Khi kiếm của Hàn Duyệt đặt lên cổ Tả Lãnh Thiền, mặt Phong Thanh Dương lộ ra một nụ cười đắc ý, Đông Phương cũng nhẹ nhàng thở ra, vì Hàn Duyệt không bị bất kỳ thương tổn.
Những người khác đầu tiên là sửng sốt, sau đó phát ra tiếng cảm thán hoan hô, giang hồ lấy kẻ mạnh làm đầu. Hơn nữa, nơi đây phần lớn đều là người của Ngũ Nhạc kiếm phái, người của Tung Sơn tuy không ít, nhưng lại không thể so với toàn bộ những người của bốn phái còn lại.
Tả Lãnh Thiền sắc mặt tái nhợt, mặt đầy phẫn hận, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đao kiếm không có mắt, nếu là lão động đậy, làm đối phương có cớ giết mình, làm vậy chính là tên ngốc.
Chính là Tả Lãnh Thiền không biết là, Hàn Duyệt bây giờ chỉ là một loại 囧 miệng cọp gan thỏ, trong lòng hắn đang rất sợ hài, ngoại trừ lúc làm chim, làm mù mắt Nhâm Ngã Hành, thì Hàn Duyệt chưa bao giờ làm ai bị thương, thậm chí còn chưa thấy máu được mấy lần.
Đừng nói Tả Lãnh Thiền sợ bị ngộ sát, Hàn Duyệt cũng sợ hãi ngộ thương tới lão, vội cận thẩn rút kiếm về, mở miệng nói, “Đa tạ.”
Bởi vì sợ làm tổn thương tới người ta, cho nên động tác của Hàn Duyệt hơi chậm, nhưng vào mắt Tả Lãnh Thiền thì đấy lại thành uy hiếp cùng khoe khoang, làm Tả Lãnh Thiền giận sôi lên, lại thêm nội lực bị phong bế, tức đến mức lão đương trường phun ra một ngụm máu.
Hàn Duyệt nhất thời cả kinh, theo bản năng nhìn phía Đông Phương, ai ngờ Đông Phương đang ngồi cùng Ninh Trung Tắc, Ninh Trung Tắc thấy trượng phu nhìn mắt, lập tức mặt chuyển đỏ, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn hưng phấn, lúc trượng phu mình vinh quang nhất, người hắn nghĩ tới vẫn là nàng.
Đông Phương chỉ hơi lắc đầu, trong lòng không hưng phấn nổi như Ninh Trung Tắc, y yêu Hàn Duyệt điều này không thể nghi ngờ, nhưng y không hy vọng Hàn Duyệt danh dương thiên hạ kiến công lập nghiệp, y càng yêu một Hàn Duyệt có thể cùng y bình sống sống qua ngày, mà không phải một Hàn Duyệt có thể mang đến vinh quang cho mình.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất ngoại trừ giới tính giữa Đông Phương Bất Bại cùng Ninh Trung Tắc, Hàn Duyệt nhìn biểu tình của Đông Phương, biết không có việc gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn dù chán ghét Tả Lãnh Thiền, cũng không có nghĩ tới muốn giết Tả Lãnh Thiền, hắn còn tưởng Tả Lãnh Thiền là bị Đông Phương hoặc là Phong Thanh Dương âm thầm đả thương.
Chẳng qua nếu Đông Phương đã lắc đầu, như vậy suy đoán của hắn là không đúng, lại nhìn biểu tình vô cùng tức giận của Tả Lãnh Thiền, nhất thời tỉnh ngộ, hóa ra là lão ta bị hắn chọc tức, quả nhiên là tiểu nhân mà.
Phong Thanh Dương xem đại cục đã định, nhìn sang chỗ Mạc Đại tiên sinh, Mạc Đại tiên sinh đứng lên, bước lên đài, mở miệng nói, ” Hoa Sơn Nhạc Bất Quần thắng, còn có ai muốn khiêu chiến nữa không?”
Hàn Duyệt 囧囧đứng cạnh Mạc Đại tiên sinh, Phong Thanh Dương Thiên Môn đạo trưởng cùng Định Nhàn sư thái cũng đi lên đài, Thiên Môn đạo trưởng, Định Nhàn sư thái cứ vô tình đứng kèm hai bên Tả Lãnh Thiền.
Chưởng môn Ngũ đại phái đều đứng trên đài luận võ, mặc kệ bọn họ trong lòng nghĩ cái gì, thì trong mắt người ngoài đây là họ có ý muốn duy trì Hàn Duyệt, người trong Ngũ Nhạc môn phái tất nhiên không dám đi ra khiêu chiến, người của các phải khác hoặc những phái nhỏ cũng không dám đắc tội Ngũ Nhạc môn phái.
Cho nên Hàn Duyệt làm Ngũ nhạc minh chủ, có thể nói không cần bỏ ra chút sức lực nào đã đạt được, còn Hàn Duyệt thì ngoại trừ 囧 còn có chút mờ mịt, đây là thứ mà trong tiếu ngạo giang hồ, Nhạc Bất Quần không tiếc hy sinh hết thảy để đạt được? Vì sao hắn không có bất kỳ cảm giác nào.
Là bởi vì mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau? Như Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong chỉ cầu tri kỷ, chí tử không hối, Lệnh Hồ Xung cùng Nhâm Doanh Doanh, chỉ cầu tiếu ngạo giang hồ, quyền thế đều là mây bay.
Thứ hắn muốn, từ đầu tới cuối chỉ có một, nhìn Đông Phương đang ngồi trên ghế, dù rằng y đang dịch dung, nhưng đôi mắt trong suốt chứa đựng sủng nịch quyến luyến kia không chút nào che lấp, nụ cười bên môi vẫn như cũ làm người ta mê muội, trong lòng lo lắng làm Hàn Duyệt cũng lộ ra một nụ cười.
Mắt Hàn Duyệt khẽ nhắm lại, lần nữa mở ra, trong đôi mắt hắc nhuận ấy hơn vài thần thái, sắp có thể tách khỏi những chuyện làm mình phiền lòng này rồi, sắp có thể đi cùng Đông Phương, sống cuộc sống chỉ có hai người họ, có thể dắt tay nhau đi thuyền ăn cá.
“Nếu không ai khiêu chiến nữa, như vậy Ngũ nhạc minh chủ vị thuộc về Hoa Sơn Nhạc Bất Quần.” Thiên Môn đạo trưởng dùng tới nội lực, thanh âm không lớn, lại truyền khắp cả Hành Sơn.
Ninh Trung Tắc đứng lên, Hoa Sơn đệ tử trừ bỏ Lao Đức Nặc đều đầy kích động, Lao Đức Nặc mặt xám như tro tàn giống hệt Tả Lãnh Thiền.
Họ đều biết, điều này có nghĩa là gì, Ngũ Nhạc kiếm phái rất có thể sẽ trải qua một lần tẩy trừ nữa.
Ngay lúc tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung lên đài luận võ, Đông Phương đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi, Hàn Duyệt vẫn nhìn chăm chú theo hướng Đông Phương đi, có chút nghi hoặc, lại biết y sẽ không vô cớ rời đi, sợ làm hỏng chuyện của Đông Phương, nên không dám nói gì.
Ninh Trung Tắc vẫn ngồi cạnh Đông Phương, trong mắt hiện tại chỉ có một mình trượng phu, làm sao có chú ý tới tình huống bên cạnh.
Những người khác cho dù nhìn thấy, cũng không ai mở miệng, tuy rất nhiều người tò mò thân phận của Đông Phương, tò mò vì sao y có thể ngồi bên cạnh Hoa Sơn Nhạc phu nhân, nhưng cũng không ai lộ ra quá nhiều bát quái mà cố ý đi hỏi thăm.
Đông Phương không rời đi bao lâu, lúc Định Nhàn sư thái trao lệnh tiễn Ngũ nhạc minh chủ cho Hàn Duyệt, thì Đông Phương đã trở lại, nhưng lúc Hàn Duyệt nhìn thấy y, trong mắt lại hiện lên kinh ngạc, dung mạo tuy không đổi, nhưng đó không phải Đông Phương.
Đôi mắt hắc nhuận nheo lại, trong lòng Hàn Duyệt tràn đầy nghi hoặc, nhưng biết Đông Phương khẳng định có tính toán của mình, chỉ phải cúi đầu nhìn Ngũ Nhạc lệnh tiễn trong tay, thấy nó thật quá bình thường.
“Ngũ Nhạc kiếm phái, chẳng qua cũng chỉ có vậy.” Không biết từ nơi này truyền đến thanh âm, làm mọi người cả kinh, lại làm Hàn Duyệt cười lên.
Phong Thanh Dương híp mắt lại, bước lên trước, tựa như lơ đãng chắn trước Hàn Duyệt, “Dấu đầu lộ đuôi, tiểu tặc nơi nào?”
“Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.” Lần này không còn là thanh âm kia nữa, mà là thanh âm của vài người, theo thanh âm xuất hiện, là một chiếc kiệu đỉnh kiệu phủ một lớp lụa trắng, có tám người nâng kiệu dùng khinh công lướt qua đám người, đứng trên đài luận võ.
Lụa trắng tung bay trong số, thân ảnh mặc trường bào màu đỏ kia vừa quen thuộc vừa kinh diễm, tay áo rộng rãi theo động tác của người nọ trượt xuống, lộ ra cổ tay tinh xảo, ngón tay thon dài trắng nõn như làm từ ngọc thạch.
Tám người đặt kiệu xuống, đồng thời quỳ xuống đất, trán chạm đất, “Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.”
Phong Thanh Dương sắc mặt xanh mét, Định Nhàn sư thái luôn hiền lành lại chau mày, Thiên Môn đạo trưởng vẻ mặt ghét bỏ, Mạc Đại tiên sinh cong môi, chỉ có Tả Lãnh Thiền sắc mặt lộ ra vài phần kinh hỉ.
Hàn Duyệt ngây ngẩn nhìn Đông Phương, trong mắt đều là si mê, môi cong lên vài phần. Ninh Trung Tắc thấy có chuyện không đúng, vội chạy lên đài, Dương Quá giả bên cạnh cùng chạy theo lên.
“Đông Phương giáo chủ có chuyện gì?” Phong Thanh Dương tuy bội phục Đông Phương Bất Bại, nhưng phản cảm cùng chán gét lại chiếm đa số, dù sao chính tà từ xưa không thể cùng tồn tại, nhưng quan trọng hơn là vì Đông Phương phế đi đan điền của Hàn Duyệt.
Nếu không phải tránh gây thêm rắc rối, ngay lần đầu tiên gặp mặt Đông Phương Bất Bại, Phong Thanh Dương đã trực tiếp xông vào đánh với y một trận, Độc Cô Cửu Kiếm không phải dễ chọc vào.
Tả Lãnh Thiền trong lòng lại có tính toán khác, Ngũ nhạc minh chủ vị lão vốn không muốn đưa cho người khác, có Đông Phương Bất Bại làm rối, với lão mà nói, là một loại cơ hội, nếu Đông Phương Bất Bại có thể đã bại Nhạc Bất Quần hoặc đả thương đám người Phong Thanh Dương, với lão mà nói đều là chuyện tốt, tốt nhất là giết tất cả.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là nghe Ngũ Nhạc muốn chọn minh chủ, tại hạ đến lĩnh giáo một phen.” Đông Phương híp mắt, mang theo vài phần ý cười mở miệng.
Ninh Trung Tắc đã đứng cạnh trượng phu, nàng là biết nguyên nhân trượng phu không còn nội lực, nghe Đông Phương Bất Bại nói xong, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Đám người Mạc Đại tiên sinh trong lòng cũng đầy phẫn hận, Phong Thanh Dương lại muốn dẫn theo sư chất xuất chiến, quyết không thể thất bại vào lúc này.
Hàn Duyệt lại không có cảm giác gì, bởi vì kẻ dịch dung thành Dương Quá kia đã nhét vào tay hắn một viên dược hoàn, Hàn Duyệt biết đây là một loại dược giả chết Đông Phương cho Bình Nhất Chỉ nghiên cứu ra, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nhưng phải gượng trấn định.
Hàn Duyệt càng sợ đám người Phong Thanh Dương cự tuyệt, hoặc là quấy rầy kế hoạch của Đông Phương, chủ động mở miệng nói, “Tại hạ chính là Ngũ nhạc tân minh chủ, không biết giáo chủ muốn lãnh giáo cái gì?”
Phong Thanh Dương nhìn sư chất mình bình tĩnh như vậy, tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng rất vừa lòng, không kiêu không ngạo như vậy mới là phong phạm của một đại hiệp.
“Lãnh giáo không dám, chỉ là muốn lĩnh giáo võ công của Ngũ Nhạc minh chủ.” Đông Phương Bất Bại nhìn Hàn Duyệt, không có nùng tình mật ý của ngày xưa, ngược lại mang theo vài phần miệt thị cùng khiêu khích.
Phong Thanh Dương vừa định mở miệng cự tuyệt, lại nghe tả Lãnh Thiền nói, “Ngũ Nhạc minh chủ tất nhiên là võ công cao cường, Đông Phương Bất Bại ngươi tuy là Nhật Nguyệt Thần giáo giáo chủ, nhưng tuyệt đối không đánh lại minh chủ của chúng ta.”
Phong Thanh Dương nhất thời nghẹn lời, âm thầm ghi hận Tả Lãnh Thiền.
Mạc Đại tiên sinh cũng thấy sự tình không ổn, nhưng kỳ quái vì sao Đông Phương Bất Bại lại tới vài lúc này, “Không phải bất luận kẻ nào cũng xứng giao thủ với minh chủ của chúng ta, lão phu đến lĩnh giáo một chút.”
“Ngươi cũng xứng?” Đông Phương khẽ nhếch mi, mang theo vài phần đùa cợt liếc nhìn Mạc Đại tiên sinh, “Chẳng lẽ Ngũ nhạc minh chủ kỳ thật chỉ là một kẻ yếu đuối vô dụng, chỉ có thể để kẻ khác thay mình xuất đầu.”
“Ngươi là tà ma ngoại đạo, làm gì phải nói nhiều như vậy.” Thiên Môn đạo trưởng ngày thường hận nhất chính là đám người trong tà giáo, lần này thấy tà giáo giáo chủ, làm sao còn nhẫn được, mắng, “Để bần đạo dạy cho ngươi biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ.”
Hàn Duyệt tuy biết họ đang bảo hộ mình, nhưng nghe họ mắng Đông Phương trong lòng vẫn rất tức giận, nụ cười trên mặt biến mất, trở nên nghiêm túc hơn.
Ninh Trung Tắc nhìn biểu tình của trượng phu, nghĩ trượng phu tức giận ma giáo quấy phá, lại lo lắng, thấp giọng an ủi, “Sư huynh, còn có sư thúc mà, Đông Phương Bất Bại kia không chiếm được ưu đãi gì đâu.”
Hàn Duyệt không cho như vậy, hắn có một loại tín nhiệm khó hiểu với Đông Phương, trong chốn giang hồ này còn ai lợi hại hơn Đông Phương, nhưng hắn biết Ninh Trung Tắc chỉ là hảo tâm, cho nên thấp giọng ân một tiếng.
“Ta là ma giáo thì đã sao? Cho dù ma giáo chúng ta cũng sẽ không làm ra chuyện bán đứng đồng minh của mình.” Đông Phương hừ một tiếng, cười nói.
Đông Phương trong lòng rõ ràng, có những chuyện nói quá rõ ràng thì không ai tin, nhưng mấy câu hàm hồ này càng dễ khiến người ta dao động.
Quả nhiên Phong Thanh Dương nghe xong, nhìn thoáng qua Tả Lãnh Thiền, dù không tỏ vẻ, nhưng phẫn nộ lại hiện rõ bên trong.
Những người khác đầu tiên là sửng sốt, sau đó phát ra tiếng cảm thán hoan hô, giang hồ lấy kẻ mạnh làm đầu. Hơn nữa, nơi đây phần lớn đều là người của Ngũ Nhạc kiếm phái, người của Tung Sơn tuy không ít, nhưng lại không thể so với toàn bộ những người của bốn phái còn lại.
Tả Lãnh Thiền sắc mặt tái nhợt, mặt đầy phẫn hận, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đao kiếm không có mắt, nếu là lão động đậy, làm đối phương có cớ giết mình, làm vậy chính là tên ngốc.
Chính là Tả Lãnh Thiền không biết là, Hàn Duyệt bây giờ chỉ là một loại 囧 miệng cọp gan thỏ, trong lòng hắn đang rất sợ hài, ngoại trừ lúc làm chim, làm mù mắt Nhâm Ngã Hành, thì Hàn Duyệt chưa bao giờ làm ai bị thương, thậm chí còn chưa thấy máu được mấy lần.
Đừng nói Tả Lãnh Thiền sợ bị ngộ sát, Hàn Duyệt cũng sợ hãi ngộ thương tới lão, vội cận thẩn rút kiếm về, mở miệng nói, “Đa tạ.”
Bởi vì sợ làm tổn thương tới người ta, cho nên động tác của Hàn Duyệt hơi chậm, nhưng vào mắt Tả Lãnh Thiền thì đấy lại thành uy hiếp cùng khoe khoang, làm Tả Lãnh Thiền giận sôi lên, lại thêm nội lực bị phong bế, tức đến mức lão đương trường phun ra một ngụm máu.
Hàn Duyệt nhất thời cả kinh, theo bản năng nhìn phía Đông Phương, ai ngờ Đông Phương đang ngồi cùng Ninh Trung Tắc, Ninh Trung Tắc thấy trượng phu nhìn mắt, lập tức mặt chuyển đỏ, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn hưng phấn, lúc trượng phu mình vinh quang nhất, người hắn nghĩ tới vẫn là nàng.
Đông Phương chỉ hơi lắc đầu, trong lòng không hưng phấn nổi như Ninh Trung Tắc, y yêu Hàn Duyệt điều này không thể nghi ngờ, nhưng y không hy vọng Hàn Duyệt danh dương thiên hạ kiến công lập nghiệp, y càng yêu một Hàn Duyệt có thể cùng y bình sống sống qua ngày, mà không phải một Hàn Duyệt có thể mang đến vinh quang cho mình.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất ngoại trừ giới tính giữa Đông Phương Bất Bại cùng Ninh Trung Tắc, Hàn Duyệt nhìn biểu tình của Đông Phương, biết không có việc gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn dù chán ghét Tả Lãnh Thiền, cũng không có nghĩ tới muốn giết Tả Lãnh Thiền, hắn còn tưởng Tả Lãnh Thiền là bị Đông Phương hoặc là Phong Thanh Dương âm thầm đả thương.
Chẳng qua nếu Đông Phương đã lắc đầu, như vậy suy đoán của hắn là không đúng, lại nhìn biểu tình vô cùng tức giận của Tả Lãnh Thiền, nhất thời tỉnh ngộ, hóa ra là lão ta bị hắn chọc tức, quả nhiên là tiểu nhân mà.
Phong Thanh Dương xem đại cục đã định, nhìn sang chỗ Mạc Đại tiên sinh, Mạc Đại tiên sinh đứng lên, bước lên đài, mở miệng nói, ” Hoa Sơn Nhạc Bất Quần thắng, còn có ai muốn khiêu chiến nữa không?”
Hàn Duyệt 囧囧đứng cạnh Mạc Đại tiên sinh, Phong Thanh Dương Thiên Môn đạo trưởng cùng Định Nhàn sư thái cũng đi lên đài, Thiên Môn đạo trưởng, Định Nhàn sư thái cứ vô tình đứng kèm hai bên Tả Lãnh Thiền.
Chưởng môn Ngũ đại phái đều đứng trên đài luận võ, mặc kệ bọn họ trong lòng nghĩ cái gì, thì trong mắt người ngoài đây là họ có ý muốn duy trì Hàn Duyệt, người trong Ngũ Nhạc môn phái tất nhiên không dám đi ra khiêu chiến, người của các phải khác hoặc những phái nhỏ cũng không dám đắc tội Ngũ Nhạc môn phái.
Cho nên Hàn Duyệt làm Ngũ nhạc minh chủ, có thể nói không cần bỏ ra chút sức lực nào đã đạt được, còn Hàn Duyệt thì ngoại trừ 囧 còn có chút mờ mịt, đây là thứ mà trong tiếu ngạo giang hồ, Nhạc Bất Quần không tiếc hy sinh hết thảy để đạt được? Vì sao hắn không có bất kỳ cảm giác nào.
Là bởi vì mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau? Như Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong chỉ cầu tri kỷ, chí tử không hối, Lệnh Hồ Xung cùng Nhâm Doanh Doanh, chỉ cầu tiếu ngạo giang hồ, quyền thế đều là mây bay.
Thứ hắn muốn, từ đầu tới cuối chỉ có một, nhìn Đông Phương đang ngồi trên ghế, dù rằng y đang dịch dung, nhưng đôi mắt trong suốt chứa đựng sủng nịch quyến luyến kia không chút nào che lấp, nụ cười bên môi vẫn như cũ làm người ta mê muội, trong lòng lo lắng làm Hàn Duyệt cũng lộ ra một nụ cười.
Mắt Hàn Duyệt khẽ nhắm lại, lần nữa mở ra, trong đôi mắt hắc nhuận ấy hơn vài thần thái, sắp có thể tách khỏi những chuyện làm mình phiền lòng này rồi, sắp có thể đi cùng Đông Phương, sống cuộc sống chỉ có hai người họ, có thể dắt tay nhau đi thuyền ăn cá.
“Nếu không ai khiêu chiến nữa, như vậy Ngũ nhạc minh chủ vị thuộc về Hoa Sơn Nhạc Bất Quần.” Thiên Môn đạo trưởng dùng tới nội lực, thanh âm không lớn, lại truyền khắp cả Hành Sơn.
Ninh Trung Tắc đứng lên, Hoa Sơn đệ tử trừ bỏ Lao Đức Nặc đều đầy kích động, Lao Đức Nặc mặt xám như tro tàn giống hệt Tả Lãnh Thiền.
Họ đều biết, điều này có nghĩa là gì, Ngũ Nhạc kiếm phái rất có thể sẽ trải qua một lần tẩy trừ nữa.
Ngay lúc tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung lên đài luận võ, Đông Phương đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi, Hàn Duyệt vẫn nhìn chăm chú theo hướng Đông Phương đi, có chút nghi hoặc, lại biết y sẽ không vô cớ rời đi, sợ làm hỏng chuyện của Đông Phương, nên không dám nói gì.
Ninh Trung Tắc vẫn ngồi cạnh Đông Phương, trong mắt hiện tại chỉ có một mình trượng phu, làm sao có chú ý tới tình huống bên cạnh.
Những người khác cho dù nhìn thấy, cũng không ai mở miệng, tuy rất nhiều người tò mò thân phận của Đông Phương, tò mò vì sao y có thể ngồi bên cạnh Hoa Sơn Nhạc phu nhân, nhưng cũng không ai lộ ra quá nhiều bát quái mà cố ý đi hỏi thăm.
Đông Phương không rời đi bao lâu, lúc Định Nhàn sư thái trao lệnh tiễn Ngũ nhạc minh chủ cho Hàn Duyệt, thì Đông Phương đã trở lại, nhưng lúc Hàn Duyệt nhìn thấy y, trong mắt lại hiện lên kinh ngạc, dung mạo tuy không đổi, nhưng đó không phải Đông Phương.
Đôi mắt hắc nhuận nheo lại, trong lòng Hàn Duyệt tràn đầy nghi hoặc, nhưng biết Đông Phương khẳng định có tính toán của mình, chỉ phải cúi đầu nhìn Ngũ Nhạc lệnh tiễn trong tay, thấy nó thật quá bình thường.
“Ngũ Nhạc kiếm phái, chẳng qua cũng chỉ có vậy.” Không biết từ nơi này truyền đến thanh âm, làm mọi người cả kinh, lại làm Hàn Duyệt cười lên.
Phong Thanh Dương híp mắt lại, bước lên trước, tựa như lơ đãng chắn trước Hàn Duyệt, “Dấu đầu lộ đuôi, tiểu tặc nơi nào?”
“Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.” Lần này không còn là thanh âm kia nữa, mà là thanh âm của vài người, theo thanh âm xuất hiện, là một chiếc kiệu đỉnh kiệu phủ một lớp lụa trắng, có tám người nâng kiệu dùng khinh công lướt qua đám người, đứng trên đài luận võ.
Lụa trắng tung bay trong số, thân ảnh mặc trường bào màu đỏ kia vừa quen thuộc vừa kinh diễm, tay áo rộng rãi theo động tác của người nọ trượt xuống, lộ ra cổ tay tinh xảo, ngón tay thon dài trắng nõn như làm từ ngọc thạch.
Tám người đặt kiệu xuống, đồng thời quỳ xuống đất, trán chạm đất, “Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.”
Phong Thanh Dương sắc mặt xanh mét, Định Nhàn sư thái luôn hiền lành lại chau mày, Thiên Môn đạo trưởng vẻ mặt ghét bỏ, Mạc Đại tiên sinh cong môi, chỉ có Tả Lãnh Thiền sắc mặt lộ ra vài phần kinh hỉ.
Hàn Duyệt ngây ngẩn nhìn Đông Phương, trong mắt đều là si mê, môi cong lên vài phần. Ninh Trung Tắc thấy có chuyện không đúng, vội chạy lên đài, Dương Quá giả bên cạnh cùng chạy theo lên.
“Đông Phương giáo chủ có chuyện gì?” Phong Thanh Dương tuy bội phục Đông Phương Bất Bại, nhưng phản cảm cùng chán gét lại chiếm đa số, dù sao chính tà từ xưa không thể cùng tồn tại, nhưng quan trọng hơn là vì Đông Phương phế đi đan điền của Hàn Duyệt.
Nếu không phải tránh gây thêm rắc rối, ngay lần đầu tiên gặp mặt Đông Phương Bất Bại, Phong Thanh Dương đã trực tiếp xông vào đánh với y một trận, Độc Cô Cửu Kiếm không phải dễ chọc vào.
Tả Lãnh Thiền trong lòng lại có tính toán khác, Ngũ nhạc minh chủ vị lão vốn không muốn đưa cho người khác, có Đông Phương Bất Bại làm rối, với lão mà nói, là một loại cơ hội, nếu Đông Phương Bất Bại có thể đã bại Nhạc Bất Quần hoặc đả thương đám người Phong Thanh Dương, với lão mà nói đều là chuyện tốt, tốt nhất là giết tất cả.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là nghe Ngũ Nhạc muốn chọn minh chủ, tại hạ đến lĩnh giáo một phen.” Đông Phương híp mắt, mang theo vài phần ý cười mở miệng.
Ninh Trung Tắc đã đứng cạnh trượng phu, nàng là biết nguyên nhân trượng phu không còn nội lực, nghe Đông Phương Bất Bại nói xong, trong lòng càng thêm khẩn trương.
Đám người Mạc Đại tiên sinh trong lòng cũng đầy phẫn hận, Phong Thanh Dương lại muốn dẫn theo sư chất xuất chiến, quyết không thể thất bại vào lúc này.
Hàn Duyệt lại không có cảm giác gì, bởi vì kẻ dịch dung thành Dương Quá kia đã nhét vào tay hắn một viên dược hoàn, Hàn Duyệt biết đây là một loại dược giả chết Đông Phương cho Bình Nhất Chỉ nghiên cứu ra, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nhưng phải gượng trấn định.
Hàn Duyệt càng sợ đám người Phong Thanh Dương cự tuyệt, hoặc là quấy rầy kế hoạch của Đông Phương, chủ động mở miệng nói, “Tại hạ chính là Ngũ nhạc tân minh chủ, không biết giáo chủ muốn lãnh giáo cái gì?”
Phong Thanh Dương nhìn sư chất mình bình tĩnh như vậy, tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng rất vừa lòng, không kiêu không ngạo như vậy mới là phong phạm của một đại hiệp.
“Lãnh giáo không dám, chỉ là muốn lĩnh giáo võ công của Ngũ Nhạc minh chủ.” Đông Phương Bất Bại nhìn Hàn Duyệt, không có nùng tình mật ý của ngày xưa, ngược lại mang theo vài phần miệt thị cùng khiêu khích.
Phong Thanh Dương vừa định mở miệng cự tuyệt, lại nghe tả Lãnh Thiền nói, “Ngũ Nhạc minh chủ tất nhiên là võ công cao cường, Đông Phương Bất Bại ngươi tuy là Nhật Nguyệt Thần giáo giáo chủ, nhưng tuyệt đối không đánh lại minh chủ của chúng ta.”
Phong Thanh Dương nhất thời nghẹn lời, âm thầm ghi hận Tả Lãnh Thiền.
Mạc Đại tiên sinh cũng thấy sự tình không ổn, nhưng kỳ quái vì sao Đông Phương Bất Bại lại tới vài lúc này, “Không phải bất luận kẻ nào cũng xứng giao thủ với minh chủ của chúng ta, lão phu đến lĩnh giáo một chút.”
“Ngươi cũng xứng?” Đông Phương khẽ nhếch mi, mang theo vài phần đùa cợt liếc nhìn Mạc Đại tiên sinh, “Chẳng lẽ Ngũ nhạc minh chủ kỳ thật chỉ là một kẻ yếu đuối vô dụng, chỉ có thể để kẻ khác thay mình xuất đầu.”
“Ngươi là tà ma ngoại đạo, làm gì phải nói nhiều như vậy.” Thiên Môn đạo trưởng ngày thường hận nhất chính là đám người trong tà giáo, lần này thấy tà giáo giáo chủ, làm sao còn nhẫn được, mắng, “Để bần đạo dạy cho ngươi biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ.”
Hàn Duyệt tuy biết họ đang bảo hộ mình, nhưng nghe họ mắng Đông Phương trong lòng vẫn rất tức giận, nụ cười trên mặt biến mất, trở nên nghiêm túc hơn.
Ninh Trung Tắc nhìn biểu tình của trượng phu, nghĩ trượng phu tức giận ma giáo quấy phá, lại lo lắng, thấp giọng an ủi, “Sư huynh, còn có sư thúc mà, Đông Phương Bất Bại kia không chiếm được ưu đãi gì đâu.”
Hàn Duyệt không cho như vậy, hắn có một loại tín nhiệm khó hiểu với Đông Phương, trong chốn giang hồ này còn ai lợi hại hơn Đông Phương, nhưng hắn biết Ninh Trung Tắc chỉ là hảo tâm, cho nên thấp giọng ân một tiếng.
“Ta là ma giáo thì đã sao? Cho dù ma giáo chúng ta cũng sẽ không làm ra chuyện bán đứng đồng minh của mình.” Đông Phương hừ một tiếng, cười nói.
Đông Phương trong lòng rõ ràng, có những chuyện nói quá rõ ràng thì không ai tin, nhưng mấy câu hàm hồ này càng dễ khiến người ta dao động.
Quả nhiên Phong Thanh Dương nghe xong, nhìn thoáng qua Tả Lãnh Thiền, dù không tỏ vẻ, nhưng phẫn nộ lại hiện rõ bên trong.