Hàn Duyệt thấy mình hệt như một chiếc thuyền lá bơ vơ, trôi a không ngừng mà trôi, chờ đến khi đừng lại, toàn thân như tan ra.
Chờ Hàn Duyệt có ý thức, mở mắt, liền trông thấy trời xanh mây trắng, cách đó không xa còn có thanh âm nói chuyện.
“Sư mẫu, người nói con xuất chiêu thế này đúng chưa............”
“Xung nhi thật thông minh.”
“Sư phó sao vẫn còn chưa tỉnh a, con muốn người dạy con thêm vài chiêu a.”
“Sắc trời không còn sớm, nên ăn cơm rồi, Xung nhi đi gọi sư phó đi.”
“Hảo.”
Hàn Duyệt thấy như có người đang lay lay mình, còn không người gọi sư phó. Hàn Duyệt hỗn độn, sư phó, sư mẫu, Xung nhi............ liên hệ những manh mối này lại, một tên người hiện lên trong đầu Hàn Duyệt, Quân Tử kiếm Nhạc Bất Quần.
Hàn Duyệt thấy trên thế gian này quả nhiên không có bi thúc nhất, chỉ có càng bi thúc hơn, không lâu trước khi chết mình còn từng bình loạn Nhạc Bất Quần cùng Lâm Bình Chi có quan hệ mờ ám, hiện tại trực tiếp biến thành ngụy quân tử nổi tiếng nhất trong tiếu ngạo giang hồ.
Bị vô số fans của Lệnh Hồ Xung phỉ nhổ, Nhạc Bất Quần, càng bi thúc chính là, Hàn Duyệt căn bản không biết võ công a.
“Sư nương, sư phó làm sao vậy?”
“Sư huynh, sư huynh............”
Hàn Duyệt thấy không thể tiếp tục giả bộ nữa, chỉ phải mở mắt ra, vừa mở ra vọng vào mắt hắn đầu tiên là một nam hài chăm chú nhìn mình, bên cạnh còn đứng nữ tử thanh lệ tuổi không quá hai mươi, cái bùng tròn tròn, bàn tay đỡ lưng, nó chứng minh một chuyện, nữ tử này tuyệt đối không bị béo phì. [Shal: sặc sụa, anh có liên tưởng thật…. thật… ‘độc’ đáo]
Suy nghĩ một chút, Hàn Duyệt liền biết thân phận của nữ tử này, là Ninh Trung Tắc, Ninh Trung Tắc xem như một nữ nhân vậy Hàn Duyệt bội phục nhất trong tiếu ngạo, làm người chính trực, khẳng khái đại nghĩa, tính tình cương liệt, không chịu gò bó của quyền thế, thế nhưng lại gả cho tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần, rơi vào cái kết cục tự sát.
Hàn Duyệt bỗng nhiên nghĩ mình hiện tại chính là Nhạc Bất Quần, khóe miệng run rẩy, đứng dậy, sợ bị người nhìn thấu, không dám hé răng nói chuyện, chỉ gật đầu một cái.
“Vậy các ngươi về phòng trước đi, ta đi nhìn xem Đức Nặc đã làm cơm xong chưa.” Ninh Trung Tắc vuốt bụng mình, ôn thanh nói.
Hàn Duyệt nhìn bụng Ninh Trung Tắc, mặc dù không phải hài tử của mình, nhưng là ít nhất đó là hài tử của thân thể này, mở miệng nói, “Để cho...... Xung nhi đi đi, thân thể nàng bất tiện, ta đỡ nàng vào nhà.”
“Đúng đó, sư nương, con đi được mà.” Lệnh Hồ Xung nói xong liền bỏ chạy.
Hàn Duyệt do dự, cuối cùng vươn tay đỡ thắt lưng Ninh Trung Tắc.
Ninh Trung Tắc cúi đầu cười, thấy bốn phía không ai, liền tựa vào lòng Hàn Duyệt, đi theo Hàn Duyệt vào trong, “Sư huynh, chàng nói xem hài tử của chúng ta là nam hài hay nữ hài?”
Hàn Duyệt thấy Ninh Trung Tắc không vì động tác của mình mà kì quái, trộm thở ra một hơi, vậy có thể thấy được Nhạc Bất Quần bây giờ vẫn còn rất thương yêu lão bà, lại nghe Ninh Trung Tắc hỏi, chưa kịp nghĩ đã hòi đáp, “Nữ hài.” Không chỉ là một nữ hài, mà còn là một nữ hài có nhân sinh bất hạnh. Câu sau, Hàn Duyệt không nói ra.
Nghe Hàn Duyệt trả lời, Ninh Trung Tắc nhìn Hàn Duyệt, trong mắt tràn ngập cảm động, hơi ngượng ngùng mở miệng nói, “Ta biết sư huynh không muốn tạo áp lực cho ta, nhưng ta vẫn muốn sinh cho sư huynh một nam hài.”
Hàn Duyệt không biết trả lời thế nào, ít nhất cũng đã đi đến trước cửa phòng, mở miệng nói, “Cẩn thận cánh cửa.”
Ninh Trung Tắc nhẹ ân một tiếng, rảo bước vào phòng, Hàn Duyệt đánh giá hoàn cảnh, đoán đây là đại sảnh dùng để tiếp đãi khách nhân, trang trí mặc dù không có vàng bạc ngọc khí, nhưng cũng coi như lịch sự tao nhã. Bất quá từ đây cũng có thể nhìn ra, tài chính Hoa Sơn không quá khả quan a.
Đỡ Ninh Trung Tắc ngồi xuống ghế, mình lại ngồi cạnh nàng, nói, “Nghỉ ngơi trước đi.”
“Hảo.” Ninh Trung Tắc vuốt bụng, mặt ôn nhu nói, “Hài tử này, mấy hôm nay lại càng thêm nghịch ngợm.”
“Có lẻ là muốn ra ngoài sớm.” Hàn Duyệt nhìn bụng Ninh Trung Tắc, cảm thán nữ tính thần kỳ, phải dùng một thân thể nhu nhược thế này, để dựng dục ra sinh mệnh mới. Nhìn bộ dáng, ít nhất cũng đã bảy tám tháng.
Hàn Duyệt dù không học phụ khoa, nhưng mẹ của hắn chính là bác sỹ phụ khoa nổi tiếng, nghe nhiều cũng thấy nhiều, nên vẫn có chút hiểu biết. Cha Hàn Duyệt là bác sỹ ngoại khoa, ông nội là bác sỹ nội khoa, bà nội là trung y, bà ngoại là y tá trưởng, ông ngoại là bác sỹ khoa tim, mà Hàn Duyệt học chính là não khoa, đối với hắn của hiện tại mà nói chính là cực kì vô ích. [Shal: nhà gì mà toàn bác sỹ thế này. Cơ mà ta nghĩ, với cái trình xui xẻo của Duyệt nhi, có khi nào mổ người người chết, mổ gà gà điên ko nhỉ? >”
Chờ Hàn Duyệt có ý thức, mở mắt, liền trông thấy trời xanh mây trắng, cách đó không xa còn có thanh âm nói chuyện.
“Sư mẫu, người nói con xuất chiêu thế này đúng chưa............”
“Xung nhi thật thông minh.”
“Sư phó sao vẫn còn chưa tỉnh a, con muốn người dạy con thêm vài chiêu a.”
“Sắc trời không còn sớm, nên ăn cơm rồi, Xung nhi đi gọi sư phó đi.”
“Hảo.”
Hàn Duyệt thấy như có người đang lay lay mình, còn không người gọi sư phó. Hàn Duyệt hỗn độn, sư phó, sư mẫu, Xung nhi............ liên hệ những manh mối này lại, một tên người hiện lên trong đầu Hàn Duyệt, Quân Tử kiếm Nhạc Bất Quần.
Hàn Duyệt thấy trên thế gian này quả nhiên không có bi thúc nhất, chỉ có càng bi thúc hơn, không lâu trước khi chết mình còn từng bình loạn Nhạc Bất Quần cùng Lâm Bình Chi có quan hệ mờ ám, hiện tại trực tiếp biến thành ngụy quân tử nổi tiếng nhất trong tiếu ngạo giang hồ.
Bị vô số fans của Lệnh Hồ Xung phỉ nhổ, Nhạc Bất Quần, càng bi thúc chính là, Hàn Duyệt căn bản không biết võ công a.
“Sư nương, sư phó làm sao vậy?”
“Sư huynh, sư huynh............”
Hàn Duyệt thấy không thể tiếp tục giả bộ nữa, chỉ phải mở mắt ra, vừa mở ra vọng vào mắt hắn đầu tiên là một nam hài chăm chú nhìn mình, bên cạnh còn đứng nữ tử thanh lệ tuổi không quá hai mươi, cái bùng tròn tròn, bàn tay đỡ lưng, nó chứng minh một chuyện, nữ tử này tuyệt đối không bị béo phì. [Shal: sặc sụa, anh có liên tưởng thật…. thật… ‘độc’ đáo]
Suy nghĩ một chút, Hàn Duyệt liền biết thân phận của nữ tử này, là Ninh Trung Tắc, Ninh Trung Tắc xem như một nữ nhân vậy Hàn Duyệt bội phục nhất trong tiếu ngạo, làm người chính trực, khẳng khái đại nghĩa, tính tình cương liệt, không chịu gò bó của quyền thế, thế nhưng lại gả cho tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần, rơi vào cái kết cục tự sát.
Hàn Duyệt bỗng nhiên nghĩ mình hiện tại chính là Nhạc Bất Quần, khóe miệng run rẩy, đứng dậy, sợ bị người nhìn thấu, không dám hé răng nói chuyện, chỉ gật đầu một cái.
“Vậy các ngươi về phòng trước đi, ta đi nhìn xem Đức Nặc đã làm cơm xong chưa.” Ninh Trung Tắc vuốt bụng mình, ôn thanh nói.
Hàn Duyệt nhìn bụng Ninh Trung Tắc, mặc dù không phải hài tử của mình, nhưng là ít nhất đó là hài tử của thân thể này, mở miệng nói, “Để cho...... Xung nhi đi đi, thân thể nàng bất tiện, ta đỡ nàng vào nhà.”
“Đúng đó, sư nương, con đi được mà.” Lệnh Hồ Xung nói xong liền bỏ chạy.
Hàn Duyệt do dự, cuối cùng vươn tay đỡ thắt lưng Ninh Trung Tắc.
Ninh Trung Tắc cúi đầu cười, thấy bốn phía không ai, liền tựa vào lòng Hàn Duyệt, đi theo Hàn Duyệt vào trong, “Sư huynh, chàng nói xem hài tử của chúng ta là nam hài hay nữ hài?”
Hàn Duyệt thấy Ninh Trung Tắc không vì động tác của mình mà kì quái, trộm thở ra một hơi, vậy có thể thấy được Nhạc Bất Quần bây giờ vẫn còn rất thương yêu lão bà, lại nghe Ninh Trung Tắc hỏi, chưa kịp nghĩ đã hòi đáp, “Nữ hài.” Không chỉ là một nữ hài, mà còn là một nữ hài có nhân sinh bất hạnh. Câu sau, Hàn Duyệt không nói ra.
Nghe Hàn Duyệt trả lời, Ninh Trung Tắc nhìn Hàn Duyệt, trong mắt tràn ngập cảm động, hơi ngượng ngùng mở miệng nói, “Ta biết sư huynh không muốn tạo áp lực cho ta, nhưng ta vẫn muốn sinh cho sư huynh một nam hài.”
Hàn Duyệt không biết trả lời thế nào, ít nhất cũng đã đi đến trước cửa phòng, mở miệng nói, “Cẩn thận cánh cửa.”
Ninh Trung Tắc nhẹ ân một tiếng, rảo bước vào phòng, Hàn Duyệt đánh giá hoàn cảnh, đoán đây là đại sảnh dùng để tiếp đãi khách nhân, trang trí mặc dù không có vàng bạc ngọc khí, nhưng cũng coi như lịch sự tao nhã. Bất quá từ đây cũng có thể nhìn ra, tài chính Hoa Sơn không quá khả quan a.
Đỡ Ninh Trung Tắc ngồi xuống ghế, mình lại ngồi cạnh nàng, nói, “Nghỉ ngơi trước đi.”
“Hảo.” Ninh Trung Tắc vuốt bụng, mặt ôn nhu nói, “Hài tử này, mấy hôm nay lại càng thêm nghịch ngợm.”
“Có lẻ là muốn ra ngoài sớm.” Hàn Duyệt nhìn bụng Ninh Trung Tắc, cảm thán nữ tính thần kỳ, phải dùng một thân thể nhu nhược thế này, để dựng dục ra sinh mệnh mới. Nhìn bộ dáng, ít nhất cũng đã bảy tám tháng.
Hàn Duyệt dù không học phụ khoa, nhưng mẹ của hắn chính là bác sỹ phụ khoa nổi tiếng, nghe nhiều cũng thấy nhiều, nên vẫn có chút hiểu biết. Cha Hàn Duyệt là bác sỹ ngoại khoa, ông nội là bác sỹ nội khoa, bà nội là trung y, bà ngoại là y tá trưởng, ông ngoại là bác sỹ khoa tim, mà Hàn Duyệt học chính là não khoa, đối với hắn của hiện tại mà nói chính là cực kì vô ích. [Shal: nhà gì mà toàn bác sỹ thế này. Cơ mà ta nghĩ, với cái trình xui xẻo của Duyệt nhi, có khi nào mổ người người chết, mổ gà gà điên ko nhỉ? >”