàn Duyệt không biết Đông Phương nghĩ gì, chỉ thấy Đông Phương không hôn mình, trong lòng thấy có lỗi, quyết định về sau mặc kệ lúc nào ra ngoài sẽ mặc y phục, ngoại trừ Đông Phương không bao giờ cho ai giúp mình chỉnh trang nữa, môi dán lên môi Đông Phương, liếm mút lấy lòng một phen, mãi đến khi Đông Phương chịu mở miệng, vươn lưỡi giao triền, Hàn Duyệt mới cười cười.
Vừa hôn xong, Hàn Duyệt còn muốn hôn tiếp, lại bị Đông Phương cản lại, nắm tay Hàn Duyệt, đi nhanh hơn giải thích “Ngươi tuy biết Lưu phủ cháy là giả, nhưng ngoại nhân không biết, ngươi tới muộn không tốt.”
Hàn Duyệt thấy Đông Phương tri kỷ, trong lòng vui sướng, bắt đầu nói liên miên cằn nhằn lúc về phòng, Ninh Trung Tắc nói gì với hắn, cuối cùng tổng kết, “Chúng ta tìm người cho nàng tái giá đi.”
Đông Phương nghe xong dở khóc dở cười, nhưng vẫn lên tiếng, “Chờ ngươi chết, nàng nếu gặp người hợp ý sẽ tái giá, dù sao giang hồ không có quá nhiều quy củ.”
Mặc dù nói vậy, Đông Phương trong lòng vẫn suy tính, xem ra Ninh Trung Tắc kia rất yêu Nhạc Bất Quần, nhưng lại không đủ hiểu Nhạc Bất Quần, người nàng thân cận nhất, người nàng yêu thương nhất, vậy mà nàng lại không phát hiện được sự biến hóa của hắn.
Nghĩ đến đây, Đông Phương có chút khinh thường nhưng cũng có chút vui mừng, họ càng không phát hiện càng tốt, Nhạc Bất Quần kia có gì tốt chứ, một tên ngụy quân tử, nào tốt như đồ ngốc nhà hắn.
Kỳ thật, Đông Phương oan uổng Ninh Trung Tắc, loại chuyện đoạt thân thể này, người giang hồ căn bản không tin thậm chí không biết, tất nhiên không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Huống chi, Hàn Duyệt trừ bỏ lộ ra bản tính của mình trước mặt Đông Phương, thì ở trước mặt người khác, hắn đều luôn giả làm Nhạc Bất Quần, hắn không phải xem không nhiều lần Tiếu ngạo.
Đợi tới lúc tới Lưu phủ, chỉ thấy mọi người trong Lưu phủ đều mang bi thiết, khi Hàn Duyệt được nghênh vào đại sảnh, nhìn thấyTả Lãnh Thiền, đã sửng sốt một lát.
Đây là Hàn Duyệt lần đầu thấy Tả Lãnh Thiền, Tả Lãnh Thiền cao thấp ba mươi, không gian trá như trong tưởng tượng, mặt mày rất đoan chính, nếu không phải Hàn Duyệt biết Tả Lãnh Thiền là hạng người gì, chỉ sợ hắn tưởng tưởng không ra một người diện mạo chính phái như vậy lại làm ra nhiều chuyện đáng sợ thế kia.
Ngũ Nhạc chưởng môn đều tề tụ, áp lực sợ bị phát hiện là giả mạo làm mặt Hàn Duyệt căng thẳng, Đông Phương đứng ở phía sau Hàn Duyệt tất nhiên biết Hàn Duyệt đang khẩn trương, nhưng trong mắt những người khác thì Hàn Duyệt đang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc a.
“Sư chất, ngồi cạnh ta.” Biểu tình Phong Thanh Dương không tốt đi đâu, trên mặt Mạc Đại tiên sinh dù không có biểu tình gì, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, bàn tay lại nắm chặt ẩn hiện gân xanh.
Hàn Duyệt ôm quyền hành lễ với mọi người, mới cùng Đông Phương ngồi cạnh Phong Thanh Dương.
Lúc này, hạ nhân Lưu phủ nâng quan tài vào đại sảnh, Hàn Duyệt sửng sốt, theo bản năng nhìn phía Đông Phương, nhớ đến lời Đông Phương nói, không khỏi run lên, hắn sợ.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt một cái, môi nhấp nháy, mang theo vài phần nghi hoặc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tả Lãnh Thiền đứng ngồi không yên, lão biết tin Lưu Chính Phong cùng ma giáo trưởng lão giao hảo, vốn ra sức bố trí tốt mọi chuyện, chỉ chờ lúc chậu vàng rửa tay, biểu hiện thực lực Tung Sơn đồng thời đả kích Hành Sơn, nào ngờ giờ lại nhận được tin Lưu Chính Phong chết cháy trong thư phòng, lão làm sao có thể không sợ hãi.
Mạc Đại tiên sinh không trả lời, gương mặt ngày thường ôn hòa giờ hơn phần lo lắng nhìn Tả Lãnh Thiền, đi đến cạnh quan tài, được thê nhi Lưu Chính Phong đồng ý, mới bắt đầu kiểm tra thi thể.
Phong Thanh Dương dù làm hảo hửu, nhưng giờ cũng không tiện nói thêm gì, chỉ lo lắng nhìn Mạc Đại tiên sinh, Hàn Duyệt thân là tiểu bối, càng không có tư cách nói chuyện.
Mạc Đại tiên sinh cầm ngọc tiêu bị khói huân đen, không cầm vải hạ nhân đưa lên, trực tiếp dùng y phuc lau sạch ngọc tiêu, ngọc tiêu quen thuộc làm Mạc Đại tiên sinh bi ai không thôi, nhìn thân nhân sư đệ bên cạnh, cuối cùng mở miệng nói, “Quả thật là thi thể sư đệ.”
Nhất thời tiếng khóc vang lên tận trời, thê nhi cùng thân truyền đệ tử của Lưu Chính Phong khóc ngã vào trước quan tài Lưu Chính Phong, vừa rồi tia may mắn cuối cùng đã bị chặt đứt.
Đám người Phong Thanh Dương, Thiên môn đạo trưởng, Tả Lãnh Thiền mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt đều lộ ra bi thương, Phong Thanh Dương đi đến cạnh Mạc Đại tiên sinh, mở miệng nói, “Người chết đã chết, nên tra tìm nguyên nhân xem thế nào, nếu bị người hãm hại, chúng ta sẽ trả công đạo cho Lưu sư đệ.”
Mạc Đại tiên sinh vuốt ngọc tiêu, trên bề mặt ngọc tiêu bóng loáng hơn vài dấu vết, ông chỉ im lặng một lúc, mở miệng nói, “Hạ táng cho sư đệ đi thôi.”
Hàn Duyệt dù đứng sau Phong Thanh Dương, nhưng không dám nhìn vào quan tài, hắn không biết Đông Phương cùng Khúc Phi Yên dùng mưu kế gì, làm Mạc Đại tiên sinh không phát hiện thi thể là giả, dù tò mò, nhưng biết hiện tại không phải thời điểm để hỏi.
“Phiền các vị tới đây, Mạc Đại khắc ghi tâm khảm, nhưng giờ có chút bất tiện, thứ Mạc Đại không thể chiêu đãi.” Mạc Đại tiên sinh nói vậy là có ý tiễn khác, mọi người cũng biết trong lòng ông khó chịu, cũng không nhiều lời, đều ôm quyền rời đi.
Phong Thanh Dương lo lắng cho Mạc Đại, liền phân phó Hàn Duyệt đi trước, còn mình lưu lại. Hàn Duyệt ước gì như thế, chỉ vậy hắn mới có thể hỏi Đông Phương chân tướng mọi viec76.
Đi tới cửa, cùng Thiên môn đạo trưởng Định Nhàn sư thái Tả Lãnh Thiền từ biệt, chờ Thiên môn đạo trưởng cùng Định Nhàn sư thái đi rồi, liền chuẩn bị theo Đông Phương rời đi.
“Nhạc sư đệ.” Tả Lãnh Thiền mở miệng gọi lại.
Hàn Duyệt quay đầu nhìn Tả Lãnh Thiền, hỏi, “Tả chưởng môn có việc gì sao?”
“Nhạc sư đệ có biết chuyện Ngũ nhạc kết minh?” Tả Lãnh Thiền cười cười, đi tới cạnh Hàn Duyệt, thử nói.
“Tại hạ sớm không phải chưởng môn, nếu tả chưởng môn có vấn đề gì, tốt nhất là đi hỏi sư thúc ta.” Hàn Duyệt dù không biết Tả Lãnh Thiền có mục đích gì, lại theo bản năng đề phòng.
“Nhạc sư đệ vì Hoa Sơn mà trả giá nhiều như vậy, Hoa Sơn có hôm nay ít nhiều cũng có tâm huyết của Nhạc sư đệ, chỉ là......” Tả Lãnh Thiền nói chưa xong, đã mang theo vẻ mặt tiếc hận nhìn Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt chớp mắt nhíu mày nói, ” Hoa Sơn có thể được đến hôm nay là nhờ công mọi người, Tả chưởng môn nếu vô sự, tại hạ đi trước, thê nữ còn chờ tại hạ an ủi.”
Tả Lãnh Thiền được người nịnh bợ đến quen, nghe Hàn Duyệt nói thế, trong lòng khó chịu, nụ cười từ lâu đã biến mất, “Vậy Nhạc sư đệ đi trước.”
Hàn Duyệt gật đầu, cùng Đông Phương rời đi, đến đường nhỏ, Hàn Duyệt mới nghi hoặc hỏi, “Lão ta muốn làm gì?”
Đông Phương bật cười, tất nhiên hiểu ý Tả Lãnh Thiền, còn không phải là muốn phân hoá quan hệ giữa Phong Thanh Dương cùng Hàn Duyệt, làm Hàn Duyệt cùng Phong Thanh Dương tranh chức chưởng môn Hoa Sơn, lại không muốn nói cho Hàn Duyệt biết, “Đến lấy lòng ngươi, để ngươi duy trì lão làm minh chủ.”
Hàn Duyệt nhất thời thấy Tả Lãnh Thiền là một tên đại ngốc, “Hay là lão thấy, Nhạc Bất Quần không muốn làm minh chủ?”
“Sư thúc ngươi vì muốn bảo hộ ngươi, đối ngoại thả ra tiếng gió, minh chủ được chọn từ Ngũ Nhạc trưởng môn.” Đông Phương giải thích.
Hàn Duyệt hiểu ra, “Vậy Mạc Đại tiên sinh vì sao không nghi ngờ chuyện Lưu Chính Phong chết, còn như vậy hàm hồ kết luận?”
“Lưu Chính Phong để lại di thư cho Mạc Đại.” Đông Phương nắm tay Hàn Duyệt, nhẹ giọng giải thích, “Trên ngọc tiêu có khắc chữ, hẳn là nói mình cùng Nhật Nguyệt Thần giáo trưởng lão giao hảo, vì tránh liên lụy Hành Sơn, cho nên mới tử sát.”
“Mạc Đại tiên sinh tin?” Hàn Duyệt sửng sốt, hỏi ngược lại.
“Vì sao không tin?” Đông Phương chọc chọc đầu Hàn Duyệt, “Mạc Đại tiên sinh thân là chưởng môn, đối với chuyện Lưu Chính Phong giao hảo với Khúc Dương, sao có thể hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là không muốn nói mà thôi. Lưu Chính Phong bắt đầu là muốn chậu vàng rửa tay, giờ bỗng nhiên tự sát, khẳng định là bị người uy hiếp hoặc là phát hiện gì đó, Mạc Đại tiên sinh chỉ cần tra việc điều động nhân thủ của các phái, chẳng phải sẽ biết Tung Sơn đã làm gì.”
“Vậy Mạc Đại tiên sinh nhìn không ra, thi thể đó không phải của Lưu Chính Phong?” Hàn Duyệt vẫn có chút nghi hoặc.
“Cho nên mới lựa chọn tự thiêu, người bị đốt trọi, y phục và mọi thứ trên người đều là của Lưu Chính Phong, hơn nữa là ở thư phòng của Lưu Chính Phong, tự nhiên đã tin bảy phần, lại thêm di ngôn nhắn trên ngọc tiêu, lại tin đủ mười phần.” Đông Phương nói là sự thật, lúc y lần đầu tiên biết chuyện giữa Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong, liền phái người đi tìm một kẻ có ngoại hình tương tự Lưu Chính Phong, để lúc này Lưu Chính Phong quyết định giả chết bỏ trốn, có thế thân.
Y không muốn Hàn Duyệt biết những chuyện tàn nhẫn này, cho nên liền lập lờ, khiến Hàn Duyệt nghĩ rằng thi thể bị đốt kia chỉ là tử thi.