“Thượng Quan đường chủ.” Tô Diễm chắp tay với Thượng Quan Vân đã ngồi ở trên lưng ngựa ở bên cạnh, nhìn thấy Lục Nhi không ngừng chuyển đồ đạc vào trong xe ngựa, sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ.
“Dương tổng quản lần này đi cũng là vì huynh đệ trong giáo, không cần quá mức câu nệ.” trên khuôn mặt nhìn rất thanh tú của Thượng Quan Vân lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, khuôn mặt ban đầu nhìn vô cùng trẻ tuổi lại vì thế mà ít đi vài tuổi.
Lần này Tô Diễm để cho Thượng Quan Vân đi theo đó là vì Thượng Quan Vân mặc dù trẻ tuổi nhưng võ công cũng không nhược, số lần ra Hắc Mộc Nhai cũng ít đến đáng thương, cơ bản không có gì có thể nhận ra được, càng không có người nào sẽ chú ý đoàn người giống như bọn họ, đối hệ số an toàn mà nói, vẫn là rất cao, chỉ là bình thường vị Đường chủ này không thường xuất hiện trong viện của giáo chủ, còn không quá quen thuộc, không biết có thể có chỗ dùng được hay không.
“Ra Hắc Mộc Nhai, tại hạ liền không phải Dương Liên Đình, mà là Tô Diễm.” Tô Diễm nhảy lên xe ngựa, nhìn vào phía trong nhưng không nhìn thấy thân ảnh của giáo chủ đại nhân, có chút bất đắc dĩ thở dài, liền vén mành xe ngựa ra rồi ngồi xuống.
Thượng Quan Vân nhìn tấm mành, vung tay lên với cấp dưới của mình: “Xuất phát.”
Chiếc xe ngựa mà Tô Diễm ngồi này bên ngoài nhìn qua tuy rằng rất mộc mạc, nhưng bên trong cũng rất thoải mái, nơi nơi đều là ám cách, chứa những thứ lúc trước Lục Nhi dặn dò với anh gần một canh giờ mới dặn dò xong. Xe ngựa này vốn là chuẩn bị cho giáo chủ đại nhân, chính là hiện tại Tô Diễm rất được giáo chủ sủng hạnh, lấy để dùng cũng không có gì.
Chính là đường này mới đi không đến một khắc, đã có chút nhớ y nha.
Từ Hà Bắc đi Giang Nam tuy nói không xa nhưng cũng không gần, trạm đầu tiên Tô Diễm muốn đí đó là Tô Châu, dù sao vừa đi liền chạy đến Hàng Châu, chỉ sợ giáo chủ đại nhân sẽ phát hiện.
Thượng Quan Vân làm việc vẫn luôn dựa vào bài bản, được một ngày đường, đoàn người vào lúc trước khi bầu trời tối đen liền đến tòa thành nhỏ đầu tiên sau khi Tô Diễm ra Hắc Mộc Nhai, bởi vì trước đó đã chuẩn bị tốt, cho nên không xuất hiện loại tình huống gì mà phòng khách *** không đủ chỉ có thể để hai người chen chúc ở cùng nhau, hơn nữa khách *** dưới danh nghĩa thần giáo sau khi được Tô Diễm đưa ra ý kiến mà trải qua gia công, giường vô cùng mềm mại, phương tiện vô cùng đầy đủ, phòng hảo hạng lại bố trí nhà vệ sinh độc lập, làm cho Tô Diễm rất là vừa lòng thành quả cải tạo này.
“Công tử, Thượng Quan công tử thỉnh ngài xuống lầu dùng bữa tối.” Tô Diễm để bọc đồ tối nay sử dụng lên trên giường, liền đi theo giáo chúng thần giáo xuống lầu.
Thời điểm Tô Diễm tiến vào nhã gian Thượng Quan Vân đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, thấy anh đến liền chắp tay.
“Không nghĩ tới thức ăn ở tiểu *** này cũng phong phú như vậy.” Tô Diễm đi theo giáo chủ đại nhân ăn sơn trân hải vị lâu như vậy, chỉ nhìn màu sắc cũng có thể phán đoán một chút, nhìn thấy vài món thức ăn này thật ra cũng có chút kinh ngạc.
Thượng Quan Vân đặt chén rượu đầy ở trước mặt Tô Diễm, gắp một đũa cá: “Dương tổng quản đại giá quang lâm, tự nhiên là phải dâng lên rượu ngon đồ ăn ngon a.”
Nghe lời này của Thượng Quan Vân, tuy trong giọng nói không có một chút mùi vị châm chọc, nhưng Tô Diễm nghe thế nào cũng cảm thấy… Quỷ dị như vậy chứ.
Vì thế Tô Diễm thật sự không biết phải nói gì cho tốt: “Thượng Quan Đường chủ khách khí.”
“Lúc trước ở trong giáo cũng không quá quen thuộc với Dương tổng quản, chỉ là nghe được không ít chuyện của Dương tổng quản, lần này có thể cùng Dương tổng quản một đường, thật may mắn.” Thượng Quan Vân vừa ăn ăn uống uống vừa cùng Tô Diễm nói chuyện, “Đồng đại ca cùng ta giao tình vốn dĩ không tồi, có chút chuyện hắn muốn hỏi Dương tổng quản rồi lại sợ đường đột, Thượng Quan Vân vốn là một thô nhân, tò mò đã lâu, còn có một nghi vấn muốn mời Dương tổng quản giải thích nghi hoặc.”
“Thượng Quan Đường chủ gọi ta Tô Diễm là được, ngươi gọi ta Dương tổng quản ta luôn cảm thấy nghe có chút kỳ quái.” Tô Diễm nếm mấy miệng đồ ăn, phát hiện quả thật không tồi, liền bắt đầu ăn những thứ mình thích.
Thượng Quan Vân uống một ngụm rượu, đặt chiếc đũa ở một bên: “Thượng Quan Vân ngày thường cũng là người thích trực tiếp, Tô Diễm, ta thật tò mò, ngươi thủ đoạn không tồi, thái độ làm người cũng thẳng thắn, vì sao phải làm luyến sủng của giáo chủ?”
Phụt…
Nước trà vừa mới vào miệng Tô Diễm cứ như vậy văng lên cái chén của mình. Thượng Quan Vân quả nhiên… Thật trực tiếp a. Anh vốn tưởng rằng ngày đó sau khi bị Đồng Bách Hùng nhìn thấy sẽ có chút nhắn lại linh tinh, chính là đợi vài ngày không có, còn tưởng rằng không ai thảo luận chuyện này, không nghĩ tới là trộm thảo luận a.
Tô Diễm dùng ống tay áo lau lau nước trà bắn trên mặt, biết cơm này đừng nghĩ ăn nữa, vì thế cũng hạ đũa: “Nếu ta nói ta là thật tình thích giáo chủ, ngươi có tin tưởng không?”
“Không tin.” Vì thế Thượng Quan Đường chủ ngươi cũng rất trực tiếp.
Tô Diễm có chút xấu hổ sờ sờ cằm: “Chẳng lẽ ta nhìn qua liền giống loại tiểu nhân vì lấy lòng giáo chủ mà lấy thân thị chủ này sao?”
“Mấy tháng trước trong giáo lưu truyền ngươi chính là một người như vậy, lấy lòng giáo chủ, lừa trên gạt dưới.” Thượng Quan Vân gật gật đầu, nhưng lập tức lại có chút nghi hoặc, “Chỉ là không biết vì sao hai tháng gần đây ngươi lại đột nhiên trở nên chính phái rất nhiều, đến ngay cả giáo chủ trọng chưởng quyền to, tựa hồ cũng là ngươi… Ta thấy không rõ.”
“Có một số việc ngay chính ta cũng nói không rõ, trước kia quả thật là vì quyền vì tài, chính là ở chung lâu cùng giáo chủ, quả thật thật sự động tâm, muốn vì y tốt, một khi đã như vậy chuyện ta làm trước kia liền không còn ý nghĩa nữa, không bằng vì thần giáo vì giáo chủ làm nhiều chút chuyện.” Tô Diễm tự nhiên không có khả năng nói cho hắn mình ở trong xác của Dương Liên Đình thì khẳng định phong cách hành sự phải đổi, chỉ có thể nói chuyện một phần thực chín phần giả.
“Nếu ngươi thật sự nghĩ như thế thì tốt, nếu ngươi àm ra chuyện gì bất lợi với giáo chủ bất lợi với thần giáo, vậy đừng trách đến lúc đó Thượng Quan Vân xuống tay vô tình.” Thượng Quan Vân chắp tay với Tô Diễm, “Hôm nay công tử sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải chạy đi.”
Sau khi xác nhận kế hoạch xong, chuyện Tô Diễm cần làm liền càng nhiều, vốn kế hoạch khai hiện tại phải tự mình đi chứng thực, thứ phải chuẩn bị cũng nhiều thêm, hơn nữa làm thế nào có thể gạt giáo chủ đại nhân vô thanh vô tức đến chỗ Nhâm Ngã Hành cũng là một chuyện rất phiền toái.
“Lần này để cho Thượng Quan đường chủ theo giúp ta được không?” Được giáo chủ đại nhân dạy xong các huyệt đạo, Tô Diễm một tay kéo người vào trong ngực, hỏi.
“Việc này trước không vội.” Giáo chủ đại nhân hất bàn tay đang vắt ngang lưng y ra, hai tay chống ngực Tô Diễm ngạo nghễ nhìn xuống Tô Diễm, “Ngươi ít ngày nữa đã phải xuất môn, vậy tâm pháp kia sớm ngày truyền cho ngươi cũng bớt một số việc, dù sao cái gọi là chính đạo nhân sĩ này sẽ không không dùng nội lực cùng ngươi so chiêu giống như ta.”
Tô Diễm nhìn đôi môi khép mở của giáo chủ đại nhân, híp mắt nở nụ cười, vươn tay lôi kéo, đã kéo tuột dây cột tóc của giáo chủ đại nhân xuống, mái tóc dài màu đen mềm mại xõa xuống, chảy ở trên ngực Tô Diễm tôn lên làn da trắng nõn của giáo chủ đại nhân, làm Tô Diễm nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy.
“Tô Diễm.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên ra tiếng, nhưng ý vị nguy hiểm trong thanh âm lại làm cho Tô Diễm không tự giác rùng minh một cái.
Ho nhẹ hai tiếng, Tô Diễm sờ sờ mái tóc dài của giáo chủ đại nhân, cười nói: “Đã biết, ngươi dạy đi, ta xem xem ta có thể học được hay không.”
Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, Đông Phương giáo chủ đưa bàn tay dán lên ngực Tô Diễm, thản nhiên nói: “Công pháp này chí dương, mặc dù tu luyện dễ dàng nhưng cũng rất cao thâm, ta trước dùng chân khí dẫn đường cho ngươi hành công một vòng, ngươi liền theo chiêu số này tự đi thể hội.”
Chân khí hơi lạnh theo ngực chảy vào, Tô Diễm nhắm mắt lại nghiêm túc cảm thụ hướng đi của chân khí, cũng may trí nhớ không tồi, vả lại phương pháp vận khí của công pháp này cũng đơn giản, một ngày sau cũng có thể nhớ rõ. Theo phương hướng hành tẩu của chân khí một lần đó, Tô Diễm điều động thực khí mỏng manh đến cơ hồ có thể xem nhé khởi đầu thuộc về dương liên đình kia, đối với loại chuyện có thể gia tăng vũ lực này, Tô Diễm vẫn rất nghiêm túc coi trọng.
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy bộ dáng nhắm mắt khẽ nhíu mày của Tô Diễm, không tự giác có chút xuất thần, vô ý thức đưa tay, khi gần đụng tới trên mặt anh lại đột nhiên thu tay về, rồi sau đó lại nhìn chằm chằm vào tay của mình, suy nghĩ xuất thần.
Tô Diễm hành công mấy vòng, sau khi cảm thấy chân khí kia to một vòng mới ngừng lại được, mở mắt ra liền nhìn thấy giáo chủ đại nhân đang lẳng lặng ngẩn người, vẻ mặt có chút mơ hồ làm cho khí thế vốn sắc bén nhu hòa đi không ít, khuôn mặt tuấn dật nhìn từ mặt sườn lại làm cho Tô Diễm cảm thấy rất là tâm dương.
Vì thế Tô Diễm rất không do dự trực tiếp kéo giáo chủ đại nhân vào trong lòng.
“Làm cái gì?” Giáo chủ đại nhân từ chối hai lần vẫn không giãy ra được, đành mặc người này duy trì loại tư thế đó, chính là rất không sảng khoái liếc Tô Diễm một cái, “Còn không chăm chỉ luyện công đi?”
Nâng lên một túm tóc dài, Tô Diễm nhẹ nhàng hôn lên mặt trên, thành công nhìn thấy ánh mắt của giáo chủ đại nhân lóe lên, mới cười nói: “Cách ngày ta xuất môn còn có nhiều ngày nha, không kém một buổi tối này. Chỉ là tưởng tượng còn có vài ngày là phải cách xa ngươi, ta liền…”
“Vậy thì không đi không phải được rồi sao.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên tiếp lời.
“Khó mà làm được, ngươi phải biết rằng, sinh hoạt ăn mặc của chúng ta đều là dựa vào những thứ này chống đỡ, trung thành của các huynh đệ trong giáo, một bộ phận rất lớn cũng là do vật màu vàng trắng này đến duy trì. Tiền thứ này, tục thì tục, nhưng lại rất hữu dụng.” Tô Diễm cười khổ mà nói, ngay cả miếng cơm no cũng không cho nhà người ta ăn, ngốc tử mới bán mạng cho ngươi.
Vì thế giáo chủ đại nhân không nói, quay mặt đi cũng không nhìn Tô Diễm.
Tô Diễm kéo mặt giáo chủ đại nhân lại, nhẹ nhàng sờ sờ, mới có chút diễn ngược nói: “Như vậy không tốt sao? Ngươi chủ nội ta chủ ngoại, ngươi có rảnh còn có thể thêu vài thứ giết thời gian.”
“Ngủ đi.” Giáo chủ đại nhân nhìn Tô Diễm vài giây, đánh mắt ra chỗ khác, vung tay lên liền dập tắt ánh nến, kéo chăn qua nằm xuống.
“Lục Nhi, ta nghĩ ta chỉ là xa nhà, không phải chuyển nhà.” Tô Diễm buồn cười nhìn thấy Lục Nhi đem một đám bọc đồ để ở trên bàn, tùy tay cầm lấy một cái xốc xốc, còn không nhẹ.
Nào biết Lục Nhi còn ra vẻ nghiêm túc nhìn Tô Diễm, quở trách nói: “Dương tổng quản thật sự là một chút cũng không chiếu cố mình, những thứ xuất môn này tất nhiên là phải chuẩn bị đủ mới được, ngươi đi cái thành nhỏ kia mua thứ gì nào có tốt như trong thần giáo?” Bắt đầu từ lúc Tô Diễm bắt đầu hầu hạ Đông Phương Bất Bại, Lục Nhi cũng liền thành người đi theo phía sau anh cho anh bưng chậu xách thực hạp, sau khi hai người quen thuộc, câu nệ lúc ban đầu của Lục Nhi cũng dần biến mất, nói chuyện cũng không còn quá cố kỵ, “Nếu ngươi không cẩn thận chiếu cố bản thân, giáo chủ trách tội xuống còn không phải là ta chịu trách nhiệm?”
“Chính là nhiều đồ như vậy, người khác nhìn thấy sẽ nói cái gì.” Tô Diễm sờ sờ cái mũi, nhìn thấy Lục Nhi lại buộc thêm một bọc nữa.
Lục Nhi vỗ vỗ ống tay áo, lại xoay người thu dọn đồ đạc khác đi: “Dương tổng quản chính là người đại hồng trước mặt giáo chủ, vả lại mấy tháng qua còn cho các huynh đệ trong giáo không ít ưu đãi, ai dám nói nhàn thoại với ngươi a.”
Không mấy ngày liền phải xuất phát, mỗi ngày buổi tối giáo chủ đại nhân đều đốc thúc Tô Diễm luyện công, nếu muốn nhàn hạ ăn bớt, giáo chủ đại nhân liền trực tiếp quăng qua một khuôn mặt lạnh, gập ngón tay bắn ra làm cho bàn tay heo của Tô Diễm tê dại. Cũng may Tô Diễm còn có chút thiên phú, nội công này luyện lại luyện, chân khí đã không ngừng tăng gấp mười so với ngày đầu tiên, tuy rằng chân khí này trong mắt giáo chủ đại nhân vẫn là không đáng giá nhắc tới.
Ngày như vậy qua cũng quá nhanh, đảo mắt liền tới buổi tối trước hôm xuất phát. Đêm nay sau khi luyện công xong, giáo chủ đại nhân nắm cổ tay Tô Diễm, thản nhiên nói: “Thiên phú của ngươi mặc dù không cao, nhưng tốt xấu cũng có chút, nếu đi ra ngoài cũng có thể tương đương một nhị lưu cao thủ. Lần này để cho Thượng Quân Vân cùng đi với ngươi, thứ này ngươi cũng cầm, nếu có thấy gì không đường hoàng, liền trực tiếp ném qua là được.”
Mộc bài lại đen lại trầm được để ở trong lòng ngực Tô Diễm, Tô Diễm cầm lên xem xem, trừ bỏ cảm giác có vẻ nặng, trung gian có lệnh tự quét nước sơn, cũng không có gì đặc biệt, chẳng lẽ đây là Hắc Mộc Lệnh trong truyền thuyết?
“Xem ra ngươi cũng biết đây là vật gì, một khi đã như vậy thì cẩn thận dùng, nếu bị bổn tọa phát hiện ngươi lấy vật ấy đi làm những chuyện bất lợi cho thần giáo…” Giáo chủ đại nhân nheo lại ánh mắt nguy hiểm, chậm rãi nói.
Ném mộc bài kia lên đống bọc chất ở trên bàn, Tô Diễm trực tiếp đặt người ở trên giường. Những lời vừa rồi nghe là cảnh cáo, nhưng ngay cả một tia sát khí cũng không có, làm cho Tô Diễm không tự giác vui vẻ cười rộ lên, nhìn thấy đôi môi kia hé mở tựa hồ lại muốn nói gì đó, liền trực tiếp đè lên.
Phải có nhiều ngày hôn không được a. Tô Diễm than thở trong lòng, hôn lại càng ngày càng sâu, giáo chủ đại nhân không tự giác nâng cằm lên, hơi thở ấm áp phả lên mặt Tô Diễm. Bàn tay ôm lấy thắt lưng giáo chủ đại nhân của Tô Diễm dần dần trượt, nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng với vào trong, làn da của giáo chủ đại nhân rất lạnh, vuốt cũng rất thoải mái, làm cho trên người Tô Diễm không khỏi nóng lên, tay cũng hướng lên trên dao động, nghiến lên hai điểm trước ngực giáo chủ.
“A…” Thanh âm trong cổ họng giáo chủ đại nhân bị nụ hôn nồng nhiệt không dứt chặn lại, mơ mơ hồ hồ mà lại mê người, Tô Diễm buông đôi môi sưng đỏ của giáo chủ đại nhân ra, từ cằm cổ họng một đường đi xuống.
“Tô Diễm, ngươi làm gì!” Thanh âm hơi khàn có chút run rẩy, giáo chủ đại nhân muốn đẩy cái khối đầu chướng mắt kia của Tô Diễm ra, nhưng trên người lại không có khí lực gì, chỉ có thể tức giận nhìn Tô Diễm đã ngậm lấy một đầu nhũ trước ngực y.
Trên tình sự giữa nam nhân cùng nam nhân, giáo chủ đại nhân trên cơ bản có thể nói là trống rỗng, trước kia cùng dương liên đình, đều là y luôn mãi khẩn cầu, mới đổi lấy một chút đối xử thô bạo của dương liên đình, đối với động tác như vậy của Tô Diễm, cũng có chút không biết làm sao.
Tô Diễm ngẩng đầu, khóe môi khẽ câu lên, thanh âm có chút khàn: “Thế nào, giáo chủ đại nhân cảm thấy không thoải mái sao?” Tay ở trên đùi chậm rãi vuốt ve, làm cho cơ thể của giáo chủ đại nhân hơi hơi co rút.
“Ngươi muốn làm gì!” Giáo chủ đại nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Diễm, thậm chí muốn vung một cái tát đánh bay hắn đi.
“Sáng mai phải đi, hơn một tháng này ta đều là xem không tới ăn không đến, khó chịu có thể nói là muốn chết, coi như cho ta chút tưởng niệm đi…” Nhìn thấy giáo chủ đại nhân dĩ nhiên buông lỏng, Tô Diễm liền nhẹ nhàng hôn lên khóe môi y, “Ta sẽ không làm quá cái gì đâu, ngươi yên tâm.”
Đông Phương giáo chủ rõ ràng cảm thụ được vật nóng bỏng để ở giữa hai chấn, tựa tiếu phi tiếu: “Thật không?”
“Tất nhiên.” Tô Diễm dúi đầu vào cổ giáo chủ đại nhân, lôi kéo tay giáo chủ đại nhân phủ lên thứ đã lồi ra ở dưới phần eo, “Giúp ta…”
Tiếng nói khàn khàn mang theo mười phần hấp dẫn người, chính là bàn tay vừa đụng tới thứ đó lại làm cho giáo chủ đại nhân rút tay về, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc nhìn người nọ chỉ lộ ra cái ót. Hô hấp nóng bỏng của Tô Diễm phun lên cổ giáo chủ đại nhân, mang theo một trận tê dại, làm cho hô hấp của giáo chủ đại nhân cứng lại, rồi sau đó do do dự dự nắm lấy cái vật đang sốt cao kia, trúc trắc bắt đầu trượt lên xuống.
Khuôn mặt chôn ở cổ Đông Phương Bất Bại của Tô Diễm lộ ra một nụ cười cảm thấy mỹ mãn, tuy rằng giáo chủ đại nhân không biết dùng sức làm cho anh thật sự rất đau, nhưng lại càng thêm hưng phấn. Lòng bàn tay phủ lên tay giáo chủ đại nhân, Tô Diễm dẫn đường cho động tác trên tay giáo chủ đại nhân, giáo chủ đại nhân không biết di chuyển bắt buộc từ trên trời rơi xuống này phải giằng co bao lâu, chỉ là nhận thấy cơ thể người đang đè nặng phía trên đột nhiên căng lên, bên tai là một câu “Đông Phương” mơ hồ hầu như làm người ta khó có thể nhận, rồi sau đó trên tay liền ướt.